Ba xác chết người thân chất đống giữa nền nhà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vụ án mạng kinh hoàng được phát hiện vào đầu năm 2000. Trong khi nhà nhà nô nức sắm sửa chuẩn bị Tết, con hẻm nhỏ trên đường Bình Giã phường 13, quận Tân Bình bỗng náo loạn bởi những sắc áo công an và hàng trăm người dân tò mò vây quanh căn nhà số 31/8/2. Căn nhà này vốn của gia đình ông bà Nguyễn Thiếp, Nguyễn Thị Tuyết Lan- cán bộ hưu trí, cùng hai con trai. Gia đình này mới chuyển từ Quy Nhơn, Bình Định vào cách đó không lâu. Hàng xóm thường ngày vẫn thấy ông bà qua lại, nhưng nhiều hôm rồi, căn nhà vắng lặng một cách bất thường.

Những gia đình sống cạnh đó liên tục bị tra tấn bởi một mùi hôi nồng khó giải thích. Chỉ đến khi công an tiến hành khai quật và đưa lên tới 3 xác chết đang trong giai đoạn phân hủy từ một cái hố mới đào trong căn nhà này, mọi người mới thất kinh hồn vía.

Chỉ ít giờ trước đó, khi công an yêu cầu kiểm tra nhà, Nguyễn Minh Thuận, con trai lớn của ông Thiếp, bà Lan còn làm ầm lên, đòi chính quyền phải ký cam kết nếu không có gì mờ ám sẽ phải bồi thường cho Thuận, thì giờ, Thuận cúi đầu nhận chính mình là thủ phạm giết chết ba người ruột thịt.
Tội ác của Thuận những tưởng sẽ nằm yên dưới cái hố sâu mà Thuận đã thuê thợ đến đào ngay giữa nhà mình, nhưng chính cái mùi hôi thối đặc trưng và thái độ kì lạ của Thuận đã khiến các thợ hồ được thuê đến làm việc phải nghi ngờ, báo với cơ quan công an. Theo các thợ hồ thì Thuận thuê họ đến đào một cái hố để chứa nước dưới nền nhà, ngay sát cửa ra vào. Khi vào làm, họ thấy có mùi hôi thối kỳ lạ. Họ hỏi, Thuận giải thích rằng, mấy hôm trước trong nhà có con chó bị chết, giờ đã vứt đi rồi, nhưng vẫn chưa hết mùi. Để át cái mùi hôi này, Thuận còn lấy dầu thơm, thuốc xịt phòng ra xịt. Nhưng điều khiến họ thấy kỳ lạ hơn là việc Thuận thường xuyên ngồi rịt tại cái giường được kéo rèm che kín để canh chừng đám thợ làm việc. Tuy việc, họ vẫn làm cho xong công việc của mình.

Khi đào xong cái hố thì trời đã về chiều, thợ tạm nghỉ, định sáng mai quay lại làm tiếp, nhưng sáng hôm sau quay lại, họ đã thấy cái hố được lấp lại gần đầy. Thuận nói do sợ sạt lở tường nên thôi không làm nữa, sau đó trả tiền rồi nhờ những người thợ đổ xà bần cho đầy hố và láng xi măng lại. Hành động kỳ lạ của Thuận đã được những người thợ báo với công an, cộng với thông tin hàng xóm phản ánh về mùi hôi thối phát ra từ căn nhà này, cơ quan công an đã tiến hành khai quật. Và sự thật khủng khiếp được phơi bày khi ba cái xác gồm cha, mẹ và em trai Thuận nằm chất chồng lên nhau được đưa lên khỏi miệng hố.
Nghịch tử máu lạnh

Thẩm phán N. bảo, ông vẫn thấy rùng mình khi nhớ về những bản ảnh chụp hiện trường khai quật các xác chết nạn nhân được lưu trữ trong hồ sơ vụ án. Phiên tòa sơ thẩm xét xử Nguyễn Minh Thuận diễn ra vào tháng 9-2000 là một phiên tòa khó quên trong những phiên tòa ông từng xử. Khán phòng của TAND TP HCM hôm ấy chật kín người. Nhiều người kinh ngạc bởi diện mạo của một thanh niên có phần hiền lành, cục mịch ấy. Biết có nhiều người dự phiên tòa, khuôn mặt lạnh lùng, bị cáo thản nhiên đảo mắt nhìn khắp lượt xuống phía dưới như muốn tìm kiếm người quen. Không ai hiểu được tâm trạng của bị cáo thế nào sau ánh mắt vô cảm ấy.

Được hỏi về lý do giết người, Thuận khai, đầu năm 2000, cha Thuận về Bình Định làm thủ tục chuyển hồ sơ hưu trí cho hai vợ chồng vào TP HCM vì ông bà đã già yếu, thường xuyên bệnh tật. Bà Lan (mẹ Thuận) bị tai biến mạch máu não khó khăn trong việc đi lại. Thuận và Nguyễn Minh Hòa (em trai Thuận) thay phiên chăm sóc mẹ.

Tối 19-01-2000, khi cả nhà đang xem ti vi thì bà Lan nhờ Hòa đưa đi vệ sinh. Được một lát, Thuận nghe thấy tiếng động mạnh dưới bếp liền hỏi thì Hòa đáp lỡ làm mẹ ngã. Mặc dù bà Lan nói không sao nhưng Thuận vẫn mắng chửi Hòa và hai anh em cãi vã. Tức em cãi láo, Thuận vớ lấy cây gỗ dưới chân giường, phang vào đầu và mặt Hòa, làm Hòa ngã gục xuống giường. Bà Lan từ dưới bếp chạy lên thấy vậy liền la lên rằng: "Sao mày giết em?" rồi tự té ngã xuống đất. Thuận khai có đến đỡ mẹ dậy nhưng bà uất vì Thuận đánh chết em nên đã tự lao đầu vào tường chết (?). Thuận lấy chăn mùng quấn xác mẹ và em lại, đặt dưới gầm giường và lau dọn nhà cửa không còn dấu vết nào rồi đi nhậu. Ba ngày sau thì ông Thiếp từ quê lên. Thấy nhà vắng, ông hỏi thì Thuận nói dối là Hòa chở bà mẹ đi Hóc Môn thăm dì. Không mảy may nghi ngờ, ông Thiếp bình thản thay đồ rồi lên giường nằm nghỉ mà không biết rằng mình đang nằm trên xác vợ và con trai ngay dưới gầm giường. Thuận khai rằng, khi cha đã đi nghỉ ngơi, Thuận bèn quỳ lạy kể với cha việc mình lỡ tay đánh chết em, khiến mẹ tự tử để nhờ ông Thiếp giúp che giấu tội lỗi. Nhưng sau khi nghe xong, cha Thuận uất ức mà đập đầu vào thành giường chết.

Thuận nói cũng lấy chăn mền quấn xác cha để dưới gầm giường, cạnh xác mẹ và em trai, rồi nghĩ cách phi tang bằng việc thuê người đào hố chôn dưới nền nhà.

Những lời khai trơn trụi của Thuận về cái chết của cha, me và em trai thông thể làm người ta tin. "Hôm ấy, hội đồng đã phải bỏ nhiều thời gian để thẩm vấn, đấu tranh với hung thủ nhằm làm rõ sự thật về cái chết của ba nạn nhân", thẩm phán N. nhớ lại.

"Sức trai trẻ bình thường như bị cáo, nếu muốn tự tử bằng cách lao đầu vào tường thì dù có lao hết sức cũng chỉ khiến choáng váng và nổi u một cục trên trán, làm sao mà chết được?" – Hội đồng chất vấn bị cáo – Đằng này, mẹ Thuận là người bị tai biến mạch máu, đi còn có người dìu thì sức đâu mà lao đầu vào tường có thể dẫn đến cái chết? Hơn nữa, biên bản khám nghiệm tử thi cho thấy rằng hộp sọ bà Lan bị vỡ trên đình đầu, chứng tỏ phải có vật đánh vào đấy theo hướng từ trên xuống, chứ không thể có chuyện lao đầu vào tường mà làm vỡ hộp sọ như thế. Tương tự, kết quả giám định pháp y của ông Thiếp cũng thấy hộp sọ bị vỡ bởi một vật đập rất mạnh. Thuận khai ông nằm xoay mặt ra ngoài nên uất ức đã bật ngửa đập đầu vào tường và thành giường mà chết. Tuy nhiên, lật lại biên bản điều tra hiện trường, hội đồng thấy rằng vết vỡ trên đầu ông Thiếp lại nằm ở hướng ngược lại, điều đó có nghĩa là khi ông quay đầu vào vách, Thuận đã dùng cây đập vào đầu ông từ phía sau. Vặn vẹo, đấu tranh thật lâu với hung thủ máu lạnh này, cuối cùng Thuận thừa nhận chính hắn là người dùng cây gỗ đập đầu em trai, đập đầu mẹ và cha của mình đến chết!

Nhiều người dự khán phòng hôm ấy đã phải rùng mình, sững sờ với hành động mất nhân tích mà Thuận đã gây ra đối với những người thân yêu của mình. Vậy mà, đứng trước phiên tòa, trước tội ác của mình, Thuận không hề tỏ ra run sợ. Chỉ có điều, không ai hiểu động cơ thật sự đã khiến hung thủ này có thể ra tay tàn ác với người thân của mình, rồi bình tĩnh lau dọn, sống chung với 3 xác chết nhiều ngày mới tìm cách phi tang là gì? Nhiều lần, Hội đồng xét xử cố thẩm vấn để làm rõ động cơ giết hết người thân của Thuận nhưng không thể. Bí mật này chỉ có mình Thuận và ba nạn nhân biết. Bản án tử hình đã được cả năm thành viên Hội đồng xét xử thống nhất áp dụng với Thuận khi nghị án.

Chỉ là lỡ tay?

Dù đã gây ra tội ác, nhưng bản năng sống của kẻ tội đồ vẫn thôi thúc Thuận làm đơn xin Tòa phúc thẩm TAND Tối cao tại TP HCM giảm án. Lý do Thuận đưa ra khi kháng cáp vẫ là "Lỡ tay giết chết em trai vì xót mẹ bị ngã, không giết cha mẹ mà họ tự tử...". Tuy nhiên, tòa phúc thẩm không có quyết định nào khác ngoài bản án tử hình đối với Thuận.

Theo quy định của pháp luật, toàn sơ thẩm tuyên án tử hình cho bị cáo sẽ là chủ tịch Hội đồng thi hành bản án này khi tòa phúc thẩm xử y án, Chủ tịch nước cũng bác đơn xin ân giảm tội chết của bị cáo. Vì vậy, TAND TP HCM được phân công thi hành bản án tử hình này. "Thường, thẩm phán nào đã tuyên án tử hình thì sẽ "né" không đi thi hành bản án ấy để bớt nặng nề. Dù luật không cấm thẩm phán tuyên án tử hình bị cáo làm Chủ tịch hội đồng thi hành án, nhưng không ai muốn mình là người tuyên tước quyền sống của người khác, rồi cũng chính mình đi thi hành bản án ấy. Nhưng đối với vụ án của Thuận, tôi tuyên án rồi tôi cũng là người trực tiếp thi hành bản án ấy", thẩm phán N. chia sẻ. Việc phân công ông làm Chủ tịch hội đồng thi hành án đối với Nguyễn Minh Thuận thật tình cờ, đáng lẽ ông có thể từ chối nhận nhưng ông đã không làm thế. "Tội ác của Thuận đã làm tôi day dứt mãi, tôi muốn biết đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, Thuận có ăn năn hối hận về những gì đã gây ra không? Hoặc biết đâu, những lời nói cuối cùng của Thuận có thể làm sáng tỏ những bí mật xung quanh vụ án này", ông nói.

Trong buồng biệt giam, tử tù Nguyễn Minh Thuận bước ra với sự áp giải của hai chiến sỹ cảnh sát bảo vệ hai bên. "Lúc này, nhìn khuôn mặt tử tù, tôi không hề cảm nhận được sự sợ hãi của Thuận trước giờ ra pháp trường. Vẫn đôi mắt xám lạnh, khuôn mặt bình thản, không ai biết Thuận đang nghĩ gì?". Thực hiện xong các bước thủ tục trước khi ra pháp trường, Thuận được đưa đến căn phòng đã chuẩn bị sẵn một mâm cơm thịnh soạn dành cho tử tù trước giờ hành quyết. Thuận không thèm chạm đến thức ăn, chỉ xin được viết một lá thư. Lá thư ấy là những lời cuối Thuận gửi lại cho cô gái mà hắn yêu thương, tin tưởng và có lẽ, đó cũng chính là người duy nhất còn lại trên cõi đời này thương xót hắn khi hắn chết đi để trả giá cho những hành vi tội lỗi của mình.

"Nhiều năm rồi, tôi vẫn không thể quên cá ánh mắt nhìn thẳng lạnh lùng của Thuận dành cho Hội đồng thi hành án lúc công bố quyết định thi hành án", vị thẩm phán nói. Phát súng ân huệ của Hội đồng thi hành án tử hình dành cho Thuận ngày ấy đã vĩnh viễn khép lại tội ác dã man, tàn độc của một thanh niên trí thức có bằng đại học kinh tế gây ra cho chính người thân của mình, nhưng những dấu hỏi về vụ án vẫn còn ở lại...
**********
BA BÓNG MA ĐỒN ĐẠI TRONG NGÔI NHÀ.

Phải rất nhiều lần lang thang ở con hẻm này, trải qua nhiều cảm giác rờn rợn người, tôi mới được một phụ nữ trong hẻm đồng ý tiếp chuyện, vì mọi người ai cũng khiếp sợ đến nỗi không muốn nhắc về ngôi nhà ấy nữa. Một số người còn xem đó là chuyện cấm kị và cấm tuyệt đối con cháu không được kể, cung cấp thông tin hay bất cứ câu chuyện gì liên quan đến ngôi nhà "ma quái" ấy.

Chị Thanh (45 tuổi, hành nghề bán cơm tại con hẻm) cho biết, cách đây hơn 10 năm, lúc Nguyễn Minh Thuận bị cơ quan điều tra bắt giữ vì hành vi giết người dã man của mình thì căn nhà đó trở nên vô chủ. Cái hố mà hung thủ mướn người đào để phi tang xác người thân được khai quật lên trong nhà càng làm không khí trong con hẻm vốn dĩ không nhiều ánh sáng trở nên u ám hơn bao giờ hết.

Nhiều ngày sau khi vụ án được đưa ra ánh sáng, người thân của gia đình xuất hiện, họ thu dọn lại mọi thứ, sơn phết và treo biển cho mướn nhà. Từ đó, nhiều tốp sinh viên đến mướn nhà rồi lại lặng lẽ bỏ đi trong sợ hãi.

"Hồi mấy em sinh viên đó đến mướn nhà, tôi cũng định kể cho mấy em đó nghe chuyện đã xảy ra. Nhưng cứ nghĩ đó là chuyện của người ta, với lại hơn cả năm trôi qua rồi, chắc cũng không có gì nên tôi không nói. Rồi mấy em cũng tự bỏ đi thôi", chị Thanh kể lại.

Các tốp sinh viên đến đây thuê nhà hầu như không ai ở quá 1 tháng. Mọi người ở trong căn nhà kể lại rằng luôn nằm mơ thấy những giấc mơ rất kỳ lạ về một người phụ nữ già tóc bạc trắng, luôn lẩn quẩn trong nhà cùng một người đàn ông không rõ khuôn mặt. Điều kỳ lạ là mọi người đều mơ chung một giấc mơ giống hệt nhau.

Thời điểm ấy, con hẻm này là nơi lưu trú của sinh viên, công nhân và những gia đình có thu nhập thấp. Các căn nhà xập xệ cộng với diện tích con hẻm quá nhỏ khiến cho người lạ ít khi chạy qua hẻm này.

Chủ nhân cũ của căn nhà là một hộ gia đình chuyển từ Quy Nhơn, Bình Định về Sài Gòn sinh sống, đó là một cặp vợ chồng hưu trí. Ông bà đều đã già, bà đi lại chậm chạp do di chứng tai biến mạch máu não. Niềm vui duy nhất của ông bà dồn cả vào hai người con trai, người anh tên Thuận, người em tên Hòa. Ước mơ đơn giản của họ được thể hiện rõ trong tên của hai người con trai ấy "trên Thuận, dưới Hòa" nhưng ước mơ đó đã tan thành mây khói.

Nhiều ngày liền, hàng xóm không thấy thành viên trong căn nhà ấy xuất hiện. Đặc biệt là bà chủ nhà - người thường xuyên phải ra vào bệnh viện để theo dõi bệnh tình. Cậu em trai tên Hòa cũng vắng bặt, chỉ có người con đầu tên Thuận là lúc ẩn, lúc hiện trong căn nhà của mình. Căn nhà được khóa cửa suốt ngày.

Một buổi chiều, hàng xóm thấy Thuận dẫn từ đâu về một người đàn ông ăn mặc như thợ hồ với đầy đủ những dụng cụ cho việc đào bới. Họ nghe trong nhà có tiếng đục đẽo ầm ầm. Rồi sau đó, người đàn ông nhận tiền và bỏ đi. Thời điểm ấy là vào cuối năm, mọi người đang bận rộn chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa để ăn Tết.

Và từ khi Thuận cho thợ đến đục phá trong nhà thì có mùi hôi thối bốc lên khiến người dân sống xung quanh cứ thắc mắc, lần tìm mà không biết xuất phát từ đâu. Một buổi trưa, công an xuất hiện trước cửa căn nhà và tiến hành khai quật cái hố giữa nhà đầy nghi vấn, phát hiện 3 tử thi nằm xen kẽ với nhau đang trong quá trình phân hủy. Không quá khó để nhận biết 3 nạn nhân là bố, mẹ và người em trai của Thuận. Sự việc diễn ra trước sự khiếp hãi của người dân trong khu vực. Mọi người đang đoán già đoán non về hung thủ ra tay tàn ác thì họ như chết điếng khi thấy công an đã còng tay Thuận dẫn giải về trụ sở để điều tra. Tại cơ quan điều tra, Thuận cúi đầu nhận tội đã giết cả gia đình. Thuận đã nhận mức án tử hình về tội ác man rợ đó.

Đừng quá tin vào lời đồn đại

Chị Thanh nhớ lại câu chuyện của một cô gái tên Hồng từng thuê trọ tại ngôi nhà này. Lần nọ vào buổi trưa, Hồng sang nhà chị chơi, đang vui chuyện, Hồng bỗng im lặng rồi kể rất nhỏ: "Chị ơi, không biết cái nhà ấy có gì không mà đêm qua em nằm mơ, cứ thấy phía góc nhà có ông già tóc dài trắng, mặc bộ đồ cũng màu trắng vẫy tay về phía em. Em sợ quá tỉnh dậy nằm thao thức cho đến sáng".

Nghe chuyện xong, chị Thanh muốn Hồng không lo lắng nên nói trấn an: "Em học bài nhiều, nằm mơ bậy bạ thôi mà. Tối tranh thủ để đầu óc được nghỉ ngơi, sẽ không thấy chuyện gì đâu. Tụi em là trí thức, tin gì chuyện ma quỷ". Nhưng chỉ vài tháng sau, Hồng đã dọn nhà đi nơi khác, không kịp nói lời từ biệt chị Thanh.

Từ lời kể của cô sinh viên, câu chuyện đau lòng về ngôi nhà ấy như sống lại. Chị Thanh cho biết, căn nhà ấy cũng được người chủ mới cho sửa sang lại. Sau đó ít lâu, có một chị bán cà phê ở đường Bình Giã băng ngang con hẻm ấy để sang tiệm may đồ lấy bộ áo dài.

Vừa ngang qua căn nhà, bất thần chị hét lên rồi cắm đầu chạy. Nghe tiếng la, người dân sống ở trong hẻm vội vã bật đèn ùa ra xem sự tình. Người phụ nữ bán cà phê mặt cắt không còn giọt máu, nói thều thào : "Em thấy trong nhà có ai nhìn em, dáng là phụ nữ, mà em không thấy rõ mặt. Nhớ chuyện ngày xưa nên em hoảng quá la lên".

"Khi ấy, tôi nhìn vào trong nhà cũng rợn người. Nhà không đèn đóm, không bóng người, tất cả lạnh vắng. Sau những chuyện như thế, nhiều người có việc đi qua căn nhà vào buổi tối cũng đã từng gặp ảo giác như vậy. Khoảng hơn một năm trở lại đây, mọi thứ mới trở lại bình thường, chứ ngày trước, người biết chuyện đó không ai đi ngang con hẻm này vào ban đêm cả", chị Thanh kể. Được biết, đã có rất nhiều người tới thuê trọ ngôi nhà này, nhưng hầu như không ai ở lại được lâu cả, vì luôn bị ám ảnh bởi những bóng ma trong giấc mơ hành hạ.

Vụ án khép lại, nhưng những bí ẩn quanh căn nhà ai oán ấy vẫn chưa kết thúc. Mãi hơn 4 năm nay, khi căn nhà đổi chủ mới, người ta đã đập bỏ hoàn toàn căn nhà cũ để xây dựng một ngôi nhà 3 tầng rất đẹp và cho thuê mướn thì những lời đồn thổi ấy mới bắt đầu chịu lui vào dĩ vãng.

Ngày đó mình có đọc được câu chuyện như này. Có 3 chị sinh viên thuê nhà này ở. Nửa đêm các chị vừa thét thất thanh vừa chạy.
Thấy các chị đó có kể lại là thấy 3 ng ở trong nhà đó, 1 người đàn ông và đàn bà đứng tuổi, 1 cậu trai thanh niên.
Họ dường như đang làm những công việc mà lúc sống họ vân thường làm. Người đàn ông thì đang đọc báo, người đàn bà thì đang nhặt rau, còn chàng trai thì đang học bài...

____________________________

3532 words.
Thanks for readings.
Please vote. Thanks you.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#horror