Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Happy birthday to you...Happy birthday to youu"

"Chúc mừng sinh nhật con traii"

Hôm nay là ngày cậu nhóc Fourth vừa tròn 18 tuổi, cậu vốn dĩ đã sinh ra trong một gia đình giàu có, ngày ngày cậu sống trong sự che chở, bao bọc từ người cha của cậu

"Chúc cho con trai của bố mẹ ngày càng học giỏi, ngoan ngoãn và điển trai hơn trước nhé!"

Những lời chúc tốt đẹp được dành cho cậu, mọi người đều vỗ tay nồng nhiệt và rồi họ cũng chăm chú thưởng thức các món ăn của bữa tiệc này

Sau khi buổi tiệc kết thúc, cậu cùng bố mẹ trở về nhà. Trong lúc đứng đợi bác tài xế đến để đưa cả gia đình về, cậu nắm lấy tay ba mình và nói

"Ba ơi... con thật sự cảm ơn ba vì những điều ba đã làm cho con, con mong ba sẽ mãi mãi bên con thật lâu nháaa. Cả mẹ nữa!" 

Nghe xong những lời nói vừa rồi của cậu con trai bé bỏng ấy, bàn tay ông cầm lấy tay cậu và cả mẹ cậu rồi ôm một cái thật chặt

"Ba hứa mà, tất nhiên sẽ ở bên con mãi mãi rồi, đứa con bé bỏng của ba.."

Bỗng đột nhiên từ phía xa, một tiếng kêu tên ông thật to vang lên

"CHỦ TỊCH, CẨN THẬN PHÍA SAU"

Cùng lúc đó, ông theo phản xạ mà quay đầu lại phía sau. Một tiếng "BẰNG" thật to vang lên

"L-là tiếng súng, b-ba con bị bắn rồi"

Cậu đang không hiểu chuyện quái gì xảy ra trước mắt thế này. Hai chận cậu khuỵu xuống, tay chạm vào người ba mình, lay lay mấy cái liên hồi. Rồi theo đó, tiếng gọi ba ơi cứ vang vọng mãi trong màn đêm tối tăm này

"Ba ơi... ba ơi bà làm ơn tỉnh dậy đi...hic... ba đã hứa sẽ ở bên cạnh con mà...huhu... c-cái gì đây? Là máu sao? Không, Không được ba ơii, làm ơn tỉnh lại đi mà...huhuhu"

Cậu cứ gọi ba mình liên hồi, nước mắt thì cứ rơi lả chả, nhưng đáp lại cậu bằng một sự yên ắng đến đáng sợ. Có vẻ như, phép màu không đến với cậu rồi...

"Th-thưa bà chủ, Ch-chủ tịch kh-không qua khỏi rồi ạ..."

Câu nói ấy của bác quản gia vang lên, từng câu chữ trong lời nói của bác, như đang dằn xé nội tâm của cậu và mẹ cậu vậy. Nó như một lưỡi dao sắt bén chém thật mạnh vào trái tim mong manh kia

Sáng hôm sau, cậu mặc lên người một bộ vest đen, tham gia buổi đưa tang của cha mình. Đôi mắt cậu cứ sưng lên sau một đêm khóc rất nhiều. Cậu nhìn lên di ảnh của ba mình, nội tâm cậu hiện giờ đang là một sự oán hận, cậu rất muốn được trả thù cho ba mình, nhưng trước hết, giờ cậu vẫn còn là một cậu bé 18 tuổi, liệu có thể đánh bại tên đấy sao?

Kết thúc buổi đưa tang, cậu bước ra ngoài cửa, đón chào cậu là những ánh đèn flash chấp choé đến từ nhiều nhà báo, phóng viên khác nhau. Họ cứ liên tục đưa mic dí vào miệng cậu, bắt cậu phải trả lời câu hỏi từ đám người ấy. Và rồi cậu quyết định dừng lại để trả lời câu hỏi của một vị phóng viên

"Thưa cậu, chúng tôi muốn biết được rằng, sau khi chủ tịch mất, cậu sẽ là người cai quản công ty tiếp đúng chứ?"

"Đúng vậy, ba tôi đã chuyển nhượng toàn bộ công ty này cho tôi khi tôi tốt nghiệp cấp 3, còn hiện giờ, mẹ tôi sẽ là người trực tiếp cai quản công ty đến khi tôi đủ điều kiện!"

Cậu tự tin trả lời câu hỏi của phóng viên đưa ra, sau đó bước đi ra khỏi sảnh lễ để về nhà

Một mình cậu tự nhốt mình trong căn phòng, từ trước đến giờ cậu luôn sống trong vòng tay nâng niu, che chở của ba, nhưng giờ đây, ai sẽ là người bảo vệ cậu về sau bây giờ?

Hàng ngàn suy nghĩ cứ loé lên trong đầu cậu, cậu vò đầu bứt tóc, muốn hét lên một cái thật to để đẩy đi hết những muộn phiền vừa rồi. Cậu không hẳn là một người mạnh mẽ, đủ sức lực để chống chọi lại mọi thứ, tính tình cậu dễ khóc, hay mít ướt và nhõng nhẽo, nũng nịu với ba mẹ của mình.

"Haizzzz... thôi đi ngủ cho lành"

Và rồi cậu chìm vào giấc ngủ sau ngày trời đầy những biến cố xảy ra, tất cả những chuyện như vậy đã đủ làm cậu mệt mỏi rồi, mong ông trời đừng đem đến những chuyện tồi tệ hơn trong cuộc đời cậu nữa...

Sáng hôm sau, cậu thức dậy với tâm thế vẫn còn buồn bã sau những chuyện vừa rồi. Cậu xuống giường thay quần áo và vệ sinh cá nhân

Xong xuôi mọi thứ, cậu bước xuống nhà với vẻ đẹp sáng sủa, cậu đi đến đâu là thu hút ánh nhìn đến đó, những người hầu trong nhà dù ở đây cũng lâu, những mỗi khi thấy cậu vẫn luôn thốt ra những lời khen về cậu

"Fourth, lại đây mẹ có chuyện cần nói với con"

"Dạ mẹ? Có chuyện gì vậy ạ?"

Đứng bên cạnh mẹ cậu bây giờ là một cậu học sinh khá điển trai, da trắng hồng, thân hình đầy đặn, trông cũng cao ráo đấy chứ

"Đây là con trai của bác quản gia, mẹ đưa cậu ấy về đây là để bầu bạn với con, và đặc biệt hơn cậu ấy sẽ là người bảo vệ con từ nay trở đi"

"Ch-chào cậu chủ, t-tôi là Gemini"

"Ừ-ừm chào cậu tôi là Fourth, rất vui được làm quen"

"Này Fourth, bây giờ đến giờ học rồi, con nên đi học nhanh lên thì tốt hơn đấy!"

Mẹ cậu nhìn đồng hồ thì cũng đến giờ cậu phải đến trường, liền hối thúc bác tài xế đưa cậu đi

"Này, cậu không đi chung với tôi sao? Dù gì cũng học cùng trường mà?"

"Dạ thưa tôi không dám, để tôi đi xe buýt đến cũng được ạ"

"Xe đã chuẩn bị xong, mời cậu chủ lên xe ạ"

"Bác không cần phải gọi con bằng cậu chủ đâu ạ" 

Cậu bước lên xe, chiếc xe lướt ngang qua Gemini, hai ánh mắt chạm nhau, tâm thế cậu ngồi trên xe nhưng vẫn cứ bức rức

"Sao bác lại không cho cậu ấy lên xe đi chung luôn vậy ạ? Dù gì cũng đã sắp trễ rồi mà ạ?"

Hoá ra cậu bức rức vì chuyện này, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, bỗng tim cậu tăng thêm nhịp đập. Cảm giác gì đây? Sao lại có cảm giác như vậy được?? Lạ thật đấy!

——————————————
End Chap 1
Mng đọc có thấy cốt truyện nó tựa tựa bộ phim gì không nèeee
Mog mng ủng hộ bộ fic này nháaa
💓💓💓💓

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro