Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới Ánh Trăng
Anh - Xiao
Cậu - Chongyun
_______________________
Hoàng tử Xiao cảm thấy vũ hội hóa trang thật nhàm chán, vì vậy anh quyết định ra ngoài đi dạo và tìm thấy một hiệp sĩ tóc xanh đang tập luyện trong vườn vào ban đêm.
_______________________
Anh luôn ghét vũ hội hóa trang. Những quý tộc đeo lên chiếc mặt nạ của họ, sau đó cố gắng làm cho mình luôn nổi bật trong mắt người khác. Thật giả tạo, cả những con người và sự kiện này.

"Tại sao Phụ thân lại nghĩ rằng có thể tìm được người thích hợp ở một nơi như thế này chứ?"Xiao thở dài. Anh nhìn người đàn ông tóc nâu đang bị vây quanh bởi một đám quý tộc - Cha của anh, vua Zhongli, người đã tổ chức bữa tiệc này để anh gặp được những người mới và tìm thấy một người phù hợp để kết hôn.

Xiao biết ông ấy có ý tốt, nhưng tất cả những gì anh nhận được chỉ là những mảnh đất và những món quà đắt tiền. Anh thậm chí không thể quen được một người bạn huống chi một người anh thật sự yêu.

Hoàng tử chắc rằng anh đã hít đủ bầu không khí tráng lệ ở đây rồi, giờ là thời gian phải đi. Sau khi kiểm tra xung quanh, anh rời khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Không khí ngay lập tức trở nên trong lành hơn khi anh bước ra khỏi phòng khiêu vũ. Xiao tháo mặt nạ ra và tận hưởng khoảng khắc yên tĩnh và thanh bình ngắn ngủi.

Ngay sau đó, anh nghe thấy một số âm thanh yếu ớt do vũ khí tiếp xúc với các hình nộm huấn luyện từ khu vườn vọng ra. Vì Xiao cũng là một chiến binh nên anh đã dễ dàng nhận ra chúng.

Điều đó nghĩa là ngoài anh ra còn có một người không tham gia vào cái vũ hội tẻ nhạt này.
Xiao rất tò mò về người này, nghĩ gì làm đó, anh đi vào khu vườn rộng lớn. Những âm thanh va chạm ngày càng lớn hơn khi anh tiến sâu vào bên trong. Cuối cùng, cây cối đã ngừng cản tầm nhìn của anh.

Giữa khu vườn, một thiếu niên mặc đồ hiệp sĩ đang cầm thanh đại kiếm của mình, cố gắng đánh ngã hình nộm huấn luyện.

Chàng hiệp sĩ được tắm dưới ánh trăng. Thường thì Xiao không dễ bị phân tâm, nhưng tối nay nó đã bị phá vỡ bởi mái tóc xanh nhạt tỏa sáng của chàng thiếu niên ấy. Đôi mắt và mái tóc cùng màu của cậu khiến cho anh không thể dời mắt. Xiao đã bị lạc trong chúng.

Các âm thanh đột ngột dừng lại. Đôi mắt ánh vàng của Xiao chạm phải đôi mắt xanh của chàng hiệp sĩ. Sau khi đặt thanh đại kiếm của mình xuống đất, thiếu niên ấy quay về phía anh và quỳ một chân.

"Thưa Điện hạ, tôi xin lỗi vì đã gây ồn ào vào lúc nửa đêm, chắc tôi làm phiền ngài rồi."

Xiao thoát ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. Anh nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang quỳ gối trước mặt, và bình tĩnh hỏi.

"Tên của ngươi là gì?"

"Thưa, là Chongyun. Tôi là đội phó của đội Hiệp sĩ Hoàng gia."

Mặc dù cậu ấy đang nhìn Xiao không chớp mắt nhưng rất dễ dàng nhận thấy giọng nói của Chongyun đang run. Cậu chắc rằng Hoàng tử rất tức giận vì tiếng ồn khi nãy. Hoàng tử Xiao từ lâu đã nổi tiếng là người rất lạnh lùng và hay nổi nóng.

Nhưng Xiao không muốn người thiếu niên mình mới gặp đây rơi vào tình huống khó xử. Anh đã phải chuyển chủ đề sang thanh đại kiếm bên cạnh Chongyun.

"Tư thế cầm kiếm của ngươi có rất nhiều sai sót."

"Thật...thật sao?"

Chongyun nghe thấy như thế đã rất lo lắng. Tuy nhiên, cậu dũng cảm đứng lên, sau đó cúi đầu.

"Thưa Điện hạ, nếu có thể, ngài có thể dạy tôi cách chính xác để sử dụng thanh đại kiếm này được không?" Cậu ngập ngừng. "A..tôi xin lỗi, sao điều này có thể chứ. Chỉ là....chỉ là, tôi đã luôn ngưỡng mộ khả năng chiến đấu của ngài."

Chongyun nói với vẻ mặt hăng hái, Xiao lại cảm thấy mê man. Hoàng tử Xiao chắc chắn có rất nhiều người ngưỡng mộ, nhưng chỉ có duy nhất người này thực sự đã dành thời gian luyện tập để bắt kịp anh, đến mức cậu bỏ qua một trong những bữa tiệc lớn nhất của lâu đài.

Xiao tự trấn tĩnh mình. Khi cả hai cùng chạy khỏi vũ hội, sẽ chẳng có hại gì nếu dành thời gian rảnh rỗi bên nhau, phải không?

"Ta chấp nhận yêu cầu của ngươi, Chongyun."

"Tôi rất vinh dự, thưa Điện hạ."

Chàng hiệp sĩ cầm thanh đại kiếm của mình lên bằng hai tay. Xiao đi về phía cậu, và sửa tư thế của Chongyun từ phía sau.

Họ thực sự đứng rất gần nhau, Xiao gần như có thể cảm nhận được mái tóc mềm mại của Chongyun đang lướt trên mặt mình.

Xiao hít một hơi thật sâu, anh không nên bị phân tâm một lần nữa, vì anh ấy đang hướng dẫn người khác. Xiao nắm lấy tay cậu hiệp sĩ, khiến cậu hơi giật mình.

Trong suốt quá trình luyện tập, những phản ứng như vậy đã giảm khi cả hai đều tập trung vào việc điều khiển vũ khí. Chongyun đã đánh trúng tất cả điểm yếu của hình nộm huấn luyện.

"Tôi rất biết ơn vì những lời dạy của ngài, thưa Điện hạ."

"Gọi ta là Xiao."

Hoàng tử nhấn mạnh. Vì Chongyun và anh đã thân mật hơn lúc đầu, thế nên anh nghĩ cậu không cần phải xưng hô với mình như thường lệ.

"Nhưng..nhưng ngài là hoàng tử. Sẽ không đúng khi tôi-"

"Không cần." Xiao gằn giọng.

"Vậy...vậy thì Hoàng tử Xiao."

"Thôi vậy cũng được." Anh thở dài. "Hẹn gặp lại, Chongyun."

"Tôi cũng vậy, Hoàng tử Xiao."

Hoàng tử và hiệp sĩ chia tay nhau trong màn đêm sâu thẳm, cả hai đều không biết người kia đã nở nụ cười.
_______________________
Một lúc trước đó.

Vũ hội hóa trang là một sự kiện quan trọng đối với các gia đình Hoàng gia. Tuy nhiên, điều đó không ngăn cản được công việc hằng ngày của một nàng công chúa nào đó, dù cô ấy đang rất bận rộn.

Công chúa Ganyu, con gái đầu lòng của Vua Zhongli, cô đã phải nói chuyện với rất nhiều quan khách tại buổi dạ hội chỉ vì anh trai của cô - Hoàng tử Xiao đã trốn đi. Cô không trách Xiao về điều này, vì ngay từ đầu cô đã biết anh không thích những sự kiện kiểu này.

Chỉ có một vấn đề nho nhỏ. Cô ấy chưa tưới những bông hoa yêu thích của mình hồi sáng. Vì vậy, ngay khi rảnh rỗi, cô lập tức chạy ra sau vườn để kiểm tra cánh đồng hoa nhỏ của mình.

"Xiao??...Và đội phó của đội Hiệp sĩ Hoàng gia?!"

Cô ngạc nhiên khi nhìn thấy hai hình bóng ở giữa vườn. Không có vấn đề gì khi một hoàng tử và một hiệp sĩ gặp nhau. Nhưng từ góc nhìn của Ganyu, Xiao trông giống như đang ôm cậu hiệp sĩ từ phía sau, hai tay họ đan vào nhau và khuôn mặt của họ đang rất gần.

Ganyu đỏ mặt. Có phải cô vừa nhìn thấy anh Xiao với người yêu của anh ấy không?

Cô nhanh chóng tưới hoa và chạy về phòng khiêu vũ trong bí mật. Đây là một tin vui, cô phải nói với cha ngay!

________________

"Cha muốn tôi đến phòng ngai vàng? Tại sáng sớm như này!?"

Xiao hỏi người hầu của mình một lần nữa để chắc chắn.

Có lẽ phụ thân không hài lòng về việc anh trốn khỏi cái vũ hội chết tiệt kia, anh nghĩ. Nhưng Zhongli luôn tôn trọng không gian của con trai mình, ông ấy đã nhiều lần chấp nhận hành động của Xiao và không dễ nóng giận như vậy.

Anh sẽ biết ông ấy nghĩ gì ngay thôi, vì thế Xiao ăn mặc gọn gàng và nhanh chóng đến chỗ của cha mình.

Khi anh mở cửa phòng , Hoàng tử đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy Chongyun. Chàng hiệp sĩ khó hiểu, và mắt cậu mở to khi thấy Xiao bước vào phòng.

Sau khi hiệp sĩ Chongyun quỳ xuống, Xiao gật đầu với cậu và bảo cậu ấy đứng lên. Anh đảm bảo cậu cũng đột nhiên bị gọi đến đây. Không giống như các quý tộc, Chongyun phải đối mặt với sự căng thẳng khi gặp nhà vua, người đang quan sát họ khi ngồi trên ngai vàng của mình.

"Xiao."

"Vâng thưa cha."

"Đầu tiên, ta mừng con vì buổi dạ hội đã thành công."

"Vì..cái gì?"

Xiao giờ đang làm vẻ mặt khó hiểu giống như cậu hiệp sĩ ngay bây giờ. Làm thế nào buổi dạ hội lại thành công khi mình đã trốn ra ngoài??

"Con xin lỗi, thưa Cha. Vũ hội đã sắp xếp vì con, nhưng hầu hết con không tham gia vào phần lớn thời gian."

"Con không cần lo lắng vì điều đó." Vua Zhongli mỉm cười. "Con có còn nhớ mục đích ta tổ chức buổi dạ hội hôm qua không, Xiao?"

"..Là để tìm một người để kết hôn."

"Chính xác. Và Ganyu đã kể ta nghe về một chuyện thú vị vào hôm qua."

Xiao liếc nhanh về phía Chongyun. Ánh mắt của họ chạm nhau trong một khoảng khắc, và cũng đều ngầm hiểu "Điều này tệ rồi."

"Bây giờ con đã tìm được một nửa của mình rồi, hôn lễ của con và cậu hiệp sĩ nhỏ sẽ diễn ra sau một tháng kể từ bây giờ."

Xiao đang nghĩ đến việc phản đối quyết định đột ngột của cha mình thì trong đầu anh bỗng nảy ra một ý nghĩ. Nếu anh kết hôn, anh không phải chịu đựng những buổi dạ hội chết tiệt kia nữa. Các quý tộc cũng sẽ ngừng thuyết phục anh kết hôn với con của họ.

Bên cạnh đó, Chongyun cũng là một người ứng cử viên tốt. Cậu ấy lịch sự, chăm chỉ...và..ừm..dễ thương nữa. Những gì cậu ấy làm đêm qua có khiến trái tim của Xiao xao xuyến....ừm..có một chút thôi!!

Sau chuyện này, anh phải cảm ơn Ganyu vì điều này, Xiao nghĩ.

"Bệ hạ, tôi và Hoàng tử Xiao, chúng tôi khôn-"

"Chúng con rất biết ơn người, thưa Cha. Chúng con hy vọng rằng người có thể cho chúng con một lời chúc phúc."

"HƠ..!??"

Chongyun gần như đã hét lên khi bị hoàng tử cắt lời. Trước khi cậu có thể nói gì thêm, Xiao đã nắm chặt lấy tay của Chongyun, và đan các ngón tay vào nhau.

Phương pháp của Xiao rất hiệu quả, khuôn mặt của Chongyun ửng đỏ cả lên. Cậu cố gắng mở miệng vài lần nhưng cũng bị Xiao cắt lời.

Zhongli mỉm cười trước hành động của họ. Ông còn một lời cuối trước khi họ đi.

"Tất nhiên. Chúc mừng, cả hai con. Chúc cho ngày cưới của hai con là khởi đầu cho cuộc sống hạnh phúc lâu dài của hai con."

"Cảm ơn Cha."

"....Tạ ơn Bệ hạ."

Mặt của Chongyun đỏ bừng sau lời cuối của nhà vua đến nổi cậu dán chặt mắt xuống sàn nhà không dám ngẩng lên khi cậu theo Xiao ra khỏi phòng ngai vàng. Khi họ đi đến một hành lang trống, Xiao dừng lại và nhìn cậu.

"Ngẩng đầu lên. Bây giờ em đã là vợ của anh rồi."

"Nhưng Hoàng tử...không Xiao, chúng ta chỉ mới biết nhau một ngày thôi sao?! Tại sao ngài?! Tôi không chắc liệu-"

"Chúng ta có thể cưới nhau mà, em không tin anh sao, Chongyun?"

"Có...luôn luôn là như vậy."

Cuối cùng Xiao đã có thể nhìn thấy đôi mắt xanh phản chiều ánh trăng đêm qua. Chongyun dựa vào lòng anh, thở dài chấp nhận.

"Vậy thì bây giờ chúng ta hãy hòa thuận với nhau nhé, hoàng tử của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro