Cung Viễn Chủy, ngươi là thú nuốt vàng sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: 阿峤明月
Nguồn: https://ajiaomingyue.lofter.com/post/4caf8453_2ba574bc3
_____________________________________________

Một ngày nọ, Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác xảy ra một trận mâu thuẫn lớn. Nguyên nhân là do Cung Môn gần đây chi tiêu như nước chảy, làm Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ nhức đầu không thôi, đành phải đến phòng thu chi để kiểm toán.
- Chấp Nhẫn đại nhân a, không phải lão hủ không chăm chỉ cần kiệm. Chủ yếu là do bạc trong khố phòng thật sự không còn nhiều a!
Lão nhân quỳ trên mặt đất, khóc chít chít ôm đùi Cung Tử.
Cung Tử Vũ lật lật sổ sách nặng nề, trong lòng bất lực nhưng sắc mặt không biểu lộ ra. Ta không biết đọc thứ sổ sách này như thế nào, đưa ta đến đây có ích gì? Ta còn có thể tự nhiên hô biến kiếm ra được ngân lượng sao?
Lão quản gia thấy đã đến lúc, cố ý đụng đổ một cuốn sổ sách mới, vừa khéo vừa hay dừng lại ở trang mới nhất, Cung Tử Vũ nhặt lên, hơi nhìn thoáng qua.

Khá lắm, không nhìn thì không biết, nhìn rồi thì bật ngửa!

- Y phục đông chí Cung Môn 500 lượng, phòng bếp mua sắm nguyên liệu nấu ăn 1000 lượng, đại tiểu thư mua thêm trang sức 200 lượng, mua thêm son phấn 50 lượng, Thương cung cấp cho hạ nhân mỗi tháng 1500 lượng............
Cung Tử Vũ yên lặng đọc, không có cảm thấy có cái gì không đúng, mỗi cung đều có chi tiêu riêng. Dù cho Cung Tử Thương đặt mua trang sức, đó cũng là những thứ mà Đại tiểu thư Cung Môn nghiễm nhiên được hưởng.
- Có gì không...... A!
Cung Tử Vũ nhìn thấy trang kế tiếp, đột nhiên trừng lớn hai mắt. Thanh âm của hắn hơi phát run run mang theo hàm ý không thể tin.
- Chủy cung mua thêm áo Tuyết Hồ 700 lượng, ngân sức Miêu Cương bảy bộ 2000 lượng, mười xấp vải Tô Tú 3000 lượng. Kim tuyến, ngân tuyến mười bó 500 lượng, một ghế dựa viền vàng gỗ Nam Mộc 600 lượng, hai hộp Quân Sơn Ngân Diệp 4000 lượng.................
Cung Tử Vũ xem xong, mắt trợn trắng lên, suýt chút ngã sấp xuống.

Cung Viễn Chủy, tiểu tử này muốn móc sạch ngân lượng tiết kiệm của Cung Môn!

Lão quản gia đỡ vị Chấp Nhẫn đang run run rẩy rẩy ngồi xuống, ngữ trọng tâm trường khuyên bảo.
- Chấp Nhẫn đại nhân bảo trọng thân thể.
Cung Tử Vũ che ngực.
- Cung Viễn Chủy vẫn luôn ngang ngược thế này sao?
Chi tiêu của Chủy cung một tháng so với chi tiêu của Chấp Nhẫn hắn thậm chí còn nhiều gấp ba lần.
Lão quản gia cúi đầu khúm núm
- Thời điểm tiền nhiệm Chấp Nhẫn đại nhân còn sống, Chủy cung cũng tiêu xài như vậy.

Cung Viễn Chủy, ngươi là thú nuốt vàng!

Cung Tử Vũ xoa xoa mi tâm
- Còn Giác cung?
- Giác cung ngoại trừ chi tiêu tất yếu, còn lại không có gì cả.
Cung Tử Vũ bình tĩnh lại, nghĩ đến tháng này hẳn là Cung Viễn Chủy ở trong cung nghiên cứu độc dược, không thể trốn ra ngoài mua thứ gì. Khoản chi tiêu này hắn chắc chắn phải tra cho rõ ràng.
- Chủy công tử tháng này chưa xuất Cung Môn, chi tiêu lãng phí như vậy từ đâu sinh ra?
Lão quản gia toán bình tĩnh mở miệng.
- Giác công tử đi giải quyết sự vụ ở bên ngoài, nói muốn mua cho Chủy công tử thêm y phục mới để đón Tết, ngài ấy nói là năm mới nên phải có bầu không khí mới.

Hay lắm, Cung Thượng Giác, chờ ngươi trở về nhìn xem bản Chấp Nhẫn tìm ngươi tính sổ thế nào. Trước khi đi Cung Tử Vũ còn bá khí buông lời.
- Chi tiêu của mỗi cung mỗi tháng chỉ cần 3000 lượng. Dù là Giác công tử đưa phần của mình cho Chủy công tử cũng đã vượt xa dự toán rồi. Từ nay về sau, chi tiêu của Chủy cung mỗi tháng chỉ cấp năm 5000 lượng, nhiều hơn cũng không được! Cung Viễn Chủy mỗi tháng đều tiêu đến vạn lượng, quả thực hồ nháo!
Còn tưởng rằng Chấp Nhẫn ngài bản lĩnh lớn thế nào. Ai ngờ cuối cùng vẫn phải cho Chủy cung thêm một phần, không phải là do sợ Giác công tử trở về tìm ngài sao.
- Vậy có cần phải hỏi Giác công tử một tiếng...
Cung Tử Vũ phất tay áo đập bàn, bá khí ầm ầm.
- Để hắn đến tìm bản Chấp Nhẫn!
Trên đường trở về, Cung Tử Vũ tức giận đến mức phủ tạng đều đau, còn vừa khéo đúng lúc đụng phải Cung Viễn Chủy thú nuốt vàng.
Cung Viễn Chủy không tránh Cung Tử Vũ. Thiếu niên kiều khí bĩu môi, miễn cưỡng hành lễ. Đầu óc của Cung Tử Vũ khẽ động, nâng trán mở miệng thở dài.
Đúng theo trình tự hẳn Cung Viễn Chủy sẽ hỏi"Chuyện gì khiến Chấp Nhẫn phiền tâm", như vậy mới thuận lợi để Cung Tử Vũ hắn nói tiếp.
Không ngờ Cung Viễn Chủy trừng mắt bĩu môi, ngược lại còn mắng hắn.
- Than thở cái gì, phúc khí của Cung Môn đều bị ngươi thổi sạch hết rồi!
Sắc mặt của Cung Tử Vũ trong nháy mắt liền đen như đáy nồi, đen đến loá mắt. Hắn cắn răng gằn từng chữ:
- Viễn Chuỷ Xa đệ đệ thật là biết lao tâm suy nghĩ cho Cung Môn!
Cung Viễn Chủy hất cằm, giương nanh múa vuốt giống Tiểu Khổng Tước ngạo kiều. Y tận tâm tận lực vì Cung Môn, tất nhiên là suy nghĩ cho Cung Môn. Cung Tử Vũ căm tức, không thở dài nữa. Hắn phát hiện chiêu này vô dụng đối với Cung Viễn Chủy, lại mỉm cười nói:
- Viễn Chủy đệ đệ, gần đây bản Chấp Nhẫn đại nhân muốn gọi đệ bằng một cái tên thân mật, muốn nghe một chút không?
- Tên gì?
- Thôn Kim Thú.
Cung Viễn Chủy hồ nghi nói.
- Thôn Kim Thú?
Thôn Kim Thú, trong cổ tịch ghi là Thần thú, Cung Tử Vũ so mình với Thôn Kim Thú làm gì? Muốn nói mình là Thần thú sao?
- Thế nào?
Hiểu được ngụ ý của bản Chấp Nhẫn chưa?
Cung Viễn Chủy nhíu nhíu mày:
- Ngươi nói cái gì?

Bỏ đi, căn bản hai người hoàn toàn không cùng một tần sóng.

Cung Tử Vũ giật giật khóe miệng, lại tiếp tục hỏi:
- Viễn Chủy đệ đệ, nếu như khố phòng Cung Môn không có ngân lượng tích trữ, vậy nên làm như thế nào?
Cung Viễn Chủy không biết hôm nay Cung Tử Vũ nổi khùng nổi điên chuyện gì, cứ bắt y lại, hỏi hỏi phiền muốn chết. Thiếu niên không cao hứng nhìn về phía hắn:
- Làm thế nào á? Bạc không còn thì dùng hoàng kim, ngươi làm Chấp Nhẫn mà không biết tính sổ sách sao?
Cung Tử Vũ suýt chút nữa phun một ngụm máu ra. Hắn che tim, đỡ lấy cánh tay của Kim Phồn, đưa mắt nhìn Cung Viễn Chủy nghênh ngang trở về Chủy cung.
Kim Phồn lo lắng nói:
- Công tử, ngài không sao chứ?
Sắc mặt Cung Tử Vũ tái nhợt, môi mỏng khẽ nhếch. Ha, tiểu thú nuốt vàng này thật đúng là miệng lưỡi bén nhọn, giỏi chắn miệng khiến hắn nói không nên lời, làm Chấp Nhẫn thật là mệt mỏi.

Nửa tháng sau, Cung Thượng Giác trở về Cung Môn ngay trước dịp Tết Nguyên Đán, không chỉ mang theo các loại đồ chơi nhỏ cổ quái kỳ lạ, còn có mấy chiếc xe ngựa mang lễ vật mừng năm mới. Cung Tử Vũ ở trên tháp cao nhìn xuống đoàn ngựa xe trải dài tưởng như vô tận, hai mắt nhắm lại, tâm niệm Thanh Kinh.

Sai, quá sai!

Cung Thượng Giác mới là thú nuốt vàng của Cung Môn!

Cung Viễn Chủy mừng rỡ chạy đến, nhào vào trong ngực Cung Thượng Giác. Hai người ôm ôm ấp ấp cười nói vui vẻ. Chỉ có Cung Tử Vũ mặt lạnh như hung thần ác sát muốn đánh gãy uyên ương.
Điều khiến Cung Tử Vũ vui mừng chính là Cung Thượng Giác cũng mang cho hắn một xe lễ vật mừng năm mới, mặc dù đó là ngân lượng của Cung Môn.

Ngày hôm sau, tranh thủ lúc Cung Viễn Chủy còn đang ngủ, Cung Thượng Giác liền được mời đến điện Chấp Nhẫn.
Đến nơi chỉ thấy mấy quyển sổ sách màu xanh lẳng lặng đặt ở trên bàn. Cung Thượng Giác nhíu mày lại. Hắn biết chuyện sắp nói đến là chuyện gì.
- Chấp Nhẫn đại nhân an hảo.
Cung Thượng Giác ngồi xuống, Cung Tử Vũ liền rót cho hắn một chén trà
Cung Thượng Giác tiếp nhận, gật đầu nói cảm tạ.
- Trà này thế nào?
Cung Thượng Giác thành thật nói
- Là trà Diệp Trúc Thanh bình thường.
Cung Tử Vũ cười cười tiếp lời.
- Tất nhiên là không so được với Quân Sơn Ngân Diệp đáng giá ngàn vàng của Viễn Chủy đệ đệ.
Cung Thượng Giác không xem chuyện này có gì to tát
- Lần này hồi Cung Môn, Thượng Giác mang về không ít Long Tỉnh Tây Hồ. Nếu Chấp Nhẫn thích, ta cho người mang đến.
Cung Tử Vũ:
-.............
Được lắm, hai người các ngươi, đều uống loại trà tốt hơn của ta gấp trăm lần. Các ngươi muốn đem mặt mũi của Chấp Nhẫn vứt đi đâu?
Ngón tay của Cung Tử Vũ dừng lại ở trên đống sổ sách.
- Xem qua chi tiêu của Chủy cung tháng này dùng đến 2 vạn 7 ngàn lượng.
Cung Tử Vũ giả bộ buồn rầu nói.
- Khố phòng của Cung Môn gần đây không còn ngân lượng.
Cung Thượng Giác hạ mắt:
- Vậy tại sao không dùng hoàng kim?
Cung Tử Vũ nghẹn họng. Ngươi và Viễn Chủy thật đúng là thân huynh đệ, không có bạc thì dùng hoàng kim! Ngân lượng của Cung Môn từ trên trời rơi xuống sao?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro