Quyển 1: Con rối dây - V4.1: Chúa giả vờ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì chân bị thương nên trong suốt một tháng qua, Mộc Như Lam không hề tham dự quá trình hợp tác giữa hai học viện, thành ra bây giờ cô chỉ đơn giản đến làm khán giả. Sau khi tin tức này lọt vào tai Tử Viên hiệu trưởng và những nhân vật lớn, Mộc Như Lam lập tức được tặng cho đặc quyền ngồi chung với bọn họ ở hàng ghế VIP – nơi các học sinh cũng như giáo viên bình thường không được phép ngồi. Đối với thầy trò hai trường mà nói, đây tuyệt đối là một niềm vinh dự vô cùng to lớn. "Mộc tiểu thư?" Mộc Như Lam vừa mới an vị trên ghế thì một giọng nói kinh hỉ đột nhiên truyền đến. Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Chu Tô Luân đang ngồi cách cô một ghế, ánh mắt rõ ràng mang theo tia nóng mờ ám. Mộc Như Lam vờ như không thấy gì, chỉ tao nhã mở miệng, "Chào anh, Chu tiên sinh." Được Mộc Như Lam đáp lại, Chu Tô Luân liền kích động đứng dậy định tiến đến vị trí ngay cạnh Mộc Như Lam, nào ngờ hắn còn chưa kịp làm gì thì Mặc Khiêm Nhân đã đặt mông ngồi xuống, ngay lập tức chắn giữa Chu Tô Luân và Mộc Như Lam. Chu Tô Luân có chút mất hứng, hắn còn muốn cùng Mộc Như Lam nói chuyện cơ mà, ở đâu ra cái tên đàn ông vô duyên thích làm bóng đèn thế này? "Vị tiên sinh này, có thể đổi chỗ ngồi được không?" Chu Tô Luân thấy xung quanh Mộc Như Lam đều đã kín người, đành bất đắc dĩ thương lượng với Mặc Khiêm Nhân. Mặc Khiêm Nhân ngồi vắt chân, khuôn mặt thanh tú phủ một tầng đạm mạc, tản ra loại khí chất cao ngạo lạnh lùng của một quý công tử, khiến người khác không dám to gan gây khó dễ. Nghe được lời nói của Chu Tô Luân, Mặc Khiêm Nhân thản nhiên liếc một cái, khiến Chu Tô Luân bỗng chốc cứng đờ cả người, ánh mắt đó khiến hắn có cảm thấy như thể mọi ý nghĩ xấu xa của mình đều bị đem ra phơi bày ngoài ánh sáng, thật đáng sợ và khó chịu. Chu Tô Luân theo bản năng lùi về sau, tạo ra một khoảng cách với Mặc Khiêm Nhân, người này, khiến hắn có cảm giác nguy hiểm. Nhà tâm lý học là một chức nghiệp rất lợi hại nhưng cũng vô cùng đáng sợ, đặc biệt là loại nhà tâm lý học trình độ cao chuyên nghiên cứu về tội phạm biến thái như Mặc Khiêm Nhân. Người ngoài không ai biết rằng, lúc Mặc Khiêm Nhân còn làm việc trong nhà tù giam giữ tội phạm biến thái ở Mỹ, cứ nửa tháng sẽ có một bác sĩ tâm lý trình độ ngang ngửa đến xem xét trạng thái tâm lý của hắn, tất cả là để phòng bị, phòng bị trường hợp nhà tâm lý học quốc tế này quá mức si mê tội phạm biến thái đến nỗi vô thức bị đồng hóa. Nếu hắn thật sự trở thành một tên tội phạm biến thái, e rằng chỉ có thể dùng hai từ “tai họa” để hình dung. Trong giới tâm lý học, tình huống nhà tâm lý học bị bệnh nhân tâm thần đồng hóa cũng không phải hiếm thấy, ví dụ điển hình nằm ngay trong bộ phim “Sự im lặng của bầy cừu”, chuyên gia phân tích tâm lý – bác sĩ Hannibal Lecter cuối cùng lại chính là tên sát nhân biến thái. (Sena: Convert nó ghi là “Trầm mặc sơn dương” mới khiếp =)) phim và truyện này rất hay, mn có ai thích kinh dị sát nhân thì nhớ xem nha <3 Fan kinh dị điểm danh nào =)) Mộc Như Lam nhìn thoáng qua Chu Tô Luân, đuôi mày hơi nhướn lên, ừm, vị Mặc Khiêm Nhân tiên sinh này đúng là thần bí, rõ ràng không phải cảnh sát nhưng đôi khi lại hành động như cảnh sát, bây giờ lại còn ngồi chung chỗ với kẻ mà hắn luôn miệng hiềm nghi là tội phạm, người này, cô quả thật nhìn không thấu. Âu Á Thần và Âu Khải Thần đứng sau tấm màn che màu đỏ trên sân khấu, bọn họ cùng nhìn qua kẽ hở để quan sát khu thính phòng chính giữa, ánh mắt Âu Á Thần dán chặt trên người Mặc Khiêm Nhân mà đánh giá tỉ mỉ. “Cường địch của anh đó, anh họ thân ái.” Âu Á Thần đưa ra kết luận cuối cùng, tuy vừa rồi cô không thấy có gian tình gì giữa Mộc Như Lam và Mặc Khiêm Nhân, nhưng xét trong số những nam nhân vây xung quanh Mộc Như Lam thì Mặc Khiêm Nhân là người duy nhất đủ khả năng cạnh tranh với Âu Khải Thần về bề ngoài và khí chất, hơn nữa còn là cường địch ấy chứ. "Sao lại nói vậy?" “Đối phương thoạt nhìn giống tuýp người chung thủy, nhưng môi lại khá mỏng, e là anh ta cực kỳ vô tình với người mình không yêu. Có điều, loại đàn ông này thường rất đào hoa, cô gái được anh ta yêu hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc.” Âu Á Thần vuốt cằm phân tích rõ ràng, “Ôi chao, anh ta không phải là thầy giáo của học viện Lưu Tư Lan các anh sao? Tên là gì? Gia cảnh ra sao?” Âu Khải Thần nhíu mày nhìn Mặc Khiêm Nhân chằm chằm, hắn đã hỏi bố về người này nhưng lại chẳng thu được gì, bố hẳn sẽ không lừa hắn, mà một kẻ đến cả chủ tịch Lưu Tư Lan cũng không rõ thân phận thì tại sao lại tình nguyện chạy đến làm giáo viên… rốt cuộc là có mục đích gì? Chẳng lẽ... Hắn chuyển hướng nhìn sang Mộc Như Lam, cô hiện tại đang mỉm cười nói chuyện cùng vị phu nhân ngồi bên cạnh, vị phu nhân kia có vẻ rất thích Mộc Như Lam, bà ta cười tít mắt, vừa nắm tay Mộc Như Lam vừa vui vẻ nói gì đó, còn Mộc Như Lam cũng không hề tỏ ra thiếu kiên nhẫn mà chỉ chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại vài câu, giữa hội trường đông đúc ồn ào, đây rõ là biểu hiện của một tri kỷ chân thành, tuyệt không mang theo chút qua loa chiếu lệ nào. Tựa như thiên sứ, lương thiện, xinh đẹp, cao quý, trên người cô có một loại ma lực, nó không cần ngôn ngữ diễn đạt, chỉ tới gần là đã có thể cảm nhận. Loại ma lực này chẳng khác gì mật ngọt, còn mọi người chính là ong bướm, mê mẩn vây quanh bông hoa Mộc Như Lam. Đôi mắt Âu Khải Thần có chút mê mẩn. Âu Á Thần không nghe thấy Âu Khải Thần trả lời thì liền tò mò nhìn sang, nào ngờ lại bắt gặp một cảnh tượng khiến cô cứng cả người. "Khải Thần!" Âu Á Thần cao giọng. Âu Khải Thần bị gọi hoàn hồn, thấy Âu Á Thần đang hoảng sợ trợn mắt, hắn kỳ quái hỏi, "Em làm sao vậy?" Trán Âu Á Thần đổ đầy mồ hôi lạnh, cô trông Âu Khải Thần có vẻ mù mờ không hiểu thì mới chậm rãi lắc đầu, "Không có gì... Không có gì." Âu Á Thần cúi đầu, trái tim đập thình thịch không ngừng, trong đầu toàn là vẻ mặt vô thức của Âu Khải Thần lúc nãy—— khóe miệng hơi cong lên, thực nhẹ, nhưng lại đem đến một cảm giác vặn vẹo quái dị, đôi mắt hắn không chỉ ẩn chứa hưng phấn, say mê, đắm đuối, mà còn có cả dục vọng hủy diệt, chúng trộn lẫn vào nhau rồi bộc phát cùng một lúc, trông thật đáng sợ… Đây nhất định là ảo giác. Âu Á Thần bình ổn nhịp thở, cố gắng để bản thân trấn định trở lại, lúc này người chủ trì đã làm xong công tác chuẩn bị, Đại hội giao lưu giữa học viện Lưu Tư Lan và học viện Tử Viên cuối cùng cũng được bắt đầu. Tấm màn che màu đỏ to lớn chậm rãi vén sang hai bên, chính giữa sân khấu là một thiếu niên đang diễn tấu cùng chiếc dương cầm màu đen, khúc nhạc trong trẻo tựa tiếng suối róc rách vang khắp hội trường, chỉ trong thoáng chốc, toàn hội trường lập tức trở nên yên tĩnh. Mộc Như Lam mỉm cười nhìn thiếu niên đang đánh đàn, không biết có phải cô nghĩ nhiều hay không, nhưng kể từ lần đầu tiên gặp hai mẹ con Lam Bỉnh Lân ở bệnh viện, dường như Lam Bỉnh Lân xuất hiện trước mặt cô rất nhiều lần; cô cũng dần hiểu tại sao Lam Nhất Dương đấu không lại Lam Bỉnh Lân, Lam Nhất Dương vừa nóng tính vừa không có tâm cơ, nhưng Lam Bỉnh Lân thì lại rất tài giỏi, rất mưu mô, là một kẻ cực kỳ thông minh. Hắn chỉ mới 17 tuổi mà đã có thể quản lý được xí nghiệp Lam thị, hợp tác với Kim gia ngay thời điểm nó lung lay sắp đổ, sau đó giá họa cho An gia. Chỉ trong một thời gian ngắn, hắn vừa bảo vệ Kim gia, vừa gia tăng giá trị tồn tại cùng lợi dụng của bản thân, cực kỳ tương phản với Lam Nhất Dương đang nằm bẹp dí trong bệnh viện, vô hình, hắn đã chèn ép Lam Nhất Dương xuống tận đáy vực. Thiếu niên này xem ra không phải dạng vừa đâu, không biết hắn ta đang có chủ ý gì với cô đây. Thật đáng mong đợi. Khúc nhạc tao nhã trôi qua, liền đổi thành ba phút ngẫu hứng, chuyển biến bất ngờ như thế khiến chàng trai nho nhã này lưu lại dấu ấn trong mắt mọi người, tiếng vỗ tay vang vọng khắp hội trường, đôi mắt của vị phu nhân bên cạnh Mộc Như Lam cũng vì vậy mà ánh lên tia tự hào, không sai, vị phu nhân ấy chính là mẹ kế của Lam Nhất Dương, Lý Diễm. Người đẹp vì lụa, cho dù có từng là nữ nhân phong trần đi chăng nữa, chỉ cần ăn mặc đủ sang trọng cao quý, cộng thêm mười mấy năm làm phu nhân hào môn thì tự nhiên sẽ dưỡng thành loại khí chất không thua kèm gì diễn viên Oscar, chẳng ai tưởng tượng nổi người phụ nữ này chính là một tiểu tam hồ ly tinh. Lam Bỉnh Lân đứng ở trung tâm sân khấu, thấy Mộc Như Lam đang trò chuyện vui vẻ với Lý Diễm, đáy mắt hắn thoáng hiện lên ý cười đầy toan tính, nhưng nó mờ đến mức không ai có thể nhìn thấy. Trừ Mặc Khiêm Nhân. Dưới ánh mắt kia, ngươi sẽ bị chính gương mặt và thân thể của mình phản bội, chúng sẽ nói rõ cho hắn ta biết, ngươi đang cất giấu điều gì, ngươi đang tính kế cái gì. May thay, người này tuyệt nhiên không hề quan tâm đến những kẻ tép riu tầm thường, hắn chỉ có hứng thú đặc biệt với tội phạm biến thái. “Đây là con trai dì, cháu còn nhớ nó không?” Lý Diễm cao hứng nói với Mộc Như Lam, từ lúc phát hiện người ngồi bên cạnh mình là Mộc Như Lam, bà ta liên tục đem đề tài xoay quanh Lam Bỉnh Lân, nhưng cô gái này rất lợi hại, cô biết cách đưa những thứ liên quan đến Lam Nhất Dương vào giữa câu chuyện một cách khéo léo, ai không biết có khi còn tưởng bà ta đối đãi với Lam Nhất Dương như con ruột. Mộc Như Lam mỉm cười gật đầu, Lý Diễm thấy thế thì mới thở phào một hơi, bà ta vốn cứ lo Lam Nhất Dương sẽ nói bậy bạ với Mộc Như Lam làm cô phản cảm Lam Bỉnh Lân. Trong mắt bà, Lam Bỉnh Lân giỏi hơn Lam Nhất Dương nhiều lắm, một cô gái như Mộc Như Lam làm sao có thể coi trọng thứ phá gia chi tử Lam Nhất Dương hơn đứa con vĩ đại của bà chứ? Thính phòng nơi Mộc Như Lam đang ngồi là khu vực có ánh sáng mạnh nhất, dù là người trên sân khấu hay là người ở khu thính phòng khác thì đều có thể thấy rõ cảnh tượng bên này. Lam Nhất Dương ngồi ở phần ghế dành học viện Lưu Tư Lan, ngay sát bên khu thính phòng, hắn nhìn Mộc Như Lam vui vẻ trò chuyện với Lý Diễm, trong mắt mang theo hàn quang lạnh thấu xương, tựa như một khối ngọc vỡ nát đang khúc xạ ánh sáng. Hắn thật không ngờ, lần đầu tiên thấy Mộc Như Lam ở ngoài bệnh viện lại là cảnh tượng như vậy, người hắn có hảo cảm nhất nói chuyện với người hắn căm hận nhất, đã thế còn ra vẻ như thân thiết lắm… Chết tiệt... Chết tiệt! Tại sao... Chẳng lẽ cô cũng bị người phụ nữ dối trá đó lừa gạt? Rõ ràng hắn đã kể cho cô nhiều như vậy, rõ ràng hắn đã kể rằng Lý Diễm kia xấu xa đến nhường nào, rằng vẻ ngoài của bà ta chỉ là giả dối! Cô đã tin tưởng hắn, nhưng tại  sao… ... Người dẫn chương trình đứng trên bục dõng dạc giới thiệu, tiết mục tiếp theo trong buổi khai mạc sáng nay là vở kịch mang tên Chiếc bóng thiên sứ, diễn viên chính là một học sinh của Lưu Tư Lan, tên Bạch Tố Tình. Tấm rèm chậm rãi vén sang hai bên, để lộ ra một căn phòng trống trơn, có giọng nói kích động bất chợt vang lên giữa sân khấu. "Chà, Tiểu Lam lại đạt điểm tối đa! Thật lợi hại! Bảo bối nhà mình lợi hại nhất , bảo bối muốn thưởng gì nào? Hả? Giúp mẹ nhặt rau sao? Ôi trời ạ, bảo bối nhà mình thật ngoan, tối nay mẹ  sẽ nấu những món con thích nhé!" Âm thanh biến mất trong vài giây rồi tiếp tục vang lên, vẫn là chất giọng phụ nữ trưởng thành ấy, nhưng lần này lại có vẻ thờ ơ, "Tiểu Tình đạt điểm tối đa à, không tệ, tiếp tục cố gắng. Nhặt rau? Khỏi cần, có tiểu Lam giúp mẹ là đủ rồi, con đi chơi đi." So với giọng điệu phấn chấn vui vẻ đối với Tiểu Lam khi nãy, hình thành nên một sự tương phản cực độ. Không gian lại yên ắng đi, trên sân khấu bỗng vang lên tiếng bước chân. Một cô gái gầy gò khoác trên mình bộ đồng phục đang cúi gằm mặt mà bước đi, hình như mắt cá chân cô ấy bị thương, cước bộ khập khiễng càng làm tăng thêm vẻ nhu nhược, cô cầm trong tay một bài thi 100 điểm, mái tóc nâu hơi vén lên, để lộ một gương mặt buồn bã. Giọng nói của người mẹ lại truyền đến, bà ta vui vẻ cười đùa với cô con gái tên Tiểu Lam, giọng điệu cực kỳ sung sướng. Cước bộ của Tiểu Tình tạm dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía mình vừa đi ra, giống như nơi đó chính là nhà bếp, cô rất muốn đi vào, cô cũng muốn được cười đùa với mẹ như vậy, cũng muốn được mẹ yêu thương như vậy. Lại có âm thanh vang lên, lần này là giọng nói của nhiều người, ngoài ra có cả tiếng xe cộ tấp nập, có vẻ như bọn họ đang đứng tám chuyện bên đường. "Tiểu Lam của X gia không chỉ xinh xắn mà còn rất ưu tú, mỗi lần cười đều đẹp y như thiên sứ vậy, tôi mà có một đứa con gái như thế thì tuyệt quá, đảm bảo tôi sẽ đặt con bé lên đầu quả tim, không nỡ để cho nó buồn phiền dù chỉ một chút." "Đúng đúng, Tiểu Lam thật sự quá đáng yêu." "X gia phu nhân quả thật có phúc, sinh được một bảo bối như vậy." "Mà này, hình như nhà họ chỉ có một con gái là Tiểu Lam thôi thì phải? Sao họ không sinh thêm một đứa để nó làm bạn với Tiểu Lam nhỉ?" "Bà nói bậy bạ gì đó, đương nhiên là có chứ, nhà bọn họ còn có một đứa con gái tên Tiểu Tình, nghe nói là do lúc trước sợ Tiểu Lam cô đơn nên cố ý sinh thêm." "Sao tôi chẳng có tí tẹo ấn tượng nào vậy?" "Tôi cũng không ấn tượng lắm, chỉ nhớ rõ Tiểu Tình không xinh bằng Tiểu Lam, không giỏi bằng Tiểu Lam, tính cách cũng không dễ thương như Tiểu Lam." Từ nhỏ đến lớn, chị gái là thiên sứ với ánh hào quang tỏa khắp bốn phía, cô chẳng qua chỉ là một cái bóng khuất bên dưới hào quang của chị, lúc chị cô đơn, cô sẽ sắm vai đứa em gái chọc cho chị vui cười, lúc chị cao hứng, cô lại trở thành cái bóng khuất sau lưng chị, tất cả mọi người chỉ thấy chị, tất cả mọi người chỉ yêu chị, thậm chí có đôi khi, ngay cả mẹ cũng quên mất bà còn có một đứa con gái. Tiểu Tình để chân trần, cô ngồi co ro trên mặt sàn bóng loáng, hai tay ôm chặt lấy đầu gối cố gắng thu mình lại, thoạt nhìn vô cùng đáng thương. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Tình thả lỏng người, cô vỗ vỗ hai má, bày ra một biểu tình thật kiên cường, "Tiểu Tình cố lên! Phải cố lên! Nhất định phải cố lên!" Cô giống như đang tự an ủi, lại càng giống như đang cố thuyết phục bản thân quên đi thực tại, quả thật khiến lòng người chua xót. Tiểu Tình đứng dậy đi vài bước rồi từ từ vươn tay, rõ ràng trước mặt chỉ có một khoảng không, thế nhưng dựa vào động tác của cô, mọi người như nhìn thấy một cái giá sách mờ mờ hiện lên, cô lấy từ trên giá xuống một quyển sách, mở ra, bóng hình nhu nhược đột nhiên giật thốt. Kẹp giữa trang giấy là một tấm ảnh chụp. Tiểu Tình chăm chú nhìn người trong ảnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ hốt hoảng, sau đó là bi thương, hoài niệm, cuối cùng là hạnh phúc. Cô cẩn thận áp tấm hình lên ngực trái, nhỏ nhẹ nói, "Buổi tối tốt lành, bà nội." Tí tách... Mộc Như Lam nghiêng đầu, thấy khóe mắt Lý Diễm đang rơi xuống một giọt lệ. Chẳng riêng gì Lý Diễm, cả thính phòng không có cô gái nào không sụt sùi thương xót cho Tiểu Tình, cho dù đây chỉ là một nhân vật nho nhỏ trong một vở kịch cũng nho nhỏ không kém. Mộc Như Lam tóm tắt một chút, ừm, vở kịch này đại khái kể về hai chị em nọ, người chị có vẻ ngoài xinh đẹp và tính cách đáng yêu thích nói cười nên rất được cưng chiều, ngược lại, người em chẳng xinh xắn gì cho cam, tính tình thì trầm mặc ít nói nhưng luôn im lặng trả giá, mức độ ưu tú thật ra cũng không thua kém gì người chị, trước đây cô bị đưa đến sống với bà nội, sau khi bà nội qua đời thì mới được đón về, thế nhưng mọi người, kể cả mẹ ruột của cô, đều muốn cô quên đi chuyện xưa. Đây là kịch độc diễn, từ đầu đến cuối chỉ có một diễn viên xuất hiện trên sân khấu, lời thoại tuy đơn giản nhưng vẫn đủ để truyền đạt nội dung và phụ trợ cho từng cử chỉ của cô gái, chúng không chỉ làm cho lòng người chua xót mà còn khiến bọn họ nổi lên thiện cảm với người em rồi quay sang chán ghét người chị chưa bao giờ lộ diện. Cuối vở kịch, Tiểu Tình khổ sở chấp nhận cuốc sống của một cái bóng, sau đó lặng lẽ rơi lệ. Tiếng vỗ tay ầm ầm vang dội khắp hội trường. Mộc Như Lam cũng vỗ tay, trên môi nở một nụ cười nhàn nhạt. Khán giả vừa tụm đầu ghé tai vừa tán thưởng Bạch Tố Tình – kẻ đang ngượng ngùng cúi đầu mỉm cười trên sân khấu. Bạch Tố Tình đã cúi chào xong nhưng vẫn chưa chịu đi xuống, thay vào đó, cô ta đưa mắt nhìn khắp bốn phía như đang tìm kiếm thứ gì, thấy được Mộc Như Lam ở hàng ghế VIP, Bạch Tố Tình hào hứng vẫy tay với cô, âm thanh khuyếch đại theo chiếc micro cài nơi cổ áo, "Chị!" Chị? Mọi người thấy thế thì không khỏi ngây ngẩn, sau đó trí óc tự động liên hệ từ "chị" trong miệng Bạch Tố Tình với nhân vật người chị Tiểu Lam trong vở kịch vừa rồi. Lúc phát hiện người Bạch Tố Tình đang chào hỏi chính là Mộc Như Lam, bọn họ càng trợn mắt lớn hơn, vẻ mặt cũng bắt đầu trở nên phức tạp. Có cảm giác như giữa hai người đang tồn tại thứ gì đó rất phức tạp, ấn tượng về cuộc sống gian nan của người em bên dưới hào quang thiên sứ vẫn còn đọng lại rõ ràng trong lòng bọn họ. Thiên sứ Tiểu Lam được yêu thương, được cưng chiều, được cho là độc nhất vô nhị, chẳng phải đó chính là hình tượng của Mộc Như Lam sao? Cô gái trên sân khấu gọi Mộc Như Lam là chị, nhưng mọi người lại chưa bao giờ biết đến sự tồn tại của em gái Mộc Như Lam, tình huống như vậy hoàn toàn trùng khớp với câu chuyện của Tiểu Tình đáng thương! Mọi người liên tục suy đoán, gương mặt không giấu nổi vẻ nghi hoặc. Bạch Tố Tình diễn vai này quả thật rất thành công, ít ra trong mắt những ai không biết Bạch Tố Tình chỉ là kẻ ở nhờ, cô ta đã trở thành bông hoa xứng đáng được yêu thương và đồng cảm. Còn người biết rõ tình huống thì sao? Bọn họ tất nhiên đang bạo phát lửa giận, đặc biệt là đội ngũ học sinh năm ba Lưu Tư Lan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro