Chương 1: Cậu Học Sinh Bị Ác Mộng Đeo Bám

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện bắt đầu từ giờ tan học hôm đó.

Tôi là một giáo viên tâm lý của một trường trung học phổ thông. Bạn cũng biết đấy, đó là giáo viên mỗi tuần chỉ xuất hiện một lần trên lớp và giảng cho bạn tiết học tâm lý kiểu vô thưởng vô phạt. Trường trung học mà tôi công tác giống như bao nhiêu trường trung học phổ thông khác trên khắp đất nước, chỉ coi trọng những môn sẽ thi. Giống như những môn không nằm trong danh sách các môn thi, môn tâm lý học chẳng bao giờ được nhà trường coi trọng. Công việc của tôi rõ ràng là rất khó khăn. Nhưng may mà không phải tất cả học sinh đều nghĩ như vậy.

Hôm ấy, tôi kết thúc tiết học thứ tư của buổi sáng, trở về phòng làm việc và ngồi nghỉ ngơi một lát, nhấm nháp chén trà, chờ hết giờ làm việc để về nhà. Đúng lúc tôi chuẩn bị ra về thì nhìn thấy cậu bé Lam Điền Vũ lớp 10A12 đứng trước phòng tôi.

Cậu bé đó là một học sinh thật thà, chẳng có gì đặc biệt trong lớp. Tôi nhớ cậu ta, đơn thuần là vì cậu ấy mang một họ rất đặc biệt. Lúc này, cậu ấy đang đứng ở cửa phòng làm việc cũng vẫn với vẻ nhút nhát, ít nói, song mặt lộ rõ sự lo lắng. Tôi cảm giác thấy, cậu bé ấy đang gặp phải khó khăn nào đó muốn nói chuyện với tôi. (Tư vấn tâm lý cho học sinh còn là một chức trách khác của tôi).

Vốn đây là một việc bình thường, mỗi ngày tôi đều tiếp chuyện một vài học sinh như vậy. Nhưng tôi không thể ngờ được, cuộc gặp mặt tưởng chừng rất bình thường ấy lại dẫn đến một loạt sự kiện đáng sợ, không thể nào giải thích được sau này.

Tôi ngồi trở lại chiếc ghế mây, nở nụ cười của một nhà tư vấn tâm lý với cậu học sinh ngoài cửa: “Vào đi, Lam Điền Vũ.”

Cậu bé chần chừ, nhìn tôi một lúc rồi mới chầm chậm đi vào đứng trước mặt tôi, cúi đầu xuống.

Đầu tiên cậu bé phải thả lỏng người. Tôi rất hiểu điều đó.

“Đừng đứng cứ như là phạm phải lỗi lầm gì như thế.” Tôi nói bằng giọng hòa nhã và thân mật, rồi kéo ra một chiếc ghế bên cạnh, “Nào, ngồi xuống đây nói đi, em tìm tôi có việc gì?”

Lam Điền Vũ ngồi xuống trước mặt tôi, tuy nhiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt lo lắng, bất an, đôi mắt của cậu thậm chí cho thấy cậu đang rất sợ hãi, khác hẳn với vẻ của một thiếu niên khi gặp phải vấn đề của tuổi trưởng thành. Tuy trong lòng đoán rằng cậu đang có vấn đề, nhưng tôi không giục cậu.

Một hồi lâu sau, cuối cùng cậu cũng mở lời: “Thưa thầy, em là học sinh nội trú, mấy đêm nay... gặp phải những sự việc khó mà tưởng tượng nổi. Em không biết nên giải thích thế nào, nên đến tìm thầy để nói chuyện.

Tôi gật đầu. “Nói đi”

“Đã ba hôm nay rồi... liên tiếp trong ba ngày đều có tình trạng đó...” Cậu nuốt nước bọt, người run lên, dường như đang nhớ lại những điều đáng sợ. Tôi bắt đầu thấy tò mò, nhìn cậu và hỏi: “Rút cục là đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt Lam Điền Vũ tái nhợt đi, cậu nói: “Là như thế này, buổi tối ngày hôm trước, ý em là... sáng sớm. Em tỉnh dậy sau một cơn ác mộng vô cùng đáng sợ, tim đập loạn xạ, mồ hôi vã ra. Thưa thầy, từ trước đến giờ chưa khi nào em gặp phải cơn ác mộng đáng sợ như vậy... Sau khi tỉnh dậy rồi mà người em vẫn còn run...”

Tôi cảm thấy đã hiểu được phần nào, nên an ủi: “Điều đó không có gì là lạ đâu, áp lực của việc học tập của các em bây giờ rất lớn, nên nếu vỏ não của con người luôn ở trong trạng thái căng thẳng thì sẽ có lúc gặp phải ác mộng thôi...” :

“Không ạ, thưa thầy, em chưa nói hết.” Lam Điền Vũ nôn nóng ngắt lời tôi, “Mấu chốt của vấn đề không phải là ở cơn ác mộng đó.” Tôi ngạc nhiên: “Vậy thì là gì?”

“Em có một thói quen, khi ngủ để di động ở bên cạnh gối. Dù là nửa đêm dậy đi vệ sinh hay tỉnh dậy vì bất kì nguyên nhân nào em cũng đều bất giác nhìn thời gian trên di động. Đêm ấy, sau khi tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, em cũng nhìn di động như vậy, thì thấy lúc đó là 4 giờ 16 phút.”

Tôi ngây người, hỏi: “Sao vậy? 4 giờ 16 phút có ý nghĩa đặc biệt với em à?”

“Không, không phải ạ... lúc đó, em cũng chỉ tiện mắt liếc nhìn thôi, chứ cũng không nghĩ gì nhiều. Nhưng...” Lam Điền Vũ lại rùng mình một cái, “Những chuyện xảy ra trong hai tối sau đó quả là không thể nào tưởng tượng nổi, tình trạng ấy cứ liên tục xảy ra!”

Tôi lắc đầu, có phần khó hiểu: “Em nói là... tình trạng gì liên tục xảy Lam Điền Vũ hoảng hốt nói: “Buổi tối hôm kia, em lại cũng mơ thấy cơn ác mộng giống như vậy, hơn nữa cũng bị cơn hoảng sợ làm cho tỉnh giấc. Em xem thời gian thì cũng là 4 giờ 16 phút. Cho đến đêm hôm qua cũng vẫn vậy, em tỉnh dậy sau cơn ác mộng, mồ hôi vã ra ướt đầm, khi em nhìn di động...

“Cũng lại là 4 giờ 16 phút?” Tôi hỏi.

“Vâng ạ.”

Tôi đưa tay ra làm động tác: “Có nghĩa là ba đêm liền em đều gặp một cơn ác mộng, hơn nữa khi tỉnh dậy cũng đều là 4 giờ 16 phút?”

Lam Điền Vũ gật đầu, rồi sau đó đưa ra một loạt câu hỏi: “Thưa thầy, sao lại có chuyện như vậy ạ? Từ nhỏ đến giờ em chưa gặp chuyện lạ như thế bao giờ!

Rút cục là em có vấn đề gì ạ? Hiện tượng này trong tâm lý học giải thích như thế nào ạ?”

Tôi nhìn cậu chăm chú, trong đầu phán đoán nhanh. Thực ra, tôi cũng đã có kết luận đại thể rồi, nhưng để cẩn thận hơn, tôi cần phải hỏi cậu mấy vấn đề.

“Em liên tục gặp phải ác mộng ba lần, em có thể kể cho tôi sự việc trong giấc mơ đó được không?”

Ngoài dự đoán của tôi, Lam Điền Vũ lắc đầu, nói: “Em không nhớ ra. Lần nào em cũng tỉnh dậy khỏi ác mộng, nhưng lại hoàn toàn không nhớ rõ sự việc, chỉ biết rằng đó là một cơn ác mộng rất đáng sợ.”

Tôi nhận ra ngay lô-gic của vấn đề trong lời của cậu: “Nếu em không nhớ rõ sự việc của cơn ác mộng thì làm sao lại biết là ba đêm liền đều mơ thấy cùng một ác mộng?”

“Đó là vì... cảm giác của ba lần tỉnh dậy ấy giống hệt nhau. Hơn nữa, tuy  em không nhớ cụ thể trong mơ xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn có đôi chút ấn tượng... Tóm lại, em cam đoan là cùng một cơn ác mộng.” Lam Điền Vũ nhìn vẻ nghi hoặc trên mặt tôi nên có phần luống cuống, “Em cũng không rõ nữa, có lẽ... trực giác cho biết vậy.”

“Thôi được.” Tôi không muốn cứ bám lấy mãi vấn đề này, hỏi tiếp: “Ngoài tôi ra, em có kể cho ai biết chuyện này không?”

“Em còn kể cho Ngô Hạo Hiên là người ngủ cùng giường với em. Cậu ấy nói, đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi và bảo em đừng có để trong lòng. Nhưng em thì lại không cho rằng như vậy, em biết chuyện này chắc chắn có điều gì đó không bình thường. Nhất là khi em tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng lần thứ ba vào đêm hôm qua, em có một cảm giác rất không tốt... giống như là sắp xảy ra chuyện gì ấy.” Lam Điền Vũ ngẩng đầu lên nhìn tôi chăm chú, rồi lo sợ hỏi: “Theo thầy thì thế nào ạ? Giải thích thế nào về chuyện lạ mà em gặp phải? Rút cục thì có nghĩa là gì, thầy có biết không ạ?”

Có, tôi biết, tôi thầm nghĩ trong lòng, nhưng giống như những nhà tư vấn tâm lý có kinh nghiệm khác, tôi sẽ không bao giờ nói thẳng cho cậu biết những bệnh tật tâm lý cho người bị bệnh, như thế chỉ khiến người đó thấy ác cảm và nảy sinh tâm lý đối lập lại. Tôi cân nhắc xem nên dùng liệu pháp phân tích tâm lý như thế nào để chữa chứng loạn thần kinh ám ảnh cưỡng chế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro