Chương 42-43-44-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 42: Khổ sở cùng cô

"Cạch - - "

Cửa ban công đẩy ra.

Cô gái bật đèn sáng lên, nhưng lại thấy ở chỗ cọc treo đồ có hai người khác. Mắt cô trợn tròn, miệng há thật to, thừa dịp cô nữ sinh chưa kịp phản ứng, Minh Thành Hữu đã nhanh tay móc tiền mặt từ trong ví da đưa tới trước mặt cô gái.

"Cho cô, đi mua LV đi."

Phó Nhiễm hoàn toàn bị một màn này làm cho giật mình kinh ngạc, hiển nhiên là cô gái kia cũng không kịp có phản ứng. Cô gái ngơ ngác nhìn qua hai người, rống to lên một hồi như sư tử Hà Đông.

"Ông xã, ông xã ahh - - "

Nam sinh ở bên trong nghe được tiếng kêu to, vội vàng đeo dép chạy đến ban công.

Phó Nhiễm nhẹ nhàng bước đến sau lưng Minh Thành Hữu, da mặt hắn dày hơn so với cô, cũng đủ để ngăn cản.

"Các người là ai, tại sao lại ở đây?"

Nam sinh vội vàng đem bạn gái ôm vào trong ngực.

Minh Thành Hữu bực mình vẫy vẫy tiền mặt trong tay.

"Chúng tôi mượn ban công của hai người đứng tạm một lúc, số tiền này đã đủ chưa?"

Đôi tiểu tình nhân hai mặt nhìn nhau, cô gái thò đầu ra từ trong ngực bạn trai, vẻ không tin.

"Tiền này không phải là tiền giả chứ?"

Phó Nhiễm ngửa đầu lên, từ góc độ như vậy vừa lúc nhìn thấy khóe miệng Minh Thành Hữu hình như hơi run rẩy, dùng tiền giả sao?

Hắn?

"Nếu đã có tiền như vậy tại sao phải đến ban công này? Khách sạn bên ngoài có nhiều, rất nhiều."

Suy nghĩ của nam sinh xoay chuyển thật nhanh, lập tức nói ra nghi vấn.

Minh Thành Hữu thu hồi tiền trong tay, hắn nhìn về phía bên cạnh, lại không thấy bóng dáng Phó Nhiễm, hắn quay lại lấy tay kia ôm bả vai cô kéo cô đến bên cạnh. Minh Thành Hữu dùng mắt có ý bảo Phó Nhiễm giải thích.

Phó Nhiễm vội vàng rủ đầu xuống, lúc này cô muốn trốn tránh.

"Bà xã, mau đi xem một chút xem có thiếu

Nữ sinh từ trong ngực hắn đi ra, mới đi hai bước lại bước ngược trở lại.

"Cửa khóa trái bọn họ không vào được, nói cho cùng toàn bộ đồ đáng giá em đều mang ở trên người."

Minh Thành Hữu thấy người phụ nữ bên cạnh mình là không trông cậy vào được.

"Hai chúng ta trước kia cũng học ở đây, trùng hợp là nhà này khi đó đã thuê qua, mặc dù hiện tại đã kết hôn nhưng còn muốn trở về để xem một chút, cho nên..."

Nghe một chút, tâm trạng gì đây?

"Hì hì, là một đôi tình nhân đi."

Nữ sinh kia nói ra một câu không đúng lúc.

Minh Thành Hữu lại đem toàn bộ tiền mặt trong ví móc ra.

"Mượn cửa đi qua, tiền này cho cô."

Cái gì mà tình nhân, sắc mặt hắn bỗng nhiên khó coi, bọn họ là một đôi đã đính hôn, mà lại nằm chung một cái giường đã có tiếng cũng có miếng.

"Ông xã..."

Cô gái nhón chân lên, bàn tay khép lại thành hình quạt tiến đến bên tai bạn trai.

"Là LV nha."

"Cái này không được đâu."

"Cắt."

Cô gái đã tiếp nhận tiền trong ta

"Đi thôi, nếu không phải là nhìn thấy anh cao lớn đẹp trai thì tôi sớm đã báo cảnh sát."

Phó Nhiễm bước đi cũng như chạy trốn chạy ra khỏi khu chung cư, quá mất mặt, thật mất thể diện.

Minh Thành Hữu ba bước đuổi theo sát.

"Chạy cái gì mà chạy, không trách được châm ngôn nói tai vạ tự chạy đến nơi của mình."

"Em phát hiện ra anh chính là mỏ quạ đen, tốt thì không linh, hỏng thì lại linh."

Vốn là một mình cô ở đây rất tốt, không phải hắn là chui vào tham gia thêm phần náo nhiệt.

Nơi tổ chức đính hôn.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, người lớn hai nhà đang bận việc xã giao. Minh Tranh tiếp nhận ly rượu từ chỗ phục vụ, hắn buông lỏng cà vạt một chút, hai chân bước xuống thềm đá đi ra trước bể phun nước giữa quảng trường.

Nước phun lên lạnh lẽo, vài giọt nước thuận theo gió rơi xuống bắn lên trên mặt, gương mặt Minh Tranh dưới ánh trăng có vẻ tối tăm không nhìn rõ, hắn ngửa đầu đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, trong nháy mắt cảm giác khổ sở mà lạnh băng lướt qua cổ họng.

Minh Thành Hữu đến giờ vẫn không về, cũng không gọi điện thoại đến, xem ra hẳn là đã tìm được Phó Nhiễm.

Hắn luôn tin tưởng chính mình, mỗi bước quân cờ đều phải trải qua quá trình suy tính kỹ càng, cũng không đi nhầm. Hắn cần một thời cơ, cơ hội khả thi lại chậm chạp không thấy đến, cuối cùng nhất định phải kéo dài tới đám hỏi giữa hắn và La gia.

Hai tay Phó Nhiễm cắm vào trong túi quần, cô đơn chiếc bóng đi lên phía trước.

"Còn trở về lễ đính hôn sao? Nếu không anh cùng em đến đoạt cưới?"

Phó Nhiễm quay đầu lại.

"Nói chuyện không cần phải kẹp thương đeo gậy, nhưng em không có tâm tư kia như anh."

Lúc trước còn cố ý làm cho Thẩm Ninh ở lễ đính hôn náo loạn như vậy.

Đôi mắt Minh Thành Hữu hẹp dài đào hoa tràn đầy vui vẻ, dần dần, nét thoáng cười kia gần như khó có thể tự đè nén, hắn giơ tay lên chỉ chỉ Phó Nhiễm.

"Lặp lại lần nữa."

"Cái gì đó."

Tâm tình cô vốn là bực bội.

"Súng gì, gậy gì nha, Phó Nhiễm, tư tưởng em không thuần khiết."

Cô chăm chú nhìn thấy hắn cười mờ ám, hoàn toàn tỉnh táo, gương mặt đỏ bừng, nhấc chân lên đạp hắn.

Minh Thành Hữu kịp thời né tránh, Phó Nhiễm tức giận xoay người rời đi.

Cô vốn định tĩnh tâm lại một lúc cho tốt, lại không nghĩ hắn làm rối tung lên, bất ngờ phá hủy toàn bộ tâm tình của cô .

Nhưng không thể không thừa nhận, trong lòng cô đã không có khó chịu như lúc trước khi đến đây.

Đi được một nửa đường, Phó Nhiễm nghe thấy tiếng bước chân phía sau rất gần, Minh Thành Hữu đuổi theo Phó Nhiễm tới một chỗ dưới đèn đường, cánh tay dài ôm lấy thắt lưng Phó Nhiễm.

Trong lúc nhất thời, cũng không ai nói lời nào.

Tiếng đập rộn ràng của trái tim người cách lớp vải hơi mỏng như tiếng trống đập loạn vào lưng Phó Nhiễm. Có một số học sinh học về muộn lục đục đi qua, Minh Thành Hữu nghiêng đầu đến gần cổ Phó Nhiễm.

"Lúc tâm tình em không tốt thích chơi cái gì?"

Cô an tâm vùi mặt trong ngực hắn, toàn thân thư giãn.

"Công viên trò chơi, bên trong đó không phải là có ngựa gỗ có thể cưỡi sao?"

"Ngây thơ."

Người đàn ông cười cô.

Tiếp theo, trong nháy mắt cánh tay ôm cô eo lại dùng sức ôm chặt lấy Phó Nhiễm. Phó Nhiễm bị Minh Thành Hữu quay vòng như bay lên không trung, hù dọa cô thất thanh hét lên chói tai.

"A - - thả em ra, chóng mặt."

Hắn ôm cô tại chỗ quay thêm tầm vài vòng nữa, lúc hạ xuống đất Phó Nhiễm chỉ cảm thấy váng đầu hoa mắt, vô thức bấu víu vai Minh Thành Hữu.

Cánh mũi cùng trán có mồ hôi rịn ra, đầu lông mày cô như có vẻ cười, lại nhắm mắt lại vỗ ngực.

"Thật choáng váng."

Minh Thành Hữu cúi người hôn, lưỡi linh hoạt cạy hàm răng PhóNhiễm ra, mí mắt cô khẽ run rẩy, cuối cùng vẫn không mở mắt ra.

Đầu lưỡi giao nhau triền miên hôn tỉ mỉ, Minh Thành Hữu giữ chặt gáy Phó Nhiễm, hơi thở như lửa nóng mà mập mờ càng ngày càng dồn dập. Bên cạnh có học sinh đi qua, vài bé trai huýt sáo.

Phó Nhiễm lùi bước, dĩ nhiên là Minh Thành Hữu không quan tâm ngó ngàng, ghìm chặt phần lưng cô. Đôi tay hận không thể đem cô vĩnh viễn giam cầm vào trong ngực. Tay Phó Nhiễm rũ xuống dưới thắt lưng hắn cũng không chịu ôm

Ăn xong cơm tối bên ngoài, Phó Nhiễm mệt mỏi không chịu nổi. Minh Thành Hữu gọi điện thoại cho lái xe tới đây đem xe của cô trở về. Hắn để Phó Nhiễm nằm trên ghế lái phụ xe của mình, điều chỉnh góc độ thoải mái nhất, lại đem áo gió đắp lên trên người cô.

Lúc lên ô-tô rời đi, liếc nhìn thời gian trời đã sắp rạng sáng. Phó Nhiễm đang ngủ say, đầu rũ cụp xuống không tìm được tư thế ngủ thích hợp, Minh Thành Hữu đem đầu của cô thả tới vai hắn, lúc này mới lái xe nhanh chóng đi về phía trước.

La Văn Anh phải đi giày cao gót một ngày dài, hai bàn chân vô cùng đau đớn, cô ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Minh Tranh. Từ lúc lên xe đến giờ hai người chưa nói qua với nhau một câu.

Hướng đối diện có một chiếc xe chạy qua, Minh Tranh nhận ra là Minh Thành Hữu, hắn ngay lập tức quay đầu xe, tăng tốc đuổi theo.

Tầm mắt Minh Thành Hữu từ sau xe kính thu hồi, hắn đem xe dừng lại bên đường chờ Minh Tranh.

Đồng thời hạ cửa sổ xe xuống, xe của Minh Tranh vững vàng dừng lại bên cạnh.

"Đại ca, chị dâu."

Minh Thành Hữu chào hỏi trước.

"Còn chưa kịp nói với hai người tiếng chúc mừng, hi vọng sẽ không quá muộn."

"Cảm ơn."

La Văn Anh nhẹ gật đầu.

Minh Tranh không nói lời nào, lại liếc nhìn tới Phó Nhiễm ở trên ghế lái phụ, cô khoác áo của Minh Thành Hữu, lúc này đang nằm ở trên người hắn ngủ say.

Chương 43: Tâm địa mờ ám

"Tìm được cô ấy ở đâu?"

Minh Tranh hoàn toàn coi La Văn Anh ở bên cạnh là không khí.

"Ở phòng làm việc cô ấy, cả đêm sắp xếp công việc chắc là mệt muốn chết rồi."

Minh Thành Hữu nói qua loa, trong mắt Minh Tranh chợt lóe lên vẻ cô đơn.

"Đại ca, anh cũng mau đưa chị dâu trở về đi, ngày mai gặp lại."

Cho đến khi đuôi chiếc xe màu đen biến mất giữa màn đêm tĩnh mịch u ám, lúc này Minh Tranh mới lái ô-tô rời đi.

La Văn Anh rất yên lặng, từ lần đầu tiên gặp cũng thấy cô không phải là loại người thích nói chuyện, tướng mạo không thể nói là xinh đẹp nhưng thanh tú có thừa.

Dù sao cô cũng là từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh tốt, tự nhiên khí chất cũng thuộc đẳng cấp cao. Cô đối với Minh Tranh cũng không biểu hiện thân thiện trước. Không có việc gì thì cô cũng không chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Kể cả vừa rồi rõ ràng Minh Tranh quan tâm Phó Nhiễm như vậy, cô cũng sẽ không hỏi nhiều.

Trở lại La gia, Minh Tranh xuống xe mở cửa cho cô.

"Cảm ơn."

La Văn Anh chuẩn bị rời đi.

"Chờ chút, buổi sáng 8 giờ anh tới đón em đến nhà anh ăn điểm tâm sau đó lại đưa em về nhà."

"Được."

Minh Tranh đi qua người La Văn Anh, ánh trăng nhạt đi, cô không hợp với vẻ của cô gái xinh đẹp diễm lệ, phần lưng cô thẳng tắp, đứng một ngày trên đôi giày cao gót 9cm khẳng định là rất khó chịu.

Nhưng Minh Tranh không quan tâm những điều này, hắn nhận ra được là La Văn Anh cũng không thân mật đối với hắn.

Nhìn chiếc xe đã lái qua cửa chính, lúc này La Văn Anh mới ngồi xổm người xuống xoa nhẹ mắt cá chân, hơi thở đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng vẫn còn quanh quẩn chưa tan hết, đây sẽ là người đàn ông sống cùng cô cả đời sao?

Vẻ bề ngoài cứ coi là được đi nhưng lúc nào cũng quá lạnh lùng, rất khó bước vào trong lòng của hắn được.

Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, không ngoài dự tính, đã thấy Lý Vận Linh ngồi ở phòng khách. Minh Thành Hữu biết rõ nhất định là Lý Vận Linh vì chuyện hai người họ không tham dự lễ đính hôn.

Hắn đem Phó Nhiễm lên lầu trước, không để cô lâm vào biển lửa.

Ước chừng nửa giờ sau, Phó Nhiễm đứng ở trên ban công thấy Lý Vận Linh lên xe rời đi. Cô trở lại phòng ngủ, nhất thời không ngủ được, quyết định mở ti vi ra xem.

Minh Thành Hữu tắm rửa xong nằm dài trên giường, thấy CCTV đang phát lại tiết mục tiểu phẩm cuối năm, hắn đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay Phó Nhiễm.

"Cái này có gì hay mà xem?"

"Cái anh thích em cũng vậy, không thích xem!"

"Vậy cũng phải nghe anh."

Thái độ Minh Thành Hữu ngang ngạnh.

Hai người giống như là hai đứa trẻ đang tranh đoạt kẹo.

"Dựa vào

"Dựa vào anh là người đàn ông của em!"

Minh Thành Hữu tùy ý chuyển kênh, sau đó đem điều khiển từ xa ném ra xa.

Nhưng hắn thề, thật sự hắn có thể dùng hình tượng Minh Tam thiếu chói lọi của hắn đến để thề, hắn tuyệt đối không cố ý chuyển đến kênh người lớn.

"Ưm - a - - "

"A - - "

Sắc mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, trên màn hình là hình ảnh hai người đang triền miên ôm nhau chặt chẽ không rời, ánh sáng mập mờ phối hợp với âm thanh lọt thẳng vào trong tai.

Ánh mắt của cô nhìn về phía Minh Thành Hữu, hắn tự mình cũng hiểu là hắn có nhảy đến Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

"Em làm gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn anh?"

"Nếu anh không có ý xấu, em mới bất chợt nhìn anh một cái tại sao anh lại chột dạ?"

Thừa dịp đó Phó Nhiễm bất ngờ cuốn chăn mền đem bao bọc vây quanh mình.

Bộ dáng như vậy, sao có thể không phải giống như coi hắn là sắc lang phải đề phòng?

Nếu thật sự hắn làm chuyện ngược lại cũng không sao, chẳng trách Minh Thành Hữu lại là người không chịu nổi oan uổng, hắn lao tới đem áp Phó Nhiễm dưới người mình.

"Nói rõ ràng, anh có tâm tư gì rồi?"

Phó Nhiễm đang buồn bực trong đầu, nói chuyện mơ hồ không rõ.

"Chính anh biết rõ."

Hai tay cô bị giữ chặt dọc theo người, lại mãi không thấy Minh Thành Hữu có phản ứng tiếp theo, Phó Nhiễm yên tâm đem chăn mền từ trước mặt lấy ra, thấy gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trán gần như là chạm nhau.

Minh Thành Hữu nhanh hơn, đè lại chăn mền, nóng bỏng hôn vào gò má Phó Nhiễm.

"A - -"

Cô hét to.

Ở đại sảnh dưới lầu, Tiêu quản gia đã tự mình dọn dẹp xong ly trà Lý Vận Linh dùng qua rồi mới chịu về phòng, nghe được một tiếng kêu từ lầu hai vọng đến. Bà khẽ vỗ ngực, lầm bầm lẩm bẩm.

"Quá kịch liệt."

Hợp thời hợp thế, hợp với tình hình còn có âm thanh trong TV làm chất phụ gia, Minh Tam thiếu lúc này còn có thể nhẫn nhịn thì hắn cũng không phải là đàn ông!

Nhưng Phó Nhiễm lại không như vậy, hai tay cô đẩy lồng ngực Minh Thành Hữu ra.

"Em không có tâm tình này."

"Lúc em cùng Thẩm Ninh tại quán cà phê đem bán đứng anh còn lớn tiếng phách lối, còn nói em có ảnh của anh lúc cao trào, Phó Nhiễm, hai lần trước chúng ta làm đều tắt đèn, lần này anh đem toàn bộ đèn bật sáng lên, cho em nhìn xem đến cuối cùng thì bộ dạng gần như cực hạn của anh là gì, em có hứng thú sao?"

Có thể đem loại lời nói này thành một loại nghệ thuật thì đây tuyệt đối là mở rộng tầm hiểu biết. Hôm nay xem như Phó Nhiễm đã học được.

Ở khía cạnh nào đấy, để so sánh hơn kém về khí lực thì đàn ông vĩnh viễn ở vào thế thượng phong.

Quả nhiên hắn bật toàn bộ đèn trong phòng ngủ lên. Cảm giác được hình ảnh rõ ràng động tác Minh Thành Hữu phập phồng kịch liệt cùng vận động nguyên thủy, từng cái một hiện ra trước mắt Phó Nhiễm.

Giác quan con người luôn chân thật hơn so với đại não, sau lúc tiến vào như xé rách, nơi thầm kín được đáp lại triền miên. Động tác cũng càng lúc càng không bị cản trở, mồ hôi thấm qua chăn đơn bằng lụa, khí thế hừng hực mập mờ, cảnh xuân giống như sắc tường vi hồng đua tranh nở rộ, run rẩy sinh tình.

Va chạm nơi thầm kín kích tình như ma sát tại mép giường, mu bàn tay Phó Nhiễm che kín mặt, tiếng nói khàn khàn như có khả năng khóc lên.

"Ngừng đi... Em tin, em tin là được chứ gì?"

Ít nhất, trước kia cô chưa từng thấy bộ dạng hắn như vậy bao giờ. Không khí trong lồng ngực Phó Nhiễm giống như bị đảo ngược ra, hết sức khó chịu.

Minh Thành Hữu đẩy tay của cô ra, nghiêng mặt đến trước mặt cô.

"Nhìn thật kỹ cho anh."

Nhưng không ngờ, trong lúc đó hắn có vẻ chưa chuẩn bị nhưng bởi vì không chịu nổi mà bộc phát trước một bước.

Minh Thành Hữu nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường mở khóa. Phó Nhiễm sợ hãi thân thể kịch liệt co rúc lại, đứng dậy muốn đoạt lại.

Dòng tinh dịch như hóa thành dòng nước ấm rót vào nơi sâu nhất của cô.

Một tay Minh Thành Hữu ôm Phó Nhiễm, tay kia đem ảnh chụp lưu vào tập tin bí mật. Phó Nhiễm đoạt lại điện thoại di động từ trong tay hắn.

"Anh thật biến thái!"

"Anh xóa rồi."

Chỉ có quỷ mới tin

Phó Nhiễm tìm khắp tất cả tập tin, cô vừa giận vừa hờn.

"Ở đâu?"

"Xóa thật rồi!"

Cô tìm lại một lượt.

"Anh thề đi."

Minh Thành Hữu bắt đầu trợn mắt nói dối.

"Anh thề."

Phó Nhiễm bán tín bán nghi, cơn giận còn sót lại không trôi.

"Đê tiện."

Dù sao mắng thêm một câu lại cũng sẽ không rơi thêm khối thịt nào.

Cô vén chăn lên muốn đi tắm rửa, đột nhiên phát hiện đôi chân của mình vẫn còn ở thắt lưng Minh Thành Hữu. Cô lập tức tỉnh táo, trước nhìn xuống băn khoăn, sau đó nhìn lên mặt Minh Thành Hữu.

"Anh lại quên đề phòng rồi?"

"Phó Nhiễm, em có thể cân nhắc có đứa bé."

Minh Thành Hữu thấy Phó Nhiễm quay lưng để rút gối đầu ra, hắn đánh đòn phủ đầu xoay người lại đem cô áp xuống một lần nữa.

"Anh biết rõ ngày mai em muốn uống thuốc, vì để cho thuốc phát huy đến hiệu quả tốt nhất, chúng ta cần phải nghĩ thêm chút ít trở ngại nữa."

Nói đường hoàng, đổi câu nói tiếng người, chính là nghĩ làm tiếp mấy lần nữa.

Chương 44: Vị hôn thê không thể khinh thường

Không khí trong phòng ăn Minh gia có điều lạ thường. Minh Tranh cùng La Văn Anh là đến đầu tiên, Minh Thành Hữu cùng Phó Nhiễm cũng không chậm trễ đến ngay.

Lý Vận Linh đang tự mình thu xếp bữa sáng trong phòng bếp, Minh Thành Hữu thấy bà bận rộn, khóe miệng bất ngờ nhếch lên vẻ trào phúng.

Kiểu chuyện như thế này ở Minh gia cũng chỉ có Lý Vận Linh làm được.

Lý Vận Linh thân mật kéo tay La Văn Anh qua.

"Văn Anh à, tối hôm qua có ngủ được không?"

"Mẹ, con ngủ rất ngon."

"Thay đổi nơi ở mới có thể sẽ không quen, nhưng không chừng vài ngày sau có thể sẽ tốt hơn."

Trong ngôn ngữ của Lý Vận Linh có ý thử dò xét, Minh Tranh đang cùng Minh Vân Phong ở bên cạnh bàn bạc công việc, nghe thấy thế ngẩng đầu lên giải vây cho La Văn Anh.

"Mẹ, tối hôm qua Văn Anh nói có nhiều thứ còn chưa sửa soạn xong, muốn hôm nay mới có thể chuyển đến."

"Như vậy à, vậy cũng tốt."

Minh Thành Hữu cười lạnh, chen vào nói.

"Mẹ, mẹ cho rằng người khác đều giống như con cùng Phó Nhiễm, không thể chờ đợi được muốn chuyển ngay đến ở cùng nhau hay sao?"

Nói cho cùng, lúc trước còn không phải là do Lý Vận Linh bức bách mới làm như vậy"Tên nhóc đáng chết, nói chuyện không có đứng đắn, không phải là chính con không kìm nén được, nói muốn đem Tiểu Nhiễm sớm chuyển đến ở cùng sao?"

Lý Vận Linh vừa nói dứt lời liền nhìn hướng Minh Thành Hữu trừng mắt, phải, dù sao danh tiếng của hắn bày ở kia, lại bị giội thêm bồn nước bẩn cũng không có gì uất ức.

Phó Nhiễm ngồi ở bên cạnh không nói lời nào, dù là Minh Thành Hữu đem cô làm trò cười cô cũng phải ngoảnh mặt làm ngơ.

Minh Vân Phong thấy tinh thần cô không tốt, không thể không mở miệng quan tâm.

"Tiểu Nhiễm, tối hôm qua không thấy con ở lễ đính hôn, mẹ con trở lại nói phòng làm việc của con quá bận rộn. Có sự nghiệp của mình là tốt, nhưng phải chú ý đến thân thể, biết không?"

Phó Nhiễm nghe vậy ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người nhìn về phía Minh Vân Phong.

Ông là chủ của một gia đình danh gia vọng tộc, ngay cả Minh Thành Hữu cũng phải sợ ông chớ nói chi là Phó Nhiễm.

Nhưng buổi nói chuyện vừa rồi lại làm cô có cảm giác đầy đủ ấm áp, trong mắt nhìn thấy vẻ nghiêm khắc thường ngày không ngờ cũng có phần nào hiền lành.

Lý Vận Linh bắt đầu mời mọi người vào ăn điểm tâm, sau khi ngồi vào chỗ của mình mới thấy Minh Vanh từ ngoài cửa đi vào.

"Mẹ, mẹ thiên vị, cũng không đợi con."

"Nói vậy còn không biết xấu hổ, từ nhỏ con chính là người luôn lề mề, tìm con dâu cho mẹ nhanh lên để còn đến trừng trị con."

Có thể thấy Lý Vận Linh đối với Minh Vanh là yêu quý thật, dù sao thân phận hắn cũng không khó xử giống như Minh Tranh, thương yêu hay mắng mỏ hắn đều không cần phải lo lắng che giấu.

"Mẹ"

Minh Vanh không chịu nổi, ý giận dỗi.

"Con muốn tự do yêu đương!"

Phó Nhiễm nhận chén cháo loãng từ tay người giúp việc đưa tới, La Văn Anh ngồi ở phía đối diện đem chút thức ăn đưa sang.

"Tiểu Nhiễm, nếm thử cái này đi."

Phó Nhiễm đưa tay tiếp nhận.

"Cảm ơn."

Minh Tranh đem bảy phần trứng rán quen thuộc thả vào trong đĩa của La Văn Anh, cô ngắm nhìn một lúc, tay không khỏi nắm chặt dao nĩa. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú của hắn lại vẫn đưa trứng lên ăn, dù sao trước mặt mọi người cần phải ăn ý duy trì vẻ hạnh phúc với hắn. Nếu như cô nói trắng ra là cô không thể ăn sẽ không tránh khỏi những lời nói phiền toái.

Tính tình Minh Vanh cùng Minh Tranh khác một trời một vực, lời nói rất nhiều. Phó Nhiễm không muốn tham dự, chuyên chú vùi đầu ứng phó với bữa sáng.

Một tiếng dao nĩa rơi xuống đất, tiếp theo là vài tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên chói tai. Lúc Phó Nhiễm ngẩng đầu, Minh Thành Hữu lướt qua bàn ăn thật nhanh đi tới bên cạnh Minh Vân Phong.

"Cha!"

Thần sắc Lý Vận Linh hoảng hốt hướng ra gọi.

"Ông xã, ông xã."

"Không có... chuyện gì..."

Sắc mặt Minh Vân Phong tái nhợt như tờ giấy, đôi môi hiện ra một màu xám xịt, đôi mắt từ trước đến nay tinh anh lúc này lại thấy ảm đạm không tinh tường nữa, ông run run

"Thuốc của tôi..."

"Được rồi, ông đừng nói chuyện, tôi... Tôi lập tức đi lấy."

Lý Vận Linh nhanh chóng lao tới giá sách, tay chân luống cuống lấy ra hộp thuốc từ trong ngăn kéo. Phó Nhiễm chưa bao giờ thấy bà sợ hãi như vậy, cô đi tới giúp Lý Vận Linh mở hộp thuốc ra, lấy ra một loại thuốc duy nhất bên trong.

"Là loại này sao?"

"Đúng!"

Minh Vân Phong uống nước nuốt viên thuốc vào, Lý Vận Linh không ngừng xoa nhẹ ngực ông.

Ước chừng sau một phút đồng hồ tình huống mới chuyển biến tốt, sắc mặt ông cũng chầm chậm khôi phục lại.

"Cha, cha không sao chứ?"

"Cha, con đưa người đi bệnh viện."

Minh Vân Phong khoát tay, thân thể suy yếu dựa vào thành ghế, ba người con trai lo lắng vây xung quanh, bàn tay ông đè ngực lại.

"Là bệnh cũ, sớm muộn gì thì cũng có ngày ta sẽ chết tại đây."

"Không cho phép ông nói bậy."

Lý Vận Linh ở bên cạnh mắt đỏ lên.

"Đợi khi tìm được trái tim thích hợp thì bệnh viện quân khu đến sẽ thông báo trước."

"Được rồi, được rồi, ta không sao, đều trở về chỗ ngồi đi."

Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu ngồi lại trước bàn ăn. Đối với việc này, người của Minh gia giấu giếm thật tốt, nếu không phải là hôm nay cô không tận mắt thấy Minh Vân Phong phát bệnh thì cô cũng không biết trái tim của ông có vấn đề.

Sắc mặt Minh Thành Hữu thâm trầm, mơ hồ lộ ra lo lắng mông lung rơi vào trong mắt Phó Nhiễm.

Tâm tình cô theo đó cũng thấy nặng nề, mỗi người đang ngồi đây vẫn cứ miễn cưỡng nói cười, nhưng trong phòng ăn vẫn luôn bao phủ một loại lo lắng không xua tan đi được.

Dùng xong bữa sáng, Minh Vanh nhanh chóng rời đi trước, Minh Tranh ngồi một lúc sau cũng mang theo La Văn Anh trở về.

Lý Vận Linh vừa dìu Minh Vân Phong lên lầu nghỉ ngơi, không khí ở Minh gia vừa rồi còn vui vẻ, lúc này đều tan biến không để lại dấu vết.

Vành mắt Lý Vận Linh liên tục đỏ lên, Minh Thành Hữu thì nắm chặt tay Phó Nhiễm ngồi ở trên ghế sofa.

"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, bác sĩ Uông đang tới đây."

Lý Vận Linh như không còn chút sức lực.

"Ba con uống thuốc xong sẽ không xảy ra chuyện gì lớn, mỗi lần kiểm tra sức khoẻ đều là tốt khoe xấu che. Thật không biết ông ấy còn có thể chống đỡ vài năm nữa không? Thành Hữu, con ở công ty phải lưu ý kỹ từng giờ từng phút đề phòng Minh Tranh, đối với hắn, ta luôn không yên tâm."

Minh Thành Hữu gật đầu đang muốn nói chuyện, quản gia trong nhà dẫn theo hai người đi vào trong sảnh.

"Phu nhân, có khách đến."

Phó Nhiễm ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt giống như đã từng quen thuộc đập vào trong mắt, ngẫm nghĩ một lát, đây không phải là Vương Nhứ Đình tại tiệc sinh nhật đã quăng cho cô một cái tát sao?

"Phu nhân, Tam thiếu, Minh lão tướng quân có ở nhà

Vương Tạ mang theo con gái đến trước mặt mọi người.

Lý Vận Linh thu hồi thần sắc khôi phục lại như lúc trước.

Minh Thành Hữu cười lạnh nói.

"Cha tôi hình như chỉ lớn hơn ông vài tuổi, lại già như vậy sao?"

Lý Vận Linh bưng nước trái cây trong tay lên uống cho cổ họng mát một chút, ánh mắt dừng lại trên tay Vương Nhứ Đình.

"Cô gái này bộ dạng được, tới đây để cho ta nhìn kỹ một chút."

Vương Nhứ Đình nghe vậy vui vẻ đi tới, vốn dĩ đang lo lắng là Minh gia sẽ canh cánh trong lòng chuyện xảy ra với Phó Nhiễm. Xem ra rõ ràng ở Minh gia cô ta lại chỉ là không khí.

"Phu nhân khỏe chứ ạ, bác gọi tên con Nhứ Đình là được rồi."

Lý Vận Linh kéo tay Vương Nhứ Đình qua, cũng không ngẩng đầu lên xem mặt của cô, nhìn chằm chằm vào vòng ngọc trên tay Vương Nhứ Đình xem xét.

"Chất lượng tốt vô cùng, vừa nhìn đã biết chính là ngọc lâu đời, giá cả hẳn là rất đắt?"

"Ánh mắt phu nhân thật tinh tường, đây là chiếc vòng mà hai ngày trước cha con có được tại một buổi đấu giá."

Lý Vận Linh có chút thở dài chỉ chỉ vào vòng ngọc của bà.

"Chỉ là chiếc của ta so với chiếc này kém rất nhiều."

"Đó là..."

Vương Nhứ Đình vội vàng phụ họa, không đợi cô nóiLý Vận Linh ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nhiễm.

"Đúng rồi, Tiểu Nhiễm, mẹ đưa cho con vòng tay, thế nào lại không thấy con mang, là con không vui sao? Chất lượng của chiếc kia có thể coi là tốt hơn so với chiếc này không chỉ một lần."

Phó Nhiễm nghe vậy trong lòng sợ hãi, không khỏi đưa tay ra phía sau lưng.

"Con..."

Minh Thành Hữu thong thả ung dung uống một ngụm trà, chân trái nhàn nhã vắt lên, thừa dịp lúc nghiêng người ghé vào bên tai Phó Nhiễm.

"Em thật sự nghĩ rằng mẹ anh cái gì cũng không biết sao? Những chuyện kia đã sớm truyền ra hết rồi."

Bất luận lời nói của hắn là thật hay giả thì chuyện này không thể nói dối được.

"Mẹ, con thực xin lỗi."

Thần sắc Phó Nhiễm áy náy, tiếng nói gần như run rẩy. Minh Thành Hữu hướng cô liếc xéo, thật là có thể giả bộ.

"Ngày đó sinh nhật con cùng Vương tiểu thư phát sinh tranh chấp, về sau cô ấy ra tay đẩy con, lúc ấy vòng tay liền bị vỡ, con liên tục giấu diếm không dám nói cùng mẹ."

"Không phải thế... Không phải như vậy..."

Vương Nhứ Đình khẩn trương.

Lý Vận Linh bỗng dưng buông tay Vương Nhứ Đình ra, lúc đứng dậy ánh mắt ngó qua thấy mặt Vương Nhứ Đình tái nhợt, góc độ ánh mắt đúng là cực kỳ bén nhọn.

"Cô cũng đã biết vòng tay kia đúng là đồ gia truyền của Minh gia chúng tôi, Vương tiểu thư, cô thực sự có can đảm!"

Nói xong, Lý Vận Linh rời đi, ất chấp Vương Tạ đang lúng túng.

Trong lòng Phó Nhiễm vẫn còn sợ hãi, mười phần thấy áy náy.

"Khẳng định là mẹ rất tức giận."

"Mẹ không nói vòng tay đó là một đôi sao? Hôm nào em sẽ đem một chiếc khác đến gạt mẹ."

Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm nâng lên.

"Tam thiếu, tôi muốn gặp Minh lão tướng quân quả thật là có việc gấp cần ông ấy giúp đỡ, hôm qua đã hẹn, thời gian này cũng là ông ấy định ra."

"Hừ."

Ngôn ngữ của Minh Thành Hữu không thể thiếu vẻ châm chọc khiêu khích.

"Tát vợ tôi rồi còn dám nói là có việc cầu cạnh? Giúp đỡ? Sao không tránh xa đi, lúc này có muốn để tôi đưa mặt bên kia đưa cho các người tát nữa không?"

Tính tình này...

Phó Nhiễm ngạc nhiên, thật là cũng không để cho người ta còn một chút mặt mũi.

Chương 45: Hạnh phúc bị tráo đổi

Sau khi Minh Tranh đưa La Văn Anh về đến nhà liền đi thẳng tới công ty.

Đợi sau khi tan việc đến La gia, mới biết cô vào bệnh viện bởi vì dị ứng. Cũng may La Văn Anh chỉ nói là mình không cẩn thận ăn phải đồ hư chứ không hề nói đến chuyện ở Minh gia.

Lúc đó Minh Tranh mới biết, cô bị dị ứng với trứ

Hôm nay là ngày lễ Giáng sinh, Minh Thành Hữu ra khỏi phòng làm việc liền gọi điện thoại cho Phó Nhiễm bảo cô ở nhà chờ, nhất định hắn sẽ chuẩn bị phòng ăn tốt rồi về nhà đón cô.

Thời tiết thật thích hợp với ngày này, lúc Minh Thành Hữu lái ô-tô đi qua quảng trường Vanda, bầu trời bay lên tuyết mịn, đây là trận tuyết đầu năm nay. Khi hắn tìm được chỗ đậu xe thời gian chỉ là năm phút, tuyết rơi vào đầu vai cũng đã biến thành cùng cỡ như lông ngỗng.

Minh Thành Hữu đối với chung quanh đây rất quen thuộc. Thời gian hắn còn giữ mối quan hệ với Thẩm Ninh thường hay tới đây, hắn nâng tay lên xem đồng hồ. Lúc này vẫn còn sớm, còn đủ thời gian đi chuẩn bị quà tặng cho Phó Nhiễm.

Vưu Ứng Nhụy từ trong tiệm sơn móng tay xong ra đi ngoài, ngày mai là sinh nhật một người bạn, cô cố ý đắp lại móng tay thật đẹp. Lúc ra khỏi cửa vẫn còn đang chú ý thưởng thức, nhưng không biết thiếu chút nữa đụng vào một thanh niên đi qua.

"A, đây không phải là đại tiểu thư của Phó gia sao?"

Vưu Ứng Nhụy ngẩng đầu nhìn lên, là mấy tên thanh niên ở cùng ngõ, bình thường thì có dây dưa qua với cô, cô đều là trốn tránh tiếp xúc.

Vưu Ứng Nhụy siết chặt túi xách trong tay bước qua mấy người đó, nhưng không nghĩ bọn họ nhất quyết không tha, nhìn chăm chằm.

Minh Thành Hữu không mang ô, nhưng cũng không giống cảnh tượng những người đi đường bên cạnh vội vã như vậy, đưa mắt, vẻ mặt tràn đầy khí thế bừng sáng và cao quý thuần túy thu hút sự chú ý của mọi người.

Bước chân hắn mạnh mẽ vững vàng, lúc đi tới chỗ hành lang trước một cửa hàng thì đầu vai đã thấy một lớp tuyết trắng.

"Các người muốn làm gì?"

Vưu Ứng Nhụy bị hai người khác chặn lại, đành phải ôm sát túi xách trong

"A, vẫn còn coi mình chính là đại tiểu thư? Trong cái túi rách này của cô có thể có bao nhiêu tiền? Chẳng qua là tôi lớn như vậy mà chưa được sờ vào tay của thiên kim tiểu thư, dù sao cô cũng sống tốt ở Phó gia được 20 năm, nghe nói các phu nhân và tiểu thư trong xã hội thượng lưu đến tắm cũng dùng sữa tươi tắm, phải vậy không?"

Lời trêu chọc của người thanh niên dáng vẻ lưu manh làm cho mấy người bên cạnh cười ầm lên không dứt. Minh Thành Hữu đứng ở cách đó không xa, Phó gia hai chữ này nghe có vẻ cực kỳ chói tai.

Vưu Ứng Nhụy chưa bao giờ gặp phải trường hợp này, nhưng cũng rất bình tĩnh.

"Tránh ra cho tôi, không thì tôi báo cảnh sát."

Nói xong cô móc điện thoại di động Iphone 4 từ trong túi ra.

"Còn có cả điện thoại quả táo nữa, đó không phải là hàng nhái chứ, đưa cho tôi xem một chút."

Vưu Ứng Nhụy né tránh bàn tay đang duỗi ra.

"Các người là những tên lưu manh, cút ra cho tôi!"

"Cô với Vưu Nhiễm ngược lại tính tình lại rất giống nhau, trước kia cô ta cũng không bao giờ cho tôi đụng vào tay mình, nhưng hiện tại thì cô ta tốt rồi, là thiên kim tiểu thư thật sự, còn cô thì là gì?"

Từ nhỏ gia cảnh Minh Thành Hữu rất tốt, tự nhiên không thể biết được trước kia Phó Nhiễm đã phải trải qua những chuyện gì. Hắn nghĩ đến bóng dáng thon gầy mà kiên cường kia. Mỗi ngày ngoài chăm chỉ học hành ra còn phải đối diện với mấy tên vô lại quấy rầy như thế này.

Vưu Ứng Nhụy thừa dịp mấy người trước mặt không đề phòng, lao ra phá vòng vây sau đó chạy như bay về phía trước, cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng chân càng lúc càng tới gần. Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Minh Thành Hữu, cô không chút nghĩ ngợi đưa tay níu lấy vạt áo hắn, bởi vì cô vội vàng chạy trốn nên lúc này chỉ có thể khom lưng thở dốc

Mấy người kia theo sát tới, tên thanh niên cầm đầu nhìn thấy Minh Thành Hữu quen quen, cũng không lập tức tiến lên.

Hô hấp Vưu Ứng Nhụy dần dần bình thường, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô đứng thẳng lên dùng ngón tay chỉ chỉ Minh Thành Hữu.

"Các người mới vừa nói tới Vưu Nhiễm, chính là vị hôn thê của Minh Tam Thiếu."

Ánh mắt Minh Thành Hữu sắc bén lướt tới, cũng không nói chuyện, đối phương cũng chỉ là muốn trêu chọc nên không muốn làm lớn chuyện. Người thanh niên kia hướng mấy người bên cạnh nháy mắt, bước nhanh rời đi.

Vưu Ứng Nhụy vẫn khẩn trương cầm áo Minh Thành Hữu, bàn tay hắn đẩy cô ra không để lại dấu vết.

"Vị hôn thê của tôi tên là Phó Nhiễm, trên đời này không có người nào tên là Vưu Nhiễm."

Cô thấy bóng dáng của hắn lướt qua trên vai cô bước về phía trước, Vưu Ứng Nhụy nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, cô đuổi theo trước một bước, mở miệng nói giọng lạnh nhạt.

"Có phải các người đều nghĩ câu chuyện kỳ quái kia là lỗi tại tôi? Nhưng tôi không cố ý làm sai, đúng thế, tôi ở Phó gia sống an nhàn sung sướng 20 năm. Thế nhưng không phải là tôi cố ý ăn cắp, nếu tôi biết sớm sẽ có một ngày bị phát hiện thân phận thật, tôi tình nguyện chưa từng sống ở Phó gia. Các người chỉ nghĩ Phó Nhiễm là người bị hại, cũng làm như tôi ăn trộm hạnh phúc của cô ấy, nhưng từ đầu đến cuối cũng không có ai hỏi tôi một câu."

Minh Thành Hữu dừng chân ở cửa tiệm trang sức, ánh đèn màu trắng đặc biệt đem bóng dáng của hắn kéo dài hơn, hắn giữ kín như bưng thần sắc, chỉ lười biếng mở miệng nói.

"Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh sao, thế nào mà muộn như vậy vẫn còn ở bên ngoài?"

"Ở chỗ chúng tôi, có ai sẽ có ngày lễ này?"

Không giống như trước kia ở Phó gia, cô có thể gọi bạn bè đến cổ động ăn mừng, cô đã sớm không còn chất tư bản trong tiêu xài.

"Đi, vào tiệm giúp tôi chọn một món quà."

Vưu Ứng Nhụy đi theo Minh Thành Hữu đi tới tiệm đá quý, đích thân quản lý tiếp đãi, hắn đưa Vưu Ứng Nhụy tới trước quầy.

"Cô tự chọn cho mình một cái đi, rồi chọn giúp tôi một cái cho Phó Nhiễm."

"Tại sao lại tặng quà cho tôi?"

Minh Thành Hữu khiến quản lý không cần chú ý bọn họ, hắn tự mình ngồi xuống.

"Chưa từng nghe qua gặp người có phần sao? Lại nói, tôi tin tưởng ánh mắt của cô đối với những thứ này."

Khóe miệng Vưu Ứng Nhụy nâng lên vẻ giễu cợt.

"Tam Thiếu thật là rộng lượng."

Cô đang nói với người phục vụ chọn cho Phó Nhiễm chọn một cái lắc tay tốt nhất, lại tự chọn cho mình một chiếc khác biệt, giá tiền chênh lệch không tới 2000.

Chiếc của Phó Nhiễm mặc dù rất đắt, nhưng kiểu dáng lại hơi bình thường đại trà. Điều đó không phải là Vưu Ứng Nhụy không hiểu, tự chọn cho mình về kiểu dáng mặc dù có vẻ đơn giản nhưng lại là kiểu kinh điển không dễ hết mốt.

"Được rồi."

Cô đem hộp đá quý đẩy tới trước mặt Minh Thành Hữu.

Hắn cầm ở trong tay mở ra suy nghĩ.

"Không được"

Sau khi xem xét xong, Minh Thành Hữu lấy qua chiếc hộp trang sức trong tay Vưu Ứng Nhụy.

"Tôi xem cái này dường như thích hợp với Phó Nhiễm, cô lấy một cái khác đi."

Vưu Ứng Nhụy nhận lấy hộp trang sức trong tay hắn, giơ giơ lên trước mặt Minh Thành Hữu.

"Tóm lại, cám ơn quà tặng của anh."

Cho đến khi bóng dáng của Minh Thành Hữu biến mất ở trước cửa tiệm, lúc này Vưu Ứng Nhụy mới cười lạnh, đây được coi là gì? Thay Phó Nhiễm trút giận sao?

Có phải để cho cô xem trọng cái nào đó, về sau cũng sẽ thay đổi cho Phó Nhiễm?

Vưu Ứng Nhụy đem hộp trang sức đặt trên quầy.

"Giúp tôi đổi chiếc này lấy chiếc vừa nãy đã lấy, tôi muốn giống nhau như đúc."

Cô giơ tay lên, lúc này mới phát hiện ra sơn móng tay bên tay trái rớt một mảng, tìm lại bên trong tiệm cùng trên hành lang đều không tìm được, có lẽ bị rơi mất từ lúc kéo Minh Thành Hữu.

Minh Thành Hữu trở lại Tôn Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm đã thay quần áo xong đang ngồi ở phòng khách đợi hắn. Trong TV phát bộ phim truyền hình gần đây đang thịnh hành, cô chán nản duỗi người một cái, thấy Minh Thành Hữu cất bước đi tới.

"Sao bây giờ anh mới trở về?"

Hắn ngồi vào chỗ bên cạnh Phó Nhiễm, từ trong túi áo móc ra một hộp vải nhung, sau khi mở ra lấy lắc tay đeo lên cho cô, cảm giác lạnh như băng trong nháy mắt như kích thích toàn thân lỗ chân lông dựng đứng lên. Phó Nhiễm giơ cổ tay lên nhìn kỹ dưới ánh đèn.

"Thí"

"Anh mua?"

"Không phải là anh mua còn có thể là anh giành được sao?"

Cô ngẩng đầu lên nhìn về người đàn ông bên cạnh.

"Mà em chưa chuẩn bị quà tặng gì cho anh."

Phó Nhiễm đem hộp trang sức Minh Thành Hữu đưa cho cô đặt vào bên cạnh, giơ chiếc lắc trong tay lên.

"Không phải anh cũng sẽ cho mua cho phụ nữ khác đồ giống nhau như đúc đó chứ?"

Cô thuận miệng hỏi, thật ra thì cũng không nghĩ nghiêm túc thật.

Minh Thành Hữu cười lạnh.

"Coi anh như kẻ trộm hoa, thật sự nghĩ là anh muốn cả hoa đẹp cùng cỏ đuôi chó đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro