Ngày thứ 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe nhắc về bố, anh chủ nhà như nhắc đến tim đen, gương mặt đã không tươi, nay lại càng lộ rõ vẻ chán ghét. Người mà anh ta không muốn nhắc đến nhất chính là người cha ruột này, vì ông ta mà mọi chuyện mới như thế này đây.

- Tôi không thích ông ta, một kẻ đàn ông tồi tệ chỉ khiến người khác chán ghét, kể cả tôi.

- Ngại quá, đúng ra tôi không nên hỏi, xin lỗi anh.

Thật không ngờ sau lời xin lỗi của Gemini, người nọ đã nhìn thẳng vào ánh mặt trời đang lên theo thời gian, bất lực lắc đầu rồi lại cười một cách giễu cợt.

- Ha ha ha, anh không cần xin lỗi, đã rất lâu rồi mới có người ngồi đây tâm sự cùng tôi, anh muốn biết tôi cũng có thể kể. Cơ mà nói chuyện cũng lâu, cho hỏi anh tên gì?

- Tôi là Gemini, còn anh?

- Sunny, nhưng gọi Sun đi, vì tôi không thích cái tên mà bố tôi đặt!

Gemini nhận ra một điều trùng hợp sau khi nghe tên người nọ. Anh ấy mang tên Sunny chính người con của nắng nhưng anh chỉ muốn để bản thân mình là Sun, mặt trời của nhân gian. Còn Rian chính là cách viết đảo ngược của Rain, tức là cơn mưa. Thế thì chẳng phải cái tên nói lên tất cả sao, ánh nắng mặt trời và cơn mưa, hai mùa mà bất cứ đất nước nào cũng có.

- Gemini, anh có biết không, người đi cùng anh trông rất giống Rian, không giống ở vẻ bề ngoài, nhưng tính cách và nỗi sợ lại vô cùng tương đồng.

Năm đó, năm mà Sun đang học lớp mười trường nam sinh, một ngày nắng đẹp vô cùng. Sun trên đường về nhà, đã nhìn thấy một vườn hướng dương vô cùng đẹp mắt, bên cạnh đó còn có một đứa bé đang đứng trước vườn hoa chờ đợi. Cũng chẳng rõ em chờ điều gì, Sun men theo lối đi được lát bằng đá đến bên cạnh đứa trẻ.

- Hít khí trời à nhóc?

- À... Dạ, mà anh là ai?

- Đừng để tâm, đi ngang thôi.

Đứa trẻ mặc lên mình bộ đồng phục khối cơ sở của trường nam sinh, cùng trường với anh. Lúc đó, đợt nắng cuối cùng trong ngày bừng sáng hết cở, chiếu rọi vào thân ảnh nhỏ bé ấy, bạn nhỏ nở một nụ cười thật tươi, đôi bàn tay chấp lại với một vẻ hân hoan vô cùng. Đối với Sun, ánh nắng của ngày hôm ấy là buổi hoàng hôn đẹp nhất trong mắt anh.

Vài ba ngày sau, cũng chẳng rõ là trời xui quỷ khiến gì mà ngày nào Sun cũng đi đến vườn hoa vào giờ tan tầm, chỉ để gặp bạn nhỏ chưa rõ danh tính. Xưa giờ anh không thích cười, chỉ vì chẳng có gì vui vẻ cả. Nhưng giờ lại khác, nụ cười đầu tiên sau bao nhiêu lâu cất giấu, đã vì một bạn nhỏ trắng núng nính này lấy ra mất rồi. Có điều, niềm vui cũng chưa bao giờ lâu dài cả. Hôm ấy, Sun nghe bố bảo sẽ có học trò ghé học bổ túc tại nhà, nên Sun cũng không được về sớm quá, tránh xao nhãng việc học của các em nhỏ. Cả một buổi chiều, anh vòng đi vòng lại chỗ vườn hướng dương nhưng lại chẳng tìm thấy hình bóng ấy. Sự mất mát, trống rỗng đầu tiên của học sinh lớp mười, anh về nhà sớm hơn những gì bố dặn. Đứng ở cửa sổ nhìn vào, anh thấy em rồi, thấy em đang ngồi học bài trong chính căn nhà của anh. Nét đẹp của đèn sách là để miêu tả cho hình ảnh lúc này sao?

Chiếc áo đồng phục chưa thay ra, đôi má phúng phính đỏ hồng, bờ môi mọng nước cứ chu ra vì bài tập khó quá. Sun cứ đứng ở cửa sổ nhìn em đến khờ cả người mà không thể nhấc nổi chân vào nhà. Sun biết rồi, em chính là học trò của bố, vậy sau này anh có thể ngồi ngắm em từ ngoài cửa sổ, vừa tránh cho em bị mất tập trung, lại vừa có thể trộm nhìn lấy người nọ lâu hơn một chút. Cái suy nghĩ của bọn nam sinh nó chỉ đơn giản đến thế thôi, cũng đủ làm cho chúng vui vẻ cả ngày trời. Sun chạy vội vào vườn lấy ra chiếc ghế gỗ mà bố hay đặt sau nhà, ngồi nép bên cạnh cửa sổ mà thò đầu nhìn ngắm.

Cứ thế ngày qua ngày, dần dần Sun nhìn thấy bố mình có những cái hành động thân mật với em, từ những cái nắm tay, chạm vai đến ôm eo mà từ xưa đến giờ bố chưa từng làm với đứa con trai ruột này. Có một ngày, Sun nhìn thấy ông ta ôm lấy cổ của em mà hít lấy hít để, trút ra mọi cơn phẫn nộ mà anh đã kiềm nén, Sun đá thẳng cửa nhà xông vào.

- Bố làm cái gì em ấy?

- B... Bố sao?

Bạn nhỏ vừa sợ hãi, vừa bất ngờ. Sao thầy bảo con trai thầy mất rồi. Mọi cơn khủng hoảng ập đến, trái tim bé nhỏ quặn thắt lại, bạn nhỏ bị thầy giáo quấy rối, lạm dụng với lí do là con thầy mất rồi, nhưng giờ người đứng trước mặt em gọi thầy là bố, vậy là sao?

Là em quá ngu ngốc, là em đã mang bản thân ra để đổi lấy điểm số cho ba mẹ vui lòng.

- Mày về đây làm cái gì?

- Tôi không về làm sao biết được một thầy giáo như ông đang làm chuyện đồi bại gì?

Một vòng tay tuy không to lớn, nhưng ôm lấy em vào lòng, rồi mang em rời khỏi cái nơi đầy mùi dơ bẩn này. Một đoá hồng trắng sao có thể để rơi dưới bùn lầy được. Những giọt nước mắt của một đứa trẻ, rơi đầy trên gương mặt hồng hào, hàng mi ướt đẫm đi kèm nỗi uất ức chưa thể nói thành lời.

- Ngoan, đừng khóc nữa, anh đứng đây với em nhé. Gặp em được vài lần, nhưng vẫn chưa biết tên, cho anh biết tên em được không?

- Em tên Rian ạ!

- Ừm, anh là Sunny nhé.

Rian cứ dụi nước mắt liên tục, gương mặt cũng vì vừa khóc vừa ma sát mà đỏ lên. Sun quay qua ôm em vỗ về, dù tay chân lóng ngóng nhưng giờ nói mấy câu như kiểu "nín đi đừng khóc nữa" thì cũng thật vô nghĩa.

Vài ba hôm sau đó, Rian đã không còn qua nhà anh để học, bố anh cũng không còn về nhà thường xuyên nữa. Có những ngày tò mò, Sun vào phòng bố xem sách, anh nhận ra bề ngoài là một phòng đầy sách trên kệ tủ, nhưng phía sau chính là những bức ảnh đồi truỵ, từ cơ thể trần như nhộng của phụ nữ, đến đàn ông cũng có, thêm cả những tấm ảnh nước da hồng hào láng mịn của vài ba nam sinh vẫn còn khoác áo đồng phục. Giờ không suy nghĩ nữa, Sun phải thừa nhận rằng bố mình là một thằng đàn ông tồi tệ, biến thái vô cùng. Lớp nguỵ trang là một thầy giáo cũng thật đáng nể phục!

Cơn sốc này, đã làm một đứa lớp mười như Sun mệt mỏi, anh vội tìm đến vườn hướng dương, hi vọng cơn gió thổi qua sẽ đem những rắc rối trong lòng anh theo cùng. Trời thu giữa tháng chín, cơn gió nhẹ nhàng, mang theo những tầng mây trắng bay trên đầu. Đứng đây đã lâu, hình bóng nhỏ bé của Rian cũng chẳng hề xuất hiện. Trời bỗng chốc kéo mây đen về đây, Sun chạy về phía sau vườn hoa, từ xa xa nhìn thấy một căn nhà gỗ có mái che. Núp trong khu nhà, Sun nghe tiếng có người bên trong, định sẽ ngó vào cửa sổ nhỏ rồi gõ cửa, chưa kịp nhìn đã nghe thật rõ tiếng rên la của ai đó, anh dò tìm bên trong, thật không tin vào mắt của mình. Bố Sun đang hoan ái với một nam sinh, áo đồng phục thể dục nói lên rằng anh nam sinh đó học khối mười hai cũng trường Sun, buồn nôn quá!

Những cú thúc đẩy mạnh bạo của ông ta và làn da trắng nỏn chuyển dần sang đỏ ửng của anh nam sinh đó, chỉ làm Sun càng điên lên, cơn buồn nôn ập đến nhưng chỉ nôn ra hơi. Thật sự kinh tởm!

Sun đạp thẳng cửa vào trong, cuộc hoan ái cứ thế cũng đang đà cao trào mà phóng ra. Đã thế hai con người không mảnh vải che thân kia vẫn còn đang ôm nhau thở dốc, chẳng màn những tiếng động mạnh mà anh vừa gây ra. Phóng túng, dâm dục, biến thái, chính là ba từ mà Sun muốn miêu tả về bố mình ngay lúc này. Hình tượng một người bố giỏi giang, chính trực nay sụp đổ hoàn toàn.

- TÔI CÒN LÀ TRẺ VỊ THÀNH NIÊN, TẠI SAO LẠI CHO TÔI NHÌN THẤY CẢNH TƯỢNG NÀY VẬY? ÔNG CÓ CÒN LÀ CON NGƯỜI NỮA KHÔNG? NGƯỜI TA LÀ HỌC SINH CỦA TRƯỜNG MÀ ÔNG ĐANG DẠY ĐẤY!

Sun quát thẳng vào mặt bố mình, anh giờ đây chẳng hề sợ hãi rằng ông ta sẽ đánh lại mình nữa. Vì kẻ trước mặt anh đây đang bị khoái cảm nuốt chửng ý thức rồi, chẳng còn biết anh là con trai ruột nữa đâu.

- Mày là ai mà vào đây dạy đời tao? Biến ra chỗ khác cho bố mày làm việc!

________________

Xin chào quý khách, chương này cô chủ viết hôm qua rồi, tâm trạng hôm qua tệ quá, nên sợ là chap này cũng không được như mong đợi.

Chúc mọi người một buổi trưa vui vẻ nhe.

Cửa hàng 'Nắng Lung Linh' xin cảm ơn và hẹn gặp lại quý khách!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro