Chap 4: In Preparation

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary: Những người này bị làm sao vậy? Cho đến giờ họ vẫn không hề bị ảnh hưởng bởi tất cả các cuộc tấn công của cô. Họ nên cảm thấy bị xúc phạm, đuổi cô ra khỏi lâu đài và cấm con trai mình tiến tới cuộc hôn nhân này.

"Cha và mẹ rất mong anh ấy sẽ cầu hôn chị vào cuối tuần này, tại một buổi vũ hội mà tất cả chúng ta sẽ cùng tham dự."

-----------------------------------------------

Với một người ngọt ngào như Tonia thì Lumine lại bắt đầu cảm thấy nghi ngờ rằng em ấy đang mang chút tàn ác ẩn dưới những nghi thức xã giao và nụ cười của mình. Cô bé rất thích thú với việc trở thành người mang đến những tin chẳng lành. Không biết liệu Tonia sẽ nghĩ đó là một câu đùa hài hước hay là một câu chuyện phiếm vô hại. Suy cho cùng, mọi quý cô đều thích buôn chuyện. Đó là điều thực tế trong cuộc sống, hiển nhiên như thể việc mặt trời mọc mỗi ngày vậy.

Tuy nhiên, Lumine đã không còn cảm nhận được sự ấm áp của ánh mặt trời kể từ lúc đặt chân tới Snezhnaya. Không còn có điều thực tế nào nữa, không phải với cô hay Barbara. Hai người họ cứ như đang phải sống trên một chiếc dây đung đưa liên tục vậy.

Mỗi khi Tonia đi kiếm Lumine - đang ăn vận như Barbara - thì em ấy lại kể cho cô nghe một số thông tin hay câu chuyện nhỏ thú vị, ít nhất là với nàng công chúa trẻ tuổi ấy. Lumine không quan tâm đến việc vị tiểu thư tên gì gì đó bị nhìn thấy với một cậu người hầu. Nếu những người phương Bắc này sống giống với phong cách tự do và thoải mái ở Mondstadt thì có lẽ họ sẽ không bị quá sốc như thế. Tỷ lệ tin đồn sẽ được giảm xuống đáng kể.

(Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sẽ chẳng có gì để làm nếu không còn ai lan truyền những tin đồn.)

Thông tin mà Tonia mang đến vào tối hôm nay là tin tức duy nhất cho đến tận bây giờ khiến cả người Lumine lạnh toát. Cha và mẹ mong anh ấy sẽ cầu hôn–

Cuối tuần này, Childe sẽ quỳ một gối, với chiếc nhẫn lòe loẹt trên tay và nhìn cô bằng ánh mắt không có lấy chút tình yêu. Các quý tộc từ khắp nơi trên Snezhnaya đã lên kế hoạch tới tham dự vũ hội, vậy nên Tartaglia đủ thông minh để lợi dụng hàng trăm con mắt dõi theo để có được câu trả lời từ cô. Tất nhiên, Lumine luôn có thể nói không trong những trường hợp bình thường, nhưng đối với Barbara thì đó sẽ là hành động tự sát về mặt chính trị và ngoại giao.

Công chúa Barbara Pegg từ chối kết hôn với Hoàng tử Ajax Alekseev. Cô ta nghĩ mình là ai? Các tiêu đề tin tức ngay lập tức hiện lên trong đầu cô.

Chìm đắm trong dòng suy nghĩ, cô không nhận ra rằng Tonia đang chờ câu trả lời từ cô. Tất cả những logic và nhận thức của Lumine đều đã bị một cơn lốc cuốn đi hết.

Chỉ còn một tuần nữa là lễ đính hôn sẽ chính thức diễn ra. Những gì Lumine cần chính là thời gian.

"Em không nghĩ như vậy là hơi nhanh sao?" cô chậm rãi nói sau khi thoát ra khỏi những suy nghĩ lo lắng của mình, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mặt Tonia, "Ý chị là, hai người bọn chị đã biết nhau bao lâu rồi?"

"Chính xác là mười ngày và tám tiếng."

Như thế là hơi quá chính xác rồi, "Thấy không? Hai anh chị còn biết nhau chưa đến hai tuần."

"Đúng vậy đấy!" Tonia đảo mắt như thể đang tranh cãi với một bà mẹ hay cằn nhằn, "Như vậy là quá lâu rồi. Một số anh em họ của em còn có thời gian tìm hiểu ngắn hơn kia kìa. Khỉ thật," một Fatui đi ngang qua đã nhìn cô công chúa bằng ánh mắt rất sốc khi thấy em dùng một từ chửi thề; Tấm gương xấu Lumine đang dần có ảnh hưởng, "Pavol thậm chí còn không tìm hiểu vợ anh ấy. Họ đã đính hôn ngay khi vừa mới gặp nhau."

"Thực ra cũng có lý. Điều đó lý giải tại sao cô ấy luôn mang vẻ mặt buồn bã như vậy."

Bất chấp lời phản bác của Lumine chẳng đem lại cho cô lợi ích gì, Tonia đưa tay lên che miệng và khịt mũi. Sau đó, em quay người đi, cố gắng giấu khuôn mặt mình và tỏ ra đĩnh đạc, "C– Chà, em tin rằng ít nhất 50% thời gian qua cũng có tác dụng."

Hai chị em ngồi trên một chiếc xích đu trong khoảng sân phủ đầy tuyết. Đã gần chạng vạng, mặt trời đang dần lặn nhưng mặt trăng vẫn chưa chịu thức giấc. Tuyết rơi mù mịt thường dễ nhìn thấy hơn nhiều khi thế giới chuyển sang sắc lam. Lumine nhìn chằm chằm vào một tảng băng sắc nhọn trên cành cây như là một cái cớ để không nhìn vào mắt bạn mình.

Cô đã ở bên Barbara lâu đến nỗi quên mất việc các các hoàng tộc khác có thể rỗng tuếch đến nhường nào. Bất cứ ai được mời đến các buổi vũ hội ở Mondstadt đều biết cách thư giãn, quá say xỉn để tỏ ra nghiêm túc hoặc trốn trong một góc im lặng. Và Công chúa Barbara Pegg chắc chắn không phải là người mà họ muốn cùng thảo luận về triết học và chính trị. Thật xấu hổ khi cô ấy lại thông minh hơn những gì mà hầu hết mọi người đều công nhận.

Sự đánh giá không đúng đó giải thích tại sao cô rất vui vẻ chịu đựng nơi ở dành cho người hầu trong tầng hầm của lâu đài Snezhnaya. Barbara đang rèn luyện sự thấu cảm - nhiều hơn những gì cô đã vốn làm trước đây - và học hỏi thêm những rắc rối đời thường trong dân gian mà mình chưa từng được thấy.

Mặt khác, Lumine đang học nghệ thuật của sự nhàm chán. Cuộc sống trong cung điện Zapolyarny đã lý giải tại sao các quý tộc luôn tỏ ra thờ ơ đến vậy; họ không có gì để làm cả ngày. Ít nhất thì điều đó đúng với cô, người không dám lại gần văn phòng của Tsar để thảo luận về chính trị và những lợi ích dành cho họ. Tsar là một người tốt bụng. Còn đứa con trai thứ ba của ông ấy là người mà cô đang tránh mặt.

Tonia là một người bạn đồng hành tốt trong những ngày tháng trôi qua chậm rãi này, mặc dù tâm trí em ấy luôn như treo ngược cành cây. Cô bé đã cố gắng nghiêm khắc, tỏ ra đĩnh đạc nhưng lại thất bại thảm hại ngay trong khoảnh khắc Lumine nói đùa về chiếc áo cánh xù lông lố bịch của một quý tộc đến thăm. Điều này chứng tỏ rằng công chúa út vẫn là một cô gái tuổi teen bên dưới những bài học nghi thức và động tác duyên dáng. Một chút hư hỏng, suy cho cùng thì em vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi.

Thế nên, hẳn nhiên là em không hiểu được tình cảnh khó khăn của Lumine. Hay nói đúng hơn, đó là tình cảnh khó khăn của Barbara mà Lumine đã chọn cách đối mặt và khắc phục nó. Để bảo vệ Tonia, không ai có thể biết được sự thật của vấn đề.

"Chị không muốn nó diễn ra quá nhanh như vậy," Lumine nói lời cuối cùng trước khi đóng lại cuốn sách đang đọc dở và đứng dậy khỏi xích đu, "Ở Mondstadt, tụi chị sẽ hẹn hò trước. Rất nhiều, rất nhiều cuộc hẹn hò."

"Vậy thì chỉ cần bảo Ajax đưa chị đi hẹn hò thôi," Tonia chậm rãi đáp như thể đó là điều hiển nhiên.

"Ồ, đó mới là vấn đề đấy. Chị không muốn hẹn hò với anh ta."

"Tốt hơn là chị nên bắt đầu muốn đi vì em nghe nói hôn nhân cũng chỉ là một cuộc hẹn hò trọng đại hơn mà thôi."

Chưa từng có điều gì sai lệch đến thế được thốt ra. Từ những gì Lumine đã quan sát, cô rút ra rằng hôn nhân cũng giống như có thêm một người bạn cùng phòng nhàm chán vậy. "Nói thật thì, chị luôn tin rằng mình sẽ chỉ sống độc thân," cô thừa nhận.

Tonia há hốc miệng và dùng cả hai tay ôm chặt lấy ngực trái mình, "Hả? Tại sao chị lại nghĩ như vậy?"

"Không người đàn ông nào có thể theo kịp chị."

Lumine đã nói đùa về việc kết hôn với Cyrus vào ngày đầu tiên khi cô và Barbara đến Zapolyarny, mặc dù cả hai đều biết đó là chỉ là một sự cố gắng để làm dịu tâm trạng tồi tệ lúc đó. Tuy nhiên, không có trò đùa nào có tác dụng với Tonia, người đang nhìn cô chằm chằm với đôi mắt mở to màu xanh như bầu trời ở Mondstadt.

Đôi môi em khẽ hé mở, rồi khép lại. Cuối cùng là thở dài trong sự thất vọng, "Em nghĩ rằng mình đã từng nghe Ajax nói như vậy trước đây. Chị cũng biết anh ấy cũng không nhất thiết phải hào hứng với chuyện này, đúng không?"

Lumine có cảm giác rằng cô không phải là người duy nhất đi đường vòng qua các sảnh cung điện chỉ để tránh mặt ai đó. Tartaglia không bao giờ tỏ ra hài lòng khi họ nhìn thấy nhau vào bữa sáng; Anh ta thường đeo lên chiếc mặt nạ vô cảm mà không ai dám làm vỡ nó.

Bầu trời đêm nhanh chóng trở nên tối tăm hơn, những cơn gió cũng thêm phần lạnh buốt. Lumine choàng chiếc mền đã lấy từ phòng qua vai, sau đó quay lại để chào tạm biệt Tonia, "Anh ta là người duy nhất trong cuộc sắp đặt này có thể hủy bỏ hôn ước. Chị không có quyền từ chối anh ta. Nếu anh ta sợ nó đến thế, vậy thì anh ta nên giúp đỡ cả hai bằng cách ngăn việc này lại."

"Barbara," giọng nói tức giận của Tonia quanh quẩn bên tai khi cô đi xuống con đường bằng đá dẫn đến lâu đài. Với một vài cái bước nhanh, em đã đuổi kịp và choàng cánh tay của mình quanh Lumine, "chị biết điều đó sẽ không xảy ra mà."

Cô ấy biết chứ. Cô biết có một bí mật nào đó trong sự sắp xếp này sẽ đem đến lợi ích cho Snezhnaya. "Ít nhất thì chị có thể biết đất nước của em đang nhận được gì từ việc liên minh này không?"

"Em không biết," Tonia khẽ đáp bằng vẻ thành thật. Em nhìn chằm chằm xuống đất khi cả hai cùng rảo bước, "Em không phải là một phần của điều đó."

Và em ấy khao khát được trở thành một phần của điều gì đó biết bao. Lumine nhận ra vẻ chán nản trên khuôn mặt cô công chúa; Barbara cũng đã từng đeo trên mặt biểu cảm ấy khi ở tầm tuổi này, khi bạn rất muốn trở thành một cái gì đó, một người nào đó, nhưng không biết phải làm thế nào.

Cảm giác tội lỗi rộ lên trong ngực cô như một lời nhắc nhở về việc đã họ lẻn ra ngoài vài ngày trước. Tất nhiên, Đức vua và Tsaritsa không biết gì về sự thất bại đó, nhưng ít nhất Tonia đã vui vẻ. Nếu Lumine cố gắng một lần nữa, có thể lần này em ấy sẽ báo cho cha mẹ mình và cuối cùng họ sẽ nổi lên cơn thịnh nộ để bảo vệ cô con gái nhỏ.

Và hy vọng rằng, điều đó sẽ đủ để cô bị đuổi ra ngoài vào buổi sáng hôm sau.

"Tonia," Lumine bỗng khựng lại, "Tối nay em có muốn vào thị trấn một lần nữa không?"




======================




Barbara thật không thể đi cùng hai cô gái trong cuộc lẻn trốn lúc nửa đêm của họ, vì khả năng các thương nhân người Mondstadt nhận ra cô là rất cao. Zapolyarny chỉ đứng sau Cảng Liyue trong việc tổ chức các cuộc họp kinh doanh đa quốc gia, mặc dù tỷ lệ du lịch thấp hơn nhiều so với bất kỳ thành phố thủ đô nào khác ở Teyvat. Vì hiếm khi có ai đó lại nghĩ rằng 'hãy cùng nhau chịu đựng một trận bão tuyết nào!' là ý hay cho kỳ nghỉ dưỡng của họ.

Để cải trang cho Tonia, Lumine đã cho em quàng một chiếc khăn quàng cổ dày và một chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, cùng với trang phục người hầu đơn giản mà cô mượn từ Barbara. Chiếc váy tối màu khá kỳ quặc và quá khổ so với thân hình của em, nhưng cô gái nhỏ không thể ngừng liếc nhìn mình trong hình ảnh phản chiếu của cửa sổ trước cửa hàng.

Lumine quấn một chiếc khăn choàng dài phủ qua cánh tay, mái tóc vàng óng tết gọn lại. Không như Tonia, cô sẽ không mình trong kính; bím tóc và bộ quần áo đơn giản tạo nên một hình ảnh méo mó của Aether đang nhìn chằm chằm vào cô, phản chiếu lại cái cau mày của cô.

May mắn thay, người bạn đồng hành của cô đã mang đến một tin tốt, đủ để khiến cô phân tâm. "Ajax sẽ không làm gián đoạn chúng ta tối nay!" Tonia tuyên bố với một cái phẩy tay, "Em sẽ đặt cược mora cho điều đó! Vì vậy, chúng ta có thể ở ngoài bao lâu tùy thích."

Bỏ qua chuyện thực tế là em ấy không mang theo đồng mora nào cả và rất có thể sẽ bị lừa nếu làm vậy, phần còn lại trong câu nói của Tonia khiến Lumine chú ý. "Tại sao em lại nghĩ anh ấy sẽ không ra đây?"

"Chà, chị có biết tại sao mà anh ấy không có mặt trong bữa tối không?"

"Chị cố gắng hết sức để không chú ý đến sự hiện diện của anh ấy, vậy nên, không." Cô đã quá bận rộn để giải thích nghệ thuật hái bồ công anh cho Tsaritsa với một nỗ lực để làm bà ấy chán nản. Cho dù nó có thành công hay không hoàn toàn là một bí ẩn khi mà Tsaritsa nhanh chóng ra lệnh trồng bồ công anh xung quanh lâu đài - điều này sẽ không thể thực hiện được vì quá lạnh, nhưng Lumine quyết định giữ im lặng.

Tonia tỏ vẻ hờn dỗi và nhìn thẳng về phía trước khi hai chị em cùng khoác tay nhau bước đi. Con đường có những chỗ không bằng phẳng và đôi khi trơn trượt vì mưa tuyết, quán rượu luôn chật kín người ra vào, và được thắp sáng bởi những ngọn nến trên những cây cột lớn xếp dọc các con phố. Lúc đầu, Lumine đã rất sốc bởi những công nghệ tiên tiến của Snezhnaya. Cảm giác đó biến mất khi cô phát hiện ra những đám khói đen bốc lên từ các nhà máy ở phía xa, và Anastasia giải thích rằng việc bầu trời thiếu đi sắc xanh một phần cũng là bởi ô nhiễm. Công nghiệp hóa quả thật cũng có những mặt trái của nó.

Đôi mắt Tonia lướt qua muôn kiểu người đang lang thang trên đường phố khi nói, "Sasha nói với em rằng Ajax vừa trở về sau khi ngăn chặn một cuộc nổi loạn và anh ấy đã bị thương."

Bị thương trong khi đàn áp người khác, có vẻ như anh ta xứng đáng với những vết thương đó. "Vậy thì chị hy vọng anh ta sẽ ở yên trong phòng mình và không bao giờ bước chân ra ngoài nữa."

"Điều đó khó xảy ra," em nghiêm túc gật đầu, "Anh ấy đã từng bị sốt cao đến mức khó mà cử động nổi nhưng vẫn cố gắng tìm cách qua mặt các y tá và lẻn ra ngoài tham gia cuộc luyện tập chiến đấu của một tiểu đoàn Kỵ sĩ. Thương tích và bệnh tật không thể cản nổi anh ấy."

Thật điên rồ, nhưng cũng quen thuộc làm sao. Lumine cắn má trong của mình để cố gắng không mỉm cười với những kỷ niệm về gia đình mình, "Nghe có vẻ giống như Jean- chị gái của chị, Jean. Chị ấy cũng là một người như vậy."

"Ồ? Em hy vọng sẽ được gặp gia đình chị trong đám cưới."

Còn Lumine thì hy vọng điều hoàn toàn ngược lại. Nếu thành công, cô ấy sẽ rời khỏi đây trước buổi cầu hôn. Nhưng bây giờ vẫn có nhiều việc phải làm. Cô liếc nhìn xung quanh các cửa hàng khác nhau dọc theo con phố và ra hiệu, thay đổi chủ đề, "Tối nay em muốn đi đâu? Lựa chọn là ở em hết đấy."

Một hang ổ chất cấm, cũng có thể, hoặc một bữa tiệc sôi động; Tonia sẽ an toàn ở bất cứ nơi nào em ấy đến nếu có Lumine ở gần, và cô sẽ không bao giờ để cô bé ấy thử hay tham gia bất kỳ thứ gì ở nơi như vậy. Tuy nhiên, chỉ cần đưa em ấy đến vùng ven của một thứ gì đó sai trái và tội lỗi khủng khiếp là được. Tonia cắn môi suy nghĩ nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười, "Em biết rồi! Em muốn xem một quán bar là như thế nào."

Tuyệt.

"Vậy thì em sẽ thấy một quán bar. Ồ, chị có thể dạy em cách lừa đám đàn ông trong trò chơi poker."

"Em rất sẵn lòng được học điều đó!"




======================




Dù Lumine không thích những lời đồn, nhưng cô cũng không ngu ngốc đến mức phớt lờ nó. Lợi dụng những tin đồn và lời bàn tán giữa đám người hầu để có đạt được lợi ích cho bản thân là một hành động kinh điển trong trò chơi của giới quý tộc.

Lumine nói với Barbara rằng cô ấy đã đưa Tonia đến một quán rượu đầy những thứ đồi bại và bạo lực vào đêm qua. Hoàn toàn hiểu được kế hoạch ấy, Barbara đi xuống cầu thang để nói với một người hầu gái về tin tức này. Người hầu gái đó, với vẻ kinh hoàng, đã chạy đến một nhóm lính canh và kể cho họ những tin đồn thất thiệt. Các lính canh, bị sốc, truyền tai nhau những lời đồn thổi. Cuối cùng, một người có ý tốt đã đến gần và kể cho Tsar về những tin đồn. Kế hoạch của Lumine đã đi đúng hướng. Và mới chín giờ sáng, thật nhanh làm sao.

Trước bữa sáng, cô được triệu tập đến văn phòng của Tsar và cố gắng hết sức để không cười toe toét trong niềm tự hào về chiến thắng của mình.

"Con..." Mikhael– ông khăng khăng bắt cô gọi mình như vậy – khựng lại với cánh tay giơ lên ​​và hàng lông mày nhíu lại, sau đó đặt khuỷu tay lên mặt bàn làm bằng gỗ gụ. Trên đó là hàng tá các giấy tờ được viết bằng nhiều ngôn ngữ khác nhau và những nét chữ ký. Eva– cũng một mực bắt cô gọi như vậy– dựa vào mép bàn làm việc của ông như thể bà là một trợ lý văn phòng chứ không phải Nữ hoàng của cả một đất nước. Thật đáng sợ khi nhìn thấy hai người họ trong một khung cảnh bình thường như vậy, thậm chí còn chưa ăn vận đẹp đẽ.

Khi ông Mikhael chưa kịp nói hết câu thì bà Eva thở dài và khoanh tay lại, sau đó nhìn chằm chằm vào Lumine, "Chúng ta thất vọng về con."

Tsar và Tsaritsa thất vọng về cô. Tuyệt. Lumine không thể đòi hỏi bất cứ điều gì tốt hơn.

Cô ấy lảo đảo và giả vờ tỏ ra khó chịu với một cái cau mày ngượng ngùng. Trên tấm thảm màu đỏ rượu là một tờ giấy rơi xuống mà cô chọn nhìn chằm chằm vào trong nỗ lực diễn trọn vai của mình.

"Con đưa Tonia vào thành phố," Eva nói chậm rãi, rõ ràng từng từ một, "con đưa con bé vào một quán rượu, và con đẩy con bé vào giữa những người dân thường. Trừ khi có bất cứ điều gì khác con muốn nói với chúng ta thì đó là tất cả."

Cô có thể thêm mắm dặm muối vài điều khủng khiếp khác để thêm vào danh sách, nhưng khi ý tưởng mới chỉ bắt đầu hình thành trong đầu cô, Mikhael cuối cùng đã hắng giọng và cắt ngang, "Thành thật mà nói, Barbara, ta thấy thất vọng vì con đã không mời ta đấy."

Hả?

Lumine đứng hình, "V– Vì con không mời Ngài?"

"Ta đã nghĩ chúng ta là bạn," Mikhael trông có vẻ thực sự rất buồn bã, "Ta rất muốn đi. Vậy nên làm ơn, hãy nghĩ đến ta vào lần sau khi con và Tonia ra ngoài chơi."

Ồ.

"Ôi, tuổi trẻ," Eva đặt một bàn tay xinh đẹp vào ngực, "Ta đã từng lẻn vào thành phố. Nhớ không?" Bà liếc nhìn chồng mình với một nụ cười ngượng ngạo, "Khi chúng ta mới kết hôn, chúng ta đã lẻn ra ngoài mỗi khi có thể. Điều đó khiến cha của anh phát điên lên."

Lumine khó có thể tin vào tai mình. Thực tế, chuyện hoàng gia lẻn ra khỏi lâu đài không gây sốc; quý tộc luôn tinh quái một cách đáng ngạc nhiên. Nhưng sự thật là cô không nào thắng được gia đình này. Họ có vẻ tức giận khi cô mới bước vào, và đó đáng lẽ phải là khoảnh khắc mà cô đạt được điều mình muốn.

Cô há hốc mồm, ánh mắt đảo qua giữa cặp vợ chồng. "C– Chà, ừm, con sẽ ghi nhớ điều đó. Vậy thì, Ngài không tức giận vì con đã đưa Tonia đến một nơi nguy hiểm ư?"

Mikhael nhún vai, "Ta yêu cầu con hãy mang theo một kỵ sĩ vào lần sau và đưa con bé về nhà trước một giờ sáng, còn những chuyện khác thì không."

Những người này bị làm sao vậy? Cho đến giờ họ vẫn không hề bị ảnh hưởng bởi tất cả các cuộc tấn công của cô. Họ nên cảm thấy bị xúc phạm, đuổi cô ra khỏi lâu đài và cấm con trai mình tiến tới cuộc hôn nhân này. Thật vô lý. Thật chẳng bình thường chút nào, đó là-

"Ta rất vui vì Tonia có một người bạn," suy nghĩ của Tsaritsa đã cắt ngang những dòng nội tâm trong lòng Lumine. Bà rời khỏi bàn làm việc và tiến lại gần với hai cánh tay dang rộng, "Con bé đã luôn cần một người bạn từ lâu rồi. Ta hy vọng con có thể cho con bé một chút tuổi thơ mà chúng ta không thể làm được."

Điều ngọt ngào ấy khiến cô gần như quên đi sự thất vọng cuộn trào trong bụng. Lumine chấp nhận cái ôm và cho phép mình được kéo lại gần hơn. Với bàn tay đặt trên lưng và mũi bà vùi sâu vào cổ, cô nhớ lại những kỷ niệm ít ỏi mà cô đã có về người mẹ ruột của mình. Từ rất lâu về trước, cô cũng được ôm như thế, đã quá lâu đến nỗi cảm giác đó bắt đầu phai nhạt.

Thật ngạc nhiên về sự thoải mái mà Lumine mang lại từ cái ôm. Tuy nhiên, cô ấy mở mắt ra khi bà Eva vẫn đang siết chặt cô và ngay lập tức cứng người lại. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, trái tim cô lỡ mất một nhịp. Hai cặp mắt xanh và vàng chạm phải nhau, rồi sự lo lắng bắt đầu lan rộng khắp cơ thể cô.

Tartaglia đang đứng bên cánh cửa mở, nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mắt như thể anh ta vừa chứng kiến một vụ giết người.

Và anh trông cũng thật khủng khiếp. Khuôn mặt tái nhợt với bọng mắt trũng xuống cùng mái tóc vuốt ngược sang một bên. Anh chớp mắt vài lần rồi cuối cùng cũng rời mắt khỏi Lumine, "Mamushka, mẹ đang làm..."

"Ajax!" Eva thốt lên trong vui mừng và lùi lại khỏi cái ôm với hai tay đặt trên vai Lumine, "Ta rất vui vì con đã ở đây. Chắc hẳn con đã nghe nói về cuộc phiêu lưu nhỏ của Barbara và Tonia rồi đúng không?"

"Đúng... là vậy."

Anh nói năng chậm chạp đến mức Lumine tự hỏi liệu anh ta có còn bị thương hay không – cô ấy hy vọng là còn. Đôi mắt anh vẫn không ngừng quan sát, phân tích khi lướt qua khuôn mặt cô nhằm tìm kiếm câu trả lời. Sau đó, Anastasia xuất hiện từ đâu đó sau cánh cửa với một nụ cười, "Barbara! Chị đoán đúng là em sẽ ở đây. Nào lại đây," cô đưa tay nắm lấy cổ tay Lumine, "Hôm nay là một ngày đẹp trời để ra ngoài đấy, chúng ta sẽ cùng ăn sáng với nhau trong vườn nhé."

Bữa sáng trong vườn gần giống như một điều gì đó cô ấy sẽ làm ở Mondstadt. Tuy nhiên, việc Childe xuất hiện ở đó đã phá hỏng bầu không khí; anh ấy có vẻ không phải là một người thích vườn cây hoa cỏ.

Trước khi Lumine có thể đưa ra câu trả lời, Mikhael đã lên tiếng, "Đúng là một ý tưởng tuyệt vời! Và ta nghĩ rằng chúng ta cũng nên mở một cuộc vui cho chính mình. Chúng ta có thể lấy bia từ các nhà sản xuất địa phương và họ sẽ đem đến quán rượu cho chúng ta!"

"Ý tưởng hay đấy!" Eva hết lòng đồng ý.

Dựa theo cái liếc nhìn qua gương mặt Tartaglia thì biểu cảm của anh ta đang có sự mâu thuẫn. Lumine nhìn đôi mắt anh tối sầm lại vì thất vọng, nhưng cảm xúc ấy biến mất chỉ ngay một giây sau, thay vào đó là nụ cười ngây thơ chẳng hợp với đôi mắt anh chút nào. Tuy nhiên, nụ cười của anh lại rất thuyết phục, anh tự cười với chính mình theo cách gần như lừa được cô nghĩ rằng anh thực sự thích thú với điều này.

Đằng sau anh là Sasha và vợ anh ta đang đi tới với những ly rượu trên tay. Anh ta cười và huých vào Childe với những mệnh lệnh thiếu kiên nhẫn để anh 'tóm lấy người phụ nữ của mình.' Ngay cả Anastasia cũng cười toe toét trước khung cảnh ấy.

Tuy nhiên, Tartaglia chỉ đơn giản là liếc qua vai anh, "Cho em một phút."

"Được rồi, được rồi, tụi anh sẽ bắt đầu ăn mà không có em!" Sasha tuyên bố. Anh ta lảo đảo trong vài giây khi vợ anh cố gắng hết sức để đỡ anh lên. Sau đó, cặp đôi kia vấp ngã xuống hành lang với Anastasia đi theo ngay sau họ. Lumine đã không nhận nhận ra nụ cười mà người Công chúa lớn nhất dành cho mình.

Tsar và Tsaritsa cũng có những biểu hiện phấn khích tương tự. Childe phớt lờ sự chú ý đó và bước về phía Lumine. Anh chạm nhẹ lên nơi giữa bả vai cô, vẫn mỉm cười, "E rằng con phải cướp Công chúa từ hai người thôi."

Và Lumine đã cố gắng hết sức để không phải trừng mắt với anh ta. Mikhael và Eva vui vẻ đồng ý, vẫy tay chào bọn trẻ với nụ cười tự hào và cặp mắt sáng bừng. Dưới góc nhìn của họ, có vẻ như cậu con trai đang trìu mến dẫn người yêu ra khỏi phòng. Nhưng thực tế thì anh đang đẩy cô về phía lối ra mà không có lấy một chút tình cảm nào khi chạm vào người cô.

Tartaglia đóng cánh cửa văn phòng ở phía sau lại. Anh thở dài trên dãy hành lang giờ đã vắng tanh không còn bóng người, "Cô đã làm gì họ thế?"

Cô đã làm gì họ? Trong số tất cả những điều anh sẽ nói, đây là điều ít được mong chờ nhất.

Lumine khoanh tay lại và nhìn chằm chằm vào những họa tiết được vẽ lên tường; thà nhìn bất cứ thứ gì còn hơn là phải nhìn vào mặt anh ta. Và liệu anh ta có xứng đáng nhận được câu trả lời cho câu hỏi kỳ quặc đó không? Cô nghĩ là không. Sự im lặng của cô đã đủ nói lên câu trả lời rồi.

Tartaglia nhận ra điều đó và liền quay người rời đi, "Đi thôi, chúng ta cần nói chuyện."

"Còn gì để phải nói à?" Lumine vừa hỏi vừa đi theo, cô đứng cách anh vài bước và có vinh dự được trừng mắt vào sau gáy anh. Tuy nhiên, anh ta dường như không bận tâm đến những cái lỗ vô hình mà cô đang khoan lên người mình.

Sau khi đi qua hai lối rẽ, anh lại lên tiếng, "Mẹ tôi rất khó cảm thấy hài lòng. Bà hầu như không thích ai, cho dù người đó có xuất thân từ gia đình hoàng gia hay không, và bà ấy hiếm khi tin tưởng bất cứ ai ngoại trừ họ hàng của mình. Cho nên–" đột nhiên, tên Hoàng tử dừng lại rồi quay phắt ra đằng sau. Lumine gần như đập vào ngực anh ta trước loạng choạng lùi lại. "Tôi thấy thật kỳ lạ khi bà ấy thích cô."

"Điều đó mới khiến chúng ta bị ghép đôi," Sự tức giận tăng vọt trong cô, "Không phải là tôi muốn bà ấy thích tôi."

Vai của Tartaglia trùng xuống. Anh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ mặt thương hại, "Không quan trọng là họ có thích cô hay không, hôn ước sẽ không thể bị hủy bỏ."

Đối với người khác, những lời đó có thể khiến họ nản lòng. Đối với Lumine, chúng khiến cô muốn bốc hỏa. Sự bướng bỉnh và thù hằn chạy khắp cơ thể cô.

Đã từng có một lần, khi cô còn nhỏ và mới bắt đầu phục vụ Barbara, một trong số những cậu bé lớn tuổi được đào tạo để trở thành Kỵ sĩ nói với cô ấy rằng cô sẽ không bao giờ thành công, rằng cô sẽ chẳng bao giờ là bất cứ thứ gì hơn một người hầu gái. Sẽ là không công bằng nếu nói rằng chỉ riêng những lời nói của cậu ta đã thúc đẩy cô vươn tới danh hiệu Kỵ sĩ, nhưng chúng ít nhất là 50% lý do tại sao Lumine bắt đầu tập luyện.

Và hoàng tử của Snezhnaya đang đứng đây, đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ trong cô.

Lumine chắp tay sau lưng và ngước lên để nhìn thẳng vào ánh mắt của anh, bắt mình nở một nụ cười mà cô hy vọng trông có vẻ ngây thơ, "Tôi không cố gắng khiến họ hủy bỏ nó. Tôi chỉ đơn giản là chính mình mà thôi."

Đó là một lời nói dối nhưng đồng thời cũng là sự thật, hoặc một nửa sự thật, nhưng Lumine chắc chắn không phải là Barbara Pegg của Mondstadt. Tuy nhiên, cô ấy đã thay đổi rất ít về tính cách của mình ngoại trừ việc cô ấy thường không làm loạn và kỳ lạ như thế này. Trong khi Tartaglia dường như đã đoán được kế hoạch làm mất lòng anh và gia đình anh của cô, việc thừa nhận chiến lược của mình sẽ chỉ khiến anh càng phải đề phòng cô hơn. Anh sẽ nhìn thấu mọi hành động của cô Công chúa giả này và cho rằng cô chỉ đơn giản là giả vờ để thoát khỏi cuộc đính hôn. Đó là sự thật, nhưng anh không cần biết đến điều đó.

Hành động tự nhiên là rất quan trọng đối với sự thành công của kế hoạch. Lumine chỉ đơn giản là phải tìm cách để mọi người xung quanh cứ tự nhiên mà ghê tởm cô thôi.

Ánh nắng ban mai chiếu rọi vào khung cửa sổ làm mái tóc của Childe sáng hơn và khiến cô nhớ đến cảnh hoàng hôn ở Mondstadt. Đám bụi lười biếng bay lơ lửng dưới những sợi nắng. Lần đầu tiên, bầu trời không phải là một màu trắng xám tẻ nhạt. Thay vào đó là một chút sắc xanh lam, thật tiếc khi Lumine không thể tận hưởng cảnh tượng này như ý muốn. Tartaglia đứng trước cửa sổ với cánh tay khoanh lại với vẻ mặt chán nản xen lẫn kiêu ngạo.

Ánh mắt anh lướt qua khuôn mặt cô, sau đó đến bức tường sau vai cô, rồi lại trở lại khuôn mặt cô. Lumine để ý rằng anh ta là một người dễ dàng nói ra những suy nghĩ của mình, thậm chí còn không thèm che giấu sự nghi ngờ của bản thân. Không biết hành động đó là cố ý hay chỉ đơn giản là anh ta chẳng màng bận tâm, nhưng dù có là gì thì cô cũng không muốn biết. Tìm hiểu xem tâm trí của Tartaglia hoạt động như thế nào là điều nằm ở cuối danh sách việc cần làm của cô.

Cuối cùng, anh ta nở một nụ cười.

Chẳng có gì hài hước cả. Lumine không chắc liệu anh có mỉm cười thật lòng trong suốt mười ngày cô ở Zapolyarny hay không. Tuy nhiên, thật đáng ngạc nhiên, như thể ai đó đã bật cái công tắc trong người anh lên và rồi sự kiêu ngạo buồn chán bỗng biến thành lòng tốt: lòng tốt giả tạo, nhưng dù sao cũng là một nỗ lực đáng được khen ngợi.

"Nên đi thôi, chúng ta đâu muốn để họ phải chờ lâu." Anh nói.

Và dù không thích ý tưởng hủy hoại thời tiết đẹp này bằng sự hiện diện của anh, cô vẫn đi theo vị Hoàng tử xuống hành lang. Bước chân họ tạo thành một giai điệu ngẫu hứng, dẫu vậy cô vẫn ở phía đằng sau với mục đích duy nhất nhìn chằm chằm vào phía sau đầu anh như thể muốn khoan một lỗ lên đó.

Lumine không phải là kiểu người thích những sự im lặng khó xử. Nhưng cô cũng không thích những cuộc trò chuyện phiếm vớ vẩn. Mỗi khi cô cố gắng gợi chuyện, sự khó xử chỉ càng trở nên tồi tệ hơn mà thôi. Ngay lúc đó, cô cảm nhận được một sự lo lắng quen thuộc đang nhộn nhạo trong bụng mình, sự thôi thúc muốn được nói chuyện trào ra khỏi cổ họng. "Anh cũng cố tránh mặt tôi nhiều như tôi đã tránh mặt anh thôi."

Đây không phải là một cuộc trò chuyện phiếm và dù nhìn kiểu gì thì cũng không phải là phép lịch sự xã giao, nhưng đó thực sự là một cái gì đó.

Childe liếc cô qua kẽ vai bằng một ánh nhìn tò mò, "Và?"

" điều đó khiến tôi tự hỏi tại sao anh lại làm điều này. Anh không cần phải có tôi để dùng bữa sáng với các anh chị em của mình."

"À, là Tonia đưa tôi đấy. Em ấy đã nói điều gì đó về việc cô không muốn mọi chuyện diễn ra quá nhanh."

Lumine há hốc mồm. Tonia, kẻ phản bội, tinh quái và không đáng tin đó.

Vậy thì, đây là một cuộc hẹn hò. Rốt cuộc người tung ra tin đồn này đã phản bội cô. Cô không chắc tại sao lại cảm thấy ngạc nhiên nữa; toàn bộ cung điện – trừ Lumine và Barbara – đều ủng hộ việc đính hôn của hai người họ và sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để đưa cặp đôi đến với nhau. Nếu điều đó có nghĩa là Tonia phải thúc giục anh trai mình hẹn hò với 'Barbara', thì được thôi.

Tuy nhiên, sự sẵn lòng của Tartaglia khiến cô cảm thấy kỳ lạ. "Anh không đồng ý sao? Hai tuần là thời gian quá ngắn để làm quen với người bạn đời tương lai của anh đấy."

"Về lý thuyết thì đúng là thế. Nhưng ở Snezhnaya, sẽ khôn ngoan hơn khi nhanh chóng xử lý mọi thứ trong cuộc sống," anh nói tiếp với một nụ cười qua kẽ vai, nhưng nụ cười ấy vẫn chẳng hề hợp với đôi mắt xanh của anh chút nào, "Cô sẽ không bao giờ biết được khi nào mình có thể bị cuốn vào một trận bão tuyết, bị một con gấu vô lấy, hay chết đói, hoặc là bị ám sát-"

"Bị ám sát á?" Cô há hốc mồm kinh hãi.

"Quan điểm chính trị của chúng tôi là chứng minh quyền lực của mình thông qua hành động chứ không phải lời nói."

Và anh ta trông rất tự hào khi nói câu đó. Không mảy may suy nghĩ, Lumine tăng tốc để theo kịp với sải chân dài của anh. Đôi mắt của những bức tranh phủ đầy bụi theo sau như dõi theo sự di chuyển của họ.

"Thật kinh khủng..." và rồi cô nhìn anh bằng ánh mắt chế giễu khi theo anh xuống cầu thang dẫn vào sảnh vào chính, "Nhưng đó vẫn không phải là một cái cớ hay cho khoảng thời gian tìm hiểu chỉ mới kéo dài hai tuần."

Ngạc nhiên thay, Tartaglia quay đầu lại rồi bật cười. Anh dừng lại trước khung cửa kính dẫn đến khu vườn bên ngoài. Thông thường, sẽ có những giọt sương giá lạnh bám lên bề mặt kính, nhưng hôm nay chúng lại ướt đẫm vì những giọt băng tan trên mái nhà. Thật không may, mặt trời không nhận ra rằng việc làm tan băng là vô ích vì chúng sẽ sớm trở lại vào ngày mai thôi.

Tuy nhiên, thời tiết tuyệt đẹp hiện giờ là để cho họ tận hưởng. Lumine nhìn Tartaglia khẽ vuốt những ngón tay đeo găng qua tóc và lắc đầu, nụ cười vẫn đeo trên mặt, "Tôi cho rằng cô nói đúng."

Tất nhiên cô nói đúng. Không ai đầu óc không bình thường đến nỗi lại đi kết hôn với một người phụ nữ mà họ chỉ mới biết trong hai tuần. Lumine đợi anh ta quay người lại nói với cô một lời xin lỗi hoặc bào chữa về câu mà mình vừa nói, nhưng lại chẳng có gì xảy ra. Anh ta mở một bên cánh cửa để cô đi qua. Và dù bị cái hành động đó hạ gục và không khỏi thầm phàn nàn trong lòng, cô vẫn bước vào khu vườn và tiếp tục đi về phía ban công mà gia đình anh đã tới trước. Childe im lặng thay thế cô chiếm lấy vị trí làm người đi sau.

Khi cô lại gần, các anh chị em của anh reo hò và nâng ly lên chào đón. Teucer cùng Anthon lăn lộn trong bùn với những thanh kiếm gỗ và la hét với những cuộc chiến tưởng tượng; thật khó để tin rằng những đứa trẻ có luôn vui vẻ, tràn đầy năng lượng như vậy lại được nuôi dưỡng cùng với một người như Tartaglia. Nếu những tin đồn về sự tàn ác của anh ta là sự thật, cô tự hỏi liệu Teucer có biết đến chúng hay không.

Trong bầu không khí thoang thoảng mùi bánh ngọt và mứt, Lumine chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào cả. Cô dừng lại ở bậc thang dưới cùng của ban công và ra hiệu về phía bọn trẻ, "Cháu không đói. Cháu nghĩ mình sẽ đi ngó qua Teucer và Anthon một chút."

Cô nhận được một điệp khúc những cái gật đầu xen giữa tiếng cười và cuộc trò chuyện. Câu trả lời khiến tim cô như đập loạn nhịp lên vì lo lắng; họ thậm chí còn không cảm thấy mình bị xúc phạm bởi sự thô lỗ của cô khi đã bỏ lỡ bữa ăn. Tonia và Pavol, những người nghiêm khắc nhất về cách cư xử trong gia đình, thậm chí còn không vờ như quan tâm.

Sẽ không có gì hiệu quả với những người này sao? Có phải cô đã được định sẵn để được họ yêu quý mãi mãi không?

Childe nhẹ nhàng lướt qua cô và đi lên cầu thang, nhưng không quên ném về phía cô một nụ cười trịch thượng như thể muốn nói, 'Cô dần thua cuộc chơi này rồi đấy.' Cô không chắc đó có phải là ý nghĩa thực sự cho cái thái độ đó của anh hay không, nhưng đó chắc chắn là những gì cô cảm thấy.

Tuy nhiên, một công chúa thì không nên cầm thanh kiếm gỗ trên tay và chiến đấu với đám trẻ con trong bùn và cỏ. Lumine thậm chí còn mặc một chiếc váy màu phấn nữa, những vết bùn đó sẽ cực kỳ khó làm sạch và sự tuyệt đối không phù hợp này có thể chính là chìa khóa cho sự tự do của Barbara.

Cô ấy thích mình tràn trề hy vọng như vậy.




======================




Hy vọng chỉ là thứ vô dụng khi đối đầu với sự bướng bỉnh. Vũ hội đang đến rất gần, nhưng lại không có thái độ tồi nào có thể làm lung lay ý chí của gia đình này.

Lumine lôi bùn từ trong đôi ủng của mình ra hành lang của cung điện, nhưng Tsar cũng thế. Vậy là bà Eva giáo huấn cả hai như nhau luôn.

Lumine xé nát một bức tranh bằng vải trông rất đắt tiền, nhưng Anastasia chỉ thở phào nhẹ nhõm và nói: "Chị đã luôn ghét thứ đó, bây giờ chúng ta đã có cái cớ để vứt nó đi rồi."

Lumine đến muộn mỗi bữa ăn trong ba ngày liên tiếp, nhưng những người khác cũng vậy. Thế nên cuối cùng cô lại trở thành người đầu tiên đến phòng ăn.

Cô chưa từng gặp khó khăn trong việc khiến mọi người không thích mình đến vậy.

"Thành thật mà nói," Barbara, Barbara thực sự, cũng có giả thuyết của riêng mình, "Đầu bếp trưởng đã nói điều này với một số người giúp việc và họ nói lại với tớ rằng mọi người chỉ đơn giản là rất phấn khích khi thấy hoàng tử Ajax đi cùng ai đó."

"Tiêu chuẩn của họ thấp đến mức đấy à?" Lumine chế giễu.

"Ừm, thì cậu vừa xinh đẹp, lại còn rất tốt bụng với mấy đứa nhỏ, cậu–"

"Không cư xử như một Công chúa, ít nhất là vậy."

Barbara nhìn xuống tách trà của mình như thể thứ chất lỏng ấy chứa đựng tất cả các câu trả lời. Cô và Lumine ngồi bên cạnh đống lửa trong căn phòng lớn dành cho khách được dùng làm phòng ngủ mới cho Barbara – Lumine. Mặc dù đã sống trong cung điện 13 ngày, nhưng căn phòng vẫn thiếu đi sự cá nhân, như thể công chúa dự định sẽ rời đi ngay ngày hôm sau vậy. Và thành thật mà nói, thì đúng là thế.

Hai cô gái dành cả buổi tối cuộn tròn trên tấm thảm lông xù và chui rúc trong chăn để ngăn cản không khí lạnh. Tuy nhiên, Barbara luôn rời đi để trở lại với những người hầu vào một thời điểm nào đó trong đêm. Cô ấy dường như rất háo hức khi được ở cùng họ, một sự thay đổi đáng ngạc nhiên so với cảm giác ban đầu. Các y tá làm việc dưới quyền II Dottore thậm chí còn yêu cầu cô hỗ trợ chữa bệnh cho binh lính và các Kỵ sĩ. Và cô ấy đã hoàn thành rất tốt công việc được giao dù đó chỉ là một công việc tạm thời.

Vào giờ này, bộ đôi đáng lẽ ra phải thôi trò chuyện rồi. Nhưng ngày mai là thời điểm sẽ diễn ra vũ hội mà theo lời đồn là Childe sẽ chính thức cầu hôn cô. Mặc dù lời cầu hôn công khai ấy chỉ đơn giản là một màn trình diễn để chứng minh cho mọi người thấy rằng Barbara và Childe đã kết hôn, Lumine vẫn lo lắng về sự kiện này.

"Tớ có thể thử gây ra một cuộc chiến ở phòng ngai vàng," cô thì thầm, "đó là điều nên làm."

Bỏ qua sự thật rằng cô luôn nói như thế sau mỗi lần thất bại. Barbara nhìn lên từ tách trà trong tay trước khi nhấp thêm một ngụm và ngân nga trong đầu, "Vậy là cậu không hành động như những yêu cầu nghi thức mà cậu phải làm, nhưng họ vẫn chấp nhận cậu... Phải có một lý do cho điều đó."

"Có lẽ họ chỉ đang gây rối với chúng ta," Lumine rên rỉ.

Hôm qua, cô ấy, Teucer và Anthon đã diễn cảnh đánh nhau bạo lực ở phần cuối của vở Hamlet. Những đứa trẻ nghĩ rằng nó rất hoành tráng, nhưng cô mong đợi Tsar và Tsaritsa sẽ kinh hoàng trước dòng máu giả phun ra từ xác chết hài hước của Lumine. Thay vào đó, họ lại bị choáng ngợp bởi diễn xuất tệ của Anthony trong vai Horatio, ôm một Teucer khập khiễng trong vòng tay và độc thoại về một điều mà không ai có thể hiểu được - cậu nhóc đã quên mất lời thoại. Khi vở kịch kết thúc, Lumine ngồi dậy từ bãi cỏ, phủ đầy nước ép củ cải đường, và nhìn những người cai trị của Snezhnaya vỗ tay và la hét cho buổi biểu diễn.

Khi ấy, Tartaglia đứng bên cạnh mẹ mình, mỉm cười với Teucer và Anthon với một cái nhìn đầy niềm tự hào.

Gia đình này chắc chắn là đang muốn làm cô tức điên lên đây mà.

Tuy vậy, Barbara đang dần hình thành các giả thuyết của mình. Cô ấy chống cằm và nhìn chằm chằm vào lò sưởi cho đến khi cuối cùng cũng reo lên, "Tớ nghĩ mình hiểu rồi."

"Hả?" Lumine ngước lên để nhìn vào ánh mắt của cô.

"Tớ hiểu rồi!" Cô ấy nhấn mạnh với sự phấn khích đột ngột, "Đó là bởi vì cậu không hành động như một quý tộc thế nên họ rất thích cậu! Hãy nghĩ xem, gia đình này luôn ồn ào–"

"Rất ồn ào."

"Và cũng rất thân thiết gắn bó. Họ có nhiều hứng thú hơn với những người thành thật hơn. Vậy nên, có lẽ, là bởi cậu không hành động như cách mà xã hội mong đợi các Công chúa thường làm nên họ mới thích cậu đến vậy!"

Thời gian như tạm ngừng sau câu nói đó.

Sau đó, Lumine như được khai sáng tựa mặt trời mọc lên sau rặng núi. "Cậu đúng là một thiên tài," cô siết chặt lấy tay Barbara, "Nếu tớ hành động như một quý tộc ngạo mạn, họ sẽ bắt đầu chán ghét tớ."

"Đúng thế."

Câu trả lời đã ở trước mặt cô ấy suốt thời gian qua. Lumine không thể tin vào sự mù quáng của chính mình - nó nhất định sẽ có tác dụng.

"Công chúa điện hạ, chúng ta sẽ rời khỏi Snezhnaya ngay vào ngày hôm sau, thần đảm bảo điều đó."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro