Chap 5 - Cô Gái Trở Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió len lỏi qua khe cửa sổ và tiếng cây cối xào xạc tạo ra một âm thanh ghê rợn. Sau lời cảnh báo của chồng, cô chủ Thuỵ Vân liền giữ những người khách lại tá túc một đêm. Người chồng dù vẻ mặt có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn phối hợp cùng vợ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho đám người lạ này. Căn phòng mà Ngọc Khiết và Tú Anh ngủ nằm ở tầng ba của toà lâu đài, từ cửa sổ có thể nhìn thấy được một phần cơn bão đang hoành hành trên đoạn đường mà họ đã đi qua để lên núi.

Ngọc Khiết nhìn xa xăm, cảnh tượng giông gió phía dưới làm cô lạnh người đi. Cô nàng đóng rèm cửa sổ lại rồi trở về giường nằm cạnh cô bạn thân. Tú Anh lúc này đang nằm co ro quấn mền kín mít chỉ chừa mỗi đầu, Ngọc Khiết biết bạn mình lo lắng nên cố ý dời sự chú ý của Tú Anh về hướng cơn bão dưới kia. Cô chạm nhẹ vào người bạn rồi cười nói:

- "May cho tụi mình là anh Tường biết đang có bão nên cản mình lại. Đi giữa đường mà gặp cảnh đó thì không biết tránh bão ở đâu, đã vậy nghe nói còn có lốc xoáy"

Anh Tường mà Ngọc Khiết nhắc đến chính là chồng của Thuỵ Vân. Tú Anh nghe xong thì im lặng một lát, lúc ngỡ rằng nhỏ đã ngủ thì lại nghe thấy giọng nhỏ run run:

- "Tôi thấy bão không đáng sợ bằng nơi này. Không hiểu sao tôi có linh cảm không lành về nơi này, giờ tôi chỉ muốn được về nhà thôi bà ơi!"

- "Bà bình tĩnh đi không sao đâu! Nếu mà lo quá thì cứ niệm Phật, mọi việc sẽ suông sẻ thôi! Sáng mai là được về nhà thầy rồi" - dù không phải là một Phật tử nhưng do ảnh hưởng từ mẹ với chị gái nên cô vẫn thường xuyên lui tới chùa và quen thuộc với những câu niệm Phật.

Tú Anh đáp lại chỉ một tiếng "ừm" rồi im lặng. Ngọc Khiết lúc bấy giờ đã thấm mệt nên không suy nghĩ được nhiều nữa mà bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

*****

Giấc ngủ không rõ kéo dài được bao lâu thì Ngọc Khiết bị đánh thức bởi tiếng động lạ. Cô mở mắt ra và dù trong lúc mơ màng cô vẫn nhận ra bạn thân mình lại đi đâu mất lúc nửa đêm.

Điều kinh khủng hơn là tiếng động kia trở nên rõ ràng và cô xác định được nó đến từ phía cửa sổ, dường như có ai đó đang gõ cửa. Dẫu sự tò mò thúc giục cô phải nhìn về hướng đó nhưng nỗi sợ hãi lại không cho phép cô làm như vậy, cô sợ mọi việc lặp lại như lúc ở nhà thầy Phong. Ngọc Khiết run rẩy hét lớn tên Tú Anh, tiếng "cộc cộc" kia ngày một lớn hơn mà bạn thân thì không thấy bóng dáng khiến cô vô cùng bấn loạn. Không chịu được những âm thanh tra tấn tinh thần đó, Ngọc Khiết xoay người đối mặt với cửa sổ. Cô tự nhủ bản thân đã sẵn sàng nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài kia, dù nó đáng sợ ra sao cô cũng phải mạnh mẽ đối diện chứ không thể tiếp tục trốn tránh được nữa.

Và khoảnh khắc Ngọc Khiết bật dậy khỏi giường để nhìn về phía tiếng động kia thì cũng là lúc trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Bên ngoài cửa sổ tấm rèm che đã được mở ra từ khi nào, một người con gái đang không ngừng đập tay vào cửa sổ. Màn đêm tối om không thể nhìn rõ nhưng Ngọc Khiết cảm nhận được cô ta dường như muốn cầu cứu. Tấm lòng lương thiện nhưng tỉnh táo của Ngọc Khiết hiểu rõ mình không thể tiến đến gần, mặc dù cô gái nọ trông rất đáng thương nhưng cô ta rõ ràng không bình thường. Ngọc Khiết nhớ rất rõ lúc chuẩn bị đi ngủ cô đã nhìn qua cửa sổ để theo dõi cơn bão ở lưng chừng núi, bên ngoài cửa sổ không hề ban công.

Nghĩ đến đây thì không thể bình tĩnh nổi nữa, cô khuỵ xuống và nhắm nghiền mắt lại. Cũng trong lúc này cô bắt đầu nhớ ra mình cần niệm Phật. Mồ hôi cô túa ra ướt đẫm người, tim đập loạn xạ và tay chân thì run rẩy không ngừng, giờ phút này cô chắc chắn rằng bản thân không bị hoa mắt. Đang lúc tưởng như sẽ ngất đi trong nỗi sợ hãi thì cô nghe được tiếng đập cửa phòng và tiếng gọi tên mình:

- "Khiết! Khiết ơi bị làm sao vậy? Mở cửa đi!"

- "Khiết! Tú Anh! Hai đứa có ở trong đó không?"

Nhận ra giọng của Tuấn Kiệt và thầy Phong, Ngọc Khiết lấy lại tinh thần. Cô ngước mắt nhìn lên lại phía cửa sổ thì đã không còn bóng dáng cô gái kia. Giây phút ấy cô cảm giác như mình vừa được cứu lên từ địa ngục, vì vậy cô nhanh chóng chạy lại mở cửa.

Nhìn dáng vẻ của cô cả thầy lẫn Tuấn Kiệt đều bị doạ cho giật mình. Thầy giáo hỏi ngay chuyện gì đang xảy ra, Ngọc Khiết không chút giấu diếm nói ngay:

- "Em gặp ma rồi! Thầy ơi! Là ma thật rồi"

Hai người kia bị câu nói của Ngọc Khiết làm cho giật mình, cả hai vội vàng đỡ cô nàng đến ngồi xuống giường rồi mới bắt đầu kêu nàng kể rõ đầu đuôi mọi việc. Sau khi nghe xong, thầy Phong cùng Tuấn Kiệt trao đổi ánh mắt cho nhau, họ đã sớm linh cảm ở đây có chuyện bất thường qua vụ việc tấm ảnh cưới.

Thầy Phong dùng điện thoại gọi cho Tú Anh vì lo cho an nguy của cô, dù sao đi nữa việc học trò mình bỗng dưng mất dạng trong một đêm kinh hoàng vậy thì thật khó mà bình tĩnh. Điện thoại reo không lâu thì Tú Anh đã bắt máy, bằng giọng ngập ngừng cô nàng nói đang ở cùng với Vũ Văn, sau đó rất nhanh cả hai liền có mặt.

Lúc nghe được lời kể của Ngọc Khiết, Tú Anh sợ đến mức loạng choạng suýt té, may là có bạn trai đỡ lại. Mọi người đều không dám về phòng vì lo sợ cho hai cô gái nên đành ở lại chờ đến sáng để được về. Bây giờ đã là 3h sáng mà mọi người đều tỉnh táo khác thường, cả nhóm cứ ngồi yên như vậy trong không khí im lặng, nặng nề. Mãi một lúc, thầy Phong mới giật mình hỏi:

- "Thanh Huy đâu? Ủa sao không thấy nó?"

Câu nói của thầy như đánh thức đầu óc đang mệt mỏi của mọi người, thầy thấy tất cả đều bày ra vẻ mặt hoang mang thì vội vàng lấy điện thoại gọi cho học trò của mình.  Có chuông reo nhưng lại không ai bắt máy, thầy Phong liền nói với Vũ Văn:

- "Em xuống phòng xem thử nó có dưới phòng không? Lúc nãy em ra ngoài nói chuyện với Tú Anh nó đang ngủ trong phòng hay sao?

Sắc mặt Vũ Văn có chút bất đắc dĩ, anh nhìn về phía bạn gái mình một lát rồi mới thú thật:

- "Bây giờ không biết nó về chưa chứ lúc nãy nó thấy Tú Anh qua phòng chơi nên biết điều đi ra ngoài tìm chỗ ngủ rồi"

Câu nói của Vũ Văn lập tức khiến Tú Anh trở nên bối rối, trước mặt thầy và những người bạn lại bị phát hiện ra chuyện nữa đêm lén qua phòng người yêu thì thật là khó xử. Huống hồ Tú Anh vốn là người khép nép và hay ngượng ngùng. Sắc mặt những người còn lại trở nên ửng đỏ, hai người kia tuổi đã lớn chuyện yêu đương vốn dĩ chẳng ai can thiệp vào nhưng việc đang ngủ nhờ nhà người khác mà lại hành xử như vậy thì có chút tuỳ ý rồi. Thầy Phong nghĩ bản thân nên có trách nhiệm đối với đám nhóc của mình nên lên tiếng nhắc nhở:

- "Hai đứa đến nhà người khác ngủ nhờ thì có ý một chút, nếu chủ nhà kĩ tính thì chắc sẽ bực lắm nếu biết hai đứa ngủ chung phòng đó"

- "Tụi em không có..."

Tú Anh chưa kịp nói hết câu thì tiếng chuông điện thoại reo lên, thầy Phong vội nhìn vào điện thoại mình nhưng không phải Thanh Huy gọi lại. Lúc bấy giờ Ngọc Khiết mới nhận ra là điện thoại của cô đặt trên đầu giường đang rung. Cô đưa tay lấy điện thoại, hai chữ "Chị yêu" thân thương đang hiển thị trên màn hình làm cô ngạc nhiên vô cùng. Giữa đêm hôm như vậy chị hai lại gọi cho cô chẳng lẽ là nhà có chuyện không hay?

- "Em đang ở đâu rồi? Có ổn không?"- người chị gái hỏi với giọng nói vô cùng hoảng loạn.

Ngọc Khiết linh cảm thấy chuyện chẳng lành, cô né tránh không muốn nói mình đang ở một nơi ma quái mà hỏi thẳng chị mình:

- "Em ổn, không bị làm sao hết! Sao chị gọi em giờ này? Nhà có chuyện gì sao?"

Người bên kia im lặng một lát rồi mới lên tiếng, lúc này giọng nói đã bình tĩnh hơn:

- "Chị nằm mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ, chị thấy có người thanh niên nhìn rất quen bị thứ gì đó lôi về phía rừng cây. Anh ta giãy dụa và kêu la dữ dội nhưng không ai đến cứu, sau đó... sau đó chị nhìn thấy em đứng ở xa nhìn người thanh niên đó mà khóc. Chị giật mình thức dậy là gọi ngay cho em, may là em không sao! Chắc tại em hiếm khi đi chơi xa mà không có chị nên chị lo quá mới nằm mơ vậy"

Ngọc Khiết im lặng, cô thật sự không nói nên lời bởi sự bất an đang trỗi dậy trong lòng mình. Giấc mơ kì bí của chị gái cùng những điều ghê rợn của toà lâu đài chẳng lẽ chỉ là trùng hợp? Nhã Thuần đợi mãi không thấy em trả lời nên vội gọi tên em mình, lúc này Ngọc Khiết mới vờ nói bản thân mệt muốn đi ngủ rồi tắt máy.

Những người còn lại chỉ nghe loáng thoáng về cuộc đối thoại của hai chị em nhưng họ đều nắm được nội dung và có lẽ cũng cùng chung một nỗi lo như nhau.

Thầy Phong đứng bật dậy dẫn đầu, đám học trò cũng nhanh chóng theo thầy mình ra ngoài bắt đầu cuộc tìm kiếm. Ngọc Khiết thầm niệm Phật, cô cầu mong sẽ nhìn thấy Thanh Huy đang ngủ say ở đâu đó ví như trên ghế sofa chẳng hạn. Và vì ngủ quá say nên anh đã không nghe được tiếng chuông điện thoại của mình đang reo vang.

——————————
Lam Nhạn
20/11/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro