4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng ở trường đại học diễn ra thật nhàm chán. Học rồi chơi, chơi rồi học khiến Fourth gần như phát điên vì chán.

Vừa hết tiết 3 cậu đã cất sách vào cặp rồi vác cặp đi về.

"Fourth, mày đi đâu. Chưa hết tiết đâu đấy"

Winny ngồi cạnh thấy thằng bạn mình có ý định trốn tiết thì liền nhắc nhở. Từ hôm qua đến giờ, cậu để ý thằng bạn mình nó cứ làm sao ấy. Hay ném suy nghĩ lên tận 1188 tầng mây luôn.

"Đi về chứ đi đâu được tầm này. Tý xin cô cho tao nghỉ ốm nhé mày"

Nói xong thì cậu đi thẳng ra ngoài cửa, mặc kệ Winny còn đang ngơ ngác.

Ai đã hứa sẽ xin phép cô cho mày đâu cái thằng chó kia !!

Trên đường về Fourth có cảm giác rất lạ. Cứ như có ai đang theo dõi mình vậy. Giờ đang là gần trưa, trời thì nắng nên mọi người ra ngoài cũng ít dần đi. Lản vản vài chiếc xe chở hàng hoá trên con đường vắng vẻ này.

Cậu vừa đi vừa ngoảnh lại nhìn về phía sau, không thấy ai !

Nhưng linh cảm cậu rất nhạy bén, Fourth luôn có cảm giác có người nhìn chằm chằm mình. Sợ đó nha.

"Alo, mẹ ạ ?"

Đột nhiên chuông điện thoại reo lên, là mẹ cậu gọi sao ? Vào giờ này ?

"Fourth hả con, cô Fon gọi cho mẹ bảo con bị ốm. Có ốm nặng lắm không con ?"

"Dạ con không sao ạ. Con đang trên đường, để lát về phòng rồi con gọi lại nha mẹ"

Cúp máy, Fourth ngoảnh lại một lần nữa. Một bóng trắng từ trong vách tường không xa chạy vụt mất.

Là ai ?

Cậu lấy hết can đảm đi về phía chỗ cái bóng ban nãy. Đệt mẹ, nơi đéo gì thế này.

Sau vách tường đen bẩn thỉu, một cái ngõ nhỏ với một mùi ẩm mốc sộc lên tận đại não khiến Fourth có chút choáng. Cậu đã từng đi qua đây rất nhiều lần nhưng chưa từng thấy cái ngõ này.

"Này cậu kia, làm gì đấy ?"

Đằng sau cậu, một người đàn ông lớn tuổi với mái tóc trắng phau như sợi cước.

"Dạ ? Ông gọi cháu sao"

"Đúng, cậu làm gì ở đấy thế ?"

Ông lão đi lại gần, liếc mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới rồi hơi nhíu mày.

"Đừng lại gần chỗ đó, mau về nhà đi"

Fourth nghe được thì nhếch mày, đánh mắt vào cái ngõ nhỏ tối tăm đó rồi đi đến chỗ ông lão.

"Trong ngõ đó...có gì thế ạ ?"

Cậu tò mò, thật đấy. Fourth đoán chắc rằng trong đó sẽ chả có người vào đâu. Nó bẩn thỉu và tối tăm. Xi lanh cùng một vài tấm vải trắng vứt vương vãi khắp các ngóc ngách. Hm, và có cả những vệt gì đỏ đỏ trên tường nữa, do tối quá lên cậu không thấy rõ.

"Đừng hỏi về nó, cậu chỉ cần biết rằng không lên lại gần chỗ đó là được"

Đây không phải câu trả lời mà cậu mong muốn nhận được.

"Hừ, đúng là giới trẻ hiện nay. Bạo quá"

Bắt gặp ánh mắt đầy tò mò của cậu trai trẻ trước mặt, ông đành thở hắt một hơi rồi kể.

"Thấy mấy nhà ở xung quanh đó kể là hay nghe được tiếng hét trong đó. Nhưng khi vào kiểm tra thì chả có con ma nào"

"Cậu đi sâu xuống cuối ngõ sẽ đến thằng cửa sau của ngôi nhà mà 8 năm trước bị cháy. Tôi chỉ kể đến đó thôi, đừng tò mò quá làm gì"

Ông lão nói xong thì không khỏi rùng mình, quay đầu đi ngay.

Đi sâu vào sẽ ra được ngôi nhà hoang sau trường mình sao ?

Bản tính vốn hiếu kì, giờ thấy chuyện kì lạ như vậy cậu cũng chả thể ngồi yên được. Nhân lúc trốn học, mà cũng chả muốn về phòng sớm. Fourth lấy hết can đảm đi thẳng vào trong cái ngõ tối tắm kia.

Cậu chẳng thể nhận ra, người đàn ông ban nãy đã ngoảnh đầu lại nhìn cậu từ bao giờ. Trên mặt hiện ra một nụ cười quái dị, liên tục lẩm bẩm.

"Đi đi, đi đi, hãy đi sâu vào bên trong đó"

         ___________

Điềm tới bây ưi

Ngủ ngon 😪🤌

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro