Giấc mơ ( CHƯƠNG 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 1
Trên con phố đông đúc, nơi những tòa nhà cao vút ẩn chứa bao cuộc sống hối hả, tôi nhớ về quê hương một cách khắc sâu trong lòng. Khoảng mười năm trước, khi tôi còn là một đứa trẻ nhỏ, những ngày yên bình dưới cái nắng ấm của quê nhà luôn hiện về trong tâm trí. Tiếng gà rộn ràng, tiếng "ò ó o" êm dịu từng đọng, như làm cho không gian thêm phần ấm áp và gần gũi. Nhớ mãi không quên, mỗi buổi chiều, tôi cùng bà lão canh chừng đồng ruộng, nghe những câu chuyện cổ tích về cuộc sống của những người dân làng quê.

Trong một lần nghe kể, bà kể về một em bé nhỏ dưới góc đường, một câu chuyện đầy bi kịch và nhân văn. Người cha mong mỏi con trai, nhưng khi đứa bé sinh ra là con gái, người mẹ đã ngất xỉu vì sự thất vọng và sự cảm thấy bất lực trước phong tục trọng nam khinh nữ. Vào một ngày mưa gió, em bé bị bỏ rơi ngoài góc đường, cuộc sống của nó kết thúc vì lạnh và đói. Sau khi nghe câu chuyện đầy xót xa ấy, tôi cảm thấy nhấn mạnh hơn về ý nghĩa của tình mẫu tử và tầm quan trọng của việc mang lại hạnh phúc cho những người xung quanh.

Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, tôi đã trải qua những giấc mơ kỳ lạ và đáng sợ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình bị tấn công bởi một người mặc áo đen, người mà sau này lại xuất hiện với khuôn mặt giống như mẹ tôi. Những giấc mơ này đặt ra nhiều câu hỏi về bản thân và thực tại xung quanh. Tôi tỉnh dậy với sự lo sợ và bối rối không thể giải thích
Sau khi ăn cơm no bụng, tôi cảm thấy bất thường, như thể có ai đó đã pha vào thức ăn của tôi một loại thuốc ngủ. Mọi thứ xung quanh bắt đầu trở nên mờ mịt và xa xôi, nhưng rồi tôi chợt mất ý thức...

Khi tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trong một không gian hoàn toàn lạ lẫm, không giống như bất kỳ nơi nào tôi đã từng thấy trước đây. Cảm giác hỗn loạn và hoang mang lan tỏa trong tâm trí, và tôi không thể nhớ được điều gì đã xảy ra trước đó.
Những bước chân lạch bạch vang vọng qua không gian trống rỗng, tôi cảm thấy mình lạc lõng giữa một thế giới không có hình dạng và hướng đi rõ ràng. Ánh sáng le lói chiếu sáng từ những góc khuất, tạo ra những bóng ma lủng lẳng màu mờ mịt.

Trong trạng thái mơ màng đó, tôi nghe thấy những tiếng gõ cửa nhẹ nhàng từ phía xa. Tiếng đó như một lời kêu gọi vô hình, khiến cho tôi không thể không tiến về phía nguồn âm thanh. Mỗi bước chân đều đánh thức những sóng cảm xúc lạ lùng, như là một bí ẩn đang đợi để được khám phá.

Khi tôi bước gần hơn, một hình bóng lạ lẫm bắt đầu hiện ra từ bóng tối. Một người phụ nữ với khuôn mặt đầy bí ẩn và ánh mắt sâu thẳm đang đứng trước một cánh cửa đóng kín, nhưng cô ấy không hề đánh mất nụ cười nhẹ nhàng trên môi.

Một cảm giác kỳ lạ lan tỏa trong tâm hồn tôi, khi tôi nhận ra rằng, những gì đang diễn ra có thể không chỉ là một giấc mơ đơn thuần...
Trong bóng tối ẩn chứa những bí mật không ngờ, tôi cảm thấy mình bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm, mà mỗi bước đi là một cuộc đấu tranh không lồ với sự đánh bại. Cảm giác lo sợ và căng thẳng lan tỏa từ mỗi nơi, như là một lưới vây không chỗ trốn tránh.

Mặt dựa vào mặt, cuộc đấu trí và sức mạnh bắt đầu. Mỗi nhát đánh là một cú tấn công vào cảm xúc và tinh thần, khiến cho bản thân tôi phải đối mặt với những thách thức mà trước đây tôi chưa từng gặp phải.

Nhưng tôi không thể chấp nhận sự thất bại. Bước lên từng bước mạnh mẽ, tôi đối mặt với mặt tối bên trong mình, không ngừng chiến đấu để khám phá và chinh phục nó. Mỗi nhát đánh là một bước tiến mới trong hành trình chinh phục bản thân, khi tôi dần dần thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn và tự tin hơn.

Cuộc đấu tranh không chỉ là về việc chiến thắng hay thất bại, mà còn là về việc hiểu biết và chấp nhận bản thân. Và dưới ánh sáng của sự tự tin và quyết tâm, tôi tiếp tục bước đi trên con đường của mình, sẵn sàng đối mặt với bất kỳ thách thức nào đến với mình.
Khi tôi mở mắt, những đèn sáng chói lọt qua màn hình nhỏ phía trên giường bệnh. Bầu không khí trong phòng tràn ngập mùi thuốc và khí ồn của máy móc. Tôi cảm thấy mình đang bị trói chặt vào giường, và một cảm giác lo sợ bất chợt tràn ngập trong tâm trí.

Trước khi tôi kịp phản ứng, một bóng người đã bước vào phòng. Hắn ta mặc trang phục áo đen, kín mít từ đầu đến chân, chỉ để lộ một gương mặt với ánh mắt lạnh lùng và đầy quyết đoán.

Trước khi tôi kịp thốt ra một lời, hắn ta bắt đầu tấn công mạnh mẽ, như một cơn lũ dữ đang cuồn cuộn vào. Tôi cảm nhận được những cú đánh chí mạng đổ xuống, làm cho mỗi tế bào trong cơ thể tôi đều rung động với sự đau đớn không thể tả.

Những hình ảnh mơ hồ như một cuộc chiến giữa sự thực và ảo giác. Trong cơn mê lúc tỉnh, tôi cảm nhận mình đang bị cuốn vào một thế giới xa lạ, nơi thời gian và không gian không còn mang ý nghĩa.

Và rồi, như một phép màu không thể hiểu được, tôi tỉnh dậy trong một thế giới hoàn toàn mới, nơi những cảm xúc và sự hiểu biết được đặt vào thách thức mới. Cuộc phiêu lưu mới đang chờ đợi, và tôi phải sẵn sàng đối mặt với những điều không ngờ tới đang chờ đợi tôi.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi cảm thấy hơi thở hổn hển và trái tim đập rộn ràng trong ngực. Những hình ảnh từ giấc mơ kinh hoàng vẫn còn rất rõ nét trong tâm trí, nhưng dần dần chúng tan biến dưới ánh sáng rực rỡ của thực tại.

Tôi hít một hơi sâu và cố gắng làm dịu bớt cảm giác lo sợ, nhưng vẫn cảm thấy một áp lực nặng nề bủa vây. Trái tim tôi đập mạnh, và mỗi hơi thở trở nên nặng nề hơn, như là một ánh sáng mờ dần dần biến mất.

Lúc này, cánh cửa mở ra và mẹ tôi bước vào phòng. Ánh mắt của bà lấp lánh lo lắng khi nhìn thấy tôi nằm trên giường, và cô ấy vội vàng tiến lại gần để kiểm tra tình trạng của tôi.

"Tôi đã ngủ quá lâu sao?" Tôi nói, cố gắng đánh đuổi đi những ảo tưởng đen tối đang đeo bám.

Mẹ chỉ cười nhẹ và nói, "Đúng rồi, con ngủ hơn dự kiến một chút. Nhưng không sao cả, con hãy nghỉ tiếp đi. Mẹ ở đây đây."

Những lời của mẹ như một liều thuốc an ủi, khiến cho tôi cảm thấy yên bình hơn. Dần dần, cảm giác lo lắng tan biến, và tôi biết rằng dưới sự che chở của mẹ, tôi sẽ vượt qua được mọi khó khăn.
Khi tôi nghĩ mình đã tỉnh dậy, thực tế lại là một giấc mơ đầy ác mộng. Bà mẹ đứng trước mặt tôi không phải là người mẹ yêu thương, mà là một hình dáng ma quỷ đầy rùng rợn. Ánh mắt bà chứa đựng sự tàn bạo và hung ác, khiến cho lòng tôi run rẩy trong sợ hãi.

Khi bà mẹ tiếp cận tôi, mỗi bước chân của họ đều là một bước tiến vào hắc ám. Tôi cố gắng đẩy lùi, nhưng cảm giác bị trói buộc vào giường làm cho tôi không thể di chuyển.

Và khi ba bước vào phòng, sự hoàn hảo của hình dáng con người đã biến mất, thay vào đó là hình ảnh của một ác quỷ hóa thân. Ánh sáng chiếu vào khuôn mặt hắn, phản chiếu một bóng tối đáng sợ.

Mỗi cử chỉ của họ là một đe dọa không lời, và tôi cảm thấy mình bị hút vào một cuộc chiến với các linh hồn đen tối. Tôi chống đỡ và gào thét, nhưng âm thanh của tôi bị nuốt chửng bởi sự tàn bạo của hắn.

Trong cơn ác mộng kinh hoàng, tôi cảm thấy mình đang bị cuốn vào một thế giới đen tối không có lối thoát...
Trong cơn ác mộng kinh hoàng, tôi cảm thấy mình bị một lực lượng siêu nhiên hút vào sâu bên trong, khiến cho cảm giác hụt chân lan rộng khắp cơ thể. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt và xa xôi, nhưng lần này, tôi biết mình không thể tiếp tục chịu đựng nổi nữa.

Và rồi, một lần nữa, tôi tỉnh dậy từ cơn ác mộng đáng sợ đó. Hơi thở dốc, trái tim đập mạnh trong lòng, tôi nhìn quanh phòng và thấy mẹ đang bước vào, ánh mắt lo lắng và quan tâm.

Tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn khi thấy mẹ ở bên cạnh, nhưng một phần nào đó vẫn cảm thấy lạ lẫm và hoang mang. Tôi không thể quên đi những gì đã xảy ra trong giấc mơ kinh hoàng đó, và nỗi lo sợ vẫn còn đọng lại trong tâm trí.

"Mẹ ơi..." Tôi lẩm bẩm, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình. "Mẹ đang làm gì ở đây?"

Mẹ chỉ cười nhẹ và vuốt nhẹ vào đầu tôi. "Mẹ đến đây để đảm bảo rằng con đã tỉnh dậy an toàn. Con cảm thấy sao rồi?"
Trong bầu không khí yên bình của phòng, mặc dù mẹ đã cố gắng làm cho tôi cảm thấy an tâm, nhưng tôi vẫn không thể xua tan đi nghi ngờ trong lòng.

"Đúng vậy, mẹ ơi," tôi trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng vẫn chứa đựng một chút không tin. "Tôi chỉ cần một chút thời gian để tỉnh lại hoàn toàn."

Mẹ cười nhẹ và nắm lấy tay tôi, ánh mắt tràn đầy yêu thương. "Không sao cả, con yên tâm nghỉ ngơi. Mẹ ở đây với con."

Dù lời nói của mẹ nghe có vẻ an ủi, nhưng trong tâm trí của tôi, vẫn còn một cái gì đó không chốn đỡ. Tôi cảm thấy mình đang bị lạc trong một mê cung của sự thật và ảo giác, và không biết phải tin vào điều gì nữa.
Khi tôi hỏi mẹ về việc ăn bánh kem vào ngày 8/6, mẹ lắng nghe và trả lời rằng không nhớ có bất kỳ sự kiện nào như vậy. Trong khi đó, tôi biết rằng không có sự kiện nào xảy ra vào ngày đó, chỉ đơn giản là tôi đang thử lòng mẹ để kiểm tra sự thực.

Khi nghe câu trả lời của mẹ, mặc dù không hề có sự chứng minh, nhưng tôi cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn. Dường như một phần nào đó của nghi ngờ đã được giải quyết, và tôi có thể tiếp tục tin tưởng vào mẹ trong những lúc khó khăn.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi cảm thấy một cảm giác bình yên lan tỏa trong lòng. Dù vẫn còn một vài bí ẩn chưa được giải đáp, nhưng ít nhất, tôi biết rằng tôi không cô đơn, và mẹ vẫn luôn ở bên cạnh, sẵn lòng hỗ trợ và bảo vệ.
Khi tôi mở mắt, tôi nhận ra mình đang nằm trong một ngôi nhà nhỏ ở dưới quê, cùng với những đứa trẻ nhỏ đang chơi đùa xung quanh. Ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, tạo ra một không gian ấm áp và yên bình, hoàn toàn khác biệt so với cơn ác mộng kinh hoàng trước đó.

Tôi nhớ lại rằng tôi đã ngất xỉu vì làm việc quá sức dưới cánh đồng, và giấc mơ kinh hoàng chỉ là một sản phẩm của sự mệt mỏi và căng thẳng. Mặc dù cảm giác mơ hồ và khó chịu vẫn còn lưu lại trong tâm trí, nhưng ít nhất, tôi đã trở lại với thực tại, nơi mà tôi có thể cảm nhận được sự yên bình và sự an ổn.

Nhìn quanh, tôi thấy mọi thứ đều bình thường như thường ngày, và những đứa trẻ vẫn đang vui vẻ chơi đùa, không hề hay biết về những cảm xúc lo sợ và bất an của tôi trước đó.

Với một cảm giác nhẹ nhàng và an lòng, tôi thở dài và nhấc mình dậy từ chiếc giường. Dù đã trải qua những giấc mơ kinh hoàng, nhưng giờ đây, tôi biết rằng tôi đã vượt qua được chúng và có thể tiếp tục tiến lên với niềm tin và hy vọng.
Khi tôi ngồi dậy từ chiếc giường, mẹ bước vào với ánh mắt đầy quan tâm và ân cần. Bầu không khí trong phòng trở nên ấm áp hơn với sự hiện diện của mẹ, và tôi cảm nhận được sự an ủi từ những nụ cười nhẹ của bà.

"Mẹ lo lắng cho con lắm đấy," mẹ nói, giọng điềm tĩnh nhưng tràn đầy tình thương. "Con đã tỉnh dậy rồi à?"

Tôi gật đầu, mỉm cười nhẹ. "Vâng, con đã tỉnh dậy rồi. Có lẽ chỉ là một giấc mơ kinh hoàng thôi."

Mẹ đến gần, vuốt nhẹ vào má tôi. "Đừng lo lắng, con yên tâm nghỉ ngơi. Mẹ ở đây với con, và mọi thứ sẽ ổn thôi."

Nghe những lời an ủi từ mẹ, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Dù có những khó khăn và thách thức, nhưng có mẹ ở bên cạnh, tôi tin rằng mọi vấn đề sẽ được giải quyết. Với sự hiện diện và tình thương của mẹ, tôi biết rằng mình sẽ vượt qua mọi trở ngại và tiếp tục bước đi trên con đường của mình.
Khi tôi nhìn lại vào khuôn mặt của mẹ, tôi bắt đầu cảm thấy một điều gì đó không đúng. Bà mẹ trước đây đầy yêu thương và quan tâm bỗng chốc biến thành một hình ảnh đen tối, hắc ám và đáng sợ. Ánh mắt của bà đầy ám ảnh và đầy ghen tỵ, khiến cho tôi không thể di chuyển hoặc nói một lời nào.

Và rồi, trước sự ngạc nhiên và kinh hoàng của tôi, bà mẹ biến thành một hình dạng khác, một người mà tôi không thể mô tả được bằng từ ngữ. Hình ảnh đó làm cho trái tim tôi đập mạnh trong ngực, và tôi nhận ra rằng tôi vẫn chưa ra khỏi giấc mơ kinh hoàng này.

Nhìn chứng kiến sự biến đổi kỳ lạ này, tôi cảm thấy bị mắc kẹt trong một thế giới đen tối không có lối thoát. Dù tôi đã cố gắng tỉnh giấc và thoát ra khỏi cơn ác mộng, nhưng giờ đây, tôi nhận ra rằng tôi vẫn đang bị mắc kẹt trong mê cung của sự ảo giác và kinh hoàng.
Cảm giác bị mắc kẹt trong mê cung của sự ác mộng và ảo giác trở nên ngày càng trầm trọng hơn. Tôi cảm thấy như mình đang rơi vào một vực sâu không đáy, không có bất kỳ lối thoát nào. Mỗi nỗ lực của tôi để tỉnh giấc và thoát khỏi cơn ác mộng đều trở nên vô ích, và tôi cảm thấy bản thân mình bị cuốn vào vòng xoáy của sự đau khổ và kinh hoàng.

Dù cảm giác lo sợ và bất lực ngày càng tăng lên, nhưng tôi vẫn không từ bỏ hy vọng. Tôi biết rằng trong mỗi cơn ác mộng, luôn tồn tại một hạnh phúc, một điểm sáng để tôi có thể tìm kiếm và tin tưởng. Dù cho có khó khăn đến đâu, tôi sẽ không ngừng chiến đấu và tìm kiếm con đường ra khỏi mê cung của sự ác mộng, bởi vì tôi biết rằng bên kia sẽ là ánh sáng và tự do.
Trong bóng tối và sự hỗn loạn của mê cung ác mộng, bóng dáng nhỏ bé của em bé từ câu truyện trước bỗng xuất hiện trước mắt tôi. Vẻ ngoài trong trẻo và vô tư của em bé như một tia sáng nhỏ trong cơn bão tăm tối, mang đến cho tôi một cảm giác an ủi và hy vọng.

Em bé bước đến gần và ôm lấy tay tôi, ánh mắt của em tràn đầy tình thương và hiểu biết. Dù chỉ là một nhân vật trong câu chuyện, nhưng sự hiện diện của em đã đem lại một điều kỳ diệu, tiếp thêm sức mạnh và lòng gan cho tôi.

"Đừng lo lắng," em bé nói nhẹ nhàng, giọng điệu trong trẻo như tiếng gió mát trong lành. "Mọi thứ sẽ ổn thôi. Hãy tin vào bản thân mình và không ngừng chiến đấu."

Lời an ủi của em bé như là một lời động viên, một bước đệm để tôi tiếp tục hành trình của mình. Dù trong mê cung đen tối này có bao nhiêu khó khăn, nhưng có sự hiện diện của em, tôi cảm thấy mình không cô đơn và có sức mạnh để đối mặt với mọi thử thách.
Khi tôi tỉnh dậy, tôi nhận ra mình đang nằm trên ghế của một chiếc xe buýt. Ánh sáng mờ dần từ cửa sổ khiến cho không gian bên trong xe trở nên rõ ràng hơn. Nhìn quanh, tôi nhận ra rằng đã là buổi tối muộn, và phát hiện ra mình đã ngủ quên trong hành trình trên xe buýt.

Nhớ lại giấc mơ kỳ lạ mà tôi vừa trải qua, tôi cảm thấy như đang mơ một giấc mơ trong giấc mơ. Tưởng chừng như tôi đã quay trở về thời thơ ấu với những kỷ niệm và hồi ức, nhưng bên cạnh đó, cũng có những cảm xúc kinh hoàng và ám ảnh từ cơn ác mộng cuối cùng.

Nhưng giờ đây, khi tôi trở về hiện thực, những cảm xúc và suy tư đó dần phai nhạt. Tôi nhấc mình dậy từ ghế ngồi và nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy dòng người vội vã qua lại trên đường phố thành thị, ánh đèn đường lung linh trong đêm tối.

Dù đã trải qua những giấc mơ kỳ lạ và đầy ẩn ý, nhưng giờ đây, tôi biết rằng tôi phải tiếp tục bước đi trên con đường của mình, đối mặt với thực tại và đấu tranh với những thách thức của cuộc sống.
Bóng dáng của giấc mơ vẫn còn đọng lại trong tâm trí tôi như một ánh sáng lạc vào trong bóng tối. Dù tôi đã trở về hiện thực, nhưng hình ảnh của cảnh ác mộng vẫn hiện hữu, vẫn làm cho trái tim tôi đập mạnh trong ngực.

Tôi không thể nào quên được hình dáng của em bé nhỏ trong giấc mơ, với vẻ ngoài trong trẻo và ánh mắt tràn đầy tình thương. Sự hiện diện của em đã mang lại cho tôi một niềm tin và sức mạnh để tiếp tục hành trình của mình, nhưng đồng thời cũng làm cho sự hoang mang và lo sợ về tương lai trở nên rõ ràng hơn.

Dù muốn hay không, những hình ảnh và cảm xúc đó vẫn đeo bám tôi, như một hồn ma luôn lảng vảng bên cạnh. Tuy nhiên, tôi quyết định không để cho sự kinh hoàng và ám ảnh chiếm lấy tâm trí mình. Thay vào đó, tôi sẽ sử dụng nó như một nguồn động viên, để trở nên mạnh mẽ hơn và tiếp tục chiến đấu trên con đường của mình.
Khi ánh đèn về tối điểm lên đường phố và buổi tối dần về, cảm giác hoang mang và lo sợ từ cơn ác mộng vẫn còn hiện hữu trong tâm trí tôi. Bước chân mỗi bước trên con đường vắng vẻ đều làm cho tôi nhớ về hình ảnh của em bé nhỏ trong giấc mơ, với vẻ ngoài yếu đuối và ánh mắt đầy thương tâm.

Nhưng thay vì chạy trốn hay phủ nhận, tôi quyết định đối mặt trực tiếp với nỗi sợ hãi của mình. Tôi cảm thấy mình cần phải làm điều gì đó để đối phó với nó, để không bị chìm đắm trong những cảm xúc tiêu cực đó. Và từ ý nghĩ đó, một ý tưởng đã hiện ra trong tâm trí tôi.

Nhớ lại về em bé trong giấc mơ, tôi nhận ra rằng việc chăm sóc và quan tâm đến người khác có thể là một cách để vượt qua nỗi sợ hãi của mình. Vậy nên, khi tôi thấy một em bé giống như trong cơn ác mộng trên con đường, tôi quyết định không chạy trốn, mà thay vào đó, tôi đưa em bé về nhà với mục đích chăm sóc và bảo vệ.

Từ đó, mối quan hệ giữa tôi và em bé dần trở nên mạnh mẽ hơn. Bằng cách chăm sóc và dành thời gian để quan tâm đến em, tôi không chỉ cảm thấy mình trở nên mạnh mẽ hơn, mà còn tạo ra một không gian an toàn và ấm áp cho cả hai. Mỗi ngày, tôi nhận thấy bản thân mình trở nên tự tin hơn và không còn gặp lại cơn ác mộng đó nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#horror