Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cô bé ấy thật xinh đẹp."

Childe liếc nhìn mẹ mình và cười. "Thật sao? Con không để ý điều đó đấy."

Mẹ anh cười khúc khích. "Ajax, mẹ biết rõ con như lòng bàn tay vậy. Mẹ còn có thể đếm số lần con đưa một cô gái về nhà trên đầu ngón tay. Đây là lần duy nhất."

Anh nhún vai. "Cô ấy là một người bạn, Mamushka. Chỉ có vậy thôi. Cô ấy từ nơi khác tới và chưa câu cá trên băng bao giờ."

Hai mẹ con cùng nhìn về phía Lumine đang giúp Teucer bắt một con cá lớn. Có vẻ như họ đã vật lộn với con cá đó trong 20 phút, hoặc thậm chí là hơn thế nữa. Childe rất ấn tượng bởi sự kiên trì của cậu em út. Thông thường, những đứa trẻ ở độ tuổi Teucer sẽ gặp khó khăn trong việc duy trì sự hứng thú của chúng vào một việc duy nhất quá lâu.

Hoặc cũng có thể cậu bé chỉ đang cố gắng gây ấn tượng với Nhà lữ hành tóc vàng xinh đẹp ở bên cạnh. Childe biết cảm giác đó như thế nào.

"Con chắc về điều đó chứ?" Mẹ anh cười khi Lumine và Teucer bắt được một con cá hồi trong hồ băng khổng lồ.

"Anh!" Teucer vẫy tay với anh, "Anh có nhìn thấy thứ mà em và chị Lumine vừa bắt được không?"

"Có chứ! Điều đó khá ấn tượng đấy!" Childe đáp, "Bây giờ chúng ta chỉ cần làm sạch và nấu nó cho bữa tối."

"Em không biết làm thế nào để làm sạch cá." Teucer nói với Lumine.

"Tôi nghĩ đây là chuyên môn của anh, Childe." Lumine nói với một cái nháy mắt.

"Tại sao con bé lại gọi con như vậy?" Mẹ anh tò mò hỏi.

Con trai bà ấy nhún vai, "Đó là một bí danh, Mamushka."

"Cô ấy có biết tên thật của con không?"

"Con vẫn chưa có thời gian để nói về chuyện đó." Anh ngại ngùng thừa nhận.

"Tốt hơn là con nên đi xuống đó." Bà nói với anh. "Con biết Teucer sẽ thế nào nếu thằng bé mất kiên nhẫn."

Childe thở dài. "Mẹ nói đúng."

"Và Ajax... Con nên nói với cô gái ấy về bản thân mình." Mẹ anh mỉm cười ấm áp, "Cô ấy nên biết con là ai. Con thực sự là ai."

---------------------------

"Anh thực sự có thể nấu ăn, nhỉ?" Lumine nhìn qua vai Childe khi anh đang sơ chế con cá mà họ bắt được trước đó.

"À. Yeah!" Gương mặt anh tràn ngập vẻ tự hào. "Tôi đã học được từ người giỏi nhất mà."

Anh ấy đang nói đến mẹ của mình và cố gắng để bà ấy biết rằng mình đang khen bà ấy.

"Con trai cô. Nó luôn biết cách nịnh nọt người khác." Dù vậy, bà ấy vẫn nghiêng người và đặt một nụ hôn vào má anh ấy. "Mẹ sẽ dọn bàn ăn. Anthon và cha của con đang chẻ củi để đốt lửa."

"Cô có cần giúp gì không?" Lumine hỏi một cách lịch sự.

"Ồ không, myshka." Mẹ anh khăng khăng từ chối. "Cháu là khách ở đây. Tonia sẽ giúp cô."

Childe thoáng nhìn cô gái tóc vàng qua khóe mắt. "Em đang nghĩ gì mà mải mê vậy?"

"Mẹ anh. Bà ấy thật tốt bụng." Lumine mỉm cười. "Không giống anh chút nào."

"Này!" Anh cười lớn, "Tôi không đối xử tốt với em sao?"

"Không hẳn lúc nào cũng vậy." Cô đáp lại anh bằng một cái nhìn.

"Nhưng gạt tất cả những hiểu nhầm đó sang một bên..." Childe trông có vẻ hối lỗi, "Em không định nói rằng chúng ta rất ăn ý với nhau sao?"

"Tôi cho là vậy." Cô mỉm cười ngọt ngào. "Nhìn thấy anh khi ở bên gia đình mình thật ..."

"Ấm lòng?" Anh thử gợi ý.

"Khác lạ." Cô nói tiếp. "Nhưng là theo hướng tốt."

Childe cười toe toét với cô. "Chà, tôi đã nói với em rằng tôi không phải người xấu mà."

"Tự hỏi bạn bè của anh sẽ nói gì. Nếu họ có thể nhìn thấy Tartaglia, Quan chấp hành thứ 11 đáng sợ, lại trở nên dịu dàng với mấy đứa em của anh ấy." Cô bật cười.

"Họ không phải bạn tôi, Lumine." Anh chỉnh lại lời cô. "Và tôi muốn tách biệt cuộc sống cá nhân với công việc của mình."

"Vậy còn tôi thì sao?" Cô cúi xuống quầy bếp, "Không phải tôi thuộc vào phần công việc của anh sao?"

"Có thể lúc đầu là vậy." Anh nhún vai. "Tuy nhiên bây giờ thì khác. Em có nghĩ vậy không?"

Anh chăm chú nhìn cô khiến cô đột nhiên đỏ mặt, ngượng ngùng dưới sức nặng của ánh mắt ấy. Anh không nhận ra có thứ gì đó đang bốc cháy cho đến khi Lumine khẽ nhăn mũi.

"Ừm... Tôi nghĩ rằng nước sốt của anh đang cháy." Cô chỉ vào cái chảo trước mặt anh.

"Ôi trời!" Childe nhanh chóng bắc chảo ra khỏi ngọn lửa, cố gắng chữa cháy chỗ nước sốt quá lửa. Anh nhìn Lumine. "Em thật sự làm tôi mất tập trung đấy, cộng sự."

"Xin lỗi." Cô cười khúc khích. "Tôi sẽ để anh ở đây với nó."

"Không." Anh lắc đầu. "Hãy ở lại đi. Tôi thích được trò chuyện cùng em."

Lumine khựng lại và suy nghĩ trong giây lát. Sau đó, cô gật đầu. "Được thôi."

---------------------------------------------

Sau bữa tối, gia đình Childe dường như thích nghỉ ngơi và thư giãn cùng nhau. Mẹ anh ngồi đan len ở góc phòng với cô con gái, đồng thời dạy cô bé một vài kỹ năng may vá khác. Cha anh đang đọc sách cùng Anthong bên đống lửa. Còn Childe, Lumine và Teucer đang chơi trò ghép hình trên sàn nhà.

Lumine thường xuyên nhìn lên những mảnh ghép trước mặt cô và bắt gặp Childe đang nhìn mình chằm chằm. Nhưng anh sẽ không bao giờ chịu nhìn đi chỗ khác và cô cũng vậy. Nó giống như là cô biết rõ rằng anh đang nhìn cô chằm chằm. Cô ấy thật xinh đẹp, đúng vậy. Nhưng đó không phải là lý do duy nhất anh thích ngắm nhìn cô. Teucer cựa quậy trong lòng anh, với tay qua tấm thảm bện để nhặt một mảnh ghép ở rìa bức tranh.

"Tìm thấy rồi!" Cậu reo lên, đặt mảnh ghép vào chỗ của nó. "Được rồi! Vậy là đã xong phần rìa!"

"Tuyệt vời!" Childe nói. "Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu phần còn lại của bức tranh."

"Mẹ e là không phải vào tối nay." Mẹ anh nói, "Teucer, đã đến lúc dọn dẹp và chuẩn bị đi ngủ."

"Aww." Cậu nhóc rên rỉ, "Nhưng con không mệt chút nào."

"Anh lại thấy điều ngược lại." Childe nói với một tiếng cười, "Em còn thể mở nổi mắt. Anh đã rất ngạc nhiên khi em có thể phát hiện ra mảnh ghép đó."

"Chúng ta sẽ hoàn thành nó vào ngày mai chứ?" Teucer nhìn Lumine bằng ánh mắt cầu xin, "Xin chị đó?"

"Tất nhiên rồi." Cô gái tóc vàng cười, "Nhưng em cần đi ngủ sớm để quay lại đây với đôi mắt tỉnh táo. Sẵn sàng đi ngủ nào. Đúng không, Childe?"

"Ajax." Anh nói.

"Ajax?"

"Đó là tên của anh trai em." Teucer nói, dành cho Childe một cái ôm trước khi đi theo mẹ và những anh chị khác về phòng ngủ.

Chẳng bao lâu sau, cả gia đình Childe đã đi ngủ trên lầu. Chỉ còn hai người họ ở lại đó, ngồi trước lò sưởi trong khi cẩn thận cất món đồ chơi xếp hình đi. Ngọn lửa đã tắt từ lâu, chỉ còn vài cục than hồng cháy âm ỉ dưới lớp tro, Lumine khẽ rùng mình.

"Em thấy lạnh sao?" Anh hỏi.

"Một chút." Cô thừa nhận. "Tôi vẫn chưa thực sự quen với thời tiết này như anh."

"Không hề." Childe vươn tay ra và bọc lấy tay cô trong bàn tay mình. "Cộng sự à, tay em đang lạnh như băng vậy."

"Tôi ổn." Cô vẫn khăng khăng. "Thật đấy."

"Vẫn cứng đầu như mọi khi." Anh khúc khích. "Tôi có một cái chăn mà em có thể sử dụng đây."

Anh lục tung tủ quần áo ở hành lang cho đến khi tìm thấy chiếc chăn len mà mẹ anh đã đan vào mùa đông năm ngoái. Khi quay trở lại phòng, anh choàng nó qua vai Lumine. Cô đang ngồi bó gối trước ngực, trước mặt là ngọn lửa đang tàn lụi, cố gắng hấp thụ chút hơi ấm cuối cùng của nó. Anh ngồi xuống sàn bên cạnh cô, xích lại gần hơn để chia sẻ hơi ấm cơ thể với cô.

"Đã tốt hơn chưa?" Childe hỏi.

"Một chút." Cô nhìn anh bằng đôi mắt to tròn màu mật ong.

Anh khoác tay qua vai cô. "Thế này thì sao?"

"Tốt hơn rồi." Đôi má cô khẽ ửng hồng.

"Tôi thực sự rất vui vì em đã quyết định đến đây." Anh thừa nhận.

"Tôi đã hứa với Teucer, tôi không thể nuốt lời được. Vì tôi sợ sẽ bị mất ngón út của mình."

Childe khúc khích. "Chúng tôi rất coi trọng lời hứa của mình ở Snezhnaya, cộng sự à."

Lumine cười. "Tôi có lẽ vẫn sẽ bất chấp tất cả mà đi đến đây. Chỉ vì đơn giản là để tìm hiểu thêm về anh."

Anh nghiêng đầu. "Ồ? Chắc em phải thấy tôi khá thú vị."

"Đúng vậy. Không phải sao?" Cô đáp "Ajax."

Anh quay mặt về phía ngọn lửa, kéo những sợi chỉ bị bung ra khỏi tấm thảm phía dưới và ném chúng vào cục than hồng rực. "Ajax. Đôi khi tôi nghĩ rằng con người đó đã không còn tồn tại từ rất lâu rồi."

"Gì cơ, như là anh rơi xuống Vực Sâu và trở thành một con người khác?" Cô nhướng mày.

"Đại loại là thế." Anh nở một nụ cười nửa miệng. "Nhưng bất cứ khi nào tôi ở đây, tôi giống như được trở lại là tôi vậy. Heh. Nghe thật ngớ ngẩn."

"Cũng không hẳn." Lumine đặt tay mình lên cánh tay anh. "Nhà là một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Aether và tôi luôn nói rằng nhà là bất cứ nơi nào chúng tôi ở bên nhau. Và bây giờ khi chúng tôi bị chia xa, tôi chỉ có thể cảm thấy như... bị mất đi một nửa. Yếu hơn. Không còn hoàn chỉnh."

Childe quan sát cách cô ấy rời mắt nhìn xuống những vòng xoáy sắc màu trên tấm thảm bện dưới chân họ. Anh tự hỏi liệu cô ấy có khóc không nhưng sau đó lại cảm thấy tốt hơn khi cô thở dài và mỉm cười với anh một lần nữa. Anh quá hiểu cô ấy để mong đợi rằng cô sẽ cho phép anh nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.

"Em rõ ràng là không hề yếu chút nào, cộng sự." Anh nói với cô, "Không phải khi mà em có thể đánh bại cả tôi lẫn Signora."

Cô ậm ừ. "Sức mạnh thể chất không phải là tất cả, Ajax."

Childe có phần bối rối trước câu nói của cô vì trong mắt anh, trở nên mạnh mẽ là tất cả. Hoặc ít nhất là đã từng là vậy. Cho đến khi anh gặp được cô. Ngay từ khi nhìn thấy cô, anh đã cảm thấy mình bị hấp dẫn bởi cô. Cô là một bí ẩn tuyết đẹp mà anh thích thú khi khám phá ra, mặc dù là chậm rãi từng chút một.

"Không. Bây giờ tôi đang học về điều đó đây." Anh thừa nhận.

Cô trông thật trầm ngâm khi nhìn vào mắt anh, ánh mắt cô không chút dao động. Cô giống như một con mèo nhỏ tò mò vừa bắt gặp một thứ gì đó thú vị qua khung cửa sổ. Thật dễ thương.

"Anh đã bao giờ nói với ai về những chuyện đã xảy ra khi anh lên 14 chưa?" Lumine đặt câu hỏi một cách nhẹ nhàng và thận trọng.

Childe chớp mắt. "... Không. Tôi đã nói tất cả những gì mà mọi người cần biết. Phần còn lại không quan trọng."

Cô hiểu, khẽ gật đầu. Sau đó lại quay đi chỗ khác lần nữa, nhìn ánh sáng đang tắt dần của than hồng. Mặc dù xung quanh tối, nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy những tia sáng trong đôi mắt cô. Nhưng những ánh sao. Thật huyền diệu.

Cảm thấy sự dũng cảm đột ngột tăng lên, Childe trượt tay dọc quai hàm cô và quay khuôn mặt ấy về phía anh.

"Tại sao em lại hỏi vậy? Em tò mò về tôi sao?" Anh vô thức liếm môi khi nhìn chằm chằm vào vào đôi môi cô.

"Đúng vậy." Lumine thừa nhận, hơi xoay người về phía anh và dùng đặt tay mình lên tay Childe. "Không phải anh cũng vậy sao?"

Anh gật đầu. "Có thể một ngày nào đó chúng ta sẽ hiểu ra nhau."

Đột nhiên, trán họ tựa vào nhau, cả hai đều im lặng. Không chắc về những gì sẽ nói hay làm. Tất cả những gì Childe biết là anh ấy đang cảm thấy như thế nào, và nó rất mãnh liệt. Anh chỉ có thể suy đoán, nhưng anh gần như chắc chắn rằng cô cũng cảm thấy như vậy. Hoặc ít nhất, anh hy vọng là cô đã từng như vậy.

"Phải." Lumine nói với giọng thì thầm khe khẽ, "Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ đủ tin tưởng để kể cho em nghe tất cả những bí mật của anh."

"Và để cho em thấy rằng anh thật bất cẩn và dễ bị tổn thương?" Anh cười khúc khích. "Anh không nghĩ như vậy đâu, cộng sự à."

"Điều đó tệ đến vậy sao?"

"Em không được phép để kẻ thù tìm ra điểm yếu của mình." Tuy nói vậy, nhưng những ngón tay anh lại khẽ luồn qua mái tóc cô, anh rất muốn ôm cô vào lòng ngay lúc này. Đó không phải là điều mà anh từng cảm thấy đối với kẻ thù.

"Không phải chúng ta là như vậy sao?" Lumine tự hỏi, trên môi nở một nụ cười vui vẻ.

Childe lắc đầu, môi anh chỉ còn cách cô vài inch. "Không."

Tất cả những gì anh có thể nghĩ khi thu hẹp khoảng cách giữa họ, khóa môi cô bằng môi của mình là cuối cùng thì. Anh đã hy vọng về một điều gì đó như thế này sẽ xảy ra giữa họ trong một khoảng thời gian dài. Thậm chí có thể là ngay từ lần đầu họ gặp nhau. Sức hút của cô đến một cách bất ngờ và không thể cưỡng lại được. Và bây giờ, khi anh đang hôn cô, anh có thể cảm nhận được như có dòng điện chạy qua. Giống như cả thế giới chỉ còn lại mình họ.

Và đó không phải chỉ vì đây là lần đầu tiên anh hôn một cô gái theo cách như thế này.

Lumine là người buông ra trước, bật ra một tiếng cười nhỏ khi cô ấy gục trán xuống vai anh. Cánh tay Childe vươn lên vòng qua vai cô, kéo cô lại gần hơn và khẽ áp má mình lên đỉnh đầu cô. Khi ngón tay cô tìm thấy anh trong bóng tối và luồn qua chúng, anh phát hiện ra mình nghĩ rằng

"Lumine. Em đang ngủ đấy à?" Một lúc sau, anh hỏi.

"Không." Nhưng cô đáp lại với một cái ngáp dài.

"Chúng ta nên đi ngủ thôi." Anh giúp cô đứng dậy, "Anh có thể dẫn em về phòng ngủ của khách."

Lumine lịch sự gật đầu, mặc dù anh đã chỉ cô vị trí của căn phòng trước đó. Có thể anh chỉ muốn có một lý do đến được ở cạnh cô lâu thêm một chút. Dù sao thì, anh cũng nắm tay dắt cô lên tầng hai. Anh dừng lại ở một tủ đựng đồ len ngoài hành lang và lấy chăn bông cho cô.

"Nó sẽ giúp em giữ ấm." Childe nói, mở cửa phòng, "Trời vẫn có thể vẫn còn rất lạnh vào ban đêm."

"Được rồi, cảm ơn anh." Lumine ngại ngùng nói.

"Được rồi. Vậy thì, ngủ ngon nhé, cộng sự."

Cô nắm lấy tay áo anh, ngăn anh rời đi. Anh tò mò nhìn cô, có chút hy vọng. Anh thực sự chưa bao giờ thấy cô trông bẽn lẽn như vậy, nhưng nó rất đáng yêu. Giống như là cô đột nhiên trở nên ngại ngùng khi ở bên anh.

"Chờ đã." Cô bắt gặp ánh mắt anh. "Em không muốn ở một mình."

Childe nuốt khan, mặc dù anh đã hy vọng cô ấy sẽ nói như vậy. "Được rồi. Em có thể ngủ chung với anh."

Anh đã nghĩ có lẽ hơi xấu hổ khi một cô gái trong phòng ngủ thời thơ ấu của mình. Nhưng Lumine không phải kiểu người thích phán xét. Ít nhất thì cô ấy cũng không tỏ ra bận tâm, ngay cả khi anh giải thích rằng chỉ có một chiếc giường đôi.

"Anh có thể ngủ dưới sàn." Anh nói với cô, "Anh nghĩ rằng có thứ gì đó ở trong nhà kho bên ngoài..."

Lumine khiến anh im lặng bằng một nụ hôn khác, tay cô đặt trên ngực anh. "Em không muốn anh ngủ dưới sàn, Childe."

Anh phải cảm ơn vì bóng tối của căn phòng, nếu không anh chắc chắn rằng cô ấy có thể thấy khuôn mặt đỏ lựng của anh "Oh, vậy thì, được thôi."

Họ đứng quay lưng lại với nhau trong khi cởi bớt đồ trên người, bỏ áo khoác hay khăn quàng cổ và các thứ khác để đủ thoải mái khi ngủ. Childe chưa từng thấy Lumine như này trước đây; một chiếc áo lót trong mỏng và quần váy là tất cả những gì cô ấy còn mặc trên người. Trong khi đó, anh vẫn còn mặc quần dài màu xám và chiếc áo màu đỏ tía.

"Được rồi." Anh nói, "Sẵn sàng rồi chứ?"

Cô gật đầu và leo lên giường trước trong khi anh đắp chăn cho cô. Anh đợi đến khi cô gần như đã ổn định được chỗ của mình trước khi nằm xuống bên cạnh, kéo chiếc chăn lên để che đi đôi vai lạnh giá của cô.

Trước sự ngạc nhiên của anh, cô quay sang, để tay mình đặt lên ngực anh. Khi anh nhìn cô, anh thấy cô cũng đang nhìn lại với vẻ mong đợi.

"Gì vậy?" Anh khẽ bật cười khúc khích.

"Anh đang lo lắng." Lumine có thể dễ dàng nói. "Tại sao thế?"

"Anh không lo lắng. Anh chỉ..." Childe thở dài. "Được rồi. Anh đang lo lắng."

"Em cũng thế." Cô thú nhận với một nụ cười, xích lại gần hơn để đầu cô đặt lên ngực anh, mặt đối mặt với anh.

Childe vén lọn tóc ra khỏi mắt cô. "Em đang lo lắng sao?"

"Em chưa bao giờ làm điều này trước đây." Cô nói một cách ngại ngùng, "Ngủ với một người đàn ông. Ngoài anh trai em ra, nhưng điều đó hoàn toàn khác."

"Phải rồi. Đây cũng là lần đầu tiên của anh."

Lumine cắn môi dưới. "Childe... Ajax. Em là gì đối với anh?"

Bàn tay đang lướt qua mái tóc cô đột nhiên dừng lại và anh cảm thấy hơi thở mình trở nên nặng nề trong lồng ngực. "Ừm... Anh... Anh không biết nữa."

"Oh." Gương mặt cô lộ rõ vẻ hụt hẫng.

"Ý anh là anh không thể xác định được." Anh nhanh chóng sửa lại, "Nhưng anh có thể... thử thể hiện điều đó cho xem?"

Lumine gật đầu. "Được thôi. Cho em thấy đi."

"Em chắc chứ?" Những ngón tay anh vòng ra sau gáy cô.

"Em chắc chắn."

Childe kéo cô vào một nụ hôn, đẩy lưỡi vào trong để tận hưởng tất cả hương vị của cô. Bàn tay nhỏ nhắn của cô nắm lấy áo sơ mi của anh khi nụ hôn giữa họ càng lúc càng trở nên mãnh liệt. Cho đến khi Lumine nằm trên tấm nệm bên dưới anh và hai chân họ cuốn lấy nhau như những sợi dây leo. Một tay anh ngập ngừng đặt lên hông cô, vuốt ve làn da trần mềm mại, trong khi cùng lúc đó những ngón tay cô lần mò đến khóa quần anh.

"Lumine." Hơi thở anh khẽ phả ra trên mái tóc cô.

"Ajax."

"Anh thích cách mà em gọi tên anh." Anh run rẩy, tự hỏi liệu cô có thể cảm nhận được những cơn rùng mình hay không.

Gương mặt cô hoàn toàn là một màu đỏ, ngay cả khi chỉ có chút ánh sáng lờ mờ cũng có thể nhận ra điều ấy. Mái màu vàng nắng của cô chảy dài trên gối, đôi mắt nai mở to. Thật xinh đẹp.

"Em có tin tưởng anh không?" Anh hỏi, bàn tay cuối cùng cũng tìm thấy một bên bầu ngực cô bên dưới lớp áo.

Cô gật đầu đáp. "Có, em tin vào anh."

Đó là tất cả những gì Childe cần biết để tiếp tục và mặc dù bản thân rất sợ hãi về những gì sắp xảy ra nhưng anh vẫn không muốn dừng lại. Anh muốn cô. Tất cả của cô. Anh đã yêu cô ấy mất rồi.

"Lumine." Một nụ hôn đặt xuống cổ cô, "Anh yêu em, Lumine."

Anh ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt cô và nhận ra rằng cô cũng đang mỉm cười ngọt ngào khi đan tay vào mái tóc anh. "Và em cũng yêu anh, Ajax."

Anh luống cuống khi cởi bỏ lớp áo trên người cô, vừa cởi chúng anh vừa hôn lên làn da trần trắng nõn nà ấy. Anh thưởng thức hương vị của cô bằng đầu lưỡi ẩm ướt, khi anh tiến dần xuống bên dưới và dừng lại ở nơi cấm địa của cô, anh có cảm nhận được sự khó thở xen lẫn tuyệt vọng của cô.

"Anh chưa từng cảm thấy như vậy với bất kỳ ai." Childe thừa nhận, bất ngờ hôn dọc xuống đùi trong của cô, "Chỉ có mình em thôi, Lumine. Tôi chưa bao giờ có ham muốn với bất cứ ai."

Lumine khẽ rên rỉ khi môi anh chạm đến nơi đó. Hai tay cô nắm lấy tóc anh khi cảm nhận được anh đưa lưỡi vào trong, vị ngọt ngào chảy vào miệng anh. Cô nâng hông mình lên, một tay thả tóc anh ra để che lấy miệng mình và cố nén tiếng nức nở.

"A- Ajax... !" Cô thút thít, "G- Giọng của em..."

Childe dỗ dành cô với một nụ cười, len qua giữa hai chân cô và hôn lên đôi môi ấy. "Mặc dù anh rất yêu cái cách em rên rỉ tên anh như vậy, anh không nghĩ rằng bố mẹ mình sẽ đánh giá cao việc chúng ta đánh thức họ bằng những tiếng ồn lớn..."

Và mặt cô đỏ lên. "Xin lỗi, em không kìm lại được." Cô kéo anh lại cho một nụ hôn nữa, cắn lên môi dưới của anh. "Chỉ là anh có cảm giác thật tuyệt."

"Có thật không?" Anh nắm lấy hai cổ tay nhỏ nhắn và đặt chúng qua đầu cô.

"Có. Có, có, một nghìn lần có." Cô đảo mắt. "Anh thật sự thích nghe những lời khen ngợi, đúng chứ?"

"Tất nhiên rồi." Anh vùi đầu vào hõm cổ cô.

"Vậy anh thấy... mmmmngh! Aja-"

Anh khóa môi cô bằng miệng mình, nuốt trọn lấy những tiếng kêu. Anh vừa luồn một ngón tay thon dài vào bên trong cô, tất nhiên là bằng một đầy dịu dàng. Nhưng nó hẳn vẫn khá đau với cô ấy. Anh cảm thấy khó có thể tin được rằng cô chưa từng làm điều này với bất cứ ai. Không phải khi cô đã có một cuộc sống dài như vậy.

"Hãy nói thật với anh." Childe thì thầm, "Em thực sự chưa bao giờ ngủ với ai khác trước đây?"

"Mmm... Không. Chưa bao giờ." Cô mút lấy môi dưới anh.

"Vậy anh là người đàn ông duy nhất đã từng chạm vào em như... thế này?"

Childe trêu đùa với nơi đó của cô bằng một ngón tay khác, ngón tay kia vẫn cắm sâu vào bên trong cô. Lumine khẽ thút thít, cố gắng hết sức để giữ im lặng khi nắm chặt vào tấm khăn trải giường.

"Không, Ajax. Không ai cả." Cô giấu mặt vào hõm cổ anh và rên rỉ, "Không ai cả ngoại trừ anh."

Đó là những gì anh muốn nghe. Rằng cô ấy thuộc về anh. Thuần khiết và trong trắng cho đến khi anh đến. Cô đang cởi từng nút áo của anh, những đầu ngón tay lần theo từng vết sẹo. Và sau đó cô chăm chú nhìn vào xương ức của anh. Một lời trêu chọc. Anh muốn cô.

"Em ướt quá, Lumine." Anh nhìn đôi hàng mi cô rủ xuống. "Em đã sẵn sàng rồi chứ?"

"Em nghĩ vậy." Cô thì thầm.

Childe hôn lên mí mắt cô một cách nhẹ nhàng, đầy tôn thờ. "Anh sẽ nhẹ nhàng, ánh sao à. Anh không muốn làm em đau. Vì vậy, hứa rằng em sẽ nói cho anh biết nếu như nó xảy ra."

"Được rồi." Lumine nhắm mắt lại và khẽ gồng người lên vì đau.

Tay Childe chưa bao giờ run rẩy đến vậy cho đến khi chúng đặt lên lối vào của cô, những đầu ngón tay vuốt ve nơi mềm mại. Tim anh đập rất nhanh và anh đã không còn cảm thấy sợ hãi như vậy kể từ ngày rơi xuống Vực Sâu. Anh không bao giờ để bất kỳ ai nhìn thấy khía cạnh này của mình và có lẽ anh đã quá ngu ngốc khi để cô tiến quá sâu vào.

Nhưng nhanh chóng, anh gạt bỏ tất cả những lo lắng đó khi bị cuốn vào đôi mắt tuyệt đẹp ngân ngấn nước của cô. Khi anh đẩy hông và từ từ thả lỏng bên trong cô, một lần nữa nhắc nhở cô về tình yêu bất diệt anh dành cho cô. Lumine quay mặt lại, khẽ thút thít qua cổ tay anh. Anh đang nắm chặt lấy cả hai tay cô, di chuyển một cách chậm rãi và đầy âu yếm. Anh nói với cô trong lúc đẩy sâu vào.

"Anh gần như đã vào hết rồi..." Anh nói, giọng đầy căng thẳng. "Em ổn chứ?"

Lumine gật đầu, ngay cả khi một giọt nước mắt khẽ rơi xuống. "Em ổn. Cứ... tiếp tục đi."

Childe chậm rãi nhích từng chút một cho đến khi anh được bao bọc hoàn toàn bên trong cô. Sự ấm áp và mềm mại ấy dường như lấy đi hơi thở của anh, ngón tay và ngón chân anh trở nên ngứa ran, khoái cảm dâng trào trong lồng ngực cho đến khi anh không thể kìm nén được nữa. Anh khẽ gầm gừ vào tai cô. Trong khi đó, Lumine nắm cổ tay anh chặt đến mức tưởng chừng móng tay cô sẽ găm vào và khiến anh chảy máu.

"E- Em vẫn ổn chứ?" Anh thở hắt ra, "Em... Lumine, bên trong em khít quá."

Lumine cựa quậy bên dưới anh, môi cô ngậm lấy cổ họng anh và mút nhẹ. Là một dấu hôn. Hơi thở khàn khàn của cô thì thầm bên tai anh.

"Em rất vui." Cô nói, những giọt nước mắt rơi xuống nhiều hơn. "Vì người đó là anh. Em rất vui."

Nghe cô gọi tên mình như vậy khiến anh dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Nó làm bụng anh trở nên nhộn nhạo. Nhưng chủ yếu, trái tim cảm thấy như được lấp đầy. Anh cũng vui vì đó là cô. Rằng anh đã được chia sẻ khoảnh khắc thân mật này với người mà anh yêu.

"Anh cũng thế." Anh thừa nhận, "Nó sẽ không có cảm giác như vậy... nếu như đó là ai khác ngoài em."

Đôi chân Lumine cuốn chặt lấy hông anh, tay cô nhẹ nhàng vuốt dọc gáy anh. "L-Làm với em, được chứ?"

Childe, người vẫn còn lo lắng về việc sẽ làm đau cô, bắt đầu di chuyển nhanh hơn, ánh mắt anh dán chặt vào cô để đánh giá từng phản ứng của cô. Cô ấy đang khóc, anh có thể nhìn thấy rõ những vệt ướt trên má cô, nhưng cô khẳng định với anh rằng đó chỉ là do cô đang hạnh phúc.

"Em... Em chỉ là đ-đang rất hạnh phúc." Cô sụt sịt giữa những tiếng rên khe khẽ, "Anh... Anh làm em cảm thấy thật hạnh phúc. Rất hạnh phúc."

Các ngón tay Childe siết chặt lấy tấm khăn trải giường bên dưới cô và các cử động của anh dần trở nên ít thận trọng hơn và tùy hứng hơn. "Lumine. Ôi, Archons, Lumine... Em thật tuyệt. A- Anh không nghĩ mình có thể chịu lâu hơn nữa."

"Đừng." Lumine nói với một nụ cười. "Đừng kìm lại. Em muốn cảm nhận nó."

"Vào bên trong ư?" Anh có vẻ lưỡng lự, nhưng cô lại khẳng định chắc nịch.

"Bên trong, Ajax." Cô nhắc lại, "Làm nó bên trong em đi."

Giữa cách cô gọi tên anh, cách cô nài nỉ anh ra bên trong cô và cảm giác cô đang siết chặt lấy anh, cơn cực khoái của Childe đến một cách nhanh chóng, khiến anh rùng mình với một tiếng gầm gừ mà có lẽ là lớn hơn anh nghĩ.

Anh gục xuống trên đầu Lumine, nằm trong vòng tay cô. Giữa cảm giác đó và sự dịu dàng của những đầu ngón tay cô lướt qua mái tóc anh, anh có thể ngủ thiếp đi vào ngay lúc đó. Anh dùng một lực vừa đủ để ngồi dậy và cuộn tròn cô trong lòng mình, ôm lấy cô một cách đầy sự bao bọc.

"Anh có làm đau em không?" Anh hỏi, tựa cằm lên đỉnh đầu cô.

"Em sẽ ổn thôi." Lumine khúc khích. "Anh có thể ngưng được rồi đấy. Em đã từng bị hilichurls chém và dính sét của Lôi Thần. Em có thể chịu được việc này."

Childe khịt mũi. "Phải rồi, nghe ổn đấy." Anh nhìn thấy đôi mắt cô trong bóng tối. "Nhưng anh vẫn sẽ thấy lo lắng cho em."

"Em biết mà." Cô thở dài, tựa vào ngực anh. "Liệu bố mẹ có khó chịu nếu họ thức dậy và thấy em bước ra từ phòng ngủ của anh không?"

"Nah. Nếu có bất cứ điều gì xảy ra, anh nghĩ họ sẽ thấy vui thôi." Anh cười toe toét với cô. "Họ đã phàn nàn với anh về việc có cháu nội từ hồi anh 18 tuổi. Và sau khi anh gia nhập Fatui, họ đã mất hết hy vọng."

Lumine tựa vào ngực anh và chống tay lên cằm. "Cháu nội?"

"À... thì... đúng vậy." Anh cười một cách lo lắng, "Anh chỉ cố tỏ ra hài hước thôi, Lumine. Anh không hề có ý gì khi nói về nó cả. T- Trừ khi đó là điều em muốn. Sau đó thì có lẽ anh cũng sẽ ổn với nó... Em đang cười anh."

Lumine vùi mặt vào tay mình. "Thật dễ thương khi thấy anh cảm thấy bối rối về điều này."

"Cứ cười đi." Anh đảo mắt, "Dù sao thì đó cũng là một ý tưởng ngớ ngẩn."

Cô vươn tay ra và đan các ngón tay họ vào nhau. "Có lẽ đó không phải là một ý tưởng ngớ ngẩn."

"Ồ?" Anh nhướng mày.

Gây dựng một gia đình với Lumine. Có con và cùng nuôi dưỡng chúng với Lumine. Già đi với Lumine. Tất cả những điều đó nghe thật tuyệt vời đối với anh ấy. Mặc dù có lẽ anh sẽ không bao giờ nói nó ra thành tiếng. Thật sự là quá hoàn hảo. Giống như là một điều không tưởng vậy.

Đó hẳn là một giấc mộng tuyệt vời.

"Hãy thực hiện điều đó đi." Cô nói một cách ngái ngủ, mí mắt nhắm nghiền lại.

"Được thôi, ánh sao à." Childe hôn lên trán cô. "Hãy thực hiện nó nào."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro