Chap 13( phần3 ):

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắn.....hắn vừa nói cái gì?

Nó không dám tin vào tay mình nữa, lại càng không thể tin vào cảm xúc trong mình. Lúc hắn diễn kịch cũng thế nhưng nó chỉ thấy mắc cười nhưng giờ thì không hiểu sao lại thấy hạnh phúc, rung động hay một cảm giác gì đại loại thế. Con tim nó cứ đập nhanh đến không thở được.

- Tại tôi ước hôm nay là Cá Tháng Tư mà! Ha ha ha ha- Hắn cười chọc nó.

- Anh..!- Nó tức giận leo lên cổ hắn mà bóp không thương tiếc. Dám giỡn với nó hả? Lại còn giỡn cái chuyện quan trọng nữa chứ, bực mình ghê.

- Nè! Nè!Tôi...đang...bị thương...đó...nhá..- Hắn có nói trong khi bị thiếu Ôxi trầm trọng.Đúng là không nên giỡm với con nhỏ sao chổi mà. Nhưng lúc đó hắn không tự chủ được nên mới vậy. Chắc bị suy nhược do hcọ hành nhiều quá mà. Phải đi kê thuốc mới được không thế này chắc thành cái bao tải mất.

Trên bầu trời những ngôi sao lấp lánh như cùng nóvứoi hắn ''chơi đùa''. Hai kẻ ngốc không biết trái tim nói gì nữa, chắc còn nhiều trò cười đang chờ đón họ.

Trời đã sáng, ánh nắng tinh nghịch xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào mặt nó. Cố gắng gượng dậy, làm vệ sinh xong nó mắt nhắm mắt mở đi xuống nhà. Đi đến cầu thang gặp ngay cái tên bút chì thối tha nó ngó lơ ''kiệt tác'' của mình tối qua bước xuống. Hắn thấy nó thì núi lửa bị dỗi nước hôm nay chẳng mấy chốc lại bừng bừng lên. Đêm qua tại nó mà hắn chẳng ngủ được tẹo nào cả, quân tử như hắn đâu chịu để yên.

- Này! ''Mẹ vợ'' bảo là trưa hôm nay đi ăn cơm gia đình tạo cơ hội cho 2 bên làm quen!

- Làm quen? Nhẵn cái mặt của nhau rồi còn gì nữa mà làm với chả quen- Nó chu môi, đúng là người già lẩm cẩm, đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán mà còn noí là làm quen, ôi mẹ ơi là mẹ, mẹ có bị ẩm ở đâu không vậy?

-Cái này phải hỏi mẹ nhóc chứ ! Mà mẹ nhóc cũng dặn là kêu nhóc đi học về thì nên chú ý ai ở trong nhà nhé!- Hắn cười nham hiểm rồi lướt qua nó. Sao trêu nhỏ sao chổi này hắn vui không tả nổi dù trêu xong sẽ nhận lại gấp đôi có khi gấp 3 nhưng vẫn muốn trêu, có lẽ thành thói quen rồi.

Nó đứng sừng sững như cây xương rồng cắm lều trên sa mạc, hắn lại nói trúng tim đen của nó rồi. Tên khốn, thế mà tim mình còn đập mạnh khi gặp hắn chứ, trời ơi chắc cái bệnh nan y này HIV gọi bằng cụ quá.

- Nhớ nhé nhóc! 12h, nhà hàng Lục Minh nhé!- Hắn gõ đầu nó ròi chuồn lẹ, chỉ cái tội dám gọi nó là nhóc đã đủ bị xử tử rồi lại còn dám cốc đầu nó thì xuống địa ngục vẫn bị nó báo thù mất. Mà ngu gì để bị ám sát tốt nhất là chạy.

Nó vẫn cứ đơ đơ ra một lúc, sau khi hiểu ra vấn đề thí vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa hét tên hắn''trìu mến'':

- Tên bút chì khốn khiếp kia! Đứng lại cho tôi nhanh lên!

Thế là 2 đứa cứ anh chạy em rượt đến cổng trường thì thở không ra hơi, ngồi lại ở quán cafe gần đó hít lấy hít để không khí. Chẳng mấy chốc họ trở thành tâm điểm của mọi ngưừoi, chẳng nhẽ lời đồn họ hôn nhau, yêu nhau là thật? Ôi! 2012 là năm tận thế thật sao? 

- Phù..phù..! Không ngờ chúng ta chạy đến trường được cơ đấy!- Hắn thỏ phì phò, lau mồ hôi trên trán cười cười nhìn nó cũng chả khá hơn.

- Ờ...mà....- Nó ổn định được nhịp thở, nhấm một ngụm sinh tố đưa mắt nhìn hắn.

- Hửh?

- Dám gọi tui là nhóc hả? Dám gõ đầu tui nữa nhá!- Nó nện cho hắn đến thân tàn ma dại rồi mới thong thả bước vào trường, gương mặt chả tỏ ra có gì là tội lỗi cả. Cả đám hcọ sinh đang ở trong đó dứa nào đứa nấy cũng tạ ơn trời, họ không yêu nhau. Yêu nhau mà cứ như chó với mèo ý hả, may quá vẫn được sống rồi!

Chuông reo vào lớp cả đám tức tốc lao vào trường trong quán chỉ còn hắn một mình ôm thương tật. Nó có còn là con gái không vậy? Chắc kiếp trước nó là một lực sĩ đô vật rồi, chắc chắn luôn. 

- Con nhỏ kia! Đứng lại! Mày mà chạy là chết với tao!

Một nhóm nữ đang đuổi đánh một đứa con gái, cô ta liền rẽ vào quán rồi xông phi ngay núp sau lưng hắn.

- Nó đâu rồi? Chia nhau ra tìm nó cho tao! 

Bọn nó mỗi đứa một nơi lùng soát nhưng thấy hắn nên không dmá tiến gần, chạy ra đường tim kiếm. Lúc này hắn mới xác định được cái bóng vụt qua mặt mình rồi núp sau lưng là người chứ không phải ma. Lấp tức hắn quay đầu thì 4 đôi mắt mở căng hết cỡ ra nhìn nhau.

- Là nhóc/ anh?

Hắn ngẩn ngơ ra, trái đất này bé thiệt, mà hình như cô ta mặc đồng phục trường mình thì phải, hôhô lại có người làm bao cát rồi.

- Nhóc cái đầu anh ý!- Cô thoát ra khỏi lưng hắn, ngồi sang ghế đối diện thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

- Ăp cướp nhà người ta hay sao mà lại bị đuổi ghê gớm vậy?- Hắn chọc cô, nhìn dáng vẻ này rất giống Jẻn lúc nãy nha!( còn lâu đi tên kia)

- Gì chứ tôi..- Muni định biện hộ thì có tiếng hét.

- Nó kìa! Bắt lấy!

Cô lập tức xoay người nhay sang ngồi cùng hắn, bàn tay nhanh nhẹn khoác tay hắn làm như họ là một đôi vậy.

- Ơ! Anh Shin? Anh quên con nhỏ này à?- Một con nhỏ ngạc nhiên hỏi hắn, cũng có phần e dè.

- Người yêu ơi! Cứu em!- Muni ghé sát vào người hắn, giọng sợ hãi. 

Hắn cảm thấy có thứ gì đó dụi dụi ở trên ngực của mình liền muốn đẩy ra thì bi cô kéo ra khỏi cửa.

- Xin anh đấy! Cứu tôi đi- Nhỏ thì thầm với hắn. Ra đường bắt taxi rồi cả 2 cùng lên xe để lại cái bọn kia khoanh tay nhìn theo tán thường. Eli khoát tay cả bọn:

- Đập phá thoải mái! Hôm nay tao đãi!

- Yeah! Nhị sư tỷ là nhất.

Eli cười mỉm, nhỏ không ngờ Muni diễn kịch lại giống vậy. Nhỏ mừng cho cô đã tiến hành được bước đầu. Vậy là Eli sẽ sớm thấy nụ cười trong sáng của cô rồi!

~*~*~*~*~

Hắn vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã bị ''bắt cóc'' lên xe rồi. Cô vẫn thư thái dựa lưng vào ghế ngồi mừng thầm, anh hùng đâu qua khỏi ải mỹ nhân đâu.

- Này! Sao lại lôi tôi lên hả? Cho tôi xuống! Tôi còn vào trường nữa!

- Gì chứ? Anh mà cũng đi học à?- Cô cưừoi giễu hắn- Tôi tưửong anh chả biết học là gì cơ!

- Này! Là anh cứu nhóc đó nhé!- Hắn gằn giọng, sao đời mình gặp lắm sao chổi thế không biết!

- Thôi đi ông nội, đừng kể công nữa! Sáng nay cúp học đi chơi với tui không? 

- Không thích giao du với trẻ con!- Hắn làm mặt không đồng ý nhưng rồi cungc vẫn bỏ buổi hcọ đi đập phá với sao chổi phiên bản mới. Mãi đến khi quá 12 h mới cùng Muni chui vào trong taxi phóng về nhà. Đang đi bỗng nhớ ra gì đó liền kêu chú tài xế lái xe đến nhà hàng Lục Minh.

- Ê! Nè tui không đến đó đâu nha- Muni hét toáng lên, nhưng trong lòng cười thầm rất muốn thấy khuôn mặt của nó khi đó.

Xe vừa đõ hắn đã bay ra ngaòi nhưng bị cô kéo lại thì hắn cũng kéo cô theo luôn. Đến nơi thấy khuôn mặt của ai cũng đằng đằng sát khí liền cười trừ:

- Hihi! Con mải ở thư viện quá!

Nhưng có lẽ ánh mắt mọi người không dồn vào hắn mà là một ngưừoi khác.

- Éc! Sao cô cũng ở đây?- Hắ trố mắt

~ Hết chap 13~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#min