Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chính trị tan việc lúc cao điểm, trên đường xe cộ lui tới cùng nhiều người tỏ ra có chút chật chội, phần lớn đều vội vả, đi về nhà.

Đột nhiên, ở trong một cái hẻm nhỏ truyền đến một trận tiếng bước chân nhốn nháo, từ tiếng bước chân kia có thể nghe ra là có người đang chạy. Không bao lâu, thì có một nam tử trẻ tuổi ôm máy chụp hình từ trong hẻm nhỏ chạy ra. Ngay sau đó, liền có mấy người đàn ông cao lớn chạy theo, xem bộ dáng là đang truy đuổi nam tử trẻ tuổi trước mặt kia.

Vừa ra khỏi hẻm nhỏ, thấy đám người ở phía trước náo nhiệt, nam tử trẻ tuổi thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười đắc ý, tăng nhanh tốc độ chen vào đám người đó mà chạy đi. Phía sau mấy người đàn ông ra đến phố lớn thì dừng lại không đuổi theo nam tử trẻ tuổi nữa, bởi vì bị đám người phía trước ngăn trở, thật vất vả mới kéo ngắn khoảng cách với nam tử trẻ tuổi nhưng lại bị kéo ra xa, người nào người nấy trên mặt cũng tỏ ra cuống cuồng cùng tức giận.

"Nếu quả thật yêu ta liền theo bồi bồi bồi bồi bồi ta, nếu quả thật yêu ta liền hôn hôn hôn hôn hôn hôn ta, nếu quả thật yêu ta liền khen khen khen khen khen ta một cái, nếu quả thật yêu ta liền ôm ta một cái..." Một tràng chuông điện thoại di động vang lên, âm thanh có mùi vị hết sức nũng nịu, làm cho người nghe không khỏi tức cười.

Từ Tá Ngôn vừa chạy vừa quay đầu nhìn phía sau một chút, thấy những người đó không đuổi kịp, lúc này mới đi móc điện thoại di động trong túi ra.

Đây là chị hắn gọi Từ Thi Vận tiếng chuông dành riêng điện tới, nếu không phải biết là chị hắn gọi, thời điểm chạy trối chết ai còn có tâm tư đi quản người nào điện tới.

"Chị." Từ Tá Ngôn thở hỗn hển một tay tiếp điện thoại, một tay ôm chặt máy chụp hình trong ngực một chút, đây chính là bảo bối của hắn, thu hoạch hôm nay có thể cũng ở trong này.

"Em lại bị người ta đuổi theo?" Vừa nghe đến Từ Tá Ngôn kịch liệt thở dốc cùng âm thanh chạy, Từ Thi Vận đã đoán được em trai bảo bối của mình khẳng định lúc này lại đang bị người ta đuổi theo.

"Hắc, đúng vậy." Từ Tá Ngôn không có giấu giếm, nếu như muốn giấu giếm cũng không giấu được a. Cười khan một tiếng, đáp lại.

"Có thể thoát khỏi sao?" Từ Thi Vận có chút bận tâm hỏi.

"Dĩ nhiên có thể, em trai của chị chạy đường dài là hạng nhất đó." Hướng bên người đi đường bị hắn đụng vào áy náy cười một tiếng, Từ Tá Ngôn mới tự hào nói. Trên mặt tuấn tú lộ ra nụ cười thỏa mãn, bởi vì được người chị mình yêu mến quan tâm mà cao hứng.

"Ta nói em lúc nào mới có thể an phận một chút chứ ? Lão Thị bị người đuổi theo như vậy chạy có ý tứ sao? Nếu như bị người biết ta Từ Thi Vận lại có đứa em trai làm ký giả lại bị người ta đuổi chạy đầy đường, vậy còn không cười nhạo chết ta." Sau khi biết em trai không nguy hiểm, Từ Thi Vận liền không nhịn được quở trách. Bao nhiêu công việc tốt hắn không làm, hết lần này tới lần khác lại chạy đi làm ký giả, không biết để cho người nhà cho hắn yên lòng.

"Em vẫn tốt, chị yên tâm, nếu kẻ nào dám chê cười chị, em liền Thiên Thiên ở cửa nhà hắn nhìn chằm chằm, để cho hắn cả ngày phập phòng lo sợ." Từ Tá Ngôn cười đùa nói. Vừa vặn thấy phía trước có chiếc xe taxi dừng lại, hắn vội vàng liền xông lên. Đem địa chỉ nói cho tài xế, rồi quay đầu nhìn những người kia bởi vì không đuổi kịp mà thở hổn hển, đắc ý lộ ra cửa kiếng xe hướng những người đó bày một động tác tay.

"Em không phải bằng sắt đi." Từ Thi Vận nghe Từ Tá Ngôn kia cười đắc ý, im lặng liếc mắt.

"Chưa quên hôm nay là ngày gì đi, trước bảy giờ trở lại cho ta, nếu không em không xong." Từ Thi Vận cùng Từ Tá Ngôn giỡn xong liền nói tới chính sự.

"Dĩ nhiên không quên, sinh nhật chị sao có thể quên, bảo đảm đến đúng giờ." Nhìn thời gian một chút, còn nhiều thời gian.

"Ngoan, vậy ta để cho Khải Thuận thuận đường đi đến công ty đón em." Từ Thi Vận cười nói.

"Không muốn, ai muốn tên kia đón, không phải tối nay chị cũng mời hắn tham gia sinh nhật đi? Không nên không nên, em ghét tên kia, chị không nên để cho hắn đi." Vừa nghe đến cái từ đó khải, Từ Tá Ngôn lập tức liền giơ chân, ồn ào.

Nói một chút đến Khải, Từ Tá Ngôn tổng là không bình tĩnh được, đặc biệt là hôm nay đó như là đặc thù cuộc sống. Đây chính là sinh nhật chị hắn, tên kia đến làm gì? Khẳng định lại cấu kết chị hắn, sau đó lại dùng ánh mắt mê gái nhìn chị hắn, rồi sau đó nói không chừng sẽ nhân cơ hội chuốc say chị hắn, nữa rồi sau đó khi dễ chị. Người như vậy sao có thể để cho hắn (chỉ anh Khải) đi, quá nguy hiểm! Hắn không thể để cho tỷ hắn rơi vào trong nguy hiểm.

"Làm sao? Mất hứng vì người ta tới chúc mừng sinh nhật chị a? Nếu không, hôm nay tiệc sinh nhật cũng đừng mở ra, tan sớm một chút." Từ Thi Vận không khỏi ác khẩu nói.

"Không phải, chị, ta không phải ý kia, tên đó không phải là người tốt, chẳng qua là em lo lắng chị bị khi dễ." Từ Tá Ngôn liền vội vàng giải thích, thật ra thì hắn trong lòng thấy như vậy là tốt nhất, không có người khác tham gia náo nhiệt, hắn liền có thể đơn độc cùng chị qua sinh nhật, tốt biết bao a. Tiết kiệm những thứ kia lão Thị đánh lên người chị hắn, nhìn thấy ghét.

"Bớt nói nhảm, có thể khi dễ chị người ta sợ còn chưa có xuất thế đâu, em vội vàng đem chuyện làm xong, còn ta thì gọi điện thoại cho Khải, để cho hắn đón em." Từ Thi Vận rõ ràng không muốn nói lý với hắn, xuống sau cùng thông điệp.

"Vậy, vậy tự ta trở về thì tốt, không cần để cho hắn tới." Từ Tá Ngôn sau cùng chỉ biết giãy giụa.

"Em cho là ta muốn cho khải đi đón em à, em cũng không suy nghĩ một chút người ta nhiều bận bịu, có rãnh rỗi đi đón em đều là những lúc nhỉ ngơi, nếu không phải vì em, ta phải phiền toái tới hắn sao? Những người tới hôm nay phần lớn đều là trẻ tuổi đồng lứa, nhân cơ hội này sẽ giới thiệu cho em một số nữ nhân tốt, tiết kiệm thời gian sau này em không tìm được vợ, làm cho Từ gia mất thể diện. Để cho khải đi đón em cũng coi như là mời hắn giúp em chỉnh đốn chỉnh đốn hình tượng, một tiểu tử thật tốt, cũng đem mình biến thành dạng gì. Thiệt là, em làm sao lại chọn cái nghề ký giả này!" Từ Thi Vận nói đến đây, có thể coi như là dụng tâm lương khổ. Em trai nhà mình tuấn tú lịch sự, gia thế phong phú, cứ thế đến bây giờ cũng 25 tuổi mà vẫn chưa có bạn gái. Lão Từ vợ chồng hai người lẩm bẩm, hắn ngược lại tốt, mỗi ngày chạy ở bên ngoài, lão Từ phải chạy gần chết cũng không tìm được người, liền trút hết lên người cô, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm tình, không có biện pháp chỉ có thể tự mình động thủ giúp cho hắn tạo cơ hội. Nói cho cùng, Từ Thi Vận vẫn cảm thấy em trai cô chọn nghề không tốt, mới đưa đến kết quả này.

"Em không muốn bạn gái gì, em muốn bồi chị." Từ Tá Ngôn bất mãn nói, tú khí chân mày cũng đánh một cái thật là lớn. Hắn có thể không cảm thấy hình tượng chính hắn rất kém, còn muốn cho tên kia giúp mình xử lý, rất mất thể diện a. Tên kia bận bịu? Ai nhờ hắn nặn thời gian tới đón mình? ! Ở độc thân liền ở độc thân, có thể phụng bồi chị là tốt, ai thèm có bạn gái? !

"Đừng cho ta nũng nịu, chuyện cứ quyết định như vậy, còn nữa, đừng cho Khải thêm phiền toái biết không, nếu không buổi tối trở lại nhìn ta làm sao thu thập em." Từ Thi Vận nghe em trai nàng nhao nháo nhỏ giọng, không nhịn được cười, không muốn cho hắn nhiều cơ hội kháng nghị, liền cúp điện thoại.

Bị cúp điện thoại, Từ Tá Ngôn cau mày, nghĩ một lát phải thấy tên kia, trong lòng lại căm giận.

Bọn họ trong miệng toàn là tên Diệp Khải Thành, về phần tại sao Từ Tá Ngôn đối với Khải có thành kiến lớn như vậy, nguyên nhân cũng là bởi vì Khải là một trong nhưng người theo đuổi chị hắn Từ Thi Vận, mà Từ Tá Ngôn tiểu phá hài có tâm tình khá sâu, cho nên đối với Khải rõ ràng so với bất kỳ những người theo đuổi khác là một thí sinh xuất sắc, Từ Tá Ngôn thành kiến lớn hơn, cũng chính là sợ chị mình thật bị khải cướp đi. Cho nên cho tới nay, Từ Tá Ngôn một mực đề phòng Khải, cho đến bây giờ đã mấy năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei