CHƯƠNG 5: QUÁN CAFÉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạn có bao giờ tự hỏi vì sao con gái lại khó hiểu đến như vậy. Tôi cũng đã từng hỏi câu hỏi ấy và sau nhiều năm tháng trầy da tróc vẩy mà vẫn không thể tốt nghiệp được ở môn "hiểu con gái" tôi bèn nhất trí rằng "hiểu con gái" là một việc cũng vô vọng như việc bắt trái đất ngừng quay quanh mặt trời vậy. Đôi lúc tôi mơ màng nghĩ rằng giá như thế giới này chỉ toàn đàn ông thì tuyệt biết bao, chúng ta có thể la cà đi chơi, đi nhậu, đi đá banh, tha hồ làm những trò điên rồ mà không bị: vợ gọi về nhà, bạn gái giận dỗi hay bị mẹ vạch mông ra mà quất roi vào. Nhưng tôi nhanh chóng xóa tan cái suy nghĩ "bá đạo" ấy khi phải giặt đồ, phải nấu cơm, phải lau nhà và không biết phải đào đâu ra cảm giác "sung sướng". Thôi thì nếu bạn không thể hiểu hết họ thì cũng nên hiểu sơ sơ nhé. Cũng như tôi lúc này, tôi đã bắt đầu hiểu sơ sơ về Tiểu Quỳnh rằng nàng thật là khó hiểu.

Nhưng một thằng bạn thân như thằng Ngọc thì tôi cam đoan là tôi hiểu. Bị tôi tra khảo "sao nay lại đến quán mới vậy mày?", nó bắt đầu huyên thuyên.

-         Quán đó đẹp lại yên tĩnh, giá cả cũng khá được với lại cũng phải đổi gió chứ mày – nó giải thích

-         Thiệt là đổi gió không? Mày toàn đến mấy quán có mấy em chân dài chứ có thấy mày thích đẹp với yên tĩnh bao giờ đâu, quán đó có gái xinh đúng không? – tôi bơm đểu.

-         Mày đoán tầm bậy tầm bạ... - nó ngừng lại gằng giọng – Nhưng trúng tùm lum, ha ha! – nó cười tóet miệng.

-         Biết ngay mà, có sai đâu!

-         Chỉ có chú hiểu anh, hê hê!

-         Em nó thế nào mày? – tôi tò mò.

-         Đến đó rồi khắc biết.- nó làm tôi chưng hửng.

Tôi đi chung xe với thằng Ngọc đến quán café mà nó tung hô lên tận mây xanh. Chúng tôi đến một biệt thư 2 tầng theo lối kiến trúc tây phương, bên cổng phụ là một khu vườn xinh xắn được bố trí khá khoa học, quán café nằm giữa khu vườn, quán tên Trúc Quỳnh. Quán khá đông nhưng vừa may mấy đứa bạn của tôi đã đến từ trước. Cả bọn có thảy chục đứa, trong số đó có Tiểu Vy và thằng Nhân.

Tôi vừa ngồi vào chỗ chưa ấm đít thì thằng Ngọc đã lom lom ngó trước ngó sau, coi bộ nó đang kiếm ai đó, tôi đoán ra ngay.

-         Tìm em nó à?

-         Ừ, chứ mày nghĩ tao đang làm gi! – nó khe khẽ

-         Bệnh mày hơi nặng rồi đấy! – tôi thở dài thường thợt, chẳng màn để ý vì còn bận chọn đồ uống từ menu.

-         Kìa mày, em nó đó! – nó lay lay vai tôi.

Từ trong quần bar, một em phục vụ mặc áp sơ mi trắng, quần tây đen và mang tập dề đi ra hướng về phía bàn chúng tôi. Đến khi ánh mắt của tôi hướng đến khuôn mặt em ấy thì tim tôi như muốn ngừng đập. Em ấy là Tiểu Quỳnh. Nhìn thấy bộ dạng thẫn thờ của tôi, thằng Ngọc cười đắc ý:

-         Đẹp đúng không? Thiệt tao chưa thấy em nào ngon như em này mày ạ!

Tôi vẫn không biết nói gì với nó, lúc này Tiểu Quỳnh đã đến bàn tôi, mấy thằng bạn chuyển hết ánh mắt về phía Tiểu Quỳnh. Nàng cầm theo cuốn order nhỏ. Đứng ở đầu bàn, nàng hỏi:

-         Mấy anh chị uống gì ạ?

Mấy thằng háo sắc chúng tôi vẫn chưa có vẻ gì là nghe thấy lời em ấy nói, vẫn đần mặt ra. Chỉ có mấy đứa con gái là bắt đầu lên tiếng.

-         Anh Minh uống gì ?– Tiểu Vy hỏi tôi

-         À...hả...nước lọc! – tôi đáp không cần suy nghĩ, cả bọn cười ầm lên khi thấy bộ dạng của tôi.

-         ..............!

-         À cho anh ly cocktail...Blue Spring  – tôi tự chữa ngượng.

Lúc này thì Tiểu Quỳnh cũng đã nhận ra tôi, nàng khẽ nhíu mày làm bộ ngạc nhiên nhưng vẫn không mở lời nhận mặt. Tôi đoán là nàng không muốn, thật kì lạ. Bọn bạn tôi tranh nhau kêu nước, y như chúng chưa từng được uống nước trên trái đất không bằng.

-         Cho anh ly café đá nhé.

-         2 café đá nhé em.

...

-         Em đẹp quá à! – một thằng chêm vào.

-         Mấy ông kỳ quá! – Tiểu Vy nạt nó

-         Đẹp thì khen chứ sao!

Mặt Tiểu Quỳnh vẻ e thẹn nhưng vẫn hý hoáy ghi ghi chép chép. Order xong Tiểu Quỳnh chào chúng tôi.

-         Mấy anh chị đợi một lát. – trông xinh hết biết.

Tiểu Quỳnh vừa khuất sau quầy bar, tôi nhấp ly trà đá để làm tâm tư ổn định trở lại. Sao lại có thể tình cờ thế này, thật là quả đất tròn, mới hôm qua còn gặp ở võ đường mà hôm nay lại gặp ở đây. Nhưng điều bất ngờ hơn là chỉ mới hôm qua Tiểu Quỳnh còn rất vui vẻ và niềm nở với mình nhưng vừa rồi lại trông lạnh lùng chẳng nói một câu chào. Đang trầm tư suy nghĩ thì thằng Ngọc nói vào tai tôi.

-         Thấy sao mày?

-         Ừ...đẹp, mà sao mày biết? – tôi quay ra nó thắc mắc.

-         Hôm trước mấy thằng bạn tao rủ đến đây uống, tình cơ phát hiện em ấy, không biết có người yêu chưa?

-         Tao không biết – tôi trả lời.

-         Cái thằng, tất nhiên là mày không biết, khù khờ như mày biết khi nào mới quen được mấy em ngon như vậy. – nó bơm đểu.

-         Ừ...để rồi coi. – tôi gằng giọng. Trong đầu rủa nó không thương tiếc "đệch...có mày khù khờ thì có".

Lát sau, một chàng phục vụ mang nước uống ra cho chúng tôi. Gác sang những suy nghĩ về Tiểu Quỳnh, âu cũng là có duyên mà thôi, nghĩ nhiều chi cho mệt. Tôi quay ra bắt đầu chém gió với mấy thằng bạn, lâu lâu quay qua Tiểu Vy và mấy đứa con gái khác hóng chuyện rồi chêm mấy câu hỏi thăm. Thằng Ngọc thì không ngừng huyên thuyên sự nghiệp tán gái hoành tráng của nó nhưng bị mấy đứa con gái kê tủ đứng vô họng mấy lần "vậy mà vẫn F.A hen" nó phải gắng gượng lắm mới sống sót qua cơn bão tố "ế không phải nhan sắc hạn chế mà vì mình quá tử tế". ^^

Lúc này quán mở những bản nhạc cổ điện rất nhẹ nhàng, tôi thích nhạc không lời đặc biệt là piano và violon. Bỗng bản nhạc tạm dừng, vài giây sau tiếng nhạc lại cất lên nhưng không phải là từ loa mà vang lên từ phía biệt thự. Mọi người đều hướng ánh mắt về của sổ màu trắng đang phát ra tiếng piano ngọt ngào và trong trẻo, "giai điệu nhẹ nhàng như đang khẽ nói điều gì chăng?" - tôi thầm nghĩ. Bên dưới khung của sổ, nhờ ánh đèn từ bên trong phòng tôi có thể thấy những bông hoa màu đỏ mà tôi không biết là hoa gì. Quả thực là một khung cửa sổ tuyệt đẹp và tôi dám cá rằng người chơi bản nhạc ấy phải là một thiếu nữ tuyệt đẹp chí ít cũng phải được như Tiểu Vy hay Tiểu Quỳnh. Tiểu Vy xuýt xoa "ôi hay quá".

Bản nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên, có mấy thằng còn đứng cả lên mà vỗ, không biết là tụi nó nhiệt tình hay là cố dòm vô trong để xem nghệ sĩ kia. Nhưng không như mọi người chờ đợi, nghệ sĩ bí mật kia chẳng muốn bật mí danh phận của mình. Hết háo hức và chờ đợi, không khí quán trở lại như cũ và những bản nhạc từ loa lại được phát lên.

Khoảng 9h thì chúng tôi quyết định đi tăng hai. Tôi xung phong loay hoay gom tiền từ máy thằng bạn, lần nào đi chơi anh em cũng rất galang bao hết chị em phụ nữ. Lấy tiền xong không đợi phục vụ tính tiền, tôi lò dò đến quầy ba, định bụng tìm gặp Tiểu Quỳnh. Tiểu Quỳnh ngồi trong góc, trên một chiếc ghế cao, bên cạnh là sổ sách và máy tính tiền.

-         Cho mình tính tiền nhé Quỳnh! – tôi tươi cười.

-         Bàn anh số mấy! – Tiểu Quỳnh lạnh lùng

-         Số 7 – tôi hơi hụt hẫng trả lời

-         Của anh hết 370 nghìn.

-         Mà tình cờ quá, Quỳnh lại làm việc ở đây?

Tôi vừ nói vừa đưa tiền cho Tiểu Quỳnh thối.

-         Đây là quán café của gia đình tui mà!

-         Thiệt hả? – tôi trố mắt

-         Uh, kia là nhà tui.

-         ............! – tôi hơi bất ngờ khi biết ngôi biệt thự xinh đẹp kia là nhà của Tiểu Quỳnh.

-         ..............! – Tiểu Quỳnh gõ máy tính và in hóa đơn.

-         Tiểu Quỳnh khách sáo quá, mình học chung lớp võ mà sao hôm nay lạ quá vậy.

-         Lạ là sao?- Tiểu Quỳnh nhíu mày.

-         Thì lạnh lùng, sao coi mình như không quen biết vậy? – tôi kêu khổ.

-         Thì mình học chung lớp võ, mình là bạn chứ sao! – Tiểu Quỳnh đáp tỉnh queo.

-         Ừ, là bạn...nhưng mà!  – tôi đâm bối rối khi cô nàng băng giá này không vẻ gì là tan chảy.

-         Tiền của anh nè! –Tiểu Quỳnh ngắt lời làm vẻ khó chịu, tôi chưng hửng nhận lấy cuốn sổ có kẹp tiền thối.

Tôi để lại 30k tiền boa rồi chào nàng.

-         Chào Quỳnh nhé!

-         Uhm...!

Tôi lững thững đi về bàn lòng lại muôn ngàn câu hỏi.

Tối hôm đó chúng tôi đi karaoke, thằng Ngọc cố ý chọn bài cho tôi và Tiểu Vy hát song ca, chứ trước giờ đi hát tôi thường không thèm chọn bài, ai cho hát ké thì hát, không thì chỉ ngồi nghe và uống bia. Đến bài thằng Ngọc chọn cả hội phải lôi đầu tôi dậy, đẩy về phía Tiểu Vy. Gãi đầu vẻ bối rối tôi cầm lấy mic nhìn qua Tiểu Vy, em ấy tủm tỉm cười thẹn thùng. Bài hát "cô bé mùa đông".

"Từng cơn gió khẽ vô tình... Chiếc lá lìa cành buông xuống lòng đường... Ngồi nhặt chiếc lá tôi nhớ về... Cô bé đáng yêu của tôi"

Tôi nhìn Tiểu Vy, em ấy đỏ mặt hướng đôi mắt thơ ngây về tôi.

"Mùa đông đến em vẫn cười... Em ước mình là bông tuyết ngoài trời... Để được bay mãi lên thiên đường... Một thiên đường, tuyết rơi"

Tiểu Vy mang vẻ đẹp của một cô thôn nữ, rất trang nhã, dễ thương. Không cao sang đài cát như Tiểu Quỳnh nhưng em ấy luôn khiến tim tôi xao xuyến, chiếc lún đồng tiền cười lên xinh quá thể. Cảm thấy lòng mình như có làn gió nhẹ khẽ thổi. Tôi cất lời ca:

"Tuyết chẳng có đâu em ơi... Chỉ có tôi bên cạnh em thôi"

Tôi đưa tay mình về phía Tiểu Vy, em ngượng ngập đưa tay cầm lấy và quay đôi má ửng đỏ đi hướng khác, tiếng vỗ tay của bọn bạn vang lên rào rào.

"Mùa đông đến dẫu khiến em se lạnh"

"Đừng lo vì còn tôi đây"

Bước cùng với nhau dưới cơn mưa phùn rất lâu... Tôi nhìn em, em đỏ mặt... Em không nói khiến cho lòng tôi bồi hồi"

Trong ngần mắt em thấy long lanh muôn ngàn tuyết rơi... Một mùa đông em đứng đó... Một mùa đông êm đềm"

Bài hát kết thúc trong tiếng vỗ tay của bọn bạn, nhưng tôi dường như chẳng nghe thấy gì, trong giây lát tôi nhìn Tiểu Vy, em ấy nhìn tôi. Cái nhìn này, ánh mắt này...ôi quen quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#voz