CHƯƠNG 7: NỖI BUỒN KHÔNG TÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Đã bao giờ bạn tự hỏi nỗi buồn là gì? Và bạn có trả lời được không? Tại sao ta khóc? Tại sao trái tim thắt lại? Tại sao tâm trí lại vô định? Tôi biết tôi buồn vì Tiểu Vy.

Tôi cho rằng, con người càng lớn thì nỗi buồn cũng lớn theo. Đến một lúc chúng ta phải nhờ vào thời gian để làm tàn phai nỗi buồn, nhưng đôi khi chẳng phai tí ti nào.

Từng hồi ức hiện về trong tâm trí:


- Mày không gặp tao mày có buồn không?
- Có...em buồn lắm lắm luôn ấy! – Miệng Tiểu Vy chúm chím.
- Vậy là mày buồn giống tao hen, lạ hen!
- Ừa...! lạ thiệt –Tiểu Vy lay lay hai bím tóc.

................................

- Bữa giờ, sao nghỉ học vậy?
- Em ốm!
- Ốm hả, hết...hết chưa? – tôi lo lắng.
- Em hết lâu rồi, anh đừng có lo!
- Anh...anh đâu có lo. – tôi gãi đầu bối rối
- Xạo..bleu! – Tiểu Vy tủm tỉm cười.

....................................

- Này...anh xin lỗi nha! - tôi làm mặt sầu thảm.
- ...........!
- Anh xin mà, năn nỉ đó!
- ..................!
- Này thì giận nè...ha ha!
- A...dám chọc lét em! - Tiểu Vy cười và chạy rượt tôi dưới những hàng phượng vĩ.
- Anh thua...anh không dám nữa...tha cho anh.
- Lần sau...mà còn thế thì biết tay bản cô nương...Hứ!
- Á...nhẹ tay thôi - Tiểu Vy véo tôi.

....................................

Tiểu Vy đã là một cô gái và biết yêu. Tiểu Vy buồn khiến tôi buồn lây, nhưng tôi giờ đây chẳng biết làm sao để em ấy vui. Thật lòng tôi chỉ...uhm...đúng tôi chỉ "mong em hạnh phúc".

Với Tiểu Vy, tình cảm của tôi thật khó xác định, đôi lúc tôi thấy mình như anh trai che chở cô em gái. Nhưng có khi tự dưng tôi lại xao xuyến với cô em gái này. Nếu tình cảm huynh mụi là tình "thương", tình cảm trai gái là "yêu" thì tôi đoán rằng với Tiểu Vy tôi đang đứng giữa "yêu" và "thương". Càng cố đừng hẳn về một phía thì bên kia lại kéo tôi lại. Đã bao nhiêu năm trôi qua, tôi vẫn không thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó. Vì sao? Tôi không thể tự trả lời được. Nhiều lúc, tôi đã phải tự dằn vặt mình vì không thể thoát khỏi hai chữ "yêu" và "thương" kia. Thôi thì cứ mặt cho duyên số vậy, tới đâu thì tới, trời sập thì đỡ.  

Bầu trời đã sáng tỏ, tôi vẫn mơ màng trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Thành phố đã thức dậy với vô vàng thứ âm thanh. Những tia nắng đầu tiên chiếu qua ô cửa sổ. Cơn say đã tan, tôi tỉnh táo hẳn. Thằng Nhân đi ra gọi tôi vào trong.
- Dậy hồi nào vậy? – nó vừa nói vừa ngáp dài.
- Lúc tụi mày còn ngủ! – tôi chậm rãi.
- Đi ra rửa mặt rồi đi ăn cùng mọi người. – nó vẫy tay.
Tôi vừa đứng dậy thì nó nhớ ra cái gì đó.
- Chủ nhật tuần sau rảnh không?
- Rảnh, chi?
- Tiểu Vy chuyển phòng, mày qua phụ một tay!
- Uhm, mà sao lại chuyển?
- Nó chuyển đến gần trường để đi dạy cho tiện.
- Tiểu Vy dạy ở đâu?
- Nói mày cũng không biết, hôm đó đến là khắc rõ. – thằng Nhân làm tôi chưng hửng.


Giấc mơ của Tiểu Vy là trở thành cô giáo và giờ đây giấc mơ ấy đã là sự thật. Cô giáo mầm non Tiểu Vy sẽ đi dạy vào tuần sau. "Mừng cho em, Tiểu Vy".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#voz