15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15)

Bên ngoài y quán, Cung Thượng Giác không chút khách khí đem Lâm Chỉ ném cho Kim Phục, “Đem cô ta mang về Giác Cung giam lại, canh giữ chặt chẽ.”

Kim Phục nhanh chóng lĩnh mệnh.

Mà lúc này Lâm Chỉ điềm đạm không giống vừa rồi ở trước mặt Cung Viễn Chủy yếu đuối đáng thương nữa.

“Giác công tử, nếu cảnh này bị người ngoài nhìn thấy, sợ muốn nói ngài đối với thê tử quá khắc nghiệt đó.”

“Mang đi.” Cung Thượng Giác giữa lông mày đều là không kiên nhẫn, phảng phất không muốn nhìn Lâm Chỉ thêm chút nào. Lâm Chỉ cười nhạt một cái, chút xíu đau lòng cũng không có.

Kim Phục cũng không trì hoãn, đem người đè ép liền dẫn đi.

Cung Thượng Giác hơi hơi nghiêng mắt nhìn hướng tỳ nữ sớm đã quỳ trên mặt đất không dám lên tiếng “Ngươi tự động đi đến phòng quản sự lãnh phạt, sau đó không cần trở lại Giác Cung nữa.”

Y còn đánh giá thấp năng lực mê hoặc nhân tâm của Lâm Chỉ, y từng nhiều lần hạ lệnh không cho phép nàng tới gần Chủy Cung cùng y quán nửa bước, nhưng Lâm Chỉ quá giỏi ngụy trang dáng vẻ yếu đuối, đem hạ nhân an bài bên cạnh nàng toàn bộ dắt mũi lừa gạt.

Cung Thượng Giác xử lý xong chuyện trước mắt, quay lưng lại vuốt vuốt hai mắt. Vừa nghĩ tới ánh mắt Cung Viễn Chủy vừa rồi mới nhìn y, liền phảng phất như bị vạn tiễn xuyên tâm.

Y đến tột cùng là thế nào, vì sao có thể để tình thế biến thành như hôm nay?

Thề rằng sẽ bảo vệ người, lại càng khiến người bởi vì y mà nhiều lần thương tổn.

Đêm qua Cung Viễn Chủy say rượu, viễn cảnh mông lung ám muội bên dưới ánh trăng bị che lấp kia thỉnh thoảng lại thoáng qua trong đầu Cung Thượng Giác, để y vừa khát vọng, lại vừa chột dạ. Y ôm Cung Viễn Chủy ngủ một đêm, một đêm này với y mà nói cả đời khó quên. Y cứ như vậy yên tĩnh ôm Cung Viễn Chủy, nghe tiếng hít thở cùng nhịp đập của hắn, chỉ hi vọng trong chớp nhoáng này có thể kéo dài vĩnh viễn.

Y một đêm không ngủ, thẳng đến sáng sớm mới khẽ khàng rời đi.

Có âm thanh đồ sứ bể tan tành trong y quán, Cung Thượng Giác ngẩng đầu nhìn về phía đó, cất bước muốn đi vào, lại tại cửa ra vào dừng lại cước bộ.

Giọng của Viễn Chủy truyền ra từ bên trong, không thể nghe rõ ở khoảng cách này. Cung Thượng Giác trong khoảnh khắc đứng lặng ngoài cổng như một pho tượng đá lạnh lẽo, không ai biết tại giây phút ngắn ngủi đó, lòng y hàm chứa biết bao suy nghĩ.

Thẳng đến y quán đột nhiên truyền đến mùi máu tanh nồng nặc, Cung Thượng Giác lúc này mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.

Y bước nhanh trở lại gian phòng mình vừa rời khỏi, đẩy cửa ra, vừa vào liền thấy Cung Viễn Chủy được hạ nhân y quán đỡ lấy, sắc mặt tái nhợt không có sinh khí, khóe môi bị máu tươi nhiễm đỏ đến chói mắt.

“Viễn Chủy!” Cung Thượng Giác hoảng hồn, mắt thấy Cung Viễn Chủy hầu như không còn sưc sống hướng xuống mặt đất ngã quỵ, y mau chóng nhào tới phía trước đem người ôm vào trong lòng.

Cung Viễn Chủy yếu ớt đến dọa người, sắc mặt mơ hồ còn hiện ra phiếm hồng bất thường, một cỗ sợ hãi khó tả xông vào đầu, Cung Thượng Giác đánh mất dáng vẻ điềm đạm thường thấy, gấp gáp quát, “Đi gọi Hứa đại phu!”

“Vâng!”

Cung Thượng Giác quá bối rối, đầu ngón tay đều đang run rẩy, cho nên y chỉ có thể dựa vào ôm chặt cơ thể Cung Viễn Chủy để chính mình tỉnh táo lại.

Hứa đại phu tới rất nhanh, run run tiến lên kiểm tra Cung Viễn Chủy, mà Cung Thượng Giác từ đầu đến cuối ôm Cung Viễn Chủy không buông.

Cái này kỳ thực rất là không phù hợp, Hứa đại phu muốn nói nhiều lần rồi lại thôi, cuối cùng vẫn là không dám trước mặt Cung Thượng Giác nói nhiều. Dò xét xong mạch tượng, Hứa đại phu lại từ trên mặt đất nhặt được một mảnh vỡ của chén thuốc, đặt ở dưới mũi nhẹ ngửi rồi nói ra, “Chủy thiếu gia......chỉ là nhiễm phong hàn, cộng thêm nhất thời khí huyết ứ động mới thành ra thế này.”

Cung Thượng Giác chỉ nhìn chằm chằm về một hướng ngẩn người, giống như không hề nghe thấy lời Hứa đại phu nói.

Hứa đại phu cũng thật đau đầu, Cung Viễn Chủy cái này tình trạng cơ thể, vừa nhìn liền biết là tự mình lộng thương, nhưng hắn lại không tiện nói rõ. Hắn ở trong Cung Môn y quán là thầy thuốc kinh nghiệm lão luyện, tất nhiên nhìn ra bệnh tình của Cung Viễn Chủy.

Cũng không phải từ trong bụng mẹ đã yếu nhược, lại không phải đột nhiên bộc phát bệnh tình. Trẻ tuổi lực thịnh như vậy, nếu không phải là tự mình làm, sao sẽ như thế suy yếu, chỉ là không ai dám xen vào việc của người khác mà thôi.

Hứa đại phu cúi mắt nhìn Cung Viễn Chủy trên cánh tay rõ ràng là những ngày gần đây vừa có thêm vết thương mới, cuối cùng không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là tận tình khuyên bảo Cung Thượng Giác,

“Giác công tử, Chủy thiếu gia đây là đoạn thời gian trước bị thương, khí huyết chưa khôi phục. Bây giờ thân thể yếu nhược mới dính phải phong hàn, cái này...... tâm bệnh còn phải cậy tâm dược. Chủy thiếu gia luôn luôn nghe lời của ngài, việc này còn phải nhờ ngài khuyên bảo.”

Hứa đại phu đã đem lời nói này mười phần uyển chuyển, thấy Cung Thượng Giác trầm mặc như trước không nói, Hứa đại phu âm thầm hạ quyết tâm, lại tăng thêm một câu, “Nếu cứ tiếp tục như vậy, trẻ khỏe đến đâu cũng bị hủy hoại.”

Cung Thượng Giác xương ngón tay khẽ động, rũ mắt nhìn Cung Viễn Chủy vẫn còn mê man, nói giọng khàn khàn, “Phiền cho Hứa đại phu rồi.” Hứa đại phu thi lễ một cái, quay người phối dược đi sắc thuốc.

Trong phòng chỉ còn Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác êm ái xoa lên gương mặt Cung Viễn Chủy, ngữ khí mang theo bi thương sâu sắc “Đệ bắt ta phải làm thế nào đây......?”

Tay Cung Thượng Giác từ gương mặt Cung Viễn Chủy hướng xuống nắm lấy cổ tay hắn, cổ tay kia nhỏ gầy yếu ớt giống nhẹ nhàng dùng sức liền sẽ đánh gãy, theo cổ tay đi lên, là cánh tay trải rộng vết thương, mỗi một đạo vết thương đều như lưỡi đao từng nhát hung hăng đâm vào cõi lòng Cung Thượng Giác.

Cung Thượng Giác hốc mắt đỏ lên, giọt nước mắt rơi trên cánh tay chất chồng thương tích.

Một màn trước mặt không có khả năng bị người khác nhìn thấy, có lẽ ở trên thế gian này sẽ không có một người nào nữa khiến Cung Thượng Giác không kìm được cảm xúc thế này.

Một lát sau, Cung Thượng Giác yên lặng dùng đầu ngón tay lau đi  nước mắt trên mặt mình, lần nữa ngẩng đầu, hắn khôi phục dáng vẻ Cung Nhị tiên sinh lãnh đạm vô cảm.

“Chúng ta không thể cứ tiếp tục như vậy nữa!” Cung Thượng Giác thấp giọng, tựa hồ là nói cho chính mình nghe.

Tiếp đó, y giống như đã hạ quyết tâm, đem Cung Viễn Chủy nhấc bổng lên, rời khỏi y quán, hướng về phía Giác Cung đi.

Chuyện ở y quán mặc dù không lớn, nhưng vẫn là truyền đến tai  Chấp Nhẫn đương nhiệm.

Những ngày này Cung Viễn Chủy khác thường quá mức rõ ràng, Chấp Nhẫn mới đầu vẫn cho rằng chỉ là tiểu hài tử đột nhiên đối mặt với chuyện ca ca kết hôn nhất thời không cách nào thích ứng cho nên giận dỗi. Cộng thêm đây coi như chuyện nhà của Cung Thượng Giác, không ảnh hưởng vận hành thường nhật của Cung Môn, ông cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có thể mắt thấy việc này càng ngày càng không thích hợp, đều nháo đến độ Cung Viễn Chủy hộc máu. Ông thân là Chấp Nhẫn, thực sự không thể lại tiếp tục coi như không thấy. Chủy Cung dòng chính chỉ còn sót lại một mình Cung Viễn Chủy, vô luận là đối với huyết mạch Cung Môn hay là an nguy Cung Môn mà nói, Cung Viễn Chủy đều quá trọng yếu, không thể sơ xuất.

Thế là Chấp Nhẫn rất nhanh liền truyền triệu Cung Thượng Giác.

Lúc chiếu lệnh truyền đến Giác Cung, Cung Thượng Giác đang bôi thuốc cho Cung Viễn Chủy, nghe được Chấp Nhẫn truyền triệu y cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, bởi vì tin tức từ y quán là y cố ý thả ra.

“Canh chừng Viễn Chủy, ngoại trừ ta, không cho phép bất luận kẻ nào tới gần nửa bước.” Cung Thượng Giác hạ lệnh, sau đó lại bồi thêm một câu, "Sau khi y tỉnh lại cũng không cho y rời Giác Cung nửa bước.”

“Tuân lệnh.”

Cung Thượng Giác lần cuối rũ mắt nhìn người đang nằm ở trên giường, Cung Viễn Chủy bấy giờ suy yếu đến độ giống như giây sau liền có thể vụn vỡ. Sau khi chỉnh lý lại y phục, y rời khỏi Giác Cung một đường đi đến Chấp Nhẫn đại điện.

.

.

.

.

.

===

Người ta hạ quyết tâm rồi đó ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro