Giấc Mơ Mùa Hè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 1: 





Cái nắng ga y gắt đầu hè phủ lên mọi vật, không khí dường như không thể ngột ngạt hơn nữa. Tôi mệt mỏi vì cái thời khắc chuyển mùa này, tôi không hiểu sao mọi người lại thích mùa hè đến như vậy. Tôi sẽ không ghét mùa hè nếu cái nóng của nó không khiến tôi ngã bệnh và nằm trên giường nhiều ngày. 



Tôi thở dài và cột cao mái tóc vàng của mình, tôi tiếp tục công việc đang dang dở. Tôi bê chồng sách trên bàn lại sắp chúng ngay ngắn vào các kệ theo từng loại. Tôi đã làm ở thư viện này đến nay được bốn năm, thời gian tuy không dài nhưng cũng đủ để tôi yêu mọi thứ ở đây. Thư viện có không gian lớn và nhiều sách, mọi người thường rất thích đến đây vào cuồi tuần. Điều đặc biệt là tôi rất yêu sách, chúng luôn là món ăn tinh thần của tôi. 



Không chỉ mình tôi mà tất cả mọi người làm việc ở đây đều rất thích sách, chúng tôi thường chia sẻ cho nhau những tác phẩm hay. Công việc này rất có ý nghĩa đối với tôi, nó luôn mang đến cho tôi cảm giác dễ chịu. Mỉm cười nhìn những cuốn sách được sắp ngay ngắn trên kệ, chợt ánh mắt tôi dừng lại ở một cuốn sách. “ Sweet Christmas ” tôi cầm cuốn sách và cẩn thận mở ra, tôi cười tươi hơn khi thấy hình tác giả. 



Cuốn sách được viết bởi Tiffany Hwang, đây là cuốn sách tôi thích nhất vì nó là tác phẩm đầu tay của người mà tôi rất yêu. Đóng cuốn sách lại và đặt nó lên kệ, tôi tiếp tục với chồng sách thứ hai trên bàn. Trời ngày càng oi bức, chiếc chuông gió trước cửa sổ cứ đứng yên mãi dường như chẳng có ngọn gió nào đi qua đây cả. Từng đoá bách hợp trắng trong lọ rủ xuống vì cái thời tiết khó chịu này. Đang chăm chú nhìn lọ hoa trên tủ, tôi chợt giật mình vì cảm giác lạnh ở má.



_ Của cậu này.



Tôi nhìn người bên cạnh và mỉm cười.



_ Cám ơn cậu Soo Young. Trời hôm nay nóng thật.



Tôi uống chai nước của cô bạn vừa đưa, nước lạnh làm cho đầu lưỡi tôi tê buốt và nó giúp cơ thể tôi dễ chịu hơn. Chúng tôi đóng cửa thư viện vào lúc mười một giờ trưa, tôi và Soo Young cùng ăn trưa. Soo Young là người thân với tôi nhất ở đây, chúng tôi bằng tuổi và có sở thích giống nhau. Cô ấy luôn bên cạnh lắng nghe và cho tôi những lời khuyên tốt nhất. Sau giờ ăn trưa, chúng tôi mở cửa thư viện và tôi lại tiếp tục công việc sắp xếp của mình. 



Những tia nắng gắt gỏng như đốt cháy tất cả, tôi thất vọng nhìn chiếc chuông gió hình con bướm. Chiếc chuông đã đứng yên suốt cả ngày hôm nay, con bướm trắng dường như vỡ vụn ra trước ánh nắng mùa hè. Tiếng ve vang vọng khắp nơi trong sân trước của thư viện, chúng làm tôi giật mình và đánh rơi cuốn sách trên tay. Tôi nhặt cuốn sách lên và nhanh chóng đặt nó trở lại cái kệ to trước mặt, tôi thật không thích mùa hè. Thoắt cái đã đến giờ chúng tôi đóng cửa thư viện, thời gian trôi qua nhanh hơn vào mùa hè thì phải. 



Hôm nay đến lượt tôi và Soo Young quét dọn sân trước thư viện, tôi cầm cây chổi ngán ngẩm nhìn cái sân rộng trước mắt. Nắng lúc này đã dịu đi rất nhiều, tôi chăm chú quét những chiếc lá trên sân. Chợt giật mình khi cảm nhận được sự dễ chịu từ một cơn gió thoảng, đây là cơn gió đầu tiên của mùa hè này. Nhưng sau khi nhận được món quà từ thiên nhiên, tôi phải trả cái giá ngang bằng thứ mà tôi đã nhận. Đống lá tôi vừa quét lúc nãy giờ lại trở về trang thái ban đầu vì cơn gió. Thơ thẩn nhìn lá ở khắp nơi, tôi chợt thở dài nhưng công việc cũng nhanh chóng được hoàn thành. 



Tôi tạm biệt Soo Young và ra về. Tôi bước từng bước dài trên con đường quen thuộc, lúc này bầu trời đã bắt đầu chuyển màu. Ánh nắng đầu hè yếu ớt dần và tắt hẳn sau những tán cây, mọi vật như chìm đắm trong màu trời mờ ảo. Những cơn gió nhẹ đã trở về sau cuộc hàng trình vô tận, chúng ôm áp và hôn nhẹ lên mái tóc vàng của tôi. Đang thơ thẩn vì những cơn gió đầu mùa, chợt có một mùi hương quyến rũ kéo tôi trở về hiện tại. 



Tôi bỗng nhận ra mình đang đứng ở công viên gần nhà, hương thơm hoà quyện vào những cơn gió tạo cho tôi cảm giác dễ chịu. Mùi hương nhẹ nhàng từ những chùm cẩm tú cầu tím nhạt càng làm cho khung cảnh trở nên huyền bí hơn. Từng chiếc lá xanh to lớn ôm ấp, bảo vệ sắc tím khỏi những cơn gió hung tợn. Tím nhạt mang đến sự lãng mạn và dễ chịu cho công viên nhỏ. 



Tôi chợt mỉm cười có vẻ như tôi đã nán lại công viên khá lâu rồi, con mèo nhỏ sẽ lại giận dỗi đây. Tôi rời công viên và bước nhanh về nhà. Lúc này trời đã bắt đầu sập tối, tôi ghé ngang siêu thị để mua thức ăn cho buổi tối sau đó tôi cố gắng về nhà nhanh nhất có thể. Tôi mở cửa nhà và mỉm cười khi thấy mèo nhỏ trước mắt mình. 



_ Fany à, tớ về rồi đây. Xin lỗi đã để cậu đợi.



Tôi bỏ đôi giầy vào tủ và đem bọc thức ăn vào bếp. 



_ Hôm nay cậu đã viết tới phần nào rồi? Tớ rất muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.



Tôi bỏ thức ăn vào tủ lạnh và lấy vài thứ cần thiết để nấu bữa tối. 



_ Tối nay cậu muốn ăn gì nào? Khi nãy tớ có mua takoyaki cho cậu này. 



Tôi chợt giật mình khi cảm nhận được hơi ấm sau lưng mình, đôi tay vòng qua và siết chặt eo tôi. Fany rất ít nói, mèo nhỏ của tôi thường dùng hành động để thay lới nói, tôi yêu nét ngây thơ của cô ấy. Fany dụi nhẹ gương mặt bầu bĩnh vào lưng tôi, tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của mèo nhỏ.



Cậu lúc nào cũng đáng yêu cả.



Tôi xoay người lại nhìn thẳng vào đôi mắt tròn xoe kia, nựng nhẹ vào gò má phúng phính. Mèo nhỏ của tôi thật sự rất đáng yêu, mái tóc đen ngắn ôm gọn gương mặt hình trái xoăn. Đôi môi hồng nhạt luôn làm tôi khó kiềm lòng khi đứng trước cô ấy. 



Tớ yêu cậu nhiều lắm, cậu biết không hả Fany.



Fany cuối gầm mặt và nắm chặt tay tôi, đôi mắt đen láy đượm buồn. Tôi kéo mạnh Fany vào lòng, tôi ôm lấy thân hình bé nhỏ và mong manh ấy. Tôi tựa cằm vào đôi vai của cô ấy, tôi thích thú ngửi mùi hương anh đào từ mái tóc đen đó. Fany đẹp như một thiên thần, tôi yêu thiên thần bé nhỏ này. Thiên thần bảo hộ của tôi rất mong manh, tôi rất sợ cô ấy sẽ vỡ tan và biến mất trong cuộc sống của tôi. Tôi trân trọng và nâng niu mọi thứ của Fany, tôi biết ơn ngài vì đã cho thiên thần xuất hiện trong cuộc sống của tôi. 



_ Fany của tớ hôm nay sao vậy?



_ Jessi tớ ghét cậu.



_ Đừng ghét tớ mà, cho tớ xin lỗi đi lần sau sẽ không về trễ nữa đâu.



_ Tớ nhớ Jessi lắm. 



_ Tớ cũng nhớ cậu nữa, Fany ngốc. Ngoan nào chúng ta sẽ có buổi tối nhanh thôi.



Tôi hôn nhẹ lên gò má phúng phính và đưa cho mèo nhỏ hộp takoyaki. Fany ra phòng khách, ngồi trên ghế sofa và thích thú mở hộp takoyaki mà tôi vừa đưa. Fany ăn trông rất ngon miệng, tôi mải nhìn tạo vật xinh đẹp đó mà suýt quên mất nhiệm vụ làm bữa tối của mình. Tôi nấu vài món đơn giản và chúng tôi dùng bữa. 



_ Trời hôm nay nóng thật đấy, thời tiết đã bắt đầu chuyển sang mùa hè rồi. Lúc nãy tớ thấy hoa cẩm tú cầu ở công viên đã nở rồi đó. Lạ nhỉ sao hoa tú cầu ở nhà mình vẫn chưa nở, cậu rất thích chúng mà phải không. Lát nữa chúng mình ra đó chơi nhé.



Fany vui vẻ gật đầu với lời đề nghị của tôi. Sau bữa ăn, tôi và Fany ra công viên để xem cẩm tú cầu. Fany nắm chặt tay tôi, tôi cảm thấy ấm lắm mặc dù những cơn gió lạnh đang chạm vào da thịt chúng tôi. Những cơn gió vô tình làm mái tóc ngắn rối tung lên, tôi mỉm cười khi thấy Fany vuốt lại mái tóc một cách khó chịu. Mèo nhỏ của tôi đáng yêu vậy đấy. 



Đêm nay là đêm trăng tròn, ánh trăng luôn tạo cho ta cảm giác dễ chịu và huyền ảo. Trăng soi sáng mọi ngõ ngách, nó lấn áp các tia sáng khiêm tốn của những ngọn đèn đường. Tôi ngồi ngắm trăng trên chiếc xích đu trong lúc đó mèo nhỏ đang mải mê với những chùm cẩm tú cầu tím nhạt. Tôi không biết tại sao Fany lại thích chúng nhỉ. Cẩm tú cầu mang nét đẹp thanh thoát nhưng chúng lại có sự lạnh lùng và vô cảm. 



Fany chạy lại chỗ xích đu và kéo tôi tới những bụi cẩm tú cầu, màu tím nhạt nổi bật dưới ánh trăng mờ ảo. Tôi giật mình khi thấy chấm sáng nhỏ le lói trong đoá tú cầu, chợt nhận ra ánh sáng nhỏ đó là từ một con đom đóm. Fany ngây ngô nhìn những con đom đóm quanh các bụi tú cầu. Khung cảnh cứ như một bức tranh, vẻ đẹp của mèo nhỏ nổi bật lên với chiếc đầm màu hồng nhạt giữa những chùm ánh sáng li ti dưới ánh trăng. 



Tôi thơ thẩn vì nụ cười của thiên thần nhỏ, dù phải hi sinh mọi thứ tôi vẫn muốn bảo vệ nụ cười đó. Bất chợt Fany tiến lại gần, đôi mắt tròn xoe như nhìn xoáy vào tâm trí tôi. Mèo nhỏ đưa ngón út về phía tôi.



_Hứa đừng bao giờ rời xa tớ nhé.



Tôi mỉm cười trước hàng động dễ thương đó và tôi móc ngoé với cô ấy.



_ Tớ hứa.



Fany cười thật tươi nhìn tôi.

Chap 2:





Fany à, tớ muốn giam cậu lại để cậu mãi ở bên tớ.



Mèo ngốc, tớ muốn cậu chỉ là của tớ.



………………………………………



Mãi mãi thuộc về tớ………………..



Liệu như thế…………….ích kỉ quá chăng?



Đó là vì tớ yêu cậu.




_ Jessi à, mình về nhà đi. Tớ buồn ngủ rồi.



_ Ừ mình về thôi.



Về đêm thời tiết bắt đầu trở lạnh, chúng tôi nhanh chóng trở về căn hộ để mặc sau lưng những ngọn gió lạnh lẽo. Tôi thay pajama và lên giường nằm cạnh Fany, mèo nhỏ thích thú rúc vào người tôi để tìm hơi ấm. Tôi nhéo cái má đáng yêu và hôn nhẹ lên đôi môi anh đào của Fany. Fany dần chìm sâu vào giấc ngủ, tôi ngắm mãi nét mặt ngây thơ ấy. 



_ Mơ đẹp nhé, Fany.



Những tia nắng sớm len lỏi qua khung cửa làm tôi chợt tỉnh giấc, tôi vươn vai và đón nhận một ngày mới. Tôi mỉm cười nhìn thiên thần vẫn còn say giấc, tôi nhẹ nhàng rời giường để vào phòng tắm. Tôi thay đồ và cột cao mái tóc vàng. Sau đó tôi xuống bếp làm bữa sáng cho Fany, tôi chợt dừng lại khi đi qua cánh cửa bên hông dẫn ra khu vườn nhỏ của ngôi nhà. Khu vườn tràn ngập màu hồng và hương thơm nhẹ nhàng từ những chùm cẩm tú cầu mới nở. Chúng duyên dáng toả sáng dưới ánh nắng ban mai và tự tin đón nhận cơn gió nóng đầu hè. 



Tôi xuống bếp vừa đi tôi vừa cảm thấy thích thú khi nghĩ tới khuôn mặt vui sướng của Fany. Tôi có mặt ở thư viện vào lúc bảy giờ, tôi bắt đầu công việc như thường lệ. Hôm nay tôi dường như không thể tập trung vào công việc, hình ảnh của Fany cứ hiện ra trong tâm trí tôi. Tôi thở dài và tự hỏi không biết mèo đang làm gì ở nhà nữa. Không biết đang hoàn thành cuốn tiểu thuyết hay là ngủ quên ở trên ghế sofa không chừng. 



Tôi ngây người nhìn chiếc chuông gió trên cửa sổ, những cơn gió nóng làm chiếc chuông không ngừng kêu. Thời tiết ngày càng oi bức, con đường vắng bóng người qua lại, mọi vật lặng im chờ những cơn mưa bất chợt đầu mùa. 


Ánh mắt….đôi môi…….mọi thứ cứ hiện lên trong tâm trí tớ.



…………………………….tớ nhớ cậu.



Tớ thật sự không thể ngừng yêu cậu……………..



Tớ rất sợ sẽ mất cậu……………cậu là người rất quan trọng trong cuộc sống của tớ.



………………………vì thế tớ sẽ trói buộc cậu mãi mãi.





Tôi trở về nhà sau một ngày dài, tôi ngạc nhiên khi không thấy mèo nhỏ ra đón tôi như mọi ngày. Tôi tìm quanh nhà nhưng vẫn không thấy, tôi vào phòng làm việc của Fany xem thử. Căn phòng nhỏ chứa đầy sách và một chiếc bàn đặt trong góc tường, đó là nơi Fany hay ngồi viết sách. Tôi bước vào phòng và thấy mèo nhỏ đang ngủ, cô ấy ngủ quên trong lúc làm việc. Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần Fany, khi ngủ Fany rất đáng yêu. Nét mặt mèo nhỏ thật yên bình, tôi thật không muốn phá hỏng giấc ngủ của cô ấy chút nào. Tôi hôn nhẹ lên trán Fany và lặng lẽ rời khỏi căn phòng. 



Tôi vào bếp làm bữa tối cho mèo nhỏ, tôi không biết hôm nay mình sẽ làm món gì nữa. Tôi chăm chú đọc và ngẫm nghĩ từng chữ trong cuốn sách dậy nấu ăn, mèo nhỏ của tôi rất kén ăn nên thật khó để quyết định. Chợt tôi tự cười thầm bản thân mình, mèo nhỏ ngày càng trở nên bướng bỉnh hơn trước. Có lẽ tôi đã quá nuông chìu Fany rồi, tôi thật sự không thể dứt khoát trước đôi mắt ngây ngô đó. Tôi dường như trở nên ngốc nghếch khi ở bên thiên thần, cuộc sống của tôi có màu hồng kể từ ngày tôi gặp Fany. 



Sau khi ba mẹ tôi qua đời vì vụ tai nạn, tôi đã được đưa vào trại trẻ mồ côi. Tôi bị ám ảnh về cái chết của ba mẹ, tôi trở nên ít nói và tự cô lập bản thân mình. Tôi cảm thấy sợ và đóng mọi cánh cửa của cuộc đời mình. Dường như cũng không ai cần tôi trong cuộc sống này, thời gian cứ thế trôi qua, tôi trưởng thành trong sự cô đơn và lạnh lẽo. Tôi đượm buồn khi nhớ lại những kí ức xưa. 



Lộp đột…………………………..



Chợt giật mình khi nghe âm thanh trên mái nhà và chúng ngày càng lớn dần. Tôi nhìn qua cánh cửa kính bên hông dẫn ra khu vườn, nước mưa chảy dài trên tấm kính lớn. Cơn mưa đầu hạ đã đến, nó ra sức xóa tan cái không khí ngột ngạt của những ngày nắng. Những đám mây đen hung tợn bay đến che lấp vầng trăng tròn, chúng nhấn chìm mọi vật vào màn đêm sâu thẳm. Cơn mưa đem lại sự sống cho mọi vật, tất cả trở nên tươi tỉnh hơn sau những ngày hè oi bức. Mặt đất vui vẻ đón nhận từng hạt mưa và những vết rạn nứt đã mau chóng biến mất. Ai cũng hạnh phúc vì cơn mưa nhưng tại sao tôi lại thấy man mác buồn. 



Tôi tiến lại gần cánh cửa, mưa làm tấm kính trở nên trắng xóa. Tôi chạm vào tấm kính và giật mình khi đầu ngón tay tiếp xúc với hơi lạnh. Ánh mắt tôi xoáy vào khung cảnh trắng xóa trước mắt, hơi lạnh nhẹ nhàng xâm chiếm trái tim tôi. Chợt kí ức khi xưa bỗng trở về, hình ảnh cô bé tóc vàng ngồi rúc vào góc tường trong căn phòng tối hiện lên trong tôi. Tôi lặng người, nhìn những hạt mưa vô tình cứ rơi mãi tưởng như không bao giờ dứt. Chợt những bức tường vô hình lại được tôi xây nên một lần nữa.


Bóng tối, cô đơn, lạnh lẽo,………….



Tôi tự nhốt mình vào đó………………….



Trái tim tôi đã đóng lại………………..



Ngày cậu đến……………



Đôi mắt, hơi ấm……cậu xoa dịu trái tim tớ……..



Những bức tường vô hình vỡ nát.



Tôi bước ra khỏi bóng tối và nắm đôi tay đó.



Tôi đã thay đổi.



Ngày đó, cậu đã đến…………..



Ngày đó, tôi đã mỉm cười.
 




_ Jessi, trời mưa rồi.



Tôi mỉm cười khi cảm nhận được hơi ấm và nghe thấy giọng nói quen thuộc. Đôi tay nhẹ ôm lấy eo tôi và mèo nhỏ tựa đầu vào vai tôi. Fany dang rộng chiếc chăn đang quấn quanh người và ủ ấm cho tôi. Fany ôm tôi rất chặt, chặt đến nỗi tôi có thể thấy nhịp tim đang đập của cô ấy.



_ Jessi, hết lạnh chưa? Sao Jessi buồn quá vậy? Tớ không muốn Jessi buồn đâu.



_ Tớ không sao. Fany đói chưa? Tớ làm bữa tối cho cậu nhé.



_ Jessi, nếu cậu có chuyện gì thì hãy nói với tớ nhé. Cậu như vậy tớ lo lắm.



Tôi nắm chặt đôi tay của Fany, tôi đan những ngón tay lại với nhau. 



_ Hứa với tớ, đừng rời xa tớ nhé.



_ Tớ hứa. Tớ yêu cậu, Jessi.



Tôi mỉm cười hạnh phúc, dường như những hạt mưa lạnh lẽo kia không thể chạm vào trái tim tôi được nữa. Những cơn gió giận dữ đập vào cửa kính, dường như chúng đang ghen tị với tôi. Tôi thích thú đón nhận hơi ấm từ Fany, mọi thứ xung quanh chúng tôi dần trở nên mờ nhạt.

Chap 3:






_ Jessi, trời mưa rồi.



Tôi mỉm cười khi cảm nhận được hơi ấm và nghe thấy giọng nói quen thuộc. Đôi tay nhẹ ôm lấy eo tôi và mèo nhỏ tựa đầu vào vai tôi. Fany dang rộng chiếc chăn đang quấn quanh người và ủ ấm cho tôi. Fany ôm tôi rất chặt, chặt đến nỗi tôi có thể thấy nhịp tim đang đập của cô ấy.



_ Jessi, hết lạnh chưa? Sao Jessi buồn quá vậy? Tớ không muốn Jessi buồn đâu.



_ Tớ không sao. Fany đói chưa? Tớ làm bữa tối cho cậu nhé.



_ Jessi, nếu cậu có chuyện gì thì hãy nói với tớ nhé. Cậu như vậy tớ lo lắm.



Tôi nắm chặt đôi tay của Fany, tôi đan những ngón tay lại với nhau. 



_ Hứa với tớ, đừng rời xa tớ nhé.



_ Tớ hứa. Tớ yêu cậu, Jessi.



Tôi mỉm cười hạnh phúc, dường như những hạt mưa lạnh lẽo kia không thể chạm vào trái tim tôi được nữa. Những cơn gió giận dữ đập vào cửa kính, dường như chúng đang ghen tị với tôi. Tôi thích thú đón nhận hơi ấm từ Fany, mọi thứ xung quanh chúng tôi dần trở nên mờ nhạt.



_ Jessi à, ở đây lạnh lắm mình lại sofa đi. 



Bước lại gần sofa tôi ngạc nhiên khi thấy hai ly sữa nóng đặt trên bàn, Fany kéo tay tôi ngồi xuống và đưa cho tôi ly sữa. Từng giọt sữa nóng ngọt ngào mà Fany pha làm cho tâm hồn tôi dịu lại và tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Chợt tôi bật cười khi nhìn gương mặt mèo nhỏ, cái miệng nhỏ dính đầy sữa. Fany nhăn mặt nhìn tôi, dường như cô ấy vẫn chưa nhận ra điều đó.



_ Cậu cười gì vậy, Jessi?



_ Cậu đúng là mèo ngốc mà. Ngồi yên nào.



Tôi lấy khăn giấy nhẹ nhàng lao sữa quanh miệng Fany, Fany cầm ly sữa nhìn tôi. Ánh mắt đó nhìn xoáy vào tôi, tôi thật khó kiểm soát nổi hành động của mình trước đôi mắt của Fany. Tôi yêu ánh mắt đó và muốn nó mãi thuộc về tôi, tôi biết mình rất ích kỉ nhưng thật sự đã hết cách rồi. Tôi tiến lại gần Fany, đặt môi mình lên đôi môi nhỏ. Mọi chuyện đã quá giới hạn chịu đựng, tôi cuốn lấy lưỡi cô ấy và chà sát nó. 



Fany nhắm chặt mắt và chìm sâu vào nụ hôn nóng bỏng , tôi chỉ dừng lại khi mặt Fany đỏ lên vì thiếu không khí. Tôi cầm ly sữa và nhanh chóng cho một lượng sữa vào miệng, tôi hôn Fany một lần nữa. Fany rụt rè đón nhận vị ngọt của sữa từ miệng tôi, được một lúc sau Fany đã chủ động uống cạn sữa và đáp trả lại nụ hôn của tôi. Chợt mèo nhỏ giật bắn người khi tay tôi chạm vào đùi cô ấy, tôi đẩy chiếc đầm lên và tay trượt dài trên làn da trắng mịn. Fany dứt khỏi nụ hôn và thở một cách khó nhọc, tôi thì thầm vào tai Fany.



_ Sao thế Fany?



_ Ah..Jessi, đừng mà.



Người Fany run lên khi tôi cắn nhẹ tai cô ấy và tay tôi tiến sâu hơn dưới lớp đầm. Fany chặn tôi lại và đẩy tay tôi ra, tôi thích thú trước sự chống đối đáng yêu đó. Biểu hiện trên gương mặt của mèo nhỏ khiến tôi thật khó để làm chủ mình, tôi cười nhếch mép. Mèo ngốc nắm chặt tay tôi không cho tôi tiến xa hơn nhưng khi Fany nhận ra mình chỉ nắm một tay thì đã quá trễ. Tôi vòng tay ra sau và kéo khóa của chiếc đầm trắng xuống, Fany hốt hoảng thả tay tôi ra và chụp chiếc khóa lại. Tôi cười lớn, hôn nhẹ lên mũi mèo. Fany nhìn tôi với ánh mắt ấm ức, mặt đỏ bừng lên.



_ Jessi xấu tính quá. Jessi ăn hiếp Fany.



_ Tại Fany dễ thương quá mà.



Tôi nhéo yêu đôi má phúng phính, Fany hất tay tôi ra và quay mặt đi chỗ khác.



_ Không chơi với Jessi đâu.



_ Cho tớ xin lỗi đi mà. Đừng giận tớ.



Fany vẫn im lặng.



_ Tớ tính cho Fany xem cái này nhưng Fany giận tớ rồi làm sao đây.



_ Xem cái gì vậy Jessi.



_ Không phải Fany giận Jessi sao.



_ Fany hết giận rồi, cho Fany xem đi mà.



_ Được rồi, theo tớ nào Fany.



Mưa ngày càng thưa thớt dần, ánh trăng trở lại soi sáng cho mọi vật. Cuối cùng cơn mưa đầu hạ cũng ngừng hẳn, tôi mở cửa kính và ra vườn. Fany đặt chiếc chăn xuống sofa và bước ra vườn. Đôi mắt đen mở to khi thấy khu vườn nhỏ ngập tràn sắc hồng của những đóa cẩm tú cầu mới nở. Hương thơm nhè nhẹ hòa vào hơi lạnh sau cơn mưa tạo cho chúng tôi cảm giác dễ chịu. 



_ Jessi, chúng đẹp quá.



Fany thích thú nâng niu chùm hoa màu hồng nhạt, những hạt nước li ti đọng lại trên hoa và lá ánh lên dưới vầng trăng tòn. Từng đóm sáng nhỏ bắt đầu bay ra, chúng thong thả lượn lờ quanh các chùm cẩm tú cầu. Fany bắt được một đóm sáng nhỏ và hào hứng chạy đến chỗ tôi. 



_ Jessi, xem này.



Tôi tựa trán mình vào trán của mèo nhỏ, Fany từ từ mở hai bàn tay ra. Đom đóm bay nhè nhẹ giữa tôi và Fany, tôi thơ thẩn vì tia sáng nhỏ. Chợt tôi rùng mình vì cơn gió mạnh, gió cuốn tia sáng kia ra xa chúng tôi. Fany tiếc nuối nhìn theo con đom đóm, tôi lo lắng khi đôi tai mèo nhỏ đỏ lên vì lạnh.



_ Vào nhà thôi Fany. Tới giờ ngủ rồi.



Fany quay lại nhìn những chùm hoa lần cuối rồi vào nhà cùng tôi. Fany sải từng bước dài trên nền gỗ, vừa đi đôi mắt to vừa mệt mỏi nắm lại. Fany thay chiếc đầm ngủ màu hồng nhạt một cách nhanh chóng sau đó mèo nhỏ nhảy lên giường và cuộn mình vào cái chăn to. Fany ôm cây nấm bằng bông, cô ấy thích thú nựng nịu cây nấm. Tôi rửa mặt và thay chiếc đầm ngủ giống hệt Fany nhưng màu trắng, tôi tiến lại gần giường và thấy Fany đang nằm bên chỗ của tôi. Mèo nhỏ đặt cây nấm bên chỗ của cô ấy, tôi nhăn mặt nhìn Fany.



_ Vậy tối nay tớ ngủ ở đâu đây? Cậu để cây nấm xuống đất đi.



_ Không được.



Mèo con bướng bỉnh ôm chặt cây nấm và chiếm hết cái giường, tôi thở dài nhìn Fany đang trốn vào chăn.



_ Vậy tối nay cậu ngủ với nấm đi, tớ sẽ ngủ ở ngoài sofa.



Tôi im lặng quay mặt đi và bước ra khỏi phòng, tiếng cửa đóng lại một cách khô khốc. Tôi đứng bên ngoài khoanh tay lưng dựa vào tường và chờ đợi, không lâu sau có một con mèo mắt ướt đẫm mở tung cánh cửa chạy ra. Tôi mỉm cười và kéo Fany vào lòng, tôi vuốt ve mái tóc đen đó.



_ Jessi, tớ xin lỗi. Cậu vào phòng đi mà, ngủ ở sofa không được đâu.



_ Công chúa của tớ thật rắc rối. Nào mình đi ngủ thôi.



Fany lên giường nằm ôm cây nấm, tôi kéo chăn lên đắp cho cả hai. Tôi nựng nhẹ gò má bầu bỉnh và hôn lên trán Fany, mèo nhỏ nhắm đôi mắt to lại nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi ôm cô ấy và thì thầm vào đôi tai nhỏ.



_ Mơ đẹp nhé, thiên thần nhỏ.


Luôn ở bên tớ nhé……….



……………………………………………..



Đừng bay đi đâu cả………



Tớ yêu cậu thiên thần.

Chap 4:





_ Jessi, tớ có chuyện muốn nói với cậu.



Tôi đặt chồng đồ mới xếp xuống giường và quay lại nhìn Fany đang đứng ở cửa phòng. 



_ Sao vậy Fany?



_ Sắp tới sinh nhật của Jessi rồi. Tớ muốn tặng quà cho Jessi, mà Jessi thích gì nhỉ?



Tôi ngây người vì câu nói của Fany, thời gian trôi qua nhanh thật. Hôm nay đã là ngày 15/4 rồi, chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày sinh của tôi. Mèo nhỏ không nói thì tôi cũng quen bén ngày đó.



_ Fany ngốc, không cần làm vậy đâu.



_ Nhưng đó là ngày đặc biệt của Jessi mà, tớ muốn làm gì đó cho cậu.



Fany à, đối với tớ 365 ngày đều đặc biệt vì tớ có cậu.



Tớ không cần gì cả, được bên cậu đã là qua đủ.



_ Cậu muốn làm gì đó cho tớ à?



_ Jessi thích gì Fany cũng làm mà. Dù khó đến đâu Fany cũng sẽ cố gắng hoàn thành nên Jessi cứ nói đi.



Tôi nhìn xoáy vào đôi mắt ngây thơ, miệng cười nhếch mép. Tôi nắm tay Fany tiến về phía chiếc giường và tôi ngồi xuống, Fany đứng trước mặt tôi mở to mắt khó hiểu. 



_ Tớ muốn cậu, Fany.



Gương mặt mèo nhỏ chợt đỏ bừng lên, Fany lúng tùng nhìn xuống nền gỗ. Tôi thích thú trước hành động đáng yêu đó, tôi thật muốn nhéo cái má đang dần đỏ lên đó. 



_ Ngốc à, tớ chỉ giỡn thôi. 



Tôi kéo mạnh tay và ôm cô ấy vào lòng.



_ Tớ yêu cậu. Tớ sẽ chờ cho đến khi cậu sẵn sàng.



_ Jessi, tớ …………tớ sẽ làm.



Tôi vẫn chưa định thần vì câu nói của Fany, chợt tôi cảm nhận được sự ấm áp ở đôi môi. Đôi môi run run chạm vào môi tôi, mặt Fany ửng đỏ và đôi mắt nhắm chặt lại. Tôi thật khó kiểm soát trước gương mặt đáng yêu đó. 



_ Fany à, tớ xin lỗi………..



Tôi liếm nhẹ lên đôi môi nhỏ và nhanh chóng tách nó ra, tôi tìm kiếm chiếc lưỡi rụt rè. Fany bấu chặt vào vai tôi, dường như nụ hôn dài làm đôi chân mèo nhỏ trở nên yếu dần. Tôi tham lam ngấu nhiến đôi môi đó, tôi chỉ dừng lại khi đã rút hết không khí của mèo nhỏ. Fany chưa hết bàng hoàng thì cô ấy lại bị tôi nhấn chìm bởi nụ hôn thứ hai, tôi luồn tay vào mái tóc đen và tận hưởng sự ngọt ngào từ Fany. Tôi muốn Fany cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho cô ấy, tôi trân trọng mọi thứ thuộc về Fany. Sau nụ hôn, Fany quang tay qua cổ và thì thầm vào tai tôi trong hơi thở đứt quãng.



_ Tớ yêu cậu, Jessi. Tớ yêu cậu nhiều lắm.



Tôi mỉm cười hạnh phúc và ôm chặt Fany, tôi thầm cảm ơn người vì đã cho thiên thần đến bên tôi. Tôi để mèo con nằm trên giường, tôi ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng vì ngượng. Tôi cắn nhẹ môi của Fany.



_ Ah



_ Fany à, mở mắt ra nhìn tớ nào. 



Đôi mắt ngấn nước, hơi thở dồn dập, tôi lưu mãi những hình ảnh này trong trái tim mình. Chợt Fany ngồi bật dậy.



_ Không được tớ muốn chủ động.



Fany đẩy tôi nằm xuống giường và ngồi lên người tôi. Fany hôn lên mắt, mũi, mọi thứ thật nhẹ nhàng và mèo nhỏ cuốn tôi vào một vũ điệu nóng bỏng. Tôi kéo dây áo của Fany xuống để lộ bờ vai trắng ngần, tôi thích thú với hương thơm đặc trưng của Fany. Đôi môi dần di chuyển xuống chiếc cổ, Fany run lên dưới sự đụng chạm của tôi. Tôi để lại nhiều dấu hôn, chúng đỏ ửng trên chiếc cổ trắng hồng. Tôi muốn đánh dấu để khẳng định sự sở hữu trên cơ thể của Fany.

Chap 5:






Reng……………….reng



Tôi mệt mỏi mở mắt sau đêm dài, tôi không muốn tỉnh dậy chút nào, tôi chỉ muốn mãi lạc trong giấc mơ ngọt ngào đó. Tôi bực mình tắt chiếc đồng hồn một cách thô bạo, lúc này căn phòng vẫn chìm trong bóng tối.Quay sang nhìn mèo nhỏ đang say ngủ, chợt tôi nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch để đánh thức Fany. Tôi ấn ngón tay vào gò má mềm mại, mèo nhỏ khó chịu nhăn mặt nhưng vẫn không mở mắt. Tôi mỉm cười hôn nhẹ lên trán và chiếc mũi cao, tôi cũng muốn giấc mơ lúc nãy thành hiện thực nhưng tôi trân trọng Fany nên tôi sẽ chờ. 



Sức khỏe của mèo nhỏ không được tốt nên cô ấy thường xuyên phải uống thuốc. Fany không thể chịu được ánh nắng mặt trời nên cô ấy luôn ở nhà làm bạn với sách, tôi biết mèo nhỏ rất buồn nhưng không thể nào khác được. Tôi thường cố gắng về nhà thật sớm sau khi kết thúc công việc, tôi muốn bù đắp cho Fany. Cô ấy thật sự quá mong manh và có thể vỡ bất cứ lúc nào, tôi sợ phải nói lên điều đó. Những cái ôm tôi dành cho Fany đều rất lâu và thật chặt, tôi dường như không bao giờ muốn buông cô ấy ra. Tôi vuốt ve má tóc đen mượt mà, tôi thì thầm vào tai mèo nhỏ.



_ Fany à, trời sáng rồi.



Fany hé mở đôi mắt còn buồn ngủ nhìn tôi, mèo con vẫn chưa chịu dậy mà rúc vào người tôi tìm hơi ấm và ngủ tiếp. Tôi thở dài nhìn con mèo không chịu nghe lời, phải làm thế nào thì Fany của tôi mới tỉnh giấc đây.



_ Fany à, dậy nào.



Mèo nhỏ bướng bỉnh lắc đầu và rúc sâu vào người tôi hơn.



_ Nếu vậy thì đừng trách tớ nhé.



Tôi cuối xuống cắn nhẹ vào tai trái của Fany và thổi vào đó. Mèo nhỏ giật mình mở mắt ra nhìn tôi với vẻ tức tối và quay mặt đi giận tôi. 



_ Fany à, dậy được chưa nào?



_ Không chơi với Jessi nữa, Jessi xấu tính lắm.



_ Đừng giận tớ mà Fany. 



_ Không quen.



_ Tớ tính cho Fany cái này nhưng cậu nghỉ chơi tớ rồi làm sao đây. Thôi cậu ngủ tiếp đi.



_ Đừng mà Jessi. 



Fany mếu máo kéo áo tôi, tôi thật hết cách với con mèo này. 



_ Ngốc à, đi rửa mặt rồi ăn sáng nào.



Fany đi xuống lầu và nhanh chóng ngồi vào bàn, mèo nhỏ bỏ từng miếng trứng to vào miệng trông rất đáng yêu. Tôi cũng vào bàn và ăn phần của mình, thời tiết ngày càng trở nên nóng hơn. Bầu trời vắng bóng những cơn gió, nắng hắt vào nhà mọi ngóc ngách trông nhà. Tôi nhanh chóng kéo tấm rèn trắng lại, tôi lo lắng cho sức khỏe của Fany. 



Giờ đã là nửa mùa hè nên không khí rất ngột ngạt, cô ấy sẽ ngất bất cứ lúc nào vì cái thời tiết này. Những tia nắng chói chang làm tôi cảm thấy mệt mỏi, tôi chờ đợi tin tức của những ngọn gió ở xa. Chúng cứ mãi lang thang trên những cánh đồng mà quên mất đường về. Tôi thơ thẩn nhìn chiếc rèn trắng chợt giật mình vì tiếng gọi của mèo nhỏ.



_ Jessi ơi Fany ăn xong rồi. 



_ Cậu lại như thế nữa rồi, ăn nhanh quá không tốt cho bao tử đâu.



_ Jessi cái cậu định cho tớ là gì vậy?



_ Cậu có thích đá bào không?



_ Jessi à, Fany thích lắm. Fany muốn ăn đá bào.



_ Vậy cậu đợi tớ một lúc nhé. 



_ Jessi cứ làm đi, Fany lên cho cá ăn đây.



Tôi xay nhuyễn đá ra, sau đó cắt nhỏ trái cây, cuối cùng tôi cho tất cả vào ly cùng với sữa và một ít si rô dâu. Món đá bào nhanh chóng được hoàn thành, trông rất hấp dẫn thế nào mèo con cũng thích cho mà xem. Tôi hi vọng nó sẽ làm cho mèo con dễ chịu hơn, tôi bê hai ly đá bào lên phòng khách. Mèo con nhìn chúng với vẻ phấn khởi.



_ Thích quá. Cám ơn Jessi nhiều lắm.



Tôi cho muỗng đá bào vào miệng, cái lạnh thấm vào người tôi. Đầu tôi dường như bị choáng bởi sự thay đổi nhiệt độ đột ngột nhưng quả thật đá bào rất có ích vào mùa hè.



_ Nói a đi.



Tôi xúc một muỗng đá đưa lại gần Fany, mèo nhỏ mở miệng đón lấy muỗng đá của tôi trông rất dễ thương. Tôi đút Fany hết muỗn này đến muỗng khác, tôi rất thích chăm sóc cho Fany như thế. Tôi hạnh phúc khi Fany mỉm cười và tôi sẽ làm mọi thứ để giữ mãi nụ cười đó. Tôi im lặng lắng nghe âm thanh khe khẽ của chiếc chuông gió, thở dài không biết những ngọn gió đang ở đâu. Fany vẫn im lặng ăn đá bào, tôi ngắm nhìn thiên thần xinh đẹp đó. Càng yêu tôi càng muốn trói buộc cô ấy mãi mãi, tôi muốn nắm giữ cuộc sống của cô ấy. 



Tôi dần trở nên ích kỉ hơn ai hết nhưng tất cả chỉ vì tôi yêu Fany, thật quá khó để giữ chặt cô ấy. Fany thích được tự do, cô ấy không muốn sự gò bó trong cuộc sống vì thế tôi sẽ làm Fany ghét tôi mất. Mèo nhỏ thường hay cười nhưng khi cô ấy giận lên thì đáng sợ lắm, cô ấy không nói chuyện với tôi. Lúc đó căn nhà thường rơi vào trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ, tôi ghét cái không khí những ngày đó. Tôi buồn và nhớ hơi ấm quen thuộc nhưng mèo con bướng bỉnh vẫn không chịu tha lỗi cho tôi. Thiên thần đáng yêu khi giận thật đáng sợ.

Chap 6:




Tôi thở dài, ly đá bào khi nãy dường như vẫn không đủ để xua đi cái nắng mùa hè. Chiếc áo phông của tôi ướt đẫm mồ hôi, tôi thở dài.



_ Fany à, tớ đi tắm nhé.



Bước vào phòng tắm, tôi nhanh chóng cởi bỏ chiếc áo trên người và mở vòi nước. Tôi tự hỏi mèo con sao vẫn thản nhiên nhỉ, không lẽ mèo con không nóng sao. Nhìn chai dầu xả rỗng trên nền gạch tôi chợt nảy ra một ý đen tối.



_ Fany à, cậu lấy dùm tớ chai dầu xả trên tủ được không. 



_ Jessi đợi tớ lát.



Tôi nghe tiếng bước chân chạy trên nền gỗ và chờ đợi.



_ Jessi ơi, của cậu này. Tớ đặt ngoài cửa nhé.



_ Fany, cậu đem vào cho tớ đi, tớ không có khóa cửa.



Fany đẩy cửa và bước vào, chợt cô ấy cúi gầm mặt xuống đất. Gương mặt đáng yêu dần đỏ lên nhanh chóng khi thấy tôi chỉ mặc đồ trong đang đứng dưới vòi nước ấm. Nước làm cho chiếc áo ngực màu đen bó sát vào người tôi, tôi thích thú nhìn Fany đang đứng ở góc phòng.



_ Fany à, cậu đem chai dầu qua đây giúp tớ nhé.



Tôi có thể nhìn thấy mèo con lúng túng bước từng bước trên nền gạch, hơi nước làm thân nhiệt tôi ngày càng nóng hơn. Fany đứng trước mặt tôi nhưng cô ấy vẫn không ngước mặt lên.



_ Của cậu này Jessi.



Tôi cầm tay Fany và kéo vào trong làn nước, nước làm cho mái tóc ngắn áp sát vào gương mặt tròn. Fany mở to mắt nhìn tôi, tôi cười ranh mãnh và hôn nhẹ lên đôi môi khép hờ. Lưỡi tôi nhanh chóng giữ thế chủ động trong khoan miệng nhỏ, tôi thật không thể cưỡng lại vị ngọt ngào đó. Khi nụ hôn đã bắt đầu thì tôi không bao giờ muốn nó kết thúc.



Fany liệu cậu có cảm nhận được tình cảm của tớ?



Nụ hôn kết thúc và tôi dự định dừng việc trêu chọc lại, nhưng khi tôi nhìn mèo nhỏ lúc này thì dường như tôi đã không thể kiểm soát được nữa. Chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt áp sát vào người, nước làm cho nó trở nên mỏng hơn bao giờ hết. Nó không làm tròn bổn phận che chắn cho chủ nhân mà ngược lại tôi có thể thấy hoa văn của chiếc áo ngực và làn da trắng của mèo nhỏ. Tôi thơ thẩn trước vẻ đẹp của Fany, tôi bế xốc Fany lên và áp sát cô ấy vào tường. Fany giật mình khi lưng mình chạm vào bức tường lạnh, mèo nhỏ vòng chân quanh eo tôi với gương mặt hoảng sợ trước vị trí này. Fany quay mặt đi tránh nụ hôn thứ hai của tôi.



_ Jessi à, ngừng lại đi. 



_ Fany ngoan nào, tớ muốn cậu.



Tôi đặt môi mình lên chiếc cổ trắng, dấu đỏ bắt đầu xuất hiện trên làn da đó. Tôi không thể ngừng lại được nữa, mọi thứ đã quá giới hạn chịu đựng. 


Tớ xin lỗi.



…………………………………………



Tớ không thể ngừng yêu cậu.



Tớ phải làm sao đây?



…………



Nếu tiếp tục tớ sẽ làm tổn thương cậu mất.



Tớ đang váy bẩn cậu, thiên thần.



Nhưng tớ thật sự không thể ngừng lại được nữa.



Vì tớ yêu cậu.



Tôi giật mạnh chiếc áo sơ mi hồng làm những hạt cúc đứt ra và văng tung tóe trên nền gạch lạnh. Fany dùng sức đẩy tôi ra khi tôi kéo chiếc áo ngực xuống, nụ hôn của tôi tham lam như muốn sở hữu mọi thứ. Một tay tôi vòng ra sau gáy Fany và di chuyển nhẹ xuống sóng lưng, Fany hoảng sợ cố đẩy tôi ra. Tôi gấp gáp kéo khóa chiếc quần ngắn của Fany, tôi trườn tay mình vào trong trước đôi mắt to ngấn nước. 



Tôi chiếm lấy môi Fany và rút hết hơi thở của cô ấy. Chợt tôi cảm nhận được sự đau đớn và vị tanh nồng trong nụ hôn, Fany đã cắn môi tôi. Tôi thả môi Fany ra và nhìn gương mặt xinh đẹp đang cố quay đi để tránh ánh mắt của tôi. Nước mắt chảy dài trên gương mặt thiên thần, hơi thở đứt quãng, Fany khóc nấc lên.



_ Làm ơn…………..dừng lại…dừng lại Jessi. Fany không muốn.



Tôi sững người nhìn lại mọi thứ, tôi không biết mình đang làm gì nữa. Tôi đặt Fany xuống, những giọt nước mắt trong suốt cứ rơi mãi và chúng làm trái tim tôi đau nhói. Tôi run lên.



_ Fany tớ xin lỗi.



Tôi bước nhanh ra ngoài mặc lại quần áo và chạy lên phòng khách, tôi thật sự quá ngu ngốc. Chính tôi đã đánh mất mọi thứ, tôi không hi vọng Fany sẽ tha thứ cho tôi. Tôi đã từng hứa sẽ bảo vệ cô ấy và sẽ luôn mang hạnh phúc đến cho cô ấy, vậy mà giờ đây tôi đã làm cô ấy khóc. Tôi khụy xuống nền gỗ lạnh, tôi đã thật sự đánh mất cô ấy. 



Tôi thơ thẩn nhìn bàn tay mình, đầu óc tôi trống rỗng, tôi lấy móng tay bấu vào cổ tay phải. Nước mắt tôi lăn dài trên má, từng móng tay ấn sâu vào thịt tạo cảm giác đau đớn nhưng nó không đau bằng việc tôi đã làm với Fany. Máu đỏ chảy dài trên làn da trắng và rớt xuống nền gỗ, đôi mắt vô cảm nhìn vào khoảng không vô tận.


Đau đớn, hình phạt,………tớ có thể chịu đựng mọi thứ.



Xin cậu đừng bay đi.



…………………………………….



Tớ xin lỗi.





Chợt có một bàn tay ấm áp chạm vào má tôi, bàn tay đó nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên mặt tôi. Tôi cầm lấy bàn tay của Fany và áp chặt hơn vào má mình.



_ Fany tớ xin lỗi. Tớ thật sự xin lỗi.



Fany im lặng nhìn cổ tay tôi đỏ thẫm, Fany hôn nhẹ lên đó.



_ Jessi cậu có đau không?




_ Tớ xin lỗi Fany.



Tôi nức nở như một đứa trẻ, Fany dịu dàng ôm tôi vào lòng. Cô ấy hôn lên tóc tôi và siết chặt vòng tay hơn.



_ Fany tha lỗi cho tớ nhé. Đừng rời xa tớ.



_ Tớ sẽ không đi đâu cả. Tớ yêu cậu Jessi.


Fany à, tớ không thể ngừng yêu cậu.



……………………



Đừng rời xa tớ.

Chap 7:







Gần cuối hè nên thời tiết đã trở nên dễ chịu hơn, nắng dần dịu bớt và những cơn gió lạc đường đã trở về. Tiếng ve đã ngừng hẳn sau những bụi cây, chiếc chuông gió vui vẻ kêu mãi không ngừng. Tôi mỉm cười nhìn những chùm cẩm tú cầu đung đưa trong gió, bầu trời cuối hè trông buồn mang mác. Tôi định tối nay sẽ cùng mèo nhỏ ra ngoài ăn tối vì cô ấy muốn xem những đóa cẩm tú cầu tím trong công viên. Nhất định tối nay sẽ rất tuyệt cho mà xem nhưng bây giờ tôi phải hoàn thành nhiệm vụ mèo nhỏ giao đã. 



Tôi vớt cá vàng ra một cái thau nhỏ và bắt đầu cọ rửa cái hồ. Fany rất thích con cá vàng này nên tôi phải chăm sóc đặc biệt cho nó, đôi lúc tôi phải ghen tị với nó vì cô ấy chơi với nó suốt ngày mà không thèm để ý tới tôi. Tôi thật muốn làm thịt con cá đáng ghét này nhưng mèo nhỏ sẽ giận tôi luôn cho mà xem. Tôi nuốt cơn giận và tiếp tục công việc, con cá vẫn thản nhiên bơi qua bơi lại. Cuối cùng chiếc hồ cũng sạch trở lại, tôi cho cá vàng vào sau đó đặt chiếc hồ trên bàn ăn. Chợt tôi giật mình bởi tiếng gõ cửa, tôi chạy lại lại gần chiếc cửa mà không ngừng thắc mắc tại sao họ không bấm chuông nhỉ. Đôi mắt tôi mở to bất ngờ khi thấy người vừa gõ cửa.



_ Chào unnie. 



_ Trời Yoona, lâu rồi unnie mới gặp em. Vào nhà đi em. 



Tôi vui vẻ kéo tay Yoona vào nhà, Yoona là em họ của Fany. Fany rất quí Yoona và tôi cũng vậy, Yoona sống ở cách xa chúng tôi nên chúng tôi không thường gặp nhau. Yoona đáng yêu, tính tình cởi mở và chững chạc rất khác với mèo nhỏ của tôi lúc nào cũng nhõng nhẽo.



_ Mẹ Fany unnie gửi em đem mứt lên cho unnie. Năm nay ở dưới em trái cây được mùa. Unnie thế nào rồi?



_ Unnie cũng thế thôi nhưng mùa hè này nắng gắt quá nên sức khỏe của Fany không được tốt. Xin lỗi unnie không nên dấu mẹ nhưng unnie sợ mẹ lo cho Fany rồi lại trở bệnh. 



_ Fany? Unnie nói gì vậy?



_ À, em ngồi chơi để unnie gọi Fany ra nhé.



_ Unnie sao vậy? Fany nào?



_ Fany unnie của em đó, Fany đang ở trong phòng sách.



_ Jessi unnie, unnie đừng làm em sợ. Fany unnie không phải đã mất vì tai nạn xe cách đây nột năm rồi sao. Ngày mai là ngày giỗ của Fany unnie, chị không nhớ sao?



_ Em nói gì vậy, unnie không hiểu. Tai nạn gì chứ, Fany có làm sao đâu. Trước giờ tụi chị vẫn sống vui vẻ mà, Fany đang trong phòng sách mà. 



Tôi nghi ngờ lời nói của Yoona, tôi thét lên.



_ Em biết em đang nói gì không Yoona? 



_ Jessi unnie bình tĩnh lại đi, unnie của em thật sự đã mất rồi. 



Tôi sững người trước câu nói của Yoona, đừng đùa vậy chứ không vui chút nào. Fany và tôi vẫn ở bên nhau trong một năm qua, Fany rất khỏe cô ấy không bị tai nạn giao thông. Đầu tôi đau quá, tôi khụy xuống nền gỗ trước sự hốt hoảng của Yoona. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, mọi thứ rối tung lên. Tôi đứng dậy và chạy vào phòng sách, tôi hoảng sợ khi không thấy hình bóng quen thuộc ngồi ở đó. 



_ Fany à, cậu ở đâu rồi. Đừng trốn nữa mà ra đây đi.



Căn phòng tối và im lặng đến đáng sợ, tôi cảm nhận được cái không khí lạnh lẽo ở đây. Nước mắt tôi chảy ra, tôi chạy khắp nhà để tìm Fany.



_ Fany à, đừng giỡn nữa mà. Làm ơn đừng trốn tớ nữa.



Yoona lo lắng chạy theo tôi.



_ Jessi unnie, bình tĩnh lại đi. Fany thật sự đã mất rồi.



_ Em nói dối unnie không tin em. Unnie không tin đâu.



_ Unnie đừng vậy mà.



Tôi kéo tay Yoona tới cửa.



_ Em về đi. Unnie không tin em đâu. Đừng nói nữa unnie không muốn nghe. 



_ Unnie à, mở cửa đi. Unnie sao vậy?



_ Em đi đi. 



_ Unnie bình tĩnh đi. Mai em sẽ trở lại.



Tôi tựa lưng vào cánh cửa im lặng nghe tiếng bước chân bước xa dần, nước mắt chảy ra không ngừng. Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng trái tim tôi đau quá, đầu óc tôi quay cuồng. Tôi mệt mỏi và ngất lịm đi.



_ Jessi cậu xem chùm cẩm tú cầu này có đẹp không.



Fany cầm chùm cẩm tú cầu xanh dương thích thú giơ lên dưới ánh trăng, tôi thở dài.



_ Sao cậu không để nó sống mà ngắt nó chứ.



_ Nhưng nó đẹp quá. Hay Jessi trồng thêm cẩm tú cầu xanh dương cho tớ nhé.



_ Cậu thật là.



_ Đi mà, Jessi.



_ Biết rồi thưa công chúa.



_ Cám ơn Jessi.



Fany mừng rỡ nhảy lên hôn vào má tôi và chùm tú cầu xanh văng xuống đường, Fany chạy ra đường để nhặt lại chùm cẩm tú cầu. Cùng lúc đó có một chiếc xe chạy với tốc độ nhanh lao tới mèo nhỏ, tôi hét lên nhưng đã không còn kịp nữa. Tôi sững sờ nhìn cảnh vật trước mắt mình, Fany nằm dưới gầm xe. Xung quanh có rất nhiều máu, tôi lao lại Fany.
 



Tôi cố đẩy chiếc xe ra trong vô vọng nhưng cũng không thể thấy được mặt Fany lúc cuối. Người xung quanh chạy lại đẩy chiếc xe, cánh tay Fany vẫn cầm chặt chùm cẩm tú cầu màu xanh dương đẫm máu. Tôi đau đớn ôm Fany vào lòng, người Fany đầy máu. Tôi chạm tay vào gương mặt nhỏ kia, đôi mắt to tròn cứ nhắm mãi.



_ Fany à, đừng ngủ ngoài này chứ. Thức dậy đi mình còn phải về nhà mà. Mở mắt ra đi mà, ngủ ngoài đây sẽ bệnh đấy. 



Tôi ôm chặt Fany vào lòng , vuốt ve mái tóc bết lại vì máu.



_ Fany à, tớ sẽ trồng cẩm tú cầu cho cậu mà, cậu mở mắt ra đi. Fany à cậu lạnh quá để tớ ôm cậu nhé.



Tôi siết chặt vòng tay hơn, nước mắt chảy ra nhưng đôi mắt lại vô hồn . Trái tim tôi như ngừng đập khi cơ thể ấy dần lạnh đi, máu chảy ra từ miệng của Fany. Tôi lau máu trên gương mặt cô ấy, tôi dường như không còn nhận thức được mọi chuyện nữa. Thiên thần đã về với người rồi, thiên thần đã thật sự rời xa tôi. Mùi máu hòa quyện với hương thơm nhè nhẹ của chùm cẩm tú cầu bao bộc xung quanh chúng tôi, tôi thơ thẩn nhìn đôi mắt bướng bỉnh không chịu mở ra. 



_ Fany à, làm ơn mở mắt ra đi mà.



Tôi nắm cánh tay Fany áp vào má mình, người tôi run lên. Tôi ôm chặt Fany và không cho ai chạm vào người cô ấy, tôi im lặng chờ đợi. Fany rất thích đùa chỉ một lúc thôi cô ấy sẽ mở mắt ra và mỉm cười với tôi mà, tôi sẽ ôm cô ấy cho đến khi nào cơ thể đó trở nên ấm áp. Không lâu sau tôi mệt mỏi ngã xuống đất và khi tôi mở mắt ra thì thấy mình đã ở trong bệnh viện. Những ngày sau đó tôi rơi vào trạng thái vô hồn, tôi không nói hay cười với bất cứ ai. Nhưng vào một buổi sáng, khi tôi mở mắt ra và nghe thấy tiếng nói quen thuộc.



_ Jessi, chào cậu.



Tôi đã mỉm cười.

PS: Câu trả lời dành cho tất cả các rd đã theo fic từ chap 1 đến chap 7, thật sự thì Fany k phải là ma và tất cả cũng k phải là ký ức trước đây của 2 người, nếu mn chú ý thì từ đầu đến h chỉ có 1 mình Sica kể về mọi thứ từ góc nhìn của Sica thui chứ đâu bít được những gì Sica kể có thật hay k, vì vốn Fany chưa bao h thật sự đang sống trong fic này hết. Fany thật sự đã chết trong vụ tai nạn giao thông cách đây 1 năm rùi, fic chỉ kể về cuộc sống của Sica từ khoảng thời gian sau khi Fany mất thui. 

Vì Sica quá iu Fany và k thể chấp nhận sự thật là Fany đã k còn nữa nên đã sống trong giấc mơ do chính mình tạo ra từ đó đến h, Sica rơi vào trạng thái tự kỉ và k kiểm soát được mọi hành động của bản thân mình, Sica hoang tưởng và tự tạo ra Fany trong ảo giác của mình, Fany là ào ảnh do Sica tạo ra thui mn ơi. Và chiện Fany sợ nắng là do Fany có bệnh từ nhỏ nên cơ thể vốn k được khỏe mạnh, còn chiện sợ Sica PG hay ... gì thì Fany là ảo giác mà Sica tạo ra mà, Sica mún Fany như thế nào thì Fany như thế ấy chứ.

Thật ra trước h Sica sống có 1 mình, làm mọi thứ đều có 1 mình thui, chứ làm gì có Fany. Và mn đều bị au lừa từ chap 1 đến h, Fany chưa bao h tồn tại trong fic này hết, sweet and PG đều mang tính chất dụ dỗ rd, mật ngọt chết rùi mà, mún dấu đến chap này cũng khó lắm rùi, và mn đều bị au lừa hết là au đã thành công rùi, hehe, còn vụ tạt nước vô mặt là au k chịu trách nhiệm đâu nhé. Sica đã sống trong giấc mơ đẹp của mình trong suốt 1 thời gian dài đến bây h, và Na đến là tác nhân khiến Sica tỉnh lại, đã đến lúc tỉnh giấc rùi. Dù giấc mơ đó có đẹp đến đâu và hiện thực có k thể chập nhận như thế nào đi chăng nữa thì Sica đã chìm đắm trong giấc mơ của chính mình lâu quá rùi.

Và chap 8 là cảnh thật của tất cả các cảnh trong 6 chap đầu, vì 6 chap trước là do Sica kể theo những gì Sica hoang tưởng ra thui, chứ thực ra thì Sica chỉ có 1 mình thui nên cảnh thật nó sẽ dã man hơn nhìu, và k hề sweet như những cảnh ban đầu, mn giữ tâm lý trước nhé, nhất là những ai là fan của anh. 





Chap 8:





Tôi thức dậy trông trạng thái mệt mỏi, nhìn ra ngoài vườn trời tối đen như mật. Lúc này đã là nữa đêm rồi, căn nhà lạnh lẽo đến đáng sợ không một hơi ấm nào còn lưu luyến lại nơi đó. Bóng tối có mặt tại mọi ngóc ngách trong căn nhà nhỏ, nó tham lam nuốt lấy mọi thứ. Mái tóc vàng trải dài trên sàn gỗ nâu, đôi mắt tôi chìm trong bóng tối sâu thẳm. Tôi lờ đi những hơi lạnh từ nền gỗ mang đến, đôi mắt mệt mỏi nhắm lại vì hiện thực đau đớn. 



Mọi thứ im lặng đến đáng sợ, tôi chợt nhớ tiếng nói đáng yêu khi xưa. Đặt tay lên lòng ngực và cảm nhận nhịp tim mình, sẽ tốt hơn nếu nó cũng ngưng đập vào cái ngày đó. Ảo tưởng cũng không thể cho Fany bên tôi mãi mãi, cô ấy đã rời xa tôi từ rất lâu rồi. Thơ thẫn nhớ lại những kí ức êm đềm, đôi mắt tôi mở to khi nhận ra những khoảnh khắc đó chỉ có duy nhất một mình tôi. 



_ Fany à, có lẽ tớ sẽ đến bên cậu sớm thôi.



Từng chùm cẩm tú cầu uyển chuyển đung đưa trong làn gió nóng đầu hè, màu tím nhạt càng trở nên huyền ảo hơn dưới ánh trăng sáng. Ánh sáng đó như muốn xé toạt màn đêm tỉnh lặng, gió thoảng làm cho chiếc xích đu cạnh tôi chuyển động. Chiếc xích đu không người cứ đưa lên rồi hạ xuống tạo ra những âm thanh khô khốc trong đêm. Tôi nhìn chiếc xích đu một lúc lâu và chợt mỉm cười hạnh phúc, cơn gió ngày càng đẩy nó lên cao hơn. Gió cọ sát vào chiếc xích đu làm cho âm thanh của nó trở khó chịu hơn, gió nhẹ nhàng chạm vào mái tóc vàng của tôi. 



Tôi quan sát những chùm cẩm tú cầu màu tím nhạt, ánh mắt thơ thẩn nhìn mãi nơi đó và chợt mỉm cười. Tôi đứng dậy và tiến lại chùm tú cầu mới nở, tay nhẹ nhàng nâng niu sắc tím yếu ớt đó. Khi đó tôi cảm nhận được hơi ấm, vòng tay và nụ cười của cô ấy, tôi mỉm cười và nói chuyện với khoảng trống bên cạnh. Hơi ấm đó lúc ẩn lúc hiện khiến tôi hoang mang, tôi nắm chặt bàn tay cô ấy và hôn nhẹ lên đó. Tôi đã thắc mắc tại sao người đi đường nhìn chúng tôi, tôi nghĩ họ ghen tị với hạnh phúc mà chúng tôi đang nắm giữ. 



Nhưng thật ra tôi đứng một mình trong công viên vắng lặng, tôi trốn tránh sự thật và chìm sâu trong hạnh phúc ảo tưởng. Ánh mắt vô hồn nhìn con đom đóm trước mặt, nó bay nhè nhẹ trong đêm, mạnh mẽ tỏa sáng dưới ánh trăng. Mắt tôi mở to khi thấy đôi tay nhỏ bắt lấy con đom đóm, tôi chạy đến chạm vào đôi tay ấy. Tôi cố nắm chặt bàn tay đó và đặt nó lên trái tim tôi, dường như hạnh phúc thật quá mong manh. 



Cánh tay ấy dần biến mất để lại trái tim tôi đang đau đớn bởi hàng ngàn mảnh thủy tinh nhỏ đâm vào nó. Những con đom đóm bay nhè nhẹ dưới ánh trăng buồn, dường như chúng cũng cảm nhận được nỗi đau đó. Mọi người đều biết rằng Fany đã mất nhưng chỉ mình tôi vẫn cố không chấp nhận sự thật đó. Tôi chạm vào khoảng không như cố tìm kiếm một hơi ấm, gió lạnh chà sát vào tay tôi như cho tôi câu trả lời. 



Hình bóng đó vẫn tiếp tục ở bên tôi, tôi thường rất vui vẻ trở về nhà sau một ngày làm việc vì tôi biết nơi đó luôn có người chờ tôi. Tôi bước vào nhà và mỉm cười với những món đồ lạnh lẽo, tôi chạy lăn xăn trong bếp làm bữa tối. Tiếng bước chân trên nền gỗ vang vọng khắp căn nhà, âm thanh của những giọt nước rơi xuống cũng đủ phá vỡ bầu không khí đáng sợ. Tôi cắt cà rốt và miệng ngân nga những giai điệu đồng ca, tiếng hát khe khẽ vang vọng trong căn nhà tăm tối. Tôi bày hai phần lên bàn ăn, tôi vừa ăn vừa vui vẻ nói chuyện với khoảng không rộng lớn. 



Cả căn nhà chìm trong bóng tối, sự cô đơn hiện diện ở khắp nơi, tôi tự lừa dối bản thân mình. Tôi mỉm cười khi thấy cô ấy ngồi ăn đối diện mình, tôi cố thu tất cả hình ảnh đó vào trong tâm trí. Tôi gắp thức ăn đút cho ấy và cười thích thú , thức ăn rơi đầy trên chiếc bàn nhỏ. Nhưng chiếc ghế phía trước tôi đã bỏ trống lâu rồi, mùi hương và hơi ấm quen thuộc rời xa nó để lại mùi gỗ lạnh đặc trưng vốn có. Đĩa thức ăn và chén cơm nguội lạnh trên chiếc bàn nhỏ, tôi từ chối sự thật và cố chìm sâu vào những hình ảnh mờ ảo. Tôi lấy một túi táo trong tủ lạnh, cho từng trái vào bồn nước bên cạnh.



Ánh mắt vô hồn, tôi mỉm cười đưa trái táo đỏ lên trước ánh đèn yếu ớt trong căn bếp và ngắm nó. Móng tay tôi ấn vào lớp vỏ bóng đỏ của nó, tôi thích thú nhìn dấu móng tay ngày càng sâu. Dòng nước ngọt ngào chảy ra từ những vết ấn sâu, nó lăn dài và hòa cùng sắc đỏ thẫm. Tôi mỉm cười đặt trái táo lên đĩa thức ăn còn nguyên của Fany, tôi cầm cây nến nhỏ và ra vườn như mọi ngày. Trăng dịu dàng xua đi bóng tối đang phủ lấy tôi, đôi tay nhẹ nhàng nâng niu từng đóa cẩm tú cầu. 



Sắc xanh của những đóa tú cầu mới nở nổi bật dưới ánh trăng đêm, tôi nhíu mày khi thấy một đóa hoa hơi tàn lẫn trong đó. Tôi lấy cây nến để lại gần đóa hoa, ngọn lửa chợt phựt lên và ăn từng cánh hoa tàn. Màu xanh của hoa ẩn trong lửa hòa cùng ánh trăng, tôi mỉm cười khi màu xanh kia đã mất dạng trong ngọn lửa vì Fany sẽ không thích khi thấy hoa tàn. Chợt tiếng bước chân trên nền gỗ ngày một gần, tôi mỉm cười quay lại nhìn căn nhà không một bóng người. 



Khi cơn mưa đầu hạ xuất hiện, căn nhà trở nên tối và ảm đạm hơn trước, tôi nhìn mọi thứ bằng đôi mắt vô cảm. Nước mưa làm tấm kính trở nên trắng xóa, dường như mọi thứ cố khóa chặt tôi trong căn nhà vắng lặng này. Tôi chạm tay lên tấm kính lạnh, bóng tối và sự cô đơn đang cố nhấn chìm tôi. Nước mưa thấm dần qua nền gỗ, hơi lạnh xâm nhập vào căn nhà, chúng chạm vào da tôi. Từng cơn gió lạnh đập mạnh vào cửa kính như muốn làm tan nát tim tôi, khi đó tôi lại cảm nhận hơi ấm đó một lần nữa. 



Tôi hạnh phúc khi cô ấy ôm tôi vào lòng và sưởi ấm trái tim tôi, tôi nhắm mắt lại thả lỏng mọi thứ. Tôi mỉm cười khi thấy căn nhà không còn lạnh nữa, dường như mọi thứ đã tốt đẹp. Gió len qua những khe gỗ bé nhỏ để vào căn nhà, mắt tôi mở to khi gió làm cho khung hình rơi xuống đất. Âm thanh của thủy tinh vỡ vang vọng khắp nhà, tôi ngây người nhìn tấm hình tôi chụp với Fany đang nằm trên nền gỗ lạnh. Thủy tinh vỡ văng khắp nơi như những mãnh kí ức ngọt ngào của tôi, chỗ vá trên trái tim tôi bị rạn nứt. Tim tôi đau nhói khi hình ảnh đó dần tan biến, vòng tay từ từ rời khỏi eo tôi.



Đôi mắt vô hồn nhìn những mảnh thủy tinh trong suốt, mọi thứ đang vỡ tan trước mắt tôi. Tôi tựa mình vào tấm kính lạnh mặc cho cơ thể đang run lên, vết nứt kia lại càng sâu trong tim tôi. Lòng ngực đau nhói, tôi thở một cách khó nhọc và khụy xuống nền gỗ lạnh. Căn nhà chìm trong bóng tối vô tận, tôi mệt mỏi nhắm mắt thả mình trên nền gỗ nâu. Mái tóc vàng ôm sát gương mặt, tôi chìm sâu vào giấc ngủ mặc cho gió đang ôm lấy tôi. Bên ngoài mưa cứ rơi mãi, những giọt nước kia như muốn xóa tan các mảnh kí ức còn sót lại.



Tôi nhớ lại hình ảnh mèo nhỏ ngủ quên trong phòng sách, cô ấy xinh đẹp nhất là khi chìm sâu vào giấc ngủ. Tôi nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho mèo nhỏ, đôi mắt vẫn không rời gương mặt đáng yêu đó. Chợt đôi mắt tôi mở to hơn khi biết được sự thật, tôi mỉm cười bước vào căn phòng sách đầy bụi. Bụi bám đầy trên từng cuốn sách, không một ánh sáng nơi đây. Căn phòng lạnh lẽo hơn bao giờ hết, sách nằm khắp nơi trên nền nhà. Mạng nhện bao phủ từng chiếc kệ sách, những con nhện nhỏ thong thả bò trên trần nhà. Đôi mắt vô hồn, tôi bước lại gần chiếc bàn gỗ quen thuộc, dấu chân tôi in rõ trên nền nhà bụi bậm. 



Tôi cầm cái chăn lớn phủ lên chiếc ghế gỗ, nhìn chăm chú vào mặt bàn một lúc lâu rồi chợt mỉm cười. Tôi sờ lên mặt bàn lạnh đầy bụi, ánh mắt vô hồn xoáy vào đó. Tôi chạm vào những nét khắc đáng yêu trên mặt bàn gỗ, những giọt nước trong suốt lại xuất hiện ở khóe mi. Tôi đứng lặng người trong căn phòng tối, con nhện nhỏ bò trên mặt bàn ngước nhìn tôi tỏ vẻ khó hiểu. Một con nhện khác cố vượt qua những cuốn sách lớn và bò lại gần nó. Chợt mỉm cười nhận ra chúng là một cặp, sau đó tôi nhẹ nhàng rời khỏi căn phòng, tôi khóa chặt cửa phòng lại và xuống nhà bếp. 



Tôi mỉm cười khi nhìn những tấm hình trải đầy trên sàn, thích thú nhìn những nét mặt và nụ cười đáng yêu của Fany. Trăng len qua khung cửa sổ nhỏ để vào căn phòng tối, ánh trăng quan sát từng hành động của tôi qua chiếc gương to phía trước tôi. Gió lạnh lùng chà sát đôi chân trần của tôi qua từng khe gỗ trên sàn nhà, nó hung dữ với những tấm hình nằm trên sàn chắn đường đi của nó. Tôi vui vẻ nhắc lại từng kỉ niệm qua từng bức ảnh, gió buồn bã lắng nghe mọi thứ. Tôi nhìn vào chiếc gương to, mỉm cười và chợt nhận ra chúng tôi đang ở trong một khung cảnh tuyệt đẹp. 



Chiếc gương như một khung hình lớn, tôi cầm tay Fany và hôn nhẹ lên làn da trắng. Ánh trăng cố sức đưa hết những tia sáng vào căn phòng như muốn tôi ngừng lại khi thấy tôi hôn vào khoảng trống trước mặt. Fany tựa đầu lên vai tôi, giây phút đó tôi cảm nhận được mùi hương và hơi ấm rất rõ. Từng giọt nước trong suốt rơi xuống tấm hình Fany đang cười, tôi không biết tại sao mình lại khóc. Tôi thật không hiểu nỗi mình, Fany đang bên cạnh tôi và tôi thật sự hạnh phúc nhưng tại sao nước mắt lại rơi. Tôi ngơ ngác hỏi gió nhưng gió chỉ im lặng, gió rời khỏi căn phòng để lại tôi chìm đắm với những kí ức. Tôi giật mình khi nhìn đồng hồ, tôi bước lên giường cùng với tấm hình của Fany. 



Kéo chăn đắp cho khoảng trống bên cạnh, đặt tấm hình Fany lên chiếc gối của cô ấy. Tôi quay mặt qua phía Fany nằm, nhìn nét mặt say ngủ của cô ấy nhưng không hiểu sao lòng tôi lại đau đớn vô cùng. Tôi rùng mình vì cơn lạnh đang chiếm lấy tim tôi, tôi ôm chặt lấy cây nấm bằng bông của Fany để tìm lấy hơi ấm và mùi hương. Tay tôi nắm chặt tay cô ấy và nhắm mắt lại, giật mình khi hơi lạnh chạm vào lòng bàn tay. Mắt tôi mở to nhìn về phía bên cạnh nhưng mọi thứ nhanh chóng dịu lại khi Fany vẫn nằm cạnh tôi. Trăng lắc đầu nhìn tôi chìm vào giấc ngủ với nước mắt lăn dài hai bên má. 



Dù đã là cuối hè nhưng cái không khí oi bức vẫn quanh quẩn mãi đâu đây, tôi cầm cục đá lạnh và cho vào máy xay. Ánh mắt tôi thẩn thờ nhìn bức tường trắng trước mặt, thanh thản quay chiếc máy. Đá nhuyễn rơi xuống chiếc tô trắng lớn, tay tôi quay nhanh khiến chiếc máy phát ra những âm thanh ồn ào. Nắng xoa dịu sự lạnh lẽo nơi nền gỗ, căn nhà vắng vang vọng tiếng ve ngân. Gió nóng trở về thăm căn nhà khi xưa, nó thô bạo khiến chiếc chuông gió reo lên inh ỏi. 



Tôi giật mình vì âm thanh đó, nhíu mày khi nhận ra đá đầy tô và rơi khắp nơi trên sàn nhà. Tôi bưng đá bào và trái cây đặt lên bàn, chợt bật cười khi thấy Fany ngồi ngậm muỗng chờ đợi. Tôi múc một muỗng đá to đúc Fany, mèo nhỏ thích thú ăn hết muỗng này tới muỗng khác từ tôi. Chợt giật mình khi thấy nước lạnh chạm vào da, mắt tôi mở to khi thấy đá bào và trái cây rơi đầy trên bàn. Đá tan ra thành nước và rơi xuống nền gỗ nâu, tôi tức giận gạt tất cả mọi thứ trên bàn xuống đất. 



Từng chiếc chén thủy tinh xinh đẹp đã nhanh chóng trở thành nhiều mảnh thủy tinh nhỏ sắt nhọn. Gương mặt vô hồn nhìn những mảnh thủy tinh lấp lánh dưới ánh nắng hè, chợt lo lắng khi không thấy Fany. Tôi đứng dậy và đi tìm cô ấy, thủy tinh nhọn găm vào chân tôi. Máu chảy dài trên nền gỗ nâu theo từng bước chân của tôi, tôi vào từng phòng để tìm cô ấy. Fany rất thích trò trốn tìm nên cô ấy hay biến mất như vậy, tôi mở cửa phòng đọc sách và bước vào. Tôi tiến lại bàn và với lấy lọ thuốc của Fany, thường tôi nhìn Fany không rõ lắm chắc là tôi cần phải đo kính thôi.



Fany hay uống thuốc vì sức khỏe cô ấy rất yếu nhưng không hiểu sao khi tôi uống lọ thuốc của cô ấy thì dường như mắt tôi nhìn rõ hơn. Tôi đổ thuốc ra tay và thích thú ngắm những viên thuốc nhỏ màu xanh. Tôi cho những viên thuốc vào miệng, ngay lập tức mắt tôi mờ đi và đầu óc quay cuồng. Không gian như chao đảo, trái tim như bị bóp nghẹn khiến tôi thở một cách khó khăn. Chợt một bàn tay nhẹ nhàng vuốt cổ tôi, tôi mỉm cười khi mùi hương của Fany đã trở lại. Fany tựa đầu vào vai tôi, tay cô ấy siết chặt eo tôi và tôi cảm thấy hạnh phúc.



Tôi không còn nhận thức được chuyện gì đang xảy ra nữa, tôi cố ôm lấy từng mảnh kí ức vào lòng, nhưng vô ích thôi hơi ấm, nụ hôn ngọt ngào………….kể cả Fany điều không có. Sự thật quá đau đớn, tôi im lặng nằm trên nền gỗ mặc cho làn da trắng bệt vì lạnh và bóng tối đang nuốt dần tôi. 


Từ ngày cậu rời xa tớ.



Trái tim tớ như ngừng đập.



………………………………



Chiếc guồng cuộc sống cứ quay mãi buộc tớ phải tiếp tục.
 



Tớ tự bước trên con đường đó một mình.



Đôi mắt tớ luôn nhắm chặt vì tớ sợ khi nó mở ra tớ không thấy cậu bên tớ nữa.



Tớ luôn nhìn lên trời và tự hỏi.



Tại sao Chúa lại mang cậu đi?



Tớ luôn tìm cậu.


…………………………………………..


………………………………………



Cậu đang ở đâu trên bầu trời kia nhỉ?



Liệu cậu có đang hạnh phúc không?



Cậu có đang nhìn tớ không?



………………………………………………….



………………………



Liệu chúa có cho cậu gặp tớ một lần nữa?



…………………………… tớ rất nhớ cậu, thiên thần.

Chap 9:





Tôi mở mắt ra, ánh mắt vô hồn nhìn căn nhà vắng lặng. Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn sống trong ảo tưởng, hình ảnh của cô ấy xuất hiện bên tôi rồi lại biến mất. Fany đến và đi rất nhanh, mọi thứ như một giấc mơ khiến tôi không thể chấp nhận. Tôi sợ khi phải nhận ra những kí ức đó chỉ có mình tôi, tôi đau đớn trước sự thật mà tôi đã cố lẩn trốn một năm nay. 



Từ ngày Fany rời xa tôi, cuộc sống của tôi không còn màu sắc, tôi chết dần trong những đau khổ. Nhưng rồi cô ấy lại đến bên tôi một lần nữa, tôi hạnh phúc vì điều đó mặc dù tất cả chỉ là giấc mơ. Tôi muốn sống mãi trong giấc mơ đó, tôi không muốn tỉnh dậy và đối mặc với đau khổ. Nhưng bữa tiệc nào mà không có hồi kết, giấc mơ của tôi đã kết thúc vào cuối mùa hè. Mùa hè năm trước cô ấy biến mất và mùa hè năm nay cô ấy rời khỏi tôi một lần nữa, tôi cố níu kéo những hình ảnh mơ hồ dù biết là vô ích. 



Những giọt nước mắt thấm sâu vào nền gỗ lạnh, tôi thật sự điên rồi. Hình ảnh ấy đã hằng sâu trong tâm trí tôi, dường như tôi đã cố chấp và không muốn quên. Tôi cố tựa vào tường để đứng dậy, tôi uể oải bước vào phòng tắm. Mở nước nóng bồn tắm, tôi quay qua và nhìn lại mình trong gương. Đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhiều, gương mặt phờ phạt. Hơi nước làm cho tấm kính mờ đi, tôi lau tấm kính và giật mình khi thấy dáng người quen thuộc đứng phía sau lưng mình. Tôi chợt mỉm cười nhưng hình bóng đó lại biến mất nhanh chóng. Tôi đau đớn nhìn xung quanh, tôi cố tìm kiếm cô ấy trong vô vọng. 



Tức giận tôi đập mạnh vào tấm kính, những mảnh vỡ thủy tinh văng ra khắp nơi. Máu tươi chảy dài trên cánh tay tôi nhưng tôi không còn cảm nhận được cảm giác đau đớn nữa. Thủy tinh cắt vào mặt tôi, máu hòa với nước mắt rớt xuống nền gạch lạnh. Tôi bước vào bồn, nước nóng làm cho tôi tâm hồn tôi lắng xuống. Tôi vào phòng ngủ sấy khô mái tóc vàng, tôi nhìn chỗ nằm bên cạnh và đặt tay lên đó. Chăn gối đã không còn mùi hương và hơi ấm của Fany nữa, hơi lạnh chạm vào trái tim tôi. 



Chợt tôi nhìn thấy cuốn sách Fany hay đọc, tôi mở nó ra thì thấy một bức thư rớt ra từ cuốn sách. Tôi mở bức thư và nước mắt lại rơi xuống khi thấy dòng chữ của Fany, sau khi đọc bức thư tôi im lặng nhắm đôi mắt mệt mỏi lại. 


Tớ yêu cậu Fany.



………………………….mãi mãi.




Tôi mở mắt ra đứng dậy và đi vào phòng sách. Tấm hình thờ của Fany mà tôi cố tình không để ý được đặt úp xuống trên tủ sách trong góc phòng, tôi lấy nó xuống và ôm vào lòng. Tôi cầm điện thoại lên và gọi cho Yoona.



_ Alo, Yoona lát nữa em qua nhà unnie nhé. 



_ Vâng ạ. Unnie đã ổn chưa? Unnie làm em lo lắm.



_ Unnie xin lỗi.



Tôi cúp máy và ôm chặt tấm hình của Fany ngồi xuống chiếc giường ngủ, căn phòng tối tăm và lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Đôi mắt tôi vô hồn nhìn vào khoảng không vô tận, âm thanh của chiếc đồng hồ quả lắc làm phá vỡ bầu không khí ảm đạm đó. Tôi đặt nhẹ tấm hình của Fany lên giường, tiến lại tủ quần áo và thay bộ đầm đen. Tôi rời phòng ngủ, từng bước chân mệt mỏi hằng rõ trên nền gỗ nâu, tôi khóa chặt cửa và ra nghĩa trang. Tôi cô đơn bước trên con đường quen thuộc, không còn nụ cười ấm áp hay những cái nắm tay hạnh phúc. 



Chợt tôi dừng lại ở công viên, đôi mắt tôi đượm buồn khi nhìn thấy những chùm cẩm tú cầu đang tàn dần. Sắc tím phai màu rụng tả tơi, đom đóm lặng lẽ rời xa vùng đất đó để đến một nơi ở mới. Đôi chân lại tiếp tục bước, tim tôi đau nhói khi nhìn thấy những chỗ quen thuộc nhưng giờ đây chỉ còn mình tôi ở nơi đó. Từng kí ức ngọt ngào mà tôi cố chôn vùi lại hằng sâu trong tâm trí tôi một lần nữa. Bóng tôi khuất dần sau những bụi cỏ um tùm, tôi tiến lại gần một ngôi mộ hình chữ thập đơn giản. Tôi mỉm cười nhìn ngôi mộ, tôi đặt bó hồng trắng lên mộ của Fany và ngồi xuống đất tựa lưng vào ngôi mộ. 



Tôi im lặng nhắm mắt lại, cảm giác giống hệt như lúc trước chúng tôi ngồi tựa lưng vào nhau. Gió thoảng làm cho cỏ xôn xao và mái tóc vàng của tôi rối tung lên, thẩn thờ ngắm ánh trăng mờ trong lúc những tia nắng yếu ớt xé toạc màn đêm. Mắt tôi mở to khi thấy con đom đóm nhỏ đang bay nhè nhẹ trong gió, những con khác cũng mạnh dạng thả mình vào gió. Nước mắt tôi chảy ra khi chúng hợp lại với nhau tạo thành hình bóng quen thuộc, gương mặt đang cười của Fany lúc hiện lúc ẩn dưới bầu trời hừng sáng. Chợt tôi cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, dường như đó là cái ôm lần cuối cô ấy dành cho tôi. 



Tôi nhắm mắt mặc cho những giọt nước trong suốt rơi xuống, tôi đặt tay mình ở eo và im lặng mỉm cười. Tôi có thể thấy được Fany đang tựa đầu vào lưng tôi, tay tôi ấn vào eo như đang cố nắm lấy tay cô ấy. Bầu trời lúc này đã sáng hẳn, những tia nắng vàng đầu mùa thu trải dài trên từng ngọn cỏ xanh. Những con đom đóm tản ra vì ánh nắng và hình bóng đó biến mất, từng tia nắng sớm lạnh lùng giết chết đom đóm. Ánh sáng yếu ớt dần rơi xuống cỏ xanh, tôi chạy nhanh lại và bắt lấy ánh sáng cuối cùng, đom đóm mệt mỏi nằm trên tay tôi. Ánh sáng đó tắt hẳn khi ánh nắng mùa thu chiếu lên nó, nó vui vẻ ra đi vì đã sống có ích trong suốt mùa hè. 



Chợt có một cơn gió thoảng qua, cơn gió cuốn cùng của mùa hè cuốn đi xác của con đom đóm và hơi ấm kia đi mất. Mọi thứ nhẹ nhàng tan biến để lại tôi đứng lặng người sau những bụi cỏ xanh, tôi ngước nhìn bầu trời xanh thẳm và cố cho nước mắt ngừng chảy. Mùa hè đã qua rồi, mọi thứ vẫn như vậy nhưng Fany đã không còn nữa... Tôi mở mắt đối diện với hiện thực, Fany đã không còn bên tôi nữa, giấc mơ mùa hè đã kết thúc rồi. 



Tôi lặng lẽ rời nghĩa trang và trở về nhà, mọi thứ vẫn ở nguyên trạng thái cũ nhưng sao tôi lại thấy khác quá. Khác vì tôi sẽ sống một cuộc sống mà không có cô ấy, người mà tôi yêu thương suốt cả cuộc đời. Tôi mạnh mẽ bước vào căn nhà lạnh lẽo đối diện với sự thật, tôi mỉm cười với cuộc sống một lần nữa. Dù rất khó nhưng tôi vẫn phải tiếp tục bước vì ở đâu đó trên bầu trời kia thên thần vẫn đang dõi theo tôi. 



Dear Jessi.



Tớ rất hạnh phúc vì đã gặp cậu. Tớ biết ơn Chúa vì Người đã cho chúng ta gặp nhau. Jessi, tớ rất yêu cậu nhưng tớ xin lỗi vì đã chưa làm việc gì có ích cho cậu cả. Tớ xin lỗi vì suốt ngày cậu phải chăm sóc tớ. Tớ ghét căn bệnh mà tớ đang mang, nó khiến tớ không thể ở bên cậu lâu hơn nữa. Cơ thể tớ ngày càng trở nên yếu hơn, cậu biết điều đó mà nhưng cậu luôn khuyên tớ phải lạc quan hơn. Jessi à, tớ không sợ chết, tớ không sợ gì cả, tớ chỉ sợ phải rời xa cậu. Khi tớ tựa vào vai cậu, tớ luôn ước thời gian sẽ ngừng lại để chúng ta được mãi thế này. Mỗi khi cậu nói yêu tớ, tớ thật sự rất hạnh phúc, tớ rất sợ mình sẽ không thể mở mắt ra được nữa như vậy tớ sẽ không thể nhìn thấy cậu.
 



Tớ biết lòng cậu đau lắm, cậu chỉ cố mỉm cười thôi. Jessi à, tớ xin lỗi vì tớ không thể ở bên cậu được nữa, tớ sẽ sớm phải rời xa cậu. Tớ phải tự mình đi đến một nơi thật xa mà không có cậu. Cuộc sống của tớ ngắn ngủi như đom đóm nhưng khi tớ nhắm mắt thì tớ đã rất mãn nguyện khi được ở bên cậu cẩm tú cầu của tớ. Khi tớ không còn ở bên cậu nữa xin đừng đau buồn, hứa với tớ luôn mỉm cười nhé. Phải sống thật tốt, cậu phải sống luôn phần của tớ nữa. Điều cuối cùng tớ muốn nói với cậu là hãy quên tớ đi và mau chóng tìm một người thật tốt bên cậu. Tớ xin lỗi Jessi, tớ yêu cậu.


Fany à, cậu yên tâm tớ sẽ sống thật tốt. 



Tớ sẽ trồng cẩm tú cầu quanh mộ của cậu để mùa hè sau cậu sẽ được ngắm đom đóm. 



Hãy yên tâm chìm vào giấc ngủ đi nhé thiên thần nhỏ.



……………………………………………………………………
��
��
��
��
………………………………….



Nhưng có một điều mà tớ không thể hứa với cậu đó là .



……………………………………………



Xin lỗi, tớ không thể ngừng yêu cậu.




THE END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro