CHƯƠNG 1 (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


       Quyển thượng chương một  ( tứ )


Ta vẫn còn ở trên giường nhỏ nằm một hồi, đợi thân thể có chút khí lực mới đứng dậy thay y phục, đi đến vấn an sư phụ.

Lần này lịch kiếp thành công, hoàn toàn là dựa vào sư phụ lúc bình thường đối với ta dốc lòng tài bồi, giáo dục có cách.

Vài bước đi tới trước cửa phòng ngủ của sư phụ, ta duy trì kính ý thao thao bất tuyệt đối với sư phụ, vái chào thật thấp. Sư phụ đối đãi ta ân trọng như núi, không chỉ đem ta thu lưu ở Côn Luân sơn, còn cho ta tu hành, đơn giản là so với phụ quân ta còn thân hơn.

Khụ, ta đây là trục lợi.

Ta hướng bên trong cung kính nói: "Sư phụ, đồ nhi lịch kiếp đã thành, đặc biệt hướng sư phụ vấn an."

"Vào đi." Bên trong truyền ra thanh âm lười biếng của sư phụ, như là vừa mới tỉnh ngủ nên có chút uể oải.

Ta đẩy cửa vào, thấy sư phụ đang nằm nghiêng trên giường nhỏ. Nhất thời sửng sốt.

Sở dĩ ta vẫn cảm thấy sư phụ thân là chiến thần rất kỳ cục, cũng là bởi vì dung mạo của sư phụ. Ban đầu nghe các sư huynh đề cập đến, ta còn tưởng rằng bọn họ là ở lừa gạt ta đâu. Sư phụ hắn là một thần tiên ôn hòa phiêu dật sao có thể làm cái gì chiến thần?

Ta vụng trộm cho rằng, phàm là chiến thần, đều là chiến giáp phi thân, vóc người vạm vỡ, mặt mày tráng khoát, tướng mạo cường tráng, như vậy mỗi khi vừa xuất chiến đối phương nhất định bị dọa đến tè ra quần, như vậy mới không thẹn với danh hào chiến thần.

Nhưng người sư phụ này, không những không có chiến giáp, thời thời khắc khắc đều chỉ mặc một bộ áo khoác đen khinh phiêu phiêu, vóc người thon dài, khuôn mặt dáng dấp cử chỉ phải nói là rất đẹp, đường nét phân minh, giữa mặt mày còn ẩn hàm một cổ phong tình.

Ta cảm thấy, nam thần tiên lớn lên quá tốt xem cũng không phải là việc đặc biệt tốt , các sư huynh trên núi Côn Luân một đám đều có dung mạo thuộc hàng yêu nhân, nhưng sư phụ vừa ra, nhất định thuộc nhân yêu.

Đã từng một dạo, ta bởi vì chuyện sư phụ là chiến thần ưu tư liên tục, chưa gượng dậy nổi vài ngày. Sư phụ lật đổ huyễn tưởng thao thao đối với chiến thần cuả ta cho tới nay, đến lúc nhất phó diện mạo nhã nhặn hơi chút tiểu bạch kiểm xuất hiện ở trước mặt ta, tạm thời ta là có chút khó tiếp thu.

Hiện tại xem ra, thời gian mặc dù trôi qua nhiều năm như vậy, sư phụ dung nhan chưa biến, mà ta lại đối sư phụ càng thêm tôn kính. Có thể lấy bộ dáng sư phụ nhất phó nhu nhược như vậy lên làm ti chiến thần quân, thật là rất không dễ dàng.

Nghĩ như vậy, ta tựu càng thêm cung kính khom người hành lễ, hành đại lễ, nói: "Sư phụ, đồ nhi đến xem ngài."

Sư phụ rời giường nhỏ, đi đến gần ta, hỏi: "Huyền Nhi lần này lịch kiếp, thân thể có chịu đựng được không?"

Ta khẽ ngẩng đầu, vừa lúc thấy khóe miệng hơi nhếch lên của sư phụ, cho nên vội vàng cúi đầu, đáp: "Bẩm sư phụ, đồ nhi rất tốt."

Sư phụ đối đãi ta rất săn sóc, tuy rằng hắn thoạt nhìn trẻ tuổi như vậy, đem hắn tưởng tượng thành phụ quân ta (cha – ko phải phu quân đâu nha) thật là có điểm ngại ngùng khó xử, nhưng ta cũng đối với hắn tôn sùng không gì sánh được, ta nghĩ lúc nói chuyện với sư phụ, ánh mắt dừng lại ở cằm hắn là được, đi lên nữa sẽ không tốt.

Sư phụ trầm ngâm một hồi, tựa như thở dài, cùng ta nói: "Như vậy thì tốt. Huyền Nhi mới vừa trải qua lôi kiếp, thân thể còn không có khỏi hẳn, liền nhanh đi về nghỉ ngơi đi."

Ta vội vàng lại khom lưng, chắp tay thi lễ nói: "Vâng, sư phụ, đồ nhi đi về trước."

Tiếng thở dài của sư phụ như có như không, quấn ở trong lòng ta, tản không đi. Ta an tĩnh rời khỏi phòng ngủ của sư phụ, tiện tay đóng lại của phòng, lại thoáng liếc mắt nhìn bên trong.

Này vừa nhìn, ta hết hồn, lại thấy sư phụ bước chân lảo đảo, thân thể khẽ run nghiêng hướng một bên! Nhẹ nhàng yếu ớt phiêu phiêu như tờ giấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro