#1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày sinh nhật tuổi 17 của Fourth nhưng không ai tổ chức hay chúc mừng gì cho cậu cả , vì đơn giản là cậu không có người thân , cha mẹ ,bạn bè thì càng không . Vậy nên dù là ngày sinh nhật nhưng cậu chẳng có gì là vui vẻ , thậm chí còn tủi thân vì sao ai cũng có ba mẹ còn mình thì không .

Như mọi khi , sau khi xong tiết cuối thì cậu ra thư viện trường ngồi làm bài tập và nghiên cứu trước một số bài học của ngày mai , ngồi làm bài chăm chỉ đến 5 giờ chiều thì cậu mới bắt đầu thu dọn sách vở mà ra về , về đến nhà chưa uống được ly nước nào thì lại đến giờ đi làm thêm . Trên con xe cà tàng đi đến quán cà phê nơi cậu thường làm việc .

Làm một lúc thì bỏng cậu chú ý đến một người cao ráo , sáng sủa bức vào quán , gọi cho mình một ly cà phê nóng , người ấy bắt đầu lấy máy tính từ trong cặp ra làm việc . Dạo gần đây thời tiết rất nóng nực , tuy đã 5 giờ chiều rồi nhưng khí trời vẫn chưa dịu xuống được chút nào . Những ánh nắng vẫn tinh nghịch mà đùa giỡn trên những táng lá , nhưng không dừng lại ở đó chúng còn cố gắng chui qua từng khe lá để chiếu xuống những nơi mà chúng không thể xuyên qua được .

Cậu chàng kia cũng không phải ngoại lệ , chúng chơi đùa trên mái tóc và gương mặt của Cậu ấy , nhìn từ góc độ của Fourth thì cậu chàng kia rất sai , sai đẹp chiêu !!! . Tóc thì chẻ hai mái . Mái tóc đen láy rũ xuống khuôn mặt , sóng mũi cao , môi đo đỏ , và đeo một cặp kính nữa gọng , ánh nắng hắt lên khuôn mặt ấy bằng một cách nào đó đã nâng độ đẹp trai của Cậu chàng ấy lên một tầm cao mới . Bạn biết nét đẹp đó người ta gọi là gì không ? Người ta gọi đó là Bạch Nguyệt Quang .

Nhưng nhìn cậu ấy không giống một người đã đi làm , nhìn giống học sinh cấp 3 hơn ! Mà còn nữa cậu ấy đang khoác trên mình bộ đồng phục của trường cậu mà , hình như cậu chưa thấy cậu ấy trong trường lần nào , tuy là không có bạn nhưng cậu tự tin rằng tất cả mọi người trong trường cậu đều gặp rồi . Mà thôi kệ đi .

8 giờ tối , lúc đang dọn dẹp lại bàn ghế thì cậu thấy cậu ấy vẫn còn ngồi đó làm bài tập , trong khi quán sắp đóng cửa , cậu thấy vậy cũng có ý tốt nhắc nhở .

" Cậu gì đó ơi , quán bên mình sắp đón cửa rồi ạ " - Cậu vừa nói vừa lại gần .

" à xin lỗi , vậy để tôi dọn đồ rồi về ngay ạ " -Cậu chàng ấy vừa nói tay thì nhanh nhẩu dọn dẹp sách vở rồi cũng ra về .

" GFF Coffee cảm ơn ạ "

____________________

Sáng hôm sau , lúc tới trường xe cậu bị xì lốp nên phải đem đi sửa , mất khá nhiều thời gian , lúc vào đến trường thì may quá cậu chưa trễ học cứ tưởng kì này toi đời rồi . Vừa vào lớp về chỗ ngồi thì cùng lúc đó tiếng chuông reo lên vào tiết một . cô bước vào lớp trước theo sau cô là một chàng trai cao lớn .

" xin chào các em , hôm nay lớp chúng ta có một bạn học sinh mới, du học từ Canada về , em giới thiệu bản thân đi " - Cô lên tiếng làm tất cả hoạt động trong lớp đều ngưng lại mà tập trung nhìn chằm chằm vào người cô vừa giới thiệu.

" xin chào mọi người tôi tên là Phuwin Tangsakyuen , cứ gọi tôi là Phuwin - Cậu chàng kia lên tiếng .

Cậu đang tập chung viết bài nghe tiếng nói thì cũng ngước lên nhìn .

Khoan đã chả phải đây là Cậu gì đó hôm qua sao ? , thì ra là học sinh mới - cậu nghĩ thầm trong đầu .

" à hết chỗ trống rồi vậy em qua ngồi bàn cuối kế bạn Fourth nha "

" À dạ vâng " - Cậu chàng vừa nói xong đã quay đi về chỗ ngồi .

Cũng là lúc mọi người bàn tán rôm rả,
" Cậu kia đẹp trai quá " , " iii chồng toii đó " , " trời ơi trai đẹp mày ạ " V.v .

" Chào cậu nha lại gặp nhau nữa rồi " - cậu kia chào cậu .

" à. Chào cậu nha , thì ra cậu tên là Phuwin " - cậu đáp lại .

Trong cả tiết học cậu và cậu ấy nói chuyện rất nhiều thành ra giờ rất thân , ra chơi cậu và cậu ấy cứ nói chuyện miết mà toàn là chuyện trên trời dưới biển không .

Ra về , pinky nó kìa , Mun , nhằm =))

" Này Phuwin ơi đợi tớ với " cậu vừa chạy vừa kêu .

" haha có giỏi thì bắt được tớ đi , lè " -Phuwin đứng lại lè lưỡi thách thức cậu .

DỪNG LẠI , PHUWIN !!!!

Đoàng!!!

__________

" Ai đó gọi xe cứu thương đi có tai nạn rồi !!!! " -

Bíp Bíp , " với tình trạng này e là không qua khỏi rồi ! " bác sĩ trên tay cầm máy đo nhịp tim lắc đầu .

Phải , cậu và Phuwin do mãi chạy giỡn , không để ý có chiếc xe đang vượt đèn đỏ lao đến , cả hai bị xe đâm thẳng vào người .

Cứ tưởng là xong rồi được gặp bố mẹ và em gái rồi thì cậu chợt tĩnh dậy , đầu đau như búa bổ , bên tai là những tiếng xì xầm.

" phu nhân tĩnh rồi mau cho gọi thái y đến đây " -

" P-phu nhân tĩnh rồi kìa " -

" Này đây là đâu vậy ? " - Cậu khó hiểu nhìn đám người xung quanh , phu nhân gì chứ , thái y gì chứ chả phải cậu đã chết rồi sao ?

" Có lẽ Phu nhân do té vực nên mất chí nhớ rồi " - một tì nữ trong đó nhìn cậu với ánh mắt sót thương .

Gì chứ mấy cái này thì chí não cậu nhanh lắm . " Này cho ta hỏi , bây giờ là năm bao nhiêu vậy " - Cậu biết chắc mình đã xuyên không hay gì rồi , chứ không thì giờ cậu phải nằm quan tài rồi mới đúng .

" dạ là năm 1582 ạ" -tỳ nữ tuy khó hiểu nhưng vẫn trả lời .

Vậy... là cậu thật sự xuyên không rồi sao ? Đây hình như là giữa thời Ayutthaya thì phải , vậy là cậu xuyên không về mấy trăm năm trước , có cách nào để quay trở lại không nhỉ

______________

" Mà khoan sao mấy người gọi tôi là phu nhân vậy ? " - Cậu không biết chuyện gì đã sảy ra hết nên cứ hỏi .

" Dạ , chả phải Phu nhân đòi tướng quân gả cho Nhị hoàng tử bằng được sao ạ " - Cô tỳ nữ đáp .

" HẢ !!!!!!! "

_________________________________________

Haha viết hơi xàm tình tiết hơi nhanh có gì mấy tỷ tỷ cho muội xin lỗi nhoa 😞

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro