Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộc sống này vốn dĩ không có sự cân bằng. Người giàu có luôn được mọi thứ. Người nghèo khổ buộc phải hy sinh một thứ gì đó của mình.

Hôm nay trời mưa gió lớn, một người phụ nữ gầy gò ăn mặc kín mít, tay ôm một đứa trẻ đứng trước "Trại trẻ mồ côi Sunflower". Bà ôm lấy đứa nhỏ, hôn lên gò má nó một cái, không bằng lòng mà đặt nó trước cửa, bà nhét một mẩu giấy nhỏ vào bên trong cái chăn đó rồi ấn chuông chạy đi.

Cô bảo mẫu ở trại trẻ mồ côi bước ra, nhìn xung quanh không thấy ai. Cô nhìn xuống dưới chân, hoảng hốt ôm đứa bé dậy. Đứa bé này gương mặt cực kì đáng yêu, trắng trẻo mịn màng

"Ai để đứa trẻ này ở đây vào mưa gió thế này nhỉ?"

Bà nhìn thấy góc giấy ló ra, bà một tay ôm đứa trẻ một tay lấy mẫu giấy ra xem

"Xin chào, tôi xin được gửi bé ở đây. Hãy đặt bé là Fourth Nattawat Jirochtikul, vì một số chuyện tôi buộc phải làm vậy, mong cô sẽ bên cạnh bé, coi như bù đắp tình cảm của một người mẹ cho bé. Cảm ơn!"

Cô vừa buồn vừa bực, gấp mẫu giấy lại rồi đi vào trong đóng cửa lại. Ở góc tối nào đó, người phụ nữ ban nãy vẫn còn lấp ló, gương mặt hiện rõ sự đau khổ

"Xin lỗi con, hãy bỏ qua cho mẹ"

Người phụ nữ rời khỏi. Trời gió càng mạnh hơn. Đêm đó là một đêm dài khó quên!

Từ đêm đó đến nay cũng đã 7 năm, Fourth bây giờ vẫn sống trong trại trẻ mồ côi. Cậu không nói chuyện với bất kỳ ai, kể cả cô bảo mẫu cũng chỉ nghe được vài lần thì thào trong cổ họng của cậu mà thôi.

Trong trại trẻ mồ côi, có một đứa trẻ lớn tuổi nhất trong đám. Nó là Kwan, năm nay nó đã 12 tuổi. Nó hòa đồng, hoạt bát, nhanh nhẹn nên mọi đứa trẻ trong trại ai cũng muốn chơi cùng.

Hôm nay cả bọn rủ nhau chơi trốn tìm, Kwan thấy Fourth chỉ ngồi ở xích đu chơi một mình nên lại ngồi xổm xuống trước mặt cậu

"Này, em muốn chơi cùng bọn này không? Trốn tìm rất vui"

Cậu đưa mắt nhìn Kwan, khẽ gật đầu. Kwan vui vẻ nắm tay cậu lại chỗ đám nhóc kia. Một đứa trẻ thấy Kwan kéo tay Fourth lại khá ngạc nhiên

"Quao, Fourth à, hôm nay cậu chịu chơi cùng bọn tớ rồi sao?"

Fourth cũng không nói gì, chỉ có nhìn mọi người. Đứa trẻ đó sẽ là người đi tìm. Fourth cứ lơ ngơ không biết nên trốn ở đâu, bỗng đến một cái bụi cây liền bị ai đó kéo vào trong. Là Kwan. Anh mỉm cười, tay vẫn nắm lấy tay cậu

"Trốn ở đây sẽ không bị ai phát hiện"

Fourth vẫn không hề nói gì, hai mắt nhìn tay anh đan xen vào tay cậu, hai mày tự nheo lại.

Đến nửa ngày, đứa trẻ kia đành nhận thua. Lúc này Kwan và Fourth mới chịu ló dạng. Đứa trẻ oán trách vì làm cho nó đi tìm khắp nơi mồ hôi nhễ nhại, cả bọn được phen cười rộ. Riêng cậu nhóc Fourth của ta vẫn cứ đứng đó nhìn mọi người.

1 tuần sau, cả bọn nghe tin Kwan được nhận nuôi. Ai ai cũng mặt mũi tèm lem khóc sướt mướt. Fourth vẫn là nhỏ bé nép một bên nhìn mọi người. Cậu không hiểu, có gì phải khóc?

Lúc ra tới cổng, Kwan đi lại ôm lấy Fourth

"Fourth này, đừng chơi một mình nữa. Hãy chơi cùng mọi người nhé, anh đi đây, em không được quên anh đâu đó"

Fourth cũng chỉ gật đầu, không thích tiếp xúc mà bỗng dưng bị ôm thế này nó cảm thấy khó chịu đó, Kwan xoa xoa mái tóc của nó rồi bước lên xe hơi đi khỏi trại. Mấy đứa trẻ trong trại khóc đến mệt, lũ lượt vào phòng mà đi ngủ. Fourth đứng đó một lúc cũng về phòng.

Phòng Fourth nằm ở cuối hành lang, nó được xếp riêng cho một mình Fourth. Vì không thích tiếp xúc cùng ai nên cô bảo mẫu đã xếp riêng cho cậu căn phòng này. Nhưng đối diện vẫn còn một chiếc giường trống, nó được đặt ở đó rất lâu rồi, từ lúc Fourth vào đây cho đến bây giờ chưa ai nằm ở đó.

Đêm nay, Fourth đi ra ngoài sân sau. Ở đây chỉ có một mình Fourth biết vì có lần nó đi dạo, tìm kiếm những thứ mới lạ khắp nơi nên chỗ này gần như là địa bàn của nó.

Ở một cảnh khác, một chiếc xe ôtô đang lái trên con đường gần trại trẻ. Chiếc xe mất thắng lao thẳng xuống vực, trước đó, người mẹ nhanh chóng đẩy đứa con ra ngoài. Anh bị té lăn vào một góc khuất, lúc anh mơ mơ màng màng tỉnh thì chiếc xe dưới vực đã nổ tung. Và bố mẹ anh đã chết trong vụ đó. Dù lòng rất đau nhưng anh đã không khóc, từ từ vịnh vào cái cây đi men theo hàng rào.

Một lát sau, trước mắt anh là một cậu nhóc đang ngồi dưới bãi cỏ, ánh trăng chiếu rọi vào gương mặt ấy càng thêm xinh đẹp. Anh đi đến, khi gần chạm vào cậu thì anh đã ngất đi. Nghe tiếng ngã cậu liền quay lại, toàn thân người kia toàn là máu, cậu khá bình tĩnh đi tới choàng tay anh qua vai mình rồi khó khăn đỡ vào trong.

Cô bảo mẫu thấy Fourth đang đỡ một cậu bé người đầy máu cũng nhanh chóng lại giúp. Đặt lên giường phòng y tế, cô rửa vết thương, may là bị thương bên ngoài thôi không nghiêm trọng gì, vài ngày nữa sẽ khỏi. Từ lúc cậu đỡ anh vào trong, cậu chỉ bên ngoài nhìn, thấy mặt anh lấm lem, cậu đi lấy khăn đi lại lau đi. Cô bảo mẫu nhìn Fourth lau cho cậu bé đó mà mỉm cười.

Sáng hôm sau, anh tỉnh giấc, đầu vẫn còn hơi đau, mấy vết thương đã được sát trùng và băng lại cẩn thận. Nhìn thấy bên ngoài một cậu nhóc nhỏ nhắn giật mình đóng cửa lại rồi chạy đi mất. Anh hơi khó hiểu, ôm lấy đầu mình, anh nhớ lại vụ việc hôm qua, bố mẹ anh đã mất. Anh thấy sự đau thương lớn nhưng gương mặt không hề hiện rõ cảm xúc. Bởi vì từ nhỏ bố dặn là con trai không được để cảm xúc lộ rõ ràng.

Đã một tuần anh sống tại trẻ mồ côi này, cô thấy anh đã hồi phục nên chuyển anh sang phòng Fourth. Thật ra cô cũng không định chuyển anh vào nhưng lần trước thấy Fourth quan tâm đến anh nên cô nghĩ chuyển anh vào trò chuyện cùng cậu có khi cậu lại thoát khỏi căn bệnh kia. Lúc anh vào thì Fourth đã đi ăn trưa nên không hay biết. Anh ngã mình xuống chiếc giường trắng tinh, anh vẫn còn nhớ gương mặt của cậu nhóc tối hôm đó. Đáng yêu vô cùng!

Cậu ăn xong đi vào phòng, có chút ngạc nhiên. Anh đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt. Cậu đi lại nhìn anh kĩ hơn một chút, nào ngờ trượt chân té hẳn vào người anh, anh mở mắt dậy, cậu hoảng hồn bật dậy chạy qua giường mình chùm chăn lên trốn.

Anh ngồi lên nhìn cái con người đang trốn trong cái chăn đó

"Đồ ngốc, cậu trốn ở đó ai mà chẳng thấy hả? Ra đây"

Không nghe ai trả lời mình anh khó chịu đi lại hất cái chăn ra. Cậu lại chui đầu vào gối trốn, lần này anh kéo cậu ngồi lên đối diện với mình. Gương mặt cậu xấu hổ nên đỏ hết cả lên, anh ngơ người ra, cậu nhóc này.. là cậu nhóc đáng yêu hôm trước!

hết chương 1

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro