Chương 1. Falling

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cha, mẹ! Con về rồi!" Harry Potter mười bốn tuổi hét lên từ trước hiên nhà. Đó là một ngày thứ Hai trong tháng Mười. Gió thổi mơn man khi cậu đẩy cánh cửa ra, khiến mẹ cậu, Lily Potter giật mình.

"Không cần ồn ào thế, Harry," cô nói bằng giọng nhẹ nhàng khi duyên dáng bước qua nhà bếp và cố gắng hôn lên trán Harry bằng đôi môi đỏ đầy son. Harry, giống như bất kỳ cậu bé nào ở độ tuổi của mình, vội vàng tránh né.

"Mẹ. Con mười bốn tuổi," cậu rên rỉ ngước lên.

"Và vẫn là đứa con bé bỏng của ta," Lily thủ thỉ và phì cười. "Phew, hình như hôm nay ta trang điểm đậm quá."

"Mẹeee" Harry rên rỉ thậm chí còn to hơn khi đặt sách lên bàn ăn.

Lily lắc đầu. "Không, không. Bữa tối sẽ sẵn sàng trong một giờ nữa. Hãy mang cặp sách vào phòng đi."

Cậu bé kiệt sức thở dài khi bước lên cầu thang, ném sách vở khắp giường.

Harry Potter là con trai của Lily và James Potter. Con trai của một gia đình danh giá nhất và giàu có nhất trong thị trấn, một nơi hơi hẻo lánh ở bang Virginia. Cậu có mái tóc đen xù xù của người cha Ireland, một thanh niên di cư sang Mỹ khi còn ở tuổi thiếu niên. Và một đôi mắt xanh đáng yêu của bà mẹ người Mỹ, một cô gái trẻ luôn ăn mặc trang điểm chỉn chu. Đứng đầu lớp và là cậu bé đẹp trai nhất trường. Ai có thể yêu cầu nhiều hơn cơ chứ?

"Harry! Đến giờ ăn tối rồi! Đi rửa tay và chà chúng đi!" Lily hét lên. "Mẹ không muốn nhìn thấy vết bẩn nào dưới móng tay của con đâu đấy, nhóc."

Harry lại thở dài lần thứ hai trong ngày hôm đó. Mẹ luôn bảo cậu phải chà tay. Có nghĩa là phải dùng xà phòng và chà thật mạnh hai bàn tay vào nhau để loại bỏ cặn bẩn dưới móng. Cậu ước gì gia đình mình không quá giàu có để rồi kiểu cách quá thể như hiện tại.

Mẹ của Ron chưa bao giờ bảo Ron chà tay hết á!

"Hôm nay ở trường thế nào con trai?" James hỏi  từ phía bên kia bàn ăn khi cậu bé nhét một thìa đậu Hà Lan vào miệng.

'Chậm lại đi bé yêu. Con sẽ bị nghẹn đấy," Lily lên tiếng.

Harry nhún vai. 'Khá tốt. Con đã thắng cuộc thi tiếng Anh," cậu nói, cố gắng không tỏ ra khoe khoang. "Nhưng nó thực sự rất dễ luôn. Con đã đọc được tất cả các từ vào năm ngoái. Ah mẹ ơi, về Halloween pu-"

'Tốt đấy Harry. Và về chiếc bánh bí ngô, ngày mai mẹ con sẽ giải quyết nó," James nói, không thực sự quan tâm và quay sang nhìn người vợ đang mỉm cười của mình. "Ngày hôm nay thế nào, Lil?"

Lily cười khúc khích như một cô gái tuổi đôi mươi. "Em vừa mua một chiếc váy mới giá 300 đô la."

James nhướn một bên mày. "Nhưng không phải tuần trước em mới mua một chiếc sao?"

"Đúng vậy."

"Chà, nhưng em có định mặc chúng không?" James hỏi. Vợ anh luôn mua đồ rồi để chúng trong tủ cho sâu mọt ăn. Một sự lãng phí tiền bạc.

"Tất nhiên rồi," Lily chế giễu và nụ cười của cô biến mất.

Lông mày James nhướng cao tỏ vẻ hoài nghi. "Cũng không có gì. Dù sao thì anh cũng đang nghĩ đến việc mua một ngôi nhà mới."

Vợ và con trai anh ngay lập túc đặt nĩa xuống trước tin tức bất ngờ này, thậm chí còn bất ngờ hơn nữa khi James nói như thể chuyện đó đương nhiên như ăn cơm uống nước.

"Chúng ta lấy tiền ở đâu vậy? Tại sao chúng ta cần phải mua mới chứ?" Lily hỏi. "Chúng ta có một ngôi nhà quá đẹp rồi. Ngôi nhà đẹp nhất thị trấn đấy."

Đó là sự thật. Chỉ có nhà Potter mới có một gara ô tô thực sự có hai gian. Ngôi nhà có nhiều phòng ngủ nhất trong tất cả các ngôi nhà trong thị trấn, 5 phòng ngủ và 2 phòng tắm. Tủ quần áo không có ngăn trượt, bếp và phòng ăn riêng biệt - điều mà không nhiều người có thể mua được.

"Ồ," James nói. "Anh vừa xem giá cổ phiếu của chúng ta, em biết đám cổ phiếu chúng ta đầu tư vào Standard Oil không? Nếu bán cổ phiếu đó, chúng ta sẽ có tiền để xây một ngôi nhà thậm chí còn hoành tráng hơn và mua một chiếc ô tô mới cho Harry nhân dịp sinh nhật lần thứ mười sáu của thằng bé, mà vẫn dư một ít tiền!"

Mắt Harry sáng lên. Xe hơi?! "Thật sao cha?!" Cậu hào hứng hỏi.

James gật đầu. "Và thực tế có thể thêm một chiếc radio mới."

Tuy nhiên, vợ anh lại cau mày. "Em không nghĩ đó là ý kiến ​​hay. Em nghe nói gia đình Molly vừa mất khoản đầu tư vào công ty thép ở New Jersey."

"Đừng lo lắng. King Steel chỉ là một công ty nhỏ vô danh. Chúng ta đang nói đến Standard Oil ở đây cơ mà. Hơn nữa, anh đã liên hệ với ba người rồi. Anh sẽ bán cổ phiếu của công ty chúng ta cho người trả cao nhất. Chỉ khoảng một năm nữa, chúng ta có thể bắt đầu ở trong ngôi nhà mới và cho thuê căn nhà này để có thêm thu nhập," James nói, cười toe toét với kế hoạch của mình. "Nó sẽ rất tuyệt."

"Ok. Em đoán vậy," Lily nói. Tuy nhiên, cô vẫn cau mày.

Đêm họ đi ngủ là ngày 28 tháng 10 năm 1929. Một ngày thứ Hai.

'Điều đó là không thể!' James hét vào mặt người đàn ông trước mặt. "Ý anh là cổ phiếu của tôi vô giá trị sao, Pettigrew!?"

"Ý tôi là nó vô giá trị," Peter Pettigrew trả lời. Ông ta là một người đàn ông giàu có, sở hữu ba cơ sở kinh doanh ở Virginia, nổi tiếng như vua chuột trong ống cống. Không những thế, hắn còn trông giống y như chuột nữa chứ. "Anh phải hiểu, James. Mọi người đều đang bán cổ phiếu của mình ra nên giá đã lao dốc. Số tiền cao nhất mà tôi có thể đưa ra cho đám giấy lộn đó ngay bây giờ là 500 đô la."

"Cái gì!?" Điều này không thể tự nhiên xảy ra được. Những cổ phiếu chỉ có giá trị rất lớn vào đêm hôm trước không thể chỉ có giá trị 500 đô la.

"50.000," James nói, nghiến răng.

"Không mặc cả," người đàn ông mập mạp giống chuột nói thẳng thừng.

"Hôm qua là 50.000 đô la," James nói.

'Xin lỗi, ông Potter, không thể được,' Peter trả lời. "500 hoặc không gì cả. Tôi sẽ không mua một đám giấy gần như vô giá trị với giá 50 nghìn đô. Tôi có thể tìm thấy những giao dịch tốt hơn đầy ngoài kia kìa."

"Anh không thể làm như vậy được, tối qua anh nói qua điện thoại là sẽ mua mà." James yếu ớt.

"Tôi đã làm vậy. Nhưng tôi xin lỗi, ông Potter. Cổ phiếu của anh hiện giờ chẳng có giá trị gì cả. Vậy tôi đề nghị anh đi đi. Cánh cửa ở bên phải," Peter trả lời với nụ cười khinh bỉ.

James trừng mắt nhìn gã trước khi lao ra khỏi cửa.

"Cô đang đùa sao Rita? Chúng tôi đã gửi tiền tiết kiệm cả đời vào đó," Lily nói, dường như choáng váng trước người phụ nữ tóc vàng xoăn, người hiện đang đóng gói đồ đạc của mình vào một chiếc hộp, nóng lòng muốn rời đi càng sớm càng tốt. "Cô không thể nói đóng cửa là đóng cửa như thế này được."

"Tôi xin lỗi nhưng ngân hàng bang Virginia đã phá sản. Xin lỗi, nhưng tôi còn phải đóng gói nhiều thứ lắm," Rita Skeeter nói, nhét một tập tài liệu màu vàng vào chiếc cặp lớn của mình. Cô ta rõ ràng không thích sự hiện diện của Lily ở ngân hàng hiện đang trống rỗng này.

"Ít nhất tôi có thể rút tiền tiết kiệm của gia đình mình ra được chứ?" Lily tuyệt vọng hỏi. "Chúng tôi có 9.800 đô la trong tài khoản. Ý tôi là nó là của nhà tôi..."

"Bà Potter. Bà là người thứ 7 mà tôi phải từ chối hôm nay. Và tôi rất tiếc vì số tiền đã mất sạch. Chẳng còn gì để lấy ra nữa," Rita Skeeter vừa nói vừa mặc áo khoác vào.

"Một nửa thì sao?" Lily hỏi khi cô ngày càng xanh xao hơn. Họ không thể mất tiền như thế được. Phải mất bao nhiêu năm họ mới tiết kiệm được. Tại sao, toàn bộ quỹ đại học của Harry đều ở trong đó! "Bất cứ điều gì?" Giọng cô đã chuyển sang thì thầm. "Có gì không? Cô Skeeter? Xin cô đó?"

Rita lắc đầu. "Không có gì. Không một xu."

"Nhưng- nhưng, tất cả số tiền đã đi đâu? Chúng không thể biến mất như thế được. 9.800 đô la không thể biến mất chỉ sau một đêm được," Lily kêu lên. "Tuần trước tôi kiểm tra tài khoản ngân hàng của chúng tôi vẫn ổn. Tại sao không ai cảnh báo chúng tôi về điều này? Cô Skeeter, tại sao vậy?"

"Hãy nghe tôi, bà Potter, bà chắc chắn không phải là người duy nhất thắc mắc về điều đó," Rita nói. "Tôi có sáu người con và bố mẹ già. Tôi không biết tiền tiết kiệm của mình đã biến đi đâu. Tôi làm theo lời ông chủ và bảo đóng cửa ngân hàng. Không còn tiền nữa, Bà Potter."

"Nhưng chuyện gì đã xảy ra với nó vậy!" Lily thì thào, rõ ràng là sắp khóc.

"Đó là điều tất cả chúng ta đều thắc mắc, thưa bà Potter."

-----------------

Harry nở một nụ cười đáp lại Ginny Weasley, em gái nhỏ của người bạn thân nhất của cậu.

Vâng, không quá nhỏ. Nhưng chắc chắn là chưa đủ tuổi để hẹn hò với bất kỳ chàng trai nào. Tuy nhiên, cô bé vẫn là đứa con gái xinh đẹp nhất trường, với mái tóc bồng bềnh màu đỏ giống mẹ Harry và đôi mắt nâu tuyệt đẹp. Cô là một em bé 13 tuổi đang tuổi lớn, và trong mắt bà Weasley, cô bé chưa đủ tuổi để hẹn hò với bất cứ ai. Nhưng khi nào cô ấy lớn, Harry đã quyết định rằng cậu sẽ mời em ấy đi chơi!

Cô bé chắn chắc sẽ không phản đối, vì bây giờ em ấy còn đang vẫy tay với cậu này. Harry vốn là một cậu bé cực ổn mà.

'Hẹn gặp lại vào ngày mai nhé,' Cô thì thầm bẽn lẽn và bước xuống phố, đến tụ họp cùng vài người bạn gái, đang thì thầm và cười khúc khích.

Harry cười toe toét với cô và chào tạm biệt một cách lịch sự, ngay cả khi cô không thể nghe thấy. "Hẹn gặp lại, Ginny," cậu thì thầm.

Cậu chạy về nhà, giẫm nát đám lá mùa thu dưới chân và nhảy qua đám chó mèo lang thang trên phố. Cậu nóng lòng muốn về.

"Mẹ! Mẹ! Mẹ đã nướng bánh bí ngô cho bữa tiệc Halloween chưa!?" Cậu hét lên khi đẩy cánh cửa trước ra.

Cậu nhìn thấy Lily đang khóc trong chiếc khăn tay. Cô liếc nhìn con trai mình rồi quay đầu đi. Trên tay còn lại là điếu thuốc vẫn chưa được châm lửa.

Harry dừng lại và nhìn chằm chằm. Mẹ cậu, chưa bao giờ trong đời cậu thấy người mẹ vui vẻ, luôn tươi vui của mình thế này. Lớp eyeliner dày màu đen mà cô đã cẩn thận kẻ quanh mắt sáng hôm đó, chảy xuống cằm, hòa lẫn với nước mắt, khiến cô trông như đang khóc ra mực.

"Mẹ?" Harry thì thầm. Cậu biết cô đã nhìn thấy mình.

Cha cậu đang ngồi, hay đúng hơn là ngồi sụp xuống, trên chiếc ghế sofa kiểu Ý mà họ đã mua năm ngoái. James trông có vẻ nghiêm trọng và miệng ông run run rít một hơi tẩu thuốc.

James không bao giờ hút tẩu trừ khi có điều gì khiến ông lo lắng.

"Cha?"

Harry đóng cửa lại. "Mọi việc ổn chứ?"

Họ không có vẻ như đang đánh nhau.

"Harry," James bắt đầu, rồi ngậm miệng lại như thể ông không muốn phát âm ra điều mình sắp nói. Sau đó, hít một hơi thật sâu, ông nghẹn ngào, "Chúng ta đã mất hết tiền."

"Cái gì?" Harry thì thầm với vẻ hoài nghi.

------------------------------

"Cà phê," Draco Malfoy đang cáu kỉnh với gã quản gia mới. Người thừa kế của Tập đoàn Malfoy với mái tóc vàng kim, mắt xám bạc, cháu chắt nhiều đời của John Rockefeller, con trai của người giàu thứ sáu của Hoa Kỳ, đồng thời cũng là anh chàng quyến rũ nhất, được khao khát nhất trong đám thế hệ thứ hai ở New York. Nhưng anh thích được đám con gái cùng tuổi gọi là "quý ngài" theo cái cách thanh lịch của người Anh hơn. "Không đường nhưng nhiều sữa. Làm cà phê đen kiểu Pháp đi."

"Cà phê đen kiểu Pháp sao?" Ông già tội nghiệp lắp bắp. "Tôi không nghĩ là tôi biết pha kiểu đó-"

"Thôi nào lão già. Lão chưa bao giờ nghe nói đến cà phê đen kiểu Pháp à?" Draco chế nhạo. Đúng vậy, anh chỉ trêu lão thôi. Chứ làm gì có thứ gọi là "cà phê đen kiểu Pháp" cơ chứ. Cho dù có thì làm sao anh biết được? Anh còn chưa bao giờ đến Pháp đây.

Con trai của người giàu thứ sáu cả nước chưa bao giờ đến Pháp, trong khi một nửa dòng họ anh đều xuất thân từ đó. Nghe cũng chó má thật nhỉ?

"Với tất cả sự tôn trọng thưa ngài, không, tôi chưa bao giờ nghe nói đến 'cà phê đen kiểu Pháp' đâu," gã quản gia trả lời anh một cách lịch sự nhất có thể.

'Vậy thì lấy cho tôi cà phê bình thường đi," Draco ngắt lời, đưa mắt trở lại vào cuốn sách đang đọc.

"Đã đến giờ ăn tối rồi. Cà phê chỉ dành cho bữa sáng-"

"Ai nói vậy?!" Draco mất kiên nhẫn, ném cuốn sách xuống bàn. "Tôi là chủ nhà này! Và nếu tôi muốn uống cà phê cho bữa tối thì tôi sẽ có cà phê cho bữa tối. Ông đã phá hỏng buổi tối của tôi khi không biết loại cà phê yêu thích của tôi rồi đấy!"

"Rất xin lỗi thưa ngài. Nhưng tôi chỉ mới ở đây có một ngày và-"

"Cút ra ngoài!," Draco quát.

Người quản gia bước nhanh khỏi phòng.

"Mẹ!" Draco hét lên. "Mẹ có ở đó không?! Mẹ!!" Draco hét lên sau khi không nghe thấy câu trả lời của bà trong một phút. "Narcissa Black Malfoy!!" Anh gọi mẹ mình bằng tên đầy đủ, biết rất rõ mình sẽ nhận được phản ứng như thế nào. "Narcissa!!"

"Đừng gọi ta như vậy!" Một người phụ nữ tóc vàng giận dữ với mái tóc ngắn và tô son đỏ đậm xông vào phòng trong bộ váy hồng bồng bềnh. "Ta đang thử chiếc váy mới vừa mua và anh cứ phải làm gián đoạn tâm trạng ta thế à!! Tốt nhất câu chuyện anh muốn nói là đủ quan trọng!!"

"Chúng ta cần một quản gia mới. Gã này thật vô dụng và ngu ngốc." Draco nói.

"Cẩn thận ngôn từ đi thiếu gia à," Narcissa quát con trai mình. 'Quản gia mới rất ổn." Bà bước ra khỏi cửa. "Và đừng làm phiền ta nữa đấy!"

-------------------------------------

Draco đang ăn tối trong phòng riêng với một cô gái mà anh vừa mua từ hộp đêm gần nhà.

Cô nàng có mái tóc vàng, xinh đẹp và khiến anh nhớ đến mẹ khi bà ở cạnh cha anh. Không chỉ vậy, cô còn hơn anh ba tuổi. Vậy thì sao! Anh là một chàng trai mười tám tuổi. Có gì sai khi ngủ với một cô nàng lớn hơn? Mọi người đều làm vậy cả.

Giống như cha anh đang ngủ với những cô gái còn chưa đến mười bốn ấy chứ.

Mọi người đang phản đối điều gì vậy? Cha mẹ anh đều có những thú vui riêng. Người giàu là vậy đó.

"Mở miệng ra nào." Cô gái mà anh không biết tên, giơ một nĩa đầy thịt gà nướng đến gần, mỉm cười rạng rỡ.

Anh nhếch mép cười, sau đó mở miệng một chút và-

"Draco!!" Một giọng nói vang lên bên ngoài phòng. Draco rên rỉ khi cha anh xông vào.

"Vâng thưa cha?" Draco thở dài.

Anh cảm thấy cha mình đang nhìn cô gái trên ghế trước khi giận dữ nhìn sang. "Ta nghe mẹ anh nói rằng anh lại phản đối quản gia mới."

"Cha. Cái đầu của ông già đó rỗng tuyếch như một tên khốn bị đụ ba mươi lần liên tiếp. Làm sao cha có thể mong đợi tôi không mất bình tĩnh với ông ta?" Draco cãi lại, cô nàng bên cạnh cười khúc khích và liếc mắt với cha anh. Draco trừng mắt nhìn ả. Con điếm bẩn thỉu.

Lucius trừng mắt nhìn con trai mình. 'Đừng nói những thứ ngôn ngữ vô học như vậy nữa.'

Con trai ông chỉ đáp lại điều này bằng cách đảo mắt. "Tôi nói những gì tôi muốn. Đây là một đất nước tự do."

"Ồ vậy thì, tốt hơn hết là anh nên chịu đựng ông ta nếu không chúng ta sẽ không có quản gia làm việc nhà trong nhiều tháng đâu đấy," Lucius nói. "Ta chỉ muốn thông báo cho anh rằng ngày mai, chúng ta sẽ phải đi phía Nam, thu mua một loạt cổ phiếu mới từ gã điên Pettigrew đấy nhé."

"Lại nữa?" Draco ghét chuyến tàu đi về phía nam. Chuyến đi từ New York đến Florida rất dài và chuyến tàu cực kì khó chịu, theo trí nhớ lần cuối cùng anh ngồi trên nó. "Tôi không thể ở lại đây được à?"

"Không, anh không thể nếu anh muốn có đủ kinh nghiệm để tiếp quản ta vào một ngày nào đó," Lucius lạnh lùng. "Còn lâu mới đến lúc đó, nhưng tốt nhất là nên chuẩn bị sớm."

Draco cau mày với cha mình.

"Ồ, và thưa quý cô," tâm trạng của Lucius thay đổi khi ông cúi chào con điếm ngồi cạnh Draco. "Tôi gửi lời xin lỗi chân thành nhất tới quý cô vì đã phá hỏng buổi tối của quý cô ở đây. Tên tôi là Lucius Malfoy, chủ sở hữu của Malfoy Inc."

Cô ả cười khúc khích: "Daisy."

Draco cau mày, "Này, tôi mua cô ta trước đấy nhé!"

"Xin lỗi Con trai, Narcissa đang chuẩn bị ra ngoài và lúc này ta sẽ khá cô đơn." Sau đó ông ta quay lại với Daisy. "Chúng ta đi nhé?"

Cô nàng cười khúc khích khi đứng lên, mái tóc cắt bob bồng bềnh lay động. Cánh cửa đóng sầm lại.

"Con mẹ nó!" Draco chửi rủa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro