Chương 8: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Chuỷ cung]
Cung Viễn Chuỷ bước vào phòng, y cẩn thận cởi ra bộ y phục đã sờn cũ cùng tấm băng gạt đã thấm máu, y lấy trong tủ ra một hộp thuốc nhỏ từ từ thoa lên vết thương. Đã qua mấy ngày nhưng miệng vết thương vẫn chưa khép hẳn, từ ngoài vẫn có thể nhìn thấy lớp thịt đỏ bên trong, khoét sâu rỉ máu.

_Đau!

Cung Viễn Chuỷ đau đến đổ mồ hôi lạnh, tay trái bấu chặt vào đùi, tay phải run rẩy đưa que thuốc thoa lên vết thương. Đột nhiên, tầm mắt mờ đi, lòng ngực truyền đến cơn đau như bức rời gân cốt. Là độc. Chất độc mà Cung Viễn Chuỷ thử nghiệm đã ăn vào cơ thể y hơn mấy tháng nay, ngấm vào gân cốt khiến chuyện giải độc càng thêm khó khăn. Gần đây, cung Môn xảy ra quá nhiều chuyện khiến y liên tục bận bịu lại thêm bị Cung Thượng Giác ngộ thương khiến sức khỏe của y suy kiệt bội phần, cả người gầy đi trông thấy. Nhưng chuyện Cung Viễn Chuỷ có làm sao hay không thì cũng chẳng ai quan tâm, dù sao thứ duy nhất liên kết y với nơi này cũng chỉ là vì y mang họ "Cung".

Cung Viễn Chuỷ thoa thuốc xong liền ngồi vào áng thư tỉ mỉ ghi chép lại phản ứng của chất độc, lấy tên là Độc Cốt Tâm, nói không chừng sau này sẽ có ích với cung Môn. Nhìn vào quyển sổ ghi chép dày cộm, trăm nghìn công thức phối độc, phối dược đều được y ghi chép cẩn thận. Đây là tâm quyết của y và cũng là của phụ mẫu y, y phải thay họ hoàn thành. Tuổi nhỏ nhưng phải gồng gánh cả Chuỷ cung ép Cung Viễn Chuỷ bắt buộc phải trưởng thành, không có quyền sống đúng với lứa tuổi thiếu niên tươi trẻ của y. Hơn mười năm nay, y sống ở đây bị người người dè bỉu khinh thường, bị thân thích bạc đãi, y không oán cũng không giận, với một người không còn phụ mẫu nương tựa như y thì không có quyền trách móc. Người khác nhìn vào chỉ thấy Cung Viễn Chuỷ quái dị, suốt ngày chỉ biết vùi đầu vào thuốc độc, ám khí nhưng ai biết y là vì sợ làm không vừa mắt họ nên mới thu mình, co cụm bị mớ cô đơn giằng xé.

Y cũng muốn có gia đình!

Nhưng gia đình của y đã vùi thây trong cuộc tàn sát năm đó, để lại y một mình chống chọi với hiện thực tàn khốc. Giá như ngày đó y không bỏ chạy, giá như y không đến mật thất thì có phải mọi chuyện sẽ tốt hơn không? Cung Thượng Giác cũng không xem y như cái gai trong mắt nữa.

Cung Viễn Chuỷ gạt đi suy nghĩ trong đầu, y thay vào một bộ y phục khác, đoạn y sờ lên tóc, giật mình phát hiện chuông nhỏ không thấy nữa liền hốt hoảng muốn đi tìm. Vừa mở cửa liền thấy Cung Thượng Giác không biết đến từ lúc nào đứng chắn giữa cửa, sừng sững như pho tượng khiến y không khỏi giật mình. Cung Thượng Giác cao hơn y một cái đầu, thân hình cường tráng vạm vỡ, khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh lùng vô cảm.

Hắn nhìn Cung Viễn Chuỷ trước mặt rồi nhìn vào trong phòng âm thầm đánh giá một lượt.  Y gầy quá, sắc mặt trắng bệch khiến hắn có chút áy náy nhưng vẫn không lộ ra chút biểu tình nào. Trong phòng thoang thoảng mùi thảo dược, phòng ốc đơn sơ, ít bày trí, trên kệ chất đầy sổ sách, dược liệu, bình to bình nhỏ chứa chất lỏng đen ngòm, so với Giác cung của hắn quả là khác biệt một trời một vực. Vốn ngân lượng phân phát cho Chuỷ cung không hề thua kém các cung khác, tại sao Chuỷ cung lại tồi tàn đến mức này? Cung Thượng Giác trong lòng nghi ngờ nhưng không hỏi, chỉ nghiêm mặt nhìn Cung Viễn Chuỷ.

_Cung nhị tiên sinh, sao ngài lại tới đây?

_Thứ này, của ngươi !

Hắn vừa nói vừa chìa ra chiếc chuông được bọc trong khăn lụa. Cung Viễn Chuỷ nhìn chiếc chuông trong tay hắn liền nhớ đến lần trước ở địa lao bị hắn giật lấy chuông nhỏ trên tóc, y vội vàng chộp lấy chuông nhỏ ôm vào lòng. Nhận thấy bản thân có phần thất lễ, Cung Viễn Chuỷ bèn lùi lại vài bước, cung kính.

_Đa tạ Giác công tử!

_Vết thương thế nào?

_Chỉ là một vết thương nhỏ. Giác công tử không cần lo lắng!

"Lo lắng"? Thật nực cười. Cả cung Môn người ghét y nhất không phải là Cung Thượng Giác hay sao? Cung Viễn Chuỷ nói ra lời này liền cảm thấy xấu hổ, y sợ hãi cúi gằm mặt, không dám nhìn Cung Thượng Giác một chút nào.  Cung Thượng Giác nhìn nét mặt sợ hãi của y thì không nói thêm gì nữa, quay lưng rời đi. Hắn đáng sợ lắm sao?

Suốt dọc đường trở về Giác cung, Cung Thượng Giác vẫn luôn suy nghĩ hắn hiện tại là loại cảm xúc gì đây chứ. Hối hận? Áy náy? Hay thương hại? Hắn cũng không biết. Có lẽ hắn thấy có lỗi vì suýt nữa lấy mạng y nên mới có loại cảm xúc này. Nhìn thấy Cung Viễn Chuỷ sống một mình ở Chuỷ cung đơn sơ trong lòng hắn cũng dấy lên chút thương cảm. Nhưng mỗi lần nhìn thấy Cung Viễn Chuỷ, hắn lại không thể không nhớ đến cái chết của mẫu thân và đệ đệ, chính Cung Viễn Chuỷ là người gián tiếp hại chết người thân của hắn. Hắn không thể quên được. Cung Viễn Chuỷ đây là đang cố tình dùng khổ nhục kế, cố tình tỏ ra đáng thương để hắn mềm lòng sao?

[ Thương cung]
_ Cái này, cái này, cái kia nữa, gói lại hết cho ta!

Cung Tử Thương chọn ra một số đồ dùng thiết yếu gửi đến cho Chuỷ cung, Cung Viễn Chuỷ bị thương, y lại một thân một mình không ai bên cạnh thật tội nghiệp. Nàng thân là đại tỷ cũng muốn chăm sóc y nhưng nhiều lần bị y từ chối. Nàng biết Chuỷ cung không dễ dàng gì càng hiểu rõ Cung Viễn Chuỷ không muốn nàng vì y mà liên lụy. Chuỷ cung mặc dù vẫn được phân phát ngân lượng hàng tháng nhưng Cung Viễn Chuỷ đã dùng mua hết vào mua dược liệu quý, căn bản không còn được bao nhiêu. Cả y phục trên người y cũng đã sờn cũ, nhiều năm không nỡ vứt, Chuỷ Cung trên dưới lại chẳng được mấy người hầu hạ, phòng ốc sơ sài tạm bợ. Nhưng nàng dù có thương Cung Viễn Chuỷ cũng không dám ra mặt, bản thân nàng cũng không được phụ thân công nhận, giờ nếu công khai đối đầu với Cung Thượng Giác há chẳng phải tự tuyệt đường sống sao?

Cung Tử Thương gói hết đồ vào một cái tay nải, vác tới Chuỷ cung. Trên đường đi, nàng gặp Cung Thượng Giác đang đi từ hướng ngược lại.

_Quái lạ! Cái tên đầu gà này lại đến Chuỷ cung sao?

Nàng cố tình đi lướt nhanh qua hắn, không thèm chào hỏi nhưng vẫn bị hắn giữ lại.

_Đại tiểu thư đang mang vật gì vậy?

_ Liên quan gì đến ng...

"Đúng là xúi quẩy, không muốn nói chuyện lại muốn hỏi cho bằng được".

_Chỉ là một ít đồ dùng mang đến cho Viễn Chuỷ. Giác công tử muốn kiểm tra sao?

_Chuỷ cung thiếu đồ dùng đến vậy à?

_Đệ ấy sống một mình lại phải lo cho cả trên dưới cung Môn. Giác công tử thử nghĩ xem thiếu hay không thiếu?

_Nói vậy là ta đã bạc đãi y rồi sao?

"Chứ còn gì nữa, ngươi nghĩ đúng rồi đó đồ con gà!" , Cung Tử Thương nghĩ bụng.

_Chuyện này Giác công tử chắc cũng tự hiểu rõ. Ta đang gấp! Đi trước đây!

Nói rồi nàng tiếp tục vác tay nải đi về phía Chuỷ cung, Cung Thượng Giác khẽ xoay người nhìn theo bóng lưng nàng, trong lòng dấy lên nghi hoặc.

[Giác cung]
_Giác công tử, đây là sổ sách phân chia ngân lượng của các cung. Mời ngài xem qua!

Cung Thượng Giác lật mở từng trang sổ sách ghi lại cung ứng của các cung từ nhiều năm qua, tỉ mỉ xem xét cung ứng cho Chuỷ cung từ khi Cung Viễn Chuỷ lên làm cung chủ đến nay. Không sai. Chuỷ cung mỗi tháng vẫn được cung ứng hơn nghìn lượng, ở đâu ra chuyện để một cung thiếu thốn tồi tàn như nhà kho được?  Số vàng bạc đó đã đi đâu?

Muốn biết số cung ứng có đủ hay không chỉ cần nhìn vào các cung khác liền rõ. Thương cung, Vũ cung mỗi tháng chi tiêu không kém nhưng bọn họ vẫn sống rất thoải mái, đôi lúc có phần xa hoa, phóng khoáng. Còn Chuỷ cung lại trái ngược hoàn toàn. Rốt cuộc là vì nguyên do gì?

Từ chuyện Chuỷ cung thiếu thốn, tồi tàn, cung chủ ăn mặc giản dị đơn bạc,  thiếu người hầu hạ, đêm nguyên tiêu bị hắn ngộ thương lại đến việc Thương cung mang đồ dùng đến Chuỷ cung. Tất cả những thứ đó xâu chuỗi lại chỉ có một khả năng: Cung Viễn Chuỷ là đang giả vờ.

Hay lắm Cung Viễn Chuỷ! Tuổi tác còn nhỏ nhưng tâm cơ sâu xa. Thì ra ngươi trước nay luôn bày ra bộ dạng đáng thương tội nghiệp trước mặt người khác, biến ta thành một kẻ chẳng ra gì, khiến bọn họ nghĩ ta cố tình chèn ép bạc đãi một người thân cô thế cô như ngươi sao?

Cung Thượng Giác luôn cho rằng hắn công tư phân minh, đối đãi với các cung trước nay như nhau. Không ngờ trong mắt người khác hắn lại là kẻ ỷ mạnh hiếp yếu, nhỏ nhen như vậy. Cung Thượng Giác càng nghĩ càng tức, xém chút nữa đã bị dáng vẻ đáng thương kia của y lừa rồi.

_Khổ nhục kế lần này của ngươi quả là cao thâm đó Cung Viễn Chuỷ ! Ta đã đánh giá thấp ngươi rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro