gfgdf231231231

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyển 1: Dị năng sơ hiện

Chương 60: Chú Trần xem trọng

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan.vn

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Làm cái gì mà tỏ vẻ kinh ngạc ghê thế, cho dù có thật sự hẹn hò với bạn gái, sao ông lại khẩn trương vậy? Chẳng lẽ yêu sớm thì cảnh sát cũng muốn can thiệp? Cái này chỉ là suy nghĩ trong đầu Dương Minh mà thôi "Cháu và bạn học đi dạo vòng vòng ấy mà, không phải bạn gái của cháu đâu".

"Bạn học nữ?"

"Vâng, là lớp phó của cháu, bình thường hay giảng bài cho cháu, quan hệ hơi tốt một tí thôi!" Dương Minh không dám lừa gạt cảnh sát.

"Được rồi, lên xe đi. Sẵn tiện nói với cháu về chuyện của Phương Thiên!" Trần Phi nghe xong, mở cửa xe.

"Chú Trần, sự tình của Phương Thiên có tin tức gì?" Dương Minh mừng rỡ lên xe. Có thể giúp cho lão già này minh oan, không uổng công Dương Minh vào trại một lần.

Trần Phi gật đầu nói: "Chú đã đem việc này phản ánh với cục trưởng Vương, cục trưởng nghe xong, hết sức coi trọng, ủy thác cho chú toàn quyền phụ trách vụ án này. Lúc đó chú cũng đã điều tra một chút, quả nhiên như lời cháu nói, vụ án này còn rất nhiều điểm nghi vấn, năm đó bị bắt là vì trộm cướp, sau đó bị giam vào trại luôn".

"Nói cách khác, Phương Thiên bị oan?"Dương Minh hỏi.

"Có thể nói như vậy. Nhưng có chút phiền phức, những tài liệu ghi chép có liên quan khi xưa, cùng khẩu cung của Phương Thiên đều đã bị bọn trộm lấy mất".

"Đội trưởng Trần, lão già đó cháu đã gặp qua, quả thật là bị oan, bây giờ có chút bất bình thường" Dương Minh không tin Phương Thiên là dân trộm cướp.

"Biết là vậy, Phương Thiên chú cũng đã gặp qua, quả thật là thần kinh không bình thường!" Trần Phi gật đầu, nói tiếp: "Có thể những chứng cứ năm xưa đều là ngụy tạo, cái này cũng khó nói... Dù sao cũng đã báo lên cục trưởng, kết quả thế nào phải chờ lãnh đạo họp xong mới biết!"

"Ừm, cháu tin tưởng Vương thúc thúc là một người thông tình đạt lý, mà Phương Thiên cũng thật đáng thương!" Dương Minh nói.

"Gần đây sao rồi? Thằng bạn học kia có làm phiền cháu không?" Trần Phi đổi đề tài, dù sao chuyện tình của cấp trên cũng không tiện nói với Dương Minh, căn cứ vào điều tra sơ bộ của ông, vụ án của Phương Thiên quả thật có vấn đề!

"Không có, bất quá hắn đối với cháu không có chút biến hóa. Thậm chí cháu hoài nghi chuyện này không phải do hắn làm!" Dương Minh lắc đầu, hắn vẫn không hiểu được thái độ của Vương Chí Đào.

"Mặc kệ có phải là do hắn làm hay không, sau này cháu nên cẩn thận một chút!" Trần Phi nhắc nhở "Đúng rồi, thi cử như thế nào?"

"Cũng không tệ lắm, thành tích gần đây có tiến bộ!" Dương Minh đắc ý nói.

"Có thể tốt nghiệp trung học không?" Trần Phi tùy ý hỏi.

"Có thể, phải biết rằng, cháu có động lực mà!" Dương Minh nói.

"Động lực? Động lực gì??"

"Không có gì. Ha ha, có nói chú cũng không hiểu đâu!" Dương Minh đương nhiên sẽ không đem chuyện của Trần Mộng Nghiên nói ra, dù sao chuyện tình cảm riêng tư cũng không nên tùy tiện nói với người ngoài.

"Dương Minh, chú Trần của cháu cũng đã từng sống qua giai đoạn này. Có phải cháu muốn cùng người bạn gái cháu thích vào chung trường đại học không?" Trần Phi nhìn Dương Minh cười nham hiểm.

"Chú Trần... chú... sao chú biết?" Dương Minh giật mình, quả thật rất bội phục năng lực trinh thám của Trần Phi!

"Chú không biết, nhưng trên mặt cháu đã viết như thế!" Trần Phi cười nói "Đừng tưởng chú không biết gì, ha ha, nhóc con, cố gắng đi, chú Trần xem trọng cháu!"

Lúc Dương Minh đi lên lầu, vẫn còn đang ngơ ngác. Ông xem trọng tôi thì có lợi ích gì, Trần Mộng Nghiên xem trọng thì mới được!

Tiền trúng số đã lãnh về, mấy ngày nay tâm tình Dương Phụ rất vui, mỗi ngày đều chuẩn bị một bữa ăn ngon cho Dương Minh, mà hôm nay vừa thi xong, muốn ăn mừng một chút, chẳng những có thịt mà còn chưng thêm một con cá.

"Đại Minh, thi cử thế nào?" Dương Phụ cũng biết trước kết quả rồi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi tới.

"Rất tốt, trong khoảng thời gian này cố gắng đã có hiệu quả, con cảm thấy thành tích tiến bộ đáng kể!" Dương Minh muốn cha già cao hứng một chút. Dù sao thì những lần thi trước, Dương Minh đều chỉ nói là không được tốt lắm!

"Làm không được cũng không sao, chỉ cần hết sức là tốt rồi... Hả?" Dương Phụ cũng đã chuẩn bị tâm lý cho câu an ủi này rồi, nhưng không ngờ Dương Minh lại nói rằng thi rất tốt, làm ông sửng sốt, lập tức cười nói: "Đại Minh, con nói thật chú? Ha ha, ba cũng cảm giác được, gần đây con đã rất cố gắng, khẳng định thành tích sẽ rất tốt!"

"Ba, thành tích so với trước kia khẳng định tốt hơn nhiều, nhưng nếu không thể đạt được kỳ vọng của ba, ba cũng đừng thất vọng!" Dương Minh dù biết thành tích lần này rất tốt, nhưng lỡ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không tốt cho lắm, cho nên muốn chuẩn bị tâm lý vững vàng.

"Ha ha, có tiến bộ là tốt rồi, sắp đến kỳ thi đại học rồi, con phải cố lên!" Dương Phụ bởi vì chuyện này đã làm ông rất cao hứng, cười nói tiếp: "Mau dùng cơm đi".

Buổi chiều, Dương Minh cũng không phải làm gì. Các học sinh khác đều trong thời gian này cố gắng ôn bài, không bỏ phí một phút một giây nào. Nhưng Dương Minh thì không như thế, thành tích của hắn đều đến từ cặp kính thần kỳ này! Chỉ cần vận dụng thuần phục, dưới bất kỳ tình huống nào, cho dù bắt hắn tham gia một kỳ thi mà hắn chưa từng học, hắn vẫn sẽ đạt được một thành tích rất cao.

Khi đang nhàm chán, đột nhiên Dương Minh nhớ đến việc lần trước ở Thiên Thượng Nhân Gian, khi đó, nếu hắn có thể hiểu được môi ngữ, thì có thể biết Trương Bưu và Vương Chí Đào đang nói gì. Vậy có thể giải quyết được cái bẫy đó. Nhưng mà, dù biết đó là một cái bẫy, nhưng Dương Minh sẽ không rút lui.

Nghĩ như vậy, hắn liền chạy đến một hiệu sách, muốn tìm một số tư liệu liên quan, ông trời đã cho hắn năng lực đặc thù này, vậy tại sao bản thân lại không thể hoàn thiện nó.

Phải biết rằng, nếu Dương Minh hiểu được môi ngữ, hắn có thể áp dụng chung với năng lực nhìn xa này, vậy có thể giải quyết được nhiều chuyện trọng yếu! Giống như lần trước, khi bọn trộm tiến vào nhà, có thể nghe được bọn họ nói chuyện, hiển nhiên rất hữu dụng.

Bây giờ Dương Minh không có thời gian nghĩ đến năng lực đọc ý nghĩ của người khác, có thời gian, nên học mấy cái hữu dụng thì hơn!

Cách nhà Dương Minh là nhà sách Tân Hoa, có thể đi bộ đến, nhưng mấy quyển sách liên quan đến "Môi Ngữ" thì hầu như rất ít. Dương Minh không dám chậm trễ, cân nhắc một chút, hắn quyết định đi đến Học Phú Thư Thành ở khá xa.

Học Phú Thư Thành, danh như nghĩa, học giỏi tri thức chẳng khác nào tài phú. Đây là nơi mà những nhà chuyên môn cùng những học sinh có thể đến đây kiếm sách, vì bên trong sách rất nhiều.

Dương Minh nói cho ba mẹ của hắn biết, chiều nay hắn sẽ đi đến nhà sách, nên đến tối với về. Lúc này mới rời đi.

Quyển 1: Dị năng sơ hiện

Chương 61: Xe bus xảo ngộ

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan.vn

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

Đến giữa trưa đưa Trần Mộng Nghiên về, rồi Dương Minh đi đến trạm xe bus... Chỉ chốc lát xe bus số 114 đã chạy đến. Ở đây có rất nhiều xe bus chạy qua, chỉ là xe số 114 này đến trước mà thôi.

Dương Minh lên xe, trạm này chỉ có một mình hắn lên, "Ba" một tiếng của đóng lại.

"Đừng đưa tiền chẵn, đưa tiền lẻ cho tôi." Một người con trai nói với Dương Minh.

Lại là một người chờ tiền lẻ. Dương Minh đưa tay vào túi lấy tiền lẻ, sờ sờ, Dương Mình thầm kêu không ổng, một đống tiền lẻ vừa nãy đã đưa cho Trần Mộng Nghiên, trong túi bây giờ chỉ còn toàn tiền chẵn.

Dương Minh móc ra tờ mười đồng, nhìn máy thu tiền, nhét vào cũng không phải, không nhét vào cũng không phải. Hắn không thể giống như người con trai kia chờ trả lại tiền lẻ. Thư viện Học Phú chỉ cách nơi này có ba bén, không có khả năng có đủ mười đồng lẻ, huống hồ trước mình còn có một người đang chờ trả lại tiền lẻ.

"Ai có thể đổi giúp tôi mười đồng?" Dương Minh hô lên một tiếng mà không có ai đáp lại ắn. Dương Minh không thể không cao giọng hét lên một lần nữa.

Lúc này thằng con trai chờ trả lại tiền lẻ mới thô lỗ nói một câu: "Tao có năm đồng mà cũng không có tiền lẻ, đừng nói là mười đồng của mày."

***sớm biết như vậy tốt hơn hết là đi Taxi, vậy cũng không hết đến mười đồng. Chỉ cần không gọi "Jetta" hoặc là "Chery" thì nhiều nhất cũng chỉ hết tám đồng.

Đang lúc Dương Minh vô cùng tuyệt vọng, đã định nhét tờ mười đồng vào thì một giọng nói thanh thúy vang lên cách đó không xa: "Dương Minh, chờ một chút. Đừng nhét vào."

Trần Mộng Nghiên. Dương Minh vui mừng phát hiện người vừa nói là Trần Mộng Nghiên.

Bởi vì trên xe rất đông người, giờ phút này Trần Mộng Nghiên đang cố sức chen về phía Dương Minh. Vừa nãy Dương Minh lần đầu tiên hô đổi tiền, Trần Mộng Nghiên đã thấy hắn. Trần Mộng Nghiên gọi hắn hai lần, nhưng trên xe quá ồn nên Dương Minh căn bản không có nghe thấy. Nên Trần Mộng Nghiên đành phải từ phía sau chen lên phía trước, trong nháy mắt khi Dương Minh định nhét tiền vào máy đã kịp ngăn hắn lại.

"Này" Trần Mộng Nghiên đưa đồng xu trong tay cho Dương Minh, Dương Minh thuận tay nhét vào máy thu tiền.

"A? Mày đã nhét tiền vào?" Thằng con trai đang đợi trả tiền lẻ vừa không đề phòng, đã phát hiện Dương Minh đã hoàn thành động tác nhét tiền.

"Ding Lỗi? Tao quên mất mày. Hay là mày nghiên cứu xem có thể móc tiền ra hay không?" Dương Minh quả thật đã quên hắn.

"Mẹ nó" Thằng này nói thầm một câu, nếu có thể móc tiền ra tao đã sớm móc, còn gì mày nói.

"Cám ơn" Dương Minh nhét tiền xong liền cùng Trần Mộng Nghiên chen về phía cửa sau. Chỉ có ba bến, nếu không nhanh chen ra cửa sau, đến lúc đó không thể xuống xe. Không có phụ xe mặc dù tiết kiệm không ít nhân lực nhưng cũng có không ít bất lợi. Ví dụ như chỉ có thể lên xe cửa trước, xuống xe cửa sau. Cho dù người nhiều hơn nữa, hơn nữa dù mày ở ngay cạnh cửa trước mày cũng phải xuống xe ở cửa sau.

"Cần gì nói lời này với mình làm gì" Trần Mộng Nghiên trách Dương Minh quá khách sáo.

"Đúng, hai ta là gì nhỉ, sau này không phải người một nhà sao, mình sẽ không khách khí" Dương Minh mặt dày nói.

"Ai thèm là người một nhà với bạn? Người như bạn ai mà yêu được chứ" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh một cái.

Dương Minh che trước mặt Trần Mộng Nghiên chen về phía trước. Mấy Người bị Dương Minh chen qua đều trợn mắt nhìn hắn. Có một thằng khá đẹp trai nhìn thấy Dương Minh và một cô bé xinh đẹp liếc mắt đưa tình, trong lòng khó chịu: "Con mẹ B, mày mà chen ông, ông cho mày chết."

Dương Minh nghe mấy lời này, từ trước đến nay đều là mình nói những câu này với người khác, hôm nay lại rơi vào người mình. Nếu là bình thường, Dương Minh sớm cho thằng này ăn đòn. Nhưng bây giờ Trần Mộng Nghiên lại đang ở bên cạnh, Dương Minh không nên quá dã man. Chỉ trừng mắt nhìn thằng kia: "Ngại đông người sao không đi Taxi? Không có tiền còn lắm mồm."

"Mày" THằng này đưa tay muốn đấm Dương Minh một cái, nhưng không ngờ rằng tay mình lại bị Dương Minh giữ lấy. Thằng này cố rút lại nhưng không được, thế mới biết mình gặp phải thứ dữ.

"Hừ" Dương Minh khinh thường nhìn thằng này một cái, buông tay ra. Thằng này vội vàng cúi đầu, cả rắm cũng không dám đánh ra một cái.

Có vết xe đổ của thằng này, mọi người phía trước đều chủ động nghiên sườn để Dương Minh và Trần Mộng Nghiên đi qua. Dương Minh cao hơn mét tám, người cao lớn giống như đám xã hội đen trên TV, ai dám chọc hắn chứ.

Dương Minh nhìn biển báo trạm dừng trên xe một chút, trạm tiếp theo là thư viện Học Phú, liền nói với Trần Mộng Nghiên: "Mộng Nghiên, mình xuống xe ở đây, bạn xuống chỗ nào?"

"Thật khéo, mình cũng xuống xe ở đây"

"Đúng là khéo, không nghĩ tới gặp Mộng Nghiên ở trên xe" Dương Minh nói khéo là chỉ chuyện gặp hau trên xe bus.

Thực ra nói cũng thật sự là khéo. Trần Mộng Nghiên sau khi về nhà ăn cơm, chuẩn bị đến thư viện Học Phú mua mấy quyển sách. Lúc chờ xe vốn định lên xe số 87, kết quả nàng nghĩ đến lời mà Dương Minh nói với mình lúc trưa nên không lên xe mà chờ xe 114 mới lên. Cũng bởi vì một ý nghĩ đó nên mới khiến nàng gặp được Dương Minh.

Thư viện Học Phú của thành phố Tùng Giang được thành lập từ năm 1990, là siêu thị sách lớn nhất trong tỉnh, có diện tích ba ngàn sáu trăm mét vuông,có bãi đổ xe riêng. Số lượng sách ở đây đứng thứ nhất trong cả nước. Có thể nói ngoài sách lậu, chỉ cần là sách chính quy thì sách gì cũng có thể mua ở đây.

Trước cửa thư viện có một dãy hàng lưu động bán sách lậu. Bời vì bọn họ bán đều là một ít truyện trên mạng, cho nên người của thư viện cũng không ra mặt can thiệp. Dù sao hai bên bán khác nhau, không ảnh hưởng đến việc buôn bán của thư viện.

Dương Minh thật ra rất có hứng thú với loại tiểu thuyết này. Trước kia khi không có việc gì hắn thường lên mạng đọc quyển truyện: "Trọng Sinh Truy Mỹ Ký", mỗi ngày đều ở trên mạng đợi chương mới của truyện, toàn bộ tiền tiêu vặt đều dùng để đọc quyển sách này.

"Đám con trai các bạn sao lại có hứng thú với mấy loại sách như vậy chứ?" Trần Mộng Nghiên thấy DƯơng Minh hăng hái giở giở quyển tiểu thuyết rất dày kia ra kì quái hỏi.

Quyển 1: Dị năng sơ hiện

Chương 62: Cùng nhau đi dạo hiệu sách

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan.vn

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

"Hắc hắc, truyện trên internet thoạt nhìn đọc thích hơn tiểu thuyết bình thường, không có tình tiết buồn tẻ, người xem tự nhiên rất nhiều. Tiểu thuyết bình thường sẽ không như thế này, bên trong đều là các tình tiết khúc chiết, chuẩn bị không tốt phần cuối chính là bi kịch. Bạn nói mọi người bình thường học tập đã đủ mệt, xem các sách báo không phải muốn thả lỏng một chút sao. Nếu như càng xem càng buồn bực vậy còn có ý nghĩa gì chứ" Dương Minh giải thích, còn có một nguyên nhân hắn lại không nói gì, đó chính là có thể thỏa mãn chủ nghĩa tự đại của đám con trai bọn hắn.

"Bạn nói cũng đúng" Trần Mộng Nghiên gật đầu, cũng cùng xem với Dương Minh vài cuốn:

"Ồ? Bạn xem tác giả này tên hay đó, gọi là 'Ngư Nhân Nhi Đại'. Ông ta tại sao lại gọi là 'Ngư Nhân' hoặc là 'Ngư Nhân Nhi Đại' chứ"

"Ai biết được, mình còn nhìn thấy 'Hồ Thuyết Bát Đạo Ngư' cơ. Ai biết bọn họ vì sao sẽ lấy những tên này?" Dương Minh thuận miệng nói.

"Trọng Sinh Truy Mỹ Ký? Có ý gì? Cái gì gọi là trọng sinh? Dương Minh, quyển sách này bạn đã xem chưa? Viết về gì?" Không biết tại sao, Trần Mộng Nghiên rất có hứng thú với sách của ông Ngư Nhân Nhi Đại kia.

"A... sách này bạn không nên xem, chúng ta đi thôi" Dương Minh thầm nghĩ, sách này mình đã xem qua, nhân vật chính YD kia nhận rất nhiều cô gái làm vợ, sách như thế này sao có thể để Trần Mộng Nghiên xem chứ?

Trần Mộng Nghiên bị Dương Minh kéo đi thật xa mãi đến khi đến trước của hiệu sách vẫn cảm thấy khó hiểu hỏi: "Sao? Quyển sách đó có vấn đề gì sao?"

"Thực ra cũng không có gì chỉ là một cuốn tiểu thuyết hậu cung. Chỉ là diễn viên chính thích rất nhiều cô gái, cuối cùng thu hết các nàng cùng vơi thỏa mãn trái tim hư vinh của đàn ông mà thôi" Dương Minh nói vài câu đơn giản. Dương Minh cũng không dám gạt Trần Mộng Nghiên, chẳng may Trần Mộng Nghiên mua sách, phát hiện mình lừa cô ấy vậy không hay.

"Hư vinh của đàn ông? Bạn có phải cũng như vậy?" Trần Mộng Nghiên liếc nhìn Dương Minh một cái, cười cười hỏi.

"Mình? Hắc hắc... nam sinh nào mà không nghĩ như vậy, chẳng qua nghĩ củng chỉ là nghĩ mà thôi. Trong thực tế tại sao có thể gặp chuyện như vậy" Dương Minh cười cười giải vây cho mình.

"Hừ" Trần Mộng Nghiên nghe xong, hừ lạnh một tiếng từ lỗ mũi.

"Mộng Nghiên, bạn đừng giận. Mình ngay cả một mình bạn còn không làm gì được, đâu còn tâm trí đâu mà nghĩ cái khác" Dương Minh vội vàng mặt dày vô sỉ giải thích.

"Ai cần bạn thu phục. Nói chuyện khó nghe như vậy, sau này không để ý tới bạn" Trần Mộng Nghiên mặc dù nói không để ý tới Dương Minh, nhưng cũng không lập tức tránh ra vẫn như cũ sóng vai với Dương Minh đi lên thang máy.

Dương Minh đương nhiên biết đây là Trần Mộng Nghiên nói đùa. Nhưng hắn cũng biết tình cảm của các cô gái khá bạc, có đôi khi nhất định phải chiếu cố đến các nàng, cho nên vội vàng ra vẻ sợ hãi nói: "Mình sau này chỉ có thể không làm quân tử"

"Không làm quân tử? Tại sao?" Trần Mộng Nghiên thấy Dương Minh nói không đúng, kỳ quái hỏi.

"Quân tử động khẩu không động thủ. Một khi Mộng Nghiên đã không cho mình nói, mình về sau chỉ có thể nỗ lực hành động" Dương Minh nghiêm trang nói.

"Không nói với bạn" Trần Mộng Nghiên tức giận nói.

"Được, không đùa nữa, bạn muốn mua sách gì?" DƯơng Minh chuyễn đề tài, bây giờ hắn và Trần Mộng Nghiên thi thoảng nói đùa với nhau. Trần Mộng Nghiên cũng không thể hiện ra là hờn giận hoặc chán ghét. Nhưng mọi việc đều phải có mức độ, Dương Minh phải biết chừng mực.

Mua một ít sách tham khảo cho thi đại học. Nghe nói quyển 'Những điều cần biết' rất hay, trong trường có rất nhiều người mua" Trần Mộng Nghiên nói: "Đúng, Dương Minh, bạn cũng mua một cuốn đi, rất có ích với bạn"

Dương Minh không cảm thấy hứng thú với sách học tập, tính ra đã bốn năm năm nay hắn không tới hiệu sách, càng đừng nói mua sách tham khảo về. Mà Lần này hắn đến cũng không phải vì mua sách tham khảo cho nên chỉ hàm hồ nói: "Mình lần này đến là mua sách cho bố, sách tham khảo để sau vậy."

Trần Mộng Nghiên nghe Dương Minh nói đến đây mua sách cho bố, không khỏi tò mò hỏi: "Bạn mua sách cho bố bạn? Mua sách gì? Sắp thi đại học đến nơi, bác ấy còn bảo bạn đi lãng phí thời gian."

"Hắc hắc, là do mình chủ động yêu cầu, đây không phải vừa thi xong sao, ra thư giãn một chút" Dương Minh nói.

Trần Mộng Nghiên không nói gì, hai người lên tầng liền tách ra, nói một lát nữa sẽ gặp mặt ở cửa thang máy. Dương Minh cũng không biết 'Môi ngữ' cụ thể thuộc chỗ nào. Vì vậy tìm một nhân viên trong hiệu hỏi: "Sách học cách đọc lời nói từ môi ở đâu?"

"Môi ngữ? Cùng một chỗ với sách của các trường câm điếc, đi sang bên kia, hàng thứ ba" Nhân viên hiệu sách chỉ về bên trái.

Quả nhiên ở phía trước ba hàng, Dương Minh nhìn thấy các loại sách dành cho người điếc. Sự nghiệp văn hóa phát triển rất nhanh làm cho trên thị trường sách cũng xuất hiện rất nhiều các loại sách, mua cũng dễ dàng hơn nhiều, nhưng lại sinh ra rất nhiều phiền toái. Ví dụ như bây giờ, Dương Minh thấy một đống sách, không biết nên xuống tay như thế nào.

Nội dung sách rất nhiều, Dương Minh lại chưa hiểu biết gì về một tri thức này một tí nào, cho nên chọn lựa càng khó khăn hơn. Không có biện pháp, hắn chỉ có thể từ tiêu đề và nhà xuất bản mà chọn sách. Sách của nhà xuất bản 'Nhân Dân Giáo Dục' và nhà xuất bản 'Bắc Sư' đều có tiêu chí của bộ giáo dục chỉ định, Dương Minh chuyên môn chọn mấy quyển sách như vậy.

Mặc dù sách của các nhà xuất bản lớn không có nội dung phong phú, nhưng Dương Minh căn bản không nghĩ rằng dựa vào mấy quyển sách này sẽ có thể học được môi ngữ. Đây chỉ là các sách nhập môn, sau này còn phải dựa vào thực tế mới có thể tinh thông. Chỉ cần nội dung bên trong sách không sai là được.

Chọn sách xong, Dương Minh đang muốn đi, đột nhiên lại nhìn thấy gáy một cuốn sách khác có tên 'Thủ ngữ' Mặc dù bây giờ Dương Minh cảm thấy không cần, nhưng không thể nói sau này có hay không cần đến. Vì vậy cũng tùy tiện chọn một cuốn.

Trả tiền, được nhân viên thanh toán báo cho Dương Minh biết trong hai quyển sách còn có VCD kèm theo, để hắn trở lại giá lấy sách mà lấy.

Không sai, Dương Minh nghĩ thầm thì ra còn sợ mình xem không rõ, lúc này có VCD càng tốt Hải Nhi Bối Lý. Đi đến chỗ giá sách vừa rồi quả nhiên nhìn thấy một loạt đĩa VCD để bên dưới, nhưng các đĩa này bên trong để rất lộn xộn. Dương Minh mất một lúc mới có thể tìm được hai đĩa của hai quyển sách này. Ngồi xổm một lúc lâu cũng cảm thấy tê chân, Dương Minh lúc đứng dậy có chút không cẩn thận hơi ngửa về sau, đầu Dương Minh chui vào dưới váy một người phụ nữ.Quyển 1: Dị năng sơ hiện

Chương 63: Thiếu phụ biến thành bác gái

Người dịch: Ngạo Thiên Môn

Nguồn: vip.vandan.vn

Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :

"A" Người phụ nữ hét lên một tiếng kinh hãi, một tay đè váy mà Dương Minh đang cúi đầu vào, kêu lên: "Lưu manh"

Lưu manh? Trong đầu Dương Minh còn hiện lên hình ảnh chiếc quần lót gợi cảm bằng tơ tằm màu đen kia, đột nhiên nghe người phụ nự này kêu lên mới ý thức được là đang nói mình.

Dương Minh vội vàng đứng dậy. Ánh mắt nhìn vào người phụ nữ trước mặt. Đúng ra mà nói phải là một thiếu phụ. Thiếu phụ đại khái hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, cũng có thể là hơn ba mươi. Phụ nữ bây giờ đều biết giữ gìn nhan sắc rất tốt, làm cho người ta không thể biết được tuổi thực sự. Có lẽ là biết cách chăm sóc nên da thịt còn trắng nõn mềm mại hơn các cô gái bình thường nhiều. Không giống như da dẻ hơi nhăn lại của những người phụ nữ ba mươi tuổi, những bà da dẻ nhăn nheo càng không cần nói.

Thiếu phụ mặc một chiếc váy dài màu đen, nhưng trên người không đeo trang sức lại làm cho người ta cảm thấy rất cao quý.

Nhìn thiếu phụ trước mặt này, mặc dù Dương Minh suốt ngày quan hệ với mỹ nữ cũng không cầm được nước miếng sắp trào ra khỏi miệng. Trần Mộng Nghiên và Triệu Oánh đều là mỹ nữ hàng đầu. Nhưng mà Trần Mộng Nghiên lại lộ ra vẻ thơ ngây, mà Triệu Oánh cũng chỉ có thể xem như một cô gái trẻ tuổi mà thôi. Nhưng thiếu phụ trước mặt mới thực sự là hấp dẫn đàn ông, làm cho hormone sinh dục của đàn ông trong nháy mắt bị kích thích.

Phụ nữ ở độ tuổi này là hấp dẫn nhất, cũng là để cho người ta không thể chống cự. Cho nên ánh mắt của Dương Minh sau khi tập trung trên người của nàng liền không thể rời đi.

Bảo sao truyện về 'Thục nữ' trên mạng hiện nay có số lượng nhiều hơn các loại khác.

"Nhìn cái gì?" Thiếu phụ thấy Dương Minh chui vào váy bị mình bắt được, chẳng những không áy náy mà còn nhìn chằm chằm vào mình, hơn nữa ánh mắt của hắn đang nhìn vào ngực mình.

"Ách, chị xinh đẹp, xin lỗi. Tôi vừa nãy đứng dậy không có thấy chị đang ở phía sau" Dương Minh xấu hổ nói.

"Không thấy? Vừa nãy không thấy, vậy cậu bây giờ đang làm gì?" Thiếu phụ rất khó chịu với ánh mắt đầy bỉ ổi của Dương Minh, cảm thấy như xuyên thấu quần áo trên người mình:

"Lưu manh, tuổi không lớn nhưng lá gan thật ra không nhỏ. Râu còn chưa mọc đã học người khác trêu đùa mỹ nữ. Có tin tôi báo cảnh sát bắt cậu không?"

"Tôi" Dương Minh thấy thiếu phụ nói vậy cũng cảm thấy tức giận. Tôi cũng đã xin lỗi chị, hơn nữa cũng không phải tôi cố ý, chị còn không biết điều sao. Dương Minh cũng không phải người lương thiện gì. Người trước mặt nếu không phải người đẹp thì đã sớm bị Dương Minh tát cho một cái. Hắn có chút tức giận nói:

"Người đẹp thì sao, người đẹp có thể không nói đạo lý sao. Tôi nói cho chị, nếu không phải nhìn chị xinh đẹp, tôi đã chẳng muốn nói nhiều với chị. Nói cho chị biết, bạn gái của tôi còn xinh hơn chị nhiều. Bác gái như chị tôi không có hứng thú"

Nói xong, Dương Minh không thèm để ý đến nàng ta, cầm lấy đĩa VCD của mình trực tiếp chạy ra cửa.

"Bác gái? Cậu?" Thiếu phụ bị Dương Minh nói như vậy không khỏi nghẹn giọng. Lúc đầu nghe hắn nói mình là mỹ nữ, thiếu phụ còn cảm thấy cao hứng. Nhưng càng về sau càng thấy không đúng, chẳng những nói bạn gái hắn đẹp hơn mình, lại còn gọi mình là bác gái. Mình mặc dù đã hơn ba mươi, qua sinh nhật lần này sẽ là tứ tuần, nhưng còn không ai gọi mình là bác gái. Ai thấy mình không nói mình là một cô gái hai mươi tuổi. Thằng nhóc vừa rồi lại gọi mình là bác gái. Thật sự không thể nhịn được nữa, nghỉ muốn mở miệng mắng hắn vài câu. Không ngờ thằng nhóc đó đã xoay người rời đi.

Thôi, không chấp nhặt với thằng nhóc xấu xa đó. Tiếu Tình tự an ủi mình nhưng lại không biết một câu thằng nhóc xấu xa đó phải nói rõ rằng mình lớn tuổi hơn nhiều so với Dương Minh sao? Vậy không phải bác gái thì là gì.

Dương Minh xuống thang máy, đi đến điểm hẹn chờ Trần Mộng Nghiên.

Vừa xuống thang máy, Dương Minh đã thấy Trần MỘng Nghiên đã sớm chờ mình ở của ra.

"Nhanh vậy sao?" Dương Minh vội vàng bước nhanh tới.

"Ừm, mình lên mua mấy quyển sách này, mua xong là xuống" Trần Mộng Nghiên giơ giơ túi sách trong tay lên. Sau đó lấy ra vài quyển sách đưa cho Dương Minh: "Mấy quyển này mua cho cậu"

"Cho mình?" Dương Minh sửng sốt cầm lấy sách trong tay Trần Mộng Nghiên, thì ra là quyển 'Những điều cần biết'.

"Đúng rồi, vừa nãy bảo cậu đi mua mà cậu không mua. Cậu đó, mình nếu không phải mỗi ngày không nhỉn cậu học, cậu không biết tự học sao?" Trần Mộng Nghiên trừng mắt nhìn Dương Minh.

"Ách" Dương Minh biết Trần Mộng Nghiên hiểu lầm mình. Nàng coi vừa rồi mà mình trốn tránh học tập. Nhưng chỉ có Dương Minh tự biết, thành tích của hắn bây giờ hoàn toàn đến từ cặp kính áp tròng kì lạ kia. Có làm bài tập hay không cũng không ảnh hưởng gì đến thành tích. Nhưng Trần Mộng Nghiên nếu mua cho hắn, Dương Minh cũng phải cười cười nhận lấy:

"Bao nhiêu tiền, mình trả bạn"

"Không cần, coi như mình tặng cậu đi" Trần Mộng Nghiên khoát khoát tay không cần, sau đó nói: "Về phải chăm chỉ làm, không hiểu có thể hỏi mình"

"Không vấn đề" Trên mặt Dương Minh không lộ ra vẻ gì đặc biệt, nhưng trong lòng đang thầm than. Trần Mộng Nghiên không đòi tiền, không biết là vì quan hệ giữa hai người đã rất tốt, không phân biệt lẫn nhau, hay vì trả lại mình chuyện lúc trưa.

Nhưng Dương Minh không mở miệng hỏi. Chẳng qua có ít nhất có một điểm hắn có thể khẳng định, Trần Mộng Nghiên thật sự quan tâm đến mình, muốn tốt cho mình. Nếu không cô ấy sẽ không mua bộ sách tham khảo này cho mình.

Nghĩ đến đây, Dương Minh cảm thấy dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất một tháng trước, Trần Mộng Nghiên tuyệt đối sẽ không cùng với mình đến hiệu sách mà còn mua sách cho mình.

"Cậu mua sách gì vậy?" Khi đi ra khỏi cửa, Trần Mộng Nghiên liếc nhìn quyển sách trên tay Dương Minh: "Giáo trình Môi ngữ căn bản? Thù ngữ căn bản? Dương Minh, đây là sách mà bố bạn muốn bạn mua sao?"

"Đúng thế" Dương Minh có chút xấu hổ. Dù sao hai quyển sách này rất quái dị, người bình thường sẽ không mua.

"Nhà cậu có người bị điến sao? Trần Mộng Nghiên có vẻ rất quái dị.

"Không phải. Là thế này, bố mình sắp diễn kịch, có thể dính dáng đến nội dung này, mình cũng không rõ lắm" Dương Minh vừa nói vừa âm thầm cầu khấn trong lòng. Có một ngày mà Trần Mộng Nghiên thực sự trở thành con dâu Dương gia thì tuyệt đối đừng đi hỏi bố.

Cũng may Trần Mộng Nghiên chỉ cảm thấy kì quái chứ không quá hứng thú. Nghe được Dương Minh giải thích cũng không nói gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#11213