Nắng chẳng còn chiếu trên những vườn hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mong bạn hiểu rằng đây là OOC không bao giờ áp dụng vào người thật, đây là cảm xúc lẫn lộn của bản thân Vườn trong một ngày mưa tầm tã. Vườn gửi vào đây cảm xúc những thứ tồi tệ trong chính cái cảm xúc khó chịu của Vườn, đừng gánh chịu những cảm xúc tiêu cực này nếu bạn đang gặp phải những cảm xúc khác. Đây là môt đống lộn xộn dễ gây khó chịu đừng chịu đựng nó nếu không cần thiết.

Note:

 Nó: Trầm cảm

Gemini: Tôi

Fourth: Em

---

Gửi em thiên thần của tôi.

Em Fourth Nattawat người có một làn da trắng sáng, đôi mắt em chứa cả biển trời sao và từng chứa một kẻ tồi như tôi. Người tôi yêu nhất của cả hiện tại và tương lai. Tôi đã gần như khóc suốt 49 ngày qua, không một chút tỉnh táo để có thể tiếp nhận tất cả những gì đã xảy ra. Trầm cảm dai dẳng hành hạ tôi như một người điên đang gào thét, nó giết chết từng mảnh hồn tôi từ ngày em đi.

 Em bỏ tôi đi thật rồi, bỏ lại một tôi lúc tồi tàn và ma dại nhất, bỏ lại một tôi chịu những dày vò của bản thân, bỏ lại một tôi đang tội lỗi và chỉ biết kêu gào thảm thiết nơi mồ chôn xanh cỏ.

Hoa hướng dương em tặng tôi vẫn giữ, móc khóa em làm tôi vẫn đeo, đồ của em tôi vẫn để đó, em có về thì cứ lấy dùng như trước. Tôi sẽ chẳng giận dỗi hay trách mắng vô tội vạ, sẽ chỉ ngồi ôm em thật chặt đợi ngày tháng này qua, em phải tin rằng tôi sẽ cố để những cơn hưng cảm hoặc trầm cảm sẽ không làm phiền đến em nữa. Chỉ là... em có về lại đây không.

Em từng nói tôi phiền vì những lần ôm chặt mỗi lần em làm việc(nhưng em vẫn chấp nhận), từng khóc khi thấy những vết cắt sâu trên tay tôi và còn dao dính đầy máu vứt nơi góc bếp(tôi xin lỗi vì đã chẳng kiểm soát được chính mình). Em thường xuyên trách cứ rằng nếu giờ không có em thì tôi sống như thế nào, thật ra có thể lúc đấy tôi sẽ quằn quại và sẽ lên báo không lâu sau đó với một vụ tự tử tại nhà với đầy dao và máu như lấp đầy căn nhà này, cả những bông hoa của em nữa.

Em bỏ tôi đi chắc do em mệt, mệt với căn bệnh vô hình này, nhưng em đâu cần rời đi trên giường bệnh như thế, chỉ cần ta chia tay là xong rồi mà. Có thể tôi sẽ đau khổ nhưng sẽ chẳng thể bằng hiện tại đâu thiên thần của tôi ơi!

Thiên thần của tôi luôn thắc mắc rằng tôi yêu em không. Có tất nhiên là có yêu em, nhưng tôi chỉ yêu em khi không bị trầm cảm kép, tôi biết nó là một thứ hủy hoại cuộc đời em, làm em mất đi tuổi xuân, làm tôi thân tàn ma dại, nhưng đừng dấu dao đi khỏi đời tôi như cách em rời đi vậy. Một người trầm cảm như tôi không nên yêu ai cả, việc yêu của tôi gây ra những tiêu cực cho người còn lại khi bị lây truyền cảm xúc, nó tồi tệ đến mức có những ngày tôi thấy em mệt mỏi, em nằm dài nơi ghế sofa mắt nhìn xa săm những nóc tòa nhà. Tôi thương em nhiều lắm nhưng chỉ dám thương thôi, tôi sợ, sợ em bỏ tôi đi nhưng bố mẹ tôi vậy.

Họ li dị, chẳng ai muốn nuôi tôi, mẹ tạm chấp nhận tôi như một người làm trong gia đình, để rồi đến lúc tôi cảm nắng em, một em thanh thuần tươi sáng mà tôi luôn nhìn từ xa. Mẹ đánh, chửi mắng tôi bệnh hoạn, nói tôi không xứng đáng làm con của mẹ, là một gánh nặng, đau đớn, nợ nần, nghiệp chướng của mẹ với cuộc hôn nhân cùng ba. Mẹ đổ hết lên đầu tôi tất cả, còn tôi thì sợ hãi chính mình, ác mộng bắt đầu cuốn lấy chính cái thân chẳng còn gì này. Rồi nó(trầm cảm) ập đến chính tôi nó xuất hiện cùng PTSD( chấn thương hậu sang chấn) và những sự việc đó làm nó lớn dần. Nó như dây leo bóp chặt lấy chính tôi vào những ngày u tối nhất trong 4 năm trước khi em xuất hiện.

Xin lỗi em rất nhiều, từ ngày em đi vết thương đang chằng chịt bám víu nơi tôi, tôi không giữ lại nơi cơ thể này gửi cho em nữa rồi, không thể giữ lại nguyên vẹn những gì ba mẹ trao và em giữ. Em bỏ tôi vào một ngày mưa rơi tầm tã, bỏ đi rồi lại để lại. Để lại một tôi sợ hãi giữa đất, trời và máu của chính thiên thần.       

Thiên thần ơi! Em hãy về lại với nơi em sống, và chắc tôi đã gửi lại đôi cách đã cắt cho em rồi. Tôi hiện tại vẫn không ngờ bản thân mình vẫn sống ở đây nơi tồi tệ này. Em là một biến số xuất hiện trước ngày tôi từ bỏ, em sáng lắm sáng đủ để tôi nhìn thấy, sáng để tôi chiêm ngưỡng cả màu trời nơi em. Bầu trời nơi em còn chứ nó vẫn len lỏi tỏa sáng, nhưng nó không chiếu đến nơi tôi- một vùng trời chẳng chạm được em.

Dao với kéo. Em cất nơi đâu rồi, nó ở đâu hay em vứt rồi. Đừng cất nó nữa, cứ để lại cho tôi đi, tôi chỉ tạo ra vài vết cắt thôi, không sâu đâu. chỉ đủ để cảm nhận đau đớn và ngăn chặn nó tìm đến chính mình. Tôi thề như lời yêu từng nói không chắc chắn sẽ bên em chọn đời nhưng vẫn mong có cố gắng giữ lại chút tỉnh táo để bên em ít nhất đến ngày mai.

 Một đợt trầm cảm kép vừa trôi quá, lâu lắm rồi chắc khoảng 6 năm tôi trải qua nó một mình, lâu lắm rồi ý nghĩ trong đầu tôi về đôi dây và vài viên thuốc nơi góc phòng mới rõ ràng đến thế. Tôi mệt mỏi, cản kiệt năng lượng, và luôn tự trách mình không cứu được em. 6 năm em ở nơi tôi rồi giờ em bỏ tôi đi, ngày mai là môt ngày không nắng và chắc cũng chẳng mưa nhưng lòng tôi lại mang đầy giông và bão. Vụt mất nắng chắc là điều cả đời tôi tiếc nuối, vụt mất em là điểu cả đời tôi chẳng thể cứu chữa được.

Những vết đỏ đang thấy đầy trền mặt sàn, tôi cũng chẳng lau nữa, đôi tay vẫn đang run rẩy và mắt vẫn đang đầy nước, dòng này gửi tặng em để gửi em về với trời về với đất, gửi em về nơi em có đôi cánh trắng mà tôi đã trả lại rồi. 6 năm giữ em bên mình chắc là đủ rồi, chỉ là tôi vẫn hơi tiếc mà thôi, tiếc nơi đường sao vẽ lên chẳng còn bao quanh những đường sẹo trên chính cánh tay này. Sau ngày em đi tôi sẽ tiếp tục hiểu chuyện hơn một tí, vì không hiểu chuyện thì đâu ai dỗ mình nữa vẫn phải tự đứng lên thôi.

Ngày mai chắc sẽ không thấy mặt trời chỉ toàn là mưa, tôi vẫn giữ lại cái thân thể héo úa này, để ít giữ lại kỉ niệm của tôi và em hết kiếp này. Fourth thiên thần của tôi ơi! Tôi vẫn mãi là một thằng tồi, một gánh nặng của cả cha và mẹ, một dự tính ngoài mong muốn mà thôi. Đừng an ủi tôi nữa, tồi thì mãi mãi tồi không thể có nhưng, một kẻ độc ác thì vẫn luôn hoàn độc ác, tôi ác lắm đúng không? Tôi lấy hết thanh xuân của em đi rồi, nhìn em cũng mệt mỏi nơi tôi nhiều rồi, ngủ ngon mai dậy sớm, nếu có thể thức dậy hãy ra ngoài tưới hoa, tưới lá chăm sóc thế giới quanh mình em nhé.

Thiên thần của tôi ơi mai đối với em chắc chắn là một ngày đẹp trời. Hãy sống nơi đó sống để giữ lại chính bản thân mình, và đừng sống vì tôi nữa em nhé.

Em yên tâm tôi sẽ chẳng đi theo em đâu, tôi phải giữ lại kí ức này, để ít nhất đây là một việc tốt nhất mà một thằng tồi có thể làm được, cơ thể tôi thì máu vẫn còn chảy, cơ thể tôi cũng chẳng đau đâu chỉ là chảy hơi nhiều máu đến mức dính lên con dao góc phòng. Những vết cắt sâu hơi lộ phần trắng chắc mai tôi cũng sẽ đi bệnh viện. Thuốc chống trầm cảm tôi dừng thuốc rồi, uống làm gì khi nó chẳng có tác dụng chứ.

Vài dòng cuối này gửi cho em từ một thằng tồi, em không bao giờ tồi cả Fourth chỉ có thằng Gemini này đang kéo em xuống nơi đại dương sâu thẳm của nó. Thằng tồi ấy luôn muốn bảo em rằng đừng cố kéo nó và tôi lên vì việc đấy là vô ích và đúng thật, sau 7 tháng yêu nhau em đã có cảm giác nó hành hạ em để rồi nó gần như đã sắp chạm đến em. Tôi đã đẩy em ra để chọn một người tốt hơn nhưng do nó lại kéo em lại nên em gần như chạm đáy hố này. Nhà tôi không bán, mèo tôi vẫn chăm, rau vẫn được mua, kem vẫn trong tủ đá. Nếu muốn thì em cứ ghé qua, lúc đấy tôi sẽ trốn nơi nào đó, để nhà của em vẫn giống nhà của em chứ chẳng phải của nó chiếm. 

Kiếp sau? Đừng nhắc tới kiếp sau, kiếp này khổ đủ rồi chẳng thể xóa đi dấu tích, củng chẳng nhận lại được gì. Đừng mơ về kiếp sau mình có nhau nữa, mỗi người cũng chỉ nên sống một kiếp người để đỡ làm khổ đời thôi, đời mà trời cũng chỉ tặng có đúng một cuộc đời thôi em à, đừng nhớ mãi một đời người để tiếc nuối, sống và chỉ cần hạnh phúc chắc là đủ rồi. 

Ngày em đến em tặng tôi bông hoa hướng dương vàng như lời nguyện ước thề non hẹn biển, ngày em đi tôi gửi lại em bông hoa cúc trắng tang thương kết thúc mối tình mình, bức thư này gửi cũng chẳng ai nhận thôi thì gửi vào nơi mồ chôn xanh cỏ để giả lại những lời cuối cùng. Mai tôi sẽ thắp một nén hương để gửi em về vời trời cũng như trả em đôi cánh đã từng cắt. Ngày thứ 49 của em tôi không xuất hiện thật là không phải phép mong em thứ lỗi cho thằng tồi này.

Người em có thể từng thương

  Gemini Norawit

---

Tất cả những việc liên quan đến trầm cảm mà Vườn viết có thể không chính xác, vì Vườn không biết chắc rằng trầm cảm sẽ như thế nào. Mong bạn đọc và tìm hiểu kĩ về thông tin, nếu có gì sai xót mong bạn hãy nhắc nhở và bỏ qua cho Vườn. Tất cả những gì Vườn viết đều là cảm xúc nhất thời của Vườn, nên Vườn xin lỗi vì đã chuyền tải mớ hỗn độn này cho bạn. Bạn phải nhớ rằng trầm cảm luôn cần tìm hiểu kĩ trước khi phán xét một người, bạn luôn phải tìm hiểu thông tin thật kĩ về những việc xảy ra với họ, vấn đề này mình không muốn đào quá sâu nhưng hãy hiểu và chọn lọc thông tin đúng cách.

Nguồn (do mình tìm hiểu): Đại Dương Đen- Đặng Hoàng Giang

_Vườn_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro