Quyển thượng chương một

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GIA CÓ TIÊN SƯ RẤT XINH ĐẸP - Quyển thượng

Tác giả: Li Vân

Edit: Tieuvuvivi

Quyển thượng chương một ( nhất )

"Di Thiển! Nàng trở lại cho ta!"

Nàng đứng ở trên Đoạn Tiên đài cao cao băng lãnh, phía dưới là vực sâu vạn trượng nhìn không thấy đáy. Sương mù sắc màu u ám ở dưới thạch đài lượn lờ, dữ tợn đến mức tựa như phải tùy lúc chuẩn bị nhào lên đem nàng thôn phệ.

Nghe người ta nói, sương mù hắc ám này có lẽ là oan hồn trong luân hồi. Lần này nếu nàng từ nơi này nhảy xuống, có phải hay không cũng sẽ trở thành một luồng trong đó.

Trong lòng nàng, ôm một nữ tử mặc một thân huyết y (y phục dính máu). Nữ tử hai mắt nhắm chặt, bên môi vết máu loang lổ, tóc thật dài tùy ý rơi trên thạch đài, như mây khói nhẹ nhàng phiêu diêu, trông rất đẹp mắt.

Chỉ là, nàng kia đã chết.

Thân thể nàng vô lực quỵ xuống trên Đoạn Tiên đài, hai vai đơn bạc lạnh run, sợi tóc đen dài tán loạn mà rơi xuống, vừa vặn che lại khuôn mặt. Ngón tay nàng run run một lần lại một lần vuốt ve gương mặt của cô gái trong lòng, mặc cho người phía đối diện thế nào kêu gọi đều gọi không trở về nàng một chút mảy may phản ứng.

Hồi lâu, trên Đoạn Tiên đài mới truyền ra đè nén đã lâu tiếng nức nở trầm thấp. Vực sâu vạn trượng, vô số oan hồn u ám nhất thời như sóng to gió lớn vậy liên tiếp mà đáp lại nàng.

Nam tử ở phía đối diện thấy thế kinh hãi, dùng toàn thân sở hữu khí lực mạnh mẽ hướng nàng chạy đi.

Nàng lại bỗng nhiên ngửa đầu, nước mắt theo cằm nhỏ tinh xảo tích lạc trên Đoạn Tiên đài, rơi vỡ thành hàng vạn hàng nghìn bông tuyết. Nàng hướng về phía thiên giới rộng lớn kêu gào khóc lớn: "Linh Nhiễmmmm -- Linh Nhiễmmm... -- "

Tức khắc một cổ yêu lực cường đại từ trên người nàng bắn ra, cứng rắn đem nam tử sanh sanh bức lui tới bên ngoài tiên đài. Phía sau hắn là chúng thần tiên đã đến đủ tự lúc nào.

Hắn hoảng sợ hô to: "Di Thiển, ta cầu xin nàng, nàng trở lại được không! Chỉ cần, chỉ cần nàng trở về cái gì cũng được, ta không cưới thê, ta cùng nàng tư thủ cả đời-- "

Nàng thân thể vừa dừng lại, lung lay lắc lư đứng lên, gió vén lên sợi tóc của nàng, vén lên khắp trời bụi mù. Nàng hướng hắn tuyệt vọng cười: "Ta đem tình của ta giao phó cho chàng, chàng lại cưới người khác. Hôm nay như hoa mỹ quyến trong ngực, chàng còn có cái gì không hài lòng. Cái gì cũng tốt, của ta Linh Nhiễm thì sao, có thể sống lại sao?" Nàng nhìn xem nữ tử trong lòng, nước mắt tí tách rơi từ khóe mắt cô gái, lặng lẽ thấm vào trong tóc.

Hắn mặc một bộ hỉ phục đỏ thẫm, vạt áo ở trong bụi mù vẽ nên một bức tranh xinh đẹp. Hắn run rẩy tới gần, vươn hai tay, nói: "Di Thiển, di Thiển của ta, nàng trở về. . ."

Nàng ôm nữ tử đứng ở ranh giới Đoạn Tiên đài, thân thể hơi nghiêng.

Nam tử rống lên: "Di Thiển -- không được -- "

Nàng lại cười, cười đến nước mắt. Nàng lơ đãng hỏi: "chàng có từng thực sự quan tâm đến ta chăng?" Hôm nay tình yêu của nàng đi, hảo tỷ muội của nàng cũng đi, nàng còn dư lại cái gì.

Nam tử rũ tay xuống trong đôi mắt xinh đẹp ảnh ngược toàn bộ là cái bóng của nàng. Hắn chỉ nói: "Đời này, ta chưa bao giờ để ý qua người khác. Ta có thể nhìn thấy, cũng chỉ có một mình Di Thiển mà thôi!"

Dứt lời, nam tử liền hướng nàng chạy như bay. Hắn thầm nghĩ nắm chặt tay nàng, thầm nghĩ chặt chẽ ôm nàng.

Nàng cười nhìn hắn hướng mình bay tới, ngón tay êm ái vuốt tóc dài của cô gái trong lòng, ngay lúc nam tử phải bắt được nàng trong nháy mắt, nàng lại ngã người hướng đoạn tiên đài nhảy xuống.

Cuối cùng, nam tử trong tay chỉ cầm được một đoạn sợi tóc của nàng, xen lẫn chút hơi thở ẩm ướt. Dưới Đoạn tiên đài khẽ xa xôi phiêu đến một câu nói, như gần như xa: "Từ nay về sau, ta sẽ không nữa nhập luân hồi, cũng không lại nữa sẽ gặp gỡ chàng. Thiên thượng nhân gian, thần tiên quyến lữ, chàng đều sẽ không lại cùng ta có bất luận cái gì can hệ."

"Di Thiển -- Di Thiển -- Di Thiển -- "

Một luồng u hồn như gió, bắn một khúc táng ca. Chỉ có từng tiếng la tê tâm liệt phế, chung quy là gọi không trở về thác lạc phương hoa năm xưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro