Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn án:

Kết luận cuối cùng của Alhaitham về vấn đề tình yêu bất ngờ thay, thật đơn giản

____________________

Sau nhiều năm tìm tòi, hàng trăm tài liệu nghiên cứu, những trang sách bị xé, các lý thuyết và giả thuyết, rồi trích dẫn hàng loạt các ký hiệu vào góc của quyển sổ của mình, Alhaitham đã đi đến một kết luận duy nhất: không có bất kỳ một công thức nào cho tình yêu.

Và nếu thực sự có đi chăng nữa, thì giải pháp sẽ không bao giờ là Kaveh. Alhaitham sẽ không tỏ ra đoái hoài vì một cái gai trong mắt hắn, hắn sẽ chẳng lo lắng về một người ăn mặc rách rưới, quên ăn, lo lắng quá nhiều về cách người khác nhìn nhận mình.

Hắn sẽ nhìn vào tác phẩm của Kaveh và thấy những gì người khác nhìn thấy - một kiệt tác được tạo ra, sắp xếp bởi bàn tay nghệ sĩ mảnh khảnh - chứ không phải nỗi đau mà Kaveh tạo ra, hay niềm khao khát của anh mà có thể nhận ra từ trong những ngọn tháp mà anh ấy phác thảo, hay cách Kaveh đi guốc tỏng bụng hắn.

Alhaitham quan sát Kaveh bên bàn làm việc, không chỉ thấy một người nghệ sĩ mệt mỏi, trong mắt hắn, anh còn là một người kiệt sức, kiệt sức và gần như gục ngã. Kaveh không cần bị sửa chữa; anh ấy cần được chăm sóc. Mọi thứ mà Kaveh nhìn thấy ở bản thân đều trái ngược với con người thật của anh, và có lẽ chỉ có một người duy nhất trên thế giới có thể thực sự hiểu được vẻ đẹp sâu thẳm của anh.

Sau nhiều năm của những cuốn sách lãng mạn, của những bài tiểu luận, của những tập thơ tình, Alhaitham vẫn chỉ là một tấm chiếu mới. Tất cả những gì hắn biết là khi nhìn Kaveh, trái tim hắn đập loạn nhịp, khi Kaveh hét vào mặt hắn, nó sẽ lộn ngược, và khi Kaveh khóc, nó sẽ vỡ ra làm đôi, còn khi họ chia sẻ ga trải giường, làn da hắn đẫm mồ hôi, những ngón tay của Alhaitham lần theo những nốt tàn nhang và đường cong mềm mại trên chiếc eo Kaveh—

Alhaitham đã từng có một giấc mơ. Hắn thường xuyên mơ thấy Kaveh, theo nhiều cách vừa kinh khủng vừa bẩn thỉu, nhưng giấc mơ này thì khác. Ấm áp và tươi sáng. Kaveh mỉm cười. Anh ấy kể một câu chuyện cười và anh ấy cười, những ngón tay vén một lọn tóc ra sau tai. Một sợi chỉ đỏ buộc chúng lại với nhau, móc quanh ngón tay đeo nhẫn của Kaveh với đầu bên kia không ai khác ngoài chính bản thân hắn - Alhaitham.

Một sợi chỉ màu đỏ, đỏ son, chất lỏng giống như máu chảy trong huyết quản của anh ấy khi tim anh ấy ở trong cổ họng. Giấc mơ này thật ấm áp—quá ấm áp, không đủ ấm áp, không bao giờ đủ, không bao giờ—

"Haitham," Kaveh khẽ nói trong giấc mơ đó, giọng anh thật ngọt ngào mà chẳng cần phải cố gắng, xoay quanh tên anh như thể nó là mật ngọt.

"Haitham," bây giờ Kaveh nói, với tông giọng hơi khó chịu nhưng—

Nó vẫn thật mềm mại. Kaveh sẽ không nói chuyện với người khác như cái cách mà anh ấy nói chuyện với Alhaitham, và mọi lời chửi rủa thốt ra trong sự bực tức đều giống như một lời tuyên bố về tình yêu. Alhaitham nhớ những lời nói của Kaveh, từng lời 'Anh ấy yêu tôi', 'anh ấy không yêu tôi' bị gạch bỏ trên sổ tay của anh ấy.

'Trái dấu thì hút nhau' nó là nguyên tắc cơ bản của từ tính, và không thể phủ nhận rằng Alhaitham đổ rạp trước Kaveh như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, có thể từ với những cái chạm kéo dài, hay khi đôi mắt của hắn dõi theo từng chuyển động của Kaveh, hay khi hắn lén lút ngắm nhìn qua cuốn sách trước mặt khi Kaveh nghĩ hắn đang không để ý.

Tuy nhiên, không hề có bất cứ một công thức nào dành cho tình yêu. Alhaitham đã cố gắng tìm ra một con số - một kết quả, anh ấy đã tự mình nghiên cứu toán học trong nhiều năm, nghiền ngẫm những con số cho đến khi chúng mờ dần đi trong đầu hắn.

"Haitham, tôi không còn nơi nào để đi," Kaveh nói vào ngày hôm đó khi anh xuất hiện trước cửa nhà hắn, những năm tháng giữa họ thật mong manh, xơ xác đến mức sợi chỉ suýt đứt.

Ấy vậy, thật bất ngờ làm sao, sợi dây tơ hồng đó mạnh hơn Alhaitham nghĩ. Kaveh đã ra đi nhưng sau cùng vẫn quay lại bởi vì dù anh ấy có đi bao xa thì cũng sẽ có lúc sợi dây chùng xuống. Và phải mất thời gian để vá nó lại, để xâu chuỗi lại những đoạn dây đã bị sờn trên đường đi.

Dù sao, nó cũng là số phận. Tri kỷ. Một quan niệm lố bịch nhưng lại là lý thuyết duy nhất đã được thử nghiệm và dẫn đến kết quả đúng, hết lần này đến lần khác, thậm chí với nhiều biến số khác nhau, giải pháp được đưa ra sau cùng vẫn luôn giống nhau: Alhaitham không thể từ chối. Alhaitham không thể nghĩ ra điều gì khác. Đáp án vẫn sẽ luôn luôn là Kaveh, Kaveh, Kaveh—

Kaveh lướt ngón tay qua vai Alhaitham. Dòng suy nghĩ của Alhaitham dừng lại, và hắn nghiêng đầu thắc mắc.

"À, xin lỗi, có một..." Kaveh lôi thứ gì đó dính trên vải áo sơ mi của Alhaitham, loại vải lanh màu xanh lá cây, lỏng lẻo mà hắn sẽ chỉ mặc quanh nhà. "Một sợi chỉ," sau đó anh ấy nói với một tiếng cười. "Thật kỳ lạ. Nó màu đỏ. Có thể nó đã rơi ra từ một tấm chăn? Từ cái trên sofa chăng? Hoặc có lẽ giường của em-"

Kaveh chợt im lặng và Alhaitham nhận ra rằng hắn đã nắm lấy tay anh ấy. "Kaveh." Thật lạ khi tên của anh ấy cảm giác thật dày đặc trong cổ họng của hắn? Tại sao nó nghe quá mềm mại khi nó bật ra khỏi môi hắn, và tại sao Kaveh lại nhìn hắn như vậy?

"Anh ấy không yêu tôi," Alhaitham thì thầm. "Anh ấy yêu tôi, anh ấy không yêu tôi—"

"Cái gì?" Ánh mắt của Kaveh đầy nghi ngờ. cảnh giác. Sợ hãi.

Alhaitham nhận ra rằng Kaveh nhớ những ghi chú, nhật ký của hắn với mọi thứ tồi tệ và khốc liệt mà hắn đã viết ra trong sự thất vọng của mình. "Em yêu anh," hắn nói vào thời điểm tồi tệ nhất. Hoặc có thể nó là tốt nhất - nên nghiên cứu sau. Tất cả những gì Alhaitham biết là đó là một con số bất kỳ đã được thay vào vị trí của 'x' và đột nhiên tất cả phương trình toán học trước đó trở nên có ý nghĩa.

Kaveh mấp máy môi. Anh không nói gì, nhưng ít nhất anh không bỏ chạy. Khi Alhaitham kéo anh lại gần, Kaveh bỏ đi. "Em yêu anh," Alhaitham lặp lại. "Không sao đâu. Anh cũng có thể yêu em."

Nó là thật tự nhiên khi họ trao nhau nụ hôn ngay sau đó. Kiểu hôn uể oải lại khiến bọn họ hòa tan vào nhau, những từ ngữ đã chẳng còn cần thiết, không còn bất cứ thứ gì khác cả; chỉ còn sự mềm mại của đôi môi và tiếng răng va vào nhau, hơi thở đứt quãng khi họ đứng đó, trong khi mọi thứ khác đều bị lãng quên.

Nó có vẻ thật vội vàng khi kết luận như vậy, một điều gì đó vừa nhỏ vừa có ý nghĩa. Nhưng khoảnh khắc Alhaitham ôm má Kaveh và nuốt xuống tiếng cười và sự bối rối của anh ấy, cùng với những tiếng nấc nhẹ khi Kaveh cố gắng che giấu tiếng thổn thức của mình, Alhaitham đã tìm ra lập luận cuối cùng cho thứ giống như một luận điểm để đời:

Đối với tất cả những thứ vô lý khác trong tình yêu, thì điều này chắc chắn cảm giác thật đúng đắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro