19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

19)

Con người đều ở lúc mềm yếu muốn dựa dẫm vào người khác, sẽ truy tìm người cường đại nhất, kiên định nhất, tựa hồ vĩnh viễn sẽ không ngã xuống. Sau đó trọng vọng họ như nhật nguyệt, tôn kính họ như thần linh, sợ hãi họ như lôi đình.

Mà Cung Thượng Giác chính là người như vậy, một người được xem như thần minh.

Gần như hoàn mỹ, tuyệt đối cường đại. Khi một người đã được xem như tín ngưỡng, bất luận người đó gây ra một điểm sai nào đều sẽ bị phóng đại, thậm chí chút tư tâm đều không được phép tồn tại.

Mà Cung Viễn Chủy chính là cái tư tâm hiếm hoi trong đời này của Cung Thượng Giác.

Cung Môn phát sinh đại sự như thế, Cung Tử Vũ cùng Cung Tử Thương nhận được tin tức cũng đến trưởng lão viện, chỉ là bị Hoàng Ngọc thị vệ ngăn ở ngoài. Chấp Nhẫn cùng các trưởng lão
đều có ý ngăn chặn tin tức này truyền ra, nửa điểm cũng chưa từng bị lộ trong nội bộ Cung Môn.

Đối với bên ngoài chỉ tuyên bố huynh đệ Cung Nhị cùng Cung Tam mạo phạm từ đường, bất tuân Cung quy. Tại phía trước từ đường phạt năm mươi trượng hình.

"Các ngươi có lời nào phản đối không?" Hoa trưởng lão trầm mặt truy vấn.

Cung Thượng Giác sau khi nghe được hình phạt trên mặt vẫn như cũ không có chút rung động nào, chỉ là cung kính hành lễ nói, "Thượng Giác nhận phạt, chỉ là Viễn Chủy đệ đệ còn ôm bệnh trong người, hình phạt của y ta sẽ thay y chịu."

"Không, ta......" Cung Viễn Chủy cấp bách lên tiếng, lại bị Cung Thượng Giác đưa tay ngăn lại. "Huống hồ ta đã nói rồi, chuyện này tất cả nguyên nhân bắt nguồn từ ta, Viễn Chủy cũng không hiểu rõ tình hình, mong Chấp Nhẫn cùng các trưởng lão đáp ứng."

"Ca!" Cung Viễn Chủy giữ chặt ống tay áo của Cung Thượng Giác, "Ca, ta có thể chịu được, chúng ta cùng chịu."

Trăm trượng hình phạt, ắt không là đùa giỡn. Cho dù có là Cung Thượng Giác, qua lần này tất nhiên sẽ trọng thương, huống hồ chuyện này như thế nào là tội của một mình Cung Thượng Giác?

Hoa trưởng lão nhìn hai huynh đệ còn đang do dự, Chấp Nhẫn cũng đã mở miệng đáp, "Vậy liền theo lời ngươi nói, tự động đi từ đường lãnh phạt a."

Nói xong, Chấp Nhẫn ý tứ nhìn Cung Thượng Giác.

"Vâng." Cung Thượng Giác thấp giọng đáp.

"Chấp Nhẫn đại nhân!" Cung Viễn Chủy gấp, mắt thấy Chấp Nhẫn cùng Hoa trưởng lão chuẩn bị rời khỏi chính sảnh, hắn liền muốn gọi hai người lại.

Cung Thượng Giác nhẹ nhàng kéo hắn một cái, đem người nửa ôm vào trong ngực, Cung Viễn Chủy một lòng còn lo lắng tới cái kia trăm trượng, không thấy Cung Thượng Giác khuôn mặt mang theo ý cười.

"Ca, ta không cần huynh thay ta thụ hình, chuyện này là ta gây, hẳn là để ta tới chịu."

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác hạ thấp thanh âm.

Cung Viễn Chủy lúc này mới quay đầu nhìn Cung Thượng Giác, đột nhiên phát hiện khuôn mặt mình cùng Cung Thượng Giác rất gần, gần như nửa người đều dán vào Cung Thượng Giác, khoảng cách này thực sự quá thân cận, hắn có thể thấy rõ chính mình trong đôi con ngươi tối màu của Cung Thượng Giác.

Nếu là lúc trước, cùng Cung Thượng Giác cũng không phải chưa bao giờ ôm qua, nhưng tình cảnh hôm nay lại hoàn toàn không giống. Cung Thượng Giác tay vịn ở ngang eo hông hắn mang theo châm chít râm ran khiến Cung Viễn Chủy có chút không biết làm sao. Nhưng hắn vẫn không muốn đẩy Cung Thượng Giác ra, chỉ là quay sang nhìn y.

Ánh mắt kia thanh tịnh cực kỳ, như suối ấm ngày đông, lại như băng tan núi tuyết, yên tĩnh nhìn liền làm người khác an tâm. Cung Thượng Giác nói, "Viễn Chủy, ta có chuyện trọng yếu hơn cần đệ giúp ta làm."

Cung Viễn Chủy ngạc nhiên nhìn Cung Thượng Giác, còn có chuyện gì hệ trọng hơn chuyện trước mắt ư?

"Viễn Chủy, đệ có biết ta trúng cổ?" Cung Thượng Giác hỏi rất bình tĩnh, giống như là đang nói về một cái gì đó vu vơ chẳng mấy quan trọng.

Cung Viễn Chủy sững sờ, hắn thật đúng là quên mất, vừa mới rồi trên con đường dài đến trưởng lão viện trong lòng còn nhớ tới chuyện này, nhưng việc nọ nối tiếp việc kia phát sinh, khiến hắn không rảnh nhắc đến.

"Âm dương cổ." Cung Viễn Chủy ngữ điệu khẽ run.

Cung Thượng Giác cười khẽ một tiếng, y đã biết Cung Viễn Chủy nhất định là thấy được quyển sách thuốc y cố ý đặt trên bàn.

"Viễn Chủy, đệ cẩn thận nghe ta nói." Cung Thượng Giác nhìn Cung Viễn Chủy nói rõ từng chữ,

"Trượng hình ta một mình có thể chịu được, đệ có thể giúp ta giải âm dương cổ độc không?"

"Thế nhưng ....." Cung Viễn Chủy tuy biết giải khai âm dương cổ là chuyện cấp bách phải làm, nhưng vẫn không muốn Cung Thượng Giác tự mình tiếp nhận trăm trượng chi hình.

Cung Thượng Giác đưa tay xoa đầu Cung Viễn Chủy, "Viễn Chủy, nghe lời."

"......" Cung Viễn Chủy hai mắt phiếm hồng nhìn Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác vẫn như cũ vân đạm phong khinh, làm người khác an tâm, nhưng lại khiến người kính yêu y thay y lòng đau.

Âm dương song cổ quan hệ tương sinh, nhưng hiện tại Lâm Chỉ cùng Cung Thượng Giác đã cạch mặt. Nếu như lúc này Lâm Chỉ phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì, Cung Thượng Giác nhất định chịu liên lụy. Mà âm dương cổ lại được xưng là loại cổ khó giải, từ phương pháp chế cổ cho đến phương pháp giải cổ đều không có ghi chép, lưu cho Cung Viễn Chủy thời gian chính xác không nhiều lắm.

"Ta đã biết ca, huynh đợi ta, ta tất nhiên sẽ nghiên cứu ra phương pháp giải cổ." Cung Viễn Chủy dùng quyết tâm to lớn nói ra câu này.

"Ta tin đệ, chướng khí chi độc đều có thể nghiên cứu ra giải dược, âm dương cổ nhất định cũng không làm khó được đệ." Cung Thượng Giác trong giọng nói mang theo cưng chiều ẩn nấp, câu sau liền đổi thành nghiêm túc "Chỉ là, Viễn Chủy, có một việc, đệ nhất thiết phải đáp ứng ta."

"Ca, huynh cứ việc nói." Lúc này, cho dù Cung Thượng Giác bắt hắn đi núi đao biển lửa, hắn chỉ sợ cũng cam tâm tình nguyện. Cung Thượng Giác ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Cung Viễn Chủy chân thành nói, "Không cho phép lấy thân nghiệm thuốc."

Cung Viễn Chủy trong mắt có vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc, trước đây chế độc giải độc, Cung Thượng Giác chưa từng hỏi đến cũng chưa từng can thiệp. Cung Thượng Giác giống như là xem thấu suy nghĩ trong lòng hắn, "Trước kia đệ làm việc như thế nào đều do đệ, nhưng âm dương cổ thì không được."

"Được, ta đáp ứng huynh." Cung Viễn Chủy nghiêm túc vâng lời.

Cung Thượng Giác câu lên một nụ cười, "Đi thôi, trở về trước tiên đem thuốc uống, bảo trọng chính mình mới có thể giúp ta."

Một câu này nói xong, Cung Viễn Chủy vẫn là nhịn không được nước mắt, nhưng cũng không muốn để cho Cung Thượng Giác lo lắng, hắn trọng trọng gật đầu đáp ứng, tiếp đó quay người rời đi, viên nước mắt kia tại thời điểm quay người thì rớt xuống, rơi ngay bên trên áo choàng mà Cung Thượng Giác khoác lên người hắn.

Thẳng đến khi bóng lưng Cung Viễn Chủy biến mất ở cửa ra vào, Cung Thượng Giác mới thu hồi nhu hòa trên mặt, hướng đi của chuyện trước mắt so với y dự liệu đã không mấy sai lệch.

Bất ngờ duy nhất là hình phạt họ phải chịu so với những gì y nghĩ tương đối nhẹ nhàng hơn. Chỉ sợ là chủ ý của Chấp Nhẫn đại nhân.

Nhưng vô luận là cái gì, y đều đã đạt đến mục đích mình mong muốn.

Nghĩ đến câu "Tử sinh một chỗ " của Cung Viễn Chủy, Cung Thượng Giác vẫn như cũ cảm thấy trong lòng rung động, chỉ là y quá quen ẩn tàng cảm xúc, chỉ có thể tại chỗ không người biết ngăn không được ý cười sủng nịch.

Thế gian này lưỡng tình tương duyệt vốn là gian khổ, y cùng với Cung Viễn Chủy có thể đi đến bước ngoặc này, y còn có cái gì không vừa lòng. Một lát sau, Cung Thượng Giác cũng rời trưởng lão viện, tự mình hướng tông đường đi đến.

Trưởng lão viện, cửa ra vào, Cung Tử Thương đang cùng với Cung Tử Vũ phàn nàn, "Ngươi nói Cung Viễn Chủy tiểu tử kia có phải là có tật xấu hay không, một phát xông ra đi thẳng không thèm nhìn ai. Đã thế hỏi hắn hắn cũng làm như không nghe thấy... chuyện gì mà gấp thành vậy a?"

Đang kích động nói, quay đầu lại đột nhiên trông thấy Cung Thượng Giác chậm rãi đi tới, Cung Tử Thương lập tức im lặng.

Cung Thượng Giác không cùng bọn hắn nói nhiều, chỉ là liếc mắt nhìn Cung Tử Vũ, liền lướt ngang qua cả hai rồi rời đi.

"Cung Nhị cung Tam hai huynh đệ này...... Rốt cuộc đây là thế nào?" Cung Tử Thương thấy Cung Thượng Giác đi về hướng từ đường, nhịn không được thắc mắc.

Ngoại trừ ngày lễ, ngày tết, tế tự, ngày bình thường đi từ đường cuối cùng không có chuyện tốt. Nàng cùng Cung Tử Vũ từ nhỏ đến lớn không ít lần bị phạt, nhưng Cung Thượng Giác làm sao lại phải đi từ đường?

Cung Tử Vũ đại khái đoán được xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt không nghĩ cùng Cung Tử Thương giải thích quá nhiều. "Đi thôi tỷ, chúng ta trở về thôi." Cung Tử Vũ nói.

"Cứ vậy trở về? Chúng ta không đi nhìn náo nhiệt một chút sao? Cái này từ nhỏ đến lớn, ta còn chưa từng chứng kiến Cung Nhị bị trách phạt qua." Cung Tử Thương hơi có chút đáng tiếc nói.

Cung Tử Vũ bất đắc dĩ "Muốn xem chính ngươi đi xem, ta cũng không đi."

"Tử vũ đệ đệ, ngươi sao có thể không có nghĩa khí vậy chứ?"

Cung Tử Vũ không cần phải nhiều lời nữa, quay người về phía Vũ Cung bỏ đi. Cung Tử Thương ngoài miệng tuy nói muốn đi xem náo nhiệt, nhưng vẫn là đi theo Cung Tử Vũ cùng nhau rời trưởng lão viện.

Thế gian luôn có những điều mỹ hảo thuần túy, không cần tất cả mọi người đều phải nhìn thấu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro