10.End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


A.. - Nín đi, đừng khóc nữa, nghe tôi giải thích. - Viên Nhất Kỳ vuốt mấy sợi tóc loà xoà của nàng qua vành tai.

Cô nhìn đồng hồ, vừa lúc hết giờ làm. Cô cởϊ áσ blouse ra vắt lên giá rồi nắm tay nàng :

- Đi theo tôi.

- Buông ra coi. - Thẩm Mộng Dao đi theo nhưng vẫn giãy ra khỏi tay cô, thái độ coi bộ đã rất uất ức.

- Im lặng chút.

Bác sĩ, y tá đang đứng ở quầy, nhìn thấy một màn lôi kéo, nhất thời hoang mang lên tiếng hỏi :

- Bác sĩ Viên....chuyện này.....?

- À, bạn gái tôi mang thai nên cáu kỉnh.
- Viên Nhất Kỳ nhe răng cười trả lời rồi quay sang nhéo vào cái mặt đang xị ra của nàng.

- Này, ai là bạn gái em, buông tôi ra. - Thẩm Mộng Dao trong lòng vui vẻ nhưng không nói ra, vẫn tiếp tục cự tuyệt.

Mấy người ở đó nghe thế liền có chút thất vọng, bác sĩ Viên vừa vào bệnh viện đã thu hút rất nhiều y tá, bác sĩ, dược sĩ.....Cô ra trường có điểm số cao ngất ngưởng, được đích thân viện trưởng mời về bệnh viện làm, tiếng tăm lừng lẫy, ai cũng mong muốn được kết giao với bác sĩ xinh đẹp này, ai nhờ hôm nay chính miệng bác sĩ lại nói rằng bản thân đã có bạn gái còn có cả con. Ôi, thật là chuyện đáng buồn trong thiên hạ.

..

Đưa nàng về nhà mình, an ổn cho nàng ngồi trên sofa rồi bản thân đi vào trong phòng ngủ lấy ra một món đồ. Là một xấp tiền được gói cẩn thận.

- Đây.....là tiền phẫu thuật của mẹ tôi. Trả cho chị. - Số tiền này là Viên Nhất Kỳ dành dụm mấy năm nay, cộng thêm tiền lương mấy tháng nay, rồi mượn thêm họ hàng một ít. Cô muốn hai người hôm nay chính thức kết thúc mọi thứ liên quan đến bản hợp đồng.

Thẩm Mộng Dao cầm xấp tiền, trơ mắt nhìn cô, oán hận :

- Em có ý gì ? Tôi đòi em sao ? Em cắt đứt liên lạc với tôi chỉ vì muốn kiếm tiền trả cho tôi ? Em muốn mau chóng kết thúc hết mọi thứ với tôi đúng không ?

- Không phải. - Viên Nhất Kỳ vươn tay muốn lau nước mắt cho nàng nhưng lại bị nàng tránh né.

Thẩm Mộng Dao quăng xấp tiền vào người cô, một tiếng bịch " đau đớn ". Cô nhăn nhó, ôi, sức lực phụ nữ mang thai sao có thể mạnh đến như vậy ?
nàng khóc nấc lên nghẹn ngào, đánh vào bả vai cô.

- Ai cần ? Những đêm mưa lớn, tôi cần em ôm tôi, có một hôm tôi động thai phải đi bệnh viện, lúc đó tôi cũng chỉ cần em bên cạnh tôi. Lúc đó em ở đâu ? Tôi cần tiền của em sao ? Hả ?

Viên Nhất Kỳ biết những gì nàng đã trải qua, nhưng cô dù gì cũng chỉ là một cô gái mới lớn, cô có cách yêu của cô. Cô mặc dù muốn ở bên cạnh nàng như cũng muốn cả hai không có khuất mắt.

Nhìn thấy cô im lặng, Thẩm Mộng Dao cười cợt bản thân :

- Cũng phải, đứa con này cũng chỉ là do tôi muốn, em cần gì quan tâm, đúng không ? Chúng ta chỉ là giao dịch....

Viên Nhất Kỳ cướp lời :

- Ban đầu chúng ta đến với nhau là cũng vì số tiền này, tôi cần nó. Nhưng bây giờ, tôi muốn dứt khoát không liên can gì tới số tiền này nữa, để tôi có thể đường đường chính chính bên cạnh chị, bên cạnh con
-.....

- Lúc đầu tôi đơn giản nghĩ cho chị một đứa con, rồi tôi sẽ đi, mẹ con chị ra sao thì ra. Nhưng.....

-....

- Mỗi ngày tôi nhìn thấy con lớn lên trong bụng chị, tôi cảm thấy muốn có trách nhiệm, không phải chỉ với nó, mà còn là với chị.

Viên Nhất Kỳ nghẹn ngào, đi tới chùi nước mắt cho nàng, rồi vươn tay ôm lấy nàng vào lòng.

- Tôi không muốn con mình sinh ra thiếu mất tình thương, không muốn nhìn thấy chị cô đơn hiu quạnh nữa, sau này, bất kể có chuyện gì, đều có tôi chống đỡ cho chị, chị không cần mạnh mẽ nữa.

- Vì vậy.....-  Cô tách người ra, chân thành nhìn vào mắt nàng. - Chị có đồng ý, gả cho tôi không ?

Thẩm Mộng Dao quệt nước mắt, nhưng nó lại cứ tuôn ra không ngừng. Nhưng không phải vì đau khổ mà bởi vì hạnh phúc. Nàng mếu máo, liếc cô :
- Không hoa, không nến, không nhẫn, ngu mới lấy em. - Ngưng một chút, Thẩm Mộng Dao rướn người hôn lấy môi Viên Nhất Kỳ . - Nhưng mà....trước giờ tôi cảm thấy mình cũng không thông minh lắm.

Cô cũng rất mau chóng hòa theo nụ hôn kia. Chiếc lưỡi tinh xảo luồn lách vào khuôn miệng xinh đẹp của nàng mà càn quấy, hút hết ngọt ngào mới chịu buông tha.

Viên Nhất Kỳ từ từ lôi trong túi áo ra một chiếc nhẫn, không phải đồ đắt tiền, nhưng đây chính là tất cả tấm lòng của cô dành cho nàng.

- Đây... - Thẩm Mộng Dao bịt miệng mình lại, nghẹn ngào.

- Đương nhiên là có nhẫn. Gả cho tôi được không ? - Cô quỳ một chân xuống đất, rất giống những những cảnh cầu hôn trong phim.

- Được.

Chiếc nhẫn được xỏ vào ngón áp út của nàng, Viên Nhất Kỳ vui vẻ hôn lên rồi mỉm cười. Sau đó lại đi vào phòng lấy ra một tờ giấy, chính là bảng hợp đồng.
Cô ở trước mặt nàng, liền xé đi.

- Tôi muốn thay thế tờ này, bằng một tờ đăng kí kết hôn. - Cô đem mấy mảnh giấy vô nghĩa trong tay quăng vào thùng rác.

Nàng gật đầu, dựa vào cô. - Được. Tôi nguyện ý.

Viên Nhất Kỳ  hạnh phúc muốn ôm nàng như vậy mãi, không buông ra. Nhưng lại phát hiện nếu cứ ôm như vậy thì thì bụng của Thẩm Mộng Dao sẽ rất khó chịu liền tách ra.

Cô cúi người hôn vào bụng nàng :

- Dao Dao , tôi thật sự, rất yêu chị, cũng rất yêu con của chúng ta.

Nàng bật cười, véo cánh môi cô mà châm chọc :

- Miệng em thật ngọt ngào.

- Thử lại không ? - Viên Nhất Kỳ càn rỡ đứng dậy, lại bế nàng lên, hướng cửa phòng mà vào.

- Lưu manh. - Nàng mắng một câu nhưng tay lại quàng qua cổ cô.

Vậy là sau tất cả, mình lại tìm thấy nhau....
...

Thẩm Mộng Dao sinh được một tiểu công chúa, Viên Nhất Kỳ hằng ngày ngoại trừ bệnh viện thì thời gian còn lại đều ở bên nôi của con.

Nàng nghĩ có lẽ cô đã bị hội chứng cuồng con cũng nên.

- Dao Dao , chị nói xem, gen của em rất tốt đó, xem con bé trắng trẻo mập mạp, lại xinh xắn như thế ? - Viên Nhất Kỳ ngắm nhìn con đang ngủ say, vội đắc ý, mũi cũng nở ra cả mét.

Thẩm Mộng Dao liếc cô, rồi nhìn đứa nhóc có khuôn mặt y hệt cô 8 phần. Nàng bĩu môi :

- Mặc dù không ưa em, nhưng phải công nhận, gen em tốt thật, đúng là không uổng công chị chọn mặt gửi vàng.

- Vậy có muốn gửi thêm không ?

- Ưm, cái gì hả ? - chưa kịp tiếp thu xong câu nói kia đã bị Cô vật ra giường, chỉ có thể ú ớ thêm mấy chữ.

- Này, gen tốt như vậy thì cần được duy trì chứ.....hề hề.....

Thẩm Mộng Dao bám vào cô rồi phối hợp, nhưng miệng cũng không ngừng chửi rủa :

- Em lưu manh, ưʍ....

- Tên lưu manh này rất yêu chị....

- Chị cũng yêu em, Kỳ Kỳ ....

Trương Hân cho rằng Thẩm Mộng Dao  cũng thật tốt số, lúc đầu chỉ xin đứa con liền lời thêm một " thằng chồng ".

Còn Hứa Dương nhất quyết nói Viên Nhất Kỳ mới thật số hưởng, lúc đầu chỉ cần tiền, về sau lại lời thêm vợ hiền con ngoan.

END

----
mọi người ưi tui quảng cáo nè

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro