03->05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

03

Tuy Từ Tấn Dương đã chính thức ủy thác Ứng Doãn Thừa cho Lý Quyết nhưng Lý Quyết chẳng hề có ý định theo sát trông chừng vị khách phương xa này. Từ sau ngày đầu tiên gặp mặt, giới thiệu Ứng Doãn Thừa cho các đồng nghiệp tổ dự án phổ cập khoa học xong thì gần như quên sạch nhiệm vụ "bảo mẫu" của mình. Ứng Doãn Thừa chạm mặt anh mấy lần ở hành lang và cầu thang, ngoại trừ chủ động cất tiếng chào ra thì Lý Quyết không hề hỏi gì nhiều.

Các đồng nghiệp trong viện nghiên cứu sau khi quen biết cậu đều quen gọi cậu là "Tiểu Ứng", chỉ có Lý Quyết mỗi lần chào hỏi là vẫn gọi thẳng họ tên ba chữ của cậu, mỗi lần bị gọi như vậy thì Ứng Doãn Thừa đều có cảm giác như học sinh tiểu học đang thơ thẩn trên hành lang trong giờ học bị giáo viên chủ nhiệm bắt gặp vậy.

Ứng Doãn Thừa chú ý thấy có lúc Lý Quyết sẽ mặc áo blouse trắng, rõ ràng đây là trang phục thống nhất thường thấy trong viện nhưng khi Lý Quyết mặc lên nom khí chất không giống người khác lắm, gần như là ở trình độ có thể chụp lại rồi in ra làm quảng cáo tuyển dụng của viện ngay và luôn. Thỉnh thoảng Lý Quyết sẽ đem theo cái cốc chia vạch thủy tinh kia, theo thói quen bỏ hơn nửa cốc đá, tư thế cầm cốc cũng rất đặc biệt, không phải cầm từ thành cốc mà mấy ngón tay khẳng khiu gập lại nắm hờ miệng cốc.

(*) Cách cầm của Lý Quyết đây:

006BRTIdly1gpmwlsok9nj32c0340e81

Ứng Doãn Thừa cứ lo cái cốc chia vạch sáu trăm mililit mỏng manh này sẽ rơi xuống bể tan tành bởi vì chủ nhân của nó không chịu nổi hơi lạnh của đá chạm vào lòng bàn tay.

Thứ mà viện nghiên cứu không thiếu thốn nhất chính là đàn ông con trai, bốc những người cùng lứa với Ứng Doãn Thừa ra cũng được cả nắm, mấy anh thanh niên gặp nhau vài lần là thân thiết ngay, những nhóc con còn non nớt, chẳng quan tâm mấy đến xuất thân của đối phương. Chơi bóng xong hẹn nhau đi ăn ở căn tin vài lần là đã xưng huynh gọi đệ rồi.

Ứng Doãn Thừa cũng không phải người hay làm giá, dù đã mấy năm không đụng tới trái bóng rổ nhưng cũng nhanh chóng hòa nhập vào hoạt động tập thể. Tây Bắc có ngày hè khá dài, buổi tối khi mặt trời xuống núi cũng đã quá giờ tan làm, thời gian đi làm của Ứng Doãn Thừa cũng không bị công việc lấp đầy, sau khi tan sở cậu vẫn còn cả ngày dài không có chỗ nào để đi cho nên thường thường vào lúc bảy giờ tối, cậu cùng những chàng trai trẻ trong viện đợi nhiệt độ dần hạ xuống, mượn chút ánh sáng tự nhiên cuối cùng trong ngày chơi bóng rổ nửa tiếng đồng hồ rồi mới đến căn tin ăn tối.

Lý Quyết thì thật sự chẳng quan tâm gì đến cậu. Một buổi tối tăng ca nào đó, Lý Quyết đứng dựa bên cửa sổ văn phòng tầng hai nhìn đám người trẻ dưới sân bóng. Mặt trời vẫn chưa lặn hết, mấy cậu thanh niên chạy nhảy dưới sắc hoàng kim, Ứng Doãn Thừa luyện chèo thuyền mấy năm, thể lực hơn hẳn sinh viên đại học bình thường, dáng người cậu cũng cao ráo, khi chơi bóng rổ đương nhiên là người nổi bật nhất. Lý Quyết nhìn năm phút là đã xác định được đám nghiên cứu viên dưới lầu lấy Ứng Doãn Thừa làm trung tâm rồi.

Trước khi màn đêm buông xuống thì trời vẫn còn nóng, thỉnh thoảng Ứng Doãn Thừa sẽ vén vạt áo thun lên quạt gió, Lý Quyết nhìn không rõ nhưng có thể nghe thấy bên dưới có người la

– Woa! Tiểu Ứng có múi bụng luôn kìa!

Tòa nhà văn phòng gần sân bóng chủ yếu sử dụng cho công việc hành chính, còn những công việc chính thì đương nhiên mọi người sẽ đến phòng thí nghiệm hoặc là đến khu nghiên cứu cách đó xa hơn chút, nên đám thanh niên bên dưới la ó ầm ĩ chẳng thèm kiêng nể gì.

Lần này Lý Quyết tăng ca cũng chỉ để xem xét bảng thu chi cho các dự án, mấy chuyện lặt vặt không liên quan đến chuyên môn như thế này bình thường anh còn có thể kiên nhẫn xử lý, nhưng hôm nay lại thấy phiền muộn lạ thường. Chắc là do thời tiết nóng quá, hoặc là lần này những nghiên cứu viên điền bảng thu chi không đúng kiểu mẫu. Lý Quyết không xem tình hình trên sân bóng nữa, anh đóng cửa kính lại, tiếp tục ngồi trước máy tính ký tên.

Một lát sau, cửa kính không đủ cách âm, anh mang máng nghe thấy:

– Tiểu Ứng, ba điểm! Ném một trái ba điểm đi!

Lý Quyết không biết trái ba điểm đó rốt cuộc có vào rổ không.

Cũng có vài đồng nghiệp khác tới hỏi thăm anh về "chàng công tử" mới tới kia, Chung Nhất Hạ nhậm chức cùng năm với Lý Quyết, nói chuyện với Lý Quyết chẳng kiêng dè gì, biết Lý Quyết sẽ không giấu mình, nhưng hỏi tới hỏi lui mới phát hiện những tin tức Lý Quyết nắm được còn ít hơn cả mình.

Lý Quyết lắc đầu lần thứ ba:

– Anh Từ chỉ nói cậu nhỏ kia tới nghỉ hè, gia thế cũng khá, nghe nói ở khu đồng bằng Trường Giang (*), còn những chuyện khác thì tôi không hỏi.

(*) Khu đồng bằng Trường Giang: là một khu lấy Thượng Hải làm trung tâm gồm Thượng Hải và các tỉnh thành phố thuộc miền nam Giang Tô và miền bắc Chiết Giang. Tỉ lệ đô thị hóa ở khu vực này ngày càng tăng cao.

Nhưng mà cũng phù hợp với những gì Chung Nhất Hạ biết về Lý Quyết, anh ta nhìn chằm chằm Lý Quyết, mặt tỏ vẻ "Cậu xúi quẩy rồi", nói với Lý Quyết bằng giọng thần bí:

– Anh Từ không nói gì thêm với cậu thật à? Còn tôi thì nghe nói gia thế của cậu nhóc này không thể kể lung tung được, cái đám chơi bóng rổ kia đúng là ngây thơ thật, chẳng biết đang chơi với ông trời con đâu. Nhưng mà anh Từ còn chẳng nói với cậu, không biết là đang thương cậu hay hại cậu nữa? Tôi nghe nói chàng công tử họ Ứng này là sản phẩm may mắn kết hợp giữa quan và thương. Ba nó là con nhà quan, gia đình mẹ nó có công ty IPO (*), mà không phải là quan bình thường đâu, hình như ba nó ngày nào cũng lên tin thời sự đấy.

(*) công ty IPO: là công ty đã niêm yết trên thị trường và phát hành chứng khoán

Lý Quyết gật gù, anh không có khái niệm gì về mấy thứ này, chí ít anh biết rõ cả đời này anh cũng không thể làm được "quan lớn" như ba Ứng Doãn Thừa, cũng không thể sở hữu sự nghiệp cùng đẳng cấp với mẹ cậu. Mà dù chức vụ có cao tới đâu, tài sản có phong phú tới đâu đi nữa thì Lý Quyết cũng chẳng cảm thấy nó có liên quan gì đến mình.

Ứng Doãn Thừa chỉ tới đây giết thời gian hết kỳ nghỉ hè mà thôi.

Chung Nhất Hạ biết Lý Quyết không có hứng thú nên cũng chẳng tức giận gì:

– Tôi thấy cậu thật sự không biết bản thân mình khó ưa thế nào, hồi đầu tôi cũng chẳng nghĩ đến chuyện cạnh tranh với cậu, nhưng cậu phải biết rằng không phải ai cũng nghĩ như thế. Mọi người đều đang đồn là trong viện muốn để cậu đi phỏng vấn nhưng cậu không đồng ý, sau đó lại có một ông trời con tới, anh Từ cũng muốn gửi gắm nó cho cậu. Hai chuyện này ở bên ngoài bao nhiêu người tranh nhau vỡ cả đầu, mà cũng chỉ có mình cậu, không lên đài truyền hình, cũng không hầu hạ thiếu gia nhà giàu. Cậu cứ đợi đó đi, cậu không hầu hạ thì đến lúc đó cũng có người tới cướp thang lên mây của cậu thôi.

Lý Quyết không có ý định mưu toan gì với Ứng Doãn Thừa, cũng tin Ứng Doãn Thừa có thể làm việc độc lập ở đây. Từ Tấn Dương và Chung Nhất Hạ đều rất lo lắng Lý Quyết không chịu trông nom Ứng Doãn Thừa thì cậu sẽ dễ bị "thế lực xấu xa" lợi dụng. Nhưng trong mắt Lý Quyết, một người có gia thế khủng như Ứng Doãn Thừa chắc chắn không phải là một chú thỏ trắng ngây thơ vô hại.

Ví dụ như... Ứng Doãn Thừa chỉ chơi bóng và ăn cơm với đám nghiên cứu viên kia thôi chứ không tham gia vào những hoạt động giải trí khác sau trận bóng rổ của họ.

Tối nay Lý Quyết vô tình gặp được Ứng Doãn Thừa ở căn tin. Viện nghiên cứu có tổng cộng ba căn tin, cái nhỏ nhất này cung cấp bữa khuya tới mười giờ tối, chủ yếu là dành cho những nghiên cứu viên thỉnh thoảng tăng ca không thể ăn cơm đúng giờ. Hôm nay Ứng Doãn Thừa chơi bóng muộn, sau khi mọi người giải tán thì đều định về ký túc xá tụ họp nấu mì. Ứng Doãn Thừa có nghiên cứu cơ bản về chế độ ăn uống, cơ bụng và cơ cánh tay tuy là không cuồn cuộn nhưng cũng là đường cong đẹp đẽ nhờ luyện chèo thuyền mấy năm nay, quyết không thể phóng túng một sớm một chiều được.

Trước tiên Ứng Doãn Thừa đi thay một cái áo thun sạch sẽ, khi đến căn tin cũng đã mười giờ kém năm.

Các bác gái trong căn tin đang lau dọn rồi, thấy Ứng Doãn Thừa đi vào vẫn nhiệt tình chào hỏi, còn dặn cậu cẩn thận kẻo trượt chân. Ứng Doãn Thừa là người đầu tiên trong nhiều năm qua có ngoại hình được phái nữ bộ phận hậu cần công nhận có thể xếp ngang hàng với Lý Quyết. Tuy các cô trong căn tin có nghe được loáng thoáng tin đồn về gia thế cậu bạn nhỏ này nhưng khi tiếp xúc mới phát hiện Ứng Doãn Thừa không hề kiêu căng chút nào, trái lại còn rất lễ phép với mỗi một nhân viên.

Tôn trọng những người lao động, đây là điều mà Ứng Doãn Thừa được dạy từ khi còn nhỏ tới giờ. Gia thế "khủng" tới một mức độ nhất định ngược lại sẽ càng tôn trọng những nhân viên phục vụ hơn cả người bình thường, bởi vì họ không nhất thiết phải tìm cảm giác ưu việt từ những người đó.

Các dì chuẩn bị nấu cho cậu một bát mì gà, bảo cậu ngồi vào bàn đợi:

– Tiểu Ứng, cháu đến bàn của kỹ sư Lý đi.

Tuy viện nghiên cứu có phân chia chức vụ nhưng mọi người đã quen xưng hô là "kỹ sư" rồi. Tầm mắt Ứng Doãn Thừa xoay lại, nhìn thấy bóng lưng Lý Quyết.

Lần này Ứng Doãn Thừa mở miệng chào hỏi trước:

– Chào buổi tối, thầy Lý.

Bữa ăn trước mặt Lý Quyết cực kỳ đơn giản, chỉ có một bát cháo gạo lứt mà thôi. Lý Quyết vẫn ngồi đó, tầm mắt mới ngước lên mới có thể ngang tầm với Ứng Doãn Thừa, nhíu mày nhẹ đến nỗi không nhận ra:

– Sức khỏe có tốt đến mấy cũng nên ăn cơm đúng giờ chứ.

Ứng Doãn Thừa gật đầu, nhưng cũng không phản bác "Anh cũng có ăn sớm đâu", cậu ngồi xuống kính cẩn hỏi:

– Tối nay thầy Lý cũng tăng ca ạ?

Đêm nay Lý Quyết chẳng có việc gì, nhưng trong tay có một dự án hợp tác với nước ngoài, nửa đêm phải gọi điện thoại họp bàn với bên kia do chênh lệch múi giờ, bây giờ anh tới căn tin thật ra là vì nửa đêm anh còn vận hành não bộ nên phải tích trữ năng lượng trước.

Lý Quyết nghĩ một hồi rồi nói:

– Nếu em không để ý đến thời gian ngủ thì có thể nghe thử cuộc họp này, thảo luận về quỹ đạo của hệ hành tinh TRAPPIST-1, nếu có hứng thú thì anh gửi dial-in cho em. (*)

(*) TRAPPIST-1: là một ngôi sao lùn có cự ly cách mặt trời 39 năm ánh sáng, sao này có 7 hành tinh quay quanh nó đặt là b c d e f g h nên gọi là hệ hành tinh.

Dial-in: mỗi cuộc họp qua điện thoại đều có một số PIN (dial-in PIN), nhập số mới được vào phòng

Lý Quyết chủ động mở lời trước nên đương nhiên là Ứng Doãn Thừa đồng ý rồi. Cậu biết những dự án Lý Quyết tham gia đều là dự án nòng cốt nên đó giờ cậu chẳng hy vọng mấy đến chuyện hợp tác với Lý Quyết trên phương diện công việc. Nhưng lúc trước cậu bị xếp vào nhóm dự án hơi nghiệp dư quá, cái gọi là đề tài thì đều là phổ cập khoa học, nội dung chủ yếu là giúp trường tiểu học gần viện nghiên cứu xây dựng chương trình học nhập môn thiên văn và chế tạo một vài dụng cụ cơ bản. Tuy Ứng Doãn Thừa không chê bai nhưng cũng hy vọng có thể có cơ hội tiếp xúc với những dự án nghiên cứu chân chính.

Để cho cẩn thận, Ứng Doãn Thừa hỏi thêm một câu:

– Dự án này không có tính bảo mật đúng không thầy?

Trong các kênh thông tin của chính phủ, tư liệu về các viện nghiên cứu của mỗi khu vực thật ra là có hạn, trạm phóng ở Tây Bắc thì ai cũng biết nhưng ít ai biết cụ thể viện nghiên cứu ở đây phụ trách những gì. Sau khi Ứng Doãn Thừa tới mới mang máng hiểu được, ngoại trừ đợt phóng quy mô lớn vào tháng Mười mà truyền thông đang đưa tin rầm rộ thì viện nghiên cứu ở Tây Bắc còn phụ trách hàng loạt dự án nòng cốt liên quan đến sự nghiệp hàng không vũ trụ quốc gia. Khi làm luận văn cậu đã từng phân tích một dự án quan trắc hợp tác quốc tế, cơ quan trong nước chính là viện nghiên cứu Tây Bắc, bỗng nhiên trở thành một thành viên ngoài biên chế của tập thể này, thế mà cậu cũng nhanh chóng nảy sinh cảm giác vinh dự và ý thức trách nhiệm.

Lý Quyết húp một hớp cháo:

– Có chuyện gì thì anh cũng gánh thôi, em sợ cái gì.

Ứng Doãn Thừa còn chưa kịp nói cảm ơn thì điện thoại đã rung lên, nhìn thấy số điện thoại và thời gian mới phát hiện mình đã quên gọi điện về nhà theo thông lệ, thói quen này bắt đầu từ lúc cậu học cấp ba ở nước ngoài, dù bây giờ đã trưởng thành rồi nhưng việc gọi điện thoại vẫn duy trì hàng ngày.

Cậu và Ứng Tu Nghiêm đã hòa giải từ lâu rồi, mà nói đúng thì lúc trước cũng không tính là tranh cãi. Trước khi tới Tây Bắc, Ứng Tu Nghiêm đã cho xe chở cậu đến sân bay, Ứng Doãn Thừa biết, khi Ứng Tu Nghiêm nóng giận nói là muốn rèn luyện cho con trai thế thôi chứ khi cậu bắt đầu đi rồi thì ông lại chẳng nỡ.

Lý Quyết vẫn đang ăn bát cháo thanh đạm của mình, bác gái bưng mì gà tới, còn mang thêm một lon coca cho Ứng Doãn Thừa. Thấy Ứng Doãn Thừa đang gọi điện thoại nên bác chỉ nhẹ nhàng đặt bát mì xuống, Ứng Doãn Thừa mỉm cười ra dấu tay "OK" với bác.

Ứng Doãn Thừa nghe điện thoại cũng không né Lý Quyết, Lý Quyết nghe thấy chất giọng ngoan hiền của cậu, thỉnh thoảng chèn thêm vài tiếng địa phương, một người lấy bao nhiêu là bằng cấp học vị mà vẫn có thể thân mật gọi "ba ơi", "mẹ ơi" như một đứa trẻ.

Giây phút đó đột nhiên Lý Quyết nhớ đến những lời Chung Nhất Hạ đã nói với mình: Ứng Doãn Thừa là sản phẩm may mắn hợp tác giữa quan và thương.

Không không không, quan và thương hợp tác chưa chắc đã có kết quả may mắn. Nhưng Ứng Doãn Thừa thì đúng là may mắn thật, may mắn này không phải đến từ gia thế chính trị khủng và doanh nhân thành đạt. Trong lúc Lý Quyết cúi đầu húp cháo, anh liếc nhìn Ứng Doãn Thừa hẵng còn đang nói chuyện điện thoại, gương mặt tươi cười, cậu đang dỗ ngọt Mục Vân không cần lo lắng cho cậu, và nói cả chuyện cậu nhờ bạn học ở Pháp mua được chiếc khăn lụa mà Mục Vân thích nhưng không còn hàng.

Khoảnh khắc đó Lý Quyết tin rằng, Ứng Doãn Thừa đúng là "chàng trai vàng trong làng đầu thai", là quả trứng được ba mẹ nâng niu, là kết tinh tình yêu được chiều chuộng hết mực của một gia đình hòa thuận và hạnh phúc.

Cuộc điện thoại của Ứng Doãn Thừa vẫn chưa kết thúc thì Lý Quyết đã bỏ cái thìa trong tay xuống, khui lon coca lạnh mà cô phục vụ đặt trước mặt Ứng Doãn Thừa rồi uống hết sạch.

Tác giả:

Lý Quyết khó viết quá, mỗi ngày đều tự hỏi ba mươi ba lần tại sao phải viết Lý Quyết.

Nếu như sang bộ sau tôi nhất định sẽ viết tổng tài bá đạo. Dòng tiền đổ vào rút ra đều tính bằng đơn vị triệu đô la, ngồi máy bay riêng bay từ bờ biển phía đông sang bờ biển phía tây trình diễn, bối cảnh yêu đương ngày thường đều ở biệt thự lưng chừng núi, phòng view biển, penthouse trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng. Thư ký xếp lịch dày đặc, nhưng nhất định khi thức dậy xem xong thị trường cổ phiếu phải dành ra nửa tiếng đồng hồ ăn sáng với người yêu.

04

Ứng Doãn Thừa cũng không truy cứu "hướng đi" của lon coca kia làm gì. Tuy cậu mới tới viện nghiên cứu chưa lâu, bài trí ký túc xá cũng rất đơn giản, nhưng thùng coca thì lúc nào cũng ở yên một chỗ.

Tối đó Lý Quyết rời khỏi căn tin trước cậu một bước, khi nghe được giọng nói Lý Quyết trong loa thoại thì đã là sáu tiếng sau rồi.

Hồi đi học Ứng Doãn Thừa đã quen thức khuya, nhưng sau khi tới viện nghiên cứu thì ngày nào cũng làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, vừa qua mười hai giờ là cơn buồn ngủ đã kéo tới. Định cài báo thức ba tiếng sau thức dậy nhưng lại sợ dậy không nổi nên đành lấy hai chai coca từ trong tủ lạnh trong phòng ngủ để chống buồn ngủ. Chắc là bị Lý Quyết dẫn dắt một cách vô thức nên cái tủ lạnh này cùng một kiểu với cái mà Lý Quyết dùng trong văn phòng.

Thật tình thì Lý Quyết không yêu cầu cậu bắt buộc phải tham gia cuộc họp qua điện thoại này, nhưng Ứng Doãn Thừa vẫn thức tới bốn giờ sáng, tinh thần phơi phới gõ số điện thoại và mật mã phòng họp.

Các nghiên cứu viên chơi bóng cùng cậu đã từng nhắc rằng, Lý Quyết có yêu cầu rất cao với những người tham gia dự án cùng với anh, mấy năm qua không được bao nhiêu lính mới lọt vào mắt xanh của anh, ai cũng nói kỹ sư Lý nom thì tốt tính chu đáo, nhưng thật ra chỉ cần phạm một lỗi nhỏ thôi là có thể không bao giờ được anh tin dùng nữa.

Vì thế nên cuộc họp này cũng khiến Ứng Doãn Thừa nơm nớp lo sợ.

Ứng Doãn Thừa nghe hết một lượt roll call (điểm danh) mới nhận ra cuộc họp mà Lý Quyết nhắc đến ở căn tin như thể đang tám chuyện này lại chính là cơ hội học tập hiếm có: Những người lãnh đạo tuyến đầu trong định hướng ứng dụng hàng không vũ trụ hầu như đều tập trung trong cuộc họp này. Quỹ đạo không phải hướng nghiên cứu chủ yếu của Ứng Doãn Thừa lúc học chính quy, dù có sống trong môi trường tiếng Anh bảy năm trời thì mới đầu nghe tới cũng không hiểu hết hoàn toàn. Trong cuộc họp này, tốc độ nói của ai cũng cực kỳ nhanh, lại còn nhét thêm rất nhiều thuật ngữ, khi đến lượt Lý Quyết phát biểu, Ứng Doãn Thừa cũng phải lo lắng thay anh, thế mà sự lưu loát và tốc độ nói của Lý Quyết không hề kém người bản xứ là bao, dù không phải tiếng mẹ đẻ cũng chẳng hề ảnh hưởng tới sự nhạy bén trong tư duy của anh.

Giọng điệu Lý Quyết nói tiếng Anh không trầm thấp như bình thường, không nghe được một chút mỏi mệt nào, trông anh vừa chững chạc vừa thả lỏng.

Lần phát biểu đợt hai kết thúc, Ứng Doãn Thừa phân tâm nghĩ: Lý Quyết quả là giỏi thật, lon coca bị cướp mất kia cũng xem như là hy sinh có ý nghĩa.

Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng đồng hồ, Ứng Doãn Thừa dần quen với chủ đề này, càng nghe càng tỉnh táo, thậm chí lúc kết thúc vẫn còn luyến tiếc chưa nỡ. Trời bên ngoài đã gần sáng rồi, Ứng Doãn Thừa đang do dự xem nên ăn sáng rồi mới đi ngủ hay là ngủ luôn thì điện thoại lại đột nhiên thông báo có email.

Người gửi là Lý Quyết, lời ít ý nhiều anh viết thẳng lên tiêu đề thư: Vừa nãy em có nghe không đấy?

Nhất thời Ứng Doãn Thừa không rõ ý của Lý Quyết, không biết có phải Lý Quyết đang kiểm tra mình có chăm chỉ cầu tiến không, hoặc là Lý Quyết muốn cậu tóm tắt lại cuộc họp vừa nãy. Cậu bồi hồi do dự hết năm phút rồi trả lời: Dạ có.

Ngay giây sau điện thoại liền vang lên, Lý Quyết dùng giọng nói khàn hơn lúc trước ở đầu dây bên kia gọi tên cậu:

– Ứng Doãn Thừa?

Ứng Doãn Thừa không biết nên đáp thế nào thì bên kia đã tiếp tục nói:

– Ăn gì đi rồi hẵng ngủ.

Sau đó anh cúp máy cái rụp.

Ứng Doãn Thừa vẫn chưa hiểu nổi ý nghĩa của cái email kia và cuộc điện thoại này là gì. Cuối cùng cậu vẫn không ăn sáng, cậu tạo một văn bản trống, dùng những dòng tốc ký vụn vặt lúc nãy viết lại những điểm thảo luận chính trong cuộc họp vừa rồi, cơn buồn ngủ dần dần biến mất dưới sự hoạt động của đầu óc, Ứng Doãn Thừa ngủ không nổi nữa, cậu lại mở laptop lên đăng nhập vào mạng xã hội đã lâu chưa dùng.

Cậu không thường đăng trạng thái cũng không để lại bình luận gì, nhưng vẫn bị Giang Tư Ánh truy tìm ra ngay, Giang Tư Ánh gửi lời mời gọi video cho cậu.

Giang Tư Ánh vẫn đang ở Anh, party giải tán ai về nhà nấy, cô vừa tẩy trang xong đang đắp mặt nạ, lâu lắm mới thấy Ứng Doãn Thừa online nên lập tức gọi tới ngay, cuộc gọi vừa được kết nối là đã hỏi Ứng Doãn Thừa trước:

– Bây giờ anh toàn dậy sớm thế à?

Trước giờ Ứng Doãn Thừa không phải "gà gáy sáng", nhưng cậu cũng biết đây là điều tất yếu khi đi làm. Giang Tư Ánh rất tò mò với chuyện cậu chạy tới Tây Bắc, yêu cầu cậu dùng camera dẫn cô đi tham quan phòng.

Một cuộc điện thoại chỉ mất có mười lăm phút mà đã hỏi han hết sạch, thậm chí Ứng Doãn Thừa còn nắm được cả thời khóa biểu học kỳ đầu nghiên cứu sinh của Giang Tư Ánh, cô đành phải tìm chủ đề khác:

– Còn anh thì sao, ở đó kiếm được bạn nào rồi?

Đáp án đầu tiên Ứng Doãn Thừa nhớ tới thế mà lại là Lý Quyết.

Cái đám chơi bóng rổ cùng hình như cũng tính là bạn, thậm chí cậu nói chuyện với họ còn nhiều hơn cả với Lý Quyết, nhưng không biết có phải nhờ duyên cớ ngày đầu tiên được phó thác cho Lý Quyết hay không mà Ứng Doãn Thừa đơn phương cho rằng người cậu thân nhất ở đây nên là Lý Quyết, dù sao trong những cuộc trò chuyện lúc chơi bóng, Lý Quyết cũng thường xuyên là nhân vật trung tâm trong chủ đề, hơn nữa... Lý Quyết còn chưa được sự cho phép đã uống coca của cậu rồi.

Nhưng Ứng Doãn Thừa không định kể chi tiết về Lý Quyết cho Giang Tư Ánh nghe, cậu sợ Giang Tư Ánh sẽ truy hỏi và rút ra kết luận "Anh và người đó không hề thân". Mỗi người đều có tiêu chuẩn khác nhau về "bạn bè" và "bạn thân", Ứng Doãn Thừa thì nghĩ như vậy.

Vì thế cậu dùng đám bạn chơi bóng để trả lời câu hỏi này, Giang Tư Ánh ở đầu bên kia thở dài một hơi:

– Lúc trước em có tới cơ quan nhà cô em, toàn là mấy ông nghiên cứu viên mặt mày cù lần, áo trắng quần đen, anh đến cái chỗ như thế này đúng là đáng tiếc quá, không biết sao mà chú Ứng cho phép nữa. Em nói này, có phải chẳng có ai thông minh hơn anh không?

Câu này của Giang Tư Ánh một là ấn tượng về nghiên cứu viên của tổ quốc vẫn còn đóng đinh ở mười năm trước, hai là từ nhỏ đến giờ cô đã sùng bái Ứng Doãn Thừa vô điều kiện rồi.

Ứng Doãn Thừa ngắt lời cô:

– Không, ở đây có rất nhiều người thông minh hơn anh. Với lại, không phải ai cũng mặc áo trắng quần đen đâu.

Lần này cậu nghĩ tới rất nhiều người, nhưng người đầu tiên vẫn là Lý Quyết, Lý Quyết rất thích mặc quần màu nhạt.

Giang Tư Ánh thấy giọng điệu của cậu nghiêm túc quá nên không dám nói nhiều, hai người đều im lặng khiến bầu không khí trùng xuống, lát sau, Giang Tư Ánh gọi cậu: "Ứng Doãn Thừa ——", nhưng tầm mắt của Giang Tư Ánh lại không nhìn vào camera:

– Ở party hôm nay, em đã hôn một chàng trai đó.

Ứng Doãn Thừa hiểu Giang Tư Ánh quá mà: Cậu biết Giang Tư Ánh không phải muốn nói đến chuyện hôn môi, cô nói với Ứng Doãn Thừa chuyện này thật ra ý là cô muốn hẹn hò với chàng trai ấy.

Ứng Doãn Thừa và Giang Tư Ánh là thanh mai trúc mã môn đăng hộ đối, sinh ra bao nhiêu năm thì quen biết nhau bấy nhiêu năm, mười tám tuổi trở thành người yêu theo lẽ tự nhiên, nhưng nửa năm trước đã chia tay.

Chia tay là chia tay trong hòa bình, hai người từ nhỏ đã được giáo dục tốt, tính cách cũng tốt, không xảy ra bất kì tình cảnh kệch cỡm gì cả. Vốn ở chung với nhau đều là cảm giác nửa người yêu nửa anh em, sau khi chia tay hai gia đình vẫn còn qua lại, Ứng Doãn Thừa trở về từ Anh còn tặng kem dưỡng da cho mẹ Giang.

Ứng Doãn Thừa cũng không thấy buồn bã gì cả, cậu chưa từng hối hận về chuyện chia tay, hai người không làm người yêu thì lại càng thân thiết hơn, nhưng giây phút này cậu vẫn bối rối khó diễn tả được bằng lời, bèn trêu ghẹo:

– Giang Tư Ánh, phải cẩn thận xem xét cậu ta quen bao nhiêu đứa con gái rồi – Sau đó dừng lại một chốc, cười cười nói nghiêm túc – Hẹn hò thì phải vui vẻ đấy.

Một đêm không ngủ thêm ba cuộc điện thoại hao tâm tổn sức nữa, Ứng Doãn Thừa vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.

Từ khi nghe cuộc gọi đó xong là Ứng Doãn Thừa đã được gửi email liên quan đến TRAPPIST-1. Quyền hạn của Lý Quyết cao hơn cậu nhiều, anh được xem những tài liệu mà cậu không xem được, thỉnh thoảng chuyển tiếp một hai mail cho cậu, mà thậm chí còn không nhắn thêm "FYI" (*) nữa.

(*) FYI: For Your Information, những thông tin bạn cần biết. Ý Ứng Doãn Thừa là Lý Quyết chỉ gửi mail vậy thôi chứ chả thèm ghi chú nó là cái gì.

Thật ra những email mà Lý Quyết nhận được cũng là những tài liệu học thuật vô cùng đáng giá, những tài liệu trên giấy có thể trình bày logic của anh rõ hơn những câu nói ngoài miệng. Ứng Doãn Thừa tìm những tài liệu được nhắc đến trong email ra đọc, đến cả thời gian chơi bóng cũng bỏ qua.

Gần một tuần Ứng Doãn Thừa chưa chạm mặt Lý Quyết, chắc hẳn là Lý Quyết đang cùng mọi người đến trạm phóng để thử nghiệm cơ mật cho đợt phóng vào tháng Mười này, nhưng xem thời gian gửi email thì Ứng Doãn Thừa cũng truy lùng được giờ làm việc và nghỉ ngơi của Lý Quyết: Sáu giờ rưỡi sáng Lý Quyết sẽ bắt đầu xử lý những email nhận được lúc khuya, sau một ngày thử nghiệm kết thúc thì tám giờ tối bắt đầu xử lý những email tồn đọng ban ngày, mãi đến tận mười hai giờ khuya. Ứng Doãn Thừa đã quen kiểm tra hòm thư vào thời điểm cố định, đa số email của Lý Quyết đều xuất hiện đúng giờ.

Từ đầu đến cuối Lý Quyết chỉ bố trí cho Ứng Doãn Thừa một nhiệm vụ: Sau khi đọc tư liệu xong phải tóm tắt lại. Những tài liệu lúc trước Ứng Doãn Thừa tự giác tìm đọc đều được phát huy công dụng, buổi sáng Lý Quyết giao nhiệm vụ, Ứng Doãn Thừa tính toán đúng thời gian gửi lại thành quả cho anh vào buổi tối trước khi anh đọc email. Vào khoảng mười một giờ hơn, Lý Quyết mới phê duyệt đến "tấu chương" này. Mọi người đồn Lý Quyết có yêu cầu rất nghiêm khắc với lính mới, nhưng tin đồn không nói rằng Lý Quyết khen người ta cũng chẳng hề keo kiệt.

Lý Quyết chỉ trả lời Ứng Doãn Thừa một từ duy nhất: Superb. (Siêu phàm, tuyệt vời)

Ứng Doãn Thừa tin rằng những gì mình chứng kiến chỉ là một trong những dự án mà Lý Quyết nhận, với lịch làm việc chặt chẽ và tiết tấu công việc như vậy, viện nghiên cứu đúng là tận dụng Lý Quyết hết cỡ chẳng chừa lại chút gì.

Trong lúc đó cũng có một lần họp điện thoại nữa nhưng Lý Quyết không gửi email nhắc nhở Ứng Doãn Thừa, nửa đêm Ứng Doãn Thừa tự bấm số tham dự vào. Giọng điệu Lý Quyết hiếm khi lộ vẻ mỏi mệt, Ứng Doãn Thừa nghe mấy bạn chơi bóng nói, nỗi vất vả trong cuộc thử nghiệm phóng vượt qua cả sức tưởng tượng của người bình thường.

Nhưng ngoại trừ thử nghiệm phóng thì Lý Quyết còn phải lo cho những dự án khác.

Sau khi cuộc họp này kết thúc, Ứng Doãn Thừa cũng không đi ngủ ngay, nhưng đợi chừng mười lăm phút sau chẳng hề có email hay cuộc gọi nào tới. Điều này càng khiến Ứng Doãn Thừa nghi ngờ cuộc điện thoại ngắn ngủi gói gọn trong một câu nói kia giống như chỉ là một giấc mơ do cơn buồn ngủ sinh ra mà thôi.

Lần này Ứng Doãn Thừa nhớ ăn mấy cái bánh quy rồi mới ngủ.

Đầu tháng Tám Lý Quyết mới về viện nghiên cứu. Ứng Doãn Thừa chạm mặt anh trong thang máy, trông anh gầy gò hơn trước, công việc quá độ gây hao tổn sức lực nhưng tinh thần nom vẫn ổn, anh cười chào hỏi cậu:

– Chào buổi sáng Ứng Doãn Thừa.

Ứng Doãn Thừa vẫn chưa kịp trả lời thì đã có mấy người xách máy quay phim vội vàng chạy vào thang máy, một cô gái trẻ tuổi hai tay trống trơn có quen biết với Lý Quyết, vừa thấy anh thì lập tức nở nụ cười xinh đẹp, nhưng giọng điệu lại là oán trách:

– Lý Quyết anh được lắm, thế mà từ chối cả phỏng vấn đài truyền hình cơ đấy.

Lý Quyết cũng cười với cô, còn nhún vai tỏ vẻ vô tội, nhưng nụ cười đó không giống với lúc anh chào hỏi Ứng Doãn Thừa, cậu không tiện nói đó là nụ cười lấy lệ.

Ứng Doãn Thừa đoán được đây hẳn là người của đài truyền hình, phỏng vấn mà họ nói tới là chỉ tiết mục phóng tháng Mười. Đợi nhóm người kia ra khỏi thang máy ở lầu ba, Ứng Doãn Thừa nghĩ một hồi rồi hỏi:

– Sao thầy không chịu nhận phỏng vấn thế ạ?

Thang máy lắp mặt gương, Ứng Doãn Thừa hỏi xong thì tầm mắt nhanh chóng nhìn thẳng về phía trước, cậu có thể nhìn thấy Lý Quyết nghiêng đầu liếc cậu. Lý Quyết muốn đến phòng họp ở tầng mười một, khi số tầng nhảy đến số chín thì anh nói:

– Tại sao anh không nhận phỏng vấn à? Vì anh chọn em. (*)

(*) vì ban đầu Lý Quyết không chọn phỏng vấn nên Từ Tấn Dương mới đưa Ứng Doãn Thừa cho anh dẫn dắt. Sang lời Lý Quyết thì anh biến tấu nó thành giữa việc phỏng vấn và việc dẫn dắt Ứng Doãn Thừa thì anh chọn cái thứ 2.

Thang máy đến tầng mười một thì mở cửa ra, trước khi Lý Quyết bước ra ngoài, anh nói tiếp:

– Với lại, đừng gọi "thầy" nữa.

Cửa thang máy khép lại, Ứng Doãn Thừa có thể nhìn thấy gương mặt không cảm xúc của mình, rõ ràng trông sắc mặt không có gì khác thường nhưng cậu cứ cảm thấy nóng ran. Vì anh chọn em, chắc do bốn chữ này còn dư lại hơi ấm.

Ứng Doãn Thừa tự nhận mình và Lý Quyết được tính là bạn bè, nhưng vẫn không ngờ đã tới mức độ có thể nói những câu bông đùa như vậy rồi.

05

Dự án phổ cập khoa học mà Ứng Doãn Thừa tham gia nhìn thì đơn giản chứ viện nghiên cứu cũng tốn khá nhiều tâm huyết cho nó.

Học sinh của trường học gần viện nghiên cứu một phần là gia đình của vợ chồng nhân viên trong viện, số còn lại đều là mấy đứa nhỏ trong thị trấn. Trình độ giáo dục địa phương không phải dẫn đầu, còn những người trong viện hầu hết đều là những người đi đầu trong suốt quá trình học tập, sau khi tốt nghiệp đại học nhận được tài nguyên giáo dục tốt nhất cả nước, có cơ hội để cải thiện chất lượng giáo dục ở vùng đất xa xôi hẻo lánh này, dù chỉ là một môn học tạo hứng thú cho học sinh thì cũng không phải "làm chơi cho vui".

Ứng Doãn Thừa được chia việc biên soạn chương giới thiệu về hệ mặt trời, trong văn bản đã cập nhật đến mười lăm lần rồi, đồng nghiệp lúc trước phụ trách thẩm duyệt gọi điện thoại nội tuyến cho cậu:

– Tiểu Ứng, anh thấy cũng hòm hòm rồi đó không cần sửa nữa đâu, những ý kiến bên chỗ anh cũng đã nhét đủ rồi, hôm nay anh sẽ gửi gộp với mấy chương trước cho Lý Quyết duyệt lại.

Trước đó Ứng Doãn Thừa không hề biết Lý Quyết cũng là một thành viên trong dự án này.

Hôm sau Lý Quyết mới gửi ý kiến phản hồi, đồng nghiệp trích chương hệ mặt trời chuyển tiếp sang cho cậu. Trong quá trình đợi word tải từ từ, cậu chợt nảy sinh cảm giác như đang đợi công bố thành tích khi còn đi học. Bình thường Ứng Doãn Thừa chả bao giờ lo lắng điểm số của mình sẽ tụt dốc, nhưng lại hồi hộp sợ lần này mình làm chưa đủ tốt.

Email "Superb" của Lý Quyết được Ứng Doãn Thừa đánh dấu sao, sau khi nhận được email đó cậu chẳng hề được thả lỏng khi làm việc với Lý Quyết, mà cái cảm giác nơm nớp lo sợ lại ngày càng rõ rệt.

Ứng Doãn Thừa thấy cái cảm giác khi làm việc chung với Lý Quyết giống như đang đi xiếc trên dây thép vậy, sau khi nhận được đánh giá là vọt một phát lên dây nhìn thấy phong cảnh bao la hùng vĩ, nhưng chỉ cần sẩy chân một cái thôi là sẽ ngã nhào thê thảm.

Những chú giải của Lý Quyết còn tỉ mỉ hơn cả kỳ vọng của Ứng Doãn Thừa. Với lý lịch và năng lực của Lý Quyết thì anh chẳng thể nào phí nhiều thời gian cho dự án này được, nhưng Lý Quyết không chỉ kiểm định đúng sai trong kiến thức, mà anh còn điều chỉnh ngôn ngữ cho phù hợp với trẻ em, thậm chí còn đổi cả ảnh hệ mặt trời mà Ứng Doãn Thừa tìm trong kho ảnh bản quyền của viện nghiên cứu.

Lý Quyết tự dùng giấy bút của mình vẽ ra một hệ mặt trời mang phong cách hoạt hình, sau khi scan lên máy anh dán đè nó lên hình cũ.

Ứng Doãn Thừa đang chỉnh sửa lại bài thì đồng nghiệp gọi tới hỏi:

– Tiểu Ứng, cuối tuần này cậu có rảnh không?

Ứng Doãn Thừa lạ nước lạ cái, cũng chẳng có hứng thú xách balo đi du lịch một mình, nên cuối tuần cậu chỉ làm vài việc giết thời gian thôi.

Đồng nghiệp nghe xong như thở phào một hơi vậy:

– Vậy thì tốt quá, cuối tuần này trường tiểu học kia định tổ chức đi ngắm sao ở sa mạc cho học sinh lớp Hai, Lý Quyết chọn mặt gửi vàng bảo cậu đi cùng với anh ấy đấy.

Không biết sao tin tức này truyền đi nhanh thế, chạng vạng tối khi chơi bóng đã có người tới hỏi cậu:

– Nghe nói Lý Quyết chọn cậu hả?

Ứng Doãn Thừa bị "chọn mặt gửi vàng" không hề biết vụ đi sa mạc đó là thế nào.

Đồng nghiệp phụ trách phân chia công việc giải thích với cậu qua điện thoại:

– Dự án này là do Lý Quyết khởi động từ hồi mới vào viện nghiên cứu, lúc đầu nguyên chủ nhiệm quan tâm có nhiều con em nhân viên cũng học trong ngôi trường này, muốn nắm bắt thời gian bồi dưỡng lớp trẻ từ khi còn nhỏ, tài liệu đã biên soạn lúc trước chỉ là một phần, trong viện còn cử người dạy học định kỳ ở trường, các học sinh lớp Hai có tiết thực hành ngoại khóa, đó giờ viện nghiên cứu đều dẫn chúng nó đi ngắm sao, trẻ con ấy mà, chỉ có cách này là được cảm nhận trực quan nhất. Từ năm đầu tiên đã do Lý Quyết phụ trách tiết ngoại khóa, sau này cũng không đổi người nữa, anh ấy cũng quen với những giáo viên bên đó rồi.

Thứ Sáu Ứng Doãn Thừa chỉ chơi nửa trận bóng rồi về nhà lục túi hành lý ra thu dọn đồ đạc. Trước giờ Ứng Doãn Thừa chưa từng bước chân đến sa mạc, càng không biết khi đối diện với một đám học sinh lớp Hai thì nên ăn mặc như thế nào. Bình thường ở viện nghiên cứu ăn mặc cũng tính là nửa trang trọng, đi sa mạc hay là vận động thì phải ăn mặc cho thích hợp, nhưng mà như vậy có phải chưa phù hợp với thân phận giáo viên không nhỉ? Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định mặc một bộ đồ thể thao rồi lên đường, trong balo còn có một bộ đồ thể thao khác.

Chín giờ rưỡi Lý Quyết gửi tin nhắn thông báo chín giờ sáng mai gặp ở cổng viện nghiên cứu.

Sáng thứ Bảy Ứng Doãn Thừa dậy hơi muộn, luống cuống chuẩn bị rồi xách balo đã xếp từ tối hôm qua chạy vội đến cổng viện nghiên cứu.

Lý Quyết đến sớm hơn cậu. Anh đang dựa vào một chiếc jeep cao to hút thuốc, thấy Ứng Doãn Thừa đi đến liền tắt thuốc ngay. Ứng Doãn Thừa chủ động mở lời chào hỏi, đến gần mới chú ý Lý Quyết chẳng khác gì ngày thường, vẫn sơ mi trắng cùng quần bò màu kaki, chẳng qua sơ mi không phẳng phiu như lúc đi làm, Ứng Doãn Thừa gần như là nghĩ ngay đến nhân vật Ralph Fiennes (*) đóng trong một bộ phim điện ảnh mà Giang Tư Ánh từng kéo cậu đi xem. Ứng Doãn Thừa thấy mình mặc hoodie quần thể thao y như là đi nhầm phim trường vậy.

(*) Ralph Fiennes: một diễn viên người Anh

Hình như Lý Quyết cũng nhìn ra được vẻ lúng túng của cậu, trước khi lên xe anh cười rồi bình luận một câu:

– Giống học sinh cấp ba thế.

Túi du lịch của Ứng Doãn Thừa bị vứt ra ghế sau, Lý Quyết liếc từ trong kính chiếu hậu, nhãn hiệu xa xỉ nằm bên cạnh balo leo núi của anh trông có vẻ khá lạc quẻ. Bình thường bị cách làm người khiêm tốn của Ứng Doãn Thừa che giấu, bây giờ anh lại đúc ra được kết luận: Dù gì đi nữa thì cậu nhóc cũng là công tử con nhà giàu, mà "nhà giàu" cũng vẫn còn keo kiệt lắm, phải gọi là nhà quyền quý mới xứng.

Ứng Doãn Thừa không thể hiện cảm giác ưu việt ra ngoài, thậm chí trong vài trường hợp cũng đã cố hết sức không để mình trở nên đặc biệt, Lý Quyết cũng biết cái túi này không liên quan gì đến chuyện khoe khoang cả. Những vật dụng gắn mác xa xỉ này cũng chỉ là những món đồ bình thường trong cuộc sống của Ứng Doãn Thừa mà thôi.

Cốp sau còn chứa hai cái kính viễn vọng, dù đã bọc mấy lớp xốp chống va đập nhưng Lý Quyết vẫn không dám chạy xe nhanh. Đầu tiên Lý Quyết giới thiệu lịch trình cuối tuần này cho Ứng Doãn Thừa, trước khi qua trạm thu phí ở cao tốc Lý Quyết đi đổ xăng trước, trước khi xuống xe anh nói với Ứng Doãn Thừa:

– Em mở một chai nước suối ở phía sau ra, lấy cốc uống chút nước đi.

Trên ghế sau đúng là có mấy chai nước suối một lít, nhưng Ứng Doãn Thừa không thấy cốc đâu. Lý Quyết lấy vòi xịt vòng sang bên phía Ứng Doãn Thừa mở nắp bình xăng ra, thấy Ứng Doãn Thừa chẳng chịu nhúc nhích gì bèn hỏi một câu:

– Em không đọc tin nhắn của anh phải không?

Sáng nay Ứng Doãn Thừa đi vội quá, khi tỉnh dậy xem giờ chẳng chú ý tới tin nhắn chưa đọc, cũng tiện tay nhét điện thoại vào ngăn bên túi du lịch, sau khi lên xe cũng nhất thời quên mất điện thoại. Nghe Lý Quyết nói xong mới lấy điện thoại ra, đúng là phần tin nhắn chưa đọc thì không có thông báo gì, nhưng cậu mở email ra lại có một cái thư chưa đọc không được thông báo, Lý Quyết vẫn theo thói quen viết nội dung lên tiêu đề: Sa mạc khô hanh, nhớ đem cốc uống nước theo.

Ứng Doãn Thừa có ngờ Lý Quyết chỉ mua nước loại cỡ lớn một lít đâu chứ.

Lý Quyết trả vòi xăng nhưng không lên xe, anh quay người đi vào siêu thị nhỏ của trạm xăng. Ứng Doãn Thừa tưởng việc thanh toán trên máy bơm xăng tự động có vấn đề gì. Thế mà năm phút sau Lý Quyết lên xe lại vứt cho cậu một cái cốc nhựa.

Lần này không phải là cái cốc chia vạch nữa rồi, chiếc cốc này thật sự dùng để uống nước, thấy nắp cốc đậy cũng kín lắm. Nhưng có một điều: Thân cốc màu hồng, còn in hình Hello Kitty.

Nhất thời Ứng Doãn Thừa không biết nên biểu cảm như thế nào, vì thế trông cậu hết sức mông lung.

Thật ra Lý Quyết nhịn cười từ lúc tính tiền rồi, bây giờ thấy Ứng Doãn Thừa ngờ nghệch cầm chiếc cốc trong tay, cuối cùng cũng cười thỏa chí, vừa cười vừa cố gắng bình tĩnh mở miệng:

– Không lừa em đâu, bọn họ chỉ bán loại cốc này thôi.

Đợi dứt cơn cười anh lại bổ sung:

– Cũng được mà, bây giờ giống học sinh cấp hai rồi đấy.

Ứng Doãn Thừa cứ cầm cốc nước Hello Kitty màu hồng này mà bước chân lên sa mạc. Cậu chẳng quen dùng cốc nước trẻ em đầy nữ tính, cũng không quen Lý Quyết vô tư thoải mái như thế trước mặt cậu. Dường như cái cảm giác xa cách mà những bức email đem tới đã biến mất trong một khoảnh khắc nào đó rồi.

Lên đường cao tốc không bao lâu thì điện thoại Lý Quyết lại đổ chuông, anh liếc nhanh nhìn màn hình rồi nói với Ứng Doãn Thừa:

– Anh xin lỗi nhé, đi cao tốc không nên nghe điện thoại nhưng cuộc điện thoại này anh không để nhỡ được – Vừa nói vừa đeo tai nghe bluetooth lên nghe máy.

Cuộc gọi được thực hiện bằng tiếng Anh, Ứng Doãn Thừa đã cố ý tránh không nghe nhưng giọng Lý Quyết rất rành mạch, Ứng Doãn Thừa nghe tiếng Anh thì lại chẳng gặp trở ngại gì. Cuộc gọi không dài, chỉ dựa vào những lời Lý Quyết nói thì Ứng Doãn Thừa cũng đủ suy đoán được chủ đề cuộc nói chuyện này.

Chủ đề này không tiện chia sẻ. Nhưng Ứng Doãn Thừa không ngờ Lý Quyết lại chủ động kể trước:

– Dự án lúc trước có cơ quan bên châu Âu, họ cứ hỏi anh có hứng thú sang đó du học rồi ở lại giảng dạy không.

Thật ra tương lai sự nghiệp là chuyện riêng tư của Lý Quyết, theo lý mà nói thì cái tin tức bị người cùng ngành có ý đồ "cướp nhân viên" thường sẽ không tiết lộ cho đồng nghiệp khác biết, nhưng Lý Quyết lại không nề hà gì Ứng Doãn Thừa. Nhưng Ứng Doãn Thừa lại lúng túng hơn cả anh, để cuộc đối thoại không trượt dài theo hướng riêng tư hơn, cậu đành hỏi một câu vô thưởng vô phạt nhất:

– Tại sao bọn họ lại muốn anh đi học trước?

– Vì anh không có bất kỳ lý lịch học thuật nào ở nước ngoài.

Câu trả lời của Lý Quyết hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Ứng Doãn Thừa, với khả năng đọc viết tiếng Anh của Lý Quyết, cậu tưởng chí ít anh cũng từng có thời gian ngắn đi trao đổi rồi chứ.

Lý Quyết nói tiếp:

– Không cần biết họ có cần anh đi học hay không thì thật ra chuyện này cũng chẳng có gì để phải đắn đo cả. Khoan nói tới những chuyện khác, riêng vấn đề bảo mật đã không thể giải quyết được rồi. Vả lại, anh cũng không có ý định đi.

Ứng Doãn Thừa hỏi:

– Chẳng lẽ những nghiên cứu lý luận hàng đầu và lý lịch học thuật sáng giá không thu hút được anh sao? Học đại học chính quy cũng thấp hơn học vị nước ngoài mà?

Lý Quyết trả lời rất chung chung, giống như đột nhiên không còn hứng nói chuyện nữa:

– Cũng bình thường thôi mà, anh thấy trăng ở đây đã rất tròn rồi.

Ứng Doãn Thừa nhớ lại cuộc tranh luận với Ứng Tu Nghiêm qua điện thoại lúc chưa về nước. Cậu không rõ là Lý Quyết vì mấy thứ như cảm giác vinh dự của tập thể hay ý thức bản thể cá nhân (*) mà quyết tâm cắm rễ ở nơi này, nhưng chí ít cũng chứng minh được những lời kích động của cậu trong cuộc tranh luận kia là hoàn toàn không công bằng.

(*) ý thức bản thể cá nhân: là cảm giác mà bản thân tự ý thức được mình hòa hợp với một tập thể, một công việc nào đó

Ứng Doãn Thừa có thể nhìn thấy từ Lý Quyết những kết quả tốt nhất mà ngành nghề này có thể tiếp tục đem đến cho quốc gia. Lý Quyết trời sinh rất đầy đủ, không thiếu cố gắng hay nghiêm túc, nhưng cái kiểu thỉnh thoảng phân tâm trong chủ nghĩa tập thể lại khiến anh càng bị bắt bí trong ranh giới và tiêu chuẩn giữa khoa học và chính trị. (*)

(*) viết rất là trừu tượng luôn á :))) ý nghĩa của cả câu này đại khái là vào những lúc sinh hoạt tập thể hay trong lúc họp hành, Lý Quyết thường hay có biểu hiện phân tâm, thờ ơ hời hợt, không giống như một người đang làm nghiên cứu khoa học, biểu hiện thôi nha, chứ anh vẫn làm việc nghiêm túc lắm á, sang những chương sau tác giả sẽ miêu tả nhiều hơn về cái biểu hiện này

Ứng Doãn Thừa nghĩ đến nỗi ngẩn ra, suýt nữa bỏ lỡ câu hỏi của Lý Quyết:

– Từ Tấn Dương nói với anh đến khai giảng em sẽ tiếp tục đi học phải không? Học tiếp ở Anh à?

Ứng Doãn Thừa sửa lại:

– Không phải, ở bang Cali ạ.

Cậu không nói nhiều, ví dụ như không chỉ đi học mà còn đi làm nữa, gia đình không tán thành cậu đi con đường này vân vân và vân vân.

Lý Quyết lại không dừng ở đây:

– Mới nãy anh đã nói... Anh không học ở nước ngoài không có nghĩa là anh thấy học ở nước ngoài không tốt, em đừng hiểu lầm. Báo cáo nghiên cứu lúc trước em viết anh đã đọc rất kĩ, anh tới viện nghiên cứu cũng gần năm năm rồi mà chỉ mới đọc được khoảng hai bộ của những nghiên cứu viên cấp một có thể viết tới trình này. Nhưng em đừng có làm kiêu, đi Cali cũng phải tiếp tục học tập nghiêm túc, làm cái nghề này, em đứng càng cao thì sẽ càng nhận ra kiến thức của mình còn hạn hẹp. Em sáng dạ như thế, tương lai rộng mở, tuyệt đối đừng nên lãng phí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#abc