Chương 7: Video hở hết tất cả, tinh dịch bắn đầy màn hình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Qua mấy ngày sau, đến khi hoa hồng Sở Dặc tặng héo khô thì Lâm Kiều mới dần tiếp thu được hắn thật sự đã làm mộng xuân.

Mấy ngày này, Sở Dặc vẫn như cũ mỗi ngày đều nhắn tin trên Wechat cho hắn, có đôi khi hắn đều bị những câu từ Sở Dặc nhắn làm cho mặt đỏ tim đập.

Điện thoại rung lên, là Sở Dặc gọi điện video. Mấy ngày nay Sở Dặc luôn gọi video cho hắn, lúc đầu hắn vẫn hơi kháng cự, một là hóa trang nhiều rất phiền, hai là hắn sợ Sở Dặc lại nảy ra ý tưởng làm điều gì khác.

Nhưng cũng may là mấy ngày nay Sở Dặc cũng có chút biết điều, Lâm Kiều cũng dần dần quen với việc trò chuyện qua video, hơn nữa vì tiện gọi điện video mà khi kể cả ở nhà hắn cũng mặc váy ngủ màu trắng.

"Bảo bảo, buối tối vui vẻ".

"Buổi tốt vui vẻ".

Trong video Lâm Kiều ngồi trên giường lộ ra nửa người trên, viền váy ngủ che khuất một chút xương quai xanh, trước ngực có một con bướm ren buộc lại.

Váy ngủ rộng thùng thình mặc lên người có thể nhìn thấy ngực không lớn nhưng lại có chút cong quyến rũ. Ánh đèn màu trắng chiếu vào người khiến hắn có chút mơ hồ.

" Bảo bảo, sao hôm nay lại ngủ sớm vậy, mệt mỏi sao?"

"Không phải......Tại không có việc gì để làm nên lên giường nghỉ ngơi nha".

"À? Không phải đang đợi điện thoại của anh à?" Sở dặc mỉm cười nhìn thiếu niên.

"Mới không phải". Lâm Kiều phản bác. Xác thật là hắn không có nha? Chính là cơm nước xong không có việc gì làm, bình thường lướt điện thoại, chẳng qua gần đây Sở Dặc luôn gọi video cho hắn, làm hắn không thể lướt video được.

Mới không phải chờ mong điện thoại của hắn.

"Nếu bảo bảo thấy chán thì chúng ta chơi một trò chơi đi".

"Vâng, được ạ. Trò chơi gì nha?"

"Quy tắc trò chơi chính là hai người đối diện nhìn nhau, ai di chuyển tầm mắt trước thì người đó thua. Thế nào, rất đơn giản đúng không?"

"Đây......Đây là trò chơi gì nha". Cảm giác quái quái.

"Trên mạng có rất nhiều trò chơi tình lữ, mọi người đều nói có thể tăng tiến tỉnh cảm lẫn nhau. Dù sao bảo bảo cũng không có việc gì làm thì chơi với anh đi. Hơn nữa bảo bảo không muốn tăng tiến tình cảm với anh sao?"

"........Được rồi".

"Ha ha ha. Được, anh hô một hai ba thì bắt đầu".

Trong video Sở Dặc rất hưng phấn, Lâm Kiều nhìn hắn. Chỉ nhìn nhau một phút chắc là không có việc gì đâu, dù sao cũng là nhìn một chút mặt bạn trai nha.

" Một.......Hai....Ba bắt đầu".

Lâm Kiều rất ít khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt Sở Dặc như vậy, lần trước trong quá trình gặp mặt thời gian lớn hắn chỉ nhìn xẹt qua mặt rồi nhìn xuống trước ngực đối phương. Hắn vẫn luôn biết Sở Dặc lớn lên không tệ, thẳng đến hôm nay hắn mới nhận ra Sở Dặc có một đôi mắt màu hổ phách cực kỳ đẹp.

Hiện tại đôi mắt này đang nhìn mình, không chớp mắt giống như là toàn tâm toàn ý (cả tim lẫn suy nghĩ) đều là hắn.

Lâm Kiều nhìn hắn chằm chằm như vậy, tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn. Hắn có thể cảm nhận được trái tim trong lồng ngực đang đập thật nhanh.

Tay hắn hồi hộp mà nắm chặt lại, dưới ánh mắt nóng chảy của Sở Dặc hắn không khỏi bắt đầu tự hỏi.

Ánh mắt nóng bỏng như vậy, như là chứ đựng đầy quan tâm cùng yêu quý. Hắn chưa từng được người khác nhìn như vậy.

Sở Dặc.......Hắn có phải hay không có một chút......một chút thích ta?

Ta đâu......ta có thích hắn không?

Hắn không thể thừa nhận như vậy, theo bản năng né tránh ánh mắt Sở Dặc.

"Em thua, ha ha ha". Biểu cảm hết sức chuyên chú của Sở Dặc cũng khôi phục thả lỏng.

"Nếu bảo bảo thua thì phải chấp nhận trừng phạt".

"Ừm ừm.....Được ạ".

"Phạt cái gì ạ?".

"Sở Dặc ý nghĩ thâm sâu nói:" Vậy phạt em cởi một chiếc áo hoặc quần đi.......Rất nhẹ nhàng, cũng không phải làm chuyện khác".

"Cái gì?"

"Không được.....Không được thật sự không được....em....."

Đôi tay hắn nắm chặt váy ngủ, hiện tại hắn cũng chỉ mặc có một cái thôi nha, cởi rồi thì không phải là.....

Không được, kiên quyết không được!

"Nếu không đổi một cái khác đi.......cái này em làm không được".

"hừm.......Một cái cũng không được à?"

Lâm Kiều lập tức gập đầu:" Một cái cũng không được!".

"Được rồi, nếu bảo bảo đã nói như vậy, vậy thì đổi một cái khác đi". Sở dặc nhìn biểu cảm của Lâm Kiều theo lời nói của mình mà chậm rãi trở thành cảm kích cùng chờ mong.

Sở Dặc bỗng nhiên cười:" Đổi một cái khác, bảo bảo liền không thể từ chối nha....."

"Vậy thì......Phạt bảo bảo xem anh cởi quần áo".

Sở dặc cười có chút ác ý.

"Cái gì.......?"

Không đợi Lâm Kiều phản ứng lại, Sở dặc đã giờ tay vén lên quần áo chuẩn bị cởi ra.

Theo động tác Sở dặc, ánh mắt Lâm Kiều lập tức bị tám khối cơ bụng lộ ra hấp dẫn. Thẳng đến khi đối phương cởi hết quần áo, ánh mắt Lâm Kiều di chuyển ra chỗ khác liền nhìn thây hai chỗ nhô lên.

Lâm Kiều chớp chớp mắt, chậm rãi nhận ra giơ tay che khuất hai mắt.

"Anh làm gì nha......"

"Ừm, đương nhiên là thay bảo bảo nhận phạt rồi, em xem là được".

Lâm Kiều không nhìn thấy cản xuân phía trước. Nhưng kỳ lạ là âm thanh vải dệt cọ xát vẫn truyền đến lỗ tai.

"Được rồi, bảo bảo nhìn anh đi".

Lâm Kiều không nhúc nhích.

"Lâm kiều đây là trừng phạt của em, không thể chơi xấu. Vừa nãy đã nói rồi, thay đổi trừng phạt thì không thể từ chối. Bảo bảo~".

Lâm Kiều do dự, nhưng hắn thật sự không cự tuyệt được thái độ dỗ người của Sở dặc như vậy. Bảo bảo ngu ngốc còn chưa ý thức được tất cả đều là ý định có sẵn của Sở Dặc.

Hắn chầm chậm dời đi đôi tay che trước mắt, sau đó Lâm Kiều liền thấy được Sở dặc lộ ra toàn bộ cơ thể.

Trong mười tám năm nay lần đầu tiên hắn muốn phun tục thật to.

Thật là CMN vớ vẩn!

Tức chết người mà!

Lâm Kiều tức muốn hộc máu quát:" Anh chơi lưu manh!".

"Đây thì tính cái gì, anh còn chưa có bắt đấu động đâu. Bảo bảo~". Vẻ mặt Sở dặc tươi cười như đã thực hiện được.

Sở dặc cầm dương vật vẫn còn mềm ung dung thong thả xa bóp, dương vật dần dần cương cúng. Trong quá trình đó hắn vẫn luôn chăm chú nhìn vào trong mắt Lâm Kiều, quan sát phản ứng của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro