62

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

62)

"A Chủy, ta hát cho ngươi nghe một bài có được không?"

"A Chủy, chơi với ta a......"

"Vì cái gì không để ý tới ta, a Chủy......"

"......"

"A Chủy, nếu có một ngày ngươi đi, mang ta đi chung được không?"

......

"Viễn Chủy." Cung Thượng Giác kêu, lại không nghe thấy Cung Viễn Chủy đáp lại, thế là y quay đầu nhìn, phát hiện Cung Viễn Chủy đang thất thần suy nghĩ gì đó.

Một lát sau Cung Viễn Chủy mới hồi phục tinh thần, trong mắt còn mang theo chút mờ mịt không giấu, "Ca, huynh gọi ta hả?"

Bây giờ Cung Môn nguy cơ tứ phía, Cung Viễn Chủy lại có thể dưới loại tình huống này thất thần, khiến Cung Thượng Giác không thể không dừng bước hỏi rõ, "Viễn Chủy, đệ băn khoăn điều gì mà không nói?"

Cung Thượng Giác hiểu rất rõ Cung Viễn Chủy, mà Cung Viễn Chủy ở trước mặt Cung Thượng Giác có lời liền nói, bởi vậy hắn không có cái gì do dự nói ra, "Ca, không thể không giết Lam Nguyệt sao?"

Cung Thượng Giác hơi hơi nhíu mày, hình như không hiểu nổi, nhưng lại cũng không trách cứ Cung Viễn Chủy, chỉ là hỏi kỹ, "Ta muốn nghe lý do vì sao đệ không muốn giết nàng."

Cung Viễn Chủy có chút do dự, nhất thời không biết nên giải thích như thế nào, Cung Thượng Giác lại hỏi, "Viễn Chủy, là nguyên nhân gì, đệ muốn tha thứ cho nàng dù trước đây nàng bắt đệ thử độc?"

"Ca, huynh như thế nào biết được......" Cung Viễn Chủy nghe vậy mở to hai mắt nhìn về phía Cung Thượng Giác.

Việc thử độc hắn chưa bao giờ nói cho Cung Thượng Giác. Đầu tiên, hắn cảm thấy không cần phải nhớ lại quá khứ đau khổ. Tiếp theo, hắn cảm thấy kể ra những nỗi đau mình gánh chịu không những không có ý nghĩ gì mà còn khiến Cung Thượng Giác khổ sở theo.

Cung Thượng Giác thật sâu nhìn qua hai mắt Cung Viễn Chủy, lại không có nói ra chính mình là vì sao biết được chuyện này , mà ngữ khí bình thản nói, "Cho nên ta muốn biết lý do đệ không muốn giết nàng, bằng không, ta là sẽ không bỏ qua cho nàng."

Mặc dù Cung Thượng Giác biểu lộ cũng không biến hóa, nhưng Cung Viễn Chủy biết, Cung Thượng Giác tức giận.

"Ca......" Cung Viễn Chủy rũ mắt, "Ta chẳng qua là cảm thấy, nàng cũng chỉ là một người đáng thương bị Vô Phong lợi dụng thôi."

Cung Thượng Giác sao lại không nghe ra ý tứ trong câu nói của Cung Viễn Chủy, đây là đệ đệ y nuôi từ bé cơ mà, y như thế nào lại không hiểu rõ tính tình Cung Viễn Chủy, có thù tất báo, sâu sắc ghét cái ác, đặc biệt là đối đãi người của Vô Phong chưa từng nhân từ nương tay. Nhưng hôm nay lại chủ động yêu cầu buông tha Lam Nguyệt, quả thật làm cho Cung Thượng Giác mười phần không hiểu.

Cung Viễn Chủy tựa hồ cũng biết mình yêu cầu mười phần tùy hứng, thế là hắn có chút chột dạ liếc qua Cung Thượng Giác, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Ngay tại lúc Cung Viễn Chủy cho rằng Cung Thượng Giác sẽ cự tuyệt, Cung Thượng Giác lại đưa tay sờ đầu hắn một cái, trong giọng nói mang theo chút thỏa hiệp xưa nay ít có, "Chuyện này theo đệ mong muốn cũng không phải không thể, chỉ là, không giết nàng, đệ có cách khác giải cổ sao?"

"Ta có thể......"

"Không cho phép dùng chính mình thí cổ." Không chờ Cung Viễn Chủy nói xong, Cung Thượng Giác liền mở miệng nói ra.

Cung Viễn Chủy giống bị nghẹn một chút, lời nói kẹt tại trong cổ, hắn lặng lẽ đánh giá sắc mặt Cung Thượng Giác, phát giác chuyện này tựa hồ không có chỗ thương lượng, liền trầm mặc lại.

Cung Thượng Giác yên tĩnh nhìn hắn, nếu phải chọn giữa giết Lam Nguyệt cùng để Cung Viễn Chủy thí cổ, y không mảy may do dự chọn cái đầu tiên. Huống chi, Cung Viễn Chủy vì tính mệnh người bên ngoài, lấy thân thí cổ, chỉ nghĩ mỗi chuyện này liền khiến Cung Thượng Giác khó chịu trong lòng.

Cung Viễn Chủy phát hiện Cung Thượng Giác sinh khí, nhưng không đoán được nguyên do trong đó. Hắn còn quá nhỏ tuổi, lại không có kinh nghiệm, nên chính hắn cũng chưa từng cảm nhận được một điều, hắn biểu hiện ra bận tâm cùng che chở đối với Lam Nguyệt, việc này không thể không khiến Cung Thượng Giác suy nghĩ nhiều.

Bởi vì Cung Viễn Chủy chưa bao giờ đối với hắn giải thích qua mình cùng Lam Nguyệt tại Miêu Cương phát sinh chuyện gì, hơn nữa còn cố ý che giấu đoạn chuyện xưa này.

Nghĩ tới đây, Cung Thượng Giác ánh mắt nhìn Cung Viễn Chủy trở nên càng thêm tĩnh mịch, chỉ có điều Cung Viễn Chủy vẫn trầm tư về phương pháp giải cổ, đồng thời không nhận thấy được.

"Nghĩ kỹ rồi chưa?" Cung Thượng Giác nhàn nhạt hỏi.

Cung Viễn Chủy ngẩng đầu lên, trong con ngươi trong suốt còn mang theo buồn rầu, sau đó hắn nói, "Ca, ta có thể giải được cổ trùng này, nhưng ta cần đơn độc cùng Lam Nguyệt nói chuyện."

"Đơn độc?"

"Đúng, ca, huynh có thể giúp ta giữ chân Hứa đại phu không?" Cung Viễn Chủy gật gật đầu. Sợ Cung Thượng Giác không hiểu rõ, thế là hắn lại giải thích nói, "Hứa đại phu là nghĩa phụ của Lam Nguyệt, bản thân võ công bình thường, là bởi vì có Lam Nguyệt mới trở thành địa quái."

Cung Thượng Giác cũng chưa gặp qua Lam Nguyệt, bởi vậy cho dù Cung Viễn Chủy giải thích thế nào, y vẫn như cũ không quá sáng tỏ.

Chỉ có điều dưới mắt không phải thời cơ có thể giải thích tỉ mỉ. Cung Thượng Giác trầm tư phút chốc, chỉ hỏi một câu, "Chuyện này liên quan đến Cung Môn, đệ có thể bảo đảm?"

Cung Viễn Chủy gật đầu, trong mắt kiên định, "Nếu thất bại, vì Cung Môn ta sẽ đích thân giết nàng."

Cung Thượng Giác không hỏi cái khác nữa.

Hứa đại phu tại Cung Môn chờ đợi nhiều năm như vậy, với hắn mà nói địa phương quen thuộc nhất chính là y quán. Mà độc dược lưu trữ bên trong y quán vẫn luôn là thứ Vô Phong dòm ngó, bởi vậy Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy quyết định trực tiếp đi tới y quán.

Quả nhiên, bên ngoài y quán mặc dù không có một ai, nhưng vẫn như cũ có thể nghe được âm thanh bên trong y quán truyền đến. Cung Viễn Chủy cùng Cung Thượng Giác thả nhẹ cước bộ tới gần y quán, chỉ thấy Hứa đại phu đang lục soát tủ thuốc, không biết đang tìm thứ gì, mà Lam Nguyệt rõ ràng đối với dược liệu độc dược không có hứng thú, nàng ngồi ở trong viện bên ngoài y quán, buồn bực ngán ngẩm bứt hoa lá.

Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy trao đổi một ánh mắt, sau đó Cung Viễn Chủy liền từ túi ốc bên hông lấy ra một con côn trùng toàn thân màu lam, con côn trùng sau khi rời khỏi tay Cung Viễn Chủy, liền hướng Lam Nguyệt bay đi.

Lam Nguyệt từ nhỏ lấy huyết dưỡng cổ, máu của nàng đối với cổ trùng cùng độc trùng có lực hấp dẫn cường đại, còn đối với con người mà nói, lại có độc tính trí mạng.

Côn trùng thân thể màu lam dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng yêu dị, rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt Lam Nguyệt. Khi nhìn đến côn trùng trong nháy mắt, khuôn mặt Lam Nguyệt nguyên bản viết lên hai chữ vô vị lập tức mừng rỡ khoái hoạt, nàng đứng lên liền tung tăng nhìn chung quanh, giống như một hài đồng ngây thơ.

Cung Viễn Chủy từ phía sau cây bước ra, Lam Nguyệt nhìn thấy Cung Viễn Chủy, mặt mũi cười sáng như trăng, "A Chủy!"

Bên trong nhà Hứa đại phu sau khi nghe thấy âm thanh của Lam Nguyệt, hỏi thăm một tiếng liền ra bên ngoài đình viện.

Cung Thượng Giác từ sau lưng Cung Viễn Chủy xuất hiện, cùng Lam Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, Lam Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó vỗ tay một cái, chỉ vào Cung Thượng Giác nói, "A Chủy, hắn chính là ca ca ngươi phải không? Người mà ngươi rất yêu thích a?"

"......"

Cung Thượng Giác nhíu mày, quay đầu nhìn Cung Viễn Chủy, mà Cung Viễn Chủy vội vàng tránh đi ánh mắt đầy dấu hỏi của Cung Thượng Giác, vành tai lặng lẽ đỏ lên.

"Cung Thượng Giác?!" Thời gian của một câu nói, Hứa đại phu đã đi tới đình viện, khi nhìn đến Cung Thượng Giác trong nháy mắt hắn trợn to hai mắt.

Cung Thượng Giác mang theo ánh mắt sát ý băng lãnh rơi vào trên thân Hứa đại phu, Hứa đại phu cơ hồ theo bản năng bởi vì e ngại mà lùi về sau một bước. Hắn đối với Cung Thượng Giác kính sợ giống như là đã thật sâu khắc vào trong xương cốt, cho dù giờ này khắc này hắn sớm đã bại lộ thân phận, cũng không cách nào tránh khỏi cơ thể theo bản năng mà phản ứng.

Hứa đại phu biết rõ mình nếu là rơi vào tay Cung Thượng Giác, nhất định là một con đường chết, lấy võ công của hắn cũng căn bản là không có cách nào từ tay Cung Thượng Giác đào thoát, thế là hắn đem tầm mắt chuyển hướng đến Lam Nguyệt, "Nguyệt nhi, nhanh, mau giết hắn!"

Cung Thượng Giác nắm đao bên hông, ánh mắt sâu lắng nhìn Lam Nguyệt cùng Hứa đại phu, Lam Nguyệt quay đầu nghi ngờ nhìn Hứa đại phu một cái, sau đó vừa quay đầu nhìn Cung Thượng Giác cùng Cung Viễn Chủy, nàng mặt lộ vẻ khó xử nghĩ nghĩ, sau đó đối với Hứa đại phu lắc đầu, "Không thể giết, a Chủy rất thích người ca ca này."

"......" Hứa đại phu sửng sốt, sau đó trợn mắt mắng, "Ta bảo ngươi giết ngươi liền giết cho ta! Ngươi ngay cả ta nói cũng không nghe sao?!"

Lam Nguyệt co rúm lại một cái, sau đó nhìn về phía Cung Viễn Chủy.

Cung Viễn Chủy mắt nhìn Cung Thượng Giác, Cung Thượng Giác nhẹ nhàng gật đầu, Cung Viễn Chủy liền đi về phía Lam Nguyệt, đưa tay giữ chặt cổ tay của nàng liền muốn mang nàng đi, "Đi theo ta."

Lam Nguyệt cũng không có phản kháng, theo lực đạo của Cung Viễn Chủy kéo đi, sau lưng Hứa đại phu thấy thế, liền vội vàng tiến lên đuổi theo, thẹn quá hoá giận hô, "Lam Nguyệt! Ngươi đứng lại đó cho ta!"

Hàn quang lóe lên, lưỡi đao sắc bén đã chống đỡ trên cổ Hứa đại phu. Cung Thượng Giác trong mắt băng lãnh, chỉ dựa vào sát ý quanh thân, liền khiến Hứa đại phu toàn thân cứng ngắc, không cách nào chuyển động.

"Vô Phong các ngươi, lấy vật gì liên lạc với nhau?" Cung Thượng Giác nhàn nhạt truy vấn.

Hứa đại phu mím chặt đôi môi không nói, yêu ma quỷ quái, đêm tối độc hành, không can thiệp chuyện của nhau, không tồn tại hợp tác, như thế nào lại có vật liên lạc.

Vô Phong thích khách, từ cấp yêu muốn đi lên, phải dẫm lên thi thể của đồng bọn mà đi.

"Xem ra là không có." Cung Thượng Giác cười lạnh một tiếng, sau đó từ ngực mình lấy ra một cái tên lệnh, hướng trên trời phóng đi.

Tên lệnh víu một tiếng vang vọng phía chân trời.

"Ngươi vì cái gì......" Hứa đại phu chấn kinh khó hiểu nói, lúc này bên trong Cung Môn có thể tới lui tự nhiên đều là người Vô Phong, hành vi này của Cung Thượng Giác đến tột cùng là dụng ý gì, đem người đều dẫn tới, chẳng lẽ là làm cho người tới cứu hắn?

Rất nhanh, Hứa đại phu liền bỏ đi ý nghĩ này, vẫn như trước trăm mối vẫn không có cách giải.

Cung Thượng Giác cũng sẽ không đối với hắn giải thích cái gì.

Y đem Vô Phong dẫn tới một chỗ, hậu sơn Cung Môn, còn có nữ nhân cùng hài đồng trốn ở trong mật thất Cung Môn, liền nhiều thêm một phần an toàn. Đối với mấy người trúng cổ hôn mê mà nói, cũng là cứu họ thêm một trận.

Tuyết trùng tử, Nguyệt trưởng lão cứu người, cũng có thể ít một chút trở ngại.

Đây đều là thứ mà người Vô Phong chỉ sống vì bản thân như Hứa đại phu, không thể nào hiểu được .

.

.

.

.

.

===

Ảnh ghen mà ẻm không có chút manh mối :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro