Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào anh, tôi là Haechan, người thân của chị Heni, chúng tôi đã đến nơi rồi, hiện tôi đang ở sân bay

• Haechan nói qua điện thoại

Được rồi, cậu ở đó chờ tôi

• Đầu dây sau khi nghe xong thì có vẻ cũng hấp tấp chạy đi

Phiền anh rồi

• Haechan nói rồi tắt máy

Renjun à

• Haechan nắm lấy hai tay cậu, ngồi thụp xuống nhìn cậu

Mọi chuyện đã xảy ra rồi, mày phải phấn chấn lên

• Haechan đau lòng nhìn Renjun thất thần

• Renjun chỉ nhìn Haechan rồi lắc đầu, đau đến không nói thành lời

• Đôi mắt sưng lên vì khóc quá nhiều

• Khoảng hơn mười phút sau có một nam nhân chạy đến chỗ hai cậu

Hai cậu có phải người nhà của cô Heni không?

• Người đó nhìn Haechan

Phải, tôi là Haechan

• Haechan đứng dậy gật đầu trả lời

Chào, tôi là Mark, người phụ trách thi thể của cô Heni

• Mark mặc một bộ vest trắng đen

Đưa tôi đi gặp chị hai

• Renjun bật dậy nắm lấy tay áo của Mark cầu xin

Cậu yên tâm, bây giờ tôi sẽ đưa cậu đi

• Mark đỡ lấy tay của Renjun

•  Haechan kéo vali, một tay còn lại thì phụ đỡ Renjun

• Mark đưa cả hai đến phòng xác, nơi mà Heni chị hai của Renjun đang chờ cậu đến

• Tim cậu đau nhói khi vừa bước vào cánh cửa

• Bên trong căn phòng lạnh lẽo ấy, chiếc giường sắt lạnh băng, cùng mảnh vải trắng

• Dưới lớp vải ấy chính là người chị, người cha, người mẹ mà Renjun yêu thương nhất

• Cậu đứng bên cạnh chiếc giường, đôi tay run rẫy đưa lên không trung, chần chừ vì không muốn đối diện

• Một lúc lâu, cậu cắn chặt môi, từ từ kéo tắm vải trắng xuống, gương mặt tái nhợt, chi chít vết thương, khiến Huang Renjun rào thét trong đau đớn

• Cậu ôm lấy thi thể lạnh ngắt, khóc đến không trụ được, mà quỳ hẳn xuống nền đất lạnh

Chị hứa với em là sống hạnh phúc mà, hứa với em là tự chăm sóc mình mà, chị hai ơi, chị đi rồi thì ai sẽ yêu thương em đây

• Câu từ đau đớn khiến Haechan bên cạnh bật khóc, Mark chỉ biết chấp hai tay ở phía trước, im lặng quan sát, im lặng tiếc thương

Cậu Renjun xin cậu nén đau thương, đây là giấy, cậu ký vào để đưa thi thể cô Heni đi thiêu, rồi mới có thể đưa cô ấy quay về Hàn được

• Vì trách nhiệm, nên Mark phải xen vào khoảng khắc đau thương này

Tôi ký thay được không?

• Haechan nhìn Mark

Phải là người thân ký ạ

• Mark lắc đầu đáp

Renjun, ký để đưa chị ấy về nữa

• Haechan nắm lấy vai Renjun, cố kéo cậu đứng dậy

• Renjun cũng cố gắng kiềm nén, để hoàn thành bước cuối cùng để đưa chị về quê nhà

• Đặt bút ký tên, khoảng hơn năm phút sau có người vào và đẩy thi thể chị đi

• Renjun được Haechan và Mark dìu đi theo sau

• Chứng khiến thấy chị bị đưa vào lò thiêu, tâm Renjun như bị ai xé nát, đau đớn mà tiếp tục bật khóc

Tôi là người phụ trách chính, nên tôi sẽ cùng hai cậu đưa cô ấy về Hàn

• Mark nhìn hai cậu

Cảm ơn anh rất nhiều

• Haechan thay Renjun cúi đầu cảm ơn Mark

• Ba năm trước em dắt tay chị vào lễ đường, giây phút đó chị cười rất tươi, cười rất đẹp

• Chị hạnh phúc vì tìm được bến đỗ, chị hạnh phúc vì thấy em trưởng thành

• Năm đó em ôm chị, em lại không biết đó là lần cuối em được ôm chị

• Hai ơi, tại sao bây giờ em ôm chị lại là thi thể lạnh ngắt, tại sao em đưa chị về chỉ là một nắm tro tàn thế hai ơi

• Em đau lắm hai ơi, từ giờ Renjun mồ côi rồi, không còn ai chở che cho Renjun nữa, không còn hai nhắc nhở Renjun phải tự chăm sóc bản thân mình, không còn ai ôm Renjun mỗi khi em thành công hay thất bại

• Em sợ rằng em sẽ không thể nào vượt qua đâu hai ơi

• Sau khi hoàn thành tan lễ, Haechan cũng cảm ơn mọi người đã giúp đỡ suốt mấy ngày qua, Renjun vì khóc và kiệt sức nên phải nhập viện để truyền nước biển

Mấy ngày qua cảm ơn anh rất nhiều

• Haechan ngồi cạnh Mark, chân đong đưa theo gió

Không có gì, cũng trùng hợp là tôi phải quay về Hàn, nên tôi muốn cùng đồng hành với hai cậu và cô ấy thôi

• Mark mỉm cười

Đời người vô thường quá, chỉ mới đó mà mất đó, Renjun chỉ có chị ấy là người thân duy nhất, giờ chị ấy mất rồi, Renjun phải làm sao đây

• Haechan nhìn lên bầu đầy sao

Mọi chuyện sẽ ổn cả thôi, có một người bạn như cậu, sẽ sớm thôi, Renjun sẽ có lại tinh thần

• Mark vuốt vai Haechan an ủi

Tôi cũng chỉ hy vọng như thế?

• Haechan quay lại nhìn anh

Nhưng mà.....

• Haechan bắt đầu thấy có điểm không đúng

Lúc phát hiện chị ấy, chồng chị ấy đâu?

• Ngay lúc này thì câu hỏi ấy cũng hiện hữu trong đầu cậu

Trong điện thoại cô ấy chỉ có duy nhất một số là có tên, đó là Renjun, còn lại tất cả đều là số gọi đến một lần

• Mark thở một hơi

Thật lạ, Lenni đâu? Tại sao máy chị lại không có số anh ta?

• Đôi mắt Haechan cau lại suy nghĩ

Người đó? Là gì của cô ấy?

• Mark khó hiểu hỏi cậu

Là chồng của chị ấy

• Haechan nhìn anh trả lời

Tôi sẽ giúp cậu điều tra xem anh ta đang ở đâu

• Mark gật đầu

Vậy thì cảm ơn anh

• Haechan chấp tay cúi đầu

Cũng khuya rồi, anh về nghỉ ngơi đi

• Haechan đứng dậy

Vậy tôi xin phép về trước, cậu cũng nhớ chăm sóc bản thân nha

• Mark đứng dậy chỉnh lại áo khoác

Về cẩn thận

• Haechan mỉm cười gật đầu, không quên dặn dò

• Sau khi tiễn Mark ra về xong thì Haechan quay lại phòng của Renjun

• Dự định cậu chắc vẫn còn nghỉ ngơi, nên Haechan cẩn thận không tạo ra tiếng ồn

• Vào trong thì đã thấy Renjun ngồi cạnh cửa sổ, với nét mặt thẩn thờ  -

Sao mày không nghỉ ngơi thêm

• Haechan đi đến bên cạnh Renjun

Tao sẽ chuyển lên Seoul

• Renjun vẫn nhìn ra cửa sổ

• Haechan im lặng với quyết định của cậu, lẳng lặng ngồi xuống cạnh cậu

Đó là quyết định của mày, tao không có ngăn cản, tao cũng sẽ đi theo mày

• Haechan chạm nhẹ lên vai Renjun

• Câu nói khiến Renjun quay sang nhìn cậu, đôi mắt ngấn lệ

Chúng ta đều lớn lên ở vùng quê này, từ nhỏ tao không cha, cũng không mẹ, nhưng mày và chị lại chưa hề xua đuổi hay ghét bỏ tao dù chỉ một lần, từ lâu tao luôn xem mày và chị là người thân duy nhất

Giờ chị mất rồi, tao chỉ còn mỗi mình mày, mày đi đâu tao sẽ theo đó

• Tay Haechan di chuyển xuống nắm lấy hai tay Renjun

Xin lỗi, mấy ngày qua mày vất vả rồi

• Renjun ôm chầm lấy Haechan

Đừng nghĩ mày một mình nữa, mày có tao mà, tao vẫn luôn bên cạnh mày

• Haechan vỗ nhẹ vào lưng cậu an ủi

_______ Heo tỷ tỷ ______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro