CHƯƠNG 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tính đến hôm nay đã 1 tuần Quỳnh Chi tránh mặt tôi. Không thể cứ chờ đợi mãi như vậy, tôi định gọi cho nàng mấy lần, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy số em ấy là tôi lại quên bén câu mở đầu đầy ngọt ngào vừa nghĩ ra, chán nản... cũng chẳng thể tập trung vào bài vở, tôi ngửa đầu rồi nhẩm theo những ca từ trong bài "my love".

"I try to read, I go to work

I'm laughing with my friends

But I can't stop to keep myself from thinking.

I wonder how, I wonder why, I wonder where they are

The days we had, the songs we sang together"

Chiều thứ 3 dần trôi đi trong não nề và sầu muộn. "Ring...Ring", có điện thoại, tôi đẩy chiếc ghế xoay từ cửa sổ chạy cái "soạt" về phía bàn học, là thằng Nhân.

- Alo...nghe nè mày.

- Có tin vui cho chú đây, hê hê.

- Nói nhanh nào.

- Hồi sáng, tao và Huyền lên kế hoạch tối nay đi xem phim ở Galaxy Nguyễn Du.

- Kệ vợ chồng mày chứ...khoe với tao chi? – tôi rầu rầu.

- Cái thằng này...nghe cho hết đã. Kế hoạch là tao, mày, Huyền, Quỳnh Chi và Minh An cùng đi.

- Quỳnh Chi có đồng ý không? – tôi hào hứng.

- Đồng ý rồi...tin tốt cho chú nhé.

- Thiệt cảm ơn vợ chồng mày hết sức... Nhân ạ.

- Anh mà đã ra tay thì... - Nhân bắt đầu leo cao.

- Xem xuất mấy giờ? Tao sang đón Quỳnh Chi hay sao? – tôi rối rít hỏi nó.

- Mày đến Galaxy luôn, 7h nhé nhưng đến sớm 1 chút, Minh An và Quỳnh Chi đi chung rồi, đến đó gặp.

- Ừ...vậy cũng được – tôi hơi hụt hẫng.

- Nên nhớ câu này "dụng tốc bất đạt", cố gắng lên.

- Cảm ơn mày.



Tôi bắt đầu nghĩ xem nên làm lành với Quỳnh Chi như thế nào. Tôi viết ra một tờ giấy những tình huống, câu thoại hay nhất mà trí tưởng tượng thiên tài của mình có thể nghĩ ra, xong đâu đó tôi gấp lại để vào trong túi áo.

Chỉ mới 6h30 tôi đã có mặt ở Galaxy Nguyễn Du, tôi ngồi trong phòng đợi hồi hộp mở tờ bí kíp của mình ra xem 3, 4 lần. . 10 phút trôi qua, tôi quyết định gọi cho Nhân.

- Alo, đến chưa mày.

- Hi...Vừa mới đến thôi, Nhân đang gửi xe. – Giọng Huyền khúc khích, tôi đâm xấu hổ vì sự hấp tấp của mình.

- À...vậy Minh đợi bên trong nhé.

Tôi ra đứng ở sảnh, từ phía bãi xe, Huyền khoác tay đưa chiếc điện thoại cho Nhân, bên cạnh Quỳnh Chi và Minh An đang nói chuyện gì đó với nhau. Quỳnh Chi có vẻ rất vui.

- Hi...có người không đợi được ... đến từ sớm kìa – Minh An nheo mắt tủm tỉm cười.

- Con nhỏ này tha cho người ta đi – Huyền mỉm cười.

- ....... – Quỳnh Chi không nói gì, nàng cúi mặt khẽ cười. Tôi cứ đứng đó ngẩng ngơ nhìn nàng, hôm nay nàng trang điểm nhẹ, mái tóc buông dài nổi bậc với chiếc kẹp màu trắng.

- Này đi lấy vé với tao - Nhân vỗ vai.

- Ừ...

Lấy vé xong, chúng tôi vào nhận bắp rang và nước ngọt. Tôi mang ra phần của mình và Quỳnh Chi.

- Của em nè – tôi khẽ cười đưa chiếc cốc cho nàng.

- Em cảm ơn. – nàng mỉm cười cầm lấy nhưng không dám nhìn thẳng tôi.

- Em...dạo này em vẫn tốt chứ? – tôi lúng túng hỏi.

- Em vẫn bình thường ...anh thì sao?

- Anh khỏe – tôi gãi đầu.

- ...........

- ...... - chúng tôi yên lặng nhìn nhau.

- Mấy con cá khỏe chứ? – không thể cứ yên lặng mãi, tôi hỏi đại.

- Chúng khỏe lắm, ăn nhiều nữa – nàng tủm tỉm cười.

- Ừ...vậy thì tốt.

- Cảm ơn anh – nàng nói nhỏ.

Vậy đấy, cuộc trò chuyện của chúng tôi sau một tuần gặp lại kết thúc bằng việc hỏi thăm sức khỏe mấy con cá ngốc nghếch kia, trước khi yên lặng nhìn màn chiếu sáng lên. Rốt cuộc mẫu giấy của tôi chẳng làm nên trò trống gì, đôi lúc dù bạn có chuẩn bị kĩ càng thế nào thì trong một cuộc hẹn mọi thứ đều được cảm xúc sắp đặt. Tôi và Quỳnh Chi ngồi cạnh nhau, Nhân, Huyền và Minh An ngồi phía trước. Tôi và Nhân đã cố ý sắp xếp như vậy.

Nhưng bây giờ tôi mới đau khổ nhận ra xem phim là một trong những cách hẹn hò chán nhất trần đời, thử nghĩ xem, mối quan tâm của bạn là người ngồi cạnh, nhưng mắt lại phải dán vào màn hình, đôi lúc bộ phim chẳng có tí tẹo lãng mạn nào cả, như phim hành động chẳng hạn. Bạn cũng không thể trò chuyện với nhau, điều duy nhất bạn và người đó có thể làm là nắm tay nhau. Và điều đó là ý định của tôi ngay lúc này đây.

Khổ một nỗi, bộ phim mà thằng Nhân lựa là phim "Kẻ Cắp Mặt Trăng", mọi người cứ cười sặc sụa mỗi khi mấy con minion làm trò, Quỳnh Chi cũng cười và lúc nàng cười thì nàng lấy tay che miệng, vậy nên tôi chẳng thể nào cầm được đôi tay nhỏ kia. Đau khổ và sầu đời, tôi đâm ra ghét phim hoạt hình.

Thằng Nhân từ phía dưới quay đầu lên nháy mắt một cái liền bị Huyền véo vào hông, Quỳnh Chi tủm tỉm cười. Nhân lúc Quỳnh Chi đang tập trung tôi lặng lẽ cầm tay em ấy, vừa chạm vào nàng đã giật ra. Nàng nguýt tôi 1 cái như muốn hỏi "làm gì vậy?", tôi buồn rầu quay trở lại với bộ phim "chán ngắt" kia. Một lúc sau, Quỳnh Chi quay sang đưa hộp bắp rang và hỏi.

- Phim vui quá ha? – nàng nheo mắt cười.

- Chán ngắt – tôi đáp xong liền bốc lấy nắm bỏng ngô bỏ vào miệng. Có lẽ cả rạp chỉ có mình tôi không vui.

- Người đâu kì lạ - nàng nói bâng quơ.

- Ừ...kì lạ. – tôi gật đầu đồng ý.

Chúng tôi im lặng xem tiếp, chỉ có điều Quỳnh Chi không cười nữa, nàng và tôi như hai viên đá lạnh nằm cạnh nhau, chỉ chờ xem ai sẽ tan chảy trước, và người đó là tôi. Lần này tôi lại nắm tay nàng lần nữa, cũng như lần trước nàng lại giật ra nhưng tôi không buông. Tôi biết nàng cũng sẽ không kêu lên giữa rạp đâu, vậy nên cựa quậy mấy giây thì nàng để yên cho tôi nắm. Cứ như vậy, tôi mỉm cười rồi bắt đầu cười phá lên khi mấy con minion làm trò, phim hoạt hình quả là hài hết xẩy.



Một lúc tôi buông ra, đan những ngón tay mình vào tay nàng và nắm lại, nàng không phản ứng gì cũng cầm tay tôi. Như vậy là thành công rồi...he he. Chúng tôi cứ cầm tay đến khi nàng quay sang, tôi mỉm cười khẽ cựa những ngón tay mình giữa tay nàng, Quỳnh Chi khẽ chúm chím một nụ cười rồi ngả đầu tựa vào vai tôi. Có hương nước hoa nhẹ thoảng, nàng không nói gì.



Buổi chiếu cuối cùng cũng hết, mọi người lục đục ra về. Tôi vẫn nắm tay Quỳnh Chi.

- Em theo anh. – tôi khẽ cười.

- Ừm...



Ra đến bên ngoài, cả Nhân, Huyền và Minh An đều ngạc nhiên nhìn chúng tôi. Quỳnh Chi xấu hổ định đẩy tay tôi ra nhưng tôi không buông.

- Vậy là chúng mình hoàn thành nhiệm vụ rồi nhỉ? – Huyền nheo mắt nhìn Nhân.

- Hoàn thành cực kì xuất xắc...hê hê. – Nhân cười khoái chí.

- Mọi người về luôn hay đi đâu nữa. - tôi vui vẻ hỏi.

- Chắc mình về luôn - Minh An tủm tỉm.

- Vậy mình cũng về luôn nhé? – tôi hỏi Quỳnh Chi.

- Để em nói chuyện với Huyền chút – Quỳnh Chi khẽ cười. Tôi buông tay ra.

Huyền, Quỳnh Chi và Minh An ra một góc nói chuyện gì đó với nhau, tôi bá vai cảm ơn Nhân.

- Chân thành cảm ơn mày.

- Mày cũng tài thật, mới lúc nãy còn lạnh như băng mà bây giờ đã ấm ấp rồi.

- Hê hê... - tôi khoái chí.

- Làm cách nào hay vậy?

- Bí kíp.

- Chia sẻ đi, lỡ bữa nào em tao nó giận còn biết đường mà làm lành.

- Thì chân thành vào là được – tôi ba hoa nhưng kì thực cũng chẳng biết bí kíp là thế nào.

- Cụ thể xem nào – Nhân tò mò. Đúng lúc này thì Huyền vẫy tay gọi chúng tôi.

- Để bữa khác bày cho, bây giờ về đã. – tôi tính đường chuồn.



Tôi ra ngoài lấy xe, sau đó đưa Quỳnh Chi về. Quay đầu ra sau tôi hỏi.

- Về luôn hả em.

- Chứ anh định đưa em đi đâu hả? – Quỳnh Chi nheo mắt

- Hê hê...đâu có. – tôi bối rối.

Tôi chở Quỳnh Chi ra đến đường Cách Mạng Tháng thì nàng vòng tay ôm eo tôi thủ thỉ.

- Đi dạo một lúc đi anh.

- Em muốn đi đâu?

- Tùy anh – Nàng tựa đầu vào vai tôi. Suy nghĩ vài giây, tôi quyết định chạy xe xuống quận 7.

Đã 9h30, xe tôi băng băng trên đường, gió mát nhẹ thổi, tôi đưa 1 tay nắm lấy tay Quỳnh Chi.

- Anh xin lỗi.

- Uhm...tha cho anh lần này thôi đấy.

- Dù sau này có chuyện gì, em cũng phải suy nghĩ cho bản thân đừng dại dột nữa nghe không?

- Không nghe. – nàng nói tỉnh khô.

- Ơ...? – tôi ngạc nhiên.

- Em có anh rồi mà, anh phải bảo vệ em chứ?

- Ừ...tất nhiên rồi. – tôi nắm chặt tay nàng.

Tôi đưa Quỳnh Chi xuống hồ Bán Nguyệt, tôi muốn cùng nàng có những giây phút lãng mạn nhất. Đã lâu rồi, tôi mới có được cảm giác ấm áp như thế. Để xe xong, tôi nắm tay nàng đi dọc bờ hồ. Khung cảnh đẹp đẽ và lung linh, mặt hồ sóng sánh, những chiếc đèn trên lan can tạo thành những đóm sáng chạy dọc bờ hồ, phía bên kia mấy quán café vẫn đông người, ánh đèn làm bóng chúng tôi ngã dài trên mặt hồ.

- Anh...- Quỳnh Chi khẽ gọi.

- Sao vậy em? – tôi khẽ cười.

- Sao lần trước anh lại nói em là kẻ dối trá? – nàng dịu dàng nói nhưng tôi nghe như lời hoạch tội trước tòa.

- À...chuyện này. Có một bữa anh qua nhà em và tình cờ nhìn thấy em và người đó đang ôm nhau. Anh đã hiểu nhầm.

- Anh biết hết mọi chuyện rồi à - Quỳnh Chi chợt buồn.

- Ừ...Huyền kể cho Nhân và Nhân kể cho anh – tôi gãi đầu.

- Em không ngờ con người anh ta lại đốn mạt như vậy – Quỳnh Chi chực khóc.

- Không sao rồi – tôi vòng tay ôm chặt lấy nàng, khẽ đưa tay vuốt ve những sợi tóc.

Cảnh trời nước bao la, cảm tưởng như chỉ có tôi và nàng, hương thơm từ mái tóc mềm mại khiến tôi không thể cầm lòng, tôi đặt nhẹ lên đó một nụ hôn rồi hôn lên trán nàng.

- Mọi chuyện qua rồi, từ giờ anh sẽ bên em – tôi đặt lên môi Quỳnh Chi một nụ hôn.

- Em biết rồi anh sẽ về bên em mà, chàng ngốc. – nàng tủm tỉm, má ửng hồng.



Chúng tôi tay trong tay đi dọc bờ hồ đến khi đến cầu Ánh Sao. Chiếc cầu nhưng được tạo nên từ ánh sáng, đúng như tên gọi của nó, huyền ảo và mê hoặc. Những cặp trai gái khác cũng đang trò chuyện tình tứ trên cầu. Tôi và Quỳnh Chi tìm cho mình một góc.



Quỳnh Chi hướng ánh mắt ra thật xa, nàng mỉm cười hạnh phúc dang cánh tay ra đón những cơn gió, những sợi tóc của nàng bay bồng bềnh. Tôi khẽ bước ra sau vòng một tay qua eo nàng, nàng quay người lại choàng 2 tay quay cổ tôi.

- Anh yêu em không?

Giây phút ấy, tôi biết điều mình nên nói.

- Anh yêu em.

- Em cũng yêu anh – Quỳnh Chi nhón chân đặt lên môi tôi một giấc mơ đã thành hiện thực.

- Mãi mãi bên nhau anh nhé.– nàng tựa vào ngực tôi.

- Ừ

Chiếc điện thoại từ trong túi quần bỗng reo, làm gián đoạn phút mộng mơ của chúng tôi. Người gọi là Tiểu Quỳnh. Tôi chỉ nhìn lướt qua rồi bấm im lặng, cứ để nguyên cho điện thoại tiếp tục nhận cuộc gọi. Tôi muốn Tiểu Quỳnh nghĩ tôi bận gì đó mà không trả lời. Quỳnh Chi thắc mắc hỏi.

- Ai vậy anh? Sao không trả lời?

- Chỉ là một người bạn thôi... – tôi vòng tay ôm Quỳnh Chi.

Xa xa, thành phố đầy ánh sáng, một cuộc sống sôi động đang cách xa, ở đây chỉ có chúng tôi.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#voz