[Giác Chủy] Xin huynh, dỗ ta với

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tên gốc: 求你,哄哄我

Tác giả: 不死

Vân Chi Vũ – đồng nhân văn

Cung Viễn Chủy là một người rất dễ dỗ dành.


-O-


Vì sao lại đón Cung Viễn Chủy tới Giác cung? Cung Thượng Giác cũng không thể nói rõ ý nghĩ của mình. Có lẽ bởi vì thấy cậu giống với Lãng đệ đệ đi. Hắn tự nói với lòng mình như vậy. Chối bỏ ý nghĩ hắn đau lòng cho đứa bé kia.

.


Cung Viễn Chủy mặc dù là Chủy cung cung chủ, có thể vì tính tình cô độc, cộng thêm người của Chủy cung cả ngày dính với độc dược, tự nhiên không có người nào nguyện ý tới gần cậu.

Đối với Cung Viễn Chủy, người trong Cung môn dùng bách Thảo Tụy của cậu, lấy dược liệu độc dược giải dược của cậu, lại vừa nói những lời không tốt về cậu.


"Chủy cung cung chủ không có tình cảm của con người, phụ mẫu mất đi, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi."

Đây chẳng qua chỉ là cậu không biết cách làm thế nào để biểu đạt ra tình cảm của mình mà thôi.

"Chủy cung cung chủ là một tiểu độc vật quanh năm chỉ chơi cùng sâu độc."

Đó là bởi vì cậu chỉ có thể dùng độc dược để bảo vệ mình. Cậu không có chỗ dựa, cho nên người người xunh quanh có thể bắt nạt cậu, chán ghét cậu. Cậu chỉ có thể tự mở một con đường cho mình xông ra.

"Tính tình lạnh lùng, hỉ nộ vô thường."

Rốt cuộc tất cả đều chỉ là những câu chuyện phiếm bọn họ dùng để giết thời gian...

Nhưng mà Cung Viễn Chủy nghe thấy những lời này, thật sự không để tâm sao?

.


Cung Thượng Giác nhớ tới ngày hôm đó, bởi vì vài chuyện mà hắn không thể không tự mình đi tới Chủy cung.

Chủy cung vắng lạnh u ám.

Cung Thượng Giác đối với mùi máu đặc biệt nhạy cảm. Hắn ngày đó ngửi thấy mùi máu ngọt ngào nhất trên đời. Cũng là ngày hôm đó, hắn mới biết được, những độc dược giải dược kia của Cung Viễn Chủy, đều là do cậu tự mình làm dược nhân mà nghiên cứu ra.

Hắn nhìn thấy bóng dáng gầy gò, nghĩ tới những lời nói tạp nham hằng ngày mọi người đồn đãi, chỉ cảm thấy lòng người đáng sợ. Hắn sinh ra cảm giác đau lòng.

"Huynh nói, mọi người có thể dùng bao nhiêu từ ngữ để miêu tả Chủy cung cung chủ đây?"

Đứa bé kia đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía hắn, nhẹ giọng hỏi. Không đợi hắn trả lời, lại tiếp tục lên tiếng: "Hoặc là cái gì cũng không miêu tả, đều đã ngầm hiểu ý nhau cả rồi đi."

Những kẻ đó thậm chí còn không dùng ngôn ngữ để miêu tả Chủy cung, mà chỉ ngầm ám chỉ với nhau, ngầm hiểu với nhau với những ý nghĩ u ám, giống như một dạng bệnh độc truyền nhiễm...

Cung Thượng Giác nghe đến trong lòng khó chịu. Nếu như, nếu như đệ đệ của hắn còn sống, nếu như đây là đệ đệ của hắn...

Cung Viễn Chủy không phải là không có người thương, chẳng qua người đau lòng cho cậu đều đã không còn ở đây nữa rồi, bỏ lại một mình cậu nơi này.


"Đệ có nguyện ý làm đệ đệ của ta không?"


Quỷ thần xui khiến, đến khi Cung Thượng Giác kịp phản ứng lại, những lời này đã nói ra khỏi miệng. Dĩ nhiên không thể rút lại được.

Cung Viễn Chủy ngay đầu, trong mắt lóe lên tia bất ngờ. Cậu mím môi, tựa hồ không dám tin tưởng những lời này, chỉ nhàn nhạt cười, nói: "Đừng giễu cợt ta chứ?"

Ai sẽ nguyện ý làm anh trai của một tiểu độc vật cơ chứ?

"Không phải đùa với đệ." Cung Thượng Giác nói, "Đệ làm đệ đệ của ta đi, ta sẽ bảo vệ đệ."


Bảo vệ?


Cung Viễn Chủy dường như từ trước tới nay đều chưa từng nghe qua từ này, cậu chần chờ, lại muốn thử trải nghiệm.

Ta có thể sao?


Cung Thượng Giác vươn người về phía trước, đem cậu ôm vào trong ngực.

"Đệ đệ, Viễn Chủy đệ đệ." Hắn vỗ nhẹ lưng cậu, vì vậy, đứa nhỏ cao ngạo ấy cuối cùng cũng bật khóc lên rồi.

Cung Viễn Chủy trước giờ không khóc qua. Cậu không biết khóc thì có lợi ích gì. Nhưng hôm nay...

Cậu được người ôm lấy, mấy năm một mình cô độc trải qua này cậu lần đầu tiên được ôm lấy. Cậu cho là mình đã quen với cuộc sống một mình này. Nhưng hôm nay cậu mới hiểu được, bản thân có biết bao nhiêu khao khát được yêu thương...

"Được." Cậu đáp ứng lời đề nghị của Cung Thượng Giác, làm đệ đệ của hắn.

Sau đó Cung Thượng Giác cảm thấy Chủy cung quá mức u ám ẩm ướt, sợ Cung Viễn Chủy ở lâu dễ sinh bệnh. Liền sắp xếp phòng nghỉ ở Giác cung cho cậu.


Cung Viễn Chủy là một người đệ đệ rất tốt. Cậu đối với Cung Thượng Giác bảo gì làm nấy.

Chủ yếu vì phần tình cảm này tới với cậu quá đột ngột, Cung Viễn Chủy sợ rồi sẽ mất đi. Cậu không dám có quá nhiều kỳ vọng, nhưng cậu hay làm những thăm dò nho nhỏ. Mò mẫm tới gần, thử gọi hắn "Thượng Giác ca ca." Cảm nhận được hắn cho phép cậu, vì thế tâm tư Cung Viễn Chủy manh nha, lại tới gần hắn thêm chút nữa. Mỗi ngày thăm dò giới hạn của hắn, lâu ngày, cậu đổi giọng gọi.

Không phải Thượng Giác ca ca, mà là ca ca.


Nhưng ngược với đó là Cung Thượng Giác, hắn gọi Cung Viễn Chủy lúc đầu từ đệ đệ dần biến thành Viễn Chủy đệ đệ. Hắn biết, Cung Viễn Chủy bất an, không có cảm giác an toàn. Hắn biết, cách hắn gọi cậu thay đổi có thể Cung Viễn Chủy sẽ vì thế mà thương tâm.

Nhưng mà chờ một chút đi, Viễn Chủy. Chờ ca ca hiểu rõ phần tình cảm này là gì, ca ca sẽ tới dỗ đệ.


Cung Viễn Chủy rất dễ dỗ dành.


Cung Viễn Chủy có biết Cung Thượng Giác có Lãng đệ đệ không? Cung Viễn Chủy biết.

Cậu đã có được tình yêu thương của ca ca, ở trong lòng ca ca chiếm giữ được một vị trí, cần gì phải quan tâm xem vị trí đấy là lớn hay nhỏ cơ chứ?

Cung Viễn Chủy luôn luôn biết cách dỗ dành chính mình.

.


"Người kế thừa đầu tiên, nên là ca ca của ta, Cung Thượng Giác! Cung Tử Vũ tên phế vật kia dựa vào cái gì mà làm Chấp Nhẫn!" Cung Viễn Chủy đỏ mắt, tức giận hét lên.

Cung Tử Vũ nhìn cậu.

Cung Tử Vũ từ nhỏ đã không hợp với Cung Viễn Chủy. Cung Viễn Chủy từng từ chối hảo ý của y, còn mắng y là tiểu dã chủng, hôm nay cậu còn mắng y không có tư cách làm Chấp Nhẫn. Dù sao cũng không hợp nhau...

"Cung Viễn Chủy!" Cung Tử Vũ nóng giận, đem oán hận đánh trở về, "Cung Thượng Giác rốt cuộc vì sao mà lại có thể đem tiểu độc vật như ngươi đưa về Giác cung!"

Lần này Cung Tử Vũ thắng rồi. Nhưng y lại không thấy vui vẻ. Y nhìn thấy, từng giọt nước mắt lăn xuống khỏi đôi mắt đẹp đẽ của cậu.

"Ngươi..." Cung Tử Vũ tựa hồ muốn nói gì đó, lại bị Cung Viễn Chủy trợn mắt nhìn y cướp lời trước, "Vị trí Chấp Nhẫn phải của là ca ca ta!" sau đó liền chạy đi mất.

Lời y nói hơi quá đáng rồi. Cung Tử Vũ tự biết điều này, y muốn xin lỗi Cung Viễn Chủy. Nhưng lại vì thật nhiều nguyên nhân mà gác lại.

Cho nên, y sẽ không biết, bởi vì một câu nói của y, Cung Viễn Chủy đã khóc rất lâu.


Có phải bởi vì cậu là một tiểu độc vật, không được người khác yêu thích, mà ca ca lại chăm sóc cậu... Có phải bởi cậu là nguyên nhân nên bọn họ mới đem vị trí nên thuộc về ca ca cho Cung Tử Vũ...

Thế thì, cậu có thể không làm đệ đệ nữa ... Đem vị trí Chấp Nhẫn cho ca ca đi ... Đó là của ca ca ...

Nhưng mà, Cung Viễn Chủy, ngươi thật sự có thể không làm đệ đệ của Cung Thượng Giác nữa thật hay sao?

Cậu xấu xa mà lưu luyến phần tình cảm của Cung Thượng Giác cho cậu.





Trong đội ngũ tân nương có người của Vô Phong trà trộn vào.

Cung Viễn Chủy nhìn thấy ca ca lựa chọn Thượng Quan Thiển.

Nàng sẽ cướp đi phần yêu thương ca ca dành cho cậu sao?

Cậu biết mình không nên nghĩ như vậy, cậu cùng Cung Thượng Giác mười năm nương tựa nhau lớn lên, một người vừa mới tới như Thượng Quan Thiển làm sao có thể so sánh được.

Cung Viễn Chủy không có cảm giác an toàn. Ca ca của cậu cũng không cho cậu đủ cảm giác an toàn.

Trẻ con thì có thể làm gì để thu hút sự chú ý của người lớn đây?

Thế nên số lần Cung Viễn Chủy gọi Cung Thượng Giác là ca ca ngày càng nhiều lên, số lần cậu chạy tới Giác cung nhiều không đếm xuể. Nhưng mà ...

Ca ca của cậu, tại sao, tại sao lại nghiêng về phía Thượng Quan Thiển chứ?


Thượng Quan Thiển đối với Cung Thượng Giác còn có giá trị lợi dụng. Cho nên hắn biểu hiện ra đối với Thượng Quan Thiển tốt một chút. Cộng thêm cảm thấy đệ đệ ghen tỵ rất đáng yêu. Vì phần tâm tư này, mà hắn cố ý đứng về phía Thượng Quan Thiển.

Hắn chỉ là quá tự tin ỷ vào Cung Viễn Chủy sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà xa cách hắn.

.


Không sửa cái cũ nữa, ta sẽ trở về làm lại từ đầu một chiếc đèn lồng mới cho ca ca.

Chủy công tử, Áo mới mới tốt, người cũ mới hay.

Nhưng mà ta đâu phải là quần áo...

.


Không phải tất cả đau đớn của cậu đều có thể nói cho ca ca, không phải tất cả vết thương nứt ra sau thời gian dài rồi sẽ khép lại. Tìm mãi không thấy đường, có phải con người rồi sẽ đi tới bờ vực không?

Đệ đệ muốn làm ca ca vui vẻ, bị lơ là cũng không sao. Cậu vì ca ca làm đèn rồng, bàn tay bị thương cũng không sao.

"Tay làm sao lại bị thương rồi?" Cung Thượng Giác đơn giản hỏi một câu, có thể làm cậu cao hứng thật lâu.

Ca ca để ý tới ta...

.


Ca ca không để ý tới ta...


Tiếng linh đang ngân vang cả một đường dài, cuối cùng lại rơi xuống đất bể tan tành, giống như trái tim kia đã sớm đổ nát tan hoang.

"Viễn Chủy!"

Còn kêu tên của cậu à. Cho nên đến cuối cùng vẫn là có để ý tới cậu đúng không?

Ca... Ta không còn muốn chịu đựng nữa rồi.

.


Cung Viễn Chủy sau khi trọng thương tỉnh lại bắt đầu kháng cự tiếp xúc với tất cả mọi người. Bao gồm cả Cung Thượng Giác ở trong đó.

Cậu không muốn gặp ai, chỉ một mình ngồi ngây người. Thế nhưng hết lần này tới lần khác mọi người không cho cậu được hoàn thành tâm nguyện.

Cung Tử Vũ mang người tới gặp cậu. Cung Tử Thương cũng ở đây.

"Chấp Nhẫn đại nhân đường xá xa xôi tới đây, không biết là có chuyện gì? Hôm nay ta đang bị thương, tạm thời giống như phế vật. Nếu Chấp Nhẫn đại nhân không ngại, xin Chấp Nhẫn tới y quán điều một y sư tới hỗ trợ đi."

"Cái gì mà phế vật, Cung Viễn Chủy, ngươi đừng có nói bậy lung tung." Cung Tử Vũ có chút không chịu được cậu đối xử với bản thân như vậy. Vì sao mà lại không chịu được chứ? Y và Cung Viễn Chủy không phải là không hợp nhau hay sao. Hoặc chắc là do lúc trước lỡ gọi cậu là tiểu độc vật nên lòng luôn cảm thấy áy náy đi.

"Chấp Nhẫn đại nhân nói sao thì chính là vậy." Cung Viễn Chủy không muốn cùng y ồn ào, "Ta muốn nghỉ ngơi."

Cậu hiển nhiên là đang hạ lệnh đuổi khách.

Cung Tử Thương nhìn vị đệ đệ nhỏ tuổi này của mình, trong lòng có chút run rẩy.

Không phải người người đều nói tiểu công tử của Chủy cung lạnh lùng vô tình ư? Tại sao nàng lại cảm thấy vẻ đau thương muốn yêu mà không được yêu thế này...


Cung Viễn Chủy nhìn giống như sắp vỡ vụn mất rồi.





Cung Thượng Giác nghĩ, Cung Viễn Chủy đã rất lâu không tới Giác cung rồi. Hắn nhìn Thượng Quan Thiển đang nằm trên giường giả bộ nhu nhược yếu đuối, trong lòng phiền não.

Bất quá... hắn lại nghĩ Viễn Chủy gần đây ít tới nơi này cũng tốt. Thân phận của Thượng Quan Thiển còn chưa rõ ràng, đệ đệ cách xa một chút càng an toàn hơn.

Hắn nên đi Chủy cung thăm Cung Viễn Chủy một chút... Hắn nên làm như vậy...

.


Cung Tử Thương đang khóc.

"Còn chưa tỉnh sao?" Cung Tử Vũ hỏi. Vân Vi Sam đem hộp điểm tâm vừa mới làm xong để lên bàn.

Cung Thượng Giác nắm tay Cung Viễn Chủy, im lặng coi như ngầm thừa nhận.

"Ta không dám nghĩ..." Cung Thượng Giác sờ từng vết sẹo trên cổ tay của đệ đệ, tim đau cùng cực. Hắn vì sao có thể trễ như vậy mới phát hiện ra, hắn làm sao có thể...

Hắn làm sao có thể để Cung Viễn Chủy phải chịu nhiều cực khổ tới vậy...

Nếu như... nếu như không phải có thị nữ kia tới tìm hắn... Cung Thượng Giác khổ sở nghĩ, như vậy hắn có lẽ đã vĩnh viễn mất đi Cung Viễn Chủy rồi.

.


"Giác công tử, Giác công tử!" Năm ngày trước, một thị nữ lao tới trước mặt hắn quỳ xuống, "Giác công tử, van cầu ngài, van cầu ngài tới khuyên nhủ tiểu công tử đi!"

"Viễn Chủy... đệ ấy làm sao?" Vừa nghe thấy có liên quan tới Cung Viễn Chủy, bước chân của Cung Thượng Giác liền nhanh hơn một chút.

"Tiểu công tử... Tiểu công tử đem bản thân nhốt ở trong dược phòng, thức ăn đưa tới cũng không động vào, đã đã rất nhiều ngày rồi... hơn nữa..." Thị nữ nói rất gấp gáp, nhưng đến cuối lại có chút do dự, cuối cùng nàng hạ quyết tâm, hướng về phía Cung Thượng Giác dập đầu xuống, "Tiểu công tử hằng năm lấy thân thử thuốc, thân thể của cậu ấy chịu không nổi..." Nàng nghẹn ngào, "Trong dược phòng lan ra một mùi máu tanh rất nồng, nô tì ở ngoài cửa cũng ngửi thấy. Thế nhưng mà tiểu công tử dù thế nào cũng không chịu mở cửa ra. Van cầu ngài, Giác công tử, van cầu ngài tới khuyên tiểu công tử đi..."

Thị nữ kia còn nói rất nhiều, nhưng Cung Thượng Giác không còn nghe được gì vào tai nữa.

Hắn chạy tới Chủy cung, đẩy cửa dược phòng ra.


Hắn nhìn thấy đứa nhỏ tinh xảo hắn tự tay nuôi lớn, bị vứt bỏ nằm giữa một vũng máu.

.


"Đệ ấy còn chưa thành niên..." Cung Tử Thương vẫn đang khóc. Tại sao nhất định phải tới mức này, mọi người mới để ý tới Cung Viễn Chủy? Bởi vì mất đi mới biết quý trọng sao?

"Đệ ấy làm sao mà xuống tay được? Những vết thương kia sâu như vậy... Đệ ấy... Đệ ấy còn lấy thân thử thuốc..."

Tại sao?

Bởi vì Cung Viễn Chủy đã luôn một mình sống ở nơi mà chẳng có ai hỏi han đến.

Cung Viễn Chủy từng bị giễu cợt. Mọi người đem lòng thành của cậu chà đạp, giẫm ở dưới chân. Vậy nên khi Cung Tử Vũ đưa cho cậu một miếng bánh ngọt, cậu lại giống như con thú nhỏ bị giẫm vào đuôi, nhe nanh múa vuốt. Mọi người gọi cậu là tiểu độc vật, vậy nên cậu mắng Cung Tử Vũ là tiểu dã chủng.

Cung Viễn Chủy không muốn bị khi dễ. Cho nên cậu đứng dậy, trở thành Chủy cung cung chủ, gánh vác hết thảy.

Tuổi tác và tránh nhiệm không tương xứng, hết lần này tới lần khác cậu còn phải kiềm chế thiên tính, chịu đựng cô độc.


Trưởng lão vì Cung Viễn Chủy mà chọn cho cậu một nhóm dược nhân, tiếc là, không ai lưu được ở lại bên người Cung Viễn Chủy. Bọn họ không nói ra được cảm thụ trúng độc chân thật với Cung Viễn Chủy. Các trưởng lão vì thế trách mắng Cung Viễn Chủy: dù sao thì vẫn còn trẻ con, chưa trở thành người được việc được.

Cung Viễn Chủy trong lòng lại bị thương rồi.

.


Cậu liền bắt đầu dùng chính bản thân mình thử độc. Lần đầu tiên thử độc, cậu không khống chế khối lượng phù hợp, còn chưa kịp giải độc đã đau đến mức bất tỉnh ngất đi. Hơn nữa thảm hại hơn, không có ai để ý tới cậu. May là cậu còn tương đối may mắn, tự mình tỉnh lại, rồi tự mình giải độc cho mình.

Cậu không có chỗ dựa. Cho dù có, cũng chỉ có thể là chính bản thân mình. Không có người ngoài nào quan tâm tới cậu.

Ngày đó, cậu học được bài học này.

.


Đến khi cậu nghiên cứu ra Bách Thảo Tụy, cậu được công nhận rồi.

Thế nhưng mà, cậu vẫn là một con người. Thống khổ giãy giụa ở trong bùn đất thật lâu, cậu cũng có khát vọng được yêu thương.

Cung Thượng Giác xuất hiện, cho cậu tình yêu thương.

Chỉ đáng tiếc là. Cuộc đời Cung Viễn Chủy chỉ có mình Cung Thượng Giác, cho nên cậu không giữ lại gì cả, tất cả của cậu đều dâng cho Cung Thượng Giác.

Nhưng mà... cuộc sống của Cung Thượng Giác không chỉ có mình Cung Viễn Chủy...

Cung Viễn Chủy biết, cậu cái gì cũng biết. Cậu biết, mình không thể trở thành người xếp thứ nhất trong lòng Cung Thượng Giác. Nhưng cậu vốn tưởng rằng ít nhất mình cũng có thể xếp thứ hai.

Thượng Quan Thiển xuất hiện phá vỡ đi cái ảo tưởng đó của cậu.

Từ phía Cung Viễn Chủy nhìn thấy, Thượng Quan Thiển không cần tranh, không cần cướp, liền có được tình yêu của ca ca.

Cậu có chút ghen tỵ...


Cung Thượng Giác làm Cung Viễn Chủy bị thương quá nhiều. Chẳng qua là Cung Viễn Chủy không oán giận mà thôi.

Lúc mảnh vỡ của chiếc bát kia phóng ra, bất quá là khiến tình yêu hèn mọn của Cung Viễn Chủy, trở nên càng hèn mọn hơn thôi.

.


Giết Thượng Quan Thiển, giết chết nàng...

Cung Viễn Chủy đem bản thân nhốt ở trong dược phòng. Bóng đêm từng chút một xâm chiếm lòng cậu. Cậu chuẩn bị cho Thượng Quan Thiển một bát thuốc độc. Chỉ là, cậu cũng chuẩn bị thêm một bát thuốc giải.

Cậu biết, ca ca không mong Thượng Quan Thiển xảy ra chuyện. Nhưng mà...nhưng mà...

Nước mắt chảy xuống, cậu cười khổ.

Cậu thật sự không cam tâm, thật sự, không cam tâm.

"A..." Cậu khàn khàn gầm nhẹ.

Tại sao, tại sao!

Cậu nghĩ tới cảnh ca ca đút thuốc cho Thượng Quan Thiển. Trong lòng khó chịu, cậu lớn tiếng khóc, tiếng khóc thống khổ lại hỗn loạn.

Nếu tất cả mọi người đều không thích cậu, vậy có phải nếu cậu chết đi, bọn họ sẽ dễ chịu thoải mái hơn một chút...

Cậu cầm bát thuốc độc lên uống cạn.

Cậu đau đến ngã xuống. Máu tươi từ miệng chảy ra... Cậu còn cảm thấy không đủ.

Vì vậy cậu lại bò dậy, chật vật không chịu nổi.

Cậu cố gắng cầm lấy thanh đoản đao kia. Tay cậu run rẩy, nhưng cậu không để ý tới, hướng mũi đao về phía mình.

Cậu vì mình đền mạng.

.


"Viễn Chủy... ca ca sai rồi... ca ca sai thật rồi..."

"Viễn Chủy, ca ca không nên lơ là đệ..."

"Viễn Chủy, van xin đệ, đừng rời khỏi ca..."

Cung Thượng Giác canh giữ bên cạnh Cung Viễn Chủy, mỗi ngày, hắn đều nắm lấy bàn tay đệ đệ, lặp đi lặp lại những lời này.

Đệ đệ của hắn ngoan như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho hắn mà tỉnh lại.

Cung Viễn Chủy vốn thật sự muốn chết đi. Nhưng lại nghe thấy hắn nói những lời đó.


Cung Viễn Chủy thật sự quá dễ dỗ dành.





Tiểu công tử mở mắt rồi.

"Ca..." Cậu mở miệng.

Vẻn vẹn một chữ, làm Cung Thượng Giác lại rơi lệ.

"Viễn Chủy...Viễn Chủy của ta..."


Lần này, tín đồ trung thành đổi thành Cung Thượng Giác. Mà thần linh của hắn, là người hắn sớm đã chọn từ đầu, Cung Viễn Chủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro