chap 31 +32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31:

Nắng vàng lung linh, nhảy nhót trên nhưng vòm cây. Tiếng chim chóc hót vang tạo lên khung cảnh thật nhộn nhịp.

Nó trong tình trạng mặt ngơ ngơ, người đơ đơ nhưng chân vẫn hoạt động. Lúc kịp ý thức được chuyện gì đang xảy thì Jen đã bị chặn trong hai tay của người con trai đang thở hồng hộc, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Khung cảnh đúng thiệt là.....ám muội nha!(hờ hờ)

Nhưng trong khung cảnh ám muội ấy thì nữ chính của chúng ta lại hóa thân thành con nai ngơ ngác, hỏi mọt câu quá đỗi là ngây thơ, nhưng từ ngữ thì không được ngây thơ cho lắm.

- Khùng! Định làm gì thế?

Đối phương nghe xong sock mất vài phút, trong đầu thầm hỏi tại sao Shin lại yêu đứa con gái nỳ nhỉ?Mà cũng phải, cái tên đó cũng đâu ra hồn gì đâu, cũng ẩm ẩm ương ương thất thời lắm à.

- Giúp anh!

Nó nhíu mày, giúp cái gì? Tiền thì tên này đâu thiếu, không lẽ......có thai? ''Choang!'' Phạt vì cái suy nghĩ biến thái nè. Nhìn lại đi, X-men 100 % lun đó! Thế không lẽ....HIV hay viêm gan B? Nhưng....nếu thế....mình đâu giúp được gì đâu? ( t/g: cái ý kiến này còn được hehe)

- Giúp...cái...cái gì?

- Giúp anh......AAAAAAAAAAAA

Nhưng còn chưa kịp nói thì chàng trai xấu số đã bị một bàn tay nào đó ném vào tường một cái không thương tiếc. Còn ai ngoài nam chính của chúng ta, Shin bút chì nhỉ?!

Hắn một tay ôm nó, một tay đút túi xong thật oai phong . Đôi mắt xanh tối hưon mọi ngày, có lẽ vì tức giận.

- Mày bị nhỏ tảng băng di động làm cho động luôn rồi phải không?

Hắn trừng mắt nhìn Bun hỏi nửa đùa nửa thật. Bun xoa xoa cái lưng ê ẩm, thầm r-ủa tên bạn. Chắc mọi người đang thắc mặc tại sao Bun lại thực-hiện-cái-tư-thế-ám-muội đó phải không? Đơn giản là theo bản năng của một Playboy, cứ phải làm thế nói chuyện với mấy em girl giả nai mới tự nhiên, dần dần thành thói quen cha sinh mẹ đẻ rồi. Còn với Sa, nhỏ cứ thử đồng ý xem, không chỉ là thế thôi đâu nhé mà còn...mà còn.....mà...còn nắm tay nữa.( **)

- Gì chứ! Tao chỉ là muốn nhờ vợ mày chuyện đó thôi mà!

Shin cứng đơ người, không nói lên lời, ''chuyện đó'' là...là..là chuyện gì? Hắn nắm bàn tay, hùng hổ tiến lại gần Bun, gằn từng tiếng.

- Mày...mày nói chuyện đó là chuyện gì hả? Sao..SAO LẠI BẢO VỢ TAO LÀM HẢ??

Bun nhìn Shin ngơ ngác, hỏi rõ ngu. Thì nó chả giỏi làm chuyện đó còn gì, thông minh thế cơ mà!

- Thì vì vợ mày làm chuyện đó rất giỏi chứ sao nữa!

Shin há hốc mồm, vừa thôi nhé, nó...làm..giỏi...Aissssssssss! Cái quái gì đây????

- Sao...sao mày lại bảo thế hả???

- Thì thấy nhiều người bảo thế!!!

Shin cứng đơ người, hắn quay nhìn nó. Jen nhà ta thì chả hiểu mấy tên này đang nhắc đến áci quái gfi nữa, chuyện đó là cái chuyện gì chứ? Gương mặt nó nhăn nhó, trông rất là ''ngộ''.

-Chuyện đó là chuyện gì?

Nó cũng có thể là ngây thơ hoặc là không dám nghĩ đến, hỏi bằng chất giọng của một đứa trẻ đứng trước vật lạ.

Hắn càng cứng họng, lại còn hỏi như thế nữa. Ôi trời! Lạy chúa, con đã làm gì mà ngài lại làm vậy với con???????

- Là chuyện giải đố đó!(**)

Bun lấy hết can đảm đẻ nói ra, thôi kệ hắn cười chế giễu cậu cũng được, dù gì cũng đang nước sôi lửa bỏng, nên lấy đại cuộc làm chính.

Hắn ngớ người, bao suy nghĩ không được sáng cho lắm trong đầu vỡ tan thành từng mảnh. Hắn lườm Bun, nói sớm từ đầu có phải hay không. Làm hắn mất công.....nổi giận.

---o0o----

Trong quán cafe điệu nhạc nhẹ nhàng như đưa ta vào một khung cảnh yên bình, chỉ có gío thổi nhè nhẹ. Nơi bàn góc trong cùng, có hai người con trai và một người con gái đang cười đùa vui vẻ.

Hai gương mặt tuấn tú, một gương mặt thiên thần thu hút bao ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người.

Shin vẫn không thể nào khép miệng mình lại được, chuyện này thực sự quá buồn cười. Tỏ tình phải nắm tay người ta chạy sợ bị quê còn bị cho một câu đố hóc búa vói một playboy thì quả thật là chuyện nực cười nhất. Đúng rồi, dang cười đây còn gì?(=.=)

Bun ngậm hòn bồ làm ngọt, vẫn chăm cắu chờ câu trả lời của nó. Nhưng cái điệu khuấy cafe và nhịn cười kia thì bao giờ mới ra câu trả lời đây.

- A! Em nghĩ ra rồi!

Nó reo lên. Hà hà! Mình thông minh quá!

Bun lập tức dừng hết các công việc hiện tại, ''vểnh tai'' lên nghe. Giây phút hồi hộp nhất đời cậu đã đến.

.

.

.

Chap 32:

Nó mang thêm cặp kính to sụ và chiếc thước kẻ để hóa thân vào một vị giáo sư giảng giải cho học sinh.

- Này nhé! Lúc trời tối lạnh như thế mà bị vẩy nước thì sẽ rất lạnh đúng không? Giờ thì thay thế tình huống của nah vào đi!

Nó mãn nguyện với lí lẽ siêu chặt chẽ của mình, đôi môi hồng cong lên hết mức có thể.

- ÀÀÀÀÀ~!- Bun gật gù, mặc dù...chẳng hiểu cái mô-tê gì- Mà thế rốt cuộc nghĩ là sao?

Câu nói của cậu như một đòn đánh thẳng vào khuôn mặt tự dương tự đắc của nó. Jen đã phải vận khí rất nhiều để không xông đến xé cái tên kia ra làm ruốc ăn dần. Nó hít một hơi sâu rồi kéo miệng lên giảng tiếp.

- Tức là chuyện anh cầu hôn nó thì chuyện nó đồng ý là đương nhiên như tồi mùa thu bị vẩy nước sẽ thấy mát vậy! HIỂU CHƯA?????????????

Bun há hốc mồm, mặt trộn ngược, nhìn cậu chả ai biết cậu đang vui hay sợ nữa. Shin hua hua tay trước mặt Bun vài lần mà vẫn không thấy động tĩnh, thậm chí còn không chớp mắt lấy một lần.

Thực sự thì Bun đang vui quá đến không nói lên lời, giống như là cảm giác của người giành được huy chương vàng cua gái vậy. Và cậu đang ôm món quá giành được- Sa cô nương đó mà reo hò. Ể?! Sao chả ai reo hò cho mình vậy?

Cậu thoát ra khỏi giấc mộng và trở lại với hiện thực là tất cả mọi người đang nhìn cậu như nhìn tên.........biến thái. Còn cái món quà mà nãy giờ cậu ôm là......Shin!!!!!! Bun lập tức bỏ hắn xuống rồi cao chạy xa bay, mà hình nhưu là chạy đến với nhỏ.

Jen nhìn khung cảnh trước mắt, lẩm bẩm.

- May mà mình là con gái chứ là con trai ở gần nhỏ đó lâu ngày thì sẽ phát điên như tên kia mất!

Mặt trời đã lên cao, nhưng nắng vẫn vàng nhạt, có lẽ vì ông mặt trời đang....cố nhịn cười. Tình yêu mãnh liệt thật, trời xanh cũng cảm thấu!!!!!!(^-^)

---o0o----

- Híc! Lại kiểm tra, chết mất thôi!

Sunny uể oải vươn vai sau khi bị Jun lôi dậy và bê đến lớp mà nhỏ thì vẫn chẳng hề beiét anh xuất hiện ở đó từ lúc nào. Thôi, chuyện vặt, quan tâm làm gì! Nhỏ liếc nhìn sang Sa, haizz có dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng biết Sa cô nương đang ôn bài. Nhìn cái cặp kính kia mà.....nổi da gà.

Nhỏ định đi xuống căng-tin mua đồ ăn thì bỗng thấy UFO ở trong lớp. Thực ra cũng không phải là UFO mà là một vật bay không xác định, vút qua mờ mờ ảo ảo cứ như UFO vậy.

Thật sư thì cái vật thể lạ không xác định đó là.....Bun ca ca đó. Và điều làm Sunny trố mắt hơn là Bun lao vào ôm Sa trước thanh thiên bạch nhật. ÁAÁÁÁ! Sao họ dám làm vậy chứ.

Đúng lúc Sunny đang lấy hai tay ôm mặt thì có một bàn tay đặt lên vai nhỏ và tiện thể đấm một đòn tinh thần vào khuôn mặt sock cực độ của nhỏ.

- Đừng làm như em trong sạch lắm ý!

Sunny: >''<* xúc động không nói lên lời*

Trong lúc mọi người đang có những cảm xúc khác nhau thì Sa lại......vô định. Cái gì thế này?!!!!!!Tên naỳ..sao..sao..lại...

- B..Buông ra!

Nhỏ dùng ehét sức để đẩy cậu ra, khiến mặt Bun hiện lên 2 chữ rõ ràng: Mất-hứng!

- Sao vậy?

Bun có vẻ không để ý đến gương mặt của nhỏ đang đỏ như trái cà chua, thản nhiên hỏi. Cũng đúng, với cậu thì chuyện này cực kì bình thường.

Sa lúng túng, bối rối, rồi khôgn biết nhỏ nghĩ gì mà đi ra ngoài bằng đường.......cửa sổ. May mà vẫn nhận định được đó là cửa sổ không thì......vỡ nhà.

Sunny giật giật cơ mặt. nhỏ còn đang mong chờ một thế hội đấm bốc dành cho Bun mà chuyện gì đang xảy ra đây? Sa đỏ mặt, ôi mẹ ơi! Con cá cược hôm nay la fngày tận thế.

Một ngày vui nhộn của các cặp đôi yêu nhau, nhỉ?!^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#min