Chương 10: Chuyện như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 10: Chuyện như vậy

Kích thích chất xám của mình (ko hiểu nên ta chém)

Từ Tá Ngôn cố gắng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, mặc kệ hai người kia ồn ào không ngừng. (ZIYOUGE. COM: nguồn trang TQ của truyện)

Hình như hắn sợ chị uống say sẽ bị mấy người đó lợi dụng (Nguyên văn hán việt là Điếm ký thượng liễu), cho nên hắn giúp chị cản rượu, sau đó cũng say mèm. Tiếp theo thì sao? Ách... Chị bảo ta trở về phòng nghỉ ngơi, ta đi về phòng, sau đó....

'Anh đi cùng tôi.'

Trong đầu Từ Tá Ngôn đột nhiên nhớ lại những lời này, ngay sau đó liền mơ hồ nhớ lại chuyện tối hôm qua. Mình 'Bám' Diệp Khải Thành trơ về phòng, Tránh cho hắn (chỉ Diệp Khải Thành) nhân cơ hội làm chuyện không đứng đắn với chị. Còn về sau, chuyện gì xảy ra đều quên hết rồi, nhưng nếu mình 'Bám' Diệp Khải Thành trở về phòng, vậy vết cắn sau tai mình, khẳng định chính là tên kia gây ra

Diệp Khải Thành – anh, Tên khốn kiếp này! Biết anh cũng là người không tốt đẹp gì, bây giờ lại còn dám dùng tới chiêu này để hại tôi, cố ý muốn tôi mất mặt đúng không, tên khốn kiếp như anh nên gặp báo ứng.

Từ Tá Ngôn tức đến bốc khói (ta chém), cầm lấy điện thoại di động Liền mắng Diệp Khải Thành tới tấp.

"Diệp Khải Thành cmn* (viết như thế cho văn minh) anh đã làm gì tôi hả? Anh muốn chết phải không?" Đường dây điên thoại vừa được nối, Từ Tá Ngôn không kiên nhẫn chờ Diệp Khải Thành đáp lại một câu, liền lập tức mắng.

Mà một tiếng Diệp Khải Thành của hắn, làm chủ bút đại nhân có chút kinh ngạc nhìn hắn.

"Tôi đã làm gì sao?" Diệp Khải thành đối với lời nói không lễ phép của đầu dây bên kia, cũng không phải không có dấu hiệu tức giận, giọng tự tiếu phi tiếu, mang mới vừa tỉnh ngủ có chút nhàn nhạt lười biếng, chậm rãi hỏi, làm cho người khác có chút sặc khí.

" Anh bớt giả ngu, anh dám nói anh không làm gì ta?" Từ Ta Ngôn không qua loa lấy lệ, giọng không tốt tiếp tục đặt câu hỏi.

"Để tôi suy nghĩ một chút, tôi có làm cái gì với cậu không?" Diệp Khải Thành ở bên kia không vội vàng nói, sau đó thì yên lặng, dường như thật đang suy nghĩ chuyện gì.

"Tôi nói, anh đột nhiên an tĩnh rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, anh bị giựt nợ à, chuyện tối ngày hôm qua không nói rõ ràng cho tôi, anh không yên với tôi đâu." Từ Ta Ngôn không nhẫn nại đợi mấy giây liền hét lớn.

"Mới vừa tỉnh ngủ, đầu ốc có chút không tỉnh táo, nếu không cậu nhắc lại một chút?" Diệp Khải Thành thương lượng với Tá Ngôn

" Đầu óc anh thanh tinh cũng không liên quan! Tôi nói, đúng tối hôm qua tôi uống say, anh đã làm gì?" Từ Tá Ngôn nói xong cũng không quên mắng hắn một câu, sau đó mới nhắc.

"A, tôi nhớ ra rồi." Diệp Khải Thành thanh tỉnh lại nói: "Cậu nói là tối hôm qua cậu uống say nhờ tôi đưa cậu lên phòng sao? Là chuyện tôi nên làm, cậu không cần cảm ơn tôi."

"Đệch, ai nói chuyện anh đưa tôi về phòng, ai cảm ơn anh, anh đừng tự mình đa tình, không...đúng là chuyện đó, phi, là chuyện sau khi ta nháo ngươi đưa ta trở về phòng." Từ Tá Ngôn nói một hơi thiếu chút nữa đem tay vịn của cái ghế bóp nát, này là người nào a, da mặt dày như vậy. Ngay sau đó nhìn thấy biểu tình quái dị trên khuôn mặt của hai người phía trước nhìn hắn, Từ Tá Ngôn lúc này mới nhớ tới không nên ở trước mặt họ nói những thứ này. Vội vàng đẩy cửa, đi ra bên ngoài.

"Sau đó, cậu muốn đi nhà vệ sinh, quần không mở được, tôi giúp cậu mở, còn đưa cậu đi phòng tắm." Diệp Khải Thành suy nghĩ một chút nói tiếp.

"Làm sao có thể! Anh bớt nói hưu nói vượn." Từ Ta Ngôn trong nháy mặt mặt đỏ lên, trong đầu nghĩ làm sao có thể , tên kia làm sao có thể giúp mình mở quần ? Nhưng là, ho khan, đáng chết, vừa nghe hắn nói như vậy, hình như thật là có chuyện như vậy..

"Không phải nói cái này, về sau nữa, anh trực tiếp nói xong một lần cho tôi." Từ Tá Ngôn vọi vàng dời đề tài Từ tá nói vội vàng dời đi đề tài, trong giọng nói có chút nhịn không được, nhưng ít ra không còn giận dữ như trước nữa.

"Rồi sau đó cậu ngủ, tôi giúp cậu thay quần áo, rồi lập tức rời đi." Diệp Khải Thành thành thành thật thật nói.

"Cái gì?" Từ Tá Ngôn bị đả kích rống lớn một tiếng, liền nghĩ đến bản thân buổi sáng lúc thức dậy, đúng làchỉ mặc một cái tiểu khố, những cái khác đều bị cởi.

"Ai, ai muốn anh nhiều chuyện a? Phía sau lỗ tai tôi có phải cũng do anh làm hay không? " Ánh mắt Từ Tá Ngôn có chút suy tư, suy nghĩ lúc bản thân bị tên khốn Diệp Khải Thành lột quần áo lại không có chút cảm giác nào, nghĩ như thế nào cũng không đúng.

"Lỗ tai phía sau thế nào?" Diệp Khải Thành lúc này có chút nghi ngờ hỏi.

" Anh bớt giả ngu với tôi, tối hôm qua trông phòng tôi chỉ có mình anh , không phải anh thì là ai?" Từ Tá Ngôn vừ nghe hắn chối, bất mãn nói.

" Ngay cả lỗ tai phía sau thế nào tôi cũng không biết." Ngữ khí Diệp Khải Thành dường như có chút bất đắc dĩ.

" Anh có phải đang lừa gạt tôi hay không, chỉ có anh mới hận ta, còn có người khác?" Từ Tá Ngôn nghe Diệp Khải Thành nói có thật hay không, mặc dù trong lòng có chút hoài nghi, nhưng giọng điệu đã không còn oán khí.

"Cậu còn không nói chuyện với ta, cậu nói lại một chút đi, không chừng ta quên mất cái gì." Diệp Khải Thành lại tiếp tục nói.

"Không biết là tên khốn kia, nhàn rỗi hay khó chịu, cắn tôi một cái." Từ Tá Ngôn vừa nói vừa đưa tay còn lại sờ cổ mình, căm tức nói.

"Cắn bên lỗ tai phía sau?" Diệp Khai Thành ngân dài âm cuối.

" Đúng." Từ Tá Ngôn cắn răng nghiến lợi nói.

"Vậy chị cậu có phát hiện hay không?" Diệp Khải Thành nói.

"Không có, Buổi sáng tôi đi gấp,là đồng nghiệp thấy." Từ Tá Ngôn thành thật trả lời, sau đó lại hò nghi hỏi Từ: "Thật không phải là ngươi làm?" (Thành: đúng là ta làm, thích ko cục cưng, Ngôn: Thích cái con khỉ ấy Thành: haizz, bà xã lại ngạo kiều rồi)

"Cắn lỗ tai, chuyên thân mật như vậy cậu cảm thấy tôi sẽ làm sao? Đây chính là chỉ có tình nhân mới có thể làm, hoặc là cậu cảm thấy quan hệ của chúng ta là cái quan hệ..." Diệp Khải Thành chậm rãi nói, nhưng còn chưa nói hết liền bị Từ Tá Ngôn cắt đứt.

"Phi, gặp lại!" Từ Tá Ngôn không đợi Diệp Khải Thành nói hết lời, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Tên kia chính là một tên khốn kiếp, chọc người ghét khốn kiếp.

Từ Tá Ngôn cúp điện thoại, còn trong lòng mắng, nhưng cũng không khỏi nghi hoặc.

Cắn mình không phải hắn còn là ai được chứ?

"Nói điện thoại xong?" Trúc Tử thấy Từ Tá Ngôn trở lại, liền dò hỏi.

" Ừ." Từ Tá Ngôn tinh thần không tốt gật đầu một cái.

"Cái đó, tiểu Ngôn, mới vừa rồi cậu gọi cho ai đó? Cậu nói Diệp Khải Thành, không biết là cái đó Diệp Khải Thành chứ ?" Chủ bút ở đó mặt đầy thăm dò, hỏi.

"Cái gì cái đó cái này, tôi không biết." Từ Tá Ngôn rõ ràng không muốn bàn đến tên kia nữa.

"Được rồi, nếu không nói, vậy thì lập tức đi làm việc cho tôi." Chủ bút thấy từ tá nói thật không muốn nói, cũng không tiếp tục hỏi tới, nghiêm sắc mặt, vung tay lên, đem Từ Tá Ngôn cùng Trúc Tử hai người ném ra ngoài.

"Sao, tiểu Ngôn, đạo diễn bên kia cậu đi ngồi, nghiên nghiên bên kia khá xa, tôi đi tốt lắm." Ra cửa, Trúc Tử Tiếu mị mị nói.

"Muốn nhìn người đẹp nói thẳng, dối trá, bẩn thỉu, khinh bỉ cậu." Từ Tá Ngôn liếc Trúc Tử một cái, không khách khí mắng mấy câu, nhưng vẫn đồng ý với Trúc Tử, dẫu sao hắn đối với nữ minh tinh kia không có hứng thú. Ở trong mắt hắn, trên thế giới đẹp nhất chỉ có chị hắn, những người khác đều là phù vân, Dĩ Nhiên, mẹ sinh ra hắn với chị cũng rất.

EDIT: Haizz, mình chẳng có động lực nào để làm nhanh cả, nên lúc nào cũng trì trệ. Bà con cô bác anh chị hủ nhớ cổ vũ để mình có thể làm nhanh nha! Yêu mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammei