Chương 3: Giết Người Phải Đền Mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc đi trên xe Khải Trạch có nói con gái Vương Lưu Đông không muốn tổ chức tại viện tang lễ nên xin đem người về tại nhà. Nên xe mới dừng tại phố Hoa Kiều

Khải Trạch đi theo sau lưng Tôn Dương Liêm. Trên tay còn cầm theo hoa cúc trắng. Đi đến giữa phố, căn nhà nhỏ đơn sơ đã chật kín người của Tôn Dương Liêm xếp thành hàng ngay ngắn.  Ánh mắt hắn quét qua cổng vào làm bằng hàng rào tre uốn lượn được bao quanh bởi dàn hoa dạ lý hương. Sau mưa mùi thơm của hoa càng rõ rệt lan tỏa khắp lối đi xung quanh. 2 bên rìa cửa đặt những chậu hoa phong lữ, bên rìa cỏ xung quanh đều trồng hoa cúc bướm. Xem ra người trong nhà rất thích cây cỏ
Trái ngược vẻ đẹp rực rỡ hoa cỏ bên ngoài, trong nhà chỉ có 2 gian và 1 từng lửng. Ngôi nhà bé nhỏ nhưng nhìn trông rất thoải mái. Phòng khách bài chí đơn giản chỉ có 1 bộ bàn ghế mây có lót đệm và gối tựa lưng, trên bàn có 1 bộ ấm trà đơn giản. Tường nhà màu sơn đã cũ được dán chồng 1 lớp giấy dán tường màu trắng hoa văn dập nổi, nhìn đơn giản nhưng lại rất hài hòa. Không có ti vi mà thay vào đó là khung cửa sổ bằng gỗ, 2 bên buông rèm trắng rủ xuống.
Ánh đèn vàng trắng trên tường chiếu rọi xuống gian chính giữa ngôi nhà, có đặt 1 chiếc quan tài màu gỗ. Bên trên là 1 dải hoa cúc trắng.
Khải Ngân nhìn thấy Tôn Dương Liêm lại gần cúi đầu :-" Lão đại.." hắn định nói gì nhưng lại mím môi im lặng
Tôn Dương Liêm nhìn cô gái ngồi im lặng dưới sàn gỗ, từ nãy đến giờ hắn không thấy cô có động tĩnh gì
Hắn đứng đằng sau chỉ nhìn thấy bóng lưng của cô. Dáng người nhỏ nhắn, mái tóc buộc gọn sau gáy. Trên người mặc đồ đen, dưới chân đi đôi tất màu trắng hở dưới vạt váy.
Hắn tiến sát lại gần dùng ánh mắt hờ hững nhìn từ đỉnh đầu cô xuống, trầm thấp lên giọng :-" cô là Vương Uyển Ni?"
Nghe giọng hắn ko nặng ko nhẹ, Uyển Ni khẽ quay đầu, giọng nhàn nhạt nghe có hơi khàn :-" Là tôi!"
Tôn Dương Liêm quan sát từng cử động, mặt cô quay lại hắn có thể nhìn được mặt cô
Làn da trắng tinh, vầng trán lòa xòa vài sợi tóc rối, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như hồ nước, sống mũi cao thẳng, đường nhân trung nhỏ xinh, gò má hơi hốc hác, đôi môi anh đào chúm chím khẽ mở.
Tôn Dương Liêm thấy cô nhìn mình không chút e dè, hắn nhìn ra đôi mắt kia có chút u buồn nhưng rất tĩnh lặng. Không như người khác nhìn thấg hắn sẽ e dè ngại ngùng hoặc run rẩy sợ hãi. Còn cô lại có thể thản nhiên bình tĩnh đáp lại hắn hờ hững như có như không.
-:" Tại sao cô không để ông ấy ở tang đường?"
Khuôn mặt xinh đẹp quay đi, nhìn thẳng vào tấm ảnh thờ. Trên ảnh, Vương Lưu Đông cười hiền hòa, khuôn mặt có nhuốm chút phong sương. Sống mũi cô cay xè, nước mắt muốn trực trào, cô đè nén trả lời :-" nơi đó lãnh lẽo, ở nhà ông ấy sẽ cảm thấy ấm cúng hơn".
Tôn Dương Liêm khá bất ngờ trước câu trả lời của cô, hắn không muốn 1 đứng 1 ngồi nói chuyện. Hắn ung dung ngồi xuống nệm ghế mây. Chăm chú nhìn cô
Khải Trạch lúc này đi tới, nói nhỏ với Uyển Ni
:-" Cô Vương, cô có thể ngồi lên nói chuyện với Tôn gia"
Uyển Ni chớp mắt đè nén cảm xúc, đó đâu phải lời hỏi mà là đề ra lệnh cô qua đó.
Uyển Ni cả người khẽ động, chân cô vì ngồi lâu mà tê rần, lúc đứng lên còn lảo đảo không vững. Lúc này bàn tay Khải Trạch đưa ra đỡ lấy tay Uyển Ni, 1 màn này vừa hay Tôn Dương Liêm đang nhìn.
Khải Trạch giúp cô ngồi xuống ghế, Uyển Ni nhẹ giọng :-" Cảm ơn"
Khải Trạch vòng ra sau ghế đứng cạnh Khải Ngân. 2 người họ đều cung kính đứng sau Tôn Dương Liêm
Lúc này mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt của Uyển Ni. Khuôn mặt trắng nõn, trên má còn có vài tia mạch máu chạy loạn. Đôi mắt đượm buồn, ánh nhìn vô định. Đôi môi nhỏ xinh chúm chím như hoa anh đào, thi thoảng sẽ hơi mím lại.  Tuy cô chỉ 16 tuổi nhưng nhìn cô đâu giống mấy đứa nhóc đang trải đời đầy màu hồng. Ánh mắt cô kiên định, không một gợn sóng. Tâm tình khó đoán, hầu như cô không biểu hiện gì ra mặt.

Uyển Ni đưa tay vén lại mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai. Cổ tay thon gầy trắng trẻo. Mái tóc buộc gọn sau gáy tôn lên cần cổ cao mảnh khảnh. Cô mặc áo dài tay nhưng lại dáng ngắn bụng. Chiều dài váy cao từ chân ngực trở xuống nên khi cô gập người vạt váy sẽ hơi lộ ra vòng eo thon gọn.
Lúc này, cô đưa mắt nhìn về thẳng về phía Tôn Dương Liêm. Giọng chắc nịch hỏi :-" Anh chính là ông chủ của ba tôi sao?"
Tôn Dương Liêm thư thả nhìn cô gật đầu :-" Đúng, Là tôi"
Uyển Ni không nhanh không chậm nói thẳng :-" Tôi nghe thuộc hạ của anh nói, là ba tôi vì cứu anh nên mới mất đi"
Tôn Dương Liêm vẫn ung dung nhìn Uyển Ni như hắn không hề có lỗi trong chuyện này mà gật đầu trả lời 1 chữ
:-" Đúng"
Uyển Ni đáy mắt có chút chua xót, cô nhói lòng thầm nhủ :" ba có biết ba đã cứu người nào không, anh ta còn không có chút hối lỗi nào"
Uyển Ni đè nén cảm xúc lại nhàn nhạt hỏi :-" Thuộc hạ của anh nói muốn đền bù thiệt hại bằng tiền"
Tôn Dương Liêm thấy ánh mắt cô dao động, trong đầu lóe lên suy nghĩ vu vơ. Hắn tùy tiện trả lời -:" Mời cô Uyển Ni ra giá"
Uyển Ni mặt càng ngày càng bệch, cô nắm chặt tay để trên đùi gối, kiềm chế muốn xông lên tát cho anh ta mấy cái.
Cô tức giận lên giọng :-" tôi không cần tiền của mấy người"
Tôn Dương Liêm nhếch môi cười khẩy, nghĩ  "hẳn cô muốn nhiều hơn sao" nhưng vẫn bình thản hỏi
:-" Tiền không cần, vậy cô Uyển Ni đây muốn gì có thể nói tôi nghe"
Uyển Ni đáy mắt lãnh lẹo, lạnh lùng cất lời :-" Giết người phải đền mạng"

Khải Trạch và Khải Ngân liếc mắt nhìn nhau. Xưa nay chưa có ăn dám ăn nói hồ đồ trước mặt Lão đại của bọn họ. Vậy mà cô nhóc này lại có gan lớn đến vậy.

Tôn Dương Liêm nghe vậy liền bật cười, hắn châm thuốc hít 1 hơi rồi liền nhả ra, nhìn cô gái trước mắt đầy thú vị
:"- cô gái, em biết mình vừa nói gì không"
Uyển Ni cau mày ngạc nhiên, anh ta thế nào mà lại cười. Cô đâu có nói đùa với anh ta, cô thận trọng nhìn hắn, giọng nói có chút thay đổi
-:" nếu không vì anh, ba tôi sẽ không chết. nên anh hãy đền mạng với ba tôi đi"
Lúc này Khải Ngân lên tiếng, giải thích cho Uyển Ni
:-" Cô Vương, Tôn gia nhà chúng tôi không giết ba cô, là ba cô tự lấy mình đỡ đạn cho Tôn gia. Ông ấy.." Lời chưa nói hết câu đã bị câu nói của Uyển Ni ngăn lại
-" Vậy các anh làm thuộc hạ kiểu gì mà lại để cho tài xế cứu Tôn gia của nhà các anh"
Uyển Ni tức giận trừng mắt, không kiêng dè mà đanh thép đáp lại.

Khải Ngân híp mắt nhìn cô, định nói thêm nhưng bị Khải Trạch ra hiệu im lặng. Thoáng chống căn phòng im ắng lạ thường, chỉ còn lại tiếng hít thở bất bình của Uyển Ni.

Khải Ngân và Khải Trạch đều chú tâm vào biểu cảm của lão đại họ, trên mặt không lộ ra biểu cảm nào, nhưng khóe miệng lại cong lên như có như không, phải nhìn kĩ mới nhận ra được sự biến hóa này. Cả 2 đứng sau im lặng chờ đợi.

Tôn Dương Liêm đúng là có đánh giá hơi thấp về cô nhóc trước mắt này, trông có vẻ mềm yếu nhưng miệng lưỡi cũng sắc bén lắm. Hắn thấy thật thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro