Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giả vờ..nhưng Tôi yêu cậu!
----------------------------
Chương 4
Đúng 4 giờ cả đám 4 đứa đi uống nước, uống xong lại kéo nhau đi ra vùng ngoại ô chơi thả diều. Tôi thì dễ bị say nắng nên chỉ có thể ngồi một góc mà nhìn tụi nó, nhìn rồi lại cười một mình không hay Dũng đến lúc ngồi bên cạnh.
Dũng nhìn tôi, tôi quay lại nhìn Dũng cười híp cả mắt, nhìn ngố ngố mắc cười không tả được.
-Dũng sao không ra ngoài chơi chung với mọi người đi ngồi đây chi buồn?
Dũng cười cười nói:
-Bỏ gấu bông ở đây một mình gấu bông cũng chán mà!
Tôi nhìn Dũng, Dũng bỏ hai chân thông thả, đầu thì ngục xuống bứt mấy cọng cỏ xong quanh, nhìn vừa mắc cười vừa không nỡ vì Dũng là người có tính cách ham chơi nếu bắt Dũng ở đây một hơi thế nào cũng có chuyện lớn xảy ra.
Tôi cố nén cười:
-Đi ra ngoài chơi với mọi người thôi Dũng, chớ để Dũng ở đây hơi tội mấy cọng cỏ quá.
Tôi cười rồi véo má Dũng.Dũng cười cười nhìn tôi:
-Đi thôi Gấu bông.
Nói rồi Dũng nắm lấy tay tôi lôi đi. Lúc tay Dũng nắm lấy tay tôi giống như cái một nguồn điện chạy thẳng vào tim tôi vậy? làm tôi không còn khả năng phản ứng để mặc Dũng lôi đi. Tôi nhìn Dũng, giá như con đường này đừng có đích đến, để có thể cậu mãi mãi nắm lấy tay tôi, cậu biết không đôi khi hạnh phúc của tớ không phải là những thứ cao sang, những gì quý giá mà hạnh phúc của tớ giản đơn lắm đó chính là một cái ôm nhẹ, một cái hôn dịu dàng hay một cái nắm tay đơn giản từ người mình yêu thì đó chính là hạnh phúc.
Tôi và Dũng đi lại tới thì Linh chạy lại:
-Ê! Nãy giờ ở đâu mà tìm mày không thấy dạ?
Tôi cười nhìn nhỏ:
-Thì tao sợ bị say nắng nên ngồi ở đằng kia kìa, mà kiếm tao có gì không?
Nhỏ mặt hầm hầm nhìn tôi:
-Tao kiếm mày định rủ thà diều mà kiếm không thấy nên tao thả với thằng Quân rồi.
Dũng từ đâu chạy lại:
-Gấu bông có diều rồi nè đi thả không?
Dũng chưa nói hết câu thì cô bé lớp 11 chạy lại, không biết đi theo từ lúc nào vì tôi nhớ lúc đi có 4 đứa thôi.
Cô bé làm mặt hờn dõi, mặt khóc sướt mướt:
-Sao anh đi không rủ em theo, để em ở nhà một mình vậy á?
Dũng lấy tay lau nước mắt cho nhỏ:
-Anh xin lỗi, anh sợ em bị say nắng nên không rủ em theo!
Tôi nhìn mà tim lại đau, rất là nhói tôi sợ mình không chịu được, không muốn thấy cảnh này nên tôi bèn nói:
-Thôi Dũng ở lại ở nói chuyện Đăng đi trước nha!
Tôi quay đi nhưng, nước mắt tôi rơi, tim rất nhoi nhói tôi đưa tay lên bóp chặt ngực mình để giảm bớt nhưng chẳng ăn thua gì, tôi dựa vào vách tường khuất để mọi người không thấy, và rồi tôi khuỵ xuống úp mặt vào hai chân mà khóc. Tôi cũng như cô ấy cũng là con người nhưng sao lại khác biệt đến thế, vì quá yêu cậu nên tôi san sẻ cho một người kia để có thể tốt hơn, nhưng cậu biết không nhiều khi tôi muốn chạy đi đến bên một ai đó và nói cậu lừa dối tôi, đến bên một ai rồi khóc thật nhiều để che đi sự yếu đuối của bản thân mình cậu có biết không?
Tôi không biết từ lúc nào Quân đã ở bên tôi Quân nhìn chầm chầm tôi:
-Đăng ông thích Dũng phải không?
Tôi ngước lên nhìn Quân:
- Sao Quân biết? Tôi đã cố giấu rồi mà!
Quân ngồi xuống bên, lau nước mắt cho tôi:
-Có những chuyện không nhất thiết phải nói ra mà chỉ còn để ý là sẽ biết!
Tôi ngục mặt xuống:
-Ừ! Đăng thích Dũng lâu rồi từ tận 2 năm trước từ lúc lần đầu gặp thì đã yêu rồi.
Quân ôm chầm lấy tôi:
-Cậu ngốc quá nếu họ không thích mình thì cớ sao ở bên hoài thế để tự làm đau mình!
Tôi cũng ôm lấy Quân:
-Tôi không biết nữa nhưng đã yêu rồi thì tôi không thể nào từ bỏ được.
Quân năn mặt tôi lên lau nước mắt:
-Đăng là bạn thân nhất của Quân, dù Đăng là ai cũng là bạn của Quân, Quân không muốn thấy Đăng như thế chút nào cả, nếu đã không yêu được thì nên từ bỏ đi vì như thế sẽ nhẹ lòng hơn.
Tình yêu lớn lên nhờ cho đi. Sự yêu thương cho đi là sự yêu thương duy nhất mà ta có thể giữ được.
Hết chương 4-------------------------
Đôi lời tác giả: cũng nhanh quá mới đây cũng đã 4 chương rồi á, mấy đọc giả thấy truyện mình viết như nào thì cho ý kiến i để mình có thêm đọng lực để viết tiếp dù khen hay chê cũng được hãy nói ra suy nghĩ của các bạn, mà quên mấy bạn muốn kết như nào thì cmt nha He hay Se 😂😂😂😂bên nào nhiều thì kết như thế nha...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro