Giấc mơ có thật [End]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 8 ; Trở về .

Từ ngày hôm đó trở đi không hôm nào hình ảnh ngôi nhà không ám ảnh tôi ngay cả trong giấc mơ tôi cũng trông thấy nó . Tôi không thể tưởng tưởng được chỉ trong thđưogian ngăn như vậy mà ngôi nhà đã thành ra như vậy …. Nghĩ đến đây lòng tôi lại đau nhói . Bên ngoài thì như vậy còn bên trong thì không biết nó đã xuống cấp như thế nào rồi ? Tôi phải quay lại ngôi nhà đó mới được . 

Nghĩ gì nào ngồi ngây ra nãy giờ vậy …. Không học bài đi! Hùng nhắc tôi khi hai đứa đang làm bài tập về nhà . 

-Anh Hùng ! Mai chủ nhật anh có rảnh không ? Tôi lí nhí hỏi .

-Đương nhiên là không rồi . Lâu lắm rồi chủ nhật anh có ra ngoài chơi đâu mà chỉ ở nhà chơi với em thùi mà . 

-Vậy mai anh đi đến chỗ này cùng em nha . Tôi đề nghị .

-Đi đâu vây ? Mắt Hùng sáng lên trông thất chắc vì đây là lần đầu tiên tôi mời anh đi chơi mà . 

-Ok ! Nhưng mà đi đâu vây …. chắc là lại đến khu vui chơi giải trí chứ gì …. Công nhận là em khoái mấy trò quá ta . Hùng lại bắt đầu đoán già đoán non rồi .

-Mai đi rùi biêt . Tôi nở mộtnụ cười ranh mãnh . Thôi em về phòng đi ngủ đây . Àh này mình vẫn phải dấu ba và dì chuyện của tụi mình nên mai em sẽ đi trước nửa tiếng và chờ anh ở thư viện .Sau đó anh tới thư viện tìm em rôi tụi mình cùng đi . 

-Good night honey ! Tôi tặng anh một nụ hôn gió rồi chạy về phòng .

-Tôi nên giường ngủ nhưng mà mãi không ngủ được vì tôi còn trằn trọc mong ngày mai mau đên .

……Anh à ! Nếu em ra đi thì anh đừng buồn nha ….. hãy quên em và tìm một người khác yêu anh và bên anh cả đời nha ….

-Không ….. Không !Anh sẽ không quên em đâu …. trọn đời này anh chỉ yêu mình em thôi ….trái tim anh sẽ không bao giờ yêu người khác đâu …. Vì vậy em không được đi …. Không được xa anh nghe chưa .

-Bỗng nhiên tôi cảm thấy toàn than mình mệt mỏi và đôi mắt đang từ từ khép lại nhưng tôi vẫn cảm nhận được đôi bàn tay của anh đang nắm chặt lấy bàn tay của tôi và tiếng của anh vẫn vang vọng bên tai cuả tôi .

-Nhóc … nhóc ơi ! Đừng mà ….. ! Nhóc đừng bỏ anh mà 

-Bịch …. Ui da ! Chả hiểu tôi ngủ kiểu gì mà ngã lăn luôn xuống sàn may mà có cái trăn chứ nếu không thì . Tuy vậy tôi vẫn không hiểu sao giấc mơ vừa rồi lại xuất hiện . Dạo này tôi chỉ mơ thấy cảnh đó mà thôi chẳng lẽ đón là điểm báo chuyện tình củm của tôi và anh sẽ gặp điểm gở ư . Không ! người ta bào mơ thấy gì thì sự thật toàn ngược lại thôi nên chắc không cóchuyện gì đâu có khi lại điều may nữa chứ . Nghĩ vậy rồi tôi đi xuống nhà ăn sáng khác với mọi lần cứ ngày chủ nhật tôi toàn ngủ tới muộn mới dậy thôi . Nhưng hôm nay thì khác tôi có hẹn với Hùng mà hơn nữa hôm nãy tôi sẽ đến …

-Dậy rồi hả con . Vô ăn sáng dí . Rồi dì quay sang ba tôi . Mình à hôm nay em cứ thắc mắc tại sao trời mấy hôn nay đang trở rét nhưng mà không biết sao hôm nay lại có nắng ấm hoá ra 2 công tử út nhà mình hôm nay dậy sớm . 

-Kể cũng lạ dạo này tôi cũng thấy hai đứa nó có cái gì lạ lắm đó mình . Ba tôi đế thêm vào rồi 2 người nhìn Hùng rồi quay sang nhìn tôi sau đó lại quay sang nhìn Hùng có một vẻ gì đó rất là mờ ám . 

-Má à ! Con đã nói với mà rồi hôm nay con phải tập luyện chuẩn bị cho hội thao sắp tới mà . Hùng nói dối cứ như thật vậy .

-Thế còn con hômnay có chuyênj gì mà con dậy sớm vậy ? Đột nhiên ba quay sang nhìn tôi với anh mắt rất lạ .Lại di chơi với đứa nào hả? 

-Dạ … đâu có . Trời sao ba đoán chúng vậy . Hôm nay con đi thư viện mua ít sách nên mới dậy sớm mà. Lúc này tôi để ý mới thấy Hùng đang nhìn tôi với vô cùng lo lắng chắc là lo tôi lamg lộ bí mật đây mà . 

-Mình nhìn kìa sao tự nhiên hôm nay hai đứa nó đều bận vậy mọi lần được nghỉ là 2 đứa đều ở nhà trọc nhau làm loạn cả cái nhà này lên vậy mà hôm nay đều đi cả … cái này lại thêm một điểm lạ nữa đấy . Ba tôi lại nói thêm một câu nữa làm tôi tý bị sặc sữa còn Hùng thì bị nghẹn .

-Điều này lại làm cho mọi người chú ý và nhìn chũng tôi với anh mắt tò mò và khó hiểu . Bông nhiên Mạnh lên tiếng .

-Con biết vì sao 2 đứa út nhà mình lại như thế rôi ? 

-Mạnh tuyên bố với cả nhà một câu mà làm cả tôi lẫn Hùng đều lo lắng vì chỉ có Mạnh là người duy nhất trong nhà là biết chuyện tình cảm của chúng tôi . Lúc đầu tôi còn nghĩ là Mạnh sẽ giúp chúng tôi che dấu cơ ai ngờ Mạnh lại bán đứng chúng tôi như thế này. Bây giờ cả nhà 4 người, 8 con mắt đều hướng vào Mạnh để chờ đợi câu trả lời của Mạnh . Ba và dì thì chứa đầy sự tò mò và hồi hộp còn tôi và Hùng thì đầy vẻ lo lắng và lo sợ . Chuyện này mà vỡ lở ra thì … có trời cũng không cứu được chúng tôi . Anh Mạnh ơi làm ơn đừng nói nha . 

- Mạnh nguyên nhân là dì nói đi con làm má và dượng tò mò quá rồi đấy nha . Dì lên tiếng thúc giục làm tôi càng thêm lắng . Tim tôi bây giờ đập loạn nhịp hết cả rồi .

-Đó là 2 đứa đang ở giai đoạn ….. Mạnh dừng lại ở đây làm cho tôi và Hùng phải nín thở . …Giai đoạn thay đổi sinhlý ở tuổi đậy thì . Con từng trải qua thời kì này nên con biết cơ thể thì thay đổi hết cái này cái khác nên dẫn đến tinh thần cũng có nhiều cái cần thay đổi theo nên nà chúng hơi kì ục một tý thì cũng đễ hiểu thôi . 

-Anh Mạnh ! Hùng gọi Mạnh bằng giọng đầy sự đe doạ . Không biết thì đừng nói lung tùng nha .

-Má và dượng có thấy không con nói chúng mà … má và dượnh nhìn mặt 2 đứa đỏ như gấc kìa lại còn đầy sự hồi hộp nữa chứ . Mạnh nói cưag cười thầm vì dã cho chúng toi một vố .

-Ba ơi ! con anh hết rồi …. Con đi đâu kẻo muộn . Nói xong tôi chạy biến mất luôn chứ ở lại không biết còn bị Mạnh đe doạ tinh thần những gì nữa .

Công nhận chủ nhật nên thư viện đông thật . Mà không biết Hùng làm cái quái gì mà chứa đếnn trễ 5 phút rồi . Vậy mà mọi lần chờ người ta có một tý thôi cũng đã nổi giận đùng đùng lên rồi .

-Hây ! Bỗng nhiên có ôm chầm lấy tôi từ đằng sau làm tôi giật cả mình . Và cũng chả cần đoán cho mất công tôi cũng biết người đó là ai …. Là anh chứ là ai . Chờ anh lâu chưa vậy .

-Em tưởng anh quên luôn không đến nữa chứ . Tôi làm mặt giận .

-Thôi mà cục Kưng của anh ! Đừng giận mà tại ba và dì cứ để ý nhiều quá nên mãi anh mới chuồn đi được. 

-Ai mà dám giận anh chứ . Tôi vẫn tiếp tục giả bô vì mấy khi co dịp như thế nào , dạo này tôi bị anh bắt nạt hoài .

-Trời không giận sao mặt mũi khó coi thế kia . Anh khẽ nhăn mặt 

-Đâu ! Đâu có …. Làm gì mà khó coi ! Tôi vội vàng soi và cửa kình thì vòng tay anh đã ôm lấy tôi từ lúc nào . Hùng …. Anh làm cái gì vậy …. mọi người nhìn đó . 

-Họ nhìn kệ họ chứ …. Anh ôm em là chuyện của chúng mình mà . Và dường như anh ôm tôi chặt hơn lúc nãy gương mặt anh khẽ kề vào má tôi .

-Anh Hùng …. ! Tôi khẽ lấy tay đẩy vòng tay của Hùng ra vì bây giờ đang là ở chỗ đông người mà .Mọi người nhìn thấy là không hay đâu . Mặt tôi lúc này đã đỏ gay như gấc rồi

-Vậy em phải tha lỗi cho anh đấy nha ! Nêu không anh sẽ không bỏ em ra đâu . Hùng mặc cả 

-Ok ! Nhưng chỉ nốt lần này thôi đó nha . Tai anh đo lần nào em đến muộn anh cũng la mắng em om sòm lên em mới làm vậy .

-Được rồi ! Hùng nhẹ hôn lên má tôi một cái nhưng chỉ nó chỉ đủ cho tôi cảm nhận mà thôi . Từ nay anh sẽ không làm vậy với em nữa được chưa ….Àh mà em bảo hôm nay chúng ta đi đâu cơ .

-Tý nữa em quên mât . Tại anh đó ! Vừa nói tôi vừa véo nhẹ anh một cái .

-Ui da ! Sao lại tại anh vậy ?

-Thì tại anh làm em…. Làm em . 

Tuy suốt ngày gặp Hùng như lúc nào bên cạnh anh tôi cũng có một cảm giác khác lạ mà sau này tôi cũng không thể tả nổi được .

-Anh làm sao em …. Nét mặt tò mò nhưng đầy ranh mãnh của anh làm tôi lại càng thêm bối dối . Và không thể nào mà giữ bình tĩnh lại được .

-Á xe bus tới rồi ! Mình đi thôi . Rồi tôi chạy lên xe để anh đứng ngẩn tò te hông hiểu gì hết nhưng anh cũng chạy theo tôi để lên xe .

Hôm nay đi vào bàn ngày tôi mới thấy hết được cảnh vật nơi đây vẫn như xưa không có gì thay đổi nhiều lắm . Vậy mà tôi cứ tưởng là nó sẽ thay đổi nhiều lắm cơ . Đây vẫn là con đường nhày trước tôi vẫn còn hay đi nhưng tôi không đi một mình mà tôi cùng với một người nữa . Một người rất quan trọng trong cuộc đời tôi .

-Nè em dẫn anh đến đây là gì vây ? Hùng hỏi .

-Tý nữa anh sẽ biết ngay thôi mà …. Đi thôi cũng sắp đến rồi . Tôi nắm lấy tay anh và chúng tôi cũng nhau sánh bước trên con đường . Không hiểu sao mỗi khi nghĩ đến mình sắp được đến đó tôi lại vui đến vậy .

-Tôi thì vui đến là vậy còn anh thì chỉ biết nhìn thôi mỉm cười vui vẻ mà chả hiểu chuyện gì hết .

-Đến nơi rồi . 

-Đây hả ? Anh thấy chỗ này hơi quen quen như là mình có tới đây rồi thì phải ?

-Đúng rồi tôi hôm mình đi chơi khu giải chí mình đã đến đây .

Trước mặt chúng tôi là một cánh cổng được sơn màu trắng nhưng nó cũng đã bắt đầu dỉ sét . Còn bên trong lag một cănh nhà hai tầng thuộc hạng trung bình nhìn trông vẫn còn mới nhưng vẫn có thể nhận ra ngôi nhà này lâu lắm rồi không có ai lui tới . Xung quanh cỏ dại đã mọc um tùm ở những khoảng đất trống . Tôi rút trong túi ra chiếc chìa khoá rồi mở cánh cổng . Mãi tôi mới mở được nó vì lâu ngày không mở nên ổ khoá hơi bị rít . Tôi đẩy cửa ra và nói .

-Mời anh vào nhà . 

- Nhà ! Hùng ngạc nhiên .Tôi mỉm cười . Em nói đây là nhà của em sao .

-Đúng ! Trước đây em,ba và má đã từng ở đây . Rồi tôi nắm lấy tai Hùng rồi hai chúng tôi cùng bước vào nhà trên con đường được lát bằng sỏi .

-Gia đình em trước đây sống rất hạnh phúc …. Chỗ kia tôi chỉ ra chỗ gốc cây hoa sữa ở dó không chỉ có mình nó mà có thêm một số câi khác nữa …. Ở chỗ đó trước kia có một bãi cỏ tuyệt đẹp mà mỗi ngày chủ nhật em và ba thường vui đùa ở đó ….. Còn ở chỗ gần mấy gốc cây đó là chỗ gia đình em vẫn thường ăn trưa đó …. Bên cạnh đó trước đây còn có một cái xích đu do ba là cho em nữa cơ .

Vừa nói tôi như vừa nhớ lại những ngày gia đình tôi sống hạnh phúc bên nhau . Nhớ lại những kỉ niệm mà gia đình tôi đã có và dường như tôi đang nhìn thấy mình lúc trước đang vui chơ cùng ba,má . Tôi ngồi xuống nhìn xuống đám cỏ dại trước mặt .

-Còn đây trước kia đây là một vườn hoa rất đẹp do em và má trồng …. Mọi người trong xóm ai cũng phải ghen tị đó vậy mà bây giờ hoa đã chết hết chỉ còn lại cỏ dại . Nghĩ đến đo tôi lại thấy lòng mình đau nhói vì trước kia đây là một vườn hoa rực rỡ dầy màu sắc vậy mà bây giờ …..

-Đừng nói vậy chứ … biết đâu vẫn còn một sô cây sống sót thì sao . Em đừng tuyệt vọng vậy chứ … mình thử tìm nhé … Rồi anh đi vào giữa đám cỏ dại đó mà tìm kiếm .

Nhưng tôi biết sự tìm kiếm đó kà vô vọng vì đã lâu lăm rồi không có ai chăm sóc thì soa mà sống nổi chứ lại cộng thêm bị cỏ dại xâm chiếm nữa chứ . Nhưng không hiểu sao tôi nhìn thấy anh đang đi tìm kiếm tôi lại vui đến vậy và dường như trong lòng cũng đang nhen nhúm một hy vọng là anh sẽ tìm thấy một cây nào đó . Những 5 phút … 10 phút …. 15 phút trôi qua mà vẫn không có gì . Quả thật là không còn một cây nào sống sót hay sao …..

-Anh Hùng ơi mình vào nhà đi ! Chắc lâu rồi không có ai chăm sóc chắc chúm không còn cây nào sống đâu ! Rồi tôi đứng dậy di vào nhà còn Hùng vẫn còn ở đó tìm kiếm .

Bên trong ngôi nhà đồ đạc vẫn còn nguyên như xưa , khi chuyển đi tôi và ba chỉ mang theo những gì cần thiết còn đâu những thứ khác chúng tôi đều bỏ lại . Đường như vừa bước vào nhà tôi đã cảm nhận thấy dường như mình đang được trở về sống như ngày xưa . Như thói quen trước kia tôi bước vào bếp như những lần tôi đi học về mẹ đang đứng trong bếp và chuẩn bị đồ ăn .Mùi thơm của những món ăn mẹ làm lúc nào cũng làm bụng tôi biểu tình ngay khi bược vào bếp .Vậy mà bây giờ chỉ có tôi một mình trong căn bếp lạnh lẽo này . Nghĩ đến đó nước mắt tôi lại chảy ra và không sao tôi có thể dừng lại được .

-Trang ơi ! Trang ….. Em đây rồi ! Ngay tức thì anh đã xuất hiện ngay trước cửa phòng bếp . Làm tôi phải lau vội giọt nước mắt vừa rơi xuống má .

-Em sao vậy … em khóc hả . Hùng đưa tay lên lau má cho tôi .

Không ! Em đâu có khóc đâu … tại bụi bay vào mắt em đó mà . Tại lâu ngày không có ai lau dọn nhà cửa nên nhà nhiều bụi quá . Anh chỉ nhìn tôi và im lặng . Á anh vừa gọi em có chuyện gì vậy .

-Đi ra đây với anh nào !Rồi Hùng nắm lấy tay tôi kéo tôi ra vườn với nét mặt cựu kì thích thú .

Có chuyện gì vậy anh . Tôi thắc mắt .

-Anh vừa mới tìm ra nó đó ....

Tôi nhìn xuống gần chỗ tôi đứng có một cây hoa đồng tiền kép màu hồng đang nở hao . Không ngờ vẫn còn có cây sống được trong điều liện này lại còn nở hoa nữa chứ … thật không thể tin đựơc . Nhìn bông hoa đang nở rộ và vươn lên giữa đám cỏ dại và tôi thấy rất vui dường như nó đang cho mọi người thấy sực sống mãnh liệt của nó thì phải . 

-Tuyệt quá anh à . Tôi thốt lên . Em không ngờ vẫn còn có vây sống được đến ngày hôm nay .

Anh đã nói mà . Cho dù có gặp chuyện gì đi nữa thì em cũng đừng tuyệt vọng hãy tin vào những gì tốt sẽ đến vơi chúng ta . 

Tôi ôm lấy anh , anh lúc nào cũng là chỗ dựa của tôi . Anh nói đúng mình không nên tuyệt vọng vì cuộc đời này còn có rất nhiều điều tốt đẹp sẽ đến với mình cũng như anh vậy . Khi má ra tôi cũng rất buồn và tuyệt vọng tuy lúc nào tôi cũng phải tỏ ra là mình rất cứng rắn . Và anh đã đến bên tôi để giúp tôi không còn buồn và cô đơn nưa nhờ vậy mà tôi không phải cố gắng tỏ ra là mình là người cứng rắn nữa . 

Cả buôi sáng chúng tôi ngồi ngoài bãi cỏ nằm dưới anh mặt trời ấm áp hiếm hoi của thời điểm giao thời giữa mùa đông và mùa xuân . Đến trưa do gần đó không của hàng ăn nên tôi đành mua mì gói về nấu . ( may mà lúc đi ba tôi có để nồi và bát đũa lại ) . Tuy ăn mì nhưng chúng tôi vẫn thất rất ngon có khi còn ngon hơn những món đắt tiền ở những cửa hàng sang trọng vậy . 

Bỗng nhiên anh ôm lấy vòng eo của tôi từ đằng sau trong khi tôi đang bận rửa bát . 

-Anh Hùng lại gì nữa vậy … anh không thấy em đang rửa bát à ? 

-Anh thấy rồi nhưng mà anh thấy em anh không thê kiềm chế được …. Nhìn em rửa bát còn anh thì rọn bàn cứ như đôi vợ chồng trẻ vậy . Dường như Hùng ôm tôi chặt hơn và tôi có thể cảm nhận được hơn thở nóng ấm của anh đang phả nhè nhẹ vào gáy tôi rồi sau đó từ … từ anh hôn nhẹ lên cổ … rồi lên tai tôi 

-Anh …. Anh Hùng dừng lại đi ….. em nhột quá …..Bông nhiên Hùng xoay người tôi lai rồi đfe tôi ra bàn ăn . Đôi môi anh đã đặt lên đôi môi của tôi đang run rẩy bàn tay của anh thì từ từ cởi từng chiếc cúc áo của tôi . Còn tôi thì không còn kiềm chế được mình nữa môi tôi đang níu đôi môi của anh và tôi cũng đưa tay cởi áo của anh ra …. Dường như mọi vật xung quanh không còn quan trọng với chúng tôi nưa mà bây giờ chúng tôi chỉ biết có nhau mà thôi .

Buổi chiều hôm ấy , tôi dẫn Hùng đến chơi vơi lũ trẻ ở cô nhi viện gần đây vì lâu lắm rồi tôi không được gặp bọn chúng . Nhìn thấy tôi tất cả bọn chúng đều ùa vào ôm chầm lấy tôi và gọi tên tôi .Tiếng bọn chúng là tôi đau hết cả tai nhưng vẫn nhận ra tiếng một người mà tôi cũng rất yêu quý đó là má Thảo .

-Trang đó ? Có phải Trang không con . Má nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy niềm xúc động .

-Dạ con nè má … dạo này có khoẻ không .

-Dạo này má vẫn khỏe … còn co và ba thì sao …. Trông con dạo này hơi ốm đo ? Lúc nào má cũng ân cần như vậy .

-Dạ ba con dạo này vẫn khoẻ ,nhưng ba bận lắm mấy lần ba định về thăm nhưng bận quá nên không về thăm được má à .

-Còn đây là …. Má thắc mắc và quay sang nhìn Hùng .

Dạ con giới thiệu với má đây là Hùng anh trai con của dì ….và cũng là người ….. Tôi không nói ra những mà má cũng hiểu má cũng như má tôi chắm sóc tôi từ nhỏ nên chuyện tôi là Gay má cũng biết .Còn dây là má Thảo ,má là người mẹ thứ 2 của em đó . Tôi quay snag nói chuyện với Hùng .

-Thôi các con ngồi chơi đi má ra phơi nốt đống quần áo hồi sáng giạt nhưng chưa lịp phơi rồi nấu cơm cho các em ăn . Rồi tôi 2 má con mình nói chuyện .

-Thôi má cứ nấu cơm đi để con phơi quần áo cho các em cho . Tôi đề nghị .

-Thôi để má làm được mà các con cứ chơi với các em đi . Má từ chối .

-Chỉ một loáng là xong thôi má , má để con phụ một tay xong rồi con chơi với các em cũng được .

Vậy thì phiền các con quá …. 

-Bây giờ anh phải đi giúp má một tay … lát nữa mới quay lại chơi với các em được … nên chó chò gì thì chờ anh chơi mới nha . 

-Dạ . Bọn trẻ đồng thanh đáp

Rồi tôi và Hùng ra ngoài sân phơi quần áo cho bọn trẻ . Hùng rất ngạc nhiên khi thấy tôi làm một loáng là xong .

-Anh tưởng em được chiều từ nhỏ ai ngờ em cũng chăm chỉ quá ha . 

-Anh đừng coi thường em nha nhìn vậy thôi nhưng còn nhiều điều anh chưa biết về em lắm .

-Em hay lui tới đây lắm hả ? 

-Lúc đầu là do má em đến đây là domá em bắt đi vì má em chỉ ở nhà thôi nên muốn đến đây giúp má Thảo dân dần em cũng thích nơi này và đến đây thường xuyên hơn .

-Vậy là cả má em cũng đến đây nữa hả . 

-Còn có cả ba em nữa cơ nhưng sau này do ba bận nên không đến được . … Anh biết vì sao cả nhà em ai cũng hay đến đây không . Hùng không nói mà chỉ lác đầu . 

-Đó là do ba em là từng là trẻ mồ côi nên khi thành đạt rôi ba muốn giúp những đứa trẻ khác giông như mình vậy .

-Thảo nào em không có người thân nào .

-Ai bảo em không có . Em có ông bà ngoại hiện đang sống tại Mĩ .Trước đây ông bà cũng ở Việt Nam nhưng do ông ,bà không đồng ý chuyện của ba má em nên ông bà đã bỏ snag Mĩ sống . Đến nay ông bà cũng vẫn không chấp nhận ba em .

Bỗng nhiên anh ôm lấy tôi . 

-Anh muốn chúng ta giống ba và má em cho dù có bị ngăn cả thế nào cũng vẫn đến với nhau . Và tôi cũng ôm lấy anh . 

-Má ! Con chia cơm cho các em xong rồi đó má !

-Ừ ! Cảm ơn con .

- Má ! Má sao má khách khí vậy con cũng giống như các em sống ở đây thôi mà nên giúp mấ chuyện nhỏ này thì có đáng gì . 

-Má ! này …má thấy Hùng thế nào hả má .

Tuy mới gặp nhưng má cảm thấy nó là người tốt và biết quan tâm tới người khác nhìn cách nó chơi với lũ trẻ là má biết . Má mừng cho con lắm chắc ở trên trời má con mà biến tin này chắc má con cũng vui lắm .

- Dạ !

Nghe được này của mà sao tôi thấy trong lòng mình vui quá 

- Hôm nay vui quá anh Hùng ha ? Tôi quanh sang hỏi anh khi chúng tôi đang tay nắm tay trêm đường về nhà .

- Ùh . Chụt ! Lợi dụng lúc tôi anh hôn trộm lên môi của tôi .

- Anh xâu quá ! Tôi quay đi để che đi nét ngượng ngùng để anh không nhìn thấy .

- Ùh . Lại một cái . Không hiểu sao anh học ở đâu được cái thói hư hỏng thế không biết .

- Lần sau cấm được như thế nghe chứa ! Tôi quay sang cáu 

- Ok ! Chụt .... Cái này là cái cuối .Rồi anh cười làm hòa .

Rồi anh khoác tay qua vai tôi rồi ôm lấy tôi . 

- Giá như bây giờ mình học đại học thì có phải tốt không nhi?

- Để làm gì ? Tôi quay sang nhìn anh .

- Thì học đại học là có thể tự lập đưpực tồi như vậy chúng ta sẽ được ở riêng và lúc đó chúng ta sẽ được sống cùng nhau . Chỉ có hai chúng ta thôi .... mới nghĩ tới đó mà anh đã thấy hạnh phúc rồi . À hay từ bây giờ anh lén ba và dì sang ngủ cùng em nha .

- Cái gì . Tôi hét lên đầy ngạc nhiên . Sao vậy được .

- Dù sao thì chúng ta đã ..... rồi có thêm một lần nữa cũng có sao đâu . Mà sao làm chuyện đó cớ lẽ anh sẽ không ngủ được mất . Vì mỗi lần ngủ lại nghĩ đến em à .

- Không được . Em không cho anh ngủ chung đâu . 

- Sao vậy. 

- Không sao hết .

- Đi mà ... cho anh ngủ cung em đi .... năn nỉ đấy vợ yêu của anh ? 

- Cái gì ai làm vợ của anh .

- Là em chứ là ai nữa , chúng ta đã ngủ với nhau rồi thì thành vợ chồng rồi còn gì . Rồi Hùng ôm tôi vào lòng rồi hôn lên má của tôi .

- Không ... em không chịu đâu . Tôi chạy thoát khỏi vòng tay không anh hôn tui chết mất . Lêu ...lêu 

- Sao lại không được .... anh mà bắt được em thì đừng có hòng mà thoát tội .

- Anh thử bắt em coi ....

- Được rồi đứng lại ... đứng lại mau 

-------------------------------------o0o0o0o0o0o-------------------------------

-Hôm nay bà được mấy điểm môn toán vậy . Tôi hỏi nhỏ Lan .

-Tui chỉ sai có mỗi dấu ‘ suy ra ‘ là dấu “tương đương “ thôi vậy mà thầy trừ tôi những một điểm nên chỉ được 9 thôi .

-Vậy hả ? Tôi cũng nhầm vậy mà đâu có bị trừu điểm đâu … vẫn được 10 nè . Tôi vui vẻ khoe nhỏ Lan. 

-Thầy giáo thiên vị cậu rồi … tôi phải kiện thầy mới được . Nhỏ Lan Hùng hổ .

-Con kia mày kiện làm gì mày không biết Trang là học trò kưng của thầy giáo à . Nếu mày mà nên kiện đi đâu thầy cũng nói là “ bạn Trang có ý thức học tập , hay giơ tay phát biêu nên thầy cộng cho bạn ấy điểm khuyến khích cũng là chuyện bình thường thôi mà “ . Nhỏ Ngọc lại bắt trước giống y như giọng thầy .

-À đúng rồi dạo này thầy giáo rât lạ dường như thầy đang để ý ông đó . Nhỏ Lan lại bắt đầu suy diễn lung tung rồi .

-Đâu có đâu ? Tai dạo này tôi tiến bộ hơn trước nên vậy thôi … làm gì chó chuyện thầy để ý tôi .Mà thầy giáo để ý chỉ là giúp đỡ học sinh hơn thôi mà chuyện đó có gì lạ đâu . 

-Đó là cậu không biết đó thôi mỗi lần thầy giáo lên lớp đi đâu cũng gọi cậu ít nhất 2 lần /buổi hơn nữa trong lúc giảng thầy giáo hay nhìn cậu rồi tủm tỉm cười lắm đó . Nhỏ Ngọc thêm vào .

-Đúng rồi tôi cũng thấy vậy … Nhỏ Lan lại tiếp lời .

-Hai nhỏ kia vào hùa trêu tôi đấy hả ? 

-Thôi không trêu nó nữa không về nó lại mách Hùng và 2 đứa mình chết đó . Nhỏ Ngọc này thật là đáng ghét quá .

-À nhắc đến mới nhớ Hùng đâu rồi Trang sao hôm nay không về với tuị mình vậy . Nhỏ Lan quay sang hỏi tôi .

-Hôm nay Hùng phải tập cho cuộc thi thành phố sắp tới . Lần trước chuẩn bị cho hội thao của trường đã mệt lắm rôi nay thi thành phố chắc là … Tôi thở dài .Lại còn sắp kết thúc năm học nữa chứ 

-Lan ơi mày nhìn nó đang lo cho người yêu nó kìa … mới không về cùng một ngày thôi mà đã vậy rồi .Lan … Lan … làm gì mà đứng đờ người ra vậy ….

Tôi và Ngọc mải nói chuyện lúc này mới quan sang nhìn Lan . Cô nàng lúc này đang mắtb chữ O mồm chữ A nhìn về một hướng khác .

-Đẹp trai quá ! Đó là câu duy nhất mà cô nàng có thể thốt ra được trong lúc này .

Tôi và Ngọc cùng nhìn về phía mà Lan đang nhìn ngay lập tức Ngọc cũng rơi vào trạng thái tương tự . Thì ra đo là một tràng trai trông rất KUTE . Anh ta mặc áo sơ mi ngăn tay bên ngoài , áo thun dài tay bên trong theo kiểu HipHop , chiếc quần thụng và đôi giày vải cộng thêm cặp kính đen đang là mốt của năm nay lại càng làm anh ta trông dẹp hơn , mái tóc chôm chổm làm cho anh ta trông cực kì Cool . Phải công nhận một điều anh ta cao thật có khi anh ta cũng phải cao 1m85 mất . Nhưng tôi nhìn anh ta trông rất quen … nhưng sao tôi không thể nào nhận ra được . Bông nhiên anh ta tiến về phía chúng tôi . Điều này hai đứa bạn tôi vui không thể tả chắc bây giờ chúng đãng nghĩ anh ta đến để làm quen với chúng nó cũng nên . Người đẹp vậy ai mà chả thích . 

Nhưng anh ta không tiến tơi để làm quen với chúng mà anh ta tiến tới là vì tôi .

-Trang …. Đó là điều duy nhất tôi nghe được từ anh ta rồi sau đó anh ôm chầm lấy làm hai con bạn tôi vừa vỡ mộng ; lại vừa ngạc nhiện . 

Do không biết là ai nên tôi đứng như chờ trồng vậy mãi đến gần 5 phút sau anh ta mới thả tôi ra .

-Không nhận ra hả ? Lúc bây giờ anh ta mới bỏ kính ra .Nhận ra mình chưa .

-Không thể nào tin vào mắt mình nữa … người đó chính là …. là Tuấn người yêu cũ của tôi 

-Có phải là … Tuấn ….Tuấn đúng không . Tôi ấp úng .

-Mình là lâu lắm rồi không gặp .

Tôi và Tuấn quyết định đi ăn vì sắp đến bữa tối rồi . Nhìn Tuấn bưng 2 khai đồ ăn từ từ quầy phục vụ của nhà hàng KFC quần áo thì xộc xệch , mồ hôi đầm đìa trông đến tội . Nhìn cảnh Tuấn lúc này tôi lại nghĩ tới lần đầu chúng tôi gặp nhau . Hôm đó cũng chính tại nơi mày vfa nhà hàng cũng đông như thế này . Tôi và Tuấn cùng xếp hàng để chờ tới lượt mua thức ăn , do đông quá nên tôi đã bị một tên béo xô ngã và khóc ngon lành không hiểu sao lúc đó Tuấn lại đúng ra bảo vệ tôi và đánh cho tên đó một trận . Nghĩ lại đến cảnh đó tôi lại phì cười . 

- Đồ ăn đến rồi đây . Tuấn đặt khay đồ ăn xuống và nhìn tôi . Có chuyện gì mà Trang cười một mình vậy . 

- Àh ! Không có gì ... mình chỉ nhớ lại ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau thôi . 

- Ra là vậy . Hôm đó khóc quá trời làm mình phải nhường luôn phần ăn của mình cho bạn mới chịu nín đó . Ra Tuấn cũng vẫn nhớ chuyện đó . 

- Wua ... xem ra Tuấn vẫn nhớ khẩu vị của mình . Vì không muốn nhác lại chuyện xấu hổ ấy nữa nên tôi đánh trông lảng sang chuyện khác . 

- Tât nhiên khẩu vị của bạn sao mình quên được .

Không ngờ Tuấn vẫn như xưa vậy mà mới đầu khi thấy sự thayđôioỉ ngoại hình của Tuấn tôi còn sợ ràng tính cách Tuấn vẫn thay đổi . Nhưng mà tôi vẫn thấy Tuấn có một điều gì đó khang khác mà không biết khác ở đâu . 

- Mấy năm nay Tuấn làm gì ? Ở đâu ? Sao không có tin tức gì hết vậy ! Tôi quay sang hỏi Tuấn , những câu hỏi này tôi muốn hỏi Tuấn từ rất lâu rồi . 

- Mình sang Mĩ với một người bà con ....

...... 

Và tôi và Tuấn cứ thế nói hết chuyện này đến chuyện khác . Vì vậy mà tôi đã lỡ mất chuýen xe bus 25 để về nhà đành phải đi chuyến 26 sang khu bên cạnh rồi đi bộ về một đoạn và Tuấn đã dẫn tôi về . Vậy là mấy năm nay Tuấn đã sang Mĩ , cuộc sống của cậu ấy giờ đây rất tốt nhưng không hiểu sao khi gặp lại Tuấn tôi không còn có cảm giác như xưa nữa không lẽ tôi đã yêu Hùng nên khi gặp lại Tuấn nên vậy ...

- Lần này Tuấn ở lai Việt Nam lâu không vậy ?

- Chắc cũng khá lâu đó vì mình có một số việc cần Nàm ở Việt Nam hơn nữa mình muốn tìm lại và mang theo một thứ mà lần trước mình đã phải để lại đây . Nói đến đây Tuấn nhìn tôi bèng một ánh mắt mà Tuấn chưa nhìn tôi làm tôi hơi sợ . 

- Nhà ... mình đây rồi .... mình vô nhà đây .... Tuấn về cẩn thận nhé . 

- Nhà bạn đây hả ? Bạn vô nhà đi . Trang này ....

Tôi đang định vào nhà thì Tuấn gọi nên tôi quay lại . 

Chụt . Vừa mới quay ra thì Tuấn đã hôn lên chán tôi làm tôi không kịp phán ứng gì . 

- Mình về đây . Rồi Tuấn quay lưng bước đi nhưng vẫy giơ tay vẫy chào tôi . 

Phải mất 1 phút tôi mới chấn tĩnh lại được mà bước vào nhà . Mọi người tầm này đều đã về phòng hết nên tôi chả gặp cả lên tôi lên phòng luôn . 

- Nhóc ! Đi đâu mà giờ này mới về ? Tiếng nói đó vọng ra từ một góc tôi ở phía cầu thang và dần dần tiến lại gần tôi . Thì ra đó là anh làm tôi giật cả mình . 

- Anh làm em giật mình đó .... Em về phòng đây . Lợi dụng tình thế tôi định chuồn luôn . 

- Đứng lại . Tôi mới vừa định chuồn thì đã bị anh túm lại . Đi đâu ... định chuồn sao ... anh không dễ bị lừa đâu nhóc . Nói nhanh đi đâu ! Anh nghiêm mặt 

- Em đi chơi với tụi bạn thôi mà . Không biết có phải bị anh kiêm soát chặt qua hay không mà tôi đã học được cách nói dối không chớp mắt thế không biết . 

- Đi chơi sao không về ăn tối. Anh vẫn tiếp tục tra hỏi .

- Tại nhỏ Lan ấy mà ... nó muốn vô FkC ăn tôi nên em phải đi theo nó . Nhìn anh có vẻ hơi hoài nghi nên tôi nói . Không tin anh gọi điện cho nhỏ Lan mà xem . Rồi tôi giả vờ giận rồi chạy vô phòng .

- Không ... không .... KHÔNG ! 

Tôi tình dậy thấy người mình lạnh toát ,mồ hôi ướt hết cả người . Thì ra đó chỉ là một giấc và tôi bắt đầu cảm thấy dễ chịu hơn khi biết mình đang ở trong căn phòng yêu quý của mình chứ không phải là căn phòng toàn màu trắng của cái bệnh viện đáng ghét nào đó . Ngoài kia những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu tràn ngập khắp mọi nơi làm cho cảnh vật trở nên yên bình vậy mà trong lòng tôpi tràn ngập những lo lắng . Không hiểu sao dạo này cái giấc mơ quai quỷ đó cứ bám lấy tôi hoài vậy hay là sắp có chuyện chẳng lành xảy ra ... Không ! Tôi tự nhủ vì cái ý nghĩ ngớ ngẩn đó của mình vì mơ là một chuyện và chuyện nó xảy ra lại là một việc khác . Để quyên đi những ý nghĩ chẳng lành đó đi nên tôi quyết định đi tắm và chuẩn bị đi học . 

Tôi ra ngoài thì anh đã đứng ngoài đó chờ tôi rồi , thấy tôi anh nheo mắt nhìn tôi như nhìn một vật lạ . 

- Hôm nay xuống sớm quá ta ...khéo trời hôm nay mưa to . Rồi anh cười tinh quái .

- Làm gì mà đến mức vậy, nhìn trời hôm nay chắc chỉ có bao thôi không mưa to đâu . Xe sắp đến chua anh ? Tôi hổi vi mọi hôm tầm này xe phải đến rồi mới đúng .

- Hôm nay em xuống sớm 3 phút mà nên ngồi chờ chút đi . 

Tôi ngồ xuống bên cạnh anh lâu lắm rồi tôi mới được ngồi cạnh anh chờ xe như vậy , tôi nhẹ tựa đầu mình lên vai của anh và tôi mong 3 phút này thời gian trôi thật chậm , thật chậm như 3 năm vây để tôi được ngồi mãi bên cạnh anh như vậy .

- Kìa xe đến rồi kìa ... nhanh lên không lỡ chuyến này là đi muộn đó . 

** Trường Anh Khai 

- Trang ... bên này nè . Tôi vừa xuống xe thì đã thấy nhỏ Ngọc và nhỏ Lan ngồi bên quà trá sữa kế bên gọi . 

- Anh vô lớp trước nha ... em qua bên đó một chút . Không cần anh đồng ý tôi chạy qua bên đó liền . 

- Nhơ để ý giờ để còn vô học nữa nha . Anh chỉ nói xong câu đó thoi là tôi đã chạy vô quán trà sữa mà 2 nhỏ dang ngồi . 

- Ngồi lâu chưa vậy mà sao nhìn mặt 2 bà có vẻ hình sự vậy . Vừa nói tôi vừa kéo ghế ngồi xuống . Anh Vinh ơi cho em một "thạch tình nhân nha " . 

Bây giừo tôi mới thấy làm lạ sao mọi hôm 2 nhỏ này nhiều chuyện lắm mà sao hôm nay không thấy nói lăng gì vậy . 

- Có chuyện gì bức xúc 2 bà kể cho tôi nghe xem nào dừng có nhìn tôi như vậy khó chịu lắm . 

Bây giờ nhỏ Lan quya sang nhìn nhỏ Ngọc thì thầm to nhỏ gì đó . 

- Trang bây giờ tôi mới biết ông ghê thật dám bắt có 2 tay cơ à ? Nhỏ Ngọc nói mà tôi chả hiểu gì cả . Vậy mà từ trước tới giờ ông toàn giấu tụi tôi mãi đến hôm qua mới đẻ lộ cái duôi hồ ly tinh ra nha . Biết đường thì khai hết ra mau nếu không thì ... nhỏ Ngọc anh đang nói thì quay sang nhìn nhỏ Lan với ánh mắt cực kì gian xảo . 

- Bà đang nói chuyện gì vậy ... tôi bắt cá 2 tay hồi nào tôi nói với vẻ mặt ngơ ngác . 

- Lại còn chối nữa à ? Vậy tôi hỏi ông có phải ông và Hùng thích nhau không . Nhỏ Lan bắt đầu ra tay . 

- Đúng chuyện đó là đương nhiên rồi tui , chuyện đó 2 bà cũng biết mà sao còn phải hỏi . 

- Vậy thế người hôm qua là ai ? Nhìn 2 người thân mật vậy tôi nghi lăm chắc phải có gì với nhau rồi đúng không . khai mau ! 

- Àh! Người hôm qua là Tuấn bạn cấp II của tôi đó mà . Tôi vừa nói vừa uống một ngụm trà sữa .

- Có thật chỉ là bạn thôi không tôi không tin . Nhỏ Lan tỏ vẻ hoài nghi .

- Tôi cũng thấy vậy . Nhìn người đó thân mật với ông như vậy tôi không tin 2 người chỉ là bạn . 

- Thực rà không hẳn là bạn ......

...... 

vậy là tôi đã kể hết mọi chuyện giữa tôi và Tuấn cho 2 người đó nghe . 

- Hóa ra là như vậy hèn chi tôi thấy nghi nghi .Nhỏ Lan kết luận sau khi ngeh xong chuyện của tôi 

- Vậy Hùng đã biết chuyện đó chưa ? Nhỏ Ngọc hỏi tôi . 

- Vì 2 người đó chưa gặp nhau bao giờ nên tôi chưa nói . Cũng có thể tôi cũng không nói cho Hùng biết đâu vì chuyện tôi với Tuấn đã là quá khứ rồi . 

- Không nói cũng được nhưng cận thận đấy vì dễ gây hiểu lầm lắm đó . Nhỏ Lan nhắc nhở tôi . 

- Tôi biết rồi . Tôi trả lời . 

- Nhìn ông được toàn "hotboy" vậy quanh mà tôi thấy tủi thân quá chả có ma nào nó ngó . Nhỏ Ngọc than thở . 

- Thôi sắp đến giờ rồi vô học đi .

Và 2 nhỏ kia lại trở về trạng thái bình thương băt đầu 'tám' đủ thứ truyện . Nhưng khi tôi đi đến cầu thang thì thấy nhỏ Ngọc kéo áo tôi .

- Trang nhìn kìa .... nhanh lên .

Tôi vội nhìn theo hướng tay chỉ của Ngọc về phía một gốc cây gần đó . Thật không thể tin được là đó là Hùng và Hạnh đang đứng ở đó và khi tôi vừa quay ả thì nhỏ Hạnh ngã vào lòng cửa Hùng và Hùng thì vội quay sang đơ nhỏ ấy . Tôi đứng như chờ chồng trước cảnh tượng ấy mà không thể nói được gì . 

Tôi không nhờ sau lưng tôi anh lại làm những chuyện như tôi thật quá tin anh mà không đề phòng gì cả . Thảo nào mấy lần tôi nói với anh là không nên chơi với nhỏ ấy mà anh cứ gạt phát đi giờ thì tôi đã hiểu vì sao anh lại có thái độ như vậy . Tôi vội bỏ lên lớp nước mắt tôi bắt đàu trào ra . Tôi không muốn anh hay ai nhìn tôi khóc lúc này và nhất là nhỏ vì như vậy thì nhỏ ta sẽ được vui mừng lắm . 

- Trang ... trang . Nhỏ Lan và Ngọc gọi và chạy theo tôi . 

- Trang ... Trang ! Đó là tiếng của anh nhưng tôi muốn mặc kệ . Vì bây giờ đi đâu anh cũng nói toàn những lời xin lỗi hay giait thích mà tôi vì tất cả chỉ là những lời nói dối mà thôi . 

Nhưng chỉ vài bước là anh đuổi kịp tôi . 

- Trang nghe anh nói đã . 

- Không ! Em không muốn nghe anh nói gì nữa mọi việc như vậy là quá rõ rồi .... anh còn nói gì nữa . Tôi vừa nói vừa khóc 

- Em bình tĩnh đã nào mọi việc không như em nghĩ đâu .

- Cái gì không nghĩ tôi nghìa . Tôi có phải đứa ngốc đâu mà không hiểu được chuyện đó . Từ trước đến giờ tôi vẫn tin anh vậy mà tôi không ngờ anh la một người như vậy . 

- Trang em phải tin anh chứ anh không phải như vậy . 

- Sau những gì tôi nhìn thấy mà anh bảo tôi là anh không phải như vậy mà được sao ... tôi không ngốc đâu . 

Nói xong tôi lau giọt nước mắt vừa chảy trên má mình và quay về lớp và để mặc anh đứng đó . 

Tôi bước vào lớp mọi người ai cũng nhìn tôi như vật thẻ lạ vừa bước vào lớp vậy. 

- Cái gì mà nhìn tôi kì vậy mặt tôi có cái gì àh . Tôi đưa tay lên lau mặt vì sợ mọi người biết được tôi vừa khóc . 

- Không mặt cậu không có cái gì nhưng trên bàn cậu thì có đó . Hào liền nói từ phía sau .

Thấy vậy tôi liền tiế về bàn mình và tôi cũng bất ngờ không kém mấy người trong lớp . Trên bàn tôi có một chứ gấu bông bên cạnh một bó hoa hồng . Ngoài ra trên mặt bàn còn dình một dòng chữ màu hồng " Anh mãi yêu em ... Trang !" . 

Ngay sau đó mọi người ai cũng nhao nhao lên hỏi tôi ai làm chuyện này vậy . Mấy ngỏ con gái thì kêu là lãng man mấy đứa con trai thì đứa bào là vớ vân đứa thì bảo trò này hay lần sau phải tỏ tình kiểu này mới được . Còn tôi thì cũng như bọn họ không biết ai và cũng muốn biết ai đã làm chuyện này . Nhìn vào hiện trường này tôi có thể đoán được đó không phải là Hùng làm vì anh không bao giờ nghĩ ra được những chuyện như thế này . Chỉ có thể là .... không không thể là người đó được . 

Đúng lúc đó Hùng bước vào lớp . Mọi người vây quanh anh và hỏi về cái vụ gấu với hoa này lúc đàu anh cũng ngơ ngác vì không hiểu chuyện gì nhưng khi hiểu rồi thì anh tỏ vẻ khó chịu và bước về chỗ mà không nói một câu nào . Hào hỏi anh thì bị anh gắt và nói là " nhiều chuyện " . Và mọi người cũng về chỗ ngay sau đó vì cô giáo đã vào lớp . 

*** Tan học . 

- Trang chuyện của ông với Hùng sao rồi . Nhỏ Ngọc hỏi tôi . 

- Còn sao nưa nhìn mặt nó là biết là 2 người đó đang giận nhau rồi .Nhỏ Lan nhanh nhảu . 

- Thế còn vụ quả tặng thì sao biết ai làm chưa .... có phải kà Hùng không ? Nhỏ Ngọc hỏi tiếp . 

- Ai mà biết được . Tôi cũng như mấy cũng có biết ai làm đâu . Mà tôi cũng chả thích mấy chuyện này lắm cứ sao sao ấy ... mọi người nhìn vào lại nói này nói kia ngại lắm . 

- Hôm nay không đi cùng Hùng hả Trang ? Mọi hôm 2 người như hình với bóng cơ mà sao hôm nay mỗi người một nơi vậy . Tiếng nhỏ Hạnh đằng sau làm tôi bực mình và lại nhớ lại chuyện buổi sáng . Nhưng dù tức thế nào tôi cũng không thèm chấp loại người như ngỏ đó nên vẫn bước tiếp . 

- Không nói gì là biết ngay là 2 người giận nhau rồi ... phải không Hạnh . Tiếng của mấy nhỏ ban đi cùng Hạnh . 

- Chắc vậy ! Nhỏ Hạnh trả lời và tiến đến chỗ tôi . Tôi đã nói rồi cậu không giành anh ấy từ tay tôi đi được đâu tốt nhất là nên từ bỏ đi . 

- Cô muốn chết hả .... Lan tỏ ra bức xúc định tiến đến cho Hạnh một trận thì tôi và Ngọc ngăn lại . 

- Muốn đánh nhau hả ... cứ việc nếu như bạn không ngại gặp Ban Giám Hiêu . Rồi Hạnh và đắm bạn của mình bỏ đi . 

- Sao bạn phải nhịn cô ta vậy vào mình, mình cho cô ta vào viện rồi người đâu mà ... đáng ghét . Lan tức giận

- Bỏ qua đi . Tôi nói rồi bước đi . 

- Nó sao vậy .Lan thắc mắc rồi Lan và Ngọc thì thầm điều gì đó rồi 2 đứa chạy theo tôi . 

Đang đứng chờ xe bus thì anh xuất hiện , tuy biết anh đến nhưng tôi vẫy làm ngơ . Thấy tôi anh liền nói . 

- Sao về không đợi anh vậy . Không thấy tôi nói gì anh liền nói tiếp. Vẫn giận anh à chuyện sáng nay chỉ là ... 

- Anh đừng nói nữa em không muốn nghe . 

- Trang à bình tĩnh nghe anh nói đã . 

- Trang ! Tôi nhìn ra thì thấy Tuấn đang đi trên chiếc Vespa màu xanh ngọc tiến lại chỗ tôi

- Tuấn làm gì ở đây vậy ? Tôi hỏi ngay khi Tuấn dừng lại chỗ tôi . 

- Mình đến đón bạn chứ đi đâu . Thôi đứng đó làm gì lên đây mình đèo về . Vừa nói Tuấn vừa đưa cho tôi chiếc mũ bảo hiểm .

- Trang xe bus đến rồi đó về thôi . Thái độ của anh có vẻ không vui khi thấy Tuấn đến đón tôi . 

-Anh về trước đi hôm nay em về với bạn . Tôi quay sang anh mà nói . Tôi không muốn về cùng anh lúc này vì chuyện tầm sáng .

- Anh có phải là Hùng anh trai Trang không ? Tuấn quay sang bắt chuyện với anh 

- Đúng tôi là Hùng còn cậu là ai ? Anh hỏi lại Tuấn với một giọng hơi tức giận .

- Àh tôi quên giới thiệu tôi là Tuấn người yêu của Trang mới ỏ bên Mĩ về . Nên hôm nay anh cho chúng tôi một khoảng thời gian riêng nha . Tôi hứa sẽ đưa Trang về nhà cẩn thận . 

Câu nói của Tuấn làm cả tôi và anh đều bất ngờ . Tuân nói Tuấn là người yêu của tôi ư nhưng sao tôi không có một phản ứng gì để phản đối chuyện đó vậy . Trong khi người yêu tôi bây giờ là anh , dù cho có chuyện tầm sáng nay đi nữa tôi cũng vẫn chắc chăn một điều là tôi yêu anh . Tôi cố gắng lấy hết sức để nói một câu gì đó nhưng không được .

- Anh không nói gì tức là đồng ý cho chúng tôi đi chơi với nhau . Rồi Tuấn quay sang nắm tay tôi . Mình đi thôi . 

Cứ như thê tôi bị đôi bàn tay của Tuấn dẫn đi mà để anh lại một mình mà không có lời giải thích . 

****

- Trang sao không ăn đi mà còn ngồi thừ ra vậy . 

- Hả .... gì cơ . 

- Hôm nay bạn làm sao vậy ? Bạn mệt hả .

- Không . 

- Bạn thích cái đó không ? Tuấn hỏi tôi . 

- Cái gì cơ . Tôi ngơ ngac vì không biết Tuấn nói về cái gì .

- Thì những thú trên bàn của bạn tầm sáng hôm nay đó . 

- Àh gấu và hoa đó hả . Mình thích lăm . Tôi đang nói dối vì thực lòng thì tôi không thích chúng lắm và hơn nữa tâm trạng của tôi giờ không tốt để nhắc đến chuyện đó . 

- Mình có cái này tặng Trang nữa . 

Tuấn lấy trong túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ để nó trên bàn . Sau đó Tuấn từ từ mở chiếc hộp đó ra bên trong là một cặp nhẫn đôi làm bằng vằng trắng nhìn trông rất đẹp . Rồi Tuấn lấy một chiếc và từ từ tiến đến chỗ tôi quỳ xuống và nâng một bàn tay của tôi nên hôn nhẹ vào đó và nói . 

- Trang hãy quay lại làm người yêu của mình nha . 

Khi Tuấn định đeo chiếc nhẫn đó vào tay cho tôi thì tôi dường như làm chủ được mình và đưa tay về . 

- Tuấn mình không thể . Có chuyện này mình muốn nói với Tuấn . Trong khoảng thời gian mình xa nhau Trang đã yêu người khác rồi . Nên mình không thẻ nhận lời của Tuấn được . Mình xin lỗi Tuấn vì đã không nói cho Tuấn biết trước . 

- Trang vẫn giận mình chuyện mĩnh đã bỏ rơi Trang và giờ bạn nói vậy để trả thù mình đúng không ? Mình biết chuyện lúc đó đã làm Trang rất đau khổ nhưng lúc đó tai ....

- Mình đã biết chuyện lúc đó rồi mình không giận Tuấn đâu . Lúc đó Tuấn làm như vậy là muốn tốt cho mình mà thôi và Tuấn đã đúng .

- Vậy sao bây giờ em không chấp nhận anh .Em biết mấy năm qua anh không một giây nào là không nhớ tới em không . Mấy năm qua hình ảnh của em không một giây nào thôi nguôi trong tâm trí của anh . Và anh đã tự nhủ với mình rằng anh sẽ quay lai lại tìm và mang bạn quay trở lại bên mình mặc cho ba em có ngăn cản mình .

- Tuấn! mình biết bạn đã rất đau khổ nhưng chuyện giữa chúng ta đã hết rồi giờ chúng ta chỉ có thể làm bạn được thôi bạn hãy quên mình đi .

- Muộn rồi mình phải đi đây , dạo này mình vè trễ là ba mình mắng ngay nên mong Tuấn thông cảm . 

Rồi tôi chạy ra khỏi quán , để cho Tuấn ngồi trong quán một mình . Bây giờ tâm trạng của Tuấn không quan trọng với tôi bằng việc anh đang hiểu nhẩm tôi . Bây giờ tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh và giải thích cho anh chuyện tôi và Tuấn và tôi cũng muốn anh nói về chuyện tầm sáng vì có thể đó chỉ tình cờ 

**** 

Anh không có ở nhà có thể anh chưa về , chắc anh lại ở lại trường tập rồi. Trời lạnh rồi không biết anh có mặc đủ ấm không anh là lười mang theo áo lắm . 

Chờ anh 2 tiếng mà chưa thấy anh về mà trời thì ngày càng lạnh dần , tôi quyết định đi tìm anh chăc sanh mải tập quá nên quên mất giờ về đây mà . Nhưng vừa bước ra khỏi cổng thì tôi thấy có 2 dáng người đang tiến lại chỗ tôi thì ra đó là anh dang về và .... Hạnh .Có vẻ họ đã thấy tôi nên dừng lại từ đằng xa nhưng tôi vẫn nhìn và nghe thấy những lời họ nói . 

- Thôi Hạnh về đi mình tự vào nhà được . 

- Ùh mình về đây mai qua dón mình đi hcoj nha . Giọng cô ta nhí nhảnh , làm nũng nghe mà thấy ghét . 

- Mai mình sẽ qua . Hạnh về nhà đi kẻo lạnh . Vừa nói anh vừ quấn lại chiếc khăn trên cổ cô ta cho cẩn thận rồi 2 người mới từ biệt nhau . 

Chờ Hạnh đi khuất rồi anh mới quay vào nhà và anh đi qu tôi mà anh làng ngơ như không thấy . Không lẽ chuyện hồi chiều đã làm anh tổn thương như vậy sao . Bây giờ tôi mới hối hận về những gì mình đã làm về tính ích kỉ của mình nên tôi mới mất anh như vậy .

Vừa đi ăn trưa về tôi lại gặp Hạnh và đám bạn của cô ta ở hành lang . Nhưng như cô ta không chú ý tới tôi chắc là vì mải nói chuyện với đám bạn của mình . 

- Hạnh bạn giở thật làm cách nào mà Hùng trở về bên bạn vậy ? Nói cho mình nghe đi . Một đứa trong đám bạn của cô ta lên tiếng . 

- Chuyện đó có gì khó đâu , Hùng là của mình mình muốn anh ấy quay trở lại với mình lúc nào mà chả được . Nghe cái giọng của cô ta mà đáng ghét . 

- Wa bạn giỏi thật đó . Mấy đứa bạn của cô ta bắt đầu màn nịnh bợ của mình .

- Nói vui vậy thôi chứ lần này là có một chút may mắn và do Trang quá ngốc nên mọi việc mới dễ dàng như vậy . 

- Vậy là sao ? 

- Hôm đó tui đi học sớm qua lớp của họ thấy mấy thứ đồ trên bàn của nó tui tường là Hùng làm nên định vất đi cho bõ tức . Nhưng lúc đó Hùng lại đến nên tôi mới biết đó không phải là do Hùng làm nên đã kéo cậu ta ra ngoài nói chuyện và chờ Trang đến . Và khi thấy Trang đến tôi giả vở ngã để Hùng đỡ và không ngờ ... Mọi người cũng nhìn thấy đúng không ? Bọn bên cạnh đứa nào cũng gật đầu . Và họ đã hiểu nhầm nhau không những thế tác giả cái vụ tỏ tình với trang lại đến thế là đã hiểu lầm lại càng hiểu lầm hơn . Và trong lúc đó thì tôi xuất hiện , chia sẻ và an ủi Hùng và dần dần Hùng đã trở về với tôi . Coi như ông trời đã giúp con Hạnh này .

- Những gì cô nói đều là sự thật chứ . Bây giờ thì tô đã đứng trước mặt cô ta . 

- Uhm ... Đúng thì sao . Công nhận cô ta là người giữ được bình tĩnh . Khi thấy tôi xuất hiện cô ta chỉ thoáng hơi lo sợ rồi lại trờ về cái vè mặt đáng ghét như mọi khi . Mà điều đó là sự thật thì cậu có làm gì được tôi chứ , mà có làm gì thì Hùng cũng sẽ không trở lại với cậu đâu . 

- Cô ... Tôi giơ tay lên định tát cho cô ta một cái nhưng tôi chợt nghĩ lại cô ta không xứng đáng để tôi làm như vậy . 

- Sao không dám đánh tôi mà . Tôi biết ngay mà cậu chỉ đến thế mà thôi , thế mà cũng đòi cướp Hùng khỏi tay tôi chứ . 

- Cô nghĩ là cô xứng đáng để tôi pải đánh cô ư , cô nhầm rồi cô đâu có đáng để tôi làm như vậy . Rồi sẽ thấy được bộ mặt thật của cô mà thôi lúc đó cô muốn giữ Hùng lại bên mình cũng không được . 

- Vậy sao chuyện đó thì còn phải xem đã . Rồ cô ta lấy điện thoai ra và bắt đầu bấm bấm cái gì đó . 

- Hạnh àh .Nhân tiên bây giờ không có người mình cho nó một trận đí mình thấy nó ngứa mắt lắm rồi . Đứa bạn của cô ta lên tiếng 

- Không đừng nóng vọi như vậy chứ cứ từ từ đi còn kịch hay để xem mà . Rồi cô ta thì thầm cái gì đó với mấy đứa bạn của mình . Rồi mấy đứa kia chạy đi đâu mất chỉ để lại tôi và Hạnh . 

- Cô định làm gì vậy . Cô ta không nói là tôi có cmar giác hơi lo lắng vì với những hạng người như cô ta phải cẩn thận . 

- Chị hai có gì mà gọi bọn em gấp vậy . Bỗng nhiên có 2 tên trông cực kì là to đô và dữ tợn mặc đồn phục trường xuất hiện ngay sau lưng tôi không biét từ bao giờ . 

- Chỉ muốn em giải quyết thàng nhỏ này hả . Rồi cả hai tên nhìn tôi và tên kia tiếp tục nói . Thằng nhóc này thì đơn giản vậy mà em tưởng chuyện gì to tát lắm cơ .

- Không . Chi muốn nhờ mấy chú chuyện khác . Rồi cô ta thì thầm gì đó vào ta 2 tên kia .

- Chị 2 a' sao chj phải khổ như vậy chứ . có gì thì để em giải quyết là đủ rồi sao chị phải chịu khôpr như thế .

-Mấy chú cứ mặc kệ chị . Làm tốt chị có thưởng lớn cho mấy chú . 

-Thôi cứ làm đi mày . Tên còn lại lên tiếng . Con gái khi yêu thì khó hiểu lắm . Đừng thắc mắc làm gì mất côn . 

Rồi 2 tên đó bắt đầu sắn tay áo lên , quả này là tôi chết chắc rồi . chi cần một trong 2 tên cho tôi một phát đấm là đã đủ cho tôi vào viện rồi bây giờ có tớ những 2 tên thì chắc tôi khỏi vô bệnh viện mà vô nhà táng luôn . Nhưng bọn chúng không tiến vè phía tôi mà cứ đứng lỳ ở bên Hạnh và một tên bắt đầu giơ tay lên và .... Không thể tin vào mắt mình được vừa nãy họ còn chị em ngọt sớt vậy mà bây giờ 2 tên kia giờ đang đánh Hạnh rất dã man. 

- Hùng ? Hanh dang o bên này . Tiếng của mấy đứa bạn Hạnh . 

Hai tên kia nghe thấy thế liền bỏ chạy . Bây giờ chỉ còn tôi và Hạnh , nhìn cô ta thât thê thảm máu me đầy người . Tuy tôi ghét cô ta thật nhưng nhìn thấy cảnh này thì toi cũng cảm thấy thương cô ta thật . 

- Hạnh em làm sao vây ? Hạnh không trả lời anh và nhìn cô ta có vẻ yếu lắm . Rồi anh đỡ cô ta dậy . 

- Tránh ra dồ ác độc . Từ trước đến nay Hanh đâu làm cái gì có lỗi với cậu đâ mà cậu nỡ đánh Hạnh ra như vậy . 

Vùa nói đứa bạn của Hạnh vừa đẩy tôi ra để lấy đường cho anh đi . Còn tôi thì chỉ biết đứng như chờ trồng ra mà chả hiểu gì cả . Anh không nhìn tôi nhưng tôi biêt anh dang gian và thất vọng về tôi lấm . Nhưng sao lúc đó tôi không thể nói nổi lời giải thích với anh . Mà tôi chỉ biết nhì anh bế Hạnh đi thôi . Chẳn bây giơ tôi với anh không còn một chút tình cảm gì sao?

- Tại sao em làm như vậy chứ ? Hạnh có làm gì quá đáng với em không vậy mà em lại đối sử với cô ấy như vậy chứ ? Anh nhìm chằm chằm vào tôi với đầy vẻ tức giận . 

- Anh Hùng ... không phải như thế ... mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu . 

- Mọi chuyện đã rõ ràng như vậy rồi.... anh nhìn tôi rồi nói tiếp ... Anh thật thất vọng về em ! 

Nói xong anh bỏ đi để tôi lại một mình giữa hành lang bệnh viện lạnh lẽo . Tại sao anh chỉ tin lời cô ta nói là tôi đã đánh cô chì vì dạo này thân với anh chứ . Nghĩ tới giọng điệu của cô ta lúc đó mà tui chỉ muốn nhảy vào đánh cho cô ta một trận mà thôi . Tôi tự hỏi mình không biết anh có yêu tôi thật không . Có lẽ câu trả lời là không vì nếu anh yêu tôi thì đã không tin Hạnh mà tin vào tôi rồi . Anh và tôi đã cùng nhau đi cùng trên con đường này vậy mà bây giờ chỉ còn mình tôi đi trên con đường này một mình . Cái cảm giác một mình mới cô đơn , lạnh giá làm sao . 

Keng.....eng . Chiếc nhẫn trên ngón tay tôi tự nhiên bị tuột và rơi xuống lòng đường.

"-Cái này đẹp quá ! Giá bao nhiêu vậy anh . Tôi hỏi nhưng mắt vẫn chăm chú tới chiếc nhẫn bằng bạc có mặt hình tái tim được bày trên giá . 

- Cái đó không phải là hàng để bán đâu em . 

Nghe thấy vậy tôi nhìn anh bán hàng với một ánh mắt ngạc nhiên . 

- Hàng bán ra là để bán chứ không bày ra để làm gì . Anh này khéo đùa thật . Giá bao nhiêu vậy anh . 

- Cái đó không dùng để bán mà . Cậu có nhìn thấy mấy quả bóng kia không nếu ai mà bắn một phát đạn mà vỡ được 2 quả cùng 1 lúc thì sẽ lấy được chiếc nhẫn này . 

- Khó thế . Cái nhẫn đó có gì quý đâu mà đòi hỏi ghê thế . 

- Đúng cái nhẫn này không đáng giá bao nhiêu nhưng nếu em giành được nó mà tặng cho người yêu của mình thì em sẽ được bên người đó mãi mãi đó . 

- Anh nói điêu . Hùng mình đi thôi anh , tôi kéo áo Hùng ra hàng khác . 

- Không tin hả anh cho em xem cái này nhé . Nói rồi anh ta cho tôi nhìn thấy chữ "hỉ" được viết bằng tiếng Trung Quốc ở trên chiếc nhẫn . Chữ hỉ này được nhà sư ở chùa Phùng Khang khắc đó 

- Chùa Phùng Khang . Đây là ngôi chùa nổi tiếng vè ling thiêng của thành phố . Nếu ai mà gặp chắc chở trong tình yêu mà đến đó cầu khấn thì chắc người đó sau này sẽ được hạnh phúc trong tình yêu .

- Vậy giờ đã tin anh chưa . Vậy có thử vận may không nào . Chỉ có ngày hôm nay mới có cái nhẫn đó thôi ngày mai sẽ không có cái khác đâu . Đừng phân vân nữa với người khác anh lấy 10k một lượt với em anh cho 2 lượt luôn . 

- Ok ! em choi luôn . Tôi đưa cho anh ta 20k . Không cần anh khuyến mại như thế nếu mà lấy được thì sẽ mất linh . 

Nói rồi tôi lấy cấy súng nhựa trên bàn và bắt đầu bắn .... Nhưng đã 9 lần rồi mà chả co cái nào chúng cả bực cả mình . 

- Thế nào có chơi tiếp nữa không . Vùa nãy em đưa 80k nữa nên em vẫn còn một lượt nữa đó . Mà em cũng phải để người khác chơi với chứ em nhìn đám người xếp hàng dài như một dãy phố rồi kìa . Thôi em chơi nốt nầy này nữa thôi nha nếu số trời đã không cho em có cái nhẫn đó thì đừng cố làm gì hãy chấp nhận đi . Giọng điệu của anh ta dường như có phần mỉa mai tôi thì phải . Được quả này tôi phải cho anh ta biết tôi là người như thế nào . 

- Để anh thử vận may xem nào . Anh lấy khẩu súng trong tay tôi và ngắm . Biết đâu số anh đỏ hơn em thì sao 

Do cũng hơi thất vọng về mình rồi nên tôi để cho anh bắn . Không hiểu sao anh bắn mà tôi còn hồi hộp hơn là mình bắn nữa . Khi anh bóp cò tôi liền nhắm mắt lại không dám nhìn mà chỉ nghe thấy 2 tiếng "bộp" của bóng vỡ . Tôi mở mắt ra thì 2 quả bóng bay đã biến đi đâu mất .Vậy là anh đã chiến thắng và chiếc nhẫn đó đã thuộc về anh . 

........................

- Trang ! anh cho em cái này nè . Anh đưa cho tôi một cái hộp nhỏ

- Cái gì thế . Tôi cầm nấy cái hộp anh đưa cho tôi nhưng chả chú ý gì đến nó cả vì tôi còn phải ăn nốt cây kem đã . 

- Mở ra thì biết . Nối rồi anh đứng dậy bỏ đi . 

Thấy vậy tôi liền mở cái hộp đấy ra thi ra là chiếc nhẫn mà anh giành được ở gian hàng kia . Vậy có nghĩa là . 

- Vậy nghĩ là sao ? Tôi hỏi anh . 

- Bên nhau mãi mãi . Anh chỉ nói như vậy nhưng tôi cũng đã hiểu được hàm ý của anh là muốn tôi và sẽ bên nhau mãi mãi ". 

Chiếc nhẫn làm tôi nhớ lại chuyện hôm chúng tôi di chơi công viên với nhau . Bên nhau mãi mãi vậy mà .... Tôi bước đi những chỉ đày 2s sau tôi lai quay lại nhặt chiếc nhẫn đó lên . Đi được vài bước thì tôi thì tôi thấy mắt mình hoa lên không nhìn rõ đường nữa và rồi xung quanh tôi đột nhiên tối om và tôi không còn nhìn thấy gì nữa . 

***********************

Tôi tỉnh dậy đã thây mình nằm trong phong bệnh của một bệnh viện nào đó . 

- Cậu ấy tỉnh rồi . Cô y tá quay snag nói với vi bắc sĩ bên cạnh . 

- Tôi đang ở đâu đây . Tôi khẽ hỏi và định nhổm người dậy 

Cô y tá ngăn tôi lại và nói . 

- Cậu không nhớ gì sao ! Cậu bị ngất ở trên đường mai mà có người nhìn thấy và đưa cậu vào đây . 

- Tôi bị sao vậy ?

-Chúng tôi đang chờ kết quả xét nghiệm nhưng đây chỉ mang tính thủ tục thôi cậu đùng lo . Chắc cậu chỉ ngất đi là do cơ thể bị suy nhược nên chỉ cần bồi bổ thêm thôi . 

Nghe vậy tôi cũng thấy dỡ lo 

- Thế người đưa tôi vào đây đâu rồi chị .

- Anh ta chỉ đưa cậu vào đây rồi đi mất không để lại tên tuổi gì cả . 

- Tiếc quá . Tôi không nói được câu cảm ơn với người đã đưa tôi vào đây rồi . Nếu lần sau mà chị có gặp lại người đó thì cảm ơn người đó hộ tôi nha . 

- Được nếu gặp lại thì tôi sẽ cảm ơn giúp cậu . 

- Đây là kết quả xét nghiệm của bệnh nhân này thưa bác sĩ . Một y tá khác đưa cho vị bác sĩ vừa nãy kết quả xét nghiệm của tôi vị bác sĩ này hơi nhíu mày một lát thôi thấy hơi lo nên hỏi 

- Kết quả không tốt hả bác sĩ . 

- Không ! Không ! 

- vậy tôi có thể về chứ 

- Thực ra thì kết quả thì rất tốt nhưng có kết qảu xét nghiệm máu thì có vẻ có sự nhầm lẫn . 

- Nhầm lẫn là sao . Tôi hỏi và hơi hoảng sợ . 

- Chắc do máy móc thôi mai cậu có thể quay lại đây được không . Đê chắc chắn hơn thôi mà . 

- Ok !mai tôi sẽ quay lại . Bây giờ tôi có việc phải đi . Tôi nhìn đông hồ đã quá muộn rồi nếu không về nhanh chắc ba cắt tiết mất .

- Lần sau cậu nhớ đến khám lại nha . Vị bác sĩ đó nhắc nhở tôi khi tôi ra đến cửa . Và để cho cậu đỡ lo lắng cậu nên đi cùng một người thân trong gian đình thì sẽ tốt hơn .

- Lần sau tôi sẽ đến . Cúi chào bác sĩ rồi tôi ra về 

Và phải chờ đến khi tôi quay ra khỏi cửa bệnh viện thì vị bác sĩ đó mới quay vào trong . Ánh mắt vị bác sĩ này nhìn tôi có vẻ hơi buồn . Nhìn lại tên bệnh viện tôi mới biết đây là bệnh viện A . Bệnh viện A dường như tôi đã nghe thấy tên bệnh viện này ở đâu rồi đây .

Giờ này chả còn tuyến xe bú nào chạy về nhà nữa , mà sao tuyến đường này vắng thế không biết chờ từ nãy đến giờ không có chiếc taxi nào chạy qua nữa . Chợ một cơn gió thổi qua làm một tờ báo bay đến chạm vào chân tôi . Nhìn xuống tờ báo tôi thấy ngay một nhan đền ở ngay trang đầu của tờ báo " Bệnh viện A đi đầu cho phong trao đối mới trang thiết bị " . Thấy tò mò tôi nên tôi lấy lên đọc . 

.....

Tôi không thể tin vào những gì mình đọc . Theo như tờ báo này nói thì việc thay mới toàn bộ mọi thiết bị , máy móc phuc vu cho việc chuẩn đoán và chữa bệnh của bệnh viện A đã được hoàn tnnahf vào tuần trước . Như vậy là vị bác sĩ kia đã nói rối tôi .... Nhưng ... nhưng sao lại vậy ? Kết quả xét nghiệm của tôi có điều gì mà vị bác sĩ đó phải nói rối tôi chứ . Tôi phải làm rõ việc này mới được . Nói rồi tôi chạy như bay tới bệnh viện A để tìm gặp vị bác sĩ đó . Nhưng đến tới nơi tôi mới nghĩ lại nếu như kết quả xét nghiệm của tôi có điều gì mà vị bác sĩ kia phải giấu tôi thì chắc chắn ông ta không nói cho tôi biết đâu . Thấy vậy tôi liền cầm tờ kết quả của mình và nhờ một vị bác sĩ khác xem hộ . Nhưng biết nhờ ai bây giờ ? 

- Ui da . Không để ý tôi va phải một vị mới đi từ một phòng gần đó ra . Tôi xin lỗi .

- Không sao . Lần sau đi đứng cho cận thận vào nhé . Anh ta mỉm cười với tôi rồi bước đi 

Tôi thấy người này quen quen. Àh đúng rồi vừa nãy như tôi có nhìn thấy anh ta ở trong phòng bệnh của tôi vừa nãy thì phải . Nhưng chết đuối vớ được cọc tôi liền đến nhờ anh ta xem hộ mình tờ kết quả

- Anh ơi ! Anh at quay lại nhìn tôi . Anh có thể xem hộ em cái kết quả xét nghiệm này được không ? Tôi đua tờ kết quả xét nghiệm cho anh ta . 

- Cái này của cậu hả . Anh ta nhìn qua rồi quay sang hỏi tôi . 

- Dạ ... àh không . Không anh ạ . Cái này là của anh trai em . Em vừa đi lấy về xong định đưa cho bác sĩ của anh ấy nhưng mãi không thấy đâu . Anh ó thể cho em biết anh ấy bị bệnh gì không em nóng ruốt quá . 

- Vậy àh. Cậu phải hết sức bình tĩnh nha . Rồi tôi gật dầu như và anh ta nói tiếp . Anh trai cậu bị bệnh ung thư máu hay còn gọi lạ ung thư bạch cầu . 

Có phải vị bác sĩ đó vừa nói đên ung thư máu .. hay cái gì đoại loại như vậy không nhỉ? Có phải anh ta nói tôi bị bệnh ung thư máu không ? Chắc anh ta chuẩn nhầm rồi sao có thể chứ . Lúc nãy tôi chỉ bị choáng một lát thôi mà sao có thể là ung thư máu được . 

- Anh nói gì vậy ? Tôi ... àh không anh ... anh trai tôi bị ung thư máu sao ? Anh có chuẩn đoán nhầm không vậy ? Tôi hỏi lại vì chăc anh ta nhầm lẫn đâu . 

- Tuy tôi mới ra trường được vài năm nhưng đây là chuyện ngành của tôi nên không có chuyện nhầm lẫn ở đây đâu . Anh cậu đúng là bị bệnh ung thư máu gái đoạn cuối nếu không kịp chạy chữa anh cậu chỉ có thể sông được 1 năm nữa thôi ....

Nghe đến đó tai tôi bỗng ù đi , tôi không còn nghe được gì nữa . Mắt tôi cũng bắt đầu hoa đi không còn nhìn thấy nữa . Mọi vận xung quanh tôi từ rõ nét rồi bắt đầu nhòe đi rồi tất cả chỉ còn một màu đen . 

***************************

Đây là lần thứ 2 tôi tỉnh dậy trong căn phong bệnh . Nhưng bên cạnh tôi khong có cô ý ta như lần trước mà chỉ còn lại vị bắc sĩ lúc nãy . Tôi định ngồi dậy và nói nhiều thứ lắm với ông ta lắm nhưng mà ông ta đã nói trước .

- Có lẽ cháu rất thắc mắc vì chuyện bác nói rối cháu chuyện kết quả xét nghiệm nhưng cháu hãy bình tĩnh nghe bác nói . Khi nhìn thấy cháu được đưa vào bệnh viện cháu làm bác nhớ tới mẹ cháu lần đầu tiên đến đây . Vẫn khuôn mặt tái nhợt không còn sứ sống nhưng nét mặt vẫn vui tươi giống như thiên thần . 

- Bác biết mẹ cháu.Ông ta không trả lời tôi mà chỉ gật đầu rồi đưa cho tôi một tấm ảnh . Trong tấm ảnh có ông ta , mẹ tôi và một số người khác nữa tất cả mọi người đều mặc áo xanh tình nguyện . Hai người là bạn của nhau ? Tôi lại tiếp tục hỏi .

- Với mẹ cháu là như vậy , còn với ta thì không .Ngừng lại một lúc rồi ông ta nói tiếp . Mẹ cháu là mối tình đầu của ta . Ta quen mẹ cháu trong đợt trường đại học của ta và mẹ cháu cùng đến l;àm tình nguyện ở một xã vùng cao . Ta yêu mẹ cháu từ cái nhìn đầu tiên mẹ và sau khi vè thành phố ta vẫn tiếp tục theo đuổi mẹ cháu . 

- Nhưng chuyện đó có liên quan gì đên chuyện bác giấu cháu chuyện kết quả xét nghiệm chứ ?

- Cháu còn quá nhỏi để biết việc này .Cháu mới 17 tuổi cuộc đời còn đang rộng mở nếu cháu biết chuyện này thì sẽ ra sao . Ta định đợi cháu về rồi sẽ báo cho cha cháu biết nhưng cháu đã nhanh hơn ta ...

- Nhưng bác ơi có đúng cháu bị ... Tôi không dám nhắc đến 3 từ đó nữa Chỉ cần nghĩ tới nó tôi đã sợ run cả người . 

Bác không trả lời tôi mà chỉ gật đậu , nhưng chỉ cần cái gật đầu của bác đã là tôi thất vọng và bô cùng đau đớn .

- Không ! Chắc có sự nhầm lẫn phải không bác . Bác nói máy xét nghiệm máu ngày mai sẽ được thay cái mới đúng không bác . Như vậy không chắc cháu bị ung thư máu đúng không bác . Chắc mới 17 tuổi sao mà bị máu trắng được chứ .... Chắu khỏe thế này sao mà bị ưng thư máu được .... đúng không bác . 

Tôi đã không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa mà bắt đầu nói nhảm . Không hiểu sao nước mắt tôi cứ thế tuông ra . Ung thư ... tôi bị ung thư không thể nào tin được tôi mới 17 tuổi thôi mà . 

- Cháu đừng buồn mà ngày nay tiến bộ lắm ung thư vẫn có thể chữa được mà . Nếu tìm được người có tủy phù hợp thì cháu sẽ được cứu mà hoặc có thể dùng hóa chất nữa mà .

- Nếu không thì sao hả bác ? Chác sẽ chết đúng không bác ... đúng không bác ? Bác không dám trả lời tôi .Nói cho cháu biết đi cháu còn bao nhiêu thời gian nữa bác có phải cháu chỉ còn 1 năm nữa không bác .... Bác ! Có phải cháu chỉ còn 1 năm nữa không bác . Bac không dám trả lời tôi nhưng tôi biết tôi đã đúng vì trước khi ngất đi tôi vẫn nghe rõ lời anh bác sĩ kia nói mà

- Cháu có thể về nàh bây giờ được không ? Tôi hỏi bác Khải vị bác sĩ lúc nãy . Tôi không thể ngồi ở đây được tôi ghet cái không khi bệnh viện này lắm rồi . 

- Không được cháu phải ở đây để còn kiểm tra lại một vãi chỗ nữa . Bác sẽ gọi cho bố cháu đến . 

- Đừng ! Bác đừng gọi chi bố cháu . Cháu không muốn bố cháu biết chuyện này . 

- Sao vậy ! Cháu nghĩ là bác đnag đùa với cháu sao . Bác nổi giận . Chác có biết chuyện này liên quan đến mạng người không mà cháu không cho bố cháu biết . 

- Cháu biết .Nhưng chuyện của mẹ cháu làm ba cháu vẫn shock cháu không muốn làm ba.... 

- Không được ! Bác gắt cắt ngang lời tôi . 

- Cháu xin bác ! đừng cho bố cháu biết ! Tôi chắp tay trước ngực mà xin bác . Cháu biết chuyện này rất quan trọng .... nhưng .... nhưng bây giờ chưa phải lúc .... Cháu xin bác đùng cho ba cháu biết . Nước mắt tôi lại bắt đầu chảy ra . 

- Thôi được rồi bá sẽ không nói cho ba cháu biết nhưng cháu phải tự nói cho ba cháu biết đấy. Bác quyêt định. 

- Dạ . Tôi ngưng khóc .

- Bây giờ cháu có thể về nhưng tuần sau cháu nhơ quay lại đây đẻ kiểm tra lịa sức khỏe đấy . 

**********************

Mẹ ơi con bây giờ phải sao đây , con rất nhớ mẹ nhưng nếu bây giờ con đi cùng mẹ thì ba sẽ ra sao đây . Tuy ba sẽ không phải ở một mình nữa nhưng như vậy ba sẽ cô đơn lắm . Chả phải trước lúc đi má có dạn con phải ở lại chăm sóc ba thay má sao . Hơn nữa con không thể xa anh ấy , con chưa nói với anh ấy con yêu anh ấy rất nhiều , rất nhiều . Con cung chưa giải thích cho anh ấy chuyện hiểu lầm giữa chúng con nữa . Anh Hùng em phải làm sao đây em không muốn xa anh , . 

Do tôi qua dì đi có việc tới sáng mới về còn ba thì đi công tác nên không ai biết tôi về muộn cả . 

- Dì ơi khi nào ba con đi công tác về . Tôi hỏi dì trong khi đang ăn sáng . 

- Chác vìa hôm nữa mới về được con àh , tại cái hợp đồng cóa một số chỗ chưa hợp lý đấy mà . Nói xong dì thởi dìa . 

- Con đi học đây , con không ăn sáng ở đây . Nghe thấy tiếng anh tôi liền quay snag nhìn anh . Hôm nay anh măc thật đơn giản quần jean với áo sơ mi trắng . Tuy anh mặc như nhưng nhìn anh vẫn đẹp và quyến rũ như một siêu mẫu thế giới vậy . 

Chào dì xong anh vô tình quay sang nhìn tôi và tôi bắt gặp sự lùng túng ờ ánh mắt anh . Thấy vậy tôii liền quay đi và anh cũng đi học . Anh vẫn giận tôi soa , anh vẫn tin tôi làm cái chuyện bỉ ổi đấy sao . 

---------------------------------------------------

- Là cậu ta đó .....

- ...... nhìn cậu ta như vậy mà lại làm .....

- .... thật không ngờ .....

Từ túc bước vào trường đến giừo tôi đã ngheo bao nhiêu tiếng xì xào như vậy . Bây giờ cả ãcái trường đã này đã biết là tôi đã đánh Hạnh như thế nào . Và điều đó cũng đồng nghĩa với việc cả cái trường này đã bị cô ta lừa . Kế hoạch cô ta đề ra hoàn hảo như vậy không bị lừa mới lạ . 

- Trang cậu đứng lại . 

- Có chuyện gì vậy . Tôi quya lịa thì có một đám người đã vây quanh tôi . 

- Tôi thật không ngờ cậu lại là một người như vậy .Một cậu bé trong số đó nói . Thật là uổng công chúng tôi bỏ phiếu bầu cho cậu . 

Tôi chưa kịp nói gì thì ... Bộp ... Một quả trứng gà đã đập vào đầu tôi . Rồi 2, 3, 4, ... không thể đếm được có bao nhiêu quả đã đập vào người tôi kem theo những tiếng chửi rủa tôi và đòi tôi rời khỏi trường . Đầu tôi bắt đầu quay lên , cảnh vậy xung quanh bắt đầu đảo lộn , chân tôi không còn đứng 

vững nữa . Dù rât cố gắng nhưng tôi vẫn không thể giữ cho thân mình thôi không còn từ từ đổ xuống nữa . 

- Để cậu ấy yên . Có tiếng ngừoi hét lên .

Có một vòng tay đã kịp đỡ lấy tôi trước khi tôi rơi xuống đât Vòng tay này ấm áp và quen thuộc quá có phải đây là vòng tay của anh không . Nhưng mà sao có chuyện đó được anh đang giận tôi sao lại có thể giúp tôi được . Nhưng nếu không phải anh vậy thì đây là ai , cgho dù tôi đac cố hết sức để mở mắt ra nhừng z chỉ nhìn thấy người đó lờ mờ mà thôi . 

Khi tôi tình dậy thì thấy mình đang nằm trong phòng bệnh của trường . Và anh đang ngồi bên cạnh tôi . Tray anh đang nắm chặt lấy tay tôi thảo nảop tôi thấy hơi khó chịu ở tay .

- Anh Hùng ! Tôi gọi tên anh bằng một giòng rất yếu và nhỏ . 

- Anh dây ! Có anh đây rồi đừng sợ nữa không ai dám bắt nặt em nữa đâu . Mặt anh lúc này mới bớt lo lắng đi một chút và dãn ra . 

- Tại sao anh lại giúp em? Không phải anh đang giận em và cho rằng em đã làm cái chuyện đó với Hạnh sao 

- Không anh chưa bao giờ nghĩ em làm chuyện đó cả . Anh tin em không làm chuyện đó .

- Tại sao ? 

- Vì ... Vì ... anh yêu em . Anh nói rất ngọt ngào . Và hôn nhẹ vào tay tôi 

- Vậy mà em cứ tưởng anh không còn yêu em nữa và ghét em rồi chứ . 

- Không ! chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra đâu . Em yêu và mãi mãi yêu em không có chuyện anh không yêu em và ghét em đâu . 

- vậy cho em hỏi anh nha nếu một ngày nào nào đó em đi xa thì anh có buồn không .

- Không anh không buồn . 

- Tai sao ?

- Vì anh sẽ đi khắp nới mà em có thể đến để tìm em , và anh sẽ được ở bên em mai mãi như vậy anh sẽ không buồn nữa . 

- Anh lại dùa em rồi , em hỏi thật mà nếu như em chết thì sao . Tôi tỏ ra nghiêm khắc hơn . 

- Anh sẽ chết cùng em . Anh nắm chặt tay tôi hơn nữa va tỏ vẻ cũng rất nghiêm túc . Anh không thể xa em đâu .

- Cậu này đi ra cho bệnh nghỉ chứ . cô y tá nhăc sanh bằng 1 giọng rất khó chịu 

- Chờ anh nha ty nữa anh sẽ xuống vơi em . Nói xong anh đi ra ngoài . 

Anh yêu ơi ! em cung rât yêu anh . Nhưng em không thể để anh chết cùng với em được . Anh còn có cuộc sống , sự nghiệm và gia đình nữa chứ . Anh hãy cố mà sông chứ hẵy cố gắng quên em và tiếp tục sống . Hãy giúp em chăm sóc ba nha . 

- Alo ! Hạnh hả ?Tôi muốn gặp cô . 

- .....

- Ok ! Tôi nay 8h nha . Địa điểm ?

- ....

- Ok

Chap 9 : Chia tay . 

- Alo! cháu nghe đây ạ .

- Bác đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi khi nào cháu mới chịu cho ba cháu biết vậy . Nếu ba bận không có thời gian nói chuyện với con trai mình thì để bác đến gặp ba cháu . Bác sĩ của toi đang rất tức giận .

- Dạ cháu biết . Cuối tuần này cháu sẽ nói cho ba cháu biết . Vì ba cháu hiện giờ đang ở bên Mi cuối tuần này mới về được . 

-......

Vậy là 5 tháng đã trôi qua kể từ ngày tôi biết được cái tin buồn ấy . Không biết tôi phải nói dối với bác ấy bao nhiêu lần ràng ba tôi đi công tác . Tôi không muốn ba tôi gặp bác ây , nếu gặp bác ấy lại muốn ba tôi cho tôi làm phẫu thuật thay thủy trong khi tôi không thích . Nếu thay tủy thì tỉ lệ thành công của tôi rất ít và nếu như thất bại tôi sẽ không được găpọ anh lần cuối trước khi chết . Tôi đã lên mạng và tìm hiểu về bệnh này rồi . Kết quả không khả quan cho lắm đa phần đều đẫn đến cái chết . Vì vậy tôi đã không còn sợ chết nữa nên tôi đã chọn cách chữa trị bằng hóa chất như vạy thời gian sống của tôi sẽ được kéo dìa hơn và như vậy tôi sẽ được anh lâu hơn . Và bây giờ tôi đang cố gắng tận dụng hết mọi khoảng thời gian mình dành cho anh . 

- Anh cho em cái này nè . Anh lấy trong túi ra một cái kẹo mút vị dâu mà tôi rât thích . Hôm nay đi chơi vui quá . 

- Em cũng thấy thế . Em sẽ nhớ mãi ngày hôm này và không bao giờ quên đâu . Tôi nói và cất cây kẹo vào trong túi . 

- Em không cần nhớ đâu , ít nữa anh và em cùng đi nhiều nơi đẹp hơn và vui hơn thế này nhiều . Anh quay sang tôi và cười rất tươi .Tôi chỉ gượng cười vì tôi có một quyết định muốn nói với anh .

- Anh Hùng mình ra kia ngồi nghe nhac đi em có bài này cho anh nghe . 

- Bài gì vậy ? anh hỏi tôi .

Tôi đưa cho anh một bên tai nghe nhạc của mình . 

- Harru harru của bigbang đúng không ! Bài này hay lắm đó nhưng clip của nó hơi buồn.

- Anh có biết nghĩa của nó là gì không ? Anh lắc đàu nhìn tôi . Vậy em dịch cho anh nghe nha .

Cuối cùng anh cũng nhận ra

Anh chẳng là gì khi không có em

Anh quá sai lầm

Tha thứ cho anh

Trái tim anh tan vỡ như con sóng

Trái tim anh rung động như ngọn gió

Tình yêu đôi ta tan biến như làn khói

Nỗi đau không thể xoá nhoà, như hình xăm kia

Anh thở dài như thể tất cả đổ vỡ

Chỉ có tro bụi phủ kín tâm hồn anh

Anh sẽ không thể sống nổi dù chỉ là một ngày khi không có em

Nhưng rồi, anh lại chịu được lâu hơn anh tưởng

Em không trả lời, dù anh thét gào \"Anh nhớ em\"

Anh đã nuôi ảo mộng nhưng giờ tất cả chỉ là hư vô

Người đàn ông bên cạnh em ra sao?

Hắn ta có làm em khóc?

Em yêu, em có nhận ra anh?

Hay em đã lãng quên tất cả?

Anh lo lắng, anh thấy băn khoăn

Anh không thể lại gần

Cũng không thể nói gì với em

Anh ngồi một mình trong đêm dài cố xoá đi mọi thứ, hàng nghìn lần

Đừng nhìn lại và cứ bước đi

Đừng tìm anh và hãy tiếp tục sống

Anh chẳng có gì tiếc nuối vì đã yêu em

- Bài này buồn quá nhỉ ? anh nói với tôi .

- Hùng àh ! Em có chuyện muốn nói với anh . 

- Em nói đi. Anh nắm lấy bàn tay tôi . 

- Chúng tay chia tay đi . Tôi nói câu nói đó một cách thật dễ dàng lúc đàu tôi nghĩ phải khó khăn lắm mới nói được câu này cơ. Và tôi rút tay ra khỏi tay anh 

- Cái ... gì em nói cái gì cơ . Em đừng đùa như thế chứ . Giọng rất ngạc nhiên 

- Em không đùa đâu . Chúng ta chia tay nhau đi . 

- Em đùa hơi quá rồi đấy anh không thích như vậy đâu . Giong anh bắt đầu tưc giận . 

- Em đã nói là em không đùa . Tôi cũng gắt lên . Chúng ta chia tay nhau đi . Anh có biết để nói được câu này em phải đau khổ lắm không . Em phải suy nghĩ rất lâu em mới đưa ra được quyết định này anh biết không .

Mặt anh ngây ra và anh không nói gì nữa . Tôi biết tôi không thể ở đây được nữa , nếu ở đây thêm chút nữa chắc chắn tôi sẽ khóc . Như vậy tôi không thể bỏ anh được . 

- Em đứng lại . Hãy nói với anh lần cuối là em đang đùa anh đi . Tôi không dám quay lại nhìn vào ành mà nói nên tôi vẫn đúng ở tư thế nhìn ra đằng xa và quay lưng vào anh mà nói . 

- Em không yêu anh . Chúng ta chia tay nhau đi . Tôi gắt lên . 

Anh đứng dậy đi ra đằng trước tôi hay tay anh nắm lấy tay hai vai tôi vừa lắc vừa nói nhìn anh lúc này thật đáng sợ .

- Em có biết em vừa nói cái gì không ? Anh gắt lên 

- Em biết . Em xin lôi vì đã lừa rối anh . Khi gặp anh em đã không nói cho anh biết em đã có người yêu rồi và lúc đó người yêu em đang ở bên Mĩ . Và lúc đó em chỉ coi anh là vật thế thân của Tuấn thôi chứ không yêu anh và dần dần em đã lầm tưởng đó là tình yêu . Nhưng đến khi Tuấn quay về em mới nhận ra Tuấn mới là người em yêu thật sự . Em biết điều này sẽ làm cho anh đau lòng nhưng như vậy còn hơn là em lừa dối anh mãi . Hãy tha thứ cho em . 

Đến lúc này dôi bàn tay của anh không còn ở trên vai tôi nữa mà đã buông thõng xuống và nhân cơ hội đó tôi liền thoat khỏit anh và bước đi . 

- Em hy vọng chúng ta tuy không kà ngườ yêu được nữa nhưng vẫy có thể làm anh em tốt của nhau . 

- Em hẵy nhìn thẳng vào mắt anh và nói em không yêu anh đi .Anh không còn gắt lên nữa nhưng điều này lạm làm tim tôi thêm đau nhói . 

Tôi quay lại nhìn thẳng vào mắt anh , ở đôi mắt ấy tôi nhìn thấy được tình yêu của anh dành cho tôi và tôi không thể nào là không yêu anh được khi nhìn vào tôi mắt ây . Nên tôi phải quay đi chỗn khác mơi nói được . 

- Em không yêu anh . 

Nói xong tồi liền bỏ đi để anh lại ở đó , tôi phải chạy nhanh đến chỗ mà anh không nhìn thấy nữa mới dám dừng lại . lúc bày mắt tôi đã đẫm nước mắt . 

- Em xin lỗi . Thực sự em không muốn điều này đâu nhưng đến một ngày em sẽ hiểu . Hay quên em đi . Em không đang để cho anh đau buồn đâu

- Tại sao em phải làm như vậy chứ ? Em biết làm như vậy Hùng sẽ đau lòng lắm không ? Em từng ở hoàn cảnh này thì em phải biết chứ ? Tại sao em không chọn cách nói cho mọi người biết mà lại giấu mọi người như vậy . 

- Em biết chứ ! khi nói chia tay em cũng là người đau khổ lắm chứ . Nhưng nếu chop mọi người biết thì soa , bệnh của em có chắc chắn là khỏi bệnh khồng . Nếu như cho mọi người biết mà em không khỏi bệnh mà em vẫn ... chết thì chỉ làm mọi người đau khổ thêm mà thôi . Nước mắt tôi bắt đầu trào ra , bao nhiêu sự kìm nén bấy lâu nay của tôi bông nhiên trào ra . 

- Trang ....Trang ... em làm sao thế tỉnh lại đi chứ . Bông nhiên tôi thấy mắt mình mờ đi mà mọi vật xung quảnh bông nhiên chỏ nên tôi đen .

Xung quanh tôi bây giờ là tât cả lại chỉ còn là màu trắng , màu trắng của ga giường , của chăn , của rèm cửa và một mùi rất đặc trưng mà nhờ nó giúp tôi nhận ra đây chính là bệnh viện chứ không phải nơi nào khác đó là mùi thuốc và đạc biệt là mùi thuốc sát trùng . Bệnh cạnh tôi là Tuấn và bác Khải và cả 2 người đều rất lo lắng cho tôi . 

- Em sao rồi ! Tuấn vội vàng ngăn không cho tôi ngồi dậy . Em còn yếu cứ nằm nghỉ đi . 

- Có thể khi nghe xong tin này cháu sẽ rất giận bác nhưng bác đành phải làm thế . Bác đã thay cháu nói cho ba cháu về bệnh tình của cháu rồi . Ba cháu sẽ đến đây sau it phút nữa . Câu nói của bác làm tôi choáng hơn cả lúc nãy nữa . 

- Sao ... sao bác lại làm vậy ? Bác đã hứa với cháu rồi mà sao bác lại nuốt lời ... 

- Bác biết nhưng bác không giúp cháu nói dối mãi được , ba cháu có quyền được biết chuyện này . Nếu bác tiếp tục giúp cháu bác thấy có lỗi với mẹ cháu lắm . Thà bác có lỗi với cháu còn hơn nhìn thấy cháu chết dần chết mòn như vây . Bác có việc bác đi trước đây .

- Nhưng .... Rồi đột nhiên tôi quay sang Tuấn . Có phải anh cũng biết chuyện này đúng không ?thấy Tuấn không nói gì là tôi biết ngay là anh biết . Tại sao anh không ngăn bác ấy lại .... anh có biết nếu ba em biết chuyện thi Hùng cũng biết chuyện và những gì chúng ta đã làm sẽ trở nên vô ích không ?

- Hùng .... Hùng ... lúc nào em cũng nghĩ tới Hùng hết vậy . Tại sao em không nghĩ tới anh chứ ? Không lẽ em chỉ biết co Hùng em thôi không vậy , còn anh thì sao ? Anh cũng yêu em mà ... anh cũng giống như Hùng không muốn em chết . Nên anh không thế nhìn người yêu mình chết mà không làm gì được . 

Tuấn lúc này rất tức giận , tôi đã quá xúc động mà đã mắng Tuấn hơi quá lời và tôi cũng không ngờ anh lại phản ứng dữ dội như vậy . Tôi lúc này ngây ra như một phong tượng không biết nói gì .

- Anh ... anh xin lôi anh hơi mất bình tĩnh .... Anh đi uống nước đây . Rồi Tuấn chạy ra ngoài . 

Tại sao vậy , tôi đâu có muốn thế . Tôi đâu có muốn làm mọi người xung quanh tôi bị tôi làm cho tổn thương đâu vậy mà hết người này đến người khác đều bị tôi làm cho tổn thương hết vậy ? tại sao chứ ? Tại sao ? 

Cánh của phòng mở ra và người đi vào không phải là Tuấn mà là ba tôi . Tôi chưa nhìn thấy ba trong trang thái như vậy bao giờ . 

- Ba . Đó là từ duy nhất mà tôi mà tôi có thể nói ra lúc này . 

Ba tiết đến gần tôi và dường như ba đang rất giận dữ .Bét ... Ba tát tôi một cái . 

- Con biết con làm như vậy là con đã sai lầm rất lớn không ?

- Con ... con xin lỗi ....Con không muốn như vậy ....

- Con nghĩ con giấu ba để ả đi nhẹ nhàng thì ba sẽ không đau khổ sao ? Con nghĩ ba sẽ vui khi nhìn thấy con mình bị chết mà trong khi đó mình không thể giúp gì sao ? Con nghĩ ba là động vật máu lạnh sao ? Ba khóc , đây là lần đầu tiên tôi thấy ba khóc như vậy 

- Con ... sai rồi .... Ba ơi con sai rồi ... con xin lỗi ...

- Không con không có lỗi ... tất cả là lỗi của ba ... Tại ba ... Đừng khóc nữa con . Con không có lỗi tại ba ... tất cả là tại ba .... tại ba không quan tâm tới con nên con mới giấu ba ......lỗi không phải ở con mà . Ba xin lỗi vì đã đánh con .

- Không lỗi là tại con , tại con giấu ba mà . Ba không co lỗi đâu

Cộc ... cộc 

- Con vào được chứ . Tôi gọi ba . 

Không thấy tiếng trả lời nhưng tôi biết ba ở bên trong phong nên tôi mở cử đi vào . Ba đang ngồi trên bàn làm việc , nhưng ba không làm việc mà ngắm bức ảnh gia đình tôi chụp trước kia . 

- Con mang trà vào cho ba . Vừa nói tôi vừa rót trà cho ba . Ba không làm việc tại sao ba không ra ngoài cho thoáng mà cứ ngồi mãi trong này vậy . Tôi cố tình làm ra vẻ bình thường để cho ba vui 

- Ngồi xuống đây con . Ba ra hiệu cho tôi ngồi vào lòng ba . 

- Thôi con ngại lắm ... con lớn rồi mà . 

- Làm sao mà phải ngài trong mắt ba con chỉ là cậu bé 5 tuổi như trong bức ảnh này thôi . Rồi ba kéo tôi ngồi xuống lòng ba . Hồi con còn nhỏ mỗi khi ba làm việc là con đều muốn ngồi vào lòng ba nhwu vậy rồi nghcih luc tung đủ thú của ba . Má phải nói dẫn con đi công viên con mới chịu tah cho ba làm việc . vậy mà bây giờ con đã sắp trưởng thành rồi . 

- Dù con có lớn lên nhưng con vẫn là con của ba , con vẫn mãi là cậu bé tinh nghich như ngày xưa mà .Tôi ôm lấy ba như ngày xưa còn bé . 

Ngả vào đầu vào vai ba lại càng làm cho tôi nhớ lại những kí ức của ngày xưa . So với ngày ấy ba chả thay đổi là bao nhưng .

- A .. ba ơi ba có tóc bạc kìa . Bỗng nhiên tôi nhìn thấy trên đầu ba có một sợ tóc bạc . Để con nhổ cho .

Không kịp cho ba đồng ý tôi đã đứng đậy và nhổ tóc bạc cho ba . 

- Ba ơi lại có thêm vài sợi nữa để con nhổ luôn cho ba nha . Rồi tôi lại tiếp tục với công việc của mình . Nhưng càng nhổ tôi lại thấy ba có nhiều sợi tóc bạc khác ... chẳng lẽ ba đã già thật rồi . 

- Thôi con đừng nhổ nữa ... nhổ nữa con ba sẽ hói đầu thật rồi . Bà cũng đã già rồi chứ còn trẻ gì nữa đâu .

- Không ... ba chưa gì mà ba chỉ có bốn mấy tuổi thôi , ba chưa già mà .Tôi cố tình phủ nhận một sự thật hiển nhiên là ba bắt đầu già . Do ba làm việc nhiều quá nên tóc mới bạc nhiều như vậy thôi chứ ba chưa già đâu . Bây giờ ba phải tích cực nghỉ ngơi ăn nhiều đồ bổ là tóc ba lại xnah lại như trước ngay mà . Hay để con nấu đồ bổ cho ba nha . 

- Thôi anh đừng có mà líu lo nữa . Rồi ba đi ra bàn uống nước và ngồi xuống tôi cũng đi theo và ngồi lại bên cạnh ba . 

Ba lấy bên dưới ngăn bàn một cái phong bì và đưa cho tôi . 

- Ba và bác Khải đã tìm hiểu rồi , ba sẽ cho con sang Mĩ để chữa bệnh . Ba và bác Khải cũng đã tìm được bệnh việc Q rất tối và ở đó có rất nhiều bệnh nhân ung thư đã chữa khỏi được . Vì vậy sang tháng con sẽ xang bên đó trước rồi ba sẽ sắp xếp công việc rồi qua với con . 

- Không ! Con không muốn sang MĨ đâu con muốn ở lại Việt Nam cơ . 

- Ba đã quyết định rồi con đừng cãi lời ba . 

- Nhưng tại sao cứ phải sang Mĩ ở Viẹt Nam cũng có nhiều bệnh chữa được ung thư mà . 

- Ba biết ở Việt Nam cũng chữa được bệnh đó nhưng đó là với điều kiện thích hợp nhưng đẻ tìm được tủy là rất khơ . Nếu con sang Mĩ thì sẽ có nhiều cơ hội khỏi bệnh hơn . 

- Không , con muốn ở Việt Nam với mọi người . Con không muốn sang Mĩ đâu . Ở đâ con còn có gia đình, bạn bè nữa sang đó con chả có ai cả .

- Khi nào khỏi bệnh ba sẽ cho con trở về Việt Nam mà . Lúc đấy con lại được sống với gia đình avf được gặp abnj bè của con mà . 

- Không con không thích . Vừa nói tôi vừa chạy ra ngoài . 

- Ba xin con hãy đi sang Mĩ đi . Tôi quya lại đã thấy ba đang quỳ dưới san nhà . Má con ra đi là một mất mát lớn nhất của đời ba rồi bây giờ con mà đi nốt nữa chác ba không sống nổi . 

- Kìa ba ! Ba sứng dậy đi ba đừng làm thế . Con ... 

- vậy hãy hứa với ab là con sẽ sang Mĩ đẻ chữa bệnh đi con . ba xin con đó . 

- Con .... con đồng ý . Không còn cách nào khác là tôi phải đồng ý . 

Nghe thấy vậy ba rất vui và đứng dậy . 

- Thôi con về phòng nghỉ đi . Bây giò ba sẽ lien lạc với bác Khải và bệnh viện bên kia .

x

Lý do duy nhất của tôi không muốn sang Mĩ là sang đó tôi sẽ không được gặp anh . Nếu như sang đó mà không chữa được bệnh thì trước lúc chết tôi sẽ không được gặp anh và không được gặp anh mãi mãi . 

- Chào cậu chủ . Chị Lý đi vào phòng của Hùng trên tay bê một cậu nước. 

- Có chuyện gì vậy chị . Tôi thấy hơi lo nên gọi chị ấy lại hỏi. 

- Chả hiểu cậu Hùng đi ra ngoài có chuyện gì , lúc về dầm mưa ướt sũng giờ đang sốt miên man trong phòng . Tôi bây giờ tôi phải lấy khăn trườm cho cậu ấy đây . 

- Bị sốt ! có nặng lắm không ? Chị đã gọi bác sĩ chưa? thảo nào tôi có cảm giác không an tâm , hóa ra anh ấy bị ốm . 

- Tôi gọi rồi , bác sĩ bảo cậu ấy chỉ bị cảm thông thường thôi uống thuốc vài ngày là khỏi . Bình thường 2 cậu suốt ngày gây nhau vậy mà khi cậu ấy ốm cậu lại rất quan tâm chả hiểu được 2 cậu . Chị Lý nhận xét một câu xanh dờn . 

- Chị biết gì mà nói đưa chậu nứa đây rồi đi xuống nhà đi tôi lo trên này cho . 

- Vậy thì cậu mang cái này vào giúp tôi nha . Bây giờ tôi phải đi chợ nên cậu trông cậu ấy dùm tôi luôn nha.Mà người bị sốt ra rất nhiều mồ hôi nên cậu phải để ý và thay quần áo cho cậu ấy nha . 

Nói xong chị ta đi xuống nhà còn tôi thì vào phòng anh . 

x

- Trang .... đừng bỏ anh ..

Tôi vừa thay quần áo cho anh xong đang đang định đi ra thì bàn tay anh túm lây tay tôi và nói . Lúc đầu tôi tưởng là anh tỉnh rồi nên giật thót cả tim nhưng về sau mới nhận ra anh đang ngủ mê . Nhưng anh nắm tay tôi chặt quá nên tôi không tháo được ra . 

- TRang ...... đừng bỏ anh .... anh xin em .... anh xin em .... anh còn yêu em nhiều lắm ...... đừng bỏ anh mà ..... Anh xin em .... đừng bỏ anh mà ....

- Lạnh ...... lạnh quá ...... Anh vẫn nói trong lúc mơ .

Tôi đã lấy 2 cái chăn bông đắp cho anh rồi mà sao anh vẫn kêu lạnh vậy mà trán anh thì vẫn nóng phừng phừng như thế này mà . Làm thế nào bây giờ .

- Lạnh ..... lạnh ..... anh lạnh quá . 

Chị Lý lại đi chợ mất rồi còn ba tôi thì lại qua bệnh viện làm sao bây giờ . Chẳng lẽ lại dùng cách đó .... Không được nếu dùng cách đó thì mọi chuyện trước đây tôi làm thì đổ xuống sông xuống bể hết sao . Không được dùng cách đó . 

- Lạnh .... Lạnh ..... anh lạnh lắm . 

Tôi đã cuống , anh cứ kêu lạnh làm cho tôi lại cang cuống thêm . Đành liều vậy ...

- Lạnh..... lạnh quá . 

- Em biết rồi .... em sẽ sưởi ấm cho anh ngay đây . Anh sẽ không còn lạnh nữa đâu

Một ngày mới lại đến , có lẽ với mọi người đều thích và đón nhận một ngày với một tâm trạng thật vui vẻ vì một ngày mới đến sẽ đem lại cho họ thật nhiều cơ hội mơi và là một sự khởi đầu mới . Nhưng với tôi thì khác một ngày mới đến lại làm tôi thêm lo lắng , tôi lo lắng không biết mình có sống nổi qua ngày hôm nay hay không . Và chỉ khi một ngày qua đi tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm vì tôi đã sống thêm được một ngày nhưng tôi biết thời gian tôi ở bên cạnh anh sẽ không còn lâu nữa .

Có lẽ do cơn sốt hôm qua đã làm anh mệt nên bây giờ anh vân còn đang chìm trong giấc ngủ . Không biết anh đang mơ thấy gì mà trên môi anh đang nở một nụ cười , nhìn anh trong lúc này giống như một thiên thần . Cho dù cơ thể đang yếu vì ốm mà anh vẫn có thể nở được một nụ cười tươi như vậy . 

- Anh ơi ! Anh hãy mãi mãi cười như thế anh nhé . Tôi khe thì thầm vào tai anh . Hãy coi như đây là yêu cầu cuối cùng của em đối với anh . Hãy vì em mà hãy giữ mãi trên môi nụ cười này anh nhé cho dù em không còn ở bên cạnh anh thì anh hãy nhớ lấy điều này anh nhé . 

Hôn lên trán anh nụ hôn cuối cùng rồi tôi đi ra ngoài . 

X

Tôi đẩy cánh cửa phòng ba rồi bước vào . Ba đang ngồi trên bàn tiếp khách chờ tôi .

- Con chào ba . Tôi cúi chào ba rôi ngồi xuống đối diện ba . 

- Thế nào sức khỏe của con hôm nay vẫn tốt chứ , có còn thấy chóng mặt hay chảy máu mũi không ? Ba hỏi và nhìn tôi với con mắt lo láng . 

- Da hôm nay con không bi những thứ đó ba à . Không biết từ bao giờ tôi lại hay phải nói dối đến vậy cho dù không muốn .Sáng nay tôi mới chảy máu mũi xong . Ba gọi con đến đây có chuyện gì vậy ?

- Hôm qua bệnh viện bên kia có gửi fax cho ba , họ nói với tình trạng của con mà đưa sang đó thì tỉ lệ khỏi bệnh sẽ rất cao . Nên vì vậy ba đã sắp xếp cho con ngày 26 tháng 12 sang bên đó . 

- Cái gì ạ ! 26 thnags 12 sang bên đó ạ . Hôm này là 30 tháng 11 rồi vậy là chỉ còn gần một tháng nữa thôi hả ba ? Như vậy có gấp không ba ....hay mình lùi lại ít ngày nữa đi ba . 

- Không , như vậy không gấp . Con sang đó sớm bao nhiêu là tốt cho con bấy nhiêu ba sẽ không lùi lại đâu 

- Nhưng còn việc học của con thì sao ?

- Ba quên nói với con , ba đã gặp thầy hiệu trưởng của con và xin cho con nghỉ học rồi . Tù mai con sẽ không phải đến trường nữa . 

- Sao ạ . Sao ba không nói trước chuyện này cho con mà tự ý quyết định vậy ?

Reeng ...... eeng !

-Ba xin lỗi . Rồi ba quay lại bàn làm việc nghe điện thoại . Có chuyện gì thế cô Huyền .

- Dạ thưa ông đã đến giờ đi họp rồi ạ . 

- Tôi biết rồi sẽ đến ngay . 

- Ba xin lỗi nhé ba phải đi ngay bây giờ rồi . Gặp lại con sau rồi .

- Nhưng mà ba .... chưa kịp nói hết câu thì dáng ba đã khuất sau cánh cửa. 

X

Vậy là chỉ còn chưa đầy một tháng nữa tôi sẽ phải xa nơi này và xa anh . Tai sao lại gấp vậy chứ ? Tôi chỉ còn nhìn thấy anh trong vòng một tháng nữa thôi sao . Sau đó tôi sẽ phải xa anh và rất có thể ...mãi mãi không được gặp anh . Ở đây tôi có thể thấy và nghe được những gì Hạnh và Hùng nói ở sân trường

- Để em xem nào . Tồi Hạnh lấy tay mình sờ lên trán Hùng . Hết nòng rồi vậy là anh hết ốm rồi đó . 

- Anh đã nói rồi anh hết ốm rồi mà em cứ làm anh như con nít vậy . Hùng tỏ vẻ dỗi nhưng tôi biết là Hùng chỉ giả vờ như vậy mà thôi .

- Tất cả là nhờ công của em hằng ngày đến chăm sóc anh đó . Bây giờ anh tính cảm ơn em thế nào vậy ? 

- Ùh biết cảm ơn em thế nào đây . Em thích gì nói đi anh mua cho . 

- Em không cần anh mua gì cho em hết , em chỉ cần anh mãi ở bên em để em chăm sóc là được rồi . Rồi Hạnh tựa vào vai anh .

- Mình đi xem phim đi . Rồi Hùng đứng dậy kéo tay Hạnh đi có lẽ do anh đã nhìn thấy tôi nên đã quyết định đi chỗ khác . 

Tôi không biết tâm trạng của mình bây giờ như thế nào nữa . Không biết tôi nên buồn vì người yêu mình đi với người khác trước mắt mình hay là nên vui vì người yêu mình đã nghe theo mình tìm một người khác mang lại cho anh hạnh phúc đây . 

- Nếu muốn khóc thì hãy khóc đi . Anh cho em muợn vai anh đó . Không biết Tuấn đã xuất hiện bên cạnh tôi từ bao giờ . 

- Sao em phải khóc chứ . Đó là điều em muốn mà em nên vui mới đúng chứ . 

Tôi cố nở một nụ cười thật tươi cho Tuấn thấy những gì mình nói là đúng . Nhưng điều đó lại làm cho mọi việc xấu đi . Nụ cười của tôi méo đi và nước mắt tôi lại lăn dài trên má . 

- Hãy khóc đi . Khóc bao nhiêu cũng được . 

- Tại sao chứ ? ....... tại sao em phải ròi xa anh ấy trong khi em vẫn còn rất yêu anh ấy mà .... em không hiểu tại soa ông trời lại bất công với em như vậy ....... Tại sao chứ .... Tai sao ?

- Hôm nay sao không ai về ăn tôi vậy chị Lý . Tôi ngao ngán nhìn một bàn đầy thức ăn mà chỉ có một mình tôi ăn . 

- Hôm nay ông bà chủ và cậu 2 đi nhà hằng mà còn cậu cả thì từ ngày vào Đại học thì chỉ có chủ nhật mới về nhà ăn cơm thôi mà . Chị Lý vừa nói vừa đưa cho tôi một ly nước cam . Trước khi ông chủ còn dạn tôi là nhớ nhắc cậu chủ uống cận thận không được bỏ bữa đó . 

- Tôi biết rồi , có bao giờ ba tôi quên chuyện đó đâu , tôi tự lo cho mình được mà . Vừa nói tôi vừa cố nhai phần cơm mà mình phải ăn hêt . 

- Mà dạo tôi thấy cậu gầy đi nhiều lắm đó , da cũng xanh xao hơn nhìn như người bệnh đó . 

- Đâu ... đâu có ... tôi làm sao mà bệnh được .

- Thì tôi mới nói vậy thôi chứ đã bảo cậu bị bệnh đâu mà cậu phải hốt hoảng nên như thế . 

Cuối cùng thì cũng ăn cơm xong cứ như là một cực hình vậy , dạ dày tôi thì nhỏ còn chị ta thì bắt tôi ăn bằng xuất của 2 người . 

Tít .... tít 

- Alo ! cháu nghe đây bác . 

- .....

- Tý nữa ba cháu về cháu sẽ bào ba cháu gọi cho bác . 

- ...... 

- Cháu chào bác . 

Dạo này ba tôi và bác Khải cứ như người buôn hàng giả vậy có chuyện gì cũng chỉ nói với nhau mà không nói với tôi một chút gì cả . Tôi chỉ có nhiệm vụ đến bệnh viện chữa trị mà thôi . Vì không muốn ảnh hưởng tới gia đình nhà dì và cũng không muốn cho Hùng biết chuyện tôi đã năn nỉ ba là không nói cho mọi người trong gia đình biết chuyện tôi bi mắc bệnh . 

- Thế nào hôm nay lại ngồi xem tivi một mình hả em . 

Mạnh ngồi xuông bên cạnh tôi chân anh thì duỗi thẳng để lên chiếc bàn uống nước . Rồi anh với lấy cái điều khiển và bắt đầu chuyển kênh

- Xem mấy cái thời sự này chán lắm! Nghe nhạc có phải hay không .

- Sao anh lại về hôm nay vậy em tưởng cuối tuần mới về mà . Tôi quay sang hỏi anh . 

Lâu lắm không gặp anh , hôm nay gặp anh nét thư sinh của anh đã biến đi đâu mất hết mà thay vào đó là một dân chơi thứ thiết . Đúng là không bị gia đình quản có khác . 

- Anh nhớ nhà nên về thôi . Ơ mà sao em lại hỏi anh vậy , đây là nhà anh nên anh muốn về lúc nào mà chả được . Tài ăn nói của anh cũng càng ngày càng khá . 

- Có thật không đấy ? Nhìn mặt anh tôi thấy không thể nào mà tin anh được .

- Thật mà , anh nhớ nhà nên mới về mà . Anh mà nói điêu anh làm con ...

- Con sẽ làm con gì nào nói cho má nghe coi . Chưa kịp nói hết câu anh đã bị dì cắt ngang. 

- Thì con ... con sẽ làm con của mẹ chứ sao . Phải không Trang . Rồi anh lại quya sang dì . Mẹ đi đường về có mệt không ngồi xuống đây con đấm lưng cho mẹ nào . 

- Anh không phải nịnh tôi , tôi mà không gọi anh về thì anh cũng chẳng nhớ đến cái nhà này nữa đâu . Mà dạo này tôi thấy anh ăn chơi hơi quá rồi đấy . Đầu tóc thì xù lên như lông nhím con quần áo thì rách tả tơi không khác gì thằng ăn mà cả .

- Má chả biết gì cả ! cai này bây giờ đang là mốt đó má . Rôi anh quay xung quanh tìm người cầu cứu . Phải không mấy đứa .

Nhìn cái cách thay đổi thái độ của anh làm tôi và dì phì cười . Mải để ý đến dì mà Mạnh mà tôi không để ý đến ba tôi và Hùng đã vào đến nhà và đi cùng họ là Hạnh .

Và chờ khi cả nhà đã ngồi ổn định ba tôi mới bắt đầu nói . 

- Lâu lắm rồi hôm nay gia đình chúng ta mới được tụ họp đông đủ như vậy nên hôm nay bà má các con quyết định tổ chức một buổi họp gia đình nho nhỏ để công bố một chuyện như sau .

- Nhưng có người ngoài mà dượng sao gọi là họp gia đình được . Mạnh ám chỉ Hạnh có lẽ chuyện lần trước đã cho anh ấn tượng xấu về cô ta . 

- Con ngồi im đi . Bị dì mắng nên Mạnh mới ngồi yến . 

Lúc này tôi mới để ý mới thấy Hùng đang trừng mắt nhìn Hạnh . Hạnh thì đang nép vào Hùng tỏ vẻ là mình yếu đuối cần được bào vệ nhưng để ý thì thấy ánh mắt cô ta nhìn mạnh cũng chả kém dì . Thình thoảng Mạnh có nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiêu vì sao tôi và Anh không ngồi cạnh nhau mà để Hạnh ngồi cạnh như vậy . Tôi không dám nhìn anh vì tôi sợ nhìn vào ánh mắt đấy tôi lại không kìm lòng được. 

- Chuyện ba muốn nói trước đó là chuyện của Trang . Đó là cuối tháng này tức là 2 tuần nữa Trang sẽ không ở cạnh chúng ta nữa mà sẽ sang Mĩ du học . Tuần trước có giấy báo của đại học A bên đó gửi về 

Câu nói của ba vừa dứt mọi ánh mắt ngạc nhiên đều dồn về tôi trừ có ba và dì vì 2 người này đều biết trước rồi mà . 

- Cái gì .... em định đu du học sao . Thế sao lúc trước em không muốn sang đó cơ mà . 

- Tại vì lúc đó em chưa muốn đi nên nói vậy . Em muốn sang đó sống xa gia đình để học cách tự lập . 

- Vậy còn chuyện của em ... vì không muốn nói ra chuyện của tôi với Hùng mà không biết nói thế nào nên Mạnh hoa chân múa tao lọan cả lên .

- Đi du học thích quá Trang ha . Mình ganh tỵ với cậu đó . Sang đó học thích lấm anh nha .vừa nói cô ta vừa ngồi sát lại gần Hùng tỏ vẻ 2 người rất thân mật với nhau Không biết cô ta còn có ý gì nữa đây vì với cô ta đi du học chỉ là chuyện nhỏ thôi mà . 

Hùng chỉ ừ một tiếng lấy lệ sau đó anh quay sang nhìn tôi . Tôi không dám nhìn anh mà quay đi . 

- Thôi cả nhà trật tự nghe ba các con nói tiếp chuyện thứ 2 kìa . Dì nhác làm mọi người lại chú ý đến ba tôi . 

- Chuyện thư 2 là chuyện của Hùng và Hạnh , cuối tháng này 2 đứa sẽ làm lễ đính hôn .

Cạch ... Câu nói của ba quả là một cú sấm ngang tai tôi . Tôi không còn giữ được bìn tĩnh nữa nên đã làm đổ cốc trả ra bàn . Hành động này làm cả nhà đều chú ý đến tôi và đặc biệt là anh . Anh nhìn tôi bằng con mắt lạnh lùng và có phần khó hiểu , đôi mắt của anh như một con dao đâm nát trái tim tôi vậy . 

- Con xin lỗi . Đó là câu nói duy nhất mà tôi có thể nói ra lúc này . 

- Dượng vừa nói cái gì ạ ? Ai với ai là lễ đính hôn ? Sau khi há hốc mồm ngạc nhiên thì Mạnh hỏi liền ngay lắp tự 

- Dượng vừa nói là cuối tháng này sẽ làm lễ đính hôn . Ba tôi quay lại bên Mạnh và nói . Hôm nay ba vá má các con vừa mới đi gặp gia đình Hạnh xong và quyết định ngày 26 thang 12 này sẽ làm lễ đính hôn tại khách sạn mới Love mới khai trương của gia đình ta .

Anh quay mặt ra nhìn hết nhìn tôi rồi quay sang nhìn Hùng Với một ánh mắt ngạc nhiên và đầy tức giận cả hai chúng tôi đều không dám nhìn anh . Tôi và Hùng đều hiểu cảm giác của Mạnh lúc này vì ở nhà chỉ có anh mới biết chuyện giữa tôi và Hùng mà thôi . Chính vì thế anh tức lúc này cũng phải thôi . 

Rầm ! Mạnh đập xuống bàn và đứng dậy. Con phản đối chuyện này .

Cả nhà đều tròn mắt nhìn anh vỉ từ trước chưa bao giờ anh tức giận như vẩy rồi anh quay sang tôi và Hùng.Hùng , Trang đi theo anh . Rồi anh đi lên gác .

- Có chuyện gì vây ? Dì hỏi nhưng Mạnh không nói 

Có lẽ dì và ba chắc rất ngạc nhiên vì thái độ của Mạnh 

x

- Hai đứa nói cho anh biết chuyện này là thế nào . Hai đưa giả thích cho anh nghe sao Hùng lại đính hôn với Hùn

- .... 

Ngay đến nhìn anh 2 chúng tôi đều không dám chứ nói gì đến việc trả lời anh vào lúc này .

- Hai đứa nói gì đi chứ sao im lặng hết thế ? 

- Em yêu Hạnh . Sau này chúng em sẽ cưới nhau nên việc bây giờ chúng em làm lễ đính hôn là lễ đương nhiên có gì đâu mà phải giải thích chứ .

Từng lời nói , từng câu thốt ra từ miệng anh như hàng trăm mũi kim đâm vào trái tim nhỏ bé vốn đã bị tổn thương rất nhiều của tôi. Nước mắt tôi chỉ trực trào ra khi anh nhắc đến 3 chứ " em yêu Hạnh " và việc anh sẽ cưới Hạnh . Nhưng tôi không yếu đuối đến thế vì chuyện này do tôi mong muốn mà . Tôi không thể khóc lúc này được . 

Mạnh túm lấy cổ áo Hùng và dí sát vào tường mà nói 

- Em yêu Hạnh sao . Không phải lúc trước em đã rất yêu Trang sao và có lần em đã nói " Em rất yêu cậu ấy , em sẽ bảo vệ cậu ấy và tình yêu của em dành cho cậu ấy . Tuy tình yêu của chúng em chưa được xã hội này chấp nhận nhưng em sẽ bảo vệ tình yêu này đến cùng " . Tại sao bây giờ lại như vậy . Hãy nói cho anh biết tại sao lại như vậy . Hãy nói đi ! Tại sao ? Mạnh gào nên 

- .... 

Anh không biết nói gì có lẽ anh cũng đang rất đau vì phải nhớ lại những gì lúc xưa . Tôi cảm thấy đôi mắt anh đang long lanh có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc . Tại sao tôi phải bắt anh chịu bị Mạnh mắng như vậy chứ trong khi tôi là người có lỗi mà . 

- Anh ấy không có lỗi tất cả là lỗi của em .

Cả hai đều quay sang nhìn tôi bằng một ánh mắt ngạc nhiên .

- Chính em mới là người nói lời chia tay .

Câu nói của tôi có lẽ đã làm Mạnh bất ngờ ,có lẽ anh không nghĩ tới việc tôi là người chia tay Hùng chú không phải anh đòi chia tay tôi .

- Em là người nói lời chia tay ? Manh quay sang hỏi tôi 

- Đúng ! Em mới là người nói lời chia tay. Tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Mạnh .Chuyện của em và Hùng là một sai lầm. Từ trước đến nay em chưa bao giờ có tình cảm với anh ấy , chưa bao giờ em yêu anh ấy cả . 

Mạnh đã bỏ tay xuống và không còn dí sát anh vào tường nữa chứ .

- Sao em nói sao ? Anh không hiểu gì cả ?

Đã đâm lao thì phải theo lao , tôi đã chọn đóng vai này rồi thì phải đóng cho đạt .Cho dù có phải đâu cũng không sao miễn là anh được hạnh phúc . 

- Hùng chỉ là chỗ thế chân của người yêu trước kia thôi . Em chì coi anh ấy như một món đồ chơi trong lúc người yêu em qua ra nước ngoài thôi . Tôi nói bằng một giọng lạnh lùng nhất tôi có thể có lẽ tôi đã diễn đạt vai của mình nên đã làm cho cả 2 người ngạc nhiên vì thái độ bây giờ của tôi . Bây giờ người yêu em đã quay trở lại em không cần anh ấy nữa nên chia tay là điều tất yếu . 

- Em nói gì cơ nói lại anh nghe coi . Đôi mắt Mạnh mở to hơn khi nghe tôi nói xong .

- Em không yêu Hùng với em anh ấy chỉ là vật thế chân người ....

Bốp . Bất ngờ Mạnh giơ tay đấm tôi một cái vào mặt làm tôi đau điếng và ngã ra sàn . Có lẽ chính anh cũng không ngờ mình lại làm như vậy . 

- Tôi không ngờ cậu lại là một người như vậy . Coi như anh em tôi đã nhìn lầm cậu .Manh nói rồi quay người bước đi . 

Anh có lẽ lúc này đang đau lắm vì phải nghe lại những lời nói mà anh không muốn nghe . Tôi đã như một sát thủ máu lạnh đã đâm nát trái tim anh rồi dáng đi của anh xuống nhà mà tim tôi lại đau nhói . 

- Em xin lỗi ! em đã làm anh đau nhưng em buộc phải làm như vậy . Em thà để anh khinh ghét em còn hơn là để anh đau khổ vì em . Một ngày nào đó anh sẽ hiểu vì sao em làm như vậy mà tha thứ cho em . Em yêu anh ! Mãi mãi chỉ yêu một mình anh mà thôi . 

Tôi bước về phòng nhưng sao đôi chân của tôi không thể nào đứng vững được nữa phải tì vào tường mới đứng được . Tôi men theo bức tườn tới gần tới phòng thì không đứng vững được nữa cả người gần chạm tới sàn thì có một bàn tay đỡ tôi lại . 

** 

- Cậu hẹn tôi ra đây có chuyện gì vây? Vẫn cái giọng tiểu thư kênh kiệu của Hạnh làm tôi thấy ghét nhưng tôi vẫn phải chịu đựng cô ta vì tôi có việc cần nhờ tới cô ta .

- Cô cứ uống nước đi rồi tôi sẽ nói . Tôi cố giữ sao cho giọng mình thật bình tĩnh nhất . 

- Nói thì nói nhanh nên tôi co nhiều việc lắm không có nhiều thời gian dành cho cậu đâu . Cô ta vẫn tiếp tục cái thái độ đáng ghét đó .

- Tôi muốn hỏi cô có thật sự yêu Hùng không ? 

Cô ta nhìn tôi bằng một ánh mắt kì lạ . 

- Đó không phải chuyện của cậu . 

- Trả lời lời tôi đi . Cô có thực sự yêu anh ấy không ? Tôi gắt lên .

- Tất ... tất nhiên rồi . Có lẽ thái độ của tôi làm cô ta sợ nên mới trả lời vì từ trước đến giờ chưa bao giờ tôi như vậy cả . 

- Vậng nếu như bây giờ nếu như cô có anh ấy bên cạnh cô sẽ trân trọng và mãi mãi yêu anh ấy chứ . 

- Tất nhiên rồi tôi đâu có điên mà để mất anh ấy đâu . Hôm nay cậu hơi lạ đó? Tự nhiên quan tâm đến tôi như vậy .

- Tôi chưa bao giờ phải cầu xin ai cả nhưng hôm nay vì cô tôi sẽ phá lệ . 

Nói xong tôi đứng dậy đi đến trước mặt cô ta . Có lẽ cô ta sợ tôi làm gì cô ta nên mặt mũi xanh mét . Vẻ mặt kênh kiệu , kiêu căng của cô ta đã biến đi đâu mất . Nhưng tôi chả dại mà động đến cô ta .

- Tôi xin cô hãy hứa với tôi một điều . Vừa nói tôi vừa quỳ xuống trước mặt cố ta . Nếu như bây giờ tôi cho cô một cơ hội để có anh ấy thì cô hãy hứa hãy thay tôi yêu thương và ở bên anh ấy mãi mãi được không ? Vừa nói nước mắt tôi vừa trào ra 

- Cậu làm cái gì vậy ? Cô ta tròn xoe mắt nhìn tôi . Cậu bị điên à ?Mọi người đang nhìn kìa cậu đứng lên đi .

- Nếu cô không hứa tôi sẽ không đứng đậy. Tôi ngoan cố . 

- Được rồi tôi hứa . Cậu đứng dậy đi / Rồi cô ta nâng tôi đậy , tôi không ngờ cô ta lại bối rối trước hành động của tôi như vậy . Không phải cô ta luôn muốn thắng tôi và hạ nhục tôi sao . Hãy nói cho tôi biết vì sao cậu lại làm thế. Vừa nói cô ta vừa đưa cho tôi chiếc khăn giấy để lau nước mắt.

- Chuyện dài lắm rồi sau này cô sẽ biết bây giờ thời gian đã rất gấp rồi không có thời gian giải thích cho cô biết đâu .

- Nhưng .... 

Không kịp để Hạnh nói hết câu tôi đã cắt ngang . 

- Hãy nhớ là cô đã hứa giúp tôi rồi đó nếu cô không thực hiện được tôi sẽ không để cô yên đâu . Tôi không dọa cô đâu . 

** 

- Em tỉnh rồi hả ? Em làm anh lo quá . 

Tôi lờ mờ nhận ra chủ nhân củ giọng nói đó là Tuấn . 

- Em không sao . Sao anh lại ở đây ?

- Tại anh thấy lo cho em nên đến thăm em thôi ... ai ngờ . 

- Cảm ơn anh . Nếu không có anh thì ... 

- Đứng nói như thế chứ , em với anh đâu phải người xa lạ gì đâu . Anh lấy nước cho em nha . 

Rồi đi ra lấy nước cho tôi , chỉ chưa đầy 3 phút sau anh đã quay lại với một ly nước trên tay . Nhìn thấy anh chă sóc tôi làm tôi cảm thấy có lỗi với anh quá . 

- Em xin lỗi . Tôi không kìm lòng được nên lại bắt đầu sụt sịt .Em xin lỗi vì đã lôi anh vào chuyện này . 

- Ngốc ! Có gì đâu mà phải xin lỗi , em đâu có làm phiền anh đâu. Giúp được em anh thấy rất vui vì ít ra anh cũng phần nào chuộc lại lỗi lầm mà trước kia anh đã gây ra cho em . Bây giờ anh coi em như em trai mình vậy nên việc anh giúp em là chuyện thường thôi mà . 

- Đừng khóc nữa .Vừa nói anh vừa lau nước mắt cho . Hãy vui lên đi nào ... cười lên nào ... Khóc nhiều sẽ mọc sừng đó .

Tôi bặt cười vì câu nói đó chỉ dành cho con nít vậy mà bây giò anh lại nói với tôi . Ít ra trong lúc này tôi cũng không co đơn vì vẫn có người bên cạnh quan tâm chăm sóc cho tôi . Bây giờ tôi mới thấy cuộc sống này không bất công với tôi lắm .

Chap 10 : Lễ đính hôn 

Vậy là chỉ còn một tuần nữa thôi là tôi xa nơi này , sao thời gian trôi nhanh quá vậy . Một tuần nữa cũng là thời gian anh sẽ làm lễ đính hôn với Hạnh . 

- Đồ ăn sáng của cậu ây . ... Cậu trang .... cậu trang ... cậu làm sao vậy . Tiếng chị Lý hốt hoảng là tôi giật mình

- Sao cớ . Có chuyện gì mà chị hốt hoảng vậy ? Tôi Ngơ ngác nhìn vẻ mặt hốt hoảng của chị ta . 

- Mũi cậu ... chảy máu cam kìa . Rồi chị ta vội vàng đưa cho tôi chiếc khăn để lau 

Tôi lấy chiếc khăn mà chỉ Lý đưa cho để lau mũi . Chả mấy chốc chiếc khăn lem nhem là máu . Đây đã là lần thứ 3 trong tuần này tôi bị như vậy rồi . Sức khỏe của tôi ngày càng yếu đi tôi có thể cảm thấy rõ điều đó . Bây giờ những lần chóng mặt của tôi cũng tăng lên dáng kể . 

- Không sao đâu . Chuyện bình thường đó mà .Tôi chấn an cho chị ta nhìn chị ta bây giờ mặt cắt không còn một giọt máu . 

- Àh chị đừng nói với ai chuyện này nha . Tôi ăn đủ rồi tôi lên phòng đây .

Bây giờ tôi phải giấu không cho ba thấy sức khỏe của tôi ngày càng yếu đi nếu không ba sẽ bắt tôi phải nhập viện ngay tức khắc còn thôi thì không muốn như vậy . Mấy hôn nay do phải chuẩn bị cho lễ đính hôn nên anh chảng mấy khi ở nhà . Hôm nay anh và Hạnh sẽ đi thử đồ cưới không biết anh mặc lễ phục sẽ như thế nào nhỉ chắc sẽ rất đẹp trai đây mà đã đẹp trai sãn rồi mà nên mặc gì mà chả đẹp . Không biết anh sẽ chọn lễ phục mà gì nhỉ chắc là màu trắng vì trong tất cả các màu thì màu trắng là hợp với anh nhất . 

- Sao lại cứ ngồi nhìn ra cửa hoài vậy . 

Lúc này tôi mới để ý Tuấn đã ngồi bên cạnh tôi từ bao giờ . 

- Không có gì đâu em chỉ ngắm cảnh thiên nhiên thôi . Không biết có thể trở lại đây được nữa không nếu xa nơi này em sẽ thấy nhớ nó lắm . Mà anh đến từ bao giờ vậy . 

- Anh cũng vừa mới đến thôi . Hôm nay trông thần sắc của em yếu lắm chả có chút sức sống gì cả . 

- Thì suốt ngày em bị bắt ở nhà mà có được ra ngoìa dạo chơi như anh mấy đâu mà thầy sắc chả kém đi .Tôi đổi giọng nũng nịu . 

- Vậy hôm nay anh sẽ đưa em đi chơi nha . 

- Nhưng còn ba em thì sao ? Từ lúc biết tôi bị bệnh đến giờ ba quản tôi còn chặt hơn trước .

- Không sao anh xin phép ba cho em rồi em không cần lo . 

Thì ra anh đã được ba tôi cho phép thảo nào hôm nay trông anh rạng rỡ đến vậy . Khi biết được trong lúc tôi bị bệnh chính anh là người đã chăm sóc cho tôi nên ba tôi không còn ghét anh như trước nữa . Vì vậy anh mới hay được đến thăm tôi đến vậy điều cũng giúp cho Hùng tin rằng rôi đã quay lại với Tuấn . 

- Hôm nay mình sẽ đi đâu ? Gương mặt tôi lúc này giống y như một đứa trẻ được ba hoạc mắ cho đi chơi công viên . 

- Mình đến khu trung tâm giả trí đi anh nghe nói hôm nay có lễ hội bắn pháo hoa ở đó đó . Tuấn cũng tỏ rõ niềm phấn khích không kém . 

- Mình đi thôi . 

Tôi đứng dậy kéo anh đi nhưng anh tròn xoe mắt nhìn tôi , lúc này tôi mới nhớ ra mình vẫn còn mặc đồ ngủ . 

- àh chờ em đi thay đồ đã . 

Chắc do lâu ngày không đi ra ngoài nên bây giờ đầu ó tôi cũng bị ... mất rồi . 

x

- Ngày hôm nay vui quá . Lâu không ăn KFC hôm nay ăn em cảm thấy ngon thật nên bụng em bây giờ căng tròn như quả bóng nè . 

- Nhìn em cứ như con nít vậy . 

Tui lườm Tuấn mội cái rồi lại tiếp tục tung tăng chạy khắp nơi ở cái công viên sunshine này . 

- Chạy cẩn thậy thôi . Tuấn nói to rồi chạy theo tôi

.....

- Không ngờ em nhìn vậy mà cũng nghich ra phết đấy nhỉ ? Anh chỉ chạy theo em thôi mà cũng mệt thở không ra hơi đây này . 

- Nếu như em không ốm thì chắc em còn chơi được nhiều thứ nữa ....

- Ngồi chỗ này đi em . Ngồi chỗ này ngắm pháo hoa mới thích . 

Tuấn chỉ xuống vệ cỏ bên đường cạnh một con " sông " chạy qua . Bên cạnh đường là những hàng cây chạy dài . Công nhận anh là người lang mạn . 

- Nhưng mà chưa đến giờ bắn pháo hoa mà hay là anh đi mua bắp rang bơ đi vừa ngắm pháo hoa mình vừa ăn luôn . Tôi để nghị 

- Ok ! Vậy ngồi đây chờ anh nha . Rồi Tuấn đứng dậy đi mua bắp rang bơ 

Không gian ở đây thật yên tĩnh , không biết sao Tuấn ấy lại tìm ra chỗn này vậy nhi?

- Em ơi đi chơi cùng anh đi . 

Tôi quay người lại xem tiếng nói đo ở đâu ra . Thì ra đó là tiếng của một tên du côn , trông hắn ăn mặc nhìn luộm thà luôm thuông , tóc tai thì bù xù . Nhưng trông mặt hắn thật rữ tơn nhìn mà tôi thấy run hết cả người . 

- Ngồi ở đây một mình lạnh lắm đi chơi với anh , anh sưởi ấm chó . Nói rồi hắn tiến lạ gần tồi chọc gẹo 

- Tôi không quen anh ... làm ơn anh tránh xa tôi ra . Vừa nói tôi vừa tránh những cái sờ tay , sờ mặt của hắn . 

- Anh muốn tránh lắm .... nhưng mà em làm anh mê quá rồi không tránh được nữa . Hay đi qua đêm với nha . Nói xong hắn ôm chầm lấy tôi . 

- Không .... không ... bỏ tôi ra . Tôi cố ra súc vùng vằng để thoát khỏi hắn . 

- Không anh không bỏ đâu . hahahah 

Nghe tiếng cười man dợ của hắn làm tôi sợ mà khóc thét lên . 

- Bỏ cậu ấy ra . 

Có tiếng người đến anh ta bỏ tôi ra và nói chuyện với người đó . 

- Thằng kia mày là ai mà dám phá hoại chuyện tốt của ông khôn hồn thì cút khỏi đây mau nếu không thì . 

Chưa kịp nói hết câu hắn đã bị người đó cho ăn một phát đấm vào mặt . Rồi tên đó bị người kia đánh cho tới tấp . Vì người đó quay lưng lại phía tôi nên tôi không thấy rõ mặt người đó nhưng nhìn người đó rất giống Hùng . 

Sau một lúc giằng co tên kia cũng phải bỏ đi . Lúc này ngừoi đó quya mặt lại , quả thật người đó chính là Hùng . Nhưng đúng lúc này đầu tôi lại quay lên như chong chóng . 

- Anh . 

Đôi chân tôi không giúp tôi đứng cũng được nữa may mà anh chạy đến đỡ tôi nếu không tôi đã ngã ra đường mất rồi . 

- Trang ... Trang em không sao chứ . 

- Hùng . Tôi quay lại nhìn thì thấy Hạnh đang đứng đàng trước tôi và cô ta đưng như chờ chồng luôn khi thấy Hùng đang ôm tôi trong lòng của mình

- Tramh anh mua bắp về cho em rồi nè . Đang vui vẻ khoe đống bắp mình mới mua được thì anh cũng giống Hạnh đứng yên mà nhìn cành Hùng đnag ôm tôi trong lòng .

Tôi vội vàng đẩy Hùng ra ,có lẽ Hạnh đang tức giận lắm. Cô ta bước tới gần chỗ tôi nhìn mặt cô ta lúc này có vẻ không được bình tĩnh như mọi khi .Nhìn mặt cô ta lúc này dễ cho tôi một cái tát lắm ... nhưng không . 

- Mình đi thôi anh .

Cô ta không tát tôi mà chỉ nắm lấy tay Hùng mà kéo đi . Lúc này Tuấn mới tiến lại chỗ tôi nhưng anh không nói gì . 

- Mình về nhà được không anh .... Em không muốn xem pháo hoa nữa . Tôi viện lý do 

Cả trạng đường hôm ấy về Tuấn không nói với tôi một câu nào . Nhưng tôi không đến điều đó điều đang xâm chiếm tâm trí tôi lúc này đó là thái độ của Hạnh . Sao Hạnh có thể bỏ qua như vậy trong khi cô đang rất tức giận . Có lẽ hôm nay cô ấy không bình thường vì nếu như mọi lần thì có lẽ cô ta đã cho tôi một cái tát rồi . 

x

Chỉ còn vài phút nữa là máy bay của tôi sẽ cất cánh ,chuyến bay này sẽ mang tôi đi thật xa ,xa đất nước Việt Nam nhỏ bé mà tôi rất yêu thương này và đặc biệt là xa một người mà tôi rất yêu thương đó là anh . Chuyến bay này sẽ đưa tôi đến một nơi thật xa và không biết tôi có thể trở về nơi này để gặp anh nữa không . 

- Công ty hàng không X chúng tôi xin trân trọng thông báo .Chuyến bay E trừ Việt Nam sang Mĩ sẽ cất cánh trong 10 phút nữa .Đề nghị các khách hàng di chuyến bay E nhanh chóng để làm thủ tục và lên máy bay để máy bay để cho việc cất cánh được thuận lợi . Xin Cảm ơn quý khách . 

- Đi thôi em đến giờ rồi .Mình đi thôi em .Tuấn đứng dậy khỏi chiếc ghế chờ và nhắc tôi sau khi kết thúc bản thông báo . 

- Dạ .

Tôi đứng dậy và đi theo anh . Nhưng không hiểu sao chân tôi vẫn không muốn đi mà cứ mãi trần trừ như chờ một điều gì đó . Mà tôi có ai để chờ nữa đâu , ba thì do chưa sắp xếp được việc nên sẽ sang sau . Nên chẳng có người thân nào đến tiễn tôi cả . 

- Đừng khóc nữa . Anh đi rồi bốn năm nữa anh lại về với em mà .Chàng trai bên cạnh tôi ôm cô bạn gái của mình vào mà dỗ dành . Khi đó chúng mình sẽ làm đám cưới và lúc đó anh sẽ làm cho em thành cô dâu đẹp nhất và hạnh phúc nhất trên đời này . 

- Nhưng anh đi những bốn năm liền em sẽ nhớ anh đến chết mất . Cô gái kia nép vào lòng người yêu mình mà thút thít . 

- Hãy cững rắn nên em chứ .Tuy anh xa em nhưng trái tim anh vẫn mãi bên cạnh em mà . Em hãy chứng minh cho anh thấy tình yêu của em dành cho anh đi . 

Nhìn cảnh chia tay của đôi tình nhân kia mà tôi thấy sống mũi mình cay cay và trái timtooi lịa nhói đau và nghĩ về anh . Chắc lúc này anh đang làm lễ đính hôn với Hạnh và chắc chắn rằng anh đang rất hạnh phúc . Không biết anh trong vai trò là một chú rể thì như thế nào nhỉ . Chắc anh sẽ rất đẹp và sang trọng trong bộ lễ phục màu trắng giống y như bạch mã hoàng từ vậy . 

- Đi thôi em sắp trễ giờ rồi kìa . 

Tồi gật đầu rồi đi theo Tuấn , nhưng không hiểu sao mắt tôi dường như đang mờ đi thì phải . Mọi thứ trước mặt tôi dường như đang mờ thì phải . Càng ngày tôi cnagf không nhìn rõ mọi thứ nữa chân tôi dường như chẳng còn một chút sức mạnh nào và phải cố gắng lắm tôi mới bước đi được những bước đi theo em . 

- Trang .... Trang ơi ! Đừng bở anh như vậy ... anh yêu em . 

Dường như anh đang gọi tôi thì nhưng hiện giờ anh đang ở khách sạn mà sao anh có thể ở đây được chứ . Không tin đó là sự thật nên tôi quay lại ... và ở đằng xa xa kia là anh .Anh mặc bộk lễ phục mằu trắng thắt cavat mà hồng nhìn không khác gì một tràng hoàng từ trong chuyện cổ tích vậy . Nhưng sao anh lại ở đây không phải anh đang ở khách sạn sao ,chắc tôi bi bệnh hoa mắt mât rồi . Mặc dù nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn muốn chạy về anh . Vớ sức lực của tôi bây giờ đi cũng đã khó chứ nói gì đến việc chạy đến anh . Nhưng anh vẫn đang gọi và chạy đến tôi mà , cố hết sức mình tôi chạy đến anh choduf đó chỉ là trong ý nghĩ thôi cũng được .Nhưng chưa kịp chạy đến anh thì anh đã biến mất và tất cả mọi thứ chuyển thành màu đen hết cả . Nhưng cho dù vậy tôi vẫn còn nghe thấy tiếng anh gọi tên tôi

Chap11: Bại lộ

Có lẽ bây giờ mở mắt ra thì trước mắt tôi lại là can phòng bệnh lạnh lẽo toàn màu trắng của bệnh viện. Nhưng tôi có cảm giác anh đang ờ bên cạnh tôi nhìn tôi chăm chú và chờ đợi từng cử động nhỏ của tôi để anh có thể biết rằng tôi đã tỉnh trở lại. Nhưng có lẽ điều đó sẽ không cảy ra vào lúc này và sau này cũng thế vì tôi biết rằng giờ này anh đang ờ bên Hạnh. Có lẽ hình ảnh mà tôi nhìn thấy anh lúc ờ sân bay chỉ là ảo ảnh do tôi tự tạo ra vì tôi nhớ anh quá mà thôi. Nhưng không vì thế mà tôi cứ nằm ngủ như này mãi được.

Nhưng khi tôi mở mắt ra thì không như tôi nghĩ không phải là căn phòng lạnh lẽo chỉ có mình tôi. Dì đang tựa vào ba tôi và ba tôi vòng tay qua ôm lấy dì đôi mắt dì vẫn còn đẫm lệ.Từ lúc sống với dì đến giờ thì đây là lần đầu tiên tôi thấy dì khóc. Mạnh thì đứng tựa vào cử sổ và nhìn ra ngoài có lẽ đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh trầm tư và lo lắng đến vậy. Và đứng bên cạnh anh là là Tuấn. Và còn một người nữa đang ngồi ngay bên cạnh tôi đó là anh .Trông anh lúc này thật bảnh bao và đẹp anh mặc bộ lễ phục màu trắng còn tóc anh thì có cái gì đó khang khác có lẽ mới được cắt tỉa để cho có vẻ trững trạc và người lớn hơn. Nhưng sao anh và mọi người lại ờ đây không phải mọi người phải ở khách sạn sao.

- Sao anh và mọi người lại ờ đây? Không phải mọi người đang ờ khách sạn sao ?

Không hiểu sao tôi lại thốt ra câu hỏi đầy ngớ ngẩn đó vào lúc này. Trong khi mọi người đang lo lắng cho mình thì tôi lại hỏi một câu tận đẩu tận đâu. Nhưng sao khi tôi lên tiếng thì tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn tôi và cả anh cũng vậy. 

- Điều đó quan trọng với em lúc này như vậy lắm sao?

Trả lời lại tôi là một câu hỏi mà tôi không biết tôi phải trả lời sao nữa. Và tôi càng không thể trả lời được vì người hỏi tôi lại chính là anh. Gương mặt anh cau lại vì tức giận nhìn thật đáng sợ nhưng tôi nhận thấy trong câu nói của anh không chỉ có sự tức giận thôi mà có một cảm xúc khác nữa.

-Em nhìn đi mọi người tất cả ờ đây chỉ vì em đó. Em làm mọi người lo lắng lắm em có biết không? Nói đến đây thì anh la lớn.

- Hùng! con đừng nói nữa. Tiếng dì nghe rất yêu ớt và đau khổ .

- Em nghĩ em làm như vậy thì mọi người sẽ hạnh phúc sao. Em nghĩ em làm như vậy thì anh sẽ Hạnh phúc ở bên Hạnh mà để cho em chết sao. Em nghĩ anh ích kỉ như vậy sao. Nói đến đây anh bắt khóc 

- Em... xin lỗi. Đó là câu nói duy nhất mà tôi có thể nói được vào núc này vì những tiếng nấc dài đã ngăn giọng tôi lại. 

Rồi anh ôm lấy tôi trong tiếng nức nở.

-Lúc đó em... em chỉ nghĩ nếu như em ghét em, không còn yêu em nữa thì khi em chết ... anh ... anh sẽ không phải đau khổ và nhớ em nên ... em đã làm như vậy. Em ...em xin lỗi vì đã làm anh bị tổn thương

-Không ... không em không phải là người có lỗi. Anh ôm tôi chặc hơn như thể nếu lỏng tay thì tôi sẽ tan biến mất vậy. Vì lo cho anh nên em mới làm như vậy em không có lỗi ... người có lỗi là anh. Tất cả là lỗi của anh ... em không có lỗi. 

Dì nép vào người ba để giấu đi nhưng giọt nước mắt của mình còn ba thì phải cố gắng lắng mới ngăn được giọt nước mắt của mình không chảy xuống má. Tuy không nhìn thấy mặt của Mạnh nhưng tôi biết anh cũng cố gắng không cho nước mắt rơi xuống nhưng không được nên thỉnh thoảng tôi vẫn thấy anh đưa tay nên lay nước mắt. Tuấn thì cũng vậy anh cũng quay ra vào tường để che đi những giọt nước mắt của mình

- Em không sao chứ?

Anh ngồi lại gần tôi hơn sau khi cô y tá đế chữa bệnh cho tôi đi ra ngoài.

- Em không sao. Hôm nay anh không đi học sao mà lại đến thăm em vậy?

- Em quên là đã đến kì nghỉ đông rồi sao. Anh ôm lấy tôi và hôm lên má tôi. 

- Đã đến kì nghỉ đông rồi sao. Chắc ngoài trời lạnh lắm hả anh?Hay hôm nay mình ra ngoài nha em muốn xem bên ngoài như thế nào rồi. Em ở trong căn phòng này cả ngày nên chả biết thế nào. 

- Không được! Đang hôn lên tóc tôi thì đột nhiên dừng lại và tỏ vè nghiêm khác. Ngoài trời đang lạnh lắm em không ra ngoài được đâu. 

- Đi mà em đã ờ trong cái phòng này gần một tuần rồi em ngắn đến tận cổ mất. Vùa nói tôi vừa nhìn ra cái cửa sổ trong phòng .

Ở cái cửa số đó thì tôi chỉ nhìn thấy toàn nhà cao tầng mà thôi vì cái phòng này đang ở tận tầng 20 của bệnh viện.

- Không được. Anh kiên quyết. Em không thấy là mình yếu lắm sao. Mà 15 phút nữa là tới giờ đi khám rồi. 

- Lại khám, hết uống thuốc, tiêm, rồi lại khám . Tôi phụng phụi khi nhắm lại những điều mà tôi ghét nhất khi ở đây mà theo ba tôi nói thì đó là "phương pháp chữa trị"

- Thôi được rồi 15p thôi đấy nhưng chỉ được đi dạo trong khuôn viên cái bệnh viện này thôi. Anh đành phải miễn cưỡng đồng ý với tôi. Công nhận anh dễ lừa thật không biết tôi dùng chiêu này với anh bao nhiêu lần rồi mà anh vẫn cứ bị lừa.

- Thật nha. Tôi quay lại anh hỏi lại cho chắc ăn.

- Anh đã lừa em làm gì. Nhanh lên không anh đổi ý bên giờ. Nói rồi anh đứng dậy giơ tay ra để tôi khoác vào. 

Tôi vội vàng nhày xuống giường khoác vào tay anh để đi ra ngoài. Nhưng khi anh đưa tay lên mở cửa thì anh chợt dừng lại và quay sang nhìn tôi. 

- Lại gì nữa đây ... đừng nói với em là anh đổi ý rồi đấy. Giọng tôi bắt đầu nhõng nhẽo.

- Em nghĩ anh nhỏ nhen đến vậy sao. Em muốn anh và em làm tượng đá của bệnh viện hay sao vậy. Tôi ngơ ngác nhìn anh vì không hiểu gì cả. Muốn chết lạnh àh. Anh hét lên làm tôi giật cả mình. Mạc áo vào .

Tiếng nói của anh làm tim tôi tý nữa là bật ra khỏi lồng ngực nhưng như vây tôi mới nhớ ra ngoài tròi đang rất lạnh. 

- Em quên mất. Mà sao anh cứ phải hét lên như vậy nhỉ. Rồi tôi bở tay anh ra ra chạy đến tủ quần áo mở tủ quần áo.

- Em mặc cái nào bây giờ . Tôi vừa nói vừa giơ 2 cái ao lên cho anh chọn trong lúc đó thì anh đã khoác áo khoác của mình vài rồi. Hai cái này la 2 cái em thích nhất nên không biết chọn cái nào , anh chon giúp em đi. 

- Cái nào cũng được nếu như em không muốn vừa xuống dưới mà phải lên đây ngay để kịp giờ đi khám. Vừa nói anh vừa tỏ thái độ đi đi ra của. 

- Chờ em một tý. Nói rồi tôi vội mặc đại cái bên phải vì cái đó mới hơn mà chưa mặc được nhiều và chạy tới khắctay anh . Mình thôi.

Nhưng anh vẫn chưa chịu đi mà đứng lỳ ờ đấy. 

- Sao vậy , em mặc vẫn chưa đủ ấm sao. 

Rồi anh quay snag nhìn tồi và tháo cái khăn trên cổ của mình ra và quàng cho tôi rồi chúng tôi đi xuống bên dưới . 

- Ờ dưới này thậth tuyệt khác hẳn với không khí trong phòng. Tôi vội hít căng đầy lồng cái không khí trong lành một cách thoải mái. Em không ngờ ở đây lại nhiều cây đến vậy cứ như ở công viên vậy. 

- Àh hôm đó sao anh biết em ở sân bay mà tới vậy. Em đã giấu mọi người trong nhà rồi mà. Tôi quay sang hỏi anh. Còn chuyện đính hôn nữa sao rồi , em không thấy anh nhắc đến vậy.

- Lễ đính hôn bị hủy rồi. Nói đến đây anh có vẻ trầm tư.

- Anh hủy lễ đính hôn đó. Tôi nói ngay sau lời của anh.

- Không! Hạnh mói chính là người làm chuyện đó và cũng chính Hạnh nói cho anh biết chuyện của em .

- Hạnh làm chuyện đó. Việc này làm tôi cảm thấy quá bất ngờ.

- Ngay cả anh cũng bị bất ngờ về chuyện này. Giờ anh không biết cô ấy ra sao nữa , từ hôm đó Hạnh tránh mặt anh. Anh gọi điện thì cô ấy không bắt mắy. Mà đợt này là kì nghỉ đông nên anh không thể gặp cô ấy ở trường được.

- Giờ cô ấy sao rồi, giờ chắc cô ấy buồn lắm.Tự nhiên tôi cảm thấy đồng cảm và lo cho cô ta. Nhưng điều làm cho tôi thắc mắc sao cô ấy lại biết được chuyện của tôi mà nói cho anh biết vậy

Anh chỉ mỉnh cười và đưa tay xuống nắm lấy tay tôi và chạm phải ngón đeo nhẫn của tôi và anh giơ lên. 

- Không ngờ em lại mê tín đến vậy. 

-Em giữ nó không phải vì em mê tín mà do đó là đò của anh tặng đó. 

Và tôi quay lên nhìn anh, dường như anh hơi đỏ mặt về điều đó nhưng như vậy trông anh rạng rỡ lên nhiều lắm. Nhưng trợt tôi thấy trên cổ anh có cái gì đó lấp lánh. 

- Cái gì trên cổ anh vậy?

- Cái này hả. Anh lấy nó ra cho tôi xem thì ra đó là một sợi dây truyền nhưng cái đó là ....

- Cái đó là ...của em mà

- Em vẫn nhận ra nó sao . Anh lấy được nó ờ hồ bơi dó, nhưng không thấy em tìm nó nữa nên anh đã giữ lại .

- Sau hôm đó nhiều chuyện quá em cũng không nhớ đến nó nên. 

- Hai đứa đi dạo vậy là đủ rồi đến giờ khám rồi đó . Bác Khải vừa nói vừa tiến gần đến chỗ tôi.

- Dạ cháu biết rồi, cháu đang định dẫn Trang đến đó đay bác.

- Lại khám. Tôi xị mặt ra nhưng vẫn đi theo anh và bác Khải đi khám bệnh

- Em ngồi đây nha anh ra ngoài có mua chút đồ. Anh mỉm cười với tôi nhưng như nhớ ra được điều gì anh lại quay lại nhìn tôi và căn dặn. Nhớ là không được ra ngoài đấy nha.

- Em biết rồi anh cứ làm như em là con nít không bằng.

Tôi lườm anh bằng một giọng khó chịu nhưng khi anh khuất sau cánh của tôi lạm tự mỉm cười. Nhờ có anh ở bên cạnh mà tôi đỡ ghét cái bệnh viện này bao nhiêu vì nhờ có anh mà tôi không cảm thấy nơi này cô đơn và lạnh lẽo nữa. Nhìn thấy anh quan tâm, lo lắng tới mình mà tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc và là một người thật may mắn khi có anh bên cạnh mình. Thấy mình được như vậy tôi lại nhớ đến Hạnh và tự hỏi không biết giờ này cô ấy ra sao rồi. Từ hôm nghe anh kể về chuyện hôm lễ đính hôn câu hỏi ấy cứ loanh quanh trong đầu tôi và tôi cảm thấy thật tội nghiệp cho cô ấy? Nhưng cho dù nghĩ nát óc ra tôi cũng không biết vì sao cô ấy lại làm như vậy không phải Hạnh rất yêu anh và muốn có anh hay sao vậy mà cô ta lại bỏ qua một cơ hội tốt như thế. Và tôi cũng tự hỏi tại sao cô ấy lại biết chuyện tôi bị bệnh chứ tôi đã giữ rất kín chuyện đó rồi cơ mà.

Cốc...cốc...cốc. Tiếng gõ cửa làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

- Vào đi. Tôi lên tiếng và tự hỏi đó là ai vì tầm này chỉ có anh mới đến thăm tôi mà thôi. Mà anh thì không bao giờ gõ của như vậy đã từ lâu anh coi cái phòng bệnh này như phòng của mình rồi.

- Tôi không làm phiền cậu chứ? Tiếng người đó cất lên và đầy cửa đi vào. 

Nhưng khi nhìn thấy người đó thì tôi thực sự bị bất ngờ vì người đó chính là Hạnh. Hôm nay Hạnh xuất hiện trước mắt tôi với một vẻ mặt hoàn toàn khác với mọi khi. Không còn cái nhìn sắc như dao cạo, khuôn mặt khiêu khích và giọng nói đanh đá như mọi khi nữa. Mà thay vào đó là cái nhìn đầy thiện cảm, gương mặt thân thiện và giọng nói thì cực khì dễ nghe. Hạnh ở đây đã làm tôi bất ngờ và sự thay đổi của cô ấy lại càng làm tôi thêm bất ngờ hơn nữa và có lúc tôi còn nghĩ người đứng trước tôi không phải là Hạnh mà là một người khác mới đúng.

- Tôi có cái gì dính trên mặt àh. Rồi cô ta nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu. Hay là tôi không được chào đón ở đây. Câu nói đầy vẻ khiêu khích này của Hạnh đã làm tôi "tỉnh" lại và chắc chắn 100% đây là cô ta mà không nhầm với ai khác.

- Không ... không... tại tôi hôm nay thấy Hạnh lạ quá nên thấy lạ thôi. Hạnh ngồi đi. 

- Chỉ là thay đổi chút chút thôi chứ có gì nhiều đâu mà thấy lạ. Hạnh nhìn lại mình rồi mỉm cười. Chắc cậu đang thắc mắc vì sao tôi đến đây đúng không? Tôi hôm nay để xin nỗi cậu.

- Xin lỗi. 

- Đúng tôi đến đây đẻ xin lỗi cậu vì đã không giữ được lời hứa mà tôi đã hứa với cậu là thay cậu chăm sóc anh ấy. Nói đến đây giọng Hạnh nghẹ lại. Chắc cậu đã biết chuyện hôm lễ đính hôn rồi chứ.

- Có. Tôi đã nghe anh Hùng kể. Tôi lấy làm tiếc nhưng tại sao Hạnh lại làm như vậy không phải là Hạnh...yêu anh ấy sao.

- Đúng tôi yêu anh ấy từ ngày đầu tiên tôi gặp anh ấy, ngay từ khi gặp anh ấy hôm khai giảng năm lớp 10 tôi đã thích anh ấy rồi vì tôi thấy anh ấy khác hoàn toàn những tên con trai khác. Nhưng tôi càng cố tiếp cận anh ấy thì càng không được mà anh ấy chỉ coi tôi là bạn và đối sử với tôi như bao người con gái khác mà thôi. Biết điều đó nhưng tôi vẫn thích vì tôi nghĩ rằng sẽ có ngày tôi sẽ làm cho anh ấy yêu tôi. Khi tôi biết cậu nhường anh ấy cho tôi, tôi vui lắm vui như muốn phát điên lên vậy đặc biệt là khi tôi biết 2 gia đình sẽ cho chúng tôi làm lễ đính hôn cho chúng tôi. Tôi muốn hét lên với cả thế giới biết rằng cuối cùng tôi đã thành công anh ấy đã yêu tôi.

- Nhưng tại sao?

- Hãy để tôi nói hết. Nhưng niềm vui chưa được bao lâu tôi mới biết anh ấy không yêu tôi. Lúc đầu tôi còn nghĩ là do 2 người mới chia tay nên vậy nhưng về sau tôi mới biết trong trái tim anh ấy không có chỗ cho tôi mà chỉ dành cho cậu mà thôi nhiều lúc đi chơi với tôi anh ấy còn gọi nhầm tên cậu làm trái tim tôi như muốn tan ra thành chăm mảnh. Nói đến đây Hạnh bật khóc. Tôi đã định chia tay anh ấy hôm chúng ta gặp nhau ờ khu vui chơi giải trí nhưng Tuấn đã ngăn tôi lại và cho tôi biết lý do vì sao 2 người chia tay. 

Giờ thì tôi đã biết vì sao Hạnh lại biết chuyện tôi bị bệnh mà nói với Hùng .

- Nhưng đến hôm đính hôn tôi mới nhận ra rằng tôi có Hùng để làm gì khi mà anh ấy không yêu tôi và trong tim anh ấy luôn có một hình bóng của một người khác chứ. Và tôi đã một quyết định mà theo tôi theo tôi đó là một quyết định sáng suốt nhất của đời mình.

Cạnh ... tiếng ai đó va vào cửa làm tôi và Hạnh quay ra nhìn anh người đứng ngoài nghe trộm chúng tôi nói chuyện từ nãy đến giờ. 

- Xin lỗi .... anh .... anh không cố ý nghe trộm. Anh ấy úng lý giải cho hành động của mình

- Không sao mà anh. Hạnh vừa nói vừa lau nước mắt. Xin lỗi Trang nha hôm nay mình định đến thăm trang mà nói nhiều chuyện linh tinh của mình quá. Dường như bao hiềm khích của tôi và Hạnh đã tan biến hết.

- Không sao đâu mà. Tôi cũng lau đi nhưng giọt nước mắt đã lăn trên má mình từ bao giờ.

- Mình mang cho bạn cái này mong bạn mau khỏe nha. Hạnh để lên bàn cho tôi một lẵng hoa. Mình biết bạn thích hoa nên. Có vè Hạnh hơi ngượng ngùng vì có Hùng ờ đây

-Hoa đẹp quá cảm ơn bạn nha. Nhìn bó hoa mà tôi thấy căn phòng này trở nên ấm cúng và ấm áp biết bao.

- Thôi mình về đây. Làm phiền bạn lâu quá rồi.

- Ở lại với mình đã . Tôi nà nỉ. 

- Em ở lại với Trang thêm chút nữa đi. Mãi anh mới dám lên tiếng. 

- Thôi để khi khác nha vì vây giờ em cũng đang có việc mà. Nhìn thấy vẻ tiếc nuối của 2 chúng tôi Hạnh nói thêm. 2 người yên tâm em còn qua đây nhiều mà .Hạnh cố gượng cười cho chúng tôi vui.

- Vậy Hạnh về nha . Anh Hùng tiên Hạnh về giúp em nha. 

- Gì ? Sao lại là anh. 

- Thôi mà mình tự về được mà. 

- Anh Hùng .

- Hạnh về rùi hả anh? Tôi hỏi anh ngay khi anh vừa bước vào phòng. Nhìn vẻ mặt anh lúc này có vẻ rạng rỡ và bớt lúng túng hơn lúc nãy. 

- Em thật là ... Tại sao lại làm khó anh vậy. Chẳng phải do Hạnh không muốn gặp anh sao mà em alij bắt anh tiễn cô ấy về vậy. 

- Chẳng phải 2 người cần phải nói chuyện với nhau sao, chẳng lẽ lại tránh mặt nhau suốt đời... Em chỉ tạo cơ hội cho 2 người mà thôi. 

Anh không nói gì mà tiến đến ngồi gần tôi. Anh nhẹ ôm tôi vào lòng, hôn lên trán tôi và khẽ thì thầm. 

- Cảm ơn em... 

- Vì chuyện gì. Tôi hỏi lại anh và nép vào người anh. 

- Vì tất cả. Anh vẫn thì thầm và hôn lên tóc tôi. 

Tôi không biết anh và Hạnh đã nói gì với nhau và cũng không hiểu những gì anh nói.

Tim tôi đập nhanh hơn bình thường, thời gian như trôi chậm lại và cuối cùng thì cánh của đó đã mở ra và anh bước vào. 

- Anh kết quả của em thế nào ?

- Kết quả ... Anh hơi ngập ngừng ... Kết quả của em rất tốt. Giọng của anh đột nhiên chỏ nên vui hơn. Bác sĩ nói em đã có nhưng dấu hiệu đáng mừng, em không cần phải sang Mĩ mà chỉ cẩn ở đây điều trị một vài tháng nữa là em sẽ khỏe bệnh và em có thể xuất viện được thôi. 

- Thật sao. Không thể tin được mấy hôm nay tôi có thấy mình khỏe lên tý nào đâu mà lại có kết quả tốt như vây chứ. Anh không nói dối em chứ. 

- Thật mà em không tin anh sao? Anh đã nói dối em bao giờ đâu. Anh thanh minh. 

- Hùng nó không nói dối con đâu. Con chỉ cần vài tháng điều trị nữa là có thể trở về nhà. Đúng lúc đó ba và dì bước vào. 

- Nhưng điều đó là thật hả ba ? Anh Hùng nói thật hả ba .

- Chả lẽ chúng ta đều nói dối con. Ba tôi tiếp lời.

- Vậy là con sắp khỏe lại , con sắp được về nhà . Yea! Anh Hùng ơi vậy là em sẽ khỏe lại em sẽ không phải chết nữa . 

Tôi không biết mình còn nói những gì nữa nhìn tôi bây giờ y như một thằng ngốc vậy. Nếu ai đo mà vô phòng tôi lúc này thì chắc là nghic họ vào nhầm khoa thần kinh mất. 

- Nhưng sao mọi người không ai vui vậy? Tôi hỏi khi thấy ai ai cung có vẻ hơi buồn về chuyện gì đó. Dì Hoa hôm nào dì sao vậy sắc mặt dì nhìn như không được khỏe vậy? 

- Đâu có mọi người ai cũng đều vui mà. Mọi người gần như dồng thanh trả lời.

- Đâu có dì vẫn khỏe mà chắc là do hôm nay đi vội quá dì quên trang điểm nên vậy thôi. Mà thôi dì phải về nấu canh gà tẩm bô cho con đây. Mấy hôm nay chắc lo lắng qua nên nhìn con trong xanh quá .

- Dạ thôi khỏi cần đâu dì. Cứ để con ăn như bình thường cũng được mà. Nghĩ tới cái khẩu phần mà hôm nào chị Lý màn vào cũng làm tôi phát ngán lên rồi bây giờ thêm chế độ tẩm bổ của dì nữa chắc tôi đến chết mất. 

- Thôi thôi cái dì. Không ăn vào thì lấy sức đâu mà điều trị chẳng lẽ anh muốn ở mãi cái bệnh viện này sao . Giọng ba tự nhiên nghiêm khắc. Thôi 2 đứa ở lại đây nhé ba cũng về để phụ dì đây . 

- Dạ . Tôi nói mà mặt như bánh đa gặp nước vậy . Vừa mới vui vì có tin sắp được khỏi bệnh xong thì lại .

Nhưng nhìn dáng vẻ và của ba và dì có cái gì đó lạ lắm không như mọi khi. 

- Thôi vui nên nào, em sắp khỏi bệnh mà. Từ sáng đến giờ em chưa làm vệ sinh cá nhân hay sao mà mắt hẵng còn dủ này , đầu tóc còn chưa chải nưa. 

- Em chờ anh về chải dùm em đó. Tôi bắt đầu làm nũng anh. 

- Em lại bắt đầu nhõng nhẽo như con nít rồi đó. 

- Không được sao. Tôi đổi giọng. 

- Tất nhiên là được . Nhưng muốn anh chải tóc cho em thì em phải đi làm về sinh cá nhân cho em thì em phải đi làm vệ sinh cá nhân đi đã. Mèo con ạ. Vừa nói anh vừa búng nhẹ vào mũi tôi. 

- Đừng có búng vào mũi em như thế chứ và đừng có gọi em là "mèo con". Tôi đứng phắt dậy và hét lên. 

- Thôi được rồi anh sẽ không làm như thế nữa . Đi vào làm vệ sinh cá nhân đi nào . Vừa nói anh vừa nói đẩy tôi vào nhà tắm. 

Công nhận anh nói đứng nhìn tôi lúc này nhếch nhác nhìn như một đứa ăn mằy vậy. 

- Anh Hùng ! Chải tóc cho em đi , em làm vệ sinh cáo nhân xong rồi nè. Tôi nói và đưa cho anh cái lược để ở chiếc bàn bên cạnh. 

- Ngồi xuống đây nào. Và anh bắt đầu chải tóc cho tôi. cảm giác này rất dễ chịu. 

- Thật là dễ chịu . Sau này ngày nào anh cũng chải tóc cho em như thế này mãi nhé . 

- ...

- Anh Hùng ! anh Hùng . 

- Hả em nói gì vậy ? 

- Anh không nghe thấy em nói gì àh. Sau này ngày nào anh cũng chải tóc cho em như thế nào mãi nhé. 

- Ùh ...ùh. Anh ra ngoài chút nhé . 

Rồi anh vội vàng chạy ra ngoài như bị ma đuổi vậy. Nhìn thái dộ của anh lúc này thật là kì cục

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi phải đi kiểm tra sức khỏe và chỉ ngày mai thôi là tôi có được kết quả cuối cùng về việc điều trị của tôi. Không cần chờ đến lúc đó tôi cũng biết chắc kết quả của mình. Cho dù có điều trị bằng cách nào thì ngày tôi được ờ bên anh cũng không còn lâu nữa. Nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại khó ngủ đến vậy, có lẽ do tôi đang hồi hộp chờ kết quả của mình, tôi momg chờ có một phép lạ nào đó có thể giúp tôi sống được lâu hơn nữa, được ở bên anh thêm lâu hơn để bù lại khoảng thời gian qua tôi đã bỏ lỡ. 

- Hôm nay em không ngủ được à? Anh lấy chiếc áo khoác treo trên tường choàng vào vai tôi, ôm lấy tôi và khẽ thì thầm. 

- .... Tôi không trả lời anh mà chỉ khẽ gật đầu. 

- Em lo cho kết quả ngày mai sao . Anh ôm tôi chặt hơn. Em cứ yên tâm đi mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹo hơn. 

- Nếu ... Tôi ngập ngừng trước những lời mình sắp nói ra. Nếu như kết quả không như... mong muốn thì sao hả anh ? Tôi ngước lên nhìn anh , anh đang nhìn về thành phố tuy đã về khua nhưng vẫn lung linh ánh đèn.

- Không! Sẽ không có chuyện đó đâu anh tin là mọi chuyện sẽ như chúng ta mong muốn. Anh tin là ở trên cao chúa thấy được anh và em yêu nhau đến thế nào và ông ấy sẽ không nỡ chia xa chúng ta đâu. Anh vẫn nhìn về phía thành phố

- Nhưng ...

- Hãy tin anh đi. Anh cúi xuống nhìn tôi, ánh mắt của anh làm cho tôi thấy thật ấm áp và tự tin hơn. Ánh mắt ấy thật ấm áp như ánh nắng mặt trời của buổi sớm bình minh đang đánh thức và tiếp thêm nguồn sinh lực mới cho mọi vật vậy. Em biết anh đang nghĩ gì lúc này không?

Tôi lắc đầu. Anh khẽ mỉm cười và lại tiếp tục nhìn về phía thành phố và nói tiếp. 

- Em có nhìn thấy căn hộ không có đèn của chung cư trước mặt kia không ?

- Có ... em có thấy , nhưng có chuyện vậy anh. Tôi nhìn theo hướng cánh tay anh chỉ?

- Sau này anh sẽ mua nó cho 2 chúng ta và giờ này lúc đó nó sẽ không tối như vậy mà sẽ lấp lánh anh đèn ấm áp của gia đình chúng ta ... của anh và em. Anh tiếp tục nói tiếp. Sáng sáng anh sẽ đánh thức em dậy chúng ta sẽ cùng nhau chuẩn bị đồ ăn sáng sau đó anh sẽ đi làm còn em sẽ ở nhà dọn dẹp nhà của.

- Sau đó em sẽ chuẩn bị đồ ăn tối và chờ anh đi làm về và chúng ta lại cùng nhau ăn tối . Sau đó chúng ta sẽ cùng nhau xem tivi, nghe nhạc và đi ngủ cùng nhau. Tôi tiếp lời anh. Dường như tôi đã nhìn thấy cái gì đó, tôi đã nhìn thấy những gì anh đang nói , nhìn thấy mái ấp hạnh phúc của 2 chúng tôi.

- Kết quả của con thế nào hả ba. Tôi hỏi ba ngay khi ba bước vào phòng và đi theo ba là dì .

- Kết ... kết quả. Ba tôi ấp úng. 

Chẳng lẽ kết quả không được như mong muốn. 

- Kết quả của con rất tốt. Dì Hoa trả lời thay ba tôi. Bác sĩ nói con chỉ cần điều trị thêm một thời gian nữa thôi là có thể khỏi bệnh và trở về nhà. 

- Đúng .. đúng. Dì con nói đúng đó kết quả của con rất tốt. Ba tôi thay đổi thái đọ và trở lại bình thường. 

- Kết quả tốt sao. Tôi hỏi lại vì thấy hơi nghi ngờ về câu nói của dì. Nhưng sao 2 người lại như vậy? Con biết bệnh của con mà nếu có chuyện gì thì 2 người cứ nói với con. Con chịu đựng được mà.

- Làm gì có chuyện gì đâu con đừng nghĩ tiêu cực vậy chứ. Con sẽ không sao mà. Dì ngồi xuống giường ngay bên cạnh tôi và an ủi.

- Nhưng tại sao .. tại sao ba và dì. 

- Chúng ta làm ? Dì hỏi tôi và có vẻ dì đó rất khác. 

- Nhìn ba và dì lạ lắm dường như 2 người có vẻ khồng vui và nhìn 2 người có vẻ gì đó hơi buồn không được vui.

- Chuyện đó là...

- Đó là do mấy ngày hôm nay ba vì dì lo cho kết quả của con quá nên vậy thôi. Ba cắt ngang lời dì.

- Ba con nói đúng với lại hôm nay trước khi đi dì quên trang điểm con nhìn không quen nên vậy thôi. Dì nói và mỉm cười trấn an tôi. 

Lúc đầu tôi thấy cách nói của 2 người có cái gì đó nhưng vì về sau thấy cũng hợp lý nên cũng không để ý. 

- Vậy con phải điều trị bao lâu nữa hả ba. Tôi quay sang hỏi ba. 

- Ba không biết nữa nhưng sẽ không lâu đâu. Ba ngồi xuống chiếc ghế để cạnh tôi. Điều đó còn tùy thuộc vào con nữa. Nếu con khỏe mạnh chịu khó điều trị thì ngày đó không còn xa nữa đâu. 

- Thật không ba. Vậy là con sắp khỏi bệnh đúng không ba.

Câu nói của ba nhưng tiếp thêm niềm tin cho tôi. Có lẽ chúa đã nghe thấy những gì hôm qua chúng tôi nói và đã cho tôi một cơ hội nữa để được sống và được ở bên cạnh anh.

Đúng lúc đó Hùng bước vào phòng tôi, tôi liền quay lại anh. 

- Anh Hùng ơi. Ba vừa nói là em sắp khỏi bệnh đó. Vậy là em sắp được xuất viện và trở về nhà cùng với anh rồi. 

- Cái gì em vừa nói cái gì? Sắp xuất viện là sao? Có vẻ anh rất ngạc nhiên về điều này. 

- Anh không tin đúng không ngay cả em cũng không tin được điều đó mà. Bác sĩ vừa nó với ba rằng nếu em chăm chỉ điều trị thì em sẽ sớm được xuất viện và trở về nhà. 

- Vậy sao. Anh thoáng quay sang nhìn ba tôi và nói tiếp. Vậy thì tốt quá. 

- Anh sao vậy anh không vui sao. Nhìn thái độ của anh hôm nay tôi thấy hơi hơi khác với mọi hôm. 

- Không ... không anh vui lắm chứ. Tại anh vui quá nên như vậy thôi. Rồi anh cầm lấy tay tôi và nói. Vậy thì em hãy cố lên nhé , hãy cố gắng chữa khỏi bệnh để về nhà với anh và thực hiện ước mơ của chúng mình nha. 

- Em sẽ cố gắng . Vì anh em sẽ cố gắng..... em sẽ cố để khỏi bệnh và trở về với anh.

- Thôi 2 đứa ờ lại lại nha dì và ba đi về trước nha trưa chúng ta sẽ quay lại . Dì và ba đứng dậy và chuẩn bị đi về.

- Dạ con chào ba, con chào dì . 

Hùng đứng dậy và đi cùng ba và dì ra ngoài nhưng sao nhìn 2 người đó hôm nay có dì khang khác mọi hôm thật .

Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh làm vệ sinh cá nhân từ sáng tới giờ tôi cứ trong tâm trang hồi hộp lo lắng chả làm gì ra hồn được. Vừa đi ra từ nhà vệ sinh thì cũng là lúc anh bước vào phòng. 

- Em lười quá àh. Đến giờ mới chịu đi làm vệ sinh cá nhân. 

- Tại anh chiều em quá nên em mới như vậy đó chứ. Chải tóc cho em đi. Tiện tay đang cầm cái lược tôi liền đưa luôn cho anh bắt anh làm hộ.

- Có lẽ anh sẽ phải nghiêm khắc với em hơn mới được chiều em nhiều quá nên giờ mới khổ như vậy.

- Anh cứ thử nghiêm khắc với em xem em cho anh biết tay luốn. Tôi giơ nắm đấm lên dọa anh. 

- Anh đùa vậy thôi ai dám nghiêm khắc với em chứ . Rồi anh xoay người tôi ngồi xuống giường quay lưng lại phía anh để anh chải tóc cho tôi. 

- Được anh chải tóc cho như vậy thích thật đó, sau này hôm này anh cũng làm như vậy nha. 

- ...

Anh không nói gì và anh cũng không còn chải tóc cho tôi nữa. Tôi liền quay lại 

- Anh Hùng! Anh sao vậy sao anh không nói gì thế .

- Không . Anh không sao . Anh chải tóc cho em xong rồi đó ... anh ...anh ra ngoài chút nha. 

Nói xong anh liền chạy ra ngoài , đương như anh đang phải kìm nén cái gì vậy. Thấy lo tôi định chạy ra ngoài tìm anh nhưng đúng lúc đó anh quay vào. 

- Anh làm sao vậy? 

- Không ... anh không sao. Anh tả lời tôi nhưng tôi nhận thấy vẻ bối rối của anh. 

- Vậy sao mắt anh lại đỏ hoe thế kia ... anh khóc ah. 

- Làm sao mà anh lại phải khóc chứ. Nói xong anh búng vào trán tôi một cái. Tại anh bị muỗi nó bay vào mắt đó thôi. Mình ra ngoài chơi di. 

Và chúng tôi cùng nhau đi xuống bên dưới sân của bệnh viện để đi dạo

- Anh không làm phiền em chứ? Tuấn đẩy cửa bước vào và một nụ cười thật tươi trên mặt.

- Dạo này anh đi đâu mà không thấy đến đây thăm em vậy. 

- Thì có người luôn ở bên em rồi thì anh phải biến đi đâu đấy cho người ta có cơi hội chăm sóc em chứ. Tuấn giả giọng giận dỗi. 

- Anh lại thế rồi. Tôi xị mặt ra.

- Nói đùa em thôi mấy hôm nay anh bận quá nên không đến thăm được . Tặng em nè. Tuấn lấy từ đằng sau ra một bó hoa và đưa cho tôi. 

- Hoa đẹp quá. Cám ơn anh. Mùi hương từ những dóa hoa này làm cho tôi thoải mái và dễ chịu hơn. Anh có thể cắm hoa vào lọ cho em không? 

- Xin tuân lệnh. Anh đứng dậy đưa tay lên trán và nói nghiêm trang như một người lính đang nhận lệnh từ cấp trên vậy làm tôi thấy buồn cười. 

- Mà anh bận gì vậy. Tù lúc anh về Việt Nam đến giờ em thấy anh toàn chơi thôi mà có làm gì đâu. Tôi hỏi khi Tuấn đang trỉnh lại lọ hoa do anh mới cắm ở trên bàn. 

- Anh tý quên không đưa cho em xem cái này. Đảm bảo em xem xong em sẽ thích ngay cho mà xem. 

Nói rồi anh đưa cho tôi một quyển tạp chí .

- Anh là người mẫu cho tạp chí Style àh. Anh không nói mà chỉ gật đầu tỏ vẻ kiêu ngạo. Thật không thể tin được. 

- Thế anh chưa nói với em là từ khi sang Mĩ anh đã bắt đầu làm người mẫu àh. Thây thế nào

-Đẹp ! Phong cách độc đáo. Anh chuẩn bị tinh thần đi là vừa. Vì biết đâu đấy có ngày hàng tá cô chờ anh ngoài của để được chụp ảnh với anh đây. 

- Vậy mà có người còn cho tôi xếp xó đấy. Tuấn lại bắt đầu. 

- Anh lại bắt đầu rồi đấy. 

- Thế dào này bệnh của em thế nào đã đỡ hơn nhiều chưa, dạo này anh thấy em vui vẻ hơn trước đó. Tay anh nhẹ vuốt tóc tôi cho mấy sội tóc bị rối vào nếp. Mà sao em không sang Mĩ nữa vậy.

- Em sắp khỏe rồi anh. Bác sĩ nói em chỉ cần điều trị một thời gian nữa thôi là sẽ khỏi bệnh nên em không cần phải sang Mĩ. 

- Vậy hả? Tôi nhìn dõ niềm vui hiện trên gương mặt anh. Vậy em cố gắng chữa cho khỏi bệnh đi nha, khi nòa em khỏi bệnh anh sẽ giới thiệu em chụo ảnh cho máy nhà nhiếp ảnh chụp ảnh bìa cho tạp chí chắc chắn họ sẽ đồng ý chụp ảnh em cho mà xem . 

- Thôi anh đừng trêu em nữa, em đâu có được như anh mà chụp ảnh cho tạp chí chứ. 

- Anh không nói đùa đâu. Hôm nọ anh Ngọc người chụp ảnh bìa cho tạp chí Style có nhìn qua ảnh của em rồi anh ấy rất thích chụp ảnh em đó em đừng tự ti như vậy chú.

- Nhưng mà ... 

- Đùng lo đến lúc đó anh sẽ giúp em mọi chuyện mà nhưng bây giờ em phải cố gắng chữa bệnh đi đã. Mà sao không thấy Hùng đến với em vậy? Anh nhìn quanh rồi hỏi tôi.

- Anh ấy vừa mới đi gặp bác sĩ thôi chắc anh ấy sắp quay lại rồi đấy vì sắp tới giờ em phải đi điều trị rồi. 

- Tôi về rồi đây. Hai người nói xấu gì sau lưng tôi vậy. Anh bước vào phòng và liền tiến đến ngồi cạnh tôi. 

- Ai dám nói xấu anh chứ.

- Đến khi nào vậy Tuấn. Anh quay sang Tuấn dạo này quan hệ giữa Hùng với Tuấn không còn căng thẳng như trước nữa nhưng nhiều lúc 2 người vẫn dành cho nhau nhưng ánh mắt hình viên đạn. Dạo này vẫn khỏe chứ. 

- Tất nhiên là tôi vẫn khỏe rồi, vì có khỏe thì mới đến thăm người yêu cậu được chứ. Chỉ có cậu nhìn là hơi yếu thôi. Có cần tôi đến phụ một tay không? Câu nói của Tuấn mang đầy đủ cả nghĩa đen lễn nghĩa bóng. 

- Tuy có hơi vất và nhưng tôi có thể tự làm được khỏi phiền đến anh. Phiền anh ngồi chờ một chút tôi phải đưa người yêu của tôi đi chút việc. Hùng cố nhấn mạnh 2 từ " người yêu".

- Thôi tôi cũng bận lắm không ngồi lâu được chỉ ghé qua thăm một chút thôi rồi đi liền không làm phiền lâu đâu. Rồi Tuấn quay sang tôi. Anh về nha khi khác anh qua. Nhớ lời hứa với anh đo. Anh cố tình nháy mắt với tôi để trêu tức Hùng. 

- Anh ngồi chơi em một lát đã em đi một chút rồi về liền mà. 

- Thôi khỏi anh ngồi chờ có người tức nổ đom đóm mắt ra thì chết anh. Thôi anh đi đây. Và anh biến mất sau cánh cửa . 

- Cái đò vô duyên. Hùng lầm bẩm. 

- Nhìn cái mặt anh kìa trông rõ ghét. Tôi quay sang vẹo mũi anh. Thế có định đưa em đi chữa bệnh không hay ngồi đó hậm hực vậy. 

- Lần sau cậu ta mà đến thì em nhơ gọi anh về ngay nhé. 

- Được rồi lần sau em sẽ bảo anh ấy đến thăm em thì báo trước cho anh được chưa. Giờ minh đi được chưa ? Tôi khoác tay vào tay anh rồi hôn nhẹ lên má anh. 

Bây giờ Hùng mới nguôi giận mà cùng tôi đi xuống phòng điều trị. 

******

- Đây là lần đầu anh điều trị ở đây àh ? Cậu bé bên cạnh tôi tò mò hỏi.

- Không trước đây anh có mấy lần đến đây rồi . Có sao không nhóc.

- Vậy sao em không gặp anh. Cậu bé đó vẫn tiếp tục hỏi. Nhìn vẻ tò mò của cậu bé đó thật đáng yêu.

- Anh dó từng diều trị trước đay rồi nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi, nên chắc em không thấy . Tôi trả lời cậu bé. 

- Tóc anh đẹp thật. Trước đây tóc em cũng đẹp như thế . Cậu bé đưa tay lên xoa cái đầu đang đội mũ len của mình. 

- Vậy tại sao em lại cắt tóc trọc đi vậy.

- .... Cậu bé có vẻ buồn buồn và rơm rớm nước mắt. 

- Em đâu có cắt tóc đâu mà do tại thuốc làm tóc em rụng đó chứ. Thủy Tiên nói bao giờ khỏi bệnh thì tóc sẽ mọc trở lại nhưng nó sẽ không mọc lại đâu. 

- Sao lại vậy ? Mà Thủy tiên là ai vậy ? Tôi thắc mắc hỏi lại cậu bé. 

- Thủy Tiên là bạn ở cùng phòng với em. Bạn ấy cũng bị bệnh như em. Khi em bắt đầu bị rụng tóc bạn ấy cũng nói " khi nào khỏe tóc sẽ moc lại và bạn ấy nói bạn ấy đang khỏe lại . Chỉ cần vài tháng nữa thôi là tóc bạn ấy sẽ mọc trở lại " . Nhưng tóc bạn ấy chưa kịp mọc dài lại thì bạn ấy đã di rồi . 

- Bạn ấy đi đâu ? Tôi tiếp tục hỏi. 

Cậu bé không nói mà chỉ chỉ tay lên trời và bắt đàu rơm rớm nước mắt . Vậy không lẽ là bạn cậu bé đã... không không thể như thế được chẳng lẽ.

- Có đau lắm không? Anh hỏi tôi ngay khi tôi bước ra khỏi phòng điều trị.

- Không. Em không sao chỉ hơi mệt thôi. Mình về phòng luôn được không anh?

- Uh. Minh đi thôi em.

Rồi tôi dựa vào người anh và chúng tôi đi về phòng. Đến bây giờ những câu nói của cậu bé vẫn cứ ám ảnh tôi. Dạo này tôi cũng có cảm thấy tóc mình có vẻ thưa đi nhiều không lẽ tôi cũng bị rụng tóc. Không! Tôi đang sắp khỏi bệnh mà tôi khỏe hơn bạn của cậu bé đó mà. Và như thể chứng minh cho những gì mình nói là đúng tôi liền đưa tay vuốt tóc. Và khi tôi đưa tay xuống thì thật không thể tượng tượng được trên tay tôi dính đầy tóc rụng. 1..2...3... 20. Tôi không ngờ tóc tôi lại rụng nhiều như vậy và để kiểm tra lại một lần nữa tôi lại đưa tay lên vuốt tóc một lần nữa nhưng kết quả không mấy khả quan mà còn tệ hơn nữa phải có đến 40 sợi tóc khác trên tay tôi. Tôi vội vàng chạy đến chiếc gương để xem thì thật không thể tin được tóc tôi đã thưa đi rất nhiều và có một số chỗ đã như bị hói rồi. Mà tôi chợt nhớ ra một điều cứ sau mỗi lần chải tóc cho tôi xong anh đều lén lút đi ra ngoài và hôm nay cũng vậy... Không lẽ. Tôi chạy ra ngoài cửa phòng nơi để thùng rác công cộng của bệnh viện để kiểm tra điều mình vừa nghĩ. Quả không sai bên trong đó có rất nhiều tóc và tôi chắc chắn đó là tóc của tôi. Vậy là bệnh của tôi đang nặng nên chứ không phải là đang dần khỏi như mọi người nói. Mọi người đã nói dối tôi. 

- Sao em đứng ngoài này vậy không thấy lạnh sao? 

Anh lên tiếng làm tôi giật mình và không biết anh đã đứng bên cạnh tôi từ bao giờ. 

-Dạ ...Em không thấy anh đến nên ra ngoài này đợi anh thôi. Nói xong tôi ôm lấy anh để che đi sự lúng túng của mình va cố gắng lấy lại sự bình tĩnh như mọi khi. 

- Vậy hả. Yêu em quá. Anh hôm lên trán tôi. Mình vào phòng đi ngoài này lạnh lắm. 

- Hôm nay má anh chuẩn bị cho chúng ta nhiều món quá. Cứ đà này thì bao giờ em xuất viện thì em thành heo mất. Vì sợ anh buồn và lo lắng nên tôi cố gắng thận tự nhiên như mọi khi để mọi người và đặc biệt là anh không biết là tôi đã biết sự thât. Nếu họ nhìn thấy tôi mãi vui như lúc này thì có lẽ mọi người sẽ đỡ buồn vì tôi hơn. 

- Em mà thành heo cũng được. Lúc đó em sẽ là "bé heo" của anh

- Không em không chịu là bé heo của anh đâu. Tôi la lên.

- Vậy thì làm vợ bé nhỏ của anh nha. Như vậy có chịu không?

- Ai đồng ý lấy anh mà anh gọi em là vợ của anh vậy .... đúng là vô duyên. Tui nói vậy nhưng tôi thấy trong lòng mình vui vui vì câu nói đó của anh. 

- Lại còn chối ah. Vậy ai đã hứa khi nào vào đại học thì sẽ ở sống cùng anh và cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc vậy. Anh mỉm cười .

- Đó ... đó ... không phải em . 

Thây tôi không còn lý để cãi nữa nên anh cũng chẳng bắt bẻ tôi thêm. Nhìn anh lúc này thật vui vẻ và hạnh phúc, nụ cười trên môi anh lúc này sao lại rạng rỡ đến vậy. Có lẽ lúc này anh đang nghĩ đến tương lai tốt đẹp mà quên mất răng tôi đang dần phải xa anh. Thời gian tôi bên cạnh anh không còn lâu nữa. 

****

Không biết tại sao hôm nay tôi lại khát nước vậy mà bình nước trong phòng lại hết nên tôi phải đi xuống căng tin mua tạm chai nước để uống. Chứ chờ Hùng đến để đổi nước cho tôi thì tôi chết khát mât. Nhắc đến anh tôi mới nhớ sao hôm nay anh đến muộn vậy gần 10h sang đến nơi rồi. Không có anh ở ben tôi chả biết làm gì cả. Đang không biết phải đi đâu vì suốt ngày ở trong phòng bệnh cũng đã làm tôi phát ngán rồi. Đúng lúc đó thì tôi đi qua phòng làm việc của bác si đang điều trị cho tôi. Nhìn trộm qua cánh của tôi thấy mọi người trong nhà tôi đều có mặt ở đây và ai cũng đều căng thẳng

- Hôm nay tôi mời mọi người đến đây để thông báo một tin rất có lẽ sẽ làm mọi người rất buồn. Dó là các tế bào ung thư của cậu ấy đang có tình trạng kháng thuốc. 

- Sao ạ. Tất cả mọi người đều đồng thanh và cùn một tông giọng như nhau. Bác sĩ nói kháng thuốc là sao. Ba tôi nói tiếp nhưng giọng ông không được như mọi khi mà dường như ba tôi đang rất hoảng sợ thì phải. 

- Theo kết quả mấy ngày hôm nay thì các tế bào ung thư đã không còn bị thuốc khống chế nữa và đang chiếm dần chỗ và làm giảm sự phát triển của các tê bào bình thường. Tôi e rằng chỉ vài tuần nữa thì thuốc sẽ hoàn toàn mất tác dụng. Và khi thuốc mất tác dụng thì ...

Vì bác sĩ đó không nói tiêp nhưng tôi cũng đã biết được diều mà ông ây nói đến

- Như vậy là... Hung lên tiếng nhưng cổ họng anh đã nghẹn lại không thể nói tiếp nhưng hiểu Hùng sẽ nói gì vị đã đó đã gật đầu để cho Hùng biết cái điều anh đang nghĩ đến sẽ xảy ra. Không ... không ... không thể như thế được. Lúc đầu bác nói là sẽ giúp cậu ấy chữa khỏi bệnh rồi cơ mà sao giờ lại. 

- Chúng tôi cũng thể ngờ bệnh của cậu ấy lại tiến triển theo chiều hướng xấu như vậy. Chúng tôi cũng rất tiếc. 

- Không thể ngờ. Ông là bác sĩ mà lại nói như vậy à. Ông cầm trong tay mạng sống của người ta mà giờ lại nói một câu như vậy là sao . Mạnh lên tiêng, có lẽn do quá xúc động nên anh đã nổi giận đùng đùng như vậy. 

- Ngay lúc đầy chúng tôi nói cũng nói trước là chỉ có 70% .... 

- Vậy sao các người không nói sớm. Nếu gia đình chúng tôi biết là cái bệnh viện nghèo nàn này chỉ làm được như vậy thì chúng tôi đã đưa cậu ấy sang Mĩ rồi. Mạnh ngắt lời vị bác sĩ kia và quay sang ba tôi. Dượng Phan bây giờ mình đưa Trang sang Mĩ vẫn còn kịp đó . Lúc trước Dượng có nói với Trang là nếu sang đó thì sẽ khỏi bệnh mà

Ba tôi thở dài và nói. 

- Dượng cũng không dám chắc vì lúc đó ta chỉ nói vậy cho Trang có thêm niềm tin thôi chứ bên đó cung không dám chắc là sẽ chữa được cho Trang khỏi bệnh. 

- Vậy là Trang sẽ ... sẽ chết. Mạnh nấc lên. 

- Anh thôi đi. Hùng quát làm mọi người trong phòng ai cũng giật mình và nhìn về phía anh. Trang sẽ không chết. Rồi anh quay sang vị bác sĩ kia. Phải có cách chứ bác... bác là bác sĩ mà ... bác phải có cách chứ. Anh nói trong tiếng nấc vị bác sĩ kia chỉ thở dài. Chác xin bác đó . Anh quỳ xuống trước mặt vị bác sĩ kia. Trang là cuộc sộng của cháu nếu Trang chết thì cuộc sống này chẳng có ý nghĩa gì với cháu nữa.... cháu xin bác hãy cứu lấy cậu đấy. 

- Hùng cháu đứng lên đi. Bác đỡ anh dậy . Không phải không có cách nhưng cách này rất khó thực hiện. Đó là thay tủy. 

- Thay tủy. Anh nhắc lại .

- Không cháu sẽ không thay tủy đâu. Mọi người đều ngạc nhiên và nhìn về phía tôi và còn ngạc nhiên hơn khi nghe thấy câu nói đó của tôi.

- Bệnh của con đang yếu dần đi sao mọi người lại dấu mà không cho con biết sự thật chứ. Tôi đưa mắt nhìn mọi người trong nhà không ai nói một câu nào. 

Nhìn vẻ mặt của mọi người làm tôi càng thêm tức giận. Tôi giận vì mọi người đã giấu tôi chuyện này và tôi cũng giận mọi người vì mọi người yêu quý tôi quá. Vì mọi người càng yêu quý tôi nên không ai muốn tôi buồn về chuyện này. Nhìn mọi người mà tôi không thể cầm lòng được và không muốn mọi người nhìn thấy tôi khóc nên tôi đã chạy đi để mọi người không nhìn thấy tôi khóc. 

- Trang ... Trang ... em nghe anh nói đã. Anh chạy đuổi theo tôi. Và với sức khỏe của tôi thì việc anh đuổi kịp tôi là không khó. 

- Em hãy... bình tĩnh đã . Vừa nói anh vừa thở dốc. Tuy đuổi theo tôi có mệt nhưng anh vẫn cố ôm tôi vào lòng.

- Tại sao chứ... tại sao ngay cả anh cũng nói dối em ? Tại sao mọi người không nói cho em biết rằng tình hình của em đang xấu đi ? Tai sao mọi người lại biến em thành một thằng ngốc như vậy. Tại sao mọi người cứ cpn em là con nít vậy. Mọi người làm em vui mừng nhưng thực ra trong khi đó ngày em xa mọi người 

- Anh đi ... đi em không muốn gặp anh nữa . Tôi đẩy anh ra khỏi người tôi. Em không muốn gặp anh nữa. Em ... em ghét anh. 

Rồi tôi chạy về phòng mình mà khóa chặt cửa lại . 

- Trang em mở cửa cho anh đi. Hãy nghe anh giải thích mà . Anh gào nên. 

- Trang con bình tĩnh nào.... ba đây. Hãy nghe ba nói mọi người chỉ muốn tốt cho con thôi con đừng như vây. Ba tôi vừa đập của vừa nói.

- Ba con nói đúng đó. Con hãy mở của ra rồi từ từ chúng ta sẽ nói cho con hiểu mà. Con đừng như vậy. Dì cũng lên tiếng. 

- KHÔNG .... con không muốn gặp ai hết hết .... không muốn nghe ai hết ... mọi người đi đi .... con không cần ai cả .... hãy để cho con được yên. 

- Trang...Anh xin lỗi vì đã không nói cho em biết những em đưng làm như vậy nữa mà. Anh xin em... anh xin em đừng như vậy. 

- Không ...anh đi đi . Em ghét anh ... anh đi đi ... mọi người đi đi . Tôi gào lên.

Tôi không biết là tôi đã khóc bao lâu, không biết là mọi người đã đứng bên ngoài khuyên tôi bao lâu nhưng tôi làm sao mà có thể gặp mọi người lúc này được chứ. Nhìn vào trong gương tôi mới thấy mình thật là thảm hại mặt mũi thì trắng bệch như xác chết, môi thì nhợt nhạt và tóc trên đầu của tôi bây giờ không còn được như trước nữa mà cứ mỗi ngày trôi đi tôi lại nhìn rõ da đầu mình. Và điều làm tôi không muốn gặp mọi người là vì tôi là một đứa xấu xa. Tôi làm mọi người phải lo lắng hết lần này đến lần khác trong lúc mọi người đang lo lắng và tìm cách chăm sóc cho tôi thì tôi cứ hồn nhiên và vô tư như không có chuyện gì vậy. làm sao mà tôi có thể có mặt mũi để gặp mọi người được chứ. Tôi thật là một đứa xấu xa. 

- Lại bỏ cơm àh. Cháu cứ như vậy thì càng làm mọi việc trở lên tồi tệ hơn thôi.Bác Khải nhìn tôi đầy lo lắng.

- .....

Tôi không trả lời bác và cũng không quay lại nhìn bác mà chỉ chăm chú vào bức tường lạnh lẽo cứ như thể trên đó có một điều gì thú vị lắm mà tôi không thể rời mắt ra được.

- Cháu có biết là mọi người lo lắng cho cháu lắm không? Bác to tiếng. Bác biết là cháu không muốn làm mọi người lo lắng và buồn về cháu. Nhưng cháu có biết cháu quan trong với mọi người như thế nào không?

- .... Tôi vẫn im lặng. 

- Bác thật hết cách với cháu. Bác bực bội bỏ ra ngoài. 

Cháu biết chứ, cháu biết là cháu quan trọng với mọi người như thế nào chứ. Cháu cung biết là mọi người yêu cháu thế nào chứ. Nhưng cháu không muốn mọi người vì cháu mà đau buồn như vậy được cháu không xứng đáng được như vậy. Mọi người hãy bỏ mạc cháu, đừng quan tâm đến cháu như vậy cháu sẽ cảm thấy thoải mái hơn và khi cháu ra đi mọi người sẽ không phải đau buồn về cháu nữa. 

Khụ ... Khụ ...khụ. Cơn ho dường như làm tôi không thể thở được. Nhưng may mắn là thần chết vẫn chưa muốn mang tôi đi nên vào phút cuối tôi lấy lại được nhịp thở như bình thường. Khi đã thở được bình thường tôi mới bỏ bàn tay dang bịt miệng mình ra. Bàn tay của tôi đang dính đầy máu và chuyện này bây giờ đã không còn lạ với tôi nữa vì tôi đã phải đối mặt với nó hàng ngày và mỗi ngày cnagf nhiều hơn. 

Cạch.... Có tiếng mở cửa tôi vội giấu bàn tay dính máu chưa kịp lau của mình đi. 

Anh bước vào nhưng niềm vui vì được gặp tôi của anh chợt vụt tắt khi anh nhìn thấy thức ăn của bữa trước anh cầm vào cho tôi vẫn còn nguyên trên bàn và không có dấu hiệu dì là tôi đã động đến chúng. Nhưng như anh đã chuẩn bị chuyện này từ trước mà chỉ trong vòng vài giây anh đã lấy sự vui vẻ và lạc quan như mọi ngày.

- Hôm qua em lại không ăn tối hả? Chắc là thức ăn không hợp khầu vị của em đúng không. Không sao hôm nay anh chắc chắn em sẽ ăn hết thức ăn của em cho coi.

- ... Tôi vẫn không nhìn về phía anh mà vẫn nhìn về phía tường. 

- Em ngửi thấy gì không. Đây không phải món em thích nhất sao do chính tay anh nấu cho em đó. Anh ngồi xuống cạnh tôi trên tai thì cầm đĩ thức ăn và tỏ vẻ như nó hấp dẫn lắm. 

- ....

- Em lại làm biếng rồi. Nhưng không sao hôm nay anh sẽ đút cho em ăn. Rồi anh vui vẻ xúc thức ăn và đưa lại gần miệng tôi .

Tôi vẫn làm ngơ và không để ý đến anh. 

- Em đừng lười vậy chứ....Mở miệng ra nào..... Đừng nhõng nhẽo như con nít vậy chứ..... Nào mở miệng ra nào. 

Xoảng. Tôi hất tung chiếc đĩa trên tay anh xuống sàn. Chiếc đĩa vỡ ra làm mấy mảnh còn thức ăn thì băn tung tóe khắp nơi. Còn anh thì tròn mắt lên vì hành động đó của tôi. 

- Anh thôi đi. Tôi quát lên. 

- Trang ... em làm sao thế... tay em chảy máu kìa. Anh hốt hoảng cầm lấy tay tôi. Em bị thương ahf. 

- Không. Tôi vụi rụt tay về phía mình nhưng không được vì tay tôi đã bị anh nắm chặt. 

- Tay em không bị thương. Anh nhìn tôi lo lắng. Em ho ra máu đúng không?

- Không liên quan gì đến anh . Tôi cố lấy lại bình tĩnh. Anh về đi tôi cần nghỉ ngơi.

- Em đừng lảng đi như vậy. Có phải em ho ra máu không? Chuyện này sảy ra lâu chưa. Có vẻ như anh đang mất dần bình tĩnh. 

- Tôi không sao... anh đi ra ngoài cho tôi. Tôi vẫn cố gắng tỏ ra thật lạnh lùng 

- Em thôi ngay cái trò đó đi. Em tưởng em làm như vậy mọi người sẽ bỏ mặc em sao. Em làm như vậy chỉ làm tổn thương mình thôi. 

- Anh thôi đi. Hãy mặc kệ tôi... để tôi yên. 

- Anh xin em mà Trang. Anh hạ giọng xuống. Em làm như vậy anh đau lắm em có biết không. Em có biết mỗi lần em bị đau anh cũng đau lắm không. 

- Anh thôi đi .... xin anh đừng giay vò em nữa .... em xin anh ..... Tiếng nấc làm tôi không thể nói được nữa

- Không! Không anh sẽ không bao giờ bỏ em một mình đâu. Anh ôm chặt tôi vào lòng và nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Nụ hôn mang vị mặn của nước mắt nhưng đó là hạnh phúc của tôi.

Tôi ngồi lạng yên trong vòng tay của anh nhưng không ai nói với ai câu nào, không biết chúng tôi đã ngồi như vậy đã bao lâu và có lẽ chúng tôi sẽ ngồi như vậy mãi nếu như tôi không cảm thấy mệt và bắt dầu ho ra máu. Tuy anh không nói gì nhưng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của anh tôi biết anh đang rất lo lắng cho tôi.

- Em không sao đâu. Chuyện như vậy đã trở thành chuyện bình thường đối với em rồi. 

-...

- Em nói thật mà. Em không sao đâu. Tôi cố mỉm cười để anh thấy ràng tôi đang rất ổn

- Em hãy đồng ý làm phẫu thuật đi. 

Câu nói của anh là cái vỡ tan cái mặt lạ tôi cố đeo lên để làm lừa rối anh. Và tôi nhận thấy trong câu nói của anh có cái gì đó khang khác với mọi lần. 

- Chuyện này để mia nói được không. Hôm nay em thấy mình hơn mệt nên không muốn nói đến chuyện này. 

- Em đừng như thế nữa mà không còn thời giãn để trì hoãn việc này nữa đâu. Hãy đông ý với anh là em sẽ làm phẫu thuật nha. 

- Em đã nói là không muốn nói đến chuyện đó rồi mà. Tôi giả bộ nổi cáu. Chuyện này hãy để mai nói đi giờ em thấy mình hơn mệt nên em đi ngủ đây. 

Nói xong tôi nàm xuống giường giả vờ như mình chuẩn bị ngủ. 

- Thôi được anh sẽ chờ câu trả lời của em vào nguày mai. Anh hy vọng nó sẽ không làm anh thât vọng. 

Nói xong anh đi ra ngoài và đóng của lại.

Đến lúc này tôi mới dám ngồi dậy và đi đến bên chiếc của sổ. Từ đây tôi có thể nhìn thấy anh đang đi ra khỏi bệnh viện từ phía dưới. 

- Em xin lỗi. Có lẽ em sẽ phải làm anh thất vọng nhưng em không còn sự lựa chọn nào khác. Nếu như ca phẫu thuật không thành công thì sẽ không được nhìn thấy anh lần cuối trước khi ra đi. Như vậy em sẽ rất hối hận và nhớ anh..... Xin lỗi tình yêu của em. 

X

Ánh mắt anh nhìn tôi chứa đầy vẻ thất vọng khi tôi vừa dứt lời. Lần chúng tôi hiểu lầm nhau trước đây anh cũng không nhìn tôi như vây. Tôi cảm thấy trong anh mắt đó ngoài sự thất vọng ra còn có sự đau khổ và như anh đang tự dàn vặt chính mình. 

- Em xin lỗi. 

- Em đừng có nói xin lỗi mãi như vậy. Anh nổi cáu với tôi

- Có lẽ anh đã làm anh rất giận nhưng em không còn cách nào khác mong anh hiểu cho. Cho dù có làm phẫu thuật thì thành công của ca phẫu thuật cũng không cao em không thể liều mạng sống của mình như thế được.

- Sao em lại mất tự tin như vậy. Em của ngày xưa đâu rồi, trước đây em là một người mơ mộng, lạc quan và luôn luôn tự tin vào mình đâu rồi ... Sao bây giờ em lại như vậy. 

- Nhưng nếu như ca phẫu thuật không thành công thì sao. Như thế em sẽ ra đi mãi mãi mà không được nhìn thấy anh lần cuối và ở bên cạnh anh một ngày nào nữa. Cho dù có chết thì em cũng phải nhìn thấy mặt anh lần cuối thì mới yên lòng được em không thể ra đi mà không được nhìn thấy anh. 

- Nhưng ... nhưng anh cũng không thể nhìn thấy em hàng ngày hàng giờ chết dần chết mòn như thế nay được. Em có biết mỗi lần nhìn thấy em khuôn mặt tái nhợt sau khi bị người ta đưa hàng tấn chất hóa chất vào người lòng anh đau như thế nào không. Em có biết lúc đó anh chỉ muốn mình chết đi còn hơn là trông thấy cảnh đó không .

Nói xong anh liền bỏ ra ngoài nghe tiếng rầm của cánh của tôi cũng đủ biết anh giận đến mức nào. Em xin lỗi cho dù anh có giận tôi đi chăng nữa tôi cũng chấp nhận vì tôi không có lựa chọn nào khác. 

- Hai đứa cãi nhau sao... Bác nhìn thấy Hùng đi ra ngoài với vẻ mặt rất tức giận vậy. Vừa nói bác vùa chỉ tay về phía ngoài. 

- Dạ ... Không có gì đâu bác. 

- Đừng có giấu bác nhìn 2 đứa là bác biết. Vẫn chuyện phẫu thuật đúng không?

Tôi không nói mà chỉ gật đầu thay cho câu trả lời của bác. 

- Có người chấp nhận cho cháu tủy rồi mà cháu vẫn chưa đồng ý làm phẫu thuật sao. Có cơ hội như cháu không phải dễ đâu cháu phải nắm lấy chứ. 

- Sao ạ. Có người cho cháu tủy rồi sao?

- Đúng. Có người cho cháu tủy rồi nhưng Hùng không nói gì cho cháu biết sao? 

- Dạ không. Vậy người cho cháu tủy là ai vậy bác?

- Bác không biết vì người đó yêu cầu giữ kín thông tin người cho tủy. Có ngườ cho tủy rồi cháu sẽ làm phẫu thuật chứ.

- Không ... cháu sẽ không làm đâu. Cháu đã quyết định rồi không ai có thể thay đổi được quyết định đó của cháu đâu. 

- Cháu làm sao vậy cháu có biết bao nhiêu người mong được như cháu mà không được không. Cháu phải biết trân trọng điều đó chứ không lẽ cháu định phụ lòng người đã cho cháu tủy sao. Bác Khang bắt đầu nổi dận

- Cháu biết những điều đó chứ. Nhưng cháu làm phẫu thuật làm gì khi có phẫu thuật cũng không thể chắc chắn mang lại cho cháu sự sống chứ. 

- Ai nói với cháu như vậy chứ. Hôm trước vô tình cháu nghe được bác và anh bác sĩ vẫn hay đến đây chữa bệnh cho cháu nói chuyện với nhau và cháu đã biết được tỉ lệ thành công của cháu chỉ là 10% mà thôi. 10% thì làm sao có thể mang lại sự sống cho cháu được chứ.

- Nhưng đó chỉ là dự đoán mà thôi. Bị tôi nói trúng nên bác Khang bắt đầu hạ giọng. Kết quả thành công hay không còn phụ thuộc vào nhiều yếu tố nữa mà và đạc biệt là ở cháu nữa. 

- Không cháu không tin. Mọi người định lừa cháu đến bao giờ nữa vậy cháu không còn là trẻ con nữa rồi. 

- Vậy cháu định đập tắt hy vọng của mọi người bằng thân xác chết dần chết mòn bằng những chất hóa học được đưa vào người cháu sao. Cháu có nghĩ Hùng sẽ như thế nào khi nhìn thấy cháu như vậy không. 

- Cháu ... cháu. Cho dù bác có nói gì cháu cũng không thay đổi quyết định đâu. 

- Bác... bác thật hết cách với cháu.

X

Tôi đang ngồi trong phòng bệnh thì Tuấn đột nhiên xuất hiện và kéo tôi ra ngoài.

- Anh kéo em đi đâu vậy.

- Không có thời gian giải thích đâu đi theo anh rồi sẽ biết.

- Anh đưa em về nhà cũ của em làm gì vậy. Tôi hỏi Tuấn ngay khi anh dừng xe lại ngay trước của ngôi nhà cũ của tôi. 

- Em cứ vào trong đi rồi sẽ biết. Thôi bây giờ anh có việc phải đi đây. Chúc 2 người hạnh phúc .

Nói xong chưa kịp để tôi nói gì anh đã biến mất ở phía cuối con đường. Nhìn thấy thái độ của Tuấn có gì đó khang khác không biết anh ta lại có âm mưu gì đây. Nhưng đã trót đến đây rồi thì vào thôi. Khi tôi vừa đẩy của bước vào thì con đường dẫn vào nhà tôi và cả căn nhà đều được thắp sáng bằng những ánh đèn lấp lánh đày màu sắc. Khi tôi tiên đến gần ngôi nhà thì thấy đâu đó có tiếng nhạc tôi liền quay lại phía vườn nới theo tôi đoán là phát ra tiếng nhạc kia. Khi tôi quay sang thì cả khu vường được thắp sáng . Khu vườn không còn mọc toàn là hoa dại nữa mà bây giờ nó đã được thay thế bằng một vườn hoa với đụ loại và nhìn nó giống như khu vườn cũ của mẹ tôi trước kia. Và ờ giữa khu vườn có một chiếc piano màu đên và anh đang ngồi trên đó với bộ comple màu trắng. Nhìn anh lúc này như một vị bạch mã hoàng tử vậy còn tôi thì như được lạc vào một thế giới cổ tích. Tiếng nhạc vẫn được tiếp tục cất lên và anh bắt đầu hát.

Tháng ngày buồn cứ trôi.

Khi mùa đông lạnh lùng bước qua.

Và tim anh nghẹn ngào buốt đau.

Khi ngày mai đã xa nhau rồi.

Dù tình ta không như gió với mây.

Phiêu lãng quấn quýt không buồn lo.

Thì xin vẫn cứ yêu như là.

Nụ hôn đầu tiên trao em.

Lời yêu nguyện xin trao em nồng nàn.

Tình anh dù phong ba vẫn không lìa xa.

Hãy ôm chặt lấy anh mãi không xa rời.

Và môi mềm ta trao nhau thêm mặn nồng.

Cùng ước nguyện bên nhau yêu nhau mãi mãi.

Những đắm say trong phút giây này.

Tan trong nụ hôn nồng cháy.

Khi ta thuộc về nhau....

Tháng ngày buồn cứ trôi.

Khi mùa đông lạnh lùng bước qua.

Và tim anh nghẹn ngào buốt đau.

Khi ngày mai đã xa nhau rồi.

Dù tình ta không như gió với mây.

Phiêu lãng quấn quýt không buồn lo.

Thì xin vẫn cứ yêu như là.

Nụ hôn đầu tiên trao em.

Lời yêu nguyện xin trao em nồng nàn.

Tình anh dù phong ba vẫn không lìa xa.

Hãy ôm chặt lấy anh mãi không xa rời.

Và môi mềm ta trao nhau thêm mặn nồng.

Cùng ước nguyện bên nhau yêu nhau mãi mãi.

Những đắm say trong phút giây này.

Tan trong nụ hôn nồng cháy.

Khi ta thuộc về nhau...

Xin cho gió cuốn những trái ngang ưu phiền

Để mình bên nhau xin tia nắng chiếu sáng

Bước đi để anh tìm về bên em vượt qua thời gian minh tay cầm tay và bên nhau mãi.

Hãy ôm chặt lấy anh mãi không xa rời.

Và môi mềm ta trao nhau thêm mặn nồng.

Cùng ước nguyện bên nhau yêu nhau mãi mãi.

Những đắm say trong phút giây này.

Tan trong nụ hôn nồng cháy.

Khi ta thuộc về nhau.... 

- Bài hát này không phải do anh viết nhưng nó là những gì anh muốn nói với em. Anh từ từ đứng dậy và tiến về phía tôi theo con đường nhỏ ở vườn. Em còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không và cả lời hứa lúc đó. 

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình nhỏ lại và hình ảnh lúc bé của anh cũng hiện lên trong tôi tiếp theo là những kỉ niệm lúc đó chúng tôi đã có với nhau.

- Em còn nhớ những chuyện đó chứ. Anh nhắc lại.

- Em còn nhớ. Nhưng kỉ niệm đó luôn luôn ở trong em và không bao giờ em quên được ngày hôm đó. 

- Đúng anh cũng vậy. Chính ngày hôm đó định mệnh đã gắn kết chúng ta lại với nhau cho dù thời gian có cách xa chúng ta nhưng chúng ta cũng vẫn tìm ra và đến được với nhau. 

Rồi anh quỳ xuống dưới chân tôi một tay anh nâng bàn tay trái của tôi lên còn tay kia anh lấy trong túi một chiếc nhẫn và từ từ đeo vào ngón áp út của tôi. 

- Chiếc nhẫn này sẽ là vật chứng minh cho tình yêu của chúng ta. Em hãy đồng ý lấy anh nhé.

- Anh Hùng... nhưng ...

- Anh biết lý do em còn do dự nhưng chuyện đó không là gì cả với tình yêu của chúng ta. Anh sẽ không bắt em làm phẫu thuật nưa anh sẽ cùng em sống nốt những tháng ngày còn lại. Chúng ta hãy tận dụng nó để có những kỉ niệm đẹp và thực hiện những điệu chúng ta ước muốn được không anh. 

Lúc lày anh đã đứng dậy và hai bàn tay anh đãng nắm chặt lấy hai bàn tay tôi và chờ đợi câu trả lời ở tôi. 

- Hãy đồng ý với anh nhé. 

- Em đồng ý... Em đồng ý. Không kìm được cảm xúc của mình nên tôi đã hét to lên câu nói đó. 

Tôi cảm nhận được niềm vui hiện lên trong mắt anh và anh ôm lấy tôi bầu trời xung quanh chúng tôi ráng rực lên bởi ánh sáng của những quả pháo hoa đang được bắn lên bầu trời như là chứng nhân cho tình cảm của chúng tôi. Anh hôn tôi thật nhẹ nhàng nhưng tôi cảm nhận được hạnh phúc đang mở rộng vòng tay đón chúng tôi vào lòng

Bình minh hôm nay thật đẹp lâu lắm rồi tôi mới được ngắm bình minh đẹp như vậy. Mọi thứ bây giờ không khác với lúc trước là mấy chắc anh phải mất nhiều công sức lắm thì mới đưa mọi thứ trở về được như vậy. Anh vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau hơi thở của anh phả nhẹ vào cổ tôi.

- Sao hôm nay em dậy sớm vậy. Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ tôi. 

- Em muốn nhìn thấy cảnh bình minh lên. Tôi trả lời anh nhưng mắt vẫn nhìn về phía những hàng cây. 

- Nhưng ở đây đâu có thấy rõ bình minh lên đâu? Anh thắc mắc nhìn tôi.

- Đúng ở đây không nhìn thấy được mặt trời từ từ thức dậy sau một đêm ngủ say nhưng em nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai. Nhìn thấy những tia nắng đầu tiên của sớm mai nhảy múa trên những chiếu lá hay chiếu xuyên qua những hạt sương lung linh của sớm mai và được nghe thấy tiếng chim hót buổi sớm mai. Điều đó rất tuyệt phải không anh? Bây giờ tôi quay sang nhìn anh để nhìn vào đôi mắt tuyệt vời của anh. Đôi mắt của anh đầy quyến rũ và còn đẹp hơn tất cả những gì đang diễn ra trước mắt. 

- Vậy từ nay sáng nào chúng ta cũng sẽ ra đây để cùng nhau ngắm nhìn bình minh nha, anh muốn được nhìn thấy cảnh mọi thứ cung thức dậy sau một đêm say và cùng nhau đón nhận những tia nắng đầu tiên của sớm mai để cùng bắt đầu một ngày mới được không? Anh ôm chặt tôi hơn và cũng đang nhìn vào mắt tôi. 

Sau đó anh hôn nhẹ lên môi và thì thầm. 

- Mặt trời đã dần lên cao rồi chúng mình đi ăn sáng đí. Tiếp theo là anh hôn nhẹ lên cổ tôi và nói tiếp . Hôm nay chúng ta phải mua sắm rất nhiều cho tổ ấm mới của chúng ta lắm đây. 

Và chúng tôi cùng nhau đi vào bếp, nhưng đi được một đoạn tôi thấy mọi thứ xung quanh mình như bị nhòe đi và tôi không nhìn rõ được chúng nữa. Chân và người tôi không còn chút sức lực nào nữa nên tôi phải dựa vào anh tiếp theo đó như thế nào thì tôi không còn nhớ được nữa mà tôi nghe thấy có tiếng anh gọi tôi. 

Chap 11: Quyết định.

- Em đang ở đâu vậy ... đây không nhà mình? Tôi hỏi anh trong khi mắt vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh. Tại sao anh lại đưa em vào đây? Tôi lại hỏi anh khi nhận ra đây là phòng bệnh của bệnh viện. 

- ....

Tôi đã dần dần nhớ lại chuyện lúc sáng và cũng nhớ lại chuyện lúc sáng. Và sự im lặng của anh làm tôi mất bình tĩnh. 

- Có phải sáng nay em đã ngất không ... có phải là như vậy không? Bệnh của em càng ngày càng nặng hơn đúng không .... có phải em sẽ sắp phải xa anh rồi đúng không....? Trả lời em đi chứ sao anh cứ yên lặng mãi thế ...?

- Em bình tĩnh nào không có chuyện gì đâu? Anh ôm tôi vào lòng và nhẹ vuốt tóc tôi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi .. mọi chuyện sẽ ổn thôi.

- Có .... có phải em sắp phải xa anh rồi đúng không? Có ... có phải em sắp .... chết rồi đúng không. Người tôi run lên khi nói câu đó. Tôi không ngờ ngày đó lại đến nhanh như vậy. Phải khó khăn lắm chúng tôi mới đến được với nhau vậy mà ngày đó lại đến nhanh như vậy sao?

- Không ... không mà. Anh đã nói là không có chuyện gì mà. Anh hôn nhẹ lên tóc tôi và thì thầm. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi... mọi chuyện rồi sẽ qua .... em sẽ không sao đâu... chúng ta sẽ mãi được ở bên nhau mà. Không có gì có thể ngăn cách được chúng ta đúng không.

Cạnh. Cửa phòng bệnh mở ra làm tim tôi nghẹt thở vì tôi biết ngay sau đó bác Khải sẽ bước vào và nói cho chúng tôi biết được kết quả xét nghiệm cũng như tình trạng sức khỏe của tôi ra sao và tôi cũng biết đó chắc chắn là một kết quả rất xấu. 

- Kết quả của cháu sao rồi bác. Tuy đã đoán được phần nào cái kết quả mà bác đang cầm trên tay kia là như thế nào rồi nhưng nó vẫn khiến tôi tò mò.

- .... Bác thở dài.

- Cháu biết mà. Cuối cùng thì ngày đó cũng đã đến. Tôi ôm chặt lấy anh. Anh Hùng ơi .... em sợ lắm .... em sợ lắm... Tôi ôm chặt lấy anh mà người vẫn run lên bần bật. Không hiểu sao lúc này tôi lại sợ phải chết, sợ phải xa anh đến thế.

- Em bình tĩnh nào. Anh đã nói là không sao mà... rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi. Anh gắt lên nhưng giọng anh gần như lạc đi vì dường như anh cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa.

- Đúng giống như cháu nghĩ qua kết quả xét nghiệm cho thấy đã có dấu hiệu kháng thuốc... Dù không muốn nhưng bác Khải vẫn phải thông báo cho chúng tôi biết cái kết quả đó.

- Anh nói sao" có dấu hiệu kháng thuốc" là sao. Có phải con tôi sẽ chết không ? Ba tôi từ bên ngoài xông vào phòng và hỏi bác ngay . Có lẽ câu nói vừa nãy của bác làm ba tôi không còn giữ được bình tĩnh nữa. 

- Anh Phan anh bình tĩnh nghe bác sĩ nói hết nào. Chúng ta phải bình tĩnh thì mới tìm ra cách chứ. Trong số những người ở đây thì dì là người bình tĩnh nhất

- Anh từ từ nghe tôi nói hết đã. Qua theo dõi thì các tế bào ung thư đã không còn bị hóa chất kìm hãm nữa mà đang thoát ra và di chuyển trong cơ thể ....

- Như vậy mà anh bảo tôi bình tĩnh được sao . Con tôi sắp chết mà anh bảo tôi bình tĩnh được sao. Hôm nay thai độ của ba thật khác với mọi ngày dường như ba đã thay đổi thành một con người khác.

-Nhưng như vẫy không phải là hết cách chúng ta vẫn còn một cách nữa đó là phẫu thuật. 

- "Phẫu thuật". Cả ba và dì đều nhác lại câu nói đó nhưng chỉ có dì mói có thể nói tiếp. Nhưng mà lần trước anh nói tỉ lệ thành công rất thấp sao hơn nữa để tìm được tủy phù hợp là rất khó mà sao mà làm phẫu thuật được. Hơn nữa .... dì nhìn sang tôi và nói tiếp Trang không muốn làm phẫu thuật nữa.

- Chuyện tỉ lệ thành công tuy rất thấp nhưng đó mới chỉ là dự đoán còn chúng ta không thử thì sao biết được. Hôm trước đã có người đồng ý hiến tủy cho Trang rồi nhưng người đó muốn giấu thông tin về mình. Mọi chuyện bây giờ chỉ tùy thuộc vào thôi. 

- Những gì bác nói là thật chứ ? Chuyện dự đoán chỉ là trên giấy tờ thôi đúng không còn việc thành công thì còn tùy thuộc vào nhiều yếu tô khác nữa đúng không. 

- Đúng. Bác trả lời tôi ngay. Chuyện thành công thì cũng phài tùy thuộc vào nhiều yếu tố khác nữa và điều này phụ thuộc rất nhiều vào người làm phẫu thuật. Câu nói của bác như làm thay đổi tất cả những suy nghĩ của tôi. 

- Vậy ... cháu ... cháu đồng ý làm phẫu thuật. 

- Em nói gì vậy ? Em suy nghĩ kĩ chưa vậy ? Vẻ mặt anh thay đổi từ ngạc nhiên sang lo lắng cho tôi. 

- Em suy nghĩ kĩ rồi . Em sẽ làm phẫu thuật. Tôi trả lời với tất cả sự quyết tâm của mình. 

- Không phải ngày xưa em khăng khăng không muốn làm phẫu thuật sao? 

- Nhưng bây giờ em đã nghĩ lại . Cuộc đời còn rất dài em không muốn mất đi những thứ mình đang có , mất đi ra đình rất hạnh phúc có ba và có ... mẹ, bạn bè và đặc biệt là anh. Đây là cơ hội cuối cùng của em nên em sẽ thử. Mọi người ùng hộ con chứ. 

Tôi đưa mắt nhìn mọi người từ ba tới dì cả 2 đều ra hiệu đồng ý và ủng hộ cho tôi và cuối cùng là tôi mới dám nhìn sang anh và chờ đợi câu trả lời của anh. Sự bối rối đang hiện lên trong mắt anh.

- Anh ... cũng ủng hộ em. Anh sẽ luôn luôn ủng hộ và che trở cho em. 

Tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi anh nói câu nói đó và tôi liền ôm anh vào lòng. Cho dù chưa biết được ca phẫu thuật có thành công hay không nhưng tôi vẫn rất vui vì tôi biết lúc nào tôi cũng có anh bên cạnh che chở cho tôi điều đó là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời tôi. 

X

Hôm nay là ngày quan trọng nhất cuộc đời tôi đó là ngày tôi sẽ lên bàn mổ để giành lại sự sống cho mình. Nhưng ngày qua đối với tôi như địa ngục vậy lúc nào tôi cũng sống trong sự lo lắng chờ đợi để đến ngày hôm nay nhưng không hiểu sao bây giờ tôi lại muốn ngày hôm nay trôi qua thật nhanh, thật nhanh. 

- Mọi thứ đã xong. Bây giờ chúng ta sẽ đưa cậu ấy vào phòng mổ. Vị Bác sĩ ở đó ra lệnh và 2 y tá nữ bên cạnh anh ta bắt đầu đẩy tôi ra ngoài hành lang.

Vậy là cuối cùng tôi cũng phải đối mặt với nó đối mặt với cái chết để giành lại sự sống. Đây là lúc tôi phải tự tin vào mình nhất thì cảm giác sợ hãi lại bao trùm lấy tôi. Dường như tôi đang nhìn thất tất cả mọi người đang khóc khi xác tôi được đưa ra từ phòng phẫu thuật. Những giọt nước mắt của những người thân của tôi và đặc biệt là sự đau khổ tuyệt vọng của anh... nghĩ đến đó dường như cả cơ thể của tôi như đang run lên. Đúng lúc đó họ đã đẩy tôi đến trước của phòng phẫu thuật và mọi người trong gia đình tôi đều ở đó tất cả đều nhìn tôi với những cái nhìn và cảm xúc khác nhau. Khi cách của đó được mở ra và họ chuẩn bị đẩy tôi vào trong thì tôi lên tiếng. 

- Bác sĩ ... có thể cho cháu xin 5 phút được không ? 

- Nhưng sắp đến giò làm phẫu thuật rồi chúng ta muộn mất. Vị bác sĩ đó lên tiếng. 

- Chỉ 5 phút thôi mà. Tôi năn nỉ.

- Nhưng ...thôi được 5 phút thôi đấy. Có lẽ sau khi nhận thấy những người xung quanh tôi đều có mong muốn như vậy nên vị bác sĩ đó đã đồng ý với ý kiến của tôi. 

- Con không sao chứ? Ba hỏi tôi chưa bao giờ tôi thấy ba lo lắng như vậy. 

- Dạ con không sao. Chỉ hơi hồi hộp một chút thôi. 

- Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi con... ba tin là con sẽ làm được. Ba tôi khích lệ tôi lâu lắm rồi tôi mới được ba nói như vậy.

- Ba con nói đúng đó mọi chuyện rồi sẽ qua. Dì cũng góp phần để cho tôi đơ lo lắng và hồi hộp hơn. 

- Dạ. Con sẽ cố gắng hết mình. Rồi tôi chuyển mắt sang nhìn anh.

- Đừng lo lắng nha. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi.

- Giá như anh ở bên cạnh em trong lúc em làm phẫu thuật thì tốt. Như vậy em sẽ không còn sợ nữa. 

- Tuy anh không vào đó với em được nhưng anh sẽ luôn bên cạnh em mà. Em còn nhớ cái này không? Anh giơ lên cái móc treo điện thoại hình trái tim của tôi tặng anh. 

- Em còn nhớ chứ cái đó em tặng anh mà. Cái đó với cái của em là một đôi mà nhưng tiếc là em không thể ma nó theo mình lúc này được.

- Anh đã xin phép bác Khang cho em đươc mang vào tồi và anh khé buộc nó vào ngón tay cho tôi. Chúng sẽ giúp chúng ta được ở bên nhau mãi mãi. 

Nói xong anh mỉm cười với tôi nụ cười của anh như ánh nắng mai đang sưởi ấm trai tim tôi và giúp tôi tự tin vào mình hơn . 

- Hết giờ rồi đến lúc chúng ta phải vào trong đó thôi. Vị bác sĩ kia đã quay lại và họ bắt đầu đẩy chiếc giường này vào phòng phẫu thuật. 

Hình ảnh của mọi người càng ngày càng xa và khuất sau cách của nhưng họ vẫn luôn bên cạnh tôi và che chở cho tôi và giúp tôi có thêm lòng tin vào chính mình hơn. Nắm chặt cái trái tim trong tay của mình tôi có cảm giác như anh đang ở bên cạnh tôi và đang tiếp thêm sức mạnh cho tôi để chống chọi với những gì sắp đến.

Đã 7 năm sau ngày phẫu thuật trôi qua, tuy ca phẫu thuật rất thành công nhưng do sức khỏe của Trang quá yếu nên cậu vẫn chưa tỉnh lại các bác sĩ cho dằng có lẽ cậu sẽ ở trong tỉnh trạng này cả đời.

- Anh đến rồi nè … hôm nay mẹ làm cho em nhiều món lắm nhé toàn món em thích thôi …

- Em thích nắng đúng không ? Để anh kéo rèm cửa lên nhé. Hùng kéo tấm rèm nên . Woa ….oa thời tiết hôm nay thật tốt đúng không. Thời tiết như này mà được ra ngoài đi chơi thì thật tốt quá.

Anh quay lại nhìn Trang nhưng cậu vẫn cứ nằm yêu trên giường và đôi thì vẫn nhắm nghiền. Anh tiến đến bên cạnh và cầm lấy tay Trang.

- Em đừng cứ như vậy chứ … hãy tỉnh dậy đi em không thể chịu đựng được khi thấy em như này nữa đâu…..Em không nhớ những ghì mình đã hứa sao … Nhà của chúng ta anh đã chuẩn bị xong hết rồi giờ chỉ còn chờ em về nữa thôi. ……Em có nhớ em đã hứa hằng ngày em sẽ ở nhà chờ anh đi làm về rồi chúng ta sẽ cùng ăn tối rồi xem ti vi sao…. 

Bất chợt bàn tay Trang động đậy.

- Em còn nhớ ….. 

Chợt Hùng nghe thấy một giọng nói rất nhỏ, rất yếu cất lên. Anh vội ngồi dậy và nhìn Trang. Và anh không tin vào mắt mình nữa Trang mỉm cười và nhìn anh.

- Trang … em tỉnh rồi sao.

Cậu khẽ gật đầu.

- Anh không mơ đấy chứ … em khỏe lại thật rồi chứ. 

- Em khỏe thật rồi. Anh đưa em về nhà được không.

- Được …. Được . Nhưng khi anh vừa chạm vào thì Trang liền biến mắt.

- Trang …. Trang …. Trang em đâu rồi. Anh hốt hoảng gào lên rồi anh chạy khắp nới nhưng đều không thấy cậu. Đừng bỏ anh như vậy chứ.

Chợt anh nhìn thấy có một người phụ nữ mà cậu thây rất quen hình như là đã gặp ở đâu rùi thì phải.

- Đi thôi con ... đã đến lúc phải rởi khỏi nơi này rồi. Người đó nói với Trang.

- Dạ. Rồi cậu quay lại nói với anh. Tạm biệt anh. Rồi cậu mỉm cười với anh rồi từ từ biến mất.

- Đừng ... đừng mà ... đừng bỏ anh lại ... đừng bỏ anh.

Bỗng nhiên có một bàn tay lắm lấy tay anh.

- Em ở đây mà.

- May quá em đây rồi ... đừng bỏ anh. Anh ôm chầm lấy cậu.

- Đừng sợ nữa...chỉ là giấc mơ thôi mà anh.

Nhưng đến lúc này anh mới nhận ra cậu cũng đang ôm lấy anh. Cậu không biết mất mà đang ở đây bên cạnh mình.

- Em ...em... em. Anh không thể mở lời được

- Em tỉnh lại rồi. Bây giờ chúng ta có thể ở bên cạnh nhau được rồi. Không có gì có thể chia cắt chúng ta được nữa.

Không biết nói gì Hùng chỉ biết ôm lấy Trang vào lòng. Có lẽ ông trời đã không sai khi cho họ gặp nhau, biết nhau và để họ yêu nhau. 

HẾT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#baby