Vấn đề số 8: Một ngày mưa mùa xuân. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fourth Nattawat chán nản nhìn mưa đang rơi thành một màn lớn bên ngoài, một vài giọt mưa đã rơi xuống khung cửa sổ nhỏ làm dập nát đi những cánh hoa tầm xuân, một vài cánh rơi xuống đất trôi dạc theo dòng nước mưa đi về một nơi xa lạ.

Fourth nhớ về một ngày mưa ở Paris, cơn mưa lớn càn quét đi mọi thứ trên đường. Trong lúc mọi người được ở trong nhà với những chiếc máy lò sưởi ấm áp, những người ở khu ổ chuột phải chạy đôn đáo để bảo vệ chỗ ngủ duy nhất của bản thân. Fourth chưa từng trải qua những khó khăn đấy, đôi chân nhỏ loay hoay chạy dưới mưa vội nhặt vài tấm bìa car - ton để tránh nó bị ướt.

Từng là một vị luật sư lúc nào cũng đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, hai mươi năm tuổi đã có một khối tài sản kếch xù, từng sống xa hoa phung phí, loại sữa uống hàng ngày cũng phải thuộc vào dạng cao cấp được mua bằng đơn vị tiền đô. Giờ đây, chỉ vì tranh nhau vài tấm car - ton với những người ăn xin mà chấp nhận té ngã xuống mặt đất đầy rác.

Ngày mưa hôm ấy ở khu ổ chuột nằm trong con hẻm nhỏ của Paris, Fourth như mọi ngày giành giật vài tấm bìa car - ton chỉ để tối nay có một "tấm chăn" êm ấm cho giấc ngủ của mình. Tay em vừa chạm vào tấm bìa đã bị một người khác nhanh tay hơn giật lấy, Fourth vốn đã có bản tính hiếu thắng trong người, em như con hổ đói sẵn sàng đánh nhau mặc dù điều đó là trái với luật lệ của ngành em từng làm.

Cuối cùng Fourth giành được tấm bìa, em đắc ý rời đi với gương mặt tự mãn như một kẻ chiến thắng sau một trận chiến bất phân thắng bại. Nhưng em không biết rằng, ngay đêm đó khi em chìm vào giấc ngủ sâu với "tấm chăn" mình khó khăn giành được, người chiều hôm ấy cùng giành với em đã vì cái lạnh ngày xuân nơi Paris tiễn đưa về một con nơi khác.

Vào sáng ngày hôm ấy, Fourth Nattawat trơ mắt nhìn người ấy "ngủ" sâu dưới lớp tuyết đã phủ kín người, Fourth ám ảnh bởi cái chết của một người mình không quen, chỉ là hai kẻ lưu lạc vô tình gặp gỡ được nhau nhưng trong lòng Fourth đã trào dâng lên một nỗi ân hận tột cùng. Nếu lúc đó Fourth Nattawat không vì bản tính háo thắng mà nhường lại cho chàng trai kia, liệu anh ta có phải chịu một cái chết đau đớn kéo dài suốt một đêm đầy tuyết lạnh lẽo như này?

"Dạo này ở bệnh viện em chăm dậy sớm quá nhỉ? Đến đây ăn chút đi rồi ra chơi cờ vây với bác Spal."

Hai tháng cư trú trong bệnh viện, Fourth Nattawat đã có thêm một người bạn mới cách mình tận ba mươi tuổi mắc căn bệnh ung thư máu, Spal - ông lão đã từng ăn vạ vì thua cờ vây với Fourth bây giờ đã trở thành người bạn thân duy nhất của cậu ở bệnh viện này.

"Hôm nay em không muốn ăn?"

"Hôm nay luật sư có chuyện gì buồn nói anh nghe?"

Để mà nói thì, 5 tháng không phải là khoảng thời
gian quá ngắn mà cũng không qua dài. Chừng đấy thời gian đã đủ cho Gemini hiểu rõ được con người của Fourth, tính tình của em khi trời mưa thường có chút thay đổi nên phải "mềm mỏng" với Fourth.

Gemini mở nắp hộp cơm, mùi thơm của miếng thịt sườn đã bay theo hướng gió lướt ngang qua mũi của Fourth làm em cũng phải ngước nhìn về phía mùi hương toả ra. Khoảng vài phút sau đó, Gemini đã phải ngồi đút cơm cho một bệnh nhân lành lặng nhưng có cái tính thích làm nũng.

"Lát nữa anh có ca phẩu thuật, e là sẽ về phòng trễ. Em phải tự biết chăm cho bản thân nghe chưa, đồ ăn anh mua để trên bàn hết rồi, quần áo cũng mua cho em vài bộ để thay chứ ngày nào cũng chê đồ bệnh viện với anh quài anh nhức não lắm!"

"Ý là anh chê em phiền hả?"

"Không chê, mà anh không muốn em vì chuyện nhỏ nhặt đấy mà tức giận với anh."

Fourth có hơi nhớ lại mấy ngày gần đây, quả thật em thường hay cáu gắt vô cớ chỉ vì phải mặc đồ bệnh nhân hơn hai tháng trời làm em cảm thấy không thoải mái, Gemini ngồi không cũng bị vạ lay làm Fourth có phần áy náy. Em mò mẫn ở trong góc giường, lấy ra chiếc ví chỉ còn dư mấy đồng tiền lẻ đưa cho Gemini.

"Em trả cho anh, bao giờ em đi làm lại sẽ kiếm tiền trả anh sau."

"Thôi em giữ lại mà sài, chẳng phải từng bảo tiền của anh cũng là của em còn gì."

Vào một ngày đầy mây xanh ở London, Gemini Norawit chấp nhận trở thành cây ATM cho Fourth Nattawat tiêu sài thoải mái không lo nghĩ ngợi, đến cuối ngày đi chơi, hai tay em mỗi tay đều xách từ ba đến bốn túi hàng hiệu của các brand nổi tiếng, Gemini đi sau còn ôm thêm cả một túi đồ chất đống ở phía sau xe, Fourth mới nhận ra mình đã tiêu tiền "hơi lố" nên nằn nặc đòi trả lại cho cửa hàng. Gemini chỉ nhẹ nhàng dỗ dành em bằng một câu: Anh dư tiền nuôi em cả đời, tiền của anh cũng là tiền của em.

Nếu như được đánh đổi, Fourth chắc chắn sẽ chọn vế "nuôi em cả đời" thay vì "tiền của anh cũng là của em", ngay tại bây giờ Gemini vẫn là người chăm sóc em như những ngày em ốm vặt trước đây nhưng không còn với tư cách là "người đặc biệt" của nhau mà thay vào đó chỉ là mối quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Fourth vẫn muốn được thân thiết hôn lên má anh mỗi lần anh đút cho em một muỗng cơm, vẫn muốn được xà vào lòng anh sau những ca phẩu thuật khiến anh mệt mỏi.

"Gemini, đừng chăm sóc em như này nữa. Tu cô ấy không thích đâu, em có thể tự ăn được cũng có thể tự chuẩn bị tư trang cho mình được, anh đừng quan tâm đến em như cách của ngày trước nữa."

Một câu nói dối lòng phát ra từ khuôn miệng nhỏ, tâm can em như bị giày vò nhưng lại không dám bật khóc vì những lời mình vừa nói. Gemini im lặng nhìn em rất lâu, sau đó lại đút muỗng cơm cuối cùng cho Fourth ăn. Mọi hành động đều chất chứa một sự dịu dàng riêng biệt dành cho em.

"Nếu đó là điều em muốn, anh sẽ không làm nữa. Nhưng bây giờ cho anh lấy tư cách là một bác sĩ được đàng hoàng chăm sóc bệnh nhân của anh, được chứ?"

"Làm gì có bác sĩ nào tận tình đút cháo cho bệnh nhân ăn, làm gì có bác sĩ nào lấy tiền của mình trả viện phí cho bệnh nhân của họ, anh đúng là tên bác sĩ kì lạ nhất từ trước đến nay em từng gặp."

"Vì anh kì lạ nên đừng bắt anh phải cư xử theo cách bình thường, tại anh là bác sĩ kì lạ nên chỉ muốn được chăm sóc riêng em."

"Em ăn xong rồi, không cần anh chăm nữa đâu. Bác sĩ lo chuẩn bị cho ca phẩu thuật của mình đi."

"Nếu có việc gì thì cứ nhắn riêng cho Phuwin nhé, em phải tự biết ăn đúng giờ ngủ đúng giấc đấy. Đừng để anh về thấy em với cái bụng đói và đôi mắt thâm quầng."

"Trước kia cũng vậy, giờ cũng vậy. Em lớn rồi có phải con nít nữa đâu mà anh dặn em mấy cái này."

Fourth phì cười, có lẽ Gemini không biết được Fourth Nattawat đã khó khăn như nào khi phải cố gắng học cách nói dối để che lấp đi những mặt tối của bản thân. Một ngày ở Paris, từng có một Fourth Nattawat vì sợ không có gì để ăn mà không dám ngủ chỉ để ôm miếng bánh mì nhỏ trong tay vì sợ chớp mắt một cái miếng bánh có thể bị cướp đi lúc nào không hay.

"Em đi chơi cờ với bác Spal đây, gặp anh sau."

"Fourth, có thua thì về mè nhèo với anh không được hơn thua với bác nhớ chưa?"

"Em biết rồi, cũng lớn rồi chẳng mè nhèo y con nít nữa đâu."

Gemini lắc đầu cười ngao ngán, Fourth lúc nào cũng nói trước rồi bước không qua. Nhiều người bảo là do trước kia Gemini đã nuông chiều quá mức nên mới thành ra như này, nhưng thật ra cái tính mè nhèo trẻ con của Fourth đã có từ trước khi biết tới anh rồi.

...

"Thắng rồi, cháu thắng rồi nha!!"

Quân cờ được đặt xuống bàn cùng tiếng reo hò của những người xung quanh, Fourth như vừa đánh trận xong mồ hôi nhễ nhại trên trán đứng lên ghế nhảy cẫng lên vì vui sướng. Đã hơn ba tiếng trôi qua, Fourth thua bác Spal tổng cộng 11 trận cờ, không nghe nhầm đâu là 11 thật đấy.

Bác Spal vẫn như mọi khi, lại tiếp tục nằm xuống đất ăn vạ. Fourth Nattawat một giây trước còn nhớ lời căn dặn của Gemini không được so đo với ông, một giây sau đã nằm giữa sàn nhà khóc ré lên để đòi lại công bằng cho mình. Bác Spal thấy vậy cũng không dừng, ông tiếp tục múa máy tay chân nhiều hơn.

Ngoài trời bắt đầu đổ cơn mưa giông, từng hạt mưa nhỏ li ti rơi xuống sàn cát tạo ra một mùi hơi đất khó chịu. Fourth và bác Spal như hoá lại thành con nít, vô lo vô nghĩ nằm đó giỡn với nhau mặc cho các bệnh nhân khác đã chạy vào trong bệnh viện để tránh mưa.

Từ ngày có bác Spal bên cạnh, hai tháng ở trong bệnh viện đã đủ để Fourth coi ông như một phần trong cuộc sống của mình. Đối với Fourth, có khi bác Spal lại còn là một người cha thứ hai vì mỗi lần em bị cảm lạnh, ông khi nào rảnh cũng đều thay Gemini chăm sóc cho em. Có mấy hôm Gemini mua bánh cho Fourth, em chỉ dám đòi mua thêm một phần để cho bác Spal. Từng hành động nhỏ của cả hai tích góp qua từng ngày góp thành một tình yêu thương vô hình, từ lúc nào không hay cả Spal và Fourth đã trở thành một mối quan hệ còn hơn cả bạn bè.

Fourth cũng không biết, cũng không thể giải thích lý do tại sao em không biết. Chỉ đơn giản, Fourth đã coi Spal là một người đặc biệt tồn tại trong con đường mà có dấu chân em đi, Fourth rất trân quý bác Spal nhưng em là đứa nhóc không biết cách thể hiện tình cảm của mình nên chỉ có thể giả vờ hiếu thắng để thay cho những hành động yêu thương.

Cơn mưa dần trở nên lớn hơn khiến cuộc vui của cả hai buộc phải dừng lại, Fourth và bác Spal cả thân ướt đẫm ngồi dưới tán cây trú mưa. Những chiếc lá to đã hứng hết những giọt mưa đang cố gắng "nhắm" vào hai thân nhỏ dưới gốc cây, những cơn gió cũng tiếp tục kéo đến mang theo một cảm giác lạnh lẽo khiến Fourth rùng mình.

"Bác Spal, bác có sợ chết không?"

Fourth nhìn ngắm những tán cây, em cố gắng nhìn lớp tế bào của lá mặc dù biết khoa học đã chứng minh không thể nhìn nó bằng mắt thường.

"Không sợ, trước sau gì cũng đi sao lại sợ. Việc bây giờ là sống hết mình ngày nào hay ngày đó, cậu còn trẻ sống cho vui thoả đã rồi hẳn nghĩ đến từ "chết" chứ chàng trai. Có biết ông chú này năm nay gần sáu mươi vẫn muốn cưới vợ không?"

"Nhiều lúc cháu cảm thấy thế giới này đáng sợ quá, cháu chỉ muốn ngủ đi để trốn tránh nó thôi."

"Rồi ngủ có giải quyết được vấn đề không?"

Fourth lắc đầu, bác Spal lại vỗ vỗ nhẹ lên vai em.

"Thế đấy, cứ vui vẻ mà sống rồi tìm cách giải quyết vấn đề. Việc gì lại phải trốn tránh, ta là người sống phải biết làm chủ mọi thứ chứ."

"Bác nói thế mà có làm chủ được bệnh của mình đâu."

"Ý là trù tui hả cậu?"

Bác Spal nhéo tai Fourth làm em phải kêu lên một tiếng, đến mức tai em đỏ hẳn lên như vừa ngâm nước sôi mới chịu buông ra.

"Cháu không trù, chỉ là bác cũng không biết... mình sẽ chết lúc nào đúng không?"

Fourth không có ý xấu, em vẫn muốn ngày nào ra khuôn viên bệnh viện cũng thấy bóng dáng của một người đàn ông nằm ăn vạ khi chơi thua cờ vây. Nhưng thực tế luôn luôn khắc nghiệt hơn so với tưởng tượng, Fourth không biết bản thân mình sẽ như thế nào nếu một ngày không còn được nghe những câu nói đùa không có một tí hài hước gì của bác Spal, không còn bị ai nhéo tai mỗi ngày hay nằm ăn vạ cũng mình sau mỗi trận cờ.

"Tất nhiên là không biết rồi, nhưng mà yên tâm đi tui sống khoẻ lắm cậu hai ơi. Có khi sau này cậu còn nhận được thiệp mời đám cưới của tui."

"Chắc chắn không để cháu còn chuẩn bị cây vàng đi dự đám cưới."

"Chắc chắn rồi, tui cho cậu làm phù rể luôn."

"Nhất định nhé, cháu chờ thiệp cưới từ bác đấy."

--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro