1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi cầm bài kiểm tra Toán trên tay, trong lòng gào thét đến long trời lở đất, nước mắt lưng tròng, không biết nên phản ứng thế nào với con điểm trên giấy.

Lớp tôi là lớp đầu khối Xã hội, thành tích học tập thường được giáo viên chủ nhiệm kiểm soát rất gắt gao, thậm chí còn có lệnh nếu như có ba bài kiểm tra dưới 60 điểm thì lập tức sẽ bị trừng phạt.

Tôi đã bị một bài 58 điểm rồi, giờ lại tiếp tục bị thêm một bài 55, cũng là do cái môn chết tiệt này. Hai tuần nữa sẽ có bài kiểm tra tiếp theo, khả năng tôi dưới 60 lần nữa là rất cao...

Huhu, càng nghĩ càng bực mình, tôi đạp mạnh vào cái ghế trước mặt, ngay sau đó là một giọng nói chua chát gào ầm lên.

"Ê! Sao đạp tớ? Cậu lại làm bài không ra gì chứ gì?"

Yejin quay người xuống nói với vẻ tọc mạch, thấy tôi không trả lời liền biết ý giật lấy bài kiểm tra toán trên tay tôi, nhìn con điểm 55 to vật vã trên giấy rồi lắc đầu.

"Kì này cậu chết chắc rồi T/b, đợt sau mà cậu vẫn như thế này thì giáo viên chủ nhiệm ác ma nhất định sẽ vắt cậu ra làm nước uống cho xem."

"Tớ cũng mong giáo viên chủ nhiệm băm nát tớ ra đi, để tớ không phải học cái môn ngu ngốc này nữa. Đáng ghét thật, đường đường là một đấng nữ nhi anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà chưa kịp cống hiến gì cho quốc gia đã tử trận trước cái môn Toán này. Hừ hừ, tức chết tôi!"

Bên mé phải là Park Jimin, người vừa được 85 điểm, thấy tôi như vậy cũng động lòng thương hại, dịu giọng quay sang an ủi.

"Ầy, đừng bi quan. Nếu bài sau cậu được trên 80 thì sẽ được tha thứ đấy."

Trước tấm lòng của Jimin, tôi chỉ biết bắn ra một tia nhìn khinh thường. Nếu như bà đây đủ khả năng để làm được một bài kiểm tra 80 điểm thì bây giờ đâu có đau khổ thế này? Yejin cũng chẳng lạ gì tôi, không thèm liếc tôi lấy một cái mà buông vội một câu phũ phàng.

"Nó mà tự mày mò được trên 80 điểm thì tớ gọi nó là mẹ."

Câu nói của Yejin như một cái nồi giáng thẳng xuống đầu tôi, kêu một tiếng "boong" giòn giã. Tôi chán nản gục lên bàn, cầm lấy bài kiểm tra của Jimin vuốt ve con điểm 85.

"Jimin, cậu được điểm cao như thế, hay là kèm tớ đi."

"Tớ á? Cậu đùa à? Cậu có thấy ngay cả thầy Kim là giáo viên giảng dễ hiểu nhất cái trường này cũng không cứu được cậu không?"

"Huhu thế bây giờ tớ phải làm sao? Đã thế hai cậu lại còn thấy chết mà không cứu. Các cậu đành lòng nhìn tớ chết dưới tay môn toán thật sao?"

"Không phải bọn tớ không cứu cậu mà là không đủ khả năng để cứu cậu..."

Tôi nghe hai đứa nói xong càng muốn phóng ra giữa trường mà la hét khóc lóc. Yejin thấy vậy tự dưng chút lương tâm cuối cùng của lại trỗi dậy, bàn bạc với Jimin.

"Chúng ta không cứu được nó, vậy cậu thử nhờ bạn cậu kèm toán cho T/b đi? Nghe nói cậu có quen một đứa học chuyên toán đúng không?"

Jimin nhướn mày, có lẽ định chửi bới gì đó, nhưng trước ánh mắt của tôi, cậu ta mềm lòng.

"Thôi được rồi. Để tớ nhờ thử xem sao, sợ nó nhìn T/b xong lại vứt dép chạy mất dạng thôi."

Vậy là với tình trạng học Toán đáng báo động của tôi, Jimin và Yejin đã quyết định tới một phương án xa xỉ nhất, nhờ người dạy Toán.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro