🌺 CHƯƠNG 32 🌺

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Taehyung mở cửa với một nụ cười tươi trên khuôn mặt. Jungkook đứng ở ngoài mỉm cười trong khi nắm chặt quai túi.

"Chào anh." Jungkook chào, hơi ngại ngùng. Chiếc áo len cổ thuyền màu trắng và quần capri màu nâu kết hợp với nhau tạo nên vẻ ngoài trẻ trung có phần đáng yêu của cậu.

Taehyung mỉm cười và di chuyển, cho cậu không gian để tiến vào. "Vào đi."

Chính Jungkook đã đề nghị, cậu khăng khăng muốn cùng làm dự án của cả hai tại nhà Taehyung, và hắn tới giờ vẫn chưa học được cách để từ chối cậu.

Jungkook vui vẻ bước vào, mắt đảo khắp nội thất đẹp đẽ trong ngôi nhà hiện đại của hắn. Nó mang lại cho cậu cảm giác thoải mái, đó là điều cậu thích nhất, bất kể đó là địa điểm hay con người.

"Nhà của anh đẹp thật." Jungkook khen ngợi, mắt quét qua ánh sáng trên trần nhà.

"Tôi chắc nó chẳng là gì so với của em." Taehyung nở nụ cười rồi quay sang cầm giúp túi của Jungkook, cậu thì quay lại nhìn anh, bối rối.

Taehyung kéo chiếc túi, để quai túi trượt xuống khỏi vai cậu. Hắn đi trước và đặt chiếc túi lên giá treo. Cậu thì đứng như trời trồng, hoàn toàn bị bất ngờ trước cử chỉ tinh tế của hắn.

Nghiêng đầu, Taehyung tự hỏi tại sao cậu lại nhìn mình như nhìn thấy sinh vật lạ vậy, "Nào, ngồi đi."

Jungkook cúi mặt nhìn xuống, cắn môi và giấu một nụ cười. Cậu lững thững đi về phía hắn và ngồi xuống chiếc ghế dài, lòng bàn tay cậu cảm nhận lớp vải mềm mại của chiếc ghế dài. Taehyung ngồi bên cạnh, đảm bảo giữ khoảng cách thoải mái giữa cả hai.

"Vậy hôm nay chúng ta sẽ làm gì?." Taehyung hỏi với một nụ cười độc tôn duy nhất.

Jungkook với lấy chiếc túi của mình và mở khóa kéo, "Đầu tiên chúng ta sẽ thu thập một số kiến ​​thức cơ bản về chủ đề của chúng ta và sau đó chúng ta có thể--"

"Taehyung! Đến đây ngay lập tức, đồ ngốc! Thề có chúa, tôi phát mệt với mày rồi đó." Giọng nói lớn gần như làm Jungkook có chút hoang mang.

"Aiss." Taehyung thốt ra một câu, cậu liếc nhìn hắn, người đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Cậu định hỏi xem đó là ai nhưng ngay sau đó cậu nhìn thấy một người phụ nữ tóc vàng đang dậm chân từ phía bên phải. Khuôn mặt cô ấy đang giận giận dữ nhưng ngay khi nhìn thấy cậu, cô dừng lại và nở một nụ cười...

"Ồ." Một âm thanh ngạc nhiên thoát ra khỏi miệng cô, cô liếc nhìn Taehyung giờ đang đứng dậy khỏi ghế, và có cả Jungkook cũng vậy.

Cô cố nén cười khúc khích bằng cách ấn môi mình lại và bình tĩnh bước về phía hai người, gạt đi lời quở trách mà cô đã sớm định sẵn cho Taehyung.

Jungkook nhận ra người trước mặt là mẹ của Taehyung và bất cứ ai cũng có thể đoán được điều đó khi nhìn thấy cả hai gương mặt như copy qua.

Cậu cúi đầu một cách lễ phép chào, "Con chào cô Kim."

Người phụ nữ được cho là mẹ Kim cười khúc khích và vỗ vai Jungkook. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cậu rất tò mò. Cô thường xuyên liếc nhìn Taehyung đang đứng bất cẩn không nhìn cô vì hắn khá khó chịu vì cách cô làm hắn xấu hổ.

"Em là Jungkook phải không?."Cuối cùng cô cũng hỏi với giọng không mấy chắc chắn.

Đầu Taehyung quay ngoắt lại với mẹ một cách cực kỳ nhanh chóng, khuôn mặt kinh hoàng, mẹ hắn vẫn còn nhớ ngày hôm đó khi hắn chảy nước miếng trước bức ảnh insta mới được đăng của Jungkook, cô tò mò hỏi con trai mình đang nhìn chằm chằm cái gì thế khiến hắn tuôn ra mọi thứ kể cả tên của cậu, còn nói là người hắn thích.

Jungkook nhìn cô, khá ngạc nhiên. "Dạ, làm sao cô biết?."

Mẹ Kim liếc nhìn cậu con trai đang nhìn mình với cái lắc đầu nhỏ ra hiệu đừng làm đổ trà.

Cô nhếch mép cười và quay lại nhìn Jungkook, "Chà, Taehyung nói về em nhiều lắm."

Cậu liếc nhìn Taehyung, sững sờ nhìn hắn đang cười bẽn lẽn.

Cậu gật đầu, "Anh ấy cũng nói về cô rất nhiều ạ."

Mẹ Kim ấn tượng nhìn thằng con trai sắp chết vì xấu hổ.

"Vậy thì tốt, ít nhất chúng ta cũng biết nhau qua chuyện đó, phải không Taehyung?." Mẹ Kim trêu chọc, Jungkook thì đứng kế bên cười khúc khích.

"Cô đi lấy đồ uống cho em." Mẹ Kim nói, lại vỗ vai cậu.

"A không cần đâu ạ, sẽ phiền cô lắm." Jungkook nhanh chóng ngăn cản mẹ Kim lại, cậu sao mà để người lớn pha nước giúp mình được.

Mẹ Kim cười ấn tượng và ném cho Taehyung một ánh mắt, "Không ngờ con cũng có thể tìm được những người bạn đáng yêu như này đấy, Taehyung."

Jungkook mỉm cười né đường cho mẹ Kim đi vào bếp. Cô dừng lại và lườm con trai mình, "Ồ, mẹ suýt quên mất, Taehyung?."

"Dạ?."

Khóe môi mẹ Kim nhếch lên một nụ cười cay đắng. "Mày lại làm vỡ bình hoa mới của mẹ, chính xác thì đây là lần thứ tư của mày rồi. Mẹ mệt mỏi khi nghĩ đến bao giờ mày sẽ lớn nhưng thôi kệ."

Phát cho Taehyung một bài dài rồi ung dung bỏ đi, Jungkook thì không nhịn được cười. "Anh làm vỡ chiếc bình của cô ấy à? Sao thế?."

"Mẹ tôi hay để bình hoa của mình ở những nơi kỳ lạ lắm. Lâu lâu lại để ở chỗ tôi chơi điện tử, không cẩn thận làm bể cũng đúng." Taehyung càu nhàu.

"Cô ấy nhìn vậy chứ trẻ thật, nhìn như hai mấy ba mươi không à."

Ngồi lại trên ghế, Jungkook lại mở miệng nói, "Có vẻ như anh thừa hưởng gen mẹ nhiều hơn nhỉ."

Taehyung nhún vai, "Ít nhất thì tôi cũng tự tin được về phần đó."

"Chà, anh chưa bao giờ phản đối những câu nói của em gì cả."

Taehyung lặng lẽ ngồi bên cạnh cậu, cố gắng hết sức để không đỏ mặt trước lời nói của cậu. Mẹ Kim nhanh chóng tham gia cùng cả hai với hai ly nước cam. Cô đưa cho Jungkook một ly, cậu vui vẻ nhận lấy. Taehyung với lấy chiếc ly còn lại trong tay mẹ nhưng cô hất tay hắn ra, "Đó là của mẹ."

Taehyung há hốc mồm không thể tin được, còn Jungkook thì suýt sặc đồ uống của mình.

"Mẹ ngang ngược vậy."

Mẹ Kim thoải mái ngồi trên đi sofa, không bị ảnh hưởng bởi cậu con trai hờn dỗi. "Ôi thôi bớt than vãn đi, tự vào mà pha."

Cô chuyển sự chú ý vào Jungkook đang ngồi một cục ở đối diện "Vậy em là đối tác dự án của con trai cô?."

Jungkook gật đầu, "Dạ."

"Làm việc với nó cũng thỏa mái, nó làm việc chăm chỉ để gây ấn tượng với em đó." Cô thản nhiên nói, còn Taehyung cảm thấy như bị đấm vào cổ họng. Hắn bắt đầu ho, biến cái cau mày bối rối của Jungkook trước lời nói của mẹ thành lo lắng cho hắn.

"Anh có ổn không?." Jungkook không suy nghĩ mà đưa ly nước của mình qua cho hắn. Taehyung thì lắc đầu, "Không sao đâu, chúng ta nên bắt đầu làm dự án thôi. Trong phòng của tôi."

Jungkook chớp mắt trước đề nghị của hắn, "Vâng, ý em là--"

"Đợi đã. Vội gì vậy? Để mẹ nói chuyện với em đã." mẹ Kim cười nhẹ, phớt lờ cái lườm của con trai mình. "Vậy Jungkook?."

Jungkook nhìn người phụ nữ tóc vàng với nụ cười nhân hậu.

"Sao em không hẹn hò với Taehyung?."

Những cơn ho của Taehyung đã tăng trở lại. Lần này, chẳng gì có thể khiến hắn xao nhãng khỏi cú sốc trước câu hỏi của mẹ mình.

"Mẹ!." Taehyung hắn giọng lên tiếng, không thể tin rằng cô thực sự hỏi cậu điều đó.

Mẹ Kim nhìn cả hai với vẻ hoài nghi, cô không hiểu tại sao những đứa trẻ này lại ngại thể hiện cảm xúc của mình như vậy.

"Cái gì? Ý mẹ là cả hai trông rất đẹp đôi, với cả Jungkook có khả năng làm cho mày hạnh phúc nên đó là một lựa chọn tốt, tại sao cả hai người không nắm lấy nó?." mẹ Kim thốt ra những câu như động viên cả hai vậy.

"Mẹ làm ơn đi, mẹ đang làm con xấu hổ đấy." Taehyung cầu xin, trong khi đó đầu Jungkook cúi thấp với hai má ửng đỏ.

"Con có bạn trai rồi ạ." cậu lầm bầm sau một lúc.

"Ồ!." mẹ Kim bĩu môi thất vọng nhìn con trai mà buồn bã 'Taehyung của ta hư quá'.

Taehyung hít một hơi đầy thất vọng, làm thế quái nào mà hắn phải đối mặt với Jungkook sau sự xấu hổ cấp độ giết người mà hắn vừa phải chịu đựng.

Hắn không biết rằng mẹ mình vẫn tiếp tục cái chiêu dụ dỗ con nít nhà người ta.

"À Jungkook, nếu em gặp phải bất kỳ vấn đề gì với bạn trai của mình. Thì hãy nghĩ....Taehyung luôn ở đó như một sự lựa chọn tốt, được không em?."

Miệng Jungkook há hốc vì kinh ngạc, cậu không biết tại sao trái tim mình lại rung động không ngừng trước những câu nói của mẹ Kim, "Mm, nae?."

"Aiss!." Taehyung rít lên và vội vàng nắm lấy cổ tay cậu "Kook, về phòng tôi."

Hắn kéo Jungkook đi theo mình, khi leo lên cầu thang thì lại nghe mẹ Kim trêu chọc từ phía sau, "Được rồi, đừng manh động em nha Taehyung."

Taehyung dừng lại để hắn giọng,"Mẹ! Đừng nói thế nữa!."

Ngay khi họ về đến phòng, Taehyung đóng cửa lại và thở phào nhẹ nhõm. Hắn nhìn chằm chằm vào Jungkook, người rõ ràng đang cố nén cười bằng cách mím chặt môi.

"Tôi xin lỗi về điều đó...mẹ tôi thích trêu chọc mọi người lắm." Taehyung vừa nói vừa nở một nụ cười thật gượng gạo.

Jungkook cười nhẹ tiếng, cảm thấy hụt hơi trước những tiếng cười khúc khích lớn thoát ra từ miệng mình. Taehyung nhìn cậu mà bối rối mặc dù một phần trong hắn đang tận hưởng âm thanh ngọt ngào trong tiếng cười khúc khích của cậu nhỏ.

"Buồn cười quá. Mẹ anh, trời ơi, em trở thành fan của cô ấy rồi." cậu nói giữa những tiếng cười đến đau bụng.

Taehyung đưa tay vuốt mặt, chẳng hiểu một thế lực nào đó khiến hắn cũng cười theo, những tiếng cười vang lên trong căn phòng.

"Woah." Tiếng kêu đột ngột của Jungkook thu hút sự chú ý của Taehyung. Hắn thấy cậu nhìn chằm chằm vào mọi đồ trang trí trong phòng mình với vẻ kinh ngạc.

Jungkook không biết tại sao nhưng cậu cảm thấy mọi thứ thật đặc biệt. Cậu không biết nhưng đó là bởi vì 'mọi thứ' đó đều là của Taehyung.

"Phòng của anh thật đẹp." Jungkook thì thầm.

Taehyung cười gian xảo, "Em thử ghé thăm bất ngờ vào một ngày nào đó đi..rồi em sẽ biết thế nào là đẹp."

Jungkook nheo mắt, "Anh có quy tắc nào để không nhận lời khen không?."

Taehyung cười bẽn lẽn. Cả hai nằm trên giường, sắp xếp tất cả các biểu đồ, sách và những thứ khác cần thiết cho dự án của cả hai.

Cả hai làm việc cùng nhau mà không có bất kỳ sự khó chịu nào. Ngoại trừ việc mẹ Kim lâu lâu đột nhập, cũng chỉ một lần duy nhất, để thông báo cho Taehyung rằng cô phải đi làm, công việc dự án của cả hai chỉ bị gián đoạn bởi những cuộc nói chuyện bình thường.

Như việc Jungkook hỏi về bố của Taehyung, sau đó là về bài kiểm tra giữa kỳ mà cả hai sẽ có ngay sau kỳ nghỉ. Chỉ là những cuộc nói chuyện bình thường mà cả hai thường trải qua với tính cách nói nhiều của Jungkook được bật lên, điều này hiển nhiên xuất hiện bất cứ khi nào cậu ở cạnh Taehyung.

Đến tầm chiều, khi cả hai gần như đã hoàn thành dự án của mình trong ngày. Jungkook sắp xếp những mẩu giấy nhớ rải rác để cất vào trong túi xách của mình.

"Vậy mọi chuyện giữa em và Son Joo thế nào rồi?." Taehyung ngẫu nhiên hỏi một câu khi cả hai đang im lặng, ngay lập tức hắn lại hối hận khi thấy gương mặt Jungkook dần có chút buồn.

Một tiếng thở dài sâu và rồi Jungkook nói, "Không có gì đặc biệt. Anh ấy chỉ quá bận rộn với việc gì mà em cũng không biết. Chúng em không dành nhiều thời gian cho nhau..." Tạm dừng cho một tiếng thở dài thất bại khác, "Chúng em thậm chí còn hầu như không nói chuyện."

Taehyung cắn lưỡi, cả hai đều cảm thấy một sự lúng túng đột ngột chưa kéo dài đến mức này.

"Này, không sao đâu, tôi nghe nói Son Joo đang bận rộn với một số buổi triển lãm đang tiến hành ở trường nên..uh..đó là lý do tại sao cậu ta không có nhiều thời gian, không có gì khác." Taehyung nói mặc dù hắn biết bất cứ điều gì hắn nói chỉ là vô nghĩa.

Jungkook cười thầm, "Không phải anh nói dối là dễ thương nhất sao!"

Taehyung thích thú nhìn cậu, không ngờ người kia lại biết chuyện liền an ủi.

"Taehyungie không cần phải che đậy...em biết về chuyến đi chơi của anh ấy với Reunha và tất cả..nên ừ thư giãn đi." Jungkook nói với một nụ cười chẳng giống như khi nãy.

Taehyung thở ra thật sâu, "Em không nên để tâm đến Reunha nhiều như vậy đâu."

Mặt Jungkook biến thành không thích, "Làm ơn đừng lặp lại những gì Son Joo nói. Em không muốn nghe điều đó từ anh đâu."

"Tôi biết em đang muốn nói gì mà." Taehyung dịu dàng nhìn cậu.

"Em biết, không phải việc 'làm phiền em' của Reunha ảnh hưởng đến em, chỉ là việc Son Joo nâng cao sự tự tin của anh ấy quá khiến em bực mình thôi."

Taehyung gật đầu, hắn biết Jungkook là người không dễ bị ảnh hưởng bởi những người tiêu cực xung quanh mình. Cậu chỉ quan tâm đến những người thân yêu của mình và Son Joo tất nhiên là một trong số họ.

"Vậy còn kế hoạch mà em đã thực hiện thì sao!?." Taehyung thăm dò.

"Em không quan tâm đến nó nữa." Jungkook trả lời một cách trống rỗng, đảo mắt sang những biểu đồ đã chuẩn bị sẵn mà cả hai đã làm.

Điều này khiến hắn bối rối, "Hả?."

Cậu thở dài, "Em không muốn làm bất cứ điều gì để kéo Son Joo về phía em nữa, nếu anh ấy muốn em thì anh ấy nên tự mình đến với em." cậu lặp lại những gì anh Jin đã từng khuyên cậu vài ngày trước.

Taehyung chỉ cúi đầu nở nụ cười.

Đó là khi nó sẽ xảy ra - điều đó có nghĩa là Jungkook không làm việc cùng hắn nữa. Những khoảnh khắc hạnh phúc hắn trải qua cùng Jungkook sắp kết thúc. Chà, đó là những gì hắn nghĩ.

Khoảng thời gian hắn dành cho Jungkook là niềm hạnh phúc đối với hắn, được hiểu cậu nhiều hơn, gắn bó với cậu như một người bạn và ngày càng say đắm vẻ đẹp ấy.

Ở đâu đó mà hắn không muốn nó kết thúc, tại thời điểm này, khi hắn cuối cùng cũng học được cách ở gần Jungkook trong khu vực bạn bè mà không để lộ cảm xúc của mình ra ngoài, mà không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của hắn với người còn lại.

"Vậy..uh...chúng ta sẽ k-không gặp nhau nữa?." Taehyung lo lắng hỏi.

Jungkook hất đầu về phía hắn, vẻ mặt không thể nào hoang mang hơn, "Huh?."

Taehyung nuốt nước bọt khi mắt cậu nheo lại thành lườm. Môi hắn mím lại thành một đường thận trọng.

"Anh không nghĩ rằng em kết bạn với anh vì kế hoạch ngu ngốc của em, phải không?." Giọng của Jungkook trở nên thô bạo hơn, thể hiện sự tức giận đang tích tụ của cậu dành cho người trước mặt.

"K-không không." Taehyung lắc đầu, hối hận về tất cả lời nói hắn thốt ra.

Tại sao mình lại hỏi!?

"Trời ơi! Anh đần quá." Jungkook tự tát vào mặt mình trong sự thất vọng hoàn toàn. Taehyung xấu hổ nhìn xuống, ngày hôm nay sinh ra là để hắn phải gánh chịu mọi tủi nhục của thế gian.

"Taehyungie sao anh lại nghĩ như vậy!? Em không ích kỷ như vậy đâu." Jungkook ré lên, khuôn mặt ủ rũ trong cái bĩu môi.

"Không Kook...tôi không nghĩ về em như thế tôi thề...tôi không bao giờ có thể...tôi chỉ..." Taehyung lắp bắp nặng nề rồi thở dài lầm bầm, "Tôi xin lỗi."

Jungkook thở ra một hơi, đổ lỗi tất cả là tại cậu vì đã khiến Taehyung cảm thấy như vậy.

"Không sao đâu..." Jungkook nhận ra rằng cậu đã nói thì thầm, hắn nhanh chóng nhìn cậu với vẻ biết ơn vì đã chấp nhận lời nói của hắn, lời xin lỗi.

Nhìn thấy khuôn mặt bừng sáng của hắn, Jungkook đảo mắt thốt lên, "Chỉ bởi vì em không muốn kéo theo chuyện này mà mất đi một người bạn tốt của mình."

Taehyung cười rạng rỡ, gật đầu vài cái và cậu cũng phải mỉm cười trước vẻ dễ thương của hắn. Đó là khi bộ não của cậu làm việc để tìm ra một cái tên hoàn hảo cho chú hổ cơ bắp này.

"Anh?." Giọng điệu của Jungkook chứa đầy sự phấn khích lạ thường khiến Taehyung thích thú, tuy nhiên hắn vẫn ậm ừ.

"Anh nghĩ sao về Taetae?" Jungkook hỏi, tay đan vào nhau hào hứng.

Khuôn mặt Taehyung đông cứng lại với biểu cảm bối rối, "Hả?."

"Ý em là em gọi anh là Taehyungie nhưng mà thay Taetae sẽ đáng yêu hơn, phải không?." Jungkook thích thú hỏi.

"Cái- không..." Taehyung ré lên kinh hãi trước cái tên đáng yêu Jungkook chọn cho hắn.

"Đáng yêu dễ thương mà." Jungkook to mắt nhìn hắn muốn hắn đồng ý.

"Vấn đề là thế, nó quá dễ thương và dễ thương không hợp với tôi. Cứ gọi tôi là Taehyung như mọi người vẫn gọi là được rồi." Taehyung tuyên bố như một sự thật.

Jungkook há hốc miệng kinh ngạc, "Cái gì? Chẳng phải không có fangirl nào của anh nhắc đến anh là chú hổ đáng yêu nhất sao."

"Chết tiệt...tôi không dễ thương." Taehyung chán nản, khía cạnh này của hắn chỉ có mẹ hắn biết, và bây giờ là Jungkook cũng biết.

"Ôi thôi nào, Taehyung thật nhàm chán và anh cũng thật dễ thương...giống như một chú hổ."

"Kook~"

Jungkook cười khúc khích trước giọng năn nỉ của Taehyung, cậu chỉ cười không ngớt, cứ thủ thỉ, "Aw...Taetae Taetae của em Tae...Taetae."

Taehyung cười nhẹ nhàng khi má hắn bị Jungkook nhéo một cách không thương tiếc. Hắn nhìn xuống ngay lập tức khi Jungkook rút tay lại, che giấu chút ngượng ngùng mà hắn cảm thấy trước từ 'của em' mà Jungkook vừa thốt lên.

"Em tăng động nhỉ." Taehyung nói để che giấu niềm hạnh phúc của mình.

"Cảm ơn ạ." Jungkook coi đó như một lời khen và cả hai cùng cười.

"Wahhh..." Miệng Jungkook thốt lên một tiếng đầy kịch tính khi mắt cậu nhìn thấy cây đàn guitar treo trên giá treo tường. Taehyung nhìn theo ánh mắt của cậu và cười khi phát hiện ra đó chỉ là cây đàn guitar đẹp nhất của hắn.

"Anh có nhớ đã nói rằng anh sẽ dạy em guitar không?." Jungkook hỏi với giọng đầy hy vọng.

Taehyung cười, "Có."

"Nào, nào...dạy em đi Taehyungie." Jungkook vừa năn nỉ vừa lắc vai Taehyung.

"Kook muộn rồi, hôm khác dạy cho em." Taehyung trực tiếp từ chối một cách nhẹ nhàng.

"Không~" cậu bĩu môi, trưng ra đôi mắt cún con và hắn đột nhiên cảm thấy mình sắp mềm lòng vì con thỏ đáng yêu trước mắt.

"Trời tối rồi." Taehyung lầm bầm phản đối nhỏ.

"Vậy thả em về nhà đi đồ ngốc." Jungkook giận dỗi.

Mỉm cười, Taehyung lắc đầu trước sự bướng bỉnh của cậu, cuối cùng cũng gật đầu, "Được thôi."

"Yay...cảm ơn!." Jungkook vỗ tay theo cách đáng yêu nhất có thể khiến Taehyung phải nhìn cậu đầy cưng chiều.

Hắn buộc mình phải nhìn đi chỗ khác và đứng dậy khỏi giường, đi đến lấy cây đàn guitar.

Đôi mắt của Jungkook dõi theo hắn với sự chờ đợi cũng như sự phấn khích khi biết được điều gì đó mới mẻ đến kinh ngạc bên trong cậu.

Taehyung khẽ mỉm cười trước nụ cười dễ lây lan trên gương mặt cậu. Hắn ngồi ở mép giường, Jungkook cũng nhanh chóng bò lại gần hắn vì cậu biết để chơi guitar Taehyung nên ngồi thẳng và dựa lưng vào đầu giường để làm điểm tựa.

Đầu tiên là cầm đúng cây guitar của mình, sau đó Taehyung cầm chiếc cuốc giữa nắm tay của mình. Cậu để ý thấy hắn đang nhắm mắt, có lẽ đang nghĩ về một hợp âm bài hát phù hợp để chơi.

Hắn chơi guitar, bắt đầu chậm rãi rồi tăng dần tốc độ. Cậu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào giai điệu du dương mà người kia đang chơi, trông hắn có ổn không!? Chết tiệt, hắn đẹp trai đến mức cậu cảm thấy mình như quên đi cái nhìn chằm chằm mà cậu dành cho Taehyung.

Ý nghĩ làm sao có thể đẹp trai đến thế chỉ trong bộ quần áo bình thường bắt đầu lởn vởn trong đầu Jungkook. Không thể phủ nhận rằng Taehyung rất nổi bật và cá tính khiến ai đó không thể rời mắt khỏi hắn.

"Nghe ổn không?."

Jungkook chớp mắt trở lại sau trạng thái mê man khi nghe thấy giọng nói đột ngột của Taehyung. Cậu nhận ra hắn đã ngừng chơi guitar, và cậu nãy giờ có nghe được hắn chơi như thế nào đâu

Jungkook nuốt khan, chuyện quái gì xảy ra với cậu thế này!? Cậu gật đầu, "Nae, nó rất tuyệt!"

"Mặc dù vậy, trông em không ấn tượng lắm." Taehyung nhướng mày.

"Không...nghiêm túc đấy...nghe nó thật dễ chịu. Em chỉ nghĩ khi nào anh sẽ bắt đầu dạy em, thế thôi." cậu vội vàng nhanh chóng chữa cháy.

Taehyung thở dài, "Ugh! Em thiếu kiên nhẫn quá. Lúc đầu, em sẽ thấy nó được thực hiện như thế nào. Em tập trung vào cử động tay của tôi à!?"

Jungkook nuốt nước bọt, "Vâng, em đã như thế."

Taehyung lại không biết rằng tâm điểm của cậu mất tập trung là hắn chứ không ạ khác nữa.

"Được rồi vậy...có ích gì không!?" Taehyung vừa hỏi vừa chỉnh dây đàn guitar.

"Nae...Nhưng...anh hãy chơi nó một lần nữa đi." Jungkook ngượng ngùng yêu cầu.

Taehyung thì cười khúc khích và đồng ý, "Được thôi."

Cậu khẽ mỉm cười, ánh mắt trìu mến bao trùm khi cậu nhìn Taehyung, ngâm nga theo giai điệu hắn đang chơi.

Cậu nhanh chóng lấy điện thoại của mình và chụp nhanh lại, muốn ghi lại khoảnh khắc này.

Khi Taehyung chơi đàn mượt mà, cậu nhanh chóng đăng ảnh của mình lên insta rồi ném điện thoại sang một bên, tập trung hết sức vào hắn, người đang chơi guitar chỉ vì yêu cầu của cậu. Không một fangirl nào của hắn và thậm chí không phải bạn bè của hắn ngoại trừ Son Joo và Namjoon có cơ hội chứng kiến ​​điều này.

Taehyung đánh trật mất nốt nhạc của mình, hắn cau mày vì chỉnh dây không đúng cách nên hắn xin lỗi một câu rồi chỉnh dây đàn. Trong khi chờ đợi, Jungkook nhận được rất nhiều thông báo hiện ra trên điện thoại khiến cậu phải xem qua.

Một phút trôi qua với tâm trạng của Jungkook hoàn toàn bị phá hỏng bởi dòng chữ cuối cùng của Son Joo trên bức ảnh của cậu, từ lúc nào nước mắt cậu cứ thế chảy một dòng nhỏ.

Taehyung mỉm cười hài lòng khi cuối cùng hắn cũng hát đúng hợp âm, hấn quay sang nhìn Jungkook thì hoảng hốt khi nhìn thấy cậu rơm rớm nước mắt.

"Kook?" Taehyung gọi, cây đàn guitar của hắn cũng ném xuống giường để quay sang Jungkook.

Cậu đã cố gắng hết sức để kiềm chế nhưng sự đụng chạm thoải mái của Taehyung khiến cậu mất hết khả năng chịu đựng những giọt nước mắt của mình.

Jungkook ngã người về phía Taehyung, ôm lấy hơi ấm của hắn, hành động đột ngột của cậu khiến hắn không kịp phản ứng. Hắn ép bản thân lờ đi mọi cảm giác râm ran lan khắp cơ thể vì Jungkook lúc này cần được an ủi.

Nghe thấy tiếng nức nở trong lồng ngực mình, Taehyung không ngần ngại vòng tay ôm lấy cơ thể đang run của cậu.

"Jungkookie c-chuyện gì xảy ra vậy?." Giọng Taehyung đầy lo lắng, đầu óc hắn chạy đua với suy nghĩ có phải hắn làm gì đó khiến cậu khóc!? Điều gì sẽ xảy ra nếu hắn là lý do khiến cậu rơi nước mắt, suy nghĩ này cứ khuấy động bên trong hắn.

Hắn không muốn nghe thêm tiếng khóc của cậu, nó làm hắn vô cùng nhói đến một mức độ lớn.

"Kook nói tôi nghe, chuyện gì vậy?."

"Em không thể T..Taehyung...em..em không thể.." Jungkook lầm bầm giữa những tiếng khóc của mình, làm ướt đẫm chiếc áo phông xám của Taehyung bởi những giọt nước mắt nóng hổi.

Taehyung nhẹ nhàng xoa tay lên lưng cậu, cố an ủi cậu, lúc này mắt hắn dán vào màng hình điện thoại đang sáng của Jungkook.

Hắn nhẹ nhàng với lấy và chộp lấy điện thoại của câuh, đọc bình luận đầu tiên hiển thị.

min_jooz: oh...em muốn làm gì thì làm. Sau này đừng đến chỗ anh đeo bám nữa.

Cau mày bối rối, hắn kiểm tra thêm và cuối cùng cũng hiểu được thứ đã khiến cậu khóc dở mếu dở thế này. Quai hàm hắn nghiến chặt, hắn ném điện thoại trở lại giường, Jungkook thì vẫn cứ nấc lên.

"Không sao đâu. Không có chuyện gì đâu, quên đi, Jungkookie.."

Jungkook sụt sịt, nhắm mắt lại và cảm nhận sâu hơn về hơi ấm êm dịu của Taehyung. Nó mang lại cho cậu một cảm giác thoải mái đặc biệt - mong muốn được ở trong vòng tay an toàn đó.

Cậu cảm thấy mình đang thư giãn trong hơi ấm của Taehyung mà cậu không muốn tách ra, cậu đã không làm thế, Taehyung cũng vậy.

Cả hai ở trong một thứ tình cảm không rõ lan tỏa trong cả hai - thứ mà cả hai đều khao khát.

"Taehyungie?." cậu gọi, giọng nghèn nghẹn khi úp mặt vào ngực hắn.

"Hửm." Taehyung khẽ ậm ừ, cằm tựa lên đầu cậu và nhắm mắt cảm nhận cảm giác ấm áp đối lập với tâm trí đang sôi sục trong cơn thịnh nộ, giống như mọi lần bất cứ khi nào ai đó làm tổn thương Jungkook.

"Em không đủ tốt để bên anh ấy sao?." Giọng Jungkook mỏng manh và đứt quãng.

Taehyung rung rinh mở mắt ra, sự choáng váng và hoài nghi thể hiện trong đó khi hắn rời khỏi vòng tay để nhìn chằm chằm vào Jungkook.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng đặt lên vai cậu, người đang gục đầu xuống trong sự chán nản.

"Này...đừng bao giờ nghĩ như thế nhé!? em quá hoàn hảo Kookie...hoàn hảo đến mức bất cứ ai cũng ao ước có được em!." Taehyung nhấn mạnh từng chữ bởi vì hắn sẽ không bao giờ để cậu nghĩ rằng tất cả là lỗi của mình.

"Kook nhìn tôi này..." Taehyung đặt hai ngón tay lên cằm cậu và bắt cậu nâng gương mặt nhỏ kia lên.

"Đừng để nó ảnh hưởng đến em." bé cưng.

Taehyung muốn hoàn thành lời chưa nói của mình nhưng buộc bản thân không thể.

Jungkook giờ đã biết tại sao Taehyung yêu cầu được nhìn hắn - đôi mắt hắn.

Đôi mắt của hắn thể hiện sự chân thành và nhiều hơn thế nữa mà cậu không thể gọi tên, nhưng bằng cách nào đó nó khiến cậu cảm thấy đúng. Quyền được tiếp tục nhìn vào đôi mắt đó và cậu đã làm.

Gạt bỏ mọi thứ, Jungkook nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu pha lê của Taehyung với bao nhiêu dịu dàng.

"Em ôm anh được không?." Jungkook nhẹ nhàng hỏi, không phá vỡ giao tiếp bằng mắt của cả hai. Khát khao được ở trong vòng tay hắn vắt chéo qua tâm trí cậu.

Taehyung sững sờ, kinh ngạc trước yêu cầu thực sự nhưng dù vậy hắn vẫn gật đầu đồng ý.

Jungkook từ từ nghiêng người, tay luồn qua cổ Taehyung và nhẹ nhàng khóa lại. Hít hà mùi hương nam tính tươi mát của hắn, cậu theo bản năng vùi mặt vào hõm cổ hắn - tắm mình một lần nữa trong hơi ấm dịu dàng.

Một nụ cười mãn nguyện nho nhỏ tô điểm trên gương mặt Taehyung khi hắn cảm thấy tâm trí đang giận dữ của mình bình tĩnh lại chỉ bằng cảm giác Jungkook áp vào ngực mình. Tay hắn vốn đã đặt trên eo cậu siết nhẹ một chút khiến cậu mỉm cười trên cổ hắn, yêu trọn vẹn cử chỉ mềm mại đó.

Jungkook cắn môi, nghĩ rằng Taehyung có thể cảm thấy không thoải mái, "Em ở lại một chút có được không-"

"Miễn là em muốn." Taehyung thì thầm, không một lần mở mắt.

Jungkook mỉm cười dịu dàng và rúc vào sát hơn, ở trong cái ôm thật chặt cho đến khi cậu cảm thấy không thể rời ra. Cậu yêu cách hơi thở nhẹ nhàng của cậu đồng điệu với nhịp đập trái tim của Taehyung.

"Em ổn chứ?."

Taehyung nhận được một tiếng ậm ừ nho nhỏ khiến hắn hơi mỉm cười. Cậu thở dài và từ từ rời đi, tay vén tóc ra sau tai và mắt cụp xuống ngại ngùng.

Taehyung nắm lấy tay cậu, siết chặt bằng tay của mình trong khi xoa nhẹ bằng ngón tay cái.

"Đừng nghĩ về điều đó nhé? Cậu ta chỉ-"

"Đừng." Jungkook rít qua kẽ răng, ngăn hắn lại, cậu cúi đầu xuống.

"Làm ơn đừng nói bất cứ điều gì để bảo vệ anh ấy." Jungkook ngắn gọn thêm vào.

Taehyung hít một hơi thật sâu và nhìn xuống bàn tay đang nắm của cả hai trong khi lẩm bẩm, "Tôi không..cố quên nó đi."

Một tiếng cười khô khan rời khỏi miệng Jungkook, "Đó là điều em luôn làm!."

Cậu rơm rớm nước mắt khi thốt lên, "Tại sao a-anh ấy không hiểu rằng t-từng lời nói của anh ấy đều ảnh hưởng đến em? Thật khó để nói điều gì đó tốt đẹp sao! Hay là em-em đòi hỏi quá nhiều."

Taehyung vẫn im lặng, nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay của cậu.

"Anh ấy chỉ muốn c-chia tay...chỉ vậy thôi." Jungkook sụt sịt.

"Nếu đó là điều cậu ta muốn thì em không thể ép nó không xảy ra được Kook!." Taehyung thì thầm.

"Vậy tại sao anh ấy không làm thế...! Đó không phải là điều em muốn nhưng tại sao anh ấy lại đến gặp em nói những lời ngọt ngào để khiến em tin rằng em đặc biệt đối với anh ấy trong khi em chẳng là gì cả....chỉ là không có gì cho anh ta." Jungkook hét lên, bây giờ không quan tâm đến những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.

Cậu không cảm thấy xấu hổ khi cho Taehyung thấy những giọt nước mắt của mình, không có cảm giác xấu hổ nào vì cậu cảm thấy thoải mái lạ lùng khi ở bên Taehyung.

Có điều gì đó trong mắt Taehyung, trong giọng nói và những cử chỉ ngọt ngào của hắn khiến cậu tin rằng hắn sẽ không phán xét mình - rằng hắn sẵn sàng ở bên cậu khi cậu suy sụp.

"Em chỉ là một người ngẫu nhiên được Son Joo gọi là bạn trai thôi." Giọng cậu vỡ ra khi nói thêm, "Có lẽ chỉ là một món đồ chơi!."

Đột nhiên, cậu bị Taehyung kéo vào lồng ngực rắn chắc, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cơ thể cậu khi hắn nói, "Đừng...làm ơn đừng nói những điều như vậy."

Jungkook cau mày cảm nhận được sự buồn bã đột ngột trong giọng nói của Taehyung, giọng điệu cầu xin của hắn khiến cậu chỉ biết nằm yên và nghỉ ngơi trong hơi ấm dễ chịu được cung cấp.

Taehyung cảm thấy trái tim mình tan nát khi nghe những lời đó từ cậu. Cậu là người mà hắn yêu và tình yêu đó không cho phép hắn nghe những lời buồn đó.

Taehyung mím môi dưới giữa hai hàm răng. Trái tim thắt lại khi biết Son Joo ảnh hưởng đến Jungkook nhiều như thế nào. Tình yêu cậu dành cho người bạn thân của mình bao nhiêu thì những lời nói của cậu ta lại làm tổn thương cậu nhiều bấy nhiêu.

Hắn cảm thấy thật ngu ngốc khi thậm chí còn mong muốn có được tình yêu này. Ngay cả những cuộc trò chuyện nhỏ của Jungkook cũng có giá trị quý giá trong cuộc sống của hắn đến mức hắn không thể tưởng tượng được mình sẽ trân trọng tình yêu của cậu đến mức nào nếu nó được trao cho hắn.

Tuy nhiên, không có khiếu nại từ phía cậu. Nếu Jungkook không yêu hắn cũng không sao, hắn chỉ hạnh phúc khi thấy Jungkook cười và nếu không hắn sẽ đảm bảo rằng hắn sẽ luôn làm cậu hạnh phúc.

"Tôi hứa với em, mọi chuyện sẽ ổn thôi...chỉ là...chỉ là em nên quên chuyện đó đi." Taehyung nói nhẹ nhàng nhưng lại có phần cứng rắn.

Jungkook khẽ gật đầu trên ngực hắn và từ từ rời ra, nhìn thấy vết ướt trên áo hắn.

"Em xin lỗi về điều đó." Jungkook bẽn lẽn nói, chỉ vào áo hắn.

Taehyung nhìn xuống áo sơ mi của mình rồi mỉm cười, lầm bầm 'không sao đâu'.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc cam đỏ rực rỡ trải dài trên bầu trời hoàng hôn.

"Về thôi Taehyungie." Jungkook nói và tránh ánh mắt về phía Taehyung.

"Ừm." Taehyung ngây ngô nói, mắt không rời những vệt nước mắt trên má cậu, bàn tay đau nhức muốn nâng lên mà lau đi.

Jungkook nhìn xuống bàn tay đang nắm của cả hai, cậu liếc nhìn Taehyung, người có vẻ như đang lơ đãng, cậu khẽ hắng giọng. Mỉm cười bẽn lẽn, cậu cho hắn biết về bàn tay của cả hai qua ánh mắt.

Taehyung nhanh chóng nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt lấy tay cậu, hắn bối rối buông nó ra với một nụ cười gượng gạo để che giấu sự không hài lòng của mình.

Tay Taehyung hơi run nhưng hắn vẫn tiếp tục, giơ lên ​​và nhẹ nhàng vuốt ve đôi má đỏ ửng ấm áp của Jungkook.

Đôi mắt của cậu vô thức khép lại trước cái chạm nhẹ nhàng khiến Taehyung khẽ mỉm cười vì sự nhạy cảm của cậu. Mắt hắn dừng lại trên đôi môi hồng mọng của cậu, điều khiến hắn tò mò không biết chúng sẽ mềm mại như thế nào khi chạm vào.

Cảm thấy mình sắp vượt quá giới hạn của mình, Taehyung rụt tay lại và nhanh chóng đứng dậy.

Jungkook hoang mang nhìn hắn, thích thú với hành động đột ngột này. Cậu thấy Taehyung chộp lấy chìa khóa xe, rõ ràng là để đưa cậu về nhà và một cái bĩu môi tự nhiên hình thành trên môi cậu.

"Lần sau, hãy bắt đầu từ nơi chúng ta đã dừng lại." Taehyung nói với một nụ cười để làm cậu vui lên trong khi vẫn nắm chặt tay nắm cửa.

Jungkook ngước nhìn hắn, cười toe toét khi nhận ra ý hắn là về cây đàn guitar.

Cậu khẽ gật đầu và chộp lấy chiếc túi xách của mình.

Jungkook lịch sự đi theo Taehyung, khi cả hai ra khỏi nhà, cậu quan sát hắn khóa cửa.

"Bố mẹ anh có chìa khóa dự phòng không?." Jungkook tò mò hỏi và nghe thấy tiếng Taehyung cười.

Quay người lại, hắn trả lời, "Không biết về bố có không nhưng mẹ chắc chắn có."

Biết câu hỏi tiếp theo của Jungkook sẽ là gì, hắn đã trả lời trước.

"Và mẹ sẽ về trước bố." Jungkook nhìn chằm chằm một giây và gật đầu với một nụ cười toe toét.

"Đi nào." Taehyung ra hiệu cho cậu về phía chiếc xe màu bạc của mình và cả hai người họ vào chỗ ngồi.

"Thắt dây an toàn vào Kook."

Cậu thốt lên một tiếng 'ò' khi nhận ra và nhanh chóng làm theo, âm thanh lách tách của dây đai được kết nối vang lên.

Taehyung khởi động động cơ, nhẹ nhàng xoay người và hướng về phía thị trấn, nơi lẽ ra phải là biệt thự của Jungkook.

Cậu hoàn toàn không quan tâm, chìm đắm trong suy nghĩ về lý do tại sao Taehyung khiến cậu cảm thấy vô cùng đặc biệt. Cậu không nên cảm thấy như vậy và đó chẳng qua là sự biết ơn đối với người bạn của cậu vì đã ở bên cậu những lúc cậu cần.

Đúng! Nó chỉ có vậy và không có gì khác.

...khác.

Cuối cùng, khi cậu ép tâm trí mình rằng đó chỉ là một tình bạn bình thường, trái tim cậu chỉ ra rằng một từ Taehyung đã dùng để an ủi cậu. Và từ đó, tim cậu bắt đầu đập loạn xạ.

Trong khi Taehyung đang cảm thấy vô cùng tức giận với một người nào đó đã khiến Jungkook chìm trong nỗi buồn. Cậu không phải là người thích im lặng và bây giờ khi chứng kiến ​​mặt này của cậu, hắn không thể không đổ lỗi tất cả cho Son Joo.

Làm sao hắn biết được Jungkook nãy giờ đều đang nghĩ về hắn chứ!

Jungkook nhìn đèn pha uốn lượn theo những khúc quanh của con đường. Cậu biết thời gian đang trôi đi, biết rằng cả hai sẽ sớm đến nơi mà cậu không muốn. Cậu không biết tại sao!?

Cậu muốn nghe giọng nói của Taehyung nhưng cảm thấy quá lúng túng để bắt đầu nên đã chọn cách im lặng.

Tiếng bánh xe rít lên để dừng lại và Jungkook thở dài thườn thượt. Cậu lần mò thắt dây an toàn và mở cửa.

Bước một chân ra ngoài, cậu quay sang nhìn Taehyung và bắt gặp nụ cười dịu dàng nhất trên khuôn mặt khiến trái tim cậu rung động từng nhịp.

Đôi mắt Jungkook nhìn xuống trong sự ngại ngùng và rồi cậu vội vàng rướn người về phía trước, đón lấy cái ôm cuối cùng từ Taehyung, người lúc đầu còn choáng váng nhưng rồi cũng tan chảy vào đó.

Có lẽ cơ thể cậu đã tìm thấy một cơn nghiện mới và đó là hơi ấm của Taehyung.

Miễn cưỡng tách ra, Jungkook thì thầm, "Cảm ơn."

"Không cần đâu." Taehyung lầm bầm với nụ cười quyến rũ của mình.

"Muốn vào không?." cậu hỏi khi đứng trước căn biệt thự sang trọng của mình.

"Một ngày nào đó." Taehyung thốt lên, nhìn chằm chằm vào Jungkook qua cửa sổ, rồi cửa xe cũng đóng sầm lại.

"Được rồi...tạm biệt." Jungkook bẽn lẽn nói, cảm thấy khá buồn vì đã chào tạm biệt. Taehyung thì gật đầu, thấy cậu quay người bước vào cũng khởi động.

"Lái xe an toàn." hắn nghe thấy giọng nói vội vàng của Jungkook khiến hắn bật cười thành tiếng.

Taehyungie gật đầu và trả lời, "Bye."

Cậu quay lại lần nữa với một vết cắn ở môi dưới, mặt đỏ bừng và rồi lại - cậu không biết tại sao!?

Khi nhà của Jungkook vừa thoát khỏi tầm nhìn của hắn, khuôn mặt hắn thể hiện biểu cảm giận dữ nhất tương ứng với tâm trí hắn. Tay hắn nắm chặt vô lăng, chắc đến khó tin.

Tăng tốc quá nhanh, Taehyung lái xe đến chỗ người bạn tồi tệ kia của mình.

_____

Au: cũng hỏg dài âu, 6999 chữ è😇😇

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro