Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm điện thoại một lúc, cảm thấy điện thoại trong tay đã hơi nóng, Ôn Nam Tịch vẫn không biết nên trả lời cậu thế nào, đã hơn hai mươi ngày kể từ khi cô nói muốn theo đuổi cậu.

Cô nghĩ một lát rồi cúi đầu chính sửa.

Ôn Nam Tịch: Hay là tớ mời cậu ăn khuya nhé?

Yan: Ăn gì?

Ôn Nam Tịch nhìn ra bên ngoài cửa sổ, màn đêm bên ngoài mờ mịt. Cô nhớ tới con hẻm Nam An, liền nhập tin nhắn.

Nam Tịch: Đồ nướng ở Nam An.

Yan: Ừm.

Điện thoại vừa sáng, xe bus đã dừng ở trạm Nam An. Nguyên Thư kéo Ôn Nam Tịch lên phía trước và xuống xe, trên xe vẫn còn không ít người. Ôn Nam Tịch tắt màn hình cùng Nguyên Thư đi về nhà, đi đến hẻm Nam An, Nguyên Thư ngáp một cái, vẫy tay chào tạm biệt với cô sau đó đi vào trong hẻm.

Một lúc sau đã không thấy bóng người. Ôn Nam Tịch nhìn về hướng trạm xe bus, ở đó sớm đã trống không, chỉ có ánh đèn mờ ảo. Cô nhìn điện thoại, gửi một tin nhắn cho cậu: "Cậu ăn gì?"

Sau đó cô đi đến sân bóng rổ, đồ nướng Nam An nằm ở phía cuối hẻm, hai chữ Nam An được thắp sáng bằng đèn điện, bên trong vẫn còn khá yên tĩnh.

Ôn Nam Tịch bước tới, ảnh đại diện màu đen vẫn im lìm chưa trả lời lại. Cô đứng trước quầy gọi hai xiên xương gà sụn, mắt vẫn nhìn sang chỗ khác.

Bên cạnh có người đi tới, dáng người cao, che khuất hết ánh sáng. Ôn Nam Tịch ôm giỏ trong tay ngẩng đầu nhìn cậu: "Cậu ăn gì?"

Phó Diên giơ tay, nhặt thêm mấy xiên sụn gà cho vào giỏ. Dưới ánh đèn, tay đeo đồng hồ đen của cậu trông rất đẹp. Cậu thuận tay cầm một đôi cánh gà cúi đầu hỏi: "Cánh gà không?"

Ôn Nam Tịch gật đầu. Cô lấy cả rau hẹ hỏi cậu: "Cái này thì sao?"

Phó Diên bỏ cánh gà vào trong giỏ: "Cái này cậu ăn một mình đi".

Ôn Nam Tịch ho khan, nhớ ra ăn rau hẹ sẽ bị mắc vào kẽ răng, cô do dự một lát vẫn quyết định bỏ rau hẹ xuống. Phó Diên quay đầu nhìn cô: "Không cần nữa à?"

Ôn Nam Tịch lắc đầu. Phó Diên nhìn cô mấy giây, sau đó cầm theo giỏ đưa cho ông chủ.

Sau đó, hai người ngồi vào bàn, cửa hàng mang đến cho hai người hai chai coca. Chân Phó Diên dài nên phải nhích ghế về phía sau một chúy, cậu dùng một tay mở nắp coca, hành động tùy ý rồi đưa cho Ôn Nam Tịch. Cô nhận lấy, tiện tay cắm ống hút vào. Cậu cũng đang mặc áo đồng phục giống cô.

Bên trong còn mặc áo phông trắng, bên ngoài là áo khoác đồng phục trường, cặp sách được treo ra sau ghế.

Ôn Nam Tịch liếc nhìn cậu: "Hôm nay các cậu còn phải đến trường à?"

Phó Diên đặt lon coca xuống, nuốt một ngụm yết hầu của cậu di chuyển, cổ họng cảm thấy mát mẻ hơn rất nhiều: "Ừ, tôi đăng kí lớp học thêm".

"Ồ". Ôn Nam Tịch ngậm lấy ống hút, nhấm nháp từng ngụm coca một, Phó Diên liếc nhìn cô: "Vậy còn cậu thì sao? Đi chợ đêm à?"

Ôn Nam Tịch gật đầu, ánh đèn quán nướng như ánh sao rọi vào mắt cô, khóe môi cô ẩn hiện lúm đồng tiền: "Ở chợ đêm có bán nhiều phim nhựa lắm, đều rất hay".

"Cậu thích nghe nhạc của ai?"

Ôn Nam Tịch: "Châu Kiệt Luân".

Khóe môi Phó Diên hơi cong lên: "Tôi cũng thế".

Cậu mỉm cười nhẹ, đôi mắt không còn sự lạnh lùng thường thấy mà thay vào đó là chút ý vị. Ôn Nam Tịch thầm nghĩ, cậu đúng là rất rất đẹp trai.

Cô chợt nhớ ra điều gì đó: "Này, sao cậu biết đó là tôi".

Ý là tài khoản QQ. Lúc này, thịt đã nướng xong được bày trên bàn, Phó Diên cầm một xiên nướng lên đưa cho cô, giọng nói vô cùng dễ nghe: "Đoán thôi".

Ôn Nam Tịch ồ một tiếng. Cậu nghiêng đầu nhìn cô: "Cậu tin à?"

Ôn Nam Tịch gật đầu: "Tớ tin chứ, cậu thông minh thế cơ mà"

Phó Diên cũng cầm một xiên thịt đưa lên miệng, nghe xong nói: "Cảm ơn đã khen".

Ôn Nam Tịch ăn xiên gà nướng, sụn giòn kêu rôm rốp. Cô thầm nghĩ Nhan Khả không thể nào nhắc đến cô với cậu ấy, vì thế nếu Phó Diên nói là cậu ấy đoán thì cô tin.

Nhưng thực tế là tên của cô đã xuất hiện trên phiếu bài tập mà cô hay làm ở quán net. Quán thịt nướng tối nay chỉ có hai người, sau khi ăn xong, Ôn Nam Tịch đi thanh toán, cất điện thoại rồi quay người, Phó Diên đang đứng dưới gốc cây, một bên vai đeo cặp sách nhìn cô đi đến.

Chỉ cần đi bộ hết con đường rợp bóng cây này là dẫn đến lối ra B của sân bóng rổ, phía sau là công viên, có đường chính và làn dành cho xe đạp.

Đã muộn, trên đường vô cùng an tĩnh. Ôn Nam Tịch đi bên cạnh cậu, tóc đuôi ngựa hơi đung đưa, nhìn thấy những ô vuông trên mặt đất thì ngẩng đầu nhìn cậu: "Chúng ta chơi oẳn tù tì đi, người thắng sẽ được đi ba bước".

Phó Diên nghe thế liền dừng bước chân.

Ôn Nam Tịch cau mày, giơ tay phải lên: "Kéo búa bao..."

Phó Diên mở lòng bàn tay ra, gân trên mu bàn tay nổi rõ, là bao. Ôn Nam Tịch ra kéo. Cô nhảy lên trước ba bước, sau đó quay lại nhìn cậu. Phó Diên vẫn đứng ở chỗ cũ, vai khoác cặp sách. Ôn Nam Tịch giơ tay nói: "Tôi sẽ đi trước cậu".

Phó Diên: "Thử xem".

Ôn Nam Tịch nhướng mày, lại hô lớn: "Kéo búa bao".

Lần này Phó Diên ra đấm, Ôn Nam Tịch ra bao. Cô cười tiến về phía trước ba bước. Phó Diên vẫn không nhúc nhích, cậu giơ tay lên rồi hạ xuống. Lần này, cậu ra đấm còn cô ra kéo. Phó Diên tùy ý bước về trước ba bước, Ôn Nam Tịch lấy lại bình tĩnh, lại ra đấm, cậu ra bao.

Ôn Nam Tịch dừng lại.

Khóe môi Phó Diên hơi nhếch lên, tiến về trước ba bước. Cậu là con trai, bước chân đương nhiên sẽ vượt qua cô, Ôn Nam Tịch đành phải quay người lại, anh đứng phía trước hơi nghiêng người lại, giơ tay rồi lại hạ xuống. Ôn Nam Tịch nhìn thấy lòng bàn tay mở ra của cậu, còn cô lại là một nắm đấm.

A, lại thua nữa rồi.

Phó Diên bước về trước ba bước, khoảng cách ngày càng kéo dãn ra.

Ôn Nam Tịch hít một hơi, kiên nhẫn kêu lên: "Kéo búa bao..."

Lần này, vẫn là cậu thắng. Ôn Nam Tịch nhìn cậu đi về phía trước. Phó Diên đã đứng giữa đường, cành cây rủ xuống, tóc đuôi ngựa búi cao khẽ đung đưa: "Tớ không tin là cậu có thể cứ thắng mãi thế".

Bởi vì có khoảng cách, vì thế cô phải hét lên.

Phó Diên: "Vậy cậu cố lên nhé".

Trong đêm, thanh âm của chàng trai rất dễ nghe, có cảm giác đang bày mưu tính kế. Cậu đứng yên không nhúc nhích, giơ tay lên.

Lần này, Ôn Nam Tịch ra bao, vây lấy nắm đấm của cậu. Cô cười lớn nhảy về trước ba bước, sau khi đứng vững, cô cười nhìn cậu, khóe môi Phó Diên nhếch lên: "Tiếp tục".

Cánh tay cậu lại giơ lên, Ôn Nam Tịch cũng giơ tay, mắt nhìn chằm chằm vào tay cậu, sau đó ra một cái kéo. Chàng trai mở lòng bàn tay ra, Ôn Nam Tịch ngước mắt lên nói: "Thấy chưa, tôi đã nói rồi, tình hình thay đổi rồi".

Phó Diên buông tay xuống, thừa nhận rằng vận may thay đổi rồi. Ôn Nam Tịch tính toán vị trí, bởi vì bước chân của cậu lớn hơn cô rất nhiều, Ôn Nam Tịch dự định một bước tới ngang hàng với cậu.

Cô đo đạc thấy hai bước đầu thì ổn, bước thứ ba thì cần thêm xíu nữa. Phó Diên thấy cô như thế liền nói: "Không có cách nào tới chỗ này đâu, đừng miễn cưỡng quá".

Ôn Nam Tịch không phục. Cô nheo mắt suy nghĩ một lúc rồi mạnh mẽ sải bước về phía trước, nhảy đến trước mặt cậu. Khi tiến về phía trước, cơ thể cô hơi lắc lư, cổ áo đồng phục của cô cọ vào kéo áo khoác đồng phục của cậu, sau đó trán cô chạm vào cằm cậu, quai hàm người con trai lạnh mà cứng rắn. Ôn Nam Tịch theo bản năng lùi lại một chút.

Cô ngước mắt lên đúng lúc bắt gặp Phó Diên đang cúi xuống, hai ánh mắt chạm nhau.

Gió khẽ thổi qua. Mấy giây sau, hai người đều rời tầm mắt sang chỗ khác. Ôn Nam Tịch chắp tay sau lưng, đi ngang qua cậu: "Xem như cậu thắng".

Phó Diên ừ nhẹ một tiếng xoay người. Ôn Nam Tịch đi về phía trước, bên tai có chút ấm áp, để giảm bớt xấu hổ, cô quay lưng lại, lùi bước mỉm cười với cậu.

Phó Diên không nói gì. Cậu một tay đút túi quần một tay xách balo, nhìn cô lùi bước về phía sau.

Con đường rợp bóng cây dường như kéo dài khoảng cách, cô gái mặc đồng phục tóc buộc đuôi ngựa đung đưa trong không trung bước đi nhanh nhẹn, chàng trai khoác đồng phục màu xanh trắng bước chân chậm rãi, khoảng cách giữa hai người không xa không gần, kéo dài bóng in trên mặt đất.

Khi hai người đi đến cuối con đường rợp bóng cây cũng là lối ra B của sân bóng rổ, đối diện với một con đường khác, đi qua con hẻm Nam An. Ôn Nam Tịch quay người đi bộ về nhà, Phó Diên vẫn đi theo phía sau cô với khoảng cách không xa. Ôn Nam Tịch quay lại nhìn cậu: "Nhà cậu ở đâu?"

"Vân Thượng".

Ôn Nam Tịch gật đầu, sau đó mới phản ứng lại. Nhan Khả cũng ở Vân Thượng. Hai người đi đến dưới lầu nhà Ôn Nam Tịch. Cô chỉ lên cầu thang nhìn cậu nói: "Tớ đến rồi. Hình như không còn xe bus nữa đâu, cậu về thế nào đây?"

Phó Diên ngẩng đầu theo hướng tay cô chỉ nhìn lên cầu thang: "Tôi gọi xe."

Ôn Nam Tịch gật đầu. "Vậy, chúc cậu ngủ ngon".

Phó Diên nhìn cô: "Ngủ ngon".

Ôn Nam Tịch mỉm cười chạy lên cầu thang, đèn trên cầu thang mờ mịt, không sáng lắm. Phó Diên thấy cô đi lên mới đi đến ven đường, vừa đúng lúc taxi cũng đến nơi, cậu liền mở cửa xe bước vào. Chiếc taxi chạy khỏi ngã tư.

Ôn Nam Tịch cũng vào đến nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro