chúng ta dừng lại ở đây thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng biết từ bao giờ nhưng Gemini chưa từng cảm thấy mình sống chật vật như hiện tại, nó không phải về vật chất nó nằm ở trong lòng trong tâm trí trong trái tim anh. Fourth dần chiếm lấy mất tất cả những khoảng trống trong anh, những kỉ niệm vui buồn và cả...sự giả dối đó. 

Anh nhớ, nhớ bóng hình nhỏ bé đó, đôi mắt đó, đôi môi đó, tất cả mọi thứ về em đã từng thuộc về anh, ừm là đã từng thôi, giờ em ấy có bệnh chắc cũng chẳng cần anh đâu, em học được rồi học được cách nói dối, học được cách ừa anh rồi, đứa trẻ này hư mất rồi, và ừ anh đánh mất rồi.

Gemini nhớ như in cái điệu cười em dành cho người đó vào tối ở tiệm trang sức nó từng là của anh và vừa khi nãy thôi, anh nhớ rất rõ cái hành động chăm sóc ân cần dịu dàng của người kia dành cho em như anh đã từng làm. Nhưng mọi thứ chỉ là đã từng thôi.

Gemini sau buổi học sáng liền chạy xe đạp trở về, anh không về nhà anh chạy đến tiệm bánh bông lan em thích mua 2 cái bành thật to rồi chạy đến nhà em. Em của anh bệnh mất rồi phải đi chăm mới được, chờ em khỏi bệnh thì nói chuyện rõ ràng biết đâu anh hiểu lầm thì sao.

"-Gem đến thăm Fourth hả, nó trên phòng đấy con lên đó đi" sau khi nhấn chuông một hồi mẹ của Fourth ra mở cửa cho anh. Bọn họ yêu nhau, ba mẹ hai bên không biết bởi họ sợ nên vẫn chưa nói gì cả.

Chấp tay 'chào dì ạ' một tiếng rồi anh cầm theo túi bánh thơm lừng đi lên phòng của bạn nhỏ. Phòng của Fourth không đóng cửa, anh thấy rõ mồn một đoạn người kia cầm bát cháo dỗ bạn nhỏ ăn.

"-Em gáng ăn một chút đi, aaa nào"  Fourth ngồi trên giường tựa lưng lên thành, bên cạnh là một người con trai đoán chừng hơn cậu vài tuổi thôi, người nhỏ ngoan ngoãn ăn cháo một người kiên nhẫn dỗ dành bón từng muỗng.

"-Em không ăn nữa đâu" sau vài muỗng thì Fourth lắt đầu từ chối muỗng tiếp theo đưa đến.

"-Không ăn nữa thì thôi, uống thuốc ná!" anh ta gật đầu đặt bát cháo lên bàn rồi lấy thuốc cho cậu, gỡ từng viên thuốc ra khỏi vỉ thiếc rồi ân cần đưa cho cậu. Dù không mấy ưa cái thứ đắng nghét đó nhưng cậu vẫn phải uống, người lớn hơn nhìn cậu cưng chìu mà xoa cái đầu nấm có chút rối vì nằm lâu.

Ngay lúc đó Gemini không biết suu nghĩ như thế nào, anh không lưu luyến nhìn thêm giây phút nào nữa liền chạy xuống nhà rời khỏi đó, rời khỏi nơi anh không thuộc về. 

Không có sự hiểu lầm gì nữa cả, em của anh có người khác rồi em gặp được người khác rồi. Chắc là hắn còn trẻ con quá em cần một người chính chắn hơn để yêu em.

Rồi vào tối ngày hôm đó làm cho hắn không nghĩ là sai nữa. Anh thấy em vui vẻ cùng người con trai đó trong tiệm bánh ngọt, hắn khoát vai em, còn em như điệu lựa chọn những chiếc bánh trong tủ kính nhìn hắn nói cười vui vẻ lắm, bốn ngày rồi anh và em không gặp nhau nhưng chắc cũng không có cơ hội gặp nữa sau câu trả lời kia của em.

"-Fourth này, bạn đang ở đâu vậy?" Gemini ôm một hi vọng nho nhỏ cuối cùng, anh mong em không nói dối anh như cái lần trước, anh muốn tin em một lần nữa.

"-Ừm bạn hả, em đang ở lớp học thêm với Ford" nhưng rồi ngọn lửa nhỏ ấy tắt rồi, chẳng còn hi vọng gì nữa toàn thất vọng ngập tràn trong anh. Anh nghĩ bọn họ chắc hết duyên rồi, kết thúc thôi. Ừm...từ bỏ em ấy thôi, chắc anh chưa đủ tốt em nhỉ.


Fourth không biết mấy ngày này bạn lớn của em làm sao nữa, em làm gì sai rồi hay sao? Hôm đấy bạn thất hẹn với em, không dẫn em đi ăn kem như bạn từng làm, không đến chăm em khi em bệnh như bạn từng hứa nữa. Bạn không yêu em nữa à? Fourth rối rắm cả lên, ngót nghét năm ngày em không gặp Gemini từ khi em bệnh, em gọi điện hay nhắn tin bạn đều không trả lời, tối hôm qua bạn gọi hỏi em đang ở đâu nhưng em bận chuẩn bị bất ngờ cho bạn nên đã nói dối bạn rồi ngay cả lần trước cũng vậy. Sắp đến sinh nhật bạn đấy, nhưng lại thành ra như vậy, em buồn lắm luôn.

Ngày hôm sau Fourth đi học trở lại, cậu đi tìm không thấy anh đâu cả, từ căn tin, sân thượng, lớp học, thư viện đều là những anh họ thường đến nhưng đều không thấy Gemini đâu cả, anh ấy trốn đâu mất rồi, trốn kĩ lắm em tìm đến mỏi chân cũng không ra mặc dù bạn học cùng lớp bảo anh hôm này anh có đi học.

Tan học Fourth buồn bã đi bộ về mà không đợi xe nhà đến đón nữa, đột nhiên có người nắm lấy vai em kéo về sau.

"-Aa...bạn ạ?" 

"-Ừm là anh" 

Là Gemini, suy nghĩ nhiều như vậy đủ rồi anh đã quyết định, dừng lại thôi.

"-Sao mấy ngày nay em bệnh bạn không đến với em, còn cả ngày hôm nay dù bạn có đến trường nhưng cũng không đến gặp em có biết là em..."

"-Mình chia tay đi!"

Gặp anh em không đợi gì mà nói không ngừng nghỉ, nhưng rồi những lời em nói còn chưa hết đã bị  một câu nói chặt đứt.

"-Bạn giận gì em đúng không sao lại nói thế? Bạn đùa đúng không em biết mà, em xin lỗi ná để em dẫn bạn đi..."

"-Mình chia tay đi" 

Fourth không biết đâu, bạn lớn của em đang đùa chắc luôn, cứ đòi chia tay em còn chưa nói hết lời nữa mà cứ ngắt lời em mãi thôi.

"-Em..."

"-Tôi chán cậu rồi, mình dừng lại đi"

Những nụ cười gượng trên môi cậu cũng đac không còn nữa, tai Fourth ù ù như sắp điếc rồi, ừ điếc luôn đi em không muốn nghe những lời này đâu, nó đau lắm.

"-Có lẽ chúng ta không hợp để bên nhau như thế này, làm bạn chắc tốt hơn" Gemini lúc này bình tĩnh đến lạ thường, trái tim anh làm cho bản thân cảm thấy không còn đập nữa, có lẽ nó chết rồi từ khi anh tự mình buông câu kết thúc mối quan hệ tốt đẹp này.

"-Được thôi, em hiểu rồi!"

Nước mắt em không rơi, chỉ là lòng em lạnh mất rồi chắc thiếu hơi ấm của ai kia. Một mối quan hệ kết thúc, em mất đi một người, một người từng yêu em rất nhiều vì em làm tất cả và là duy nhất của em. Xốc lại balo trên vai Fourth toan quay đi nhưng dừng lại.

"-Và không ai muốn làm bạn...với người mình yêu cả" câu cuối cùng em dùng hết sức lực để nói ra. Tình cảm của bạn với em chắc không lớn như em nghĩ đâu, buông dễ dàng như vậy mà.

Thôi dừng lại rồi, hai năm bên như thế là cùng.


[03/06/2023]

1266 từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro