TÁC GIẢ: SNOWSE THỂ LOẠI: đam mỹ, hôn nhân chính trị, hoan hỉ oan gia,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TÁC GIẢ: SNOWSE


THỂ LOẠI: đam mỹ, hôn nhân chính trị, hoan hỉ oan gia, sinh tử


Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Snowse


COUPLETrần Chính (đầu óc giản đơn, thô bạo, xà yêu công) x Lâm Vĩnh Hiên (hay suy nghĩ nhiều, độc mồm độc miệng, song tính thụ)


Văn án


[BOOK]Sinh ra với cái danh một người song tính trong Lâm gia, Lâm Vĩnh HIên hiểu rõ về số phận của mình. Nhưng, cũng vì thế anh lại càng cố chứng minh anh có thể làm việc và thành công như một người đàn ông bình thường. Song, cái lợi mà anh đem lại so sánh với một hôn ước giữa hai đại gia tộc là quá nhỏ bé.


Đối với Lâm Vĩnh Hiên, lúc người kia về nước cũng là lúc giấc mơ của anh tan vỡ.


Sống cả đời dưới cái bóng vĩ đại của người anh trai tài năng toàn vẹn, Trần Chính muốn trốn khỏi đất nước này. Nhưng rồi, vì đứa con nối dõi mà Trần tộc buộc anh phải về nước và cưới một người anh chẳng hề yêu.


Trong mắt Trần Chính, Lâm Vĩnh Hiên là biểu tượng tiêu biểu nhất cho sự giả dối của giới thượng lưu.


Mọi chuyện có vẻ ảm đạm và giả tạo như mọi cuộc hôn nhân chính trị khác.


Cho đến khi chả ai nhịn nổi ai nữa..[/BOOK]


Tiết tử


[BOOK]Tại đêm tân hôn, Trần Chính nâng cằm của Lâm Vĩnh Hiên lên, nhìn trái nhìn phải một hồi lâu rồi nói với cái chất giọng khinh khỉnh:


"Song tính nhân cũng chỉ là đến vậy thôi, tôi sợ chắc mình không lên nổi rồi. Cậu nếu muốn một đứa con thì hãy ngẫm nghĩ cách mà câu dẫn tôi cho tốt nhé."


Lâm Vĩnh Hiên cười.. và cười, anh không nói gì cả, lên gối ngay vào bộ hạ của Trần Chính.


Nhìn xuống cái người đang ôm hạ thể mà chửi thề dưới đất, nụ cười trên môi Lâm Vĩnh Hiên đã tươi lại càng thêm tươi. Anh học theo giọng nói của khinh khỉnh của Trần Chính:


"Thành thật xin lỗi, tôi lỡ chân. Câu không sao chứ!" Càng là để chọc tức Trần Chính cho bõ ghét, Lâm Vĩnh Hiên liền thật sự bày ra một mặt quan tâm "Chết thật, cậu nếu muốn một đứa con thì phải ngẫm nghĩ cách mà sửa cho tốt rồi."


Nói xong, Lâm Vĩnh Hiên nhún vai, đi vào phòng ngủ, khóa trái cửa lại, mặc cho Trần Chính tự sinh tự diệt.


Đau đớn khôn cùng từ hạ thể, kết hợp với nỗi đau thấu tim từ lòng tự trọng bị dẫm đạp, Trần Chính liền lao vào đập cửa rầm rầm. Phía bên kia thì lại im lặng như tờ. Bực đến quẫn trí nhưng cũng chả thể làm gì thêm, anh đành phóng xe đi đến bệnh viện ngay trong đêm, vì sự thật là hạ bộ của anh đang rất đau.


* * *


Trần Chính: [ hoang mang các kiểu, ToT] Bác sĩ, ngài nói xem tôi có còn được không?

Bác sĩ: [mặt bình tĩnh, -_-] khó nói lắm

Lâm Vĩnh Hiên: [ngủ rồi thì còn có thể như thế nào nữa] zzzzzzzzz

[/BOOK]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro