Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thức dậy vào buổi sáng mùa đông luôn là một loại cực hình, bên trong đồng phục học sinh cũng không thể mặc quá nhiều áo, Ôn Nam Tịch cũng giống như những người khác, không thích mặc áo len lắm chủ yếu vì cảm giác khá nặng nề, vì thế cô vẫn mặc đồ trắng bên trong, có mũ trùm đầu, sau đó mặc áo khoác đồng phục học sinh, đeo balo đi xuống nhà.

May mắn thay, buổi sáng có ánh sáng mặt trời, hẻm Nam An nằm ở phía Tây, khi xuống xe có thể thấy rõ ánh mặt trời sáng lạn.

Nguyên Thư đi từ con hẻm Nam An ra ngoài, khoác lấy cánh tay Ôn Nam Tịch: "Chào buổi sáng".

Ôn Nam Tịch cũng đáp lại: "Chào buổi sáng".

Hai người nắm tay nhau đi đến cổng trường trung học số 2 đúng lúc gặp học sinh đang xuống xe, có cả học sinh trường trung học số 1 và số 2. Họ đều mặc đồng phục màu trắng xanh, Phó Diên trong đám đông cực kỳ nổi bật, cậu đeo tai nghe và cầm theo balo đi về phía trung học số 1, bên cạnh còn có một nam sinh nữa.

Nguyên Thư hiếm khi mới nhìn thấy Phó Diên, kéo tay áo Ôn Nam Tịch.

Ôn Nam Tịch nhìn qua , chỉ thấy phía sau đầu và mái tóc rối của cậu, dây tai nghe màu đen khiến làn cậu càng thêm trắng, xương quai hàm rõ ràng.

'Đẹp trai quá, dáng người cao, chắc là 1m87 ấy nhỉ?" Nguyên Thư khoa tay múa chân một hồi, Ôn Nam Tịch nghĩ tới ngày đó ôm cậu, biết rõ cậu không hề thấp. Cô rời mắt đi cùng Nguyên Thư đi về trung học số 2.

Đi lên lầu vào trong lớp học liền thấy Nhan Khả đeo cặp từ cửa sau đi vào, hôm nay cậu ta không trang điểm mà để mặt mộc, nhợt nhạt đến dọa người, dưới mắt có quầng thâm nhạt. Nguyên Thư vừa nhìn đã bị Nhan Khả trừng mắt, sau đó nhìn Ôn Nam Tịch.

Nhan Khả rời ánh mắt, bỏ cặp xuống dùng lực treo nó lên sau ghế rồi ngồi xuống.

Châu Na Na nhìn thấy thì vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

"Mới sáng sớm mà cậu ta phát điên cái gì thế?" Nguyên Thư cũng bỏ cặp xuống ngồi xuống, trợn tròn mắt: "Ai thiếu nợ cậu ta à?"

Ôn Nam Tịch ngồi xuống chỗ mình treo cặp lên, lấy tập đề thi trong balo ra, lấy bút trong hộp bút bắt đầu làm bài. Nguyên Thư dừng một lát mới phản ứng lại, tiến sát đến gần Ôn Nam Tịch: 'Hôm qua không phải sinh nhật Phó Diên sao?"

Ôn Nam Tịch hờ hững ừ một tiếng.

Nguyên Thư nhận ra có gì đó không đúng, mở to mắt: "Cậu ta không đăng trạng thái nào trong vòng bạn bè, thế mà cậu ta lại không khoe khoang gì cả!"

"Cái này không phù hợp với tính cách của cậu ta, lẽ nào tối qua xảy ra chuyện gì à? Hay là, cậu ta tỏ tình bị từ chối rồi". Nguyên Thư càng nói càng hưng phấn.

Ôn Nam Tịch nhìn bạn mình khẽ kéo cánh tay Nguyên Thư: "Ôn bài đi, hôm nay cô giáo Tiếng Anh kiểm tra đọc hiểu đấy".

Nguyên Thư còn đang hưng phấn nhìn sang Nhan Khả, cậu ta đang lật sách mà không nói một lời, lại nhìn đến vẻ mặt căng thẳng của Châu Na Na, chậc chậc hai tiếng, ngồi thẳng người: "Chắc chắn có chuyện gì rồi".

Ôn Nam Tịch đã đeo tai nghe lên nghe tiếng Anh.

Tiết thể dục vào màu đông, giáo viên nhìn qua bộ dạng uể oải của học sinh, chút sức sống thiếu niên cũng không có, nên yêu cầu bọn họ chạy vòng quanh sân mấy vòng. Thầy vừa chạy bên cạnh vừa nói: "Nếu biết thế này thì thầy đã báo nhà trường sắp xếp cho các em tập chạy hai lần một ngày, thể lực của các em quá kém, sao có thể chạy nước rút thi đại học được".

"Đừng mà thầy ơi" Cả đám học sinh lập tức kêu lên.

"Sợ thầy báo nhà trường thì lo mà chạy nhanh lên đi!". Giáo viên thể dục tăng tốc, những người khác chỉ có thể cố gắng chạy theo. Ôn Nam Tịch và Nguyên Thư chạy chậm chạp, Nguyên Thư bị cô giáo chọn trả bài cũ thành trò cười, nên lúc này còn đang nhẩm đọc bài, cũng không còn hứng thú gì với chuyện của Nhan Khả nữa.

Sau khi cả đám chạy xong mệt gần chết, lần lượt mặc áo đồng phục vào.

Ôn Nam Tịch kéo Nguyên Thư đi trốn, hai người vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy phía sau có tiếng nói vang lên, là giọng của Nhan Khả. Cậu ta đang nghe điện thoại: "Cậu hỏi được chưa".

Đầu bên kia truyền đến giọng nam sinh, là Đàm Vũ Trình: "Hỏi rồi, cậu ấy không trả lời".

Vẻ mặt Nhan Khả rất khó coi: "Cậu ấy không trả lời gì sao, là không nói yêu đương hay là không trả lời về chuyện cậu ấy thích cô gái khác".

Đàm Vũ Trình thở dài nói; 'Sao có thể yêu đương được, cậu nghĩ nhiều rồi".

"Vậy thì chính là có cô gái mình thích rồi đúng không". Nhan Khả có chút kích động. Nguyên Thư nhìn Ôn Nam Tịch, hai người đều không nói gì, nhưng là lần đầu tiên thấy dáng vẻ mất kiểm soát này của Nhan Khả. Ôn Nam Tịch vẻ mặt lạnh nhạt, đứng dậy kéo tay Nguyên Thư rời đi. Nguyên Thư vốn còn đang muốn ở lại hóng chuyện nhưng sợ nếu bị Nhan Khả biết thì to chuyện. Cô ấy cũng không muốn rước chuyện vào người.

"Cậu ấy trong miệng của Nhan Khả là Phó Diên nhỉ? Nam sinh đẹp trai như thế mà lại thích cô gái nào đó ư?" Sau khi đi xa, Nguyên Thư nhướng mày tò mò hỏi: "Vậy thì sau này, Phó Diên không còn là niềm kiêu ngạo của Nhan Khả nữa rồi? Cười chết tớ".

Ôn Nam Tịch mua một cái xúc xích đưa cho Nguyên Thư một nửa.

Nguyên Thư cắn một miếng: "Thơm quá, sao mà tớ lại thấy ngon hơn bình thường ấy".

Ôn Nam Tịch nghe lời này của bạn thì bật cười.

Ánh mặt trời đến buổi chiều là biến mất, bầu trời xám xịt, cộng thêm gió lạnh khiến người ta có loại cảm giác chán nản. Trong buổi tự học tối, Ôn Nam Tịch cầm túi sưởi tay, một tay lật đề, tai nghe đang phát bài Ngày nắng của Châu Kiệt Luân. Còn chưa tan học, Nhan Khả đã thu dọn cặp sách về trước.

Sau khi Nhan Khả rời đi, Châu Na Na mới thở phào một hơi, cả ngày nay đúng là áp lực chết mất.

Nguyên Thư chọc chọn Ôn Nam Tịch. Ôn Nam Tịch quay đầu lại nhìn thì thấy Nhan Khả kéo khóa cặp khoác lên vai rồi biến mất ở cửa sau.

Ôn Nam Tịch rời mắt đi, tiếp tục luyện đề.

9h30 tối, buổi tự học kết thúc, nhóm học sinh ngồi thẳng dậy, thoải mái như mới được rã đông. Nguyên Thư dọn bàn và gọi Ôn Nam Tịch, Ôn Nam Tịch bỏ túi sưởi vào ngăn kéo, sau đó đứng dậy xuống lầu cùng Nguyên Thư. Đêm rất lạnh, hai người từng bước rời khỏi trường học.

Sau khi chia tay nhau ở hẻm Nam An, Ôn Nam Tịch rẽ vào quán net "Cũng được", vừa bước vào, máy sô 5 không có ai ngồi nhưng trên bàn số 6 có một bộ câu hỏi và túi sưởi. Ôn Nam Tịch đứng ở đó nhìn một lúc, anh trai quản lý tiệm xoa xoa hai tay từ nhà vệ sinh đi ra, mỉm cười niềm nở: "Cậu ấy cho em đó".

Ôn Nam Tịch duỗi tay lấy đi túi sưởi, bên trên có dán một tờ giấy ghi chú.

Là nét bút của Phó Diên.

"Hai hôm nay nhà tôi có chút chuyện, trong đề thi có một số câu hỏi, có thể làm thử. Túi sưởi sạc điện là có thể sưởi ấm - Phó Diên"

Ôn Nam Tịch cất tờ giấy đi, cầm theo túi sưởi và bộ đề thi bỏ vào trong cặp sách, đeo lên sau lưng, gật đầu với anh quản lý: "Tạm biệt anh ạ".

Anh trai quản lý cười đáp lại: "Tạm biệt".

Ôn Nam Tịch rời khỏi quán net về nhà. Vừa vào phòng, Ôn Nam Tịch đã lấy bộ đề thi ra xem xét câu hỏi, túi sưởi rất ấm áp, cô đặt tay vào trong, một tay cầm điện thoại đăng nhập QQ soạn tin nhắn.

Ôn Nam Tịch: Tớ lấy đồ rồi.

Yan: Ừ

Ôn Nam Tịch; Cậu đang ở đâu thế.

Yan: Đang ở nhà.

Cậu trả lời đang ở nhà, là ngôi nhà thật sự chứ không phải căn cứ bí mật. Ôn Nam Tịch ngây ngốc một lúc, với tính cách kia của Nhan Khả liệu có làm cậu khó xử không?

Ôn Nam Tịch nghĩ một lúc cũng không nghĩ được gì. Cô đặt điện thoại xuống tiếp tục giải đề, ánh đèn neon màu cam chiếu sáng khuôn mặt, cô gái tập trung đến mức quên hết mọi thứ xung quanh, đây chính là khoảnh khắc mà mỗi học sinh thi đại học đều phải trải qua.

Tháng 12 trôi qua nhanh chóng, tết dương lịch ngày 1 tháng 1 năm 2016 cộng thêm thứ bảy là có hai ngày nghỉ, trong khoảng thời gian này, tâm trạng của Nhan Khả không được tốt lắm. Cậu ta vẫn rất nỗ lực học tập, tính kiêu ngạo giảm so với lúc trước nhưng vẫn còn. Cậu ta rất ít khi nhắc tới Phó Diên nhưng hình như vẫn đang tìm kiếm manh mối về người con gái mà cậu thích.

Nguyên Thư hẹn Ôn Nam Tịch đi xem pháo hoa. Ôn Nam Tịch không chắc chắn sẽ đi, hứa đến tối sẽ trả lời Nguyên Thư. Nguyên Thư đồng ý, hai người liền tạm biệt nhau.

Ôn Nam Tịch về đến nhà, Ôn Du vừa mới nấu cơm xong, cười nói: "Lấy thêm đũa nhé".

Ôn Nam Tịch bỏ cặp sách xuống đi lấy đũa, Ôn Hữu Đào tối nay không về phải ở công ty làm việc, chỉ có hai mẹ con cô ăn cơm, tiếng chuông điện thoại của Ôn Nam Tịch reo lên.

Cô liếc nhìn một cái.

Ảnh đại diện màu đen gửi đến một tin nhắn.

Yan: Tối nay có ra ngoài không?

Ôn Nam Tịch: Đi đâu?

Yan: Xem pháo hoa.

Ôn Nam Tịch: Nam An phía bên này có một quảng trường có thể xem rõ pháo hoa, chúng ta đến đó xem đi.

Yan: Ừm

Ôn Nam Tịch đứng dậy đi vào phòng tắm, thuận tiện nhắn tin cho Nguyên Thư, nói tối nay không thể đi xem pháo hoa cùng cô ấy. Nguyên Thư trả lời: Được rồi, tối nay nhà tớ cũng có khách, tớ chỉ có thể xem pháo hoa ngoài ban công thôi.

Ôn Nam Tịch: Sờ đầu

Cô cất điện thoại quay về phòng đem theo tai nghe ra ngoài. Quảng trường Nam An nằm đối diện hẻm Nam An, tuy rằng hơi nhỏ nhưng tối nay cũng có chuẩn bị chu đáo, có an ninh bảo vệ, trang bị đèn LED, mỗi một con phố ở Nam An, tất cả đèn đường đều được bật sáng nhưng không quá chói mắt.

Ôn Nam Tịch đến quảng trường, đứng dưới gốc cây. Lúc này người ở quảng trường khá đông, xung quanh lại có không ít học sinh, nhưng cũng có rất nhiều người thuộc đủ mọi tầng lớp nghề, ánh mắt của mọi người đều hướng lên màn hình lớn.

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu, những sợi tóc rối tung, cô đưa tay vén lại.

Một lát sau thì Phó Diên cũng tới, cầm theo một ly trà sữa chạm vào má cô, hơi nóng, Ôn Nam Tịch nhướng mày, nhận lấy trà sữa: "Cậu từ nhà đến đây à?"

"Ừ". Cậu thu tay lại đút vào trong túi quần. Phó Diên không đeo cặp đến, vẫn mặc áo đồng phục trường, bên trong là áo có mũ trùm màu đen. Ôn Nam Tịch uống trà sữa, xung quanh có không ít học sinh đến đón giao thừa, hơn nữa mọi người tiếp tục kéo đến ngày càng đông hơn. Ôn Nam Tịch kéo tay áo Phó Diên lùi lại, hai người đứng dưới gốc cây, được bóng cây che phủ.

Phó Diên dựa người vào gốc cây, Ôn Nam Tịch đứng bên cạnh uống từng ngụm trà sữa, được một lúc thì người cô cũng ấm lên. Cô nhìn thấy cậu không có liền đưa trà sữa đến cho Phó Diên. Phó Diên khựng lại cúi đầu uống một ngụm, yết hầu theo động tác nuốt mà cuộn lại. Ôn Nam Tịch lại cầm ly trà sữa tiếp tục uống.

Bịch một tiếng.

Màn hình LED đột nhiên tối sầm lại, sau đó ngay cả đèn hai bên đường cũng mờ dần đi, những người chờ ở hiện trường sửng sốt vài giây, đám đông nhất thời trở nên hoảng loạn.

"Chuyện gì thế, mất điện rồi à?"

"Không phải chứ, quảng trường Nam An không uy tín thế à? Biết thế tôi đã đến quảng trường thời đại rôi".

'Mẹ nó chứ, đi thôi".

Có người lấy điện thoại di động ra bật chức năng đèn pin xem có chuyện gì, Phó Diên vô thức quàng tay qua vai Ôn Nam Tịch, chuẩn bị rời đi nếu có chuyện gì xảy ra.

Chính vào lúc này, toàn bộ quảng trường lại lần nữa sáng lên, lúc này ánh sáng đủ màu sắc, sau đó màn hình lớn cũng sáng trở lại, pháo hoa ở sân thể dục phía sau vút lên không trung, đùng đùng mấy tiếng, pháo hoa ngập trời đủ màu sắc vô cùng đẹp mắt.

Ôn Nam Tịch ngẩng đầu đã thấy pháo hoa nở rộ khắp thành phố. Cô woa một tiếng: 'Đẹp quá".

Màn hình LED thay đổi ống kính, chuyển sang một nhóm vũ công đang nhảy múa, tạo thành các con số 10, 9, 8, 7.... Người trên quảng trường bắt đầu sôi sục, như thể họ muốn hò hét thi đấu với quảng trường thời đại trung tâm thành phố, âm thanh vang vọng, tất cả mọi người đều đang đếm số.

Khi các con số lần lượt được hét lên, người ở quảng trường Nam An ngày càng đông, xe cộ qua đường đều dừng lại hòa cùng bầu không khí lúc này, chật kín toàn người là người. Ôn Nam Tịch bị đẩy lùi ra sau, ngã thẳng vào người Phó Diên. Phó Diên vòng tay qua vai cô, cô muốn né nhưng không được, người quá đông. Đến khi con số cuối cùng được mọi người hô lớn. Ôn Nam Tịch nhìn pháo hoa sáng rực trên bầu trời: "Chúc mừng năm mới, kim bảng đề danh, thoát khỏi bề khổ!"

Nói xong cô lại hét lớn: "Phó Diên"

"Năm mới vui vẻ".

Phó Diên bị dòng người chen chúc ép về phía trước, hai tay cậu không biết từ lúc nào đã vòng qua ôm lấy vai Ôn Nam Tịch. Cậu cúi đầu đáp lại: "Năm mới vui vẻ".

"Ôn Nam Tịch".

Nam sinh mặc áo đồng phục bị xô đẩy đến mức không thể không ôm chặt lấy cô gái, cậu cụp mắt xuống, chúc phúc cho nhau ngay giữa đám đông đang chen chúc này.

Pháo hoa vẫn không ngừng phát sáng trên bầu trời, Ôn Nam Tịch và Phó Diên nhìn thêm một lúc, rồi theo hàng người rời đi. Lối vào là một nút thắt giao thông có số lượng người đông nhất, bọn họ chỉ có thể đi về hướng ngược lại, rẽ vào một con đường rợp bóng cây.

Trên mặt đất có bóng cây, cũng có bóng người.

Ôn Nam Tịch cầm điện thoại, bật camera đưa cho Phó Diên: 'Cầm giúp tớ".

Phó Diên nhận lấy, Ôn Nam Tịch đứng phía sau cậu, tạo dáng chữ V, móng tay cô cắt tỉa gọn gàng, cánh tay giấu trong tay áo, chỉ lộ ra ngón tay dài mảnh khảnh, trắng nõn. Cô sử dụng bộ lọc phim hơi mờ: "Có thể chụp rồi".

Phó Diên nhấn nút.

Một bức ảnh được chụp theo màu phim xuất hiện , đầu ngón tay cô mờ áo nhưng rất khí chất, phía dưới có hai bóng người, một cao một thấp, sát cạnh nhau.

Ôn Nam Tịch nhìn bức ảnh hỏi: "Có đẹp không".

Phó Diên ừ một tiếng, trực tiếp lấy điện thoại cô, gửi tấm ảnh vừa chụp cho mình qua QQ, sau đó trả lại điện thoại cho cô. Ôn Nam Tịch cầm điện thoại, ngắm nghía bức hình một lúc rồi lưu lại. Hai người đi qua cầu vượt, nhìn thấy trạm xe bus có không ít người, Ôn Nam Tịch quay người hỏi Phó Diên: "Nhiều người thế chắc chật lắm".

Phó Diên ấn điện thoại đi cùng cô xuống cầu thang: "Tôi gọi xe".

Ôn Nam Tịch cười đáp: "Vậy thì được".

Xuống dưới chân cầu, xe mà cậu gọi đã tới. Ôn Nam Tịch đứng sang một bên nhìn cậu lên xe. Phó Diên giữ cửa xe nhìn cô: "Ngủ ngon".

Ôn Nam Tịch vẫy tay, lông mày cong cong: "Ngủ ngon".

Khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên, cúi người ngồi vào trong xe.

Chiếc xe rời đi. Ôn Nam Tịch cũng về nhà.

Năm 2016 chính thức đến rồi.

Khu biệt thự Vân Thượng.

Nhan Khả cầm theo điện thoại chạy xuống lầu đến ngồi cạnh Ngu Viện Viện, giọng khàn khàn chỉ tay vào điện thoại: "Mẹ, cậu ấy thật sự đang thích cô gái nào đó".

Ngu Viện Viện bị con gái làm cho giật mình, rời ánh mắt đến điện thoại trong tay con gái, nhìn thấy một tấm ảnh, bên trong chỉ có hai ngón tay tạo dáng chữ V, bên dưới là hai thân ảnh kéo dài trên mặt đất. Bà hơi khựng lại nhẹ giọng đáp: "Con nói Phó Diên sao"

"Vâng, mẹ, làm sao bây giờ? Hức hức hức". Nhan Khả khóc thành tiếng, trong đầu trống rỗng, Ngu Viện Viện nhanh chóng lấy khăn giấy lau nước mắt cho Nhan Khả, đau lòng nói: 'Đừng khóc, đừng khóc. Chỉ là một tấm ảnh thôi mà, không có gì đâu. Con nói cho mẹ biết, tấm ảnh này con lấy ở đâu".

"Phó Diên vừa thay đổi ảnh bìa trong vòng bạn bè, chính là tấm ảnh này".

"Vậy cũng chưa chắc đã là cô gái mà cậu ấy thích, không chừng là ảnh mạng thì sao".

Nhan Khả hai mắt đẫm lệ nhìn Ngu Viện Viện, hoàn toàn không tin lời mẹ bởi vì Phó Diên sẽ không tùy tiện thay đổi ảnh bìa của mình. Tất cả mọi thứ của cậu ấy đều cố định, đều có cá tính riêng của mình. Tấm ảnh này không giống cậu ấy sẽ chụp. Ngu Viện Viện cũng cảm thấy lời nói của mình có phần nhạt nhẽo.

Chàng trai Phó Diên này, tính cách tương đối trầm tĩnh thu liễm, nhưng lại có chủ ý riêng của mình.

Chút thay đổi nhỏ này của cậu, mắt thường cũng có thể nhìn ra.

Ngu Viện Viện vỗ về Nhan Khả, bà không tin sẽ có người không thích con gái mình, cho dù bây giờ không thích thì sau này sẽ thích. Bà ta như vậy, Nhan Khả cũng như vậy. Bà ta lau nước mắt cho con gái: "Đừng khóc nữa, cuộc đời còn dài, sau này người ở bên cạnh cậu ấy là ai còn chưa chắc chắn, chỉ là thích một người thôi, không tính là gì cả".

Nhan Khả hiểu lời mẹ nói, nhưng trong lòng vẫn như bị dao đâm.

Cậu ta rõ ràng cảm thấy mình nắm chắc cơ hội chiến thắng, sao lại thành thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro