Gia ken

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Converted by Nguyễn Hùng Cường

Handphone : 094 715 1985 - 09363 15785

Yahoo ID : anhchangvuitinh_1260

Email : [email protected]

(¯''•.¸ღ¸.•''¯)

1. Như thường lệ, chúng tôi ngồi bên nhau chiều cuối tuần ngắm mặt trời rơi trong một quán nước rất thơ mộng ven hồ. Đôi khi chẳng nói với nhau được nửa câu,chỉ nhìn nhau, nắm tay nhau và hiểu tất cả những gì muốn nói. Nhưng hôm nay Nguyên như có điều gì đó không yên, trông anh bồn chồn, đôi lúc liếc nhanh vào đồng hồ. Tôi hỏi anh bằng một ánh nhìn, anh lắc đầu, nắm tay tôi lắc lắc như trấn an không có việc gì... Điện thọai Nguyên reo, liếc tôi thật nhanh, anh lưỡng lự, rồi miễn cưỡng bấm nghe khi tiếng chuông nhạc có vẻ thôi thúc. Không biết người bên kia nói gì, chỉ thấy anh cau mày nói như gắt: "Đang họp! Tí nữa về! Đi một mình không được à.". Rồi tắt máy. Chẳng cần hỏi, tôi cũng rõ ai gọi anh, tiếng nhạc tín hiệu chuông điện thọai đã khai báo nguồn gốc. Có lẽ vợ anh muốn anh về sớm đưa đi dạo phố, một chiều thứ bảy đẹp như thế này, và cần phải chứng tỏ cho mọi người thấy cái vẻ hạnh phúc của gia đình họ, tại sao lại phải ở nhà... Một cái đầu kim bé xíu, nhòn nhọn đâm vàp tôi. Tôi vội nói vì chỉ sợ nếu Nguyên mở miệng tôi sẽ khóc mất: "Mình về sớm đi anh, em hơi mệt". Hình như chỉ chờ có vậy, Nguyên gật đầu, đứng lên gọi tính tiền, rồi ra lấy xe, cái dùng dằng muốn níu thời gian như mọi lần biến đâu. Cái đầu kim ngóay vào tôi. Tôi cay đắng nuốt thầm một giọt mặn môi.

Tôi chưa được gặp mặt vợ anh, và cũng không mong gặp làm gì. Quen nhau, yêu nhau đến gần năm, anh mới đưa tôi xem một tấm ảnh, cól ẽ luôn để sẵn trong ví anh, chỉ chờ dịp là lấy ra. Aûnh chụp ba người chụm đầu vào nhau hạnh phúc lắm: Anh - vợ và con gái. Tôi không nhìn anh và cô con gái 5 tuổi giống anh như lột, mà tò mòmột cách chăm chú, có phần xét nét rất đàn bà vào gương mặt vợ anh. Đó là một người đàn bà gương mặt thô, trang điểm lòe lọet xanh đỏ và đậm nét, nét mặt hơi sệ do nụ cười thỏa mãn kéo hai con mắt như hai vệt chì xanh lè, ăn mặc cũng màu mè không kém, trái ngược với sự nền nã lịch sự của anh. Tôi thầm so sánh với mình... tất cả tôi đều hơn hẳn, nhưng tôi lại không được ở vị trí đó, như người đàn bà vợ anh. Trả lại Nguyên tấm ảnh, tôi im lặng với bao giằng xé... Anh cũng không nói gì, lẳng lặng cất vào ví. Ở địa vị tôi và anh, im lặng có lẽ đỡ buồn lòng nhau và dễ chịu hơn trong hòan cảnh trớ trêu này.

Đến gần con đường rẽ vào nhà tôi. Nguyên dừng xe, thả tôi xuống, nhìn vội xung quanh, rồi cẩn thận phớt nhẹ cái hôn lên tóc tôi, thầm thì: "Hãy thông cảm cho anh, chúc em vui". Tôi nén một tiếng thở dài, cố nặn ra nụ cười để cuộc chia tay nhẹ nhõm. Anh rồ ga cho xe chạy vụt đi, còn tôi ứa nước mắt đi về nhà. Vào đến phòng, vẫn quay quắt câu hỏi, mà bao lần tự hỏi, tại sao không chấm dứt cho xong, đỡ đau khổ, day dứt... Nguyên không hề dấu diếm rằng, anh sẽ không bao giờ từ bỏ con gái, cho dù anh không còn yêu vợ nữa.

Tôi với Nguyên, nói thơ mộng là mối tình tuyệt vời, nhưng xét thẳng ra, là sự vụng trộm của hai kẻ đang giỡn với đạo đức và lương tâm mà cho đến thế kỷ 21 này vẫn chưa được người Việt Nam chấp nhận và tha thứ. Tôi luôn mềm lòng mỗi khi Nguyên tha thiết: "Anh yêu em... Anh không thể thiếu tình yêu của em... Anh đã phải sống trong sự cầm tù của gia đình... Em mà bỏ anh thì anh mất tất cả... Anh cần có em...". Và tôi lại gục đầu vào anh khóc... để khi đêm về, ngấm ngầm nỗi đau lẻ loi một mình... cũng như âm thầm rơi nước mắt như chiều nay.

2. Ngày tôi sinh ra, bố đã mượn một ông thầy tử vi người Hoa rất uyên bác về lý số, kinh dịch xin cho một lá số. Ông thầy nói với bố tôi, có con gái quý tướng, không bao giờ cực thân, lớn lên có mệnh phu nhân sang trọng quyền lực được chồng yêu quý, thông minh, xinh đẹp, làm nên phú quý cho gia đình... Thế mà bây giờ, bạn bè cùng lứa ai cũng yên ấm đàng hòang. Còn tôi loanh quanh mãi với một mối tình không lối thóat, lại còn phải hò hẹn lén lút dấu diếm, danh không chính, ngôn không thuận. Xung quanh tôi bao người đàn bà kém hơn là thế mà họ có được hạnh phúc, tôi ghen với họ. Đàn ông bao người, sao tôi cứ phải gặp những kẻ không thể gắn kết được.

3. Mối tình đầu là Giang. Anh hiền như cục bột. Suốt ngày chẳng hé được một câu, chúi mũi vào sách vở. Bốn năm học đại học, chúng tôi yêu nhau hồn nhiên như trẻ con, ngây ngô, dễ thương... Bạn bè cùng khoa lấy tôi và Giang làm đầu đề cho chuyện tình yêu sinh viên như một tấm gương chung thủy, trong sáng, lành mạnh, cùng giúp nhau học hành tử tế. Ngày ra trường, chưa kịp trấn tĩnh để chuẩn bị vào đời, bước sang giai đọan làm người lớn, Giang đột nhiên: "Chúng mình đám cưới nhé!" . Tôi tưởng anh nói đùa như hàng trăm lần đùa như thế thời đi học. Tôi cười và không nói gì, đến khi Giang khẩn thiết: "Mình làm đám cưới nhỏ thôi. Chưa có việc thì xin việc sau...". Tôi ngạc nhiên và cãi lại: "Thế cươi xong em và anh vẫn nhà ai nấy ở, cơm cha mẹ ai người ấy ăn. Anh không cần đám cưới lớn, nhưng em cần, cha mẹ em cần, con gái duy nhất cưới chồng, chứ đâu phải theo không...". Mấy lần cãi nhau sau đó, tòan vớ vẩn trẻ con... Sau cùng lấy cớ tôi chưa được trưởng thành, việc làm chưa ổn định, chưa muốn phải xa cha mẹ đi lấy chồng. Tôi chia tay mối tình đầu. Tình yêu học trò nên buồn thóang chốc rồi cũng mau quên.

Đi làm được ít năm, tôi quen Lâm. Anh vui vẻ, cởi mở, hài hước. Anh yêu tôi cứ như tôi được sinh ra là để cho anh, không suy tư, không băn khoăn và cũng không cần tìm hiểu xem tôi muốn gì, thích gì, cần gì. Gặp nhau, hẹn hò đi chơi, đi ăn, đi xem ca nhạc, anh lôi tôi đi khắp nơi, khoe tôi với bạn bè anh như một "chiến lợi phẩm tuyệt hảo xinh xắn", anh thường nói vậy với mọi người. Đi với anh mãi, tôi đâm chán và sốt ruột. Mẹ tôi hình như còn sốt ruột hơn. Anh chưa khi nào đề cập đến chuyện cưới xin. Tôi khéo léo gợi ý anh về dự định tương lai, anh nhăn mặt: "Em còn trẻ quá, đợi thêm vài năm nữa cho em đủ lớn, yêu nhau thế này không thích hơn sao... vội gì". Tôi nước mắt vòng quanh, ấm ức. Tôi đã 25 tuổi, được lãnh đạo cơ quan và bạn bè đồng nghiệp tín nhiệm cử giữ một vị trí giao dịch với bao khách hàng quan trọng... Nhiều lần như thế, tôi nghi ngờ, tìm hiểu và vỡ ra một điều: Anh chỉ thích vui chơi như một cái mốt, có bên cạnh mình một cô gái xinh xinh để hãnh diện với bạn bè. Tôi dã giận dữ "Anh có thật yêu em không?". Anh cố giải thích với muôn ngàn lý do, nhưng tôi biết anh sợ trách nhiệm khi phải làm chủ một gia đình, anh sợ ràng buộc, anh chỉ thích vui vẻ vô tư... Còn lấy tôi làm vợ. Anh lo không thể làm tốt vị trí người chồng. Tôi chủ động bỏ anh. Không luyến tiếc. Chấm dứt một cuộc tình không buồn, không đau khổ.

Tiếp theo là mối tình với Quang. Anh đẹp, hào hoa, phong nhã, lắm tài. Ở anh tóat ra sự lịch thiệp ngọt ngào quyến rũ. Được là người yêu của anh, tôi thấy hãnh diện và có ý kiêu hãnh với cả một đám con gái luôn bu xung quanh anh, mà trong số đó có người xinh đẹp giỏi giang hơn tôi. Anh quá đẹp, quá giỏi, lại luôn lịch sự với mọi người. Có lẽ vì thế mà nhiều lần anh từ chối thẳng thừng những mời gọi của bao cô gái, song hình như họ vẫn không chịu buông anh ra. Còn tôi, cứ luôn trong tình trạng căng thẳng, thấp thỏm, lo lắng. Đến ngày lễ Tình yêu đầu năm, anh hẹn tôi trong một nhà hàng ăn theo phong cách cổ điển Âu Châu, đẹp,thơ mộng. Cầm tay tôi anh ngỏ lời, muốn tôi sẽ thuộc về anh, là vợ của anh... Tiếng nhạc nhè nhẹ dịu dàng, đưa tôi bồng bềnh trong hạnh phúc được yêu thương, nhưng bất chợt có cái gì bất an cứ chẹn ngang ngực, trái tim tôi đập không đều, mơ hồ lo lắng. Tôi yêu Quang, và biết anh yêu tôi lắm, nhưng làm vợ anh, tôi phải suy nghĩ kỹ, bởi khi ấy sự bất an ở trong tôi phải nhân lên mấy lần. Anh nhìn tôi chờ đợi, còn tôi ngập ngừng nói với anh những băn khoăn, anh cười cho là tôi suy nghĩ vô lý. Anh hứa anh sẽ không có ai ngòai tôi, anh không bao giờ để cho các cám dỗ khác ngòai tôi. Nhưng tôi nhớ lại những gì mình được biết, kinh nghiệm của bao người đàn bà đi trứơc, có chồng đẹp, chồng giỏi, dễ bị người khác bao vây quyến rũ mất chồng. Tôi cũng đã bao lần chứng kiến, ngay cả khi tôi đang đi bên anh, anh giới thiệu là người yêu của anh, nhưng vẫn có vài người ngang nhiên lôi kéo, mời mọc, rủ rê anh đi chơi với họ, rồi bao cuộc điện thọai kêu réo... Anh không hiểu nỗi lo của tôi, cho là tôi kiếm cách từ chối anh, tôi kén chọn... Anh giận tôi. Và tôi mất anh. Tình yêu bay xa. Tôi không buồn lắm, chỉ hơi tiếc. Có lẽ duyên số chưa tới. Và bởi vì tôi không thích người đàn ông chồng mình, luôn làm tôi hồi hộp mỗi lần anh bước ra khỏi nhà, không biết khi trở về anh có còn nguyên vẹn của tôi, hay là anh sẽ đi mãi mãi...?

Tôi lại một mình suốt mấy năm với cái dấu vô hình đóng trên trán "ế...". Gặp bất kỳ người đàn ông nào tôi cũng đem Quang ra so sánh, và thấy không người nào được như ý, mất cái này, thiếu cái kia... Quang ám ảnh tôi như một mẫu bảo lưu khá vững chắc trong tôi, không ai thay thế. Thế rồi cũng có một người để ý và yêu tôi. Anh tên Lưu, tính tình cao ngạo, bất cần, phóng khoáng và hơi dễ dãi, tử tế với mọi người. Trong đám đông, anh luôn là tâm điểm bởi những câu nói ý nhị, vui vẻ hơi tiếu lâm, đồng thời anh hay trổ tài mọn như "xuất khẩu thành thơ", đánh đàn, hát... có nhiều người thèm muốn địa vị của tôi, là người được anh yêu. Anh yêu tôi với tình yêu có phần mãnh liệt, lúc nào cũng hừng hực như sợ tôi sẽ bay biến đi đâu mất, không giờ nào anh không nhắn tôi, kể cả đến lúc đi ngủ... Anh lôi tôi đến tất cả những cuộc hội hè đình đám của bạn anh... đôi lần tôi tưởng như mình sắp bị thiêu cháy với tình yêu đầy lửa của anh. Mẹ tôi lo lắng và lại sốt ruột giục giã. Còn tôi, thu hết can đảm đặt vấn đề: "Em muốn chúng mình làm đám cưới". Lưu tròn mắt nhìn tôi và phá lên cười: "Em có nói thật không đấy?". Tôi gật đầu và chợt lạnh cả người khi Lưu dửng dưng nguội đến buốt người: "Anh thật sự chưa muốn làm đám cưới với em. Hay em muốn, chúng mình sống thử vợ chồng... Nếu được thì... còn không...". Chưa đợi anh nói hết, tôi nghiến răng tát anh và hét lên: "Anh coi em là lọai con gái gì?". Lưu ôm má nhìn tôi, rồi thản nhiên buông một câu đầy khinh miệt: "Anh thấy em sống phóng khóang, rất Tây, em lại ngần này tuổi, lại có vài mối tình, anh ngỡ em...". Tay tôi đau vì tát anh, tim tôi còn đau hơn vì anh rẻ rúng tôi, coi thường tôi từ trước đến giờ mà tôi không hề biết. Tôi không đủ sức thốt lên câu mắng đuổi anh ra khỏi nhà tôi, chỉ khóat tay ra dấu, nhưng tôi có sức mạnh đến cùng đuổi anh ra khỏi trái tim tôi và quên hẳn cái tên anh từ lúc đó.

Sinh nhật gần 30 tuổi, tôi gặp được Minh trong tâm trạng mình đã không còn hứng thú gì để tìm gặp bạn trai. Minh hơn tôi một giáp, có địa vị xã hội, chững chạc, nề nếp, kiến thức rộng, anh cẩn trọng từng lời nói, từng suy nghĩ, từng hành động. Tôi ngại nhất ở anh một điều, là anh rất đảm đang, cái đảm của người đàn bà quán xuyến, chi li, tỉ mỉ, cặn kẽ. Anh yêu tôi kín đáo, chừng mực, đằm thắm, anh thường tặng tôi những món quà rất thực tế, có thể sử dụng thường xuyên, anh không hề tặng hoa cho tôi bao giờ dù biết tôi rất thích hoa. Mẹ tôi thích anh. Ở bên anh tôi thấy yên tâm lắm, như được chăm sóc, che chở bao bọc, không có gì đe dọa. Anh là một mẫu người chủ gia đình rất lý tưởng. Tôi nghĩ chắc lần này mìng sẽ yên bề, và hồi hộp chờ anh ngỏ lời cầu hôn. Nhưng đến lúc anh ngỏ ý chuẩn bị làm đám cưới, tôi bỗng chao đảo như bước hụt một nhịp, tôi rụt rè xin anh cho suy nghĩ ít ngày. Anh cười, đồng ý và cho đó chỉ là trò làm nũng của tôi vì không thể ai từ chối một người như anh. Mẹ tôi ngày nào cũng rối rít: "Còn chỗ nào để chê nữa, không gật thì chờ đến bao giờ, kén mãi hối không kịp". Còn tôi, y như bị mộng du, lờ đờ, vật vã, xơ xác như đánh mất cái gì, ba đêm không ngủ chỉ quẩn quanh trong đầu - Tôi sẽ là vợ Minh - được hay không được, hình như có một chỗ nào đó không khớp. Tôi gặp lại anh, như người mất hồn, lắc đầu, khóc, xin anh tha lỗi: "Em sợ không đảm đương nổi vai trò làm vợ anh. Anh hòan hảo quá, em sẽ làm anh thất vọng". Minh không tin đó là quyết định của tôi mà nghĩ tôi còn trẻ, thích làm mình làm mẫy với anh như thói thường hay dỗi hờn. Anh an ủi, vỗ về, dỗ ngọt tôi, anh hứa sẽ chiều chuộng tôi, rồi sẽ điều chỉnh từ từ, rồi tôi sẽ dần quen, rồi tôi và anh sẽ thật hạnh phúc... Nhưng tôi nhất định chối từ. Anh buồn và khó hiểu. Anh làm sao có thể hiểu là tôi sợ lắm, tôi sợ một người đàn ông có quá nhiều ưu điểm sẽ càng làm cho tôi thấy mình vụng về, khiếm khuyết hơn nhiều lần. Không lâu sau, tôi được tin anh đã hứa hôn và chuẩn bị làm đám cưới với một cô giáo dạy nữ công gia chánh ở Câu lạc bộ Phụ nữ.Tôi thầm chúc mừng anh và nghĩ có lẽ phải thế anh mới hạnh phúc hơn là cưới tôi làm vợ. Còn tôi, hơi tiếc một người tốt, yêu tôi, nhưng không thể hợp với cá tính của tôi.

Biết nhau từ rất lâu qua điện thọai trao đổi công việc, chỉ khi gặp nhau bất ngờ giữa hành lang hội trường của một cuộc Hội nghị ngành, tôi và anh như bị trúng sét, mũi tên thần ái tình đâm xuyên hai trái tim. Không còn là trẻ con, ngây thơ, cuồng dại, không phải là một thóang chốc của phút phù vân tình cảm, nhưng tình yêu của tôi và anh ngay từ phút đầu say mê đắm đuối vẫn linh cảm nhiều nỗi buồn mất mát, vì chúng tôi ở xa nhau quá, khỏang cách là trở ngại đến đắng lòng. Hai năm yêu nhau chỉ nghe nhau qua điện thọai, mà chỉ tòan tận dụng giây phút hiếm hoi khi trao đổi công việc xong. Nhớ nhung, yêu thương dày đặc qua tin nhắn và những nụ hôn xa trong tưởng tượng. Đôi lần gặp nhau qua các cuộc Hội nghị, nhưng công việc cứ cuốn hết những giờ phút bên nhau, nhìn nhau cứ nghẹn ngào hơn cả Ngưu Lang-Chức Nữ. Rồi lại biền biệt xa nhau. Hàng đêm, tôi gặp anh trong mơ, thì thầm gọi anh: "Biển của em". Người yêu tôi ở vùng biển, trong những câu chuyện của tôi và anh là những giấc mơ biển đầy mộng mị, sóng, gió, cát, nắng, núi đảo... Tôi cứ say đắm với anh đêm đêm trong giấc mơ... Và rồi đến một ngày, có lẽ vì xa xôi quá, cách trở quá, anh đã hòa vào đại dương nơi anh, bỏ lại tôi nỗi buồn mất tình yêu, tình yêu mà tôi cảm thấy là của riêng mình chưa trao cho ai bao giờ. Tôi cứ chìm trong nỗi buồn, và nghĩ rằng tim đã lạnh, lòng mình không còn chỗ nào để mà chất chứa thêm cuộc tình nào. Ôi duyên phận của tôi, có lẽ nào Ông Tơ Bà Nguyệt trớ trêu lại thêm một lần thử thách tôi, cho tôi thêm đau đớn. Tôi gặp Nguyên...

4. Tôi quen Nguyên trong những ngày buồn mất tình yêu. Cái cảm giác chống chếnh, đơn côi đưa tôi đến quán nước ven hồ có nhiều cành liễu rũ đẹp ảo não, nao lòng. Tôi đến đây để đếm thời gian cho lặng đi nỗi nhớ tình đã mất. Và tôi gặp Nguyên. Anh cũng thường đến đây, và như sau này anh nói cũng là cho trôi bớt thời gian, để khi trở về nhà giam trong tù túng gỉ tạo một gia đình hạnh phúc, anh còn sống sót để hôm sau lại tiếp tục cái vòng lẩn quẩn nghĩa vụ, trách nhiệm. Khi mới quen Nguyên, tôi không biết anh đã có một gia đình, và anh chỉ kể với tôi về công việc, về những mong muốn ao ước của anh có một gia tình yêu thật đẹp với một người con gái như tri âm tri kỉ. Tôi biết anh là người đàn ông thành đạt qua vị trí xã hội của anh, nhưng điều đó không quan trọng với tôi bằng những cử chỉ chăm sóc, nâng niu tôi, đóan được ý tôi dù tôi chưa nói gì, anh luôn làm tôi bất ngờ với những quà tặng dễ thương rất hợp ý tôi, những lời mật ngọt của anh cũng làm tôi cảm động.

...Dần dần anh xoa dịu làm lành vết thương mất tình yêu trong tôi. Tôi yêu anh lúc nào không rõ, chỉ biết là ngày nào không được nhìn thấy anh, nghe anh nói, hay không nhận tin nhắn của anh đôi khi vỏn vẹn ba chữ "Anh yêu em", hay "Anh nhớ em" là tôi thấy thiếu vắng, quay quắt đến quắt lòng. Đến khi tôi không thể chịu nỗi ý nghĩ - sẽ không thiếu anh trong cuộc đời, tôi cần có anh biết mấy, thì anh cho tôi biết anh đã có gia đình, có một đứa con gái lên 5 tuổi. Anh xin lỗi tôi, anh giải thích với tôi bao lời: Nào là anh đã thương hại họ vì họ quá yêu anh, nào là họ đã giúp đỡ cho anh thời anh gặp khó khăn, anh không yêu họ nhưng anh có trác nhiệm với con gái anh... Tai tôi ù lên, tim tôi như hóa đá, tôi không thể chảy được một giọt nước mắt, nó đông cứng lại. Tôi muốn hét lên: "Anh là kẻ dối lừa", lại muốn không tin những lời anh nói: "Anh muốn thử lòng em phải không?". Nguyên lặng lẽ mở ví lấy ra tấm ảnh... ba cái đầu chụm vào nhau, anh và đứa bé gái giống hệt anh và người đàn bà mặt sệ, son phấn lòe lọet, mắt híp cả lại với nụ cười thỏa mãn... Tim tôi bị đâm đau buốt. Tôi thấy mình rơi xuống vực.

Thế nhưng tôi không bỏ được Nguyên. Hình như tất cả dũng khí của tôi đã dồn vào sự từ chối các cuộc tình trước, cũng như nỗi đau mất tình yêu với "Biển của em" đã làm tôi trở thành kẻ yếu mềm. Bao lần cố tự nhủ chấm dứt với Nguyên, nhưng rồi khi nhìn thấy anh với ánh mắt tha thiết, nồng nàn, những lời mật ngọt, vòng tay vỗ về của anh, tôi lại vẽ cho mình ảo tưởng. Người anh yêu là tôi, và chỉ mình tôi. Anh gắn với người đàn bà kia là vì nghĩa, vì ơn, vì cô con gái. Anh chỉ là cái xác bên người đó, còn cả tâm hồn trái tim anh là thuộc về tôi... Tôi lại huyễn hoặc mối tình của tôi và anh, và không dứt được. Để chấp nhận một thực tế xót xa, đau nhói hàng đêm - Khi tôi đối diện với tôi trong căn phòng lạnh lẽo, thì Nguyên đang đầm ấm bên người đàn bà kia, dù họ không còn yêu nhau nữa?

5. Mẹ tôi thở dài hết đêm này sang đêm khác. Còn tôi bám víu vào một tình yêu chẳng biết sẽ ra sao, chỉ thấy mỗi ngày nỗi buồn nhân lên, nỗi đau đầy hơn.

Tôi yêu Nguyên. Tôi cũng hiểu là Nguyên không bao giờ từ bỏ gia đình để đến với tôi vì Nguyên không chịu mất bất cứ cái gì - Gia đình và Tình yêu. Nhưng nếu Nguyên có từ bỏ gia đình để đến với tôi, tôi cũng lại từ chối. Tôi không thích, không muốn gắn đời mình vào một người đàn ông thiếu chung thủy, tôi không muốn một ngày nào đó tôi cũng lại rơi vào hòan cảnh như vợ của Nguyên - một hạnh phúc giả dối ./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cuongnh