CHƯƠNG 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Giọt Mưa Trên Mắt Em" - Tôi sao có thể quên buổi chiều hôm ấy, cơn mưa bất chợt vội ập đến thành phố, mang đến một tình yêu ngọt ngào. Nụ hôn ngày xưa, ướt lạnh trong làn nước vẫn làm con tim tôi thổn thức. Tôi biết mình chẳng thể hôn ai khác như thế lần nữa.


"Quá khứ tưởng như đã ngủ yên lại được em khơi lại, anh đã muốn quên, thực sự muốn quên đi... nhưng sao em ngăn anh lại? Đừng níu kéo anh theo cách này chứ. Đau lắm em có biết không? Anh nói là không hận em...là nói dối đấy, anh không rộng lượng như vậy đâu. Anh đã rất hận em...hận em là cách duy nhất giúp anh quên".

Cách đây một năm, khi rời khỏi quán café ấy, tôi chẳng biết mình sẽ đi đâu, đầu tôi quay cuồng như kẻ vừa mất hết tất cả. Tôi xuýt đụng một chiếc xe máy ngay bên ngoài một siêu thị, tôi chẳng nghĩ gì, cứ thế đi vào và mua hơn chục lon bia mang về nhà. Nhà trọ của tôi, trên sân thượng có một cái hồ nước được xây cao, đậy lại bởi một tấm bê tông phẳng, tôi leo lên, hướng đôi mắt vô hồn ra ngoài khoảng không, trời đã tối, tôi bắt đầu tự vấn trái tim mình.
Lon thứ 1: Chẳng nghĩ được cái gì hay ho...uống tiếp.
Lon thứ 2: Vẫn chưa nghĩ được gì....làm lon nữa.
Lon thứ 3: "Có đáng để mày như thế này không?"
Lon thứ 4: "Đúng...em ấy không xứng đáng với tình yêu của mày. Một tháng bên nhau với bao tình cảm vậy mà vẫn có thể quay lưng lại. Chẳng có gì phải lưu luyến ở một người con gái như thế, mày sẽ quên nhanh thôi mà".
Lon thứ 5: "Em thật tàn nhẫn, ước gì một ngày em cũng sẽ đau khổ như tôi hôm nay."
Lon thứ 6: "Hay là gọi điện năn nỉ em ấy?...Dừng lại đi, sao mày hèn thế. Vừa rồi còn hừng hực khí thế kia mà"
Lon thứ 7: "Con gái thật đáng sợ, sao cứ mãi làm tôi đau...tôi cho họ tình yêu, còn họ cho tôi cái gì, ngoài những vết thương mãi không lành?"
Lon thứ 8: "Tôi hận em, Quỳnh Chi."
Lon thứ 9: Tôi tê dại, nước mắt tự nhiên ứa ra. "Sao phải khóc? Mày không được khóc vì đứa con gái như vậy, đàn ông không được rơi lệ".
"Ahhhh..." - Tôi đứng dậy, thét lớn vào khoảng không vô tận, tay bóp chặt lon bia, tôi ném cật lực. Xa xa, tiếng vọng lại nghe lóp cóp trên mái nhà nào đó. Tôi nằm dài, ngửa mặt lên trời, chỉ có bóng tối mênh mông.

Nhưng ngày tiếp theo, tâm trạng tôi vẫn chưa tốt lên. Nhưng càng hận Quỳnh Chi, khiến tôi càng có quyết tâm làm một điều gì đó, tôi muốn một ngày, Quỳnh Chi sẽ nhìn tôi và hối hận vì đã bỏ lỡ mất hạnh phúc này. Tôi lao vào học, học ngày học đêm...đó là khoảng thời gian, tâm trí tôi không để tâm đến một người con gái nào. Họ khiến tôi sợ, sợ yêu họ, sợ bị họ mê hoặc, quyến rũ...để rồi lại đau khổ. Mãi đến khi tôi gặp Tiểu Quỳnh, không hiểu sao với nàng, tôi lại chẳng thấy sợ nữa, thật kì lạ.
............
Bây giờ, cũng trên sân thượng này, tôi đang tự hỏi mình - "liệu có thể quay lại không? Có thể làm lại từ đầu không?" Đêm nay, bầu trời chỉ có vài ngôi sao le lói, gió thổi từng cơn mát lạnh và trong tôi những cảm xúc trái chiều bắt đầu xâm lấn tâm trí.
- "Sao lại không chứ? Quỳnh Chi vẫn yêu mày và mày thì vẫn còn tình cảm với nàng, tất cả có thể bắt đầu lại"

- "Vậy còn Tiểu Quỳnh, mày có yêu nàng không? Mày sẽ đối diện với Tiểu Quỳnh thế nào?"

- "Tiểu Quỳnh chỉ là tình cảm thoáng qua thôi, chưa chắc nàng cũng yêu mày. Đến với Quỳnh Chi đi, nàng đang mong mày trở lại"

- "Sao có thể như thế, mày vẫn chưa quên nỗi đau nàng gây ra sao? Mày không hận Quỳnh Chi à? Mày còn nhớ mày đã nói gì không? Yêu một người...chỉ một lần. Tiểu Quỳnh mới thật là người con gái mày đang tìm kiếm."

- "Tiểu Quỳnh xinh đẹp, danh giá như thế, mày với tới sao? Trồng cây si ở nhà nàng có hàng tá thằng ấy chứ, mày lấy gì mà cua người ta. Hãy thực tế chút đi, đến với tình yêu đang chờ đợi mày kìa, trong tim mày vẫn chưa quên nàng mà".

- "Tiểu Quỳnh...Quỳnh Chi...Tiểu Quỳnh...Quỳnh Chi"

"IM HẾT ĐI...ĐỂ TAO YÊN". – tôi thét lớn. Bên dưới, cô hàng xóm, đang lúi cúi phơi đồ, bỗng giật mình hét lên – "Ahh..." Tôi cũng giật mình, lòm còm bò dậy.
- Em không sao chứ?
- Anh làm em hết hồn, làm gì mà hét lớn vậy? – cô gái cầm chặt chiếc áo ướt. Tôi nhảy xuống dưới.
- À...Hì...không có gì...hét chơi thôi.– tôi lúng búng đáp, rồi lái sang chuyện khác. - Để anh phơi giúp cho.
Cô hàng xóm vẫn ngạc nhiên nhưng sau đó khẽ cười rồi đưa cái áo ướt cho tôi móc lên hộ. Cái dây phơi hơi cao và lần nào phơi đồ, mấy cô hàng xóm cũng phải nhón chân, với tay mới móc tới. Phơi giúp xong, cô gái tủm tỉm cười cảm ơn tôi, rồi xuống nhà, chỉ còn tôi ở lại, tựa vào thành cửa, móc chiếc điện thoại ra. Tôi muốn gọi cho ai đó nhưng mơ hồ không nghĩ ra tên ai, tôi lướt tay trên danh bạ, vô tình dừng lại trên tên Quỳnh Chi, "có nên gọi không? Sẽ phải nói gì đây?" – tôi nghĩ nhưng không gọi. Bất ngờ, chiếc điện thoại của tôi đổ chuông và không ai khác là Quỳnh Chi, tôi lưỡng lự vài giây rồi nhấn nút nghe.
- Alo...anh nghe.
- Anh...có thể nói chuyện với em một lát được không?
- Có chuyện gì vậy...em cứ nói.
- Không có chuyện gì, chỉ là tự nhiên...em nhớ anh.
- ............!
- .........!
- Anh cũng đang nghĩ về em, thật trùng hợp phải không?
- Anh nghĩ gì thế?
- Anh đang nghĩ không biết Pé Heo hôm nay có lười ăn không?
- Hi...không đâu, Pé Heo hôm nay ngoan lắm...ăn hai chén lận nhé.
- Hì...
- Cười gì thế...có phải đang trù em béo lên phải không?
- Ừ đấy...mau béo lên đi.
- Hứ...mà lạ hen, sao anh biết tên cún cơm của em...chỉ có bố mẹ mới gọi em như thế thôi.
- Em quên rồi sao...ngày xưa chẳng phải em vẫn làm nũng với anh là gì "Ứ chịu đâu...Pé Heo không ăn đâu mà....ha ha" – tôi giả giọng Quỳnh Chi trêu nàng.
- Hi...Ngày xưa...anh còn nhớ sao?
- ...........
- .....
- Sao lại phải quên...đáng để nhớ mà.
- Anh... em thật là ngốc không?
- Ừ...ngốc lắm.
- Em...
- Em và anh chàng kia vẫn... - tôi ngừng lại, không nên khơi lại chuyện cũ.
- Em và anh ấy chỉ còn là bạn thôi.
- Một năm rồi, em vẫn không khác xưa là mấy nhỉ.
- Không, em khác nhiều lắm...từ khi anh đi rồi, em mới nhận ra mình đã sống vô tâm thế nào. Cái con bé kiêu ngạo, cứng đầu trong em đã trưởng thành lên rồi.
- Sao em không tìm cho mình một người khác...cứ mãi cô đơn như vậy buồn lắm.
- Vì em ngốc mà...
- .........
- Vì quá ngốc, nên em vẫn yêu anh.
- .........
- ......
- Em đang tỏ tình với anh phải không?
- Em...không... cái này. – nàng lúng túng.
- Không sao, em đã dũng cảm nói ra thì anh sẽ suy nghĩ.
- Ai tỏ tình chứ... - nàng lí nhí.
- Vậy nhé, ngủ ngon.
- Ngủ ngon.

Tôi khẽ cười nhưng trong lòng vẫn có điều gì đó bâng khuâng.

...........

Thứ 3, vừa để xe xong thì Đông sư phụ cũng chở Tiểu Quỳnh tới. Tôi cúi đầu chào sư phụ, rồi cùng họ đi vào lớp. Tiểu Quỳnh hôm nay trang điểm nhẹ, đi bên cạnh, mùi nước hoa phảng phất làm tôi hơi ngây người, nàng tủm tỉm cười.
- Sao nhìn Quỳnh dữ vậy.
- À...hôm nay Quỳnh trang điểm à?
- Ừ...vừa đi học về, hơi vội nên chưa tẩy trang. – nàng ngượng ngùng.
- Ra vậy, nhưng đẹp mà – tôi khẽ cười, nhận ra trên má nàng chợt ửng hồng.

Võ đường hôm nay khá đông và cũng có thêm thành viên mới, một chị tên Hân và một cậu tên Bảo, họ là chị em thì phải, cậu Bảo này khá điển trai và lập tức thu hút sự chú ý của chị em. Bé Thảo cũng không ngoại lệ, nó và cô bạn Lan của nó cứ tíu tít bên cạnh 2 người mới. Còn Hà thì đã hết quan tâm đặc biệt đến tôi và bắt đầu chuyển sang thờ ơ, lạnh nhạt.

Tôi bắt đầu nói chuyện với anh Long và Hùng, họ rất thân thiện và nhiệt tình chỉ bảo tôi mấy đòn mới học. Tính đến bây giờ thì tôi cũng học được khoảng 5 đòn, mặc dù chưa thạo nhưng cũng đánh kha khá.

Sân tập đông nên mỗi cặp cố tìm cho mình một góc, tôi đứng cạnh Tiểu Quỳnh, lúc nàng ngã vô tình đập mặt vào vai tôi.
- Có sao không? – tôi rối tít.
- Ưm...Quỳnh không sao, ấy vai Minh. – nàng ngạc nhiên, lấy tay che vội cái áo của tôi.
- Sao vậy – tôi ngoái đầu lại xem. Hóa ra trên vai tôi, in rõ dấu son môi của nàng.
- Quỳnh...Quỳnh xin lỗi – nàng ngượng ngịu lấy tay che miệng.
- Không sao đâu, giặt là ra à. – tôi cười.
- Nhưng, mọi người sẽ thấy đó – nàng lắc đầu.
Bất ngờ, Thảo từ sau lưng tôi chổm đầu tới hỏi.
- Thấy gì vậy...cho em coi với – nó hớn hở cười.
- Không có gì đâu – Tiểu Quỳnh túm áo, kéo tôi vào góc. Bé Thảo làm vẻ ngạc nhiên.
- Sao thế? – tôi hỏi.
- Để người khác thấy kì lắm, Minh chịu khó ngồi đây đi – Tiểu Quỳnh nói nhỏ.
- Có gì đâu... hê hê – tôi cười.
- ........! – nàng cắn môi.
- Thôi được rồi, thì ngồi đây. – tôi cười khổ
- Xin lỗi hen. – nàng tủm tỉm.
- À...Trúc Quỳnh ấy, sao hai người không đi học chung nhỉ? – tôi tò mò hỏi.
- Chị em sinh đôi nhiều cái phức tạp lắm, nhất là dễ bị nhận nhầm. Với lại gia đình Quỳnh có quán cafe nên 2 chị em phải thay phiên nhau trông quán nữa.
- Ừ nhỉ... hồi trước có tình cờ ghé qua quán cafe nhà Quỳnh... lúc đó Minh gặp Trúc Quỳnh mà cứ tưởng là Quỳnh đấy.
- Thiệt hở...rồi chuyện thế nào.
- Thì lúc đó không biết, nên Minh cứ đinh ninh Tiểu Quỳnh... - tôi dừng lại. Tự nhiên nói người ta đa nhân cách, có khi bị tán cho vỡ mồm chứ chẳng chơi.
- Quỳnh sao? – Tiểu Quỳnh thắc mắc.
- À...tưởng Quỳnh đang đùa Minh ấy mà. – tôi cười giả lả.
- Có phải Minh thấy tính tình hai chị em rất khác nhau không? – Tiểu Quỳnh nghiêng đầu, tay đan vào nhau
- Ừ...thấy thế thật - tôi gật đầu.
- Thực ra trước đây, tính tình Trúc Quỳnh vui vẻ, dễ gần lắm, nhưng rồi sảy ra chuyện, nên em Quỳnh không còn như xưa nữa. – Nàng chợt buồn.
- Chuyện gì vậy? – tôi tò mò.
- Chuyện này, Quỳnh không thể nói ra được. – nàng cắn môi.
- Vây à...Minh xin lỗi.
- Không sao...À...trong lớp ngoài bác Đông, anh Long, anh Hùng và Minh thì không ai biết chị em Quỳnh là sinh đôi đâu nên Minh giữ bí mật nhé.
- Minh biết rồi – tôi gật đầu.

Đến cuối giờ, khi tập hiệp khí cùng Tiểu Quỳnh, tôi để ý thấy nàng nhìn tôi hơi lạ, có chút gì đó thẹn thùng trong đôi mắt. Tôi nghe lòng mình xao xuyến, nhưng bỗng cảm thấy như đang làm gì đó có lỗi với Tiểu Quỳnh. Đôi tay nhỏ nhắn của nàng nằm gọn trong tay tôi, từng động tác điều hòa nhịp nhàng, tôi cúi mặt, không dám nhìn thẳng vào nàng.
- Minh sao vậy? – Tiểu Quỳnh khẽ gọi.
- Minh...Minh không sao – tôi ngẩng lên, cố nở một nụ cười.

Từ khi đó cho đến lúc về, lòng tôi hoang mang. Giữa Quỳnh Chi và Tiểu Quỳnh tôi chỉ có thể chọn 1 mà thôi. Sau khi rời nhà văn hóa tôi không về thẳng nhà, tôi đi dạo một vòng quận 1 rồi dừng xe ở Hồ Con Rùa, ngồi một mình ở đó hồi lâu, lặng lẽ nhìn dòng người tấp nập trên con phố, những đôi tình nhân nắm tay nhau, rầm rì. Tôi chẳng thể định hình được dòng suy nghĩ trong mình, tôi đang mắc kẹt giữa những người con gái, làm sao để thoát ra đây.

Tôi đứng dậy, lên xe và lại lang thang một mình, gần 10h tối, xe tôi không hiểu vì sao đã đến công viên Lê Thị Riêng, có lẽ ông trời muốn thế chăng? Tôi quyết định đi đến nhà Quỳnh Chi. Trên đường, tôi dừng lại ở một cửa hàng hoa, người chủ đang thu dọn chuẩn bị đóng cửa, trên quầy vẫn còn mấy đóa hồng, tôi tươi cười hỏi mua 1 bông.
- Chị ơi, có thể bán cho em 1 bông không ạ?
- Chỉ một bông thôi à? – Chị nhíu mày.
- Vâng...một bông thôi. – tôi gãi đầu.
- Tặng bạn gái phải không? – chị cười.
- Vâng...bạn gái.
- Vậy chị tặng em – chị chủ vui vẻ đưa cho tôi một đóa hoa tươi thắm.
- Em cảm ơn chị rất nhiều, bao nhiêu vậy ạ.
- Là chị tặng em mà, tiền nong gì chứ.. – chị tươi cười.
Tôi cầm đóa hoa bên tay lái. Chiếc xe chạy vào con hẻm quen thuộc. Khi sắp đến nhà Quỳnh Chi, tôi bóp thắng xe rồi vội tấp vào lề núp trong một khoảng tối, ngay trước cổng nhà Quỳnh Chi, một đôi trai gái đang đứng nói chuyện gì đó, chàng trai vòng tay ôm cô gái, còn cô không phản ứng gì. Tôi nghe tim mình thắt lại, "ở đây làm gì nữa chứ, mình chỉ là một kẻ thừa thãi mà thôi"- tôi quay đầu xe, trên đường về tôi không ngừng chửi mình ngu ngốc.

"Tại sao em lại một lần nữa làm tôi đau? Em nói em và người ấy chỉ là bạn ư? Em đang đùa giỡn tình cảm của tôi, hay là cả 2 thằng ngốc chúng tôi?" – tôi thẫn thờ nhìn đèn đỏ chuyển sang xanh. "Tít...Tít" – phía sau, những chiếc xe máy nhấn còi, tôi giật mình cho xe chạy lên trước, tấp vào lề, ngay bên phải là một cái thùng rác đang mở nắp, tôi lặng lẽ lại gần ném đóa hoa kia vào.

Bây giờ tôi mới nhận ra yêu một người khó đến thế nào...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#voz